CHƯƠNG 5:
Khi Nguyệt Lệ vừa bước xuống sân khấu, đón nàng chính là cái vỗ tay của cô cô. Từ xưa đến nay, cô cô chưa từng nghi ngờ tài năng của nàng, cũng luôn biết nàng là một cô nương rất có cá tính. Nhưng để chọn một bài hát có giai điệu và lời ca mạnh mẽ như thế quả là nằm ngoài dự định của cô cô. Nhưng sự lựa chọn này không hề phản bội nàng, ngược lại nó lại càng làm nổi bật tài năng của nàng hơn. Nó không chỉ thể hiện tài năng mà còn thể hiện con người nàng, khi hai điều này có thể hợp làm một với nhau, đó chính là đỉnh cao của nghệ thuật.
- Cô cô!
- Con làm tốt lắm.
- Cảm ơn cô cô!
Nghe được lời khen này của cô cô, nàng cảm thấy rất vui và tự hào. Ngay từ khi biết về cuộc đời của cô cô, nàng đã luôn không ngừng ngưỡng mộ cô cô. Một người phụ nữ thật mạnh mẽ, độc lập và tài giỏi. Cô cô luôn cho nàng một cảm giác vô cùng độc lập, ví như cô cô không cần một người đàn ông bên cạnh để dựa dẫm. Trong lòng nàng luôn âm thầm tự nhủ phải phấn đấu học tập cô cô. Lần này được đích thân cô cô khen, nàng hẳn là nên cảm thấy hãnh diện.
- Cô cô, người đưa con đi đâu vậy?
- Lệ nhi, có một người muốn gặp con.
- Muốn gặp con? Ai vậy ạ?
- Đó là một người rất đặc biệt. Ta tin con sẽ thích người đó.
Câu nói của cô cô lại càng làm cho nàng tò mò. Người cô chuẩn bị gặp cuối cùng là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến cho cô cô coi trọng như thế chứ. Khi đến trước cửa một căn phòng chuyên dùng để tiếp khách, cô cô không dẫn nàng vào mà chỉ bảo là người muốn gặp nàng đang đợi trong đó, nàng hãy vào một mình. Nhìn vẻ mặt thần thần bí bí của cô cô lại càng khiến nàng tò mò hơn. Với thái độ này của cô cô mà nói, người này chắc chắn không phải một người tầm thường.
Khi nàng mở cửa phòng, đối diện nàng chính là một người mà nàng không hi vọng gặp lại nhất trong ngày hôm nay, người đó đang ngồi cạnh bàn trà, bàn tay với những ngón tay thanh nhã đang chầm chậm nâng cốc trà lên, nhàn nhạt nở nụ cười với nàng. Đối diện với khuôn mặt ấy, nàng bỗng chốc lại muốn quay người bỏ đi, nhưng đáng tiếc, lần này, nàng còn chưa kịp hành động thì người đó đã nhẹ nhàng lên tiếng.
- Nguyệt Lệ cô nương, chắc hẳn lần này cô sẽ không bỏ chạy nữa chứ?
Nguyệt Lệ vừa xoay người lại, chân còn chưa bước ra khỏi cửa thì đã bị ngay câu nói của người con trai kia làm cho dừng lại.
- Sao nào? Nguyệt Lệ cô nương? Tại hạ thực sự không hiểu bản thân đã có hành vi lỗ mãng nào khiến cho cô nương ghét bỏ đến mức vừa nhìn thấy đã muốn tránh xa như vậy?
Đối diện với câu hỏi này của người đó, nàng quả thật không có câu trả lời. Đến bản thân nàng còn không biết vì sao nàng lại làm như vậy, mọi thứ cứ như bị ma xui quỷ khiến mà hành động vậy. Nàng không hề có ác cảm với người đó, không những thế, gương mặt đó thậm chí còn khiến nàng có cảm tình. Ánh mắt đó, gương mặt đó không hề có sự ô uế, phàm tục như những tên công tử nhà giàu khác. Ở con người đó còn có cái gì đó khiến nàng cảm thấy vô cùng thân quen. Nhưng vấn đề nằm ở miếng ngọc bội, miếng ngọc bội của người đó lại khiến nàng có cảm giác bất an. Nguyệt Lệ cứ đứng mãi ở cửa mải suy nghĩ, nàng không để ý rằng người thanh niên trong phòng đã buông tách trà xuống tiến lại gần nàng.
- Nguyệt Lệ cô nương, chẳng lẽ đối với cô nương, tại hạ lại xấu xí đến nỗi cô nương cảm thấy đến nhìn mặt tại hạ cũng không thấy xứng sao?
