Gặp tôi năm mười chín tuổi (Mười năm) - Cập nhật - Thanh Khê

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Chương 12
Mười năm, con người ta có thể sống được bao nhiêu lần mười năm như thế?
Mười năm, có điều gì mà không thể thay đổi, cũng có nhiều thứ đã không còn trọn vẹn.
Mười năm, mười năm nhìn lại, mấy ai biết được mình đã đi qua một tuổi trẻ đầy giông bão.

...

“Mười năm trước, tôi không nhận ra em, em không thuộc về tôi, chúng ta giống như hai người xa lạ, từ từ lướt qua nhau trên con phố quen thuộc...
Mười năm sau, chúng ta là bạn, vẫn có thể mở lời hỏi thăm nhau, nhưng sự dịu dàng ấy cũng không cho anh một lý do để có thể ôm em...
Qua nhiều năm làm bạn cùng em, đến giờ anh mới hiểu rõ một điều, anh không khóc vì em thì cũng sẽ khóc vì một người con gái khác.”


Giai điệu du dương trong ca khúc Mười năm của Trần Dịch Tuấn cứ thế lặp đi lặp lại. Chiếc điện thoại “ai phôn” đời mới nhất được đặt ngay ngắn trên bàn cũng theo đó mà rung lắc dữ dội, nhưng chủ nhân của nó thì lại không có vẻ gì là vội vàng, còn có nhã hứng nhẩm theo lời nhạc chuông bằng chất giọng nhẹ nhàng sâu lắng tình cảm trời ban của mình.
“Này Jenny, cậu có thể nhấc máy lên bấm nút nghe để cuộc sống này được yên bình trở lại hay không?”
Hạ Ngân Đồng không thể nhịn nổi nữa, mồm đang nhét đầy thức ăn mà vẫn phải gắt lên.
“Ơ, điện thoại của mình kêu à, vậy mà mình cứ tưởng cậu bật nhạc cơ đấy. Hì hì. Nghe đây, nghe đây.”
Trân đang nằm phè phỡn trên ghế sô pha đắp mặt nạ đành uể oải ngồi dậy, tay vừa định với lấy chiếc điện thoại thì đúng lúc nó tắt chuông. Vốn cô định cứ thế bỏ mặc rồi nằm phịch xuống ghế tiếp tục hưởng thụ ngày nghỉ của mình thì lại nghe thấy tiếng của bạn gái xinh đẹp Đồng Đồng từ dưới bếp vọng lên:
“Ai gọi cho cậu vậy Jenny?”
“Mình không biết, người ta tắt rồi. Hình như ai đó tên là AD. Cậu có biết là ai không Đồng Đồng?”
Trân nhìn vào dãy số lạ hoắc được lưu với cái tên trên máy là AD mà trong lòng cũng thắc mắc không biết là ai. Thì đúng rồi, cô đâu phải là Trân của năm hai chín tuổi đâu mà cô biết được các mối quan hệ hiện tại xung quanh mình. Ngoài cô bạn thân Hạ Ngân Đồng, bố mẹ, anh chị em và một số đồng nghiệp trong phòng thiết kế ra thì các mối quan hệ ngoài luồng khác cô đều không hề hay biết gì. Trân nghĩ nghĩ, có khi nào đây là số bạn trai cũ của cô hay không? Bởi lẽ nào một bà cô đã hai mươi chín tuổi đầu rồi mà vẫn còn độc thân lại chưa có nổi một mối tình vắt vai, kiểu gì cũng phải có vài ba mối oanh oanh liệt liệt rồi ấy chứ.
“Đúng rồi, nay cậu nghỉ làm à?” – Trân vẫn đang mải đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình, Hạ Ngân Đồng đã từ dưới bếp phóng vọt lên nhà trên và hỏi một câu chẳng ăn nhập gì.
Trân gật gật đầu khiến cho chiếc mặt nạ trong suốt trôi tuột xuống cổ, tay vẫn cầm chiếc “ai phôn” đời mới cùng với dãy số lạ.
“Vậy cậu đã có kế hoạch gì cho ngày nghỉ này chưa?”
“Còn kế hoạch gì nữa, mình sẽ ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, ăn ngủ chán rồi mình sẽ đi ra phố mua sắm. Hết. Haha.”
Trong đầu Trân là cả một viễn cảnh tươi đẹp cho ngày nghỉ phép của mình, nào hay biết rằng có cả một câu chuyện kinh dị đang đợi cô ở phía trước.
Hạ Ngân Đồng liền dè dặn hỏi thêm một câu chẳng ăn nhập gì:
“Jenny, cậu thật sự không nhớ gì sao?”
“Nhớ gì là nhớ gì? Mình có cái gì cần phải nhớ à?” – Trân thờ ơ trả lời, tiện tay đắp lại chiếc mặt nạ lên rồi tiếp tục nằm phịch xuống ghế.
Hạ Ngân Đồng nhịn không được nhưng vẫn cố kiên nhẫn hỏi thêm một lần nữa:
“Cậu thật sự quên hết sạch rồi sao?”
“Quên gì là quên gì? Mình có quên mất cái gì ư?” – Giọng Trân bắt đầu uể oải, hai mắt cô như muốn díp lại. Quả thật giờ cô chỉ muốn đánh một giấc ngủ nướng cho đến chiều rồi sau đó đi dạo phố mua sắm.
“Trân, rốt cuộc cậu...”
“Đồng Đồng à, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Chưa đợi Hạ Ngân Đồng nói hết câu, Trân đã chen vào để chấm dứt cuộc nói chuyện nhàm chán này.
“Tôi nói hôm nay cậu không thể ăn ngủ rồi đi mua sắm được đâu.”
“Why?” – Lần này Trân bật hẳn người dậy nhìn chằm chằm vào cô bạn của mình.
“Bởi vì có một chuyện quan trọng hơn cần cậu làm.”
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn kế hoạch của mình nữa chứ?”
“Có, chuyện này rất quan trọng.”
Hạ Ngân Đồng thường không hay nói thẳng vào vấn đề chính mà vẫn luôn thích giữ thái độ lấp lửng đáng ghét ấy. Trân có chút mất kiên nhẫn nói:
“Quan trọng cỡ nào. Không lẽ hôm nay mình có hẹn với ai đó mà mình không biết à?”
“Đúng, có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng.”
Thấy Hạ Ngân Đồng khẳng định chắc nịch khiến Trân càng thêm thắc mắc:
“Có hẹn? Với ai? Mình thì có thể hẹn được với ai ngoài cậu nữa chứ?”
“Có đấy.”
Trân nhìn thấy chiếc điện thoại đen kịt trên bàn bỗng nhiên nghĩ đến cuộc gọi vừa đến cùng dãy số lạ.
“Đừng nói với mình là có liên quan đến người tên AD đó nhé?”
Hạ Ngân Đồng thay vì trả lời liền gật đầu lia lịa.
“Người đó là ai? Hắn có phải là một trong những cái đuôi của mình hay không?”
“Không, không phải.” – Lần này Hạ Ngân Đồng lại lắc đầu nguầy nguậy.
“Vậy là người yêu cũ rồi.”
“Cũng không, không phải.”
“Vậy thì là...”
“Là con của cậu.”
“Gì?”
...

Đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra. Kể từ ngày Trân vượt qua thời gian và không gian đến với tương lai của chính mình, cho đến tận bây giờ cô vẫn cứ ngỡ rằng bản thân đang mơ một giấc mơ, chẳng qua là giấc mơ này dài hơn so với bình thường, lại còn rất chân thật nữa. Bởi vì chỉ có trong mơ thì những chuyện kì quái như vậy mới có thể xảy ra được. Trân đã nghĩ có phải thường ngày cô mê đọc ngôn tình quá không mà ngay cả trong giấc mơ của cô cũng toàn có những tình tiết "cẩu huyết" như vậy. Và nếu như nó thật sự là một giấc mơ thì cô cũng không biết được đến bao giờ mình mới tỉnh lại.

Một cô gái mười chín tuổi chưa còn chưa có mối tình đầu nào mà giờ bỗng nhiên trở thành một bà mẹ đơn thân ở độ tuổi hai mươi chín. Còn chuyện nào khó tin hơn nữa chứ? Lẽ nào mười năm sau đó, cuộc sống của Mai Quỳnh Trân cô lại có sự thay đổi lớn đến như vậy.
"Nhìn xem, đó là bé Jim, con trai của cậu." - Hạ Ngân Đồng chỉ tay vào một bé trai mũm mĩm dễ thương đang chơi ở trong sân thể dục.
"Nó thật sự là con trai của mình sao?"
Nhìn vào cậu bé có đôi nét giống mình kia mà Trân vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật này.
"Đúng vậy." - Hạ Ngân Đồng khẳng định chắc nịch lại một lần nữa.
"Mình thật sự có một cậu con trai lớn như vậy rồi sao?"
"Ừm."
Nói đoạn Hạ Ngân Đồng vừa định giơ tay ra hiệu gọi bé Jim sang liền bị Trân nhanh chóng ngăn lại.
"Khoan, khoan đã Đồng Đồng."
"Sao vậy?" - Hạ Ngân Đồng nhíu mày hỏi.
"Mình, mình chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Mình..."
Trân dùng ánh mắt vẫn còn hoang mang cực độ nhìn cô bạn của mình.
Hạ Ngân Đồng cảm thấy nực cười,nhưng vẫn không nhịn được mà giáo huấn cho cô bạn của mình một trận.
"Lúc cậu quyết tâm sinh nó cậu cũng nói với mình câu này. Giờ cậu mất trí nhớ rồi lại định phủi sạch hết trách nhiệm với câu nói đó sao? Jenny à, mình thật sự không biết là cậu bị mất trí nhớ thật hay cậu đang giả vờ nữa."
"Ý cậu là sao?"
"Nói đi, có khó khăn gì mình có thể giúp chứ cậu không thể như thế này được. Mình là bạn bè mà, có chuyện gì không thể chia sẻ với nhau được cơ chứ?"
"Được, mình nói thật, mình không có bị mất trí nhớ gì hết. Nhưng mình nói rồi, mình thật sự không phải là Mai Quỳnh Trân của năm hai mươi chín tuổi mà chỉ là một cô nhóc mới mười chín tuổi thôi, nên tất cả những chuyện đã xảy ra với Mai Quỳnh Trân mà cậu quen biết trong mười năm qua mình thật sự không hề hay biết gì."
"Cậu... Thôi được rồi, mình thà tin là cậu bị mất trí nhớ còn hơn."
Hạ Ngân Đồng xem ra đã quá nhàm chán với câu chuyện hoang đường của bạn mình. Còn riêng Trân thì vẫn kiên quyết bảo vệ sự thật cho đến cùng.
"Nhưng mình thật sự không bị mất trí nhớ mà."
"Giờ tớ mặc kệ cậu có bị mất trí nhớ thật hay không. Nhưng Jim là con trai của cậu, do chính cậu mang nặng đẻ đau cũng là sự thật. Kể từ cái ngày mà cậu kiên quyết sinh nó ra cậu buộc phải có trách nhiệm với nó."
Hạ Ngân Đồng càng nói càng gắt: "Đi, giờ mình sẽ dẫn cậu đi gặp nó."
"Từ từ, Đồng Đồng, để mình chuẩn bị tâm lý đã chứ mình có nói là không nhận nó đâu."
"Chuyện này còn cần phải chuẩn bị tâm lý sao, nó là con trai của cậu, là con trai của cậu đấy."
"Nhưng mà hiện tại mình không biết phải đối mặt với nó như thế nào, mình thật sự không biết phải nói gì với nó."
"Mình mặc kệ cái tâm lý chết tiệt của cậu, nhưng đứa con trai này hôm nay cậu nhất định phải đi gặp nó cho mình."
"Đồng Đồng, thật sự không được, mình..."
Hai người họ cứ thế giằng co nhau ngay giữa cổng trường cấp một mà không hề hay biết rằng bản thân đã thu hút không ít người xung quanh tò mò tập trung lại xem chuyện gì đang diễn ra giữa hai người phụ nữ.
"Mẹ, dì Đồng Đồng, hai người đang làm gì ở đây vậy ạ?" - Cho tới khi tiếng trẻ con non nớt cất lên bằng thứ ngôn ngữ tiếng Trung êm tai mới dập tắt được cuộc ầm ĩ của họ.
Hạ Ngân Đồng: "Con trai"
Trân: "Jim"
Không hẹn mà gặp, hai người phụ nữ xinh đẹp cùng đồng thanh thốt lên, chỉ là hình như vai vế của họ có đôi chút đảo lộn thì phải.
...

“Mẹ, dì Đồng Đồng à, hai người lớn tuổi các người sao lại khiến con nít mất mặt như vậy a?”
Chuyện là sau khi ầm ĩ một trận thì hai người phụ nữ đã bị đích thân hiệu trưởng trường cấp một gọi lên phòng mắng cho một trận vì tội làm ồn ảnh hưởng đến các học sinh và phụ huynh khác.
Trước sự chỉ trích của bé Jim, hai người lớn một mực cúi đầu mà không dám phản kháng lại nửa lời.
Bỗng bàn tay nhỏ bé của Jim kéo kéo vạt áo Trân hỏi.
“Mẹ à, nay mẹ sẽ dẫn con đi đâu đây?”
“Hả, mẹ...” - Đột nhiên bị hỏi nên Trân có chút lúng túng, cô còn chưa biết phải trả lời thế nào.
Lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi của một lớn một nhỏ đang dắt tay nhau liền nở một nụ cười cứng nhắc:
“Mẹ, mẹ dẫn con về nhà nhé.”
“Về nhà, nhà nào hả mẹ?”
“Tất nhiên là nhà con... không, nhà mẹ... à là nhà của mình.”
Phải khó khăn lắm Trân mới nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của Jim đang nhìn mình ánh lên niềm vui nho nhỏ khiến trái tim cô mềm nhũn hẳn đi.
Cậu bé này chính là con trai của Mai Quỳnh Trân năm hai mươi chín tuổi, cũng chính là con trai của cô. Làm sao cô có thể chối bỏ được máu mủ ruột thịt của chính mình cơ chứ, ban đầu chẳng qua chỉ là cô chưa thể chấp nhận được sự thật quá đỗi bất ngờ ấy mà thôi.
Nhìn xem, đôi mắt to tròn long lanh ấy là thừa hưởng gen của ai chứ? Khuôn mặt khả ái dễ thương đó chẳng phải giống cô như đúc hay sao? Dù gì thì cũng chính là Mai Quỳnh Trân cô đã mang nặng đẻ đau sinh ra, mặc dù cô của năm mười chín tuổi tất nhiên chưa từng trải qua cái cảm giác ấy. Nhưng cô hiểu được rằng, mỗi một bà mẹ trên đời này đều không hề dễ dàng gì.
Bỗng không biết lấy can đảm từ đâu, Trân nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Jim, ánh mắt kiên định nhìn vào khuôn mặt bé bỏng giống y như bản sao của mình hồi nhỏ mà nói rằng:
“Đúng vậy, chúng ta về nhà nào, về nhà của mẹ, nhà của con, nhà của chúng mình.”
“Được, chúng ta về nhà thôi.” – Hạ Ngân Đồng cũng hào hứng thốt lên, kèm theo đó là động tác chỉ tảy về phía trước giống như siêu nhân Gao.
Thấy vậy Trân cũng bắt trước làm theo: “Về nhà nào.”
Đúng lúc cả ba người vừa đi ra khỏi cổng trưởng liền khiến vài ánh mắt tò mò nhìn sang.
“Haizzz, hai người lại khiến con nít mất mặt nữa rồi.” – Jim said.
...
Đôi lời của tác giả: Bất ngờ không? Mình cũng bất ngờ bởi mình chưa từng nghĩ đến việc sẽ cho Trân của mình trở thành một bà mẹ đơn thân. Biết rằng cái cốt truyện này đã nhan nhản đầy trên các trang mạng, nhưng mình vẫn muốn đưa nó vào câu chuyện xàm đế của mình cho thêm phần đặc sắc. Haha. Chẳng biết có đặc sắc thêm tí nào hay không, nhưng mình cá là nếu ai đó đọc từ đầu truyện cho đến chương 11 chắc chắn sẽ không nghĩ được nội dung của chương 12 lại diễn biến theo hướng này. Bởi chính bản thân tác giả là mình cũng không nghĩ đến cho tới khi đặt bút viết tiếp truyện này. Vẫn mong nhận được sự góp ý của mọi người. Tất cả gạch đá đều xin nhận. Cảm ơn rất nhiều.
Xin tag chị gumiho_lanh_lung
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chương 12
Mười năm, con người ta có thể sống được bao nhiêu lần mười năm như thế?
Mười năm, có điều gì mà không thể thay đổi, cũng có nhiều thứ đã không còn trọn vẹn.
Mười năm, mười năm nhìn lại, mấy ai biết được mình đã đi qua một tuổi trẻ đầy giông bão.

...

“Mười năm trước, tôi không nhận ra em, em không thuộc về tôi, chúng ta giống như hai người xa lạ, từ từ lướt qua nhau trên con phố quen thuộc...
Mười năm sau, chúng ta là bạn, vẫn có thể mở lời hỏi thăm nhau, nhưng sự dịu dàng ấy cũng không cho anh một lý do để có thể ôm em...
Qua nhiều năm làm bạn cùng em, đến giờ anh mới hiểu rõ một điều, anh không khóc vì em thì cũng sẽ khóc vì một người con gái khác.”


Giai điệu du dương trong ca khúc Mười năm của Trần Dịch Tuấn cứ thế lặp đi lặp lại. Chiếc điện thoại “ai phôn” đời mới nhất được đặt ngay ngắn trên bàn cũng theo đó mà rung lắc dữ dội, nhưng chủ nhân của nó thì lại không có vẻ gì là vội vàng, còn có nhã hứng nhẩm theo lời nhạc chuông bằng chất giọng nhẹ nhàng sâu lắng tình cảm trời ban của mình.
“Này Jenny, cậu có thể nhấc máy lên bấm nút nghe để cuộc sống này được yên bình trở lại hay không?”
Hạ Ngân Đồng không thể nhịn nổi nữa, mồm đang nhét đầy thức ăn mà vẫn phải gắt lên.
“Ơ, điện thoại của mình kêu à, vậy mà mình cứ tưởng cậu bật nhạc cơ đấy. Hì hì. Nghe đây, nghe đây.”
Trân đang nằm phè phỡn trên ghế sô pha đắp mặt nạ đành uể oải ngồi dậy, tay vừa định với lấy chiếc điện thoại thì đúng lúc nó tắt chuông. Vốn cô định cứ thế bỏ mặc rồi nằm phịch xuống ghế tiếp tục hưởng thụ ngày nghỉ của mình thì lại nghe thấy tiếng của bạn gái xinh đẹp Đồng Đồng từ dưới bếp vọng lên:
“Ai gọi cho cậu vậy Jenny?”
“Mình không biết, người ta tắt rồi. Hình như ai đó tên là AD. Cậu có biết là ai không Đồng Đồng?”
Trân nhìn vào dãy số lạ hoắc được lưu với cái tên trên máy là AD mà trong lòng cũng thắc mắc không biết là ai. Thì đúng rồi, cô đâu phải là Trân của năm hai chín tuổi đâu mà cô biết được các mối quan hệ hiện tại xung quanh mình. Ngoài cô bạn thân Hạ Ngân Đồng, bố mẹ, anh chị em và một số đồng nghiệp trong phòng thiết kế ra thì các mối quan hệ ngoài luồng khác cô đều không hề hay biết gì. Trân nghĩ nghĩ, có khi nào đây là số bạn trai cũ của cô hay không? Bởi lẽ nào một bà cô đã hai mươi chín tuổi đầu rồi mà vẫn còn độc thân lại chưa có nổi một mối tình vắt vai, kiểu gì cũng phải có vài ba mối oanh oanh liệt liệt rồi ấy chứ.