Khi nghe thấy người đó nói như vậy, Nguyệt Lệ biết lần này nàng không thể lần lữa kéo dài thời gian để trốn tránh người này được nữa. Thôi thì kệ đi, đằng nào cũng chỉ là cảm giác bất an khó hiểu trong lòng mà thôi, nàng sẽ cố gắng khắc chế nó là được. Từ từ quay người lại, sau khi chuẩn bị tâm lí kĩ càng, nàng đã có thể tạm thời che giấu được sự bất an trong lòng mình.
- Công tử, tiểu nữ không có ý đó. Công tử hiểu lầm rồi, chỉ là tiểu nữ nhớ ra là có việc phải làm gấp thôi.
- Vậy sao? Cả hai lần gặp ta, cô nương đều bỗng nhớ ra có việc gấp sao? Có sự trùng hợp như thế thật sao?
- Chính là như thế. Công tử, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi nói vài câu với người này, bỗng nhiên cảm giác bất an trong lòng nàng cũng giảm đi đôi chút. Thật là kì lạ! Chẳng phải vì nàng gặp người này nên mới bất an sao, sao giờ nói chuyện với người ta rồi thì cảm giác này lại nhạt dần đi vậy? Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy không thể hiểu được cảm giác của bản thân mình là ra sao nữa. Nhưng khi cảm giác bất an đã mất đi, nàng lại cảm thấy có thể nói chuyện với người này một cách thoải mái hơn. Không còn cảm giác bất an cũng sẽ không muốn trốn tránh nữa.
- Cô nương, có thể mời ngồi xuống nói chuyện cùng tại hạ một chút được không?
- Được thôi.
Cô gái này quả không hổ là người con gái đầu tiên khiến Tiếu Dương chàng phải để ý. Chàng có thể cảm nhận được ở cô gái này đã không còn cảm giác đề phòng chàng như trước nữa. Thái độ của cô giờ đây chính là không quá thân thiết cũng không quá lạnh nhạt, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chàng thực sự muốn biết sau nụ cười quy chuẩn kia là một cô nương như thế nào. Có lẽ, tiểu cô nương này sẽ không dễ dàng để người khác biết mình đang nghĩ gì, nhưng không lo, cái chàng có chính là thời gian. Tiếu Dương vừa nghĩ vừa tự nhủ với lòng mình “ ta không tin là ta không thể hiểu được suy nghĩ và con người của nàng”.
- Công tử, nên xưng hô với công tử ra sao đây?
- Ồ, tại hạ thất lễ rồi. Tại hạ họ Bạch, tên Tiếu Dương.
- Bạch công tử?
- Cô nương xin hãy gọi tại hạ là Tiếu Dương. Từ trước đến nay, bằng hữu của tại hạ cũng luôn gọi như vậy.
- Tiếu Dương? Bằng hữu? Nếu công tử đã coi ta là bằng hữu thì cũng không cần phải gọi một tiếng Nguyệt Lệ cô nương, hai tiếng Nguyệt Lệ cô nương, cứ gọi ta là Lệ nhi là được rồi.
Nguyệt Lệ nhìn chàng nở nụ cười chân thành. Ở Tiếu Dương, nàng nhìn ra được sự chân thành. Tuy là lời nói có chút thẳng thắn, lại có chút giống đang câu dẫn con gái nhà lành nhưng ánh mắt ấy không thể lừa người. Đó là ánh mắt thực sự muốn coi nàng làm bằng hữu. Ánh mắt này nàng hiểu, chính vì thế mà nàng cũng muốn thể hiện sự trân trọng của mình đối với người đó. Dù sao những vị công tử nhà giàu sinh ra trong nhung lụa mà có ánh mắt chân thành như thế, đây là lần đầu tiên nàng gặp.
- Lệ nhi, nàng có cảm thấy căn phòng này quá bức bách không?
- Nếu huynh không chê, ta có thể dẫn huynh đến một nơi.
Vị cô nương có thể thoải mái với nam nhân như vậy, đây là lần đầu tiên chàng gặp. Không giống như những vị cô nương khác, nhìn thấy nam nhân có điều kiện tốt sẽ ra vẻ thục nữ, Lệ nhi lại cho Tiếu Dương một cảm giác hoàn toàn khác. Đó chính là cảm giác giữa những người bạn thuần túy, như thể nàng chân thực mà đối đãi với chàng, không giả tạo, không tỏ vẻ. Chỉ đơn giản, tự nhiên như chính con người nàng vậy. Lần này đến đây, có được một vị bằng hữu như vậy, dù sau này, vì nàng mà Tiếu Dương đã hoàn toàn thay đổi, đã phải trả giá, hi sinh rất nhiều thì chàng cũng chưa từng hối hận vì ngày hôm nay đã gặp gỡ, quen biết, và kết giao người con gái này.
Tag:
Lâm Diệu Anh chương mới nè nàng.