“Đúng rồi, nay cậu nghỉ làm à?” – Trân vẫn đang mải đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình, Hạ Ngân Đồng đã từ dưới bếp phóng vọt lên nhà trên và hỏi một câu chẳng ăn nhập gì.
Trân gật gật đầu khiến cho chiếc mặt nạ trong suốt trôi tuột xuống cổ, tay vẫn cầm chiếc “ai phôn” đời mới cùng với dãy số lạ.
“Vậy cậu đã có kế hoạch gì cho ngày nghỉ này chưa?”
“Còn kế hoạch gì nữa, mình sẽ ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, ăn ngủ chán rồi mình sẽ đi ra phố mua sắm. Hết. Haha.”
Trong đầu Trân là cả một viễn cảnh tươi đẹp cho ngày nghỉ phép của mình, nào hay biết rằng có cả một câu chuyện kinh dị đang đợi cô ở phía trước.
Hạ Ngân Đồng liền dè dặn hỏi thêm một câu chẳng ăn nhập gì:
“Jenny, cậu thật sự không nhớ gì sao?”
“Nhớ gì là nhớ gì? Mình có cái gì cần phải nhớ à?” – Trân thờ ơ trả lời, tiện tay đắp lại chiếc mặt nạ lên rồi tiếp tục nằm phịch xuống ghế.
Hạ Ngân Đồng nhịn không được nhưng vẫn cố kiên nhẫn hỏi thêm một lần nữa:
“Cậu thật sự quên hết sạch rồi sao?”
“Quên gì là quên gì? Mình có quên mất cái gì ư?” – Giọng Trân bắt đầu uể oải, hai mắt cô như muốn díp lại. Quả thật giờ cô chỉ muốn đánh một giấc ngủ nướng cho đến chiều rồi sau đó đi dạo phố mua sắm.
“Trân, rốt cuộc cậu...”
“Đồng Đồng à, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Chưa đợi Hạ Ngân Đồng nói hết câu, Trân đã chen vào để chấm dứt cuộc nói chuyện nhàm chán này.
“Tôi nói hôm nay cậu không thể ăn ngủ rồi đi mua sắm được đâu.”
“Why?” – Lần này Trân bật hẳn người dậy nhìn chằm chằm vào cô bạn của mình.
“Bởi vì có một chuyện quan trọng hơn cần cậu làm.”
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn kế hoạch của mình nữa chứ?”
“Có, chuyện này rất quan trọng.”
Hạ Ngân Đồng thường không hay nói thẳng vào vấn đề chính mà vẫn luôn thích giữ thái độ lấp lửng đáng ghét ấy. Trân có chút mất kiên nhẫn nói:
“Quan trọng cỡ nào. Không lẽ hôm nay mình có hẹn với ai đó mà mình không biết à?”
“Đúng, có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng.”
Thấy Hạ Ngân Đồng khẳng định chắc nịch khiến Trân càng thêm thắc mắc:
“Có hẹn? Với ai? Mình thì có thể hẹn được với ai ngoài cậu nữa chứ?”
“Có đấy.”
Trân nhìn thấy chiếc điện thoại đen kịt trên bàn bỗng nhiên nghĩ đến cuộc gọi vừa đến cùng dãy số lạ.
“Đừng nói với mình là có liên quan đến người tên AD đó nhé?”
Hạ Ngân Đồng thay vì trả lời liền gật đầu lia lịa.
“Người đó là ai? Hắn có phải là một trong những cái đuôi của mình hay không?”
“Không, không phải.” – Lần này Hạ Ngân Đồng lại lắc đầu nguầy nguậy.
“Vậy là người yêu cũ rồi.”
“Cũng không, không phải.”
“Vậy thì là...”
“Là con của cậu.”
“Gì?”
...

Đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra. Kể từ ngày Trân vượt qua thời gian và không gian đến với tương lai của chính mình, cho đến tận bây giờ cô vẫn cứ ngỡ rằng bản thân đang mơ một giấc mơ, chẳng qua là giấc mơ này dài hơn so với bình thường, lại còn rất chân thật nữa. Bởi vì chỉ có trong mơ thì những chuyện kì quái như vậy mới có thể xảy ra được. Trân đã nghĩ có phải thường ngày cô mê đọc ngôn tình quá không mà ngay cả trong giấc mơ của cô cũng toàn có những tình tiết "cẩu huyết" như vậy. Và nếu như nó thật sự là một giấc mơ thì cô cũng không biết được đến bao giờ mình mới tỉnh lại.

Một cô gái mười chín tuổi chưa còn chưa có mối tình đầu nào mà giờ bỗng nhiên trở thành một bà mẹ đơn thân ở độ tuổi hai mươi chín. Còn chuyện nào khó tin hơn nữa chứ? Lẽ nào mười năm sau đó, cuộc sống của Mai Quỳnh Trân cô lại có sự thay đổi lớn đến như vậy.
"Nhìn xem, đó là bé Jim, con trai của cậu." - Hạ Ngân Đồng chỉ tay vào một bé trai mũm mĩm dễ thương đang chơi ở trong sân thể dục.
"Nó thật sự là con trai của mình sao?"
Nhìn vào cậu bé có đôi nét giống mình kia mà Trân vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật này.
"Đúng vậy." - Hạ Ngân Đồng khẳng định chắc nịch lại một lần nữa.
"Mình thật sự có một cậu con trai lớn như vậy rồi sao?"
"Ừm."
Nói đoạn Hạ Ngân Đồng vừa định giơ tay ra hiệu gọi bé Jim sang liền bị Trân nhanh chóng ngăn lại.
"Khoan, khoan đã Đồng Đồng."
"Sao vậy?" - Hạ Ngân Đồng nhíu mày hỏi.
"Mình, mình chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Mình..."
Trân dùng ánh mắt vẫn còn hoang mang cực độ nhìn cô bạn của mình.
Hạ Ngân Đồng cảm thấy nực cười,nhưng vẫn không nhịn được mà giáo huấn cho cô bạn của mình một trận.
"Lúc cậu quyết tâm sinh nó cậu cũng nói với mình câu này. Giờ cậu mất trí nhớ rồi lại định phủi sạch hết trách nhiệm với câu nói đó sao? Jenny à, mình thật sự không biết là cậu bị mất trí nhớ thật hay cậu đang giả vờ nữa."
"Ý cậu là sao?"
"Nói đi, có khó khăn gì mình có thể giúp chứ cậu không thể như thế này được. Mình là bạn bè mà, có chuyện gì không thể chia sẻ với nhau được cơ chứ?"
"Được, mình nói thật, mình không có bị mất trí nhớ gì hết. Nhưng mình nói rồi, mình thật sự không phải là Mai Quỳnh Trân của năm hai mươi chín tuổi mà chỉ là một cô nhóc mới mười chín tuổi thôi, nên tất cả những chuyện đã xảy ra với Mai Quỳnh Trân mà cậu quen biết trong mười năm qua mình thật sự không hề hay biết gì."
"Cậu... Thôi được rồi, mình thà tin là cậu bị mất trí nhớ còn hơn."
Hạ Ngân Đồng xem ra đã quá nhàm chán với câu chuyện hoang đường của bạn mình. Còn riêng Trân thì vẫn kiên quyết bảo vệ sự thật cho đến cùng.
"Nhưng mình thật sự không bị mất trí nhớ mà."
"Giờ tớ mặc kệ cậu có bị mất trí nhớ thật hay không. Nhưng Jim là con trai của cậu, do chính cậu mang nặng đẻ đau cũng là sự thật. Kể từ cái ngày mà cậu kiên quyết sinh nó ra cậu buộc phải có trách nhiệm với nó."
Hạ Ngân Đồng càng nói càng gắt: "Đi, giờ mình sẽ dẫn cậu đi gặp nó."
"Từ từ, Đồng Đồng, để mình chuẩn bị tâm lý đã chứ mình có nói là không nhận nó đâu."
"Chuyện này còn cần phải chuẩn bị tâm lý sao, nó là con trai của cậu, là con trai của cậu đấy."
"Nhưng mà hiện tại mình không biết phải đối mặt với nó như thế nào, mình thật sự không biết phải nói gì với nó."
"Mình mặc kệ cái tâm lý chết tiệt của cậu, nhưng đứa con trai này hôm nay cậu nhất định phải đi gặp nó cho mình."
"Đồng Đồng, thật sự không được, mình..."
Hai người họ cứ thế giằng co nhau ngay giữa cổng trường cấp một mà không hề hay biết rằng bản thân đã thu hút không ít người xung quanh tò mò tập trung lại xem chuyện gì đang diễn ra giữa hai người phụ nữ.
"Mẹ, dì Đồng Đồng, hai người đang làm gì ở đây vậy ạ?" - Cho tới khi tiếng trẻ con non nớt cất lên bằng thứ ngôn ngữ tiếng Trung êm tai mới dập tắt được cuộc ầm ĩ của họ.
Hạ Ngân Đồng: "Con trai"
Trân: "Jim"
Không hẹn mà gặp, hai người phụ nữ xinh đẹp cùng đồng thanh thốt lên, chỉ là hình như vai vế của họ có đôi chút đảo lộn thì phải.
...

“Mẹ, dì Đồng Đồng à, hai người lớn tuổi các người sao lại khiến con nít mất mặt như vậy a?”
Chuyện là sau khi ầm ĩ một trận thì hai người phụ nữ đã bị đích thân hiệu trưởng trường cấp một gọi lên phòng mắng cho một trận vì tội làm ồn ảnh hưởng đến các học sinh và phụ huynh khác.
Trước sự chỉ trích của bé Jim, hai người lớn một mực cúi đầu mà không dám phản kháng lại nửa lời.
Bỗng bàn tay nhỏ bé của Jim kéo kéo vạt áo Trân hỏi.
“Mẹ à, nay mẹ sẽ dẫn con đi đâu đây?”
“Hả, mẹ...” - Đột nhiên bị hỏi nên Trân có chút lúng túng, cô còn chưa biết phải trả lời thế nào.
Lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi của một lớn một nhỏ đang dắt tay nhau liền nở một nụ cười cứng nhắc:
“Mẹ, mẹ dẫn con về nhà nhé.”
“Về nhà, nhà nào hả mẹ?”
“Tất nhiên là nhà con... không, nhà mẹ... à là nhà của mình.”
Phải khó khăn lắm Trân mới nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của Jim đang nhìn mình ánh lên niềm vui nho nhỏ khiến trái tim cô mềm nhũn hẳn đi.
Cậu bé này chính là con trai của Mai Quỳnh Trân năm hai mươi chín tuổi, cũng chính là con trai của cô. Làm sao cô có thể chối bỏ được máu mủ ruột thịt của chính mình cơ chứ, ban đầu chẳng qua chỉ là cô chưa thể chấp nhận được sự thật quá đỗi bất ngờ ấy mà thôi.
Nhìn xem, đôi mắt to tròn long lanh ấy là thừa hưởng gen của ai chứ? Khuôn mặt khả ái dễ thương đó chẳng phải giống cô như đúc hay sao? Dù gì thì cũng chính là Mai Quỳnh Trân cô đã mang nặng đẻ đau sinh ra, mặc dù cô của năm mười chín tuổi tất nhiên chưa từng trải qua cái cảm giác ấy. Nhưng cô hiểu được rằng, mỗi một bà mẹ trên đời này đều không hề dễ dàng gì.
Bỗng không biết lấy can đảm từ đâu, Trân nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Jim, ánh mắt kiên định nhìn vào khuôn mặt bé bỏng giống y như bản sao của mình hồi nhỏ mà nói rằng:
“Đúng vậy, chúng ta về nhà nào, về nhà của mẹ, nhà của con, nhà của chúng mình.”
“Được, chúng ta về nhà thôi.” – Hạ Ngân Đồng cũng hào hứng thốt lên, kèm theo đó là động tác chỉ tảy về phía trước giống như siêu nhân Gao.
Thấy vậy Trân cũng bắt trước làm theo: “Về nhà nào.”
Đúng lúc cả ba người vừa đi ra khỏi cổng trưởng liền khiến vài ánh mắt tò mò nhìn sang.
“Haizzz, hai người lại khiến con nít mất mặt nữa rồi.” – Jim said.
...
Đôi lời của tác giả: Bất ngờ không? Mình cũng bất ngờ bởi mình chưa từng nghĩ đến việc sẽ cho Trân của mình trở thành một bà mẹ đơn thân. Biết rằng cái cốt truyện này đã nhan nhản đầy trên các trang mạng, nhưng mình vẫn muốn đưa nó vào câu chuyện xàm đế của mình cho thêm phần đặc sắc. Haha. Chẳng biết có đặc sắc thêm tí nào hay không, nhưng mình cá là nếu ai đó đọc từ đầu truyện cho đến chương 11 chắc chắn sẽ không nghĩ được nội dung của chương 12 lại diễn biến theo hướng này. Bởi chính bản thân tác giả là mình cũng không nghĩ đến cho tới khi đặt bút viết tiếp truyện này. Vẫn mong nhận được sự góp ý của mọi người. Tất cả gạch đá đều xin nhận. Cảm ơn rất nhiều.
Xin tag chị gumiho_lanh_lung
Ầy, ai mà nghĩ được chứ. Quá bất ngờ, tuy nhan nhản nhưng mà yếu tố như vậy lại hấp dẫn trí tò mò đấy. Một chương ít quá cô ơi. Tự nhiên có yếu tố này vào, lại muốn diễn biến nhanh chút, để biết thêm phía sau . Rồi không biết có xuất hiện "Jim ba" hay không. Hihi, nhanh lên nhá.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Ầy, ai mà nghĩ được chứ. Quá bất ngờ, tuy nhan nhản nhưng mà yếu tố như vậy lại hấp dẫn trí tò mò đấy. Một chương ít quá cô ơi. Tự nhiên có yếu tố này vào, lại muốn diễn biến nhanh chút, để biết thêm phía sau . Rồi không biết có xuất hiện "Jim ba" hay không. Hihi, nhanh lên nhá.
Có "Jim mẹ", thì nhất định phải có "Jim ba" rồi chị. Vấn đề là "Jim ba" xin được giữ bí mật cho đến phút cuối cùng ạ. Haha. Mà cảm ơn chị đã ủng hộ nha.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Chương 13
“Đã có ai từng đi qua tuổi trẻ mà không hối tiếc lấy một lần trong đời?
Tuổi mười chín của chúng ta có gì?
Cô bạn năm mười chín tuổi, chàng trai năm mười chín tuổi, cùng những hồi ức đang dần nhòa đi dưới ánh chiều tà.
Nếu gặp tôi của năm ấy, cho tôi gửi một phong thư kể về những phiền muộn, những hối tiếc và cả những điều chưa kịp nói lúc chia xa.”
...
“Tớ sẽ đón bé Jim về ở với chúng ta.” Trân nghiêm túc nhìn cô bạn của mình đang mắt chữ A mồm chữ O, tuyên bố một cách rõ ràng mạch lạc.
“Cái gì? Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa Jenny?” Hạ Ngân Đồng không thể tin được Mai Quỳnh Trân mà cô quen biết lại vừa nói ra những lời “rất có trách nhiệm” như thế khiến cô không thể không nghi ngờ mà hỏi lại.
“Mà khoan, cậu vẫn là Jenny mà tôi quen biết đó chứ?”
“Xời, nói vớ vẩn. Tôi có từng nhận là quen biết với cậu hồi nào chưa? Tôi đã nói rồi, tôi không phải là Jenny mà chỉ là một cô gái 19 tuổi tên là Mai Quỳnh Trân mà thôi. Chỉ có cậu là u mê mãi không chịu chấp nhận sự thật đó.”
Trân chưa từng chối bỏ bản thân chỉ là một cô gái nhỏ đến từ quá khứ, và lòng chính nghĩa không cho phép cô chối bỏ đứa con máu mủ ruột thịt của mình. Mặc dù cô không biết vì sao khi Mai Quỳnh Trân của năm 24 tuổi đã cố chấp sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như vậy nhưng lại nhẫn tâm đưa nó cho người khác chăm sóc.
“Thôi được, gác chuyện đó sang một bên, nhưng cậu có chắc chắn rằng muốn nhận lại con sau khi đã đưa nó cho người khác nhận nuôi ngần ấy năm?”
“Ừ, mình chắc chắn! Mặc dù mình không biết lí do tại sao hồi đấy mình lại dại dột như vậy. Nhưng giờ suy nghĩ của mình chính là, dù có khó khăn thế nào mình cũng nhất quyết chăm sóc tốt được cho thằng bé.”
Nhìn khuôn mặt đầy sự quyết tâm của Trân, Hạ Ngân Đồng chỉ thiếu mỗi “cảm động” đến rơi lệ mà thôi!
Nhưng cô thật sự rất lo lắng cho bạn mình, bởi vốn dĩ làm một bà mẹ đơn thân không hề dễ dàng gì. Hơn nữa, tương lai của Trân còn rất dài, rồi ai sẽ chấp nhận làm cha của một đứa trẻ không cùng huyết thống để cùng cô xây dựng hạnh phúc đây?
“Cậu vẫn nên suy nghĩ kĩ Jenny à, chuyện này không hề dễ dàng như vậy đâu.”
“Mình hiểu và mình cũng đã suy nghĩ kĩ rồi. Cậu không cần phải lo cho mình, nhưng vẫn cần cậu giúp một việc.”
“Việc gì cậu cứ nói, chỉ cần có thể giúp được hai mẹ con cậu tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình làm.”
Nghe xong, Trân mỉm cười tươi tắn, ánh mắt lấp lánh rạng ngời, vẫn gương mặt đầy sự quyết tâm ấy, vỗ nhẹ lên vai bạn nói:
“Tốt lắm, nhờ cậu giúp tôi tìm ba cho Jim nhé!”
“...”
* * *
Sau một khoảng thời gian đấu tranh với phía gia đình mới của Jim, Trân cũng chính thức đón được con của mình trở về đoàn tụ. Khỏi phải nói, Jim vui đến nhường nào! Mặc dù gia đình đó đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu vẫn rất muốn được sống bên cạnh mẹ ruột của mình như thế này.
Gia đình dì Lưu hồi mới nhận nuôi bé Jim cũng vì thương cho hoàn cảnh của Trân, một cô gái ngoại quốc sống một mình ở đất nước rộng lớn Trung Quốc này đã không dễ dàng gì lại phải một mình nuôi con nhỏ nên đã đề nghị nhận nuôi thằng bé. Dẫu vậy thì gia đình người Hoa tốt bụng ấy chưa từng giấu diếm Jim về mẹ ruột của nó và vẫn thỉnh thoảng cho hai mẹ con gặp mặt đi chơi riêng khi có thời gian. Giờ bà chấp nhận để gia đình họ đoàn tụ cũng là hợp tình hợp nghĩa, còn về phía vợ chồng bà cũng vẫn coi bé Jim như con cái trong nhà của mình.
Trân thật không biết phải cảm ơn gia đình dì Lưu như thế nào về sự tốt bụng của họ vì đã giúp đỡ Mai Quỳnh Trân của những năm hai mươi mấy tuổi nuôi nấng Jim thành một cậu bé ngoan ngoãn dễ thương như thế này. Càng ngắm con, Trân càng cảm thấy thích thú vì bỗng dưng được lên chức dù cô vẫn chưa hề biết cái gọi là “trách nhiệm” của một người mẹ nặng nề đến mức nào. Bởi cô chưa từng trải qua cảm giác hụt hẫng, thất vọng hay đau khổ mà Mai Quỳnh Trân ở những năm tháng đôi mươi đã từng trải qua, cô chỉ là đang dùng cái nhìn non trẻ cùng sự hồn nhiên lạc quan của một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi để đối diện với những nghiệt ngã của cuộc đời sắp tới.
Càng nhìn Trân càng muốn biết liệu Jim có giống ba nó không? Đúng rồi, “ba Jim” - Người đàn ông của cô rốt cuộc đang ở đâu? Chẳng lẽ hắn lại là loại người không chịu trách nhiệm như vậy ư?
“Jim, con có nhớ ba không?”
Nhìn cậu bé đang vô tư chơi đùa trước mặt, Trân buột miệng hỏi vu vơ khiến Jim cũng được một phen ngơ ngác:
“Ba, con chưa từng nghe mẹ nhắc về ba trước đó. Có phải là ba đã bỏ rơi mẹ con mình không?”
Không hiểu sao, đôi mắt ngây ngô của Jim chợt khiến Trân lặng người, lại có chút gì đó như nhói ở trong lòng.
“Mẹ, mẹ cũng không biết... Hì hì.” – Trân chỉ biết ngượng nghịu trả lời.
Quả thật nếu cô mà biết được cái thằng đàn ông phụ bạc đó là ai thì chắc chắn cô sẽ không để yên cho hắn như vậy. Chí ít cũng phải bắt hắn phải chịu trách nhiệm với bé Jim tội nghiệp của cô chứ!
“Ôi trời, sao mẹ lại không biết người đã cùng mình sản xuất ra con cơ chứ. Nếu vậy sao mẹ vẫn có thể sinh ra con được nhỉ? "
“Ờ, cái này, cái này mẹ cũng không biết...”
“Chán chết, hỏi mẹ cái gì cũng không biết, để con đi hỏi dì Đồng Đồng.”
Nói rồi cậu bé cầm theo quyển sách chạy đi tìm người có thể cho nó biết về ba của nó. Còn Trân chỉ biết thở dài lắc đầu, giá như Hạ Ngân Đồng gặp được cô sớm hơn trước khi cô mang thai thì có lẽ... Đằng này, dù thân thiết đến mấy thì Mai Quỳnh Trân của năm 24 tuổi cũng chưa từng chia sẻ hay trải lòng với bạn của mình về những điều đó.
Trân thật sự không hiểu nổi chính mình của những năm tháng ấy là một người như thế nào? Chẳng lẽ ngoài Hạ Ngân Đồng ra, cô không có lấy một người bạn cũ bên cạnh mình hay sao? Chí ít cũng là để cô có thể tâm sự về những phiền muộn của mình. Những người đã bên cô năm mười chín tuổi lúc đó đang ở đâu và sống như thế nào? Cô cũng chỉ là muốn biết xem họ sống có tốt hay không mà thôi!
* * *
Nuôi con nít đúng là không dễ dàng chút nào! Nhất là đối với một đứa bé có vẻ hơi quái đản như Jim. Cậu nhóc luôn tỏ ra hiểu chuyện hơn cả người lớn đã khiến Trân thất bại trong chuyện làm mẹ.
Đúng vậy, cô khẳng định nếu Jim giống như những đứa trẻ bình thường khác thì có lẽ cô đã không phải đau đầu thế này. Từ việc dạy dỗ, học hành cho đến chơi với con đều khiến cô có chút vất vả.
Và sau rất nhiều nỗ lực thì Trân phải nhận ra rằng, hai mẹ con cô hoàn toàn khác nhau. Nếu như không phải có gen di truyền từ mẹ sang con khiến dáng dấp của Jim giống Trân phần nào thì có lẽ chẳng ai nhận ra. Về điều đó Trân vẫn rất tự hào và cảm thấy may mắn vì Jim đã nhận được những gen tốt của cô, bởi chính cô cũng không chắc ba của Jim có hình dáng như thế nào. Nhỡ đâu hắn lại là một lão đầu hói bụng phệ vừa lùn vừa xấu giống như những người mà cô đã gặp nhiều ở quán cơm dì Trương thì sao?
Trân vừa ngắm nghía cậu con trai bé bỏng đang chơi xếp hình thú vừa không khỏi tự mãn về nét đẹp di truyền của mình, muốn từ chỗ con trai tìm được sự đồng tình nên ngượng ngùng hỏi:
"Con trai à, con thử nói xem mẹ có ưu điểm gì nào?"
Đúng lúc Jim vừa hoàn thành xong mảnh ghép cuối cùng liền ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt phụng phĩnh đáng yêu cùng với đôi mắt to tròn nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt và trả lời một cách dứt khoát:
"Là xinh đẹp ạ!"
Khỏi phải nói, Trân phấn khởi ra mặt. Và để khẳng định chắc chắn thêm, Trân lại vui vẻ hỏi:
"Vậy còn ưu điểm của con là gì?"
Lúc này trong lòng Trân liền âm thầm tự nhủ rằng kiểu gì cậu bé cũng sẽ trả lời đại khái như "Xinh đẹp giống mẹ" vì những đứa trẻ bình thường đều không biết nói dối.
Sau đó, Jim cũng vẫn đôi mắt to tròn ấy nhìn mẹ của mình và dõng dạc trả lời:
"Là trừng mắt nói dối ạ."
"..."
Đúng lúc Hạ Ngân Đồng đi qua nghe thấy cuộc nói chuyện của hai mẹ con Trân liền ngẩng mặt lên nhìn trần nhà cười ha hả, lại còn khuyến mại thêm một câu:
"Đúng là nhìn hai người chẳng giống mẹ con chỗ nào cả. Haha."
Trân: "..."
Bé Jim: "..."
* * *
Trở lại với công việc, Trân luôn đầu tất mặt tối để hoàn thành các bản vẽ, thậm trí tăng ca thường xuyên chỉ vì không muốn mất đi xuất tiền thưởng dành cho nhân viên ưu tú chăm chỉ. Chính xác hơn là cô cần phải cày cuốc thêm để kiếm được càng nhiều tiền càng tốt. Các đồng nghiệp cũng tỏ ra ái ngại thay cho sức khỏe của cô gái nhỏ vì siêng năng làm việc mà đến cả ngày nghỉ cũng tăng ca. Cho dù từ trước đến giờ họ vẫn biết Trân luôn có niềm đam mê đặc biệt với tiền, nhưng cũng không đến nỗi bạt mạng kiếm tiền như lần này.
Vừa đúng thời điểm công ty đang chuẩn bị cho ra mắt dự án mới, phòng thiết kế là nơi bận rộn nhất. Lại thêm vị trưởng phòng mới nhận chức chưa bao lâu kia thật quá nghiêm khắc trong công việc khiến đám nhân viên trong phòng đều thở không kịp.
Với năng suất làm việc liên tục như vậy, Trân chắc chắn rằng mình vẫn luôn biểu hiện khá tốt để cấp trên có thể xem xét về việc tăng lương hoặc chí ít là được đề bạt trong danh sách nhân viên ưu tú. Thế nhưng mọi công sức phấn đấu bấy lâu nay của cô lại sắp có nguy cơ sụp đổ chỉ vì "não cá vàng" khi để quên bản thiết kế quan trọng nhất trong chiếc thẻ nhớ ở nhà. Chỉ vì muốn bản vẽ được hoàn hảo nhất nên tối qua cô đã mang nó về để chau chuốt lại, ai ngờ sáng nay vội lên công ty sớm để chuẩn bị thì lại quên mất cái quan trọng nhất.
Giờ chỉ còn chưa đến nửa tiếng nữa là cuộc họp sẽ diễn ra, cô phải làm sao đây?
Vì có chạy về lấy cũng không kịp, Trân đành vội gọi điện cầu cứu Hạ Ngân Đồng may ra còn có chút hi vọng.
Sau vài tiếng tút tút thì cũng có người nghe máy, nhưng lại là giọng nói non nớt của một đứa trẻ vang lên.
"Jim à, con đưa máy cho dì Đồng để mẹ nói chuyện gấp nhé."
"Nhưng dì Đồng Đồng đi làm rồi ạ."
"Vậy sao con còn chưa đi học nữa. Dì Đồng bỏ quên con rồi sao?"
"Không ạ, nay dì Đồng cho con nghỉ học một hôm để xíu nữa mẹ Lưu sang đón con đi chơi."
"À, haizz! ..." Trân ỉu xìu với mớ thông tin không mấy tốt đẹp từ con trai.
"Mẹ có chuyện gì sao ạ?"
Nghe thấy câu hỏi quan tâm của Jim, Trân như vớ được sợi dây hi vọng cuối cùng.
Đúng rồi, Jim là một đứa trẻ đặc biệt. Chắc chắn cậu bé sẽ có cách giúp được cô mang chiếc thẻ nhớ có chứa bản vẽ ra công ty cho mình.
Trân đã dặn dò rất kĩ, từ hình dáng và màu sắc của chiếc thẻ nhớ cho đến địa chỉ công ty nơi cô làm việc. Mặc dù có chút lo lắng, nhưng cô lại không có sự lựa chọn nào khác.
Lần này, vì miếng cơm manh áo của hai mẹ con đành để cậu bé Jim chịu vất vả một chút vậy.
Chỉ còn cách cuộc họp chưa đầy mười phút, Trân càng lo lắng hơn. Không biết liệu Jim của cô có ổn không, đã tới nơi hay chưa?
Khi Trân vừa định ra khỏi văn phòng để đi xuống tìm con trai thì lại xui xẻo đụng ngay mặt Nhị thái tử ở cửa. Nay hắn cũng đặc biệt đến sớm, bộ dáng sảng khoái khỏe mạnh anh tuấn khác hẳn với những nhân viên trong phòng thiết kế. Đúng là làm sếp thật sướng, chỉ biết bóc lột sức lao động của cấp dưới như cô. Mà cũng không trách được, chỉ là ai cũng vì miếng cơm manh áo nên mới cố gắng cày cuốc đến mức tiêu điều thân xác như vậy.
"Mọi người chuẩn bị xong hết chưa, năm phút nữa cuộc họp tổng duyệt bắt đầu rồi."
Hoàng Gia Hạo cư nhiên đứng chắn ở ngay lối ra cửa khiến Trân không biết đường nào mà lần. Cô trong lòng nóng như lửa đốt, cố gắng tiến lại gần boss, bộ dáng thân thiện cởi mở luôn được cô nàng sử dụng triệt để mỗi khi đối mặt trực diện với cấp trên như thế này.
"Sếp à, buổi sáng tốt lành."
"Ừm, tốt lành." - Hoàng Gia Hạo cũng vui vẻ đáp lại nụ cười tươi như hoa của cô nhân viên. Nhưng lại không có ý định rời đi chỗ khác mà vẫn một thân bất động đứng chắn ở đó.
Trân bất đắc dĩ đành lúng túng mở miệng:
"Sếp à, tôi... Tôi cần đi... đi ra..."
Trân còn chưa kịp nói hết câu thì bỗng có tiếng thư kí từ ngoài đi vào nói:
"Nhị thái tử, ngài đây rồi, có cậu con trai của ngài đến tìm, chắc có việc quan trọng. "
Lời cô thư kí kia vừa dứt, cả phòng thiết kế bàng hoàng nhìn ra ngoài cửa.
Họ chỉ thấy cô thư kí xinh đẹp đứng đó, tay dắt theo một bé trai tầm năm sáu tuổi vô cùng dễ thương.
Mọi người chưa kịp tiêu hóa được thông tin sốc đó thì lại nghe thấy cậu bé kia lên tiếng gọi: "Mẹ Jenny!"
Lúc này chỉ có Trân là vừa trông thấy người quen liền vui vẻ đến quên hết mọi thứ, mặc cho mọi người vẫn đang ngạc nhiên về thân phận thật sự của cậu bé, cô vẫy vẫy tay gọi: "Jim."
Cả phòng thiết kế chỉ biết tròn xoe mắt dẹt với màn gia đình hội ngộ của Trân.
Tình huống bất ngờ khiến cả người trong cuộc là Hoàng Gia Hạo cũng không khỏi ngơ ngác.
Cô thư kí đang dắt tay đứa bé cũng cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Con trai của Nhị thái tử, lại đi gọi cô gái kia là mẹ. Vậy là ý gì? Đây cũng chính là thắc mắc của tất cả mọi người đang có mặt ở đó.
Nhận thấy sự im lặng ngượng ngùng của cả phòng, cùng với cái nhìn thâm trầm từ vị Sếp mặt lạnh như muốn nói rằng "cô hãy giải thích đi chứ? Chuyện gì đang xảy ra thế này? " khiến Trân bất chợt tỉnh ngộ.
Lúc này, cô chẳng còn kiêng dè gì nữa mà nhẹ nhàng đẩy cái người đang chắn trước mặt mình ra, vừa đi về phía thư kí và cậu bé vừa giải thích qua loa rằng chắc có sự hiểu lầm gì đó ở đây. Rồi nhanh chóng dẫn con trai của mình đi vào phòng trà ngồi đợi sau khi lấy được vật quan trọng nhất.
Cuộc họp diễn ra tốt đẹp trong không khí khá ngượng ngùng và trầm lặng chứ không hề căng thẳng như những lần khác. Chắc tại vì vị sếp vốn khó tính xưa nay bỗng trở nên dễ dàng hơn khi nhanh chóng đón nhận các bản vẽ thiết kế và công sức của tất cả mọi người trong thời gian qua.
Trân thở phào nhẹ nhõm sau khi kết thúc cuộc họp mà dường như chỉ mỗi mình cô cảm thấy căng thẳng.
Đợi khi tất cả mọi người đều về chỗ ngồi làm việc của mình, Trân mới rón rén đi ra phòng trà tìm người, nhưng vừa bước chân vào thì liền té ngửa trước một lớn một nhỏ đang cười nói vui vẻ bên trong.
Tiếng động mở cửa nhẹ nhàng của cô khiến cả hai cùng quay ra nhìn về phía cửa, ấy thế nào mà hai gương mặt xa lạ kia lại có thể giống nhau như hai giọt nước thế này?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên