Giai nhân lệ - Cập nhật - H.y

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Chương này ổn hơn nè. Mà sao ngắn một mẩu vậy?
 
  • Like
Reactions: h.y

Phượng Holy

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/12/14
Bài viết
158
Gạo
0,0
Văn phong ngôn tình Trung Quốc :( mình nghĩ nên chèn thêm ảnh để bài viết rực rỡ! Chỗ đoạn hội thoại nên thêm lời dẫn truyện, chứ cứ viết không thấy thô quá!
Góp ý thôi hi hi! Bỏ qua cho nếu không phải!
- Công tử, nên xưng hô với công tử ra sao đây?
- Ồ, tại hạ thất lễ rồi. Tại hạ họ Bạch, tên Tiếu Dương.
- Bạch công tử?
- Cô nương xin hãy gọi tại hạ là Tiếu Dương. Từ trước đến nay, bằng hữu của tại hạ cũng luôn gọi như vậy.
- Tiếu Dương? Bằng hữu? Nếu công tử đã coi ta là bằng hữu thì cũng không cần phải gọi một tiếng Nguyệt Lệ cô nương, hai tiếng Nguyệt Lệ cô nương, cứ gọi ta là Lệ nhi là được rồi.

Sửa:
Nàng dương mắt tò mò.
- Công tử, nên xưng hô với công tử ra sao đây?
Chàng bối rối cười cười.
- Ồ, tại hạ thất lễ rồi. Tại hạ họ Bạch, tên Tiếu Dương.
Nàng chớp mắt nghĩ, môi lẩm bẩm hoài nghi.
- Bạch công tử?
Thấy vẻ mặt của cô, chàng tiếp lời.
- Cô nương xin hãy gọi tại hạ là Tiếu Dương. Từ trước đến nay, bằng hữu của tại hạ cũng luôn gọi như vậy.
Mắt nàng đảo lên đảo xuống đánh giá, nói thẳng thừng.
- Tiếu Dương? Bằng hữu? Nếu công tử đã coi ta là bằng hữu thì cũng không cần phải gọi một tiếng Nguyệt Lệ cô nương, hai tiếng Nguyệt Lệ cô nương, cứ gọi ta là Lệ nhi là được rồi.
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
Chương này ổn hơn nè. Mà sao ngắn một mẩu vậy?
Công nhận chương này hơi ngắn à. :"> Căn bản nội dung chương này cũng đơn giản nên ta sợ viết dài lại thành lan man. :-s:-s
Văn phong ngôn tình Trung Quốc :( mình nghĩ nên chèn thêm ảnh để bài viết rực rỡ! Chỗ đoạn hội thoại nên thêm lời dẫn truyện, chứ cứ viết không thấy thô quá!
Góp ý thôi hi hi! Bỏ qua cho nếu không phải!


Sửa:
Nàng dương mắt tò mò.
- Công tử, nên xưng hô với công tử ra sao đây?
Chàng bối rối cười cười.
- Ồ, tại hạ thất lễ rồi. Tại hạ họ Bạch, tên Tiếu Dương.
Nàng chớp mắt nghĩ, môi lẩm bẩm hoài nghi.
- Bạch công tử?
Thấy vẻ mặt của cô, chàng tiếp lời.
- Cô nương xin hãy gọi tại hạ là Tiếu Dương. Từ trước đến nay, bằng hữu của tại hạ cũng luôn gọi như vậy.
Mắt nàng đảo lên đảo xuống đánh giá, nói thẳng thừng.
- Tiếu Dương? Bằng hữu? Nếu công tử đã coi ta là bằng hữu thì cũng không cần phải gọi một tiếng Nguyệt Lệ cô nương, hai tiếng Nguyệt Lệ cô nương, cứ gọi ta là Lệ nhi là được rồi.
Cảm ơn những góp ý của bạn. :D Không có gì đâu bạn, mình chỉ là viết nghiệp dư thôi nên rất cần những lời đóng góp của mọi người để hoàn thiện hơn mà. Mình sẽ thử đọc lại và suy nghĩ thêm về phần sửa góp ý của bạn a, dù sao cũng vẫn cảm ơn bạn, hi vọng bạn sẽ tiếp tục ủng hộ góp ý cho chuyện của mình nhé. :x
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
CHƯƠNG 6:

- Công tử, người lại đến Tàng lâu các sao? Từ hồi quen biết Nguyệt Lệ cô nương, tại hạ thấy người rất hay đến đó.
- Vậy sao?

Nụ cười trên gương mặt Tiếu Dương lúc này khiến cho Vân Phong, người cận vệ thân thiết bao năm nay của chàng cũng cảm thấy ngạc nhiên. Đã từ rất lâu rồi, hắn không còn nhìn thấy nụ cười vui vẻ như thế ở công tử nhà mình. Khi hắn gặp Tiếu Dương lần đầu tiên chính là vào năm hắn 10 tuổi, được đưa về phủ để bảo vệ công tử. Khi đó, hắn mới 10 tuổi nhưng đã trải qua một đợt huấn luyện nghiêm khắc, công tử lúc đó mới chỉ là một cậu bé 6 tuổi, ngược lại, một chút võ công cũng không biết. Nhưng con người này lại cực kì thông minh, điều này hắn ngay từ nhỏ đã nhận ra. Nhưng vị công tử này trên khuôn mặt lại luôn mang một nụ cười bất cần đời. Về sau, nghe mọi người kể lại, khi hắn lên 5 tuổi, tướng quân đã thay đổi, trở thành một con người hoàn toàn khác, chính điều này đã ảnh hưởng đến Tiếu Dương.

Cụ thể như thế nào, hắn vẫn là không tra ra được, nhưng hắn biết, bản chất của Tiếu Dương không phải như vậy. Nay lại nhìn thấy nụ cười này, nhìn thấy hắn thay đổi vì Nguyệt Lệ cô nương, hắn đã phần nào hình dung được con người thật của Tiếu Dương là người như thế nào.

- Vân Phong, ngươi nói xem, Lệ nhi là người như thế nào?
- Tại hạ không tiếp xúc nhiều với Nguyệt Lệ cô nương nên không dám nói bừa.
- Ngươi nói cũng phải. Nhưng ta nói cho ngươi biết, đó là một người rất đặc biệt.

Thực ra, nói là không biết gì chính là hắn đã nói láo. Sau khi cảm thấy công tử nhà mình rất có hứng thú với nàng, hắn đã âm thầm điều tra tung tích của nàng, nhưng tuyệt nhiên không thể điều tra ra được điều gì. Chỉ biết nàng không phải là tiểu thư của các quan lại trong thành, cũng không phải là người trong thành, thân thế cũng không có vẻ hiển hách, còn xuất thân của nàng như thế nào cũng không có ai biết. Nàng có vẻ như không hề cố ý che giấu thân phận của mình nhưng kì lạ là không ai biết gì về nàng. Điều này thực có khiến Vân Phong có chút hoài nghi. Có lần hắn đã ướm nói với Tiếu Dương về điều này nhưng chàng chỉ nói.

- Ta biết, có lẽ nàng vẫn chưa đủ tin tưởng ta. Cũng chẳng sao cả, dù sao ta cũng không nói với nàng thân phận của mình. Nàng không hỏi ta không nói, chúng ta cứ như bây giờ cũng rất vui vẻ.

Nhận thấy những gì Tiếu Dương nói không phải là không có lí, hắn cũng không thắc mắc nữa, chỉ âm thầm tiếp tục tìm hiểu một chút. Dù sao chuyện này cũng không có gì cấp bách cả, hơn nữa, dù sao, nàng cũng là cho hắn thiện cảm không nhỏ. Ở con người nàng, muốn thông minh có thông minh, muốn nhan sắc có nhan sắc nhưng hắn không hề nhìn ra được nửa điểm âm mưu đen tối gì đối nàng. Cũng đã ở trong giang hồ được một thời gian nhất định, hắn không khẳng định mình có thể phân biệt được ai tốt ai xấu, nhưng ít nhất, cảm giác của hắn cũng chưa bao giờ sai.

- Tiếu Dương, xin lỗi, để huynh chờ lâu rồi.
- Không có gì, ta cũng là mới tới thôi.

Người con trai này từ lần đầu tiên gặp đã luôn cho nàng một cảm giác như thế, luôn vô cùng ôn hòa, dịu dàng mà đối đãi với nàng. Nụ cười nhẹ dường như chưa từng rời khỏi khuôn mặt đó. Nhìn vào nụ cười đó, ai cũng cảm thấy người con trai này thật sự có cuộc sống rất hạnh phúc. Nhưng chẳng hiểu vì sao, ở nụ cười đó, nàng luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó, hình như cái thiếu đi chính là niềm vui. Có nụ cười nhưng lại không có niềm vui.

- Lệ nhi, hôm nay ta đến đây chính là để tặng nàng một thứ.

Vừa nói, Tiếu Dương vừa bảo Vân Phong đặt vật vẫn được đeo trên vai lên bàn. Trên bàn chính là một cây đàn tam thập lục, nhưng nó lại không phải là một chiếc tam thập lục bình thường. Thân đàn được nạm ngọc vô cùng tỉ mỉ và tinh tế nhưng điểm đặc biệt của cây đàn này nằm ở chính dây đàn của nó. Dây đàn được làm bằng một chất liệu vô cùng đặc biệt. Vừa mềm vừa nhẹ lại trong suốt, để dưới ánh nắng mặt trời thì tỏa sáng lấp lánh như pha lê. Đây…đây chẳng phải là…

- Tiếu Dương huynh, ta e rằng món quà quý giá này ta không thể nhận được.
- Nàng biết xuất xứ của cây đàn này?
- Ta không biết.
- Vậy sao nàng biết nó rất quý giá?
- Tiếu Dương, huynh đùa ta sao? Chẳng lẽ nhìn cây đàn này còn chưa đủ thấy được đó là một cây đàn quý giá sao?

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên trên gương mặt nàng, Tiếu Dương bỗng có cảm giác chột dạ. Có lẽ là do chàng nghĩ nghĩ quá nhiều rồi. Có lẽ là nàng không biết thật. Thực ra, nói không biết cây đàn đó có xuất xứ từ đâu chính là nói dối. Một người vừa tập võ lại vừa chơi đàn như nàng, vừa nhìn đã biết cây đàn đó chính là của Tuyệt Cầm cốc chủ. Vị cốc chủ này chính là thiên hạ đệ nhất về đàn, cây đàn này chính là cây đàn đã thất truyền bao năm nay của bà. Nghe nói, cây đàn này chính là có linh hồn, có sức mạnh riêng, khi nó chọn ai làm chủ nhân thì người đó chắc chắn phải là người tài năng vô địch, đồng thời cũng phải là người lương thiện thiên hạ không ai sánh kịp.

Tuy là người tập võ, nhưng cha nàng từng dặn, ra ngoài, không được để cho ai biết là nàng biết võ công, chính vì thế với vị Tiếu Dương công tử này, tuy nàng không hề có ý đề phòng nhưng cũng không muốn để người này biết. Nhưng người này, cứ thế lại mang cho nàng xem cây đàn, giọng điệu câu hỏi lại như thế, phải chăng là đang muốn thử nàng?

- Lệ nhi?
- A… Tiếu Dương huynh…
- Sao nàng làm gì mà thất thần vậy?
- Không có gì, ta chỉ là đang ngắm nhìn vẻ đẹp của cây đàn thôi.

Nhìn thấy vẻ do dự trong mắt Lệ nhi nhưng chàng lại không hiểu được sự do dự ấy cuối cùng là có ý nghĩa gì. Nàng là đang có điều gì muốn nói nhưng lại ngại không dám mở lời sao? Người con gái này, chàng luôn cảm thấy có cái gì đó vô cùng bí hiểm. Mà sự bí hiểm này không phải xuất phát từ việc nàng cố gắng che đậy một cái gì đó mà chính là ở bản thân con người nàng. Dường như có điều gì đó mà đến bản thân nàng cũng không hiểu rõ về mình. Có lẽ, chính điều này đã thu hút Tiếu Dương ngay từ lần đầu tiên gặp mặt sao?

- Lệ nhi, nàng hãy cầm cây đàn này đi.
- Không thể, ta đã nói rồi, cây đàn trân quý thế này, ta mà sở hữu sẽ rất lãng phí.
- Nàng biết thế nào mới là lãng phí không? Đó chính là để một cây đàn quý ở trong tay một kẻ không biết chơi đàn.

Nhìn nụ cười hào sảng trên khuôn mặt của Tiếu Dương, mọi sự nghi ngờ của Lệ nhi về động cơ người đó mang cây đàn đến cho nàng xem đều biến mất. Có lẽ, Tiếu Dương cũng không có ý gì khác ngoài việc muốn tặng nàng. Từ khi quen biết nhau đến giờ, Tiếu Dương vẫn luôn ca tụng tiếng đàn của nàng, có lẽ, vì thích tiếng đàn này nên mới muốn tặng nàng. Nghĩ đến đây, lòng nàng cũng dịu đi phần nào. Gương mặt cũng trở nên thả lỏng hơn. Nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt nàng, Tiếu Dương biết nàng đang phân vân, đang suy nghĩ xem có nên nhận món quà này hay không.

Thực ra, Tiếu Dương nếu không chắc chắn đến 7 8 phần nàng sẽ nhận thì chắc chắn sẽ không mang món quà này đi tặng. Dù thế nào đây cũng là vật có ý nghĩa đặc biệt với chàng, nếu như không phải thực sự coi trọng nàng, hơn nữa, cũng muốn giải đáp một số thắc mắc trong lòng, chàng sẽ không tùy tiện mang đàn đi tặng. Một món quà ý nghĩa như thế đem tặng mà bị từ chối thì quả thật là đả kích sự tự tin của chàng quá.

- Lệ nhi, nàng cứ nhận đi. Chiếc đàn này là của một người vô cùng quan trọng với ta để lại cho ta. Chính vì thế ta không muốn nó cứ mãi nằm im ở trong góc phòng. Ta muốn nó lại được sống lại, lại được cất lên những giai điệu tuyệt vời như khi xưa.
- Nếu huynh đã nói vậy, ta thực cung kính không bằng tuân mệnh vậy.

Thấy Lệ nhi nhận lời, Tiếu Dương cảm thấy vô cùng vui vẻ. Từ khi mẫu thân qua đời, chàng luôn sống phóng túng, chưa từng mở lòng mình với bất kì ai, nữ nhân lại càng không. Nhưng khi gặp nàng, mọi thứ dường như đều thay đổi. Ở nàng có một cái gì đó khiến Tiếu Dương không hẹn mà tự động nảy sinh cảm giác. Không gặp nàng sẽ thấy nhớ, gặp rồi lại thấy chờ mong, không biết hôm nay sẽ phát hiện ra nét tính cách mới mẻ nào của nàng đây. Lần đầu tiên gặp mặt, chàng thấy Lệ nhi là người khá lạnh lùng, nhưng đến lần thứ hai, sau khi nói chuyện nhiều hơn, chàng phát hiện thực ra Lệ nhi cũng là người vô cùng cởi mở, dễ gần. Chỉ cần là người nàng không đề phòng, nàng sẽ rất vui vẻ, nói chuyện thoải mái với họ.

Càng về sau suy nghĩ đó của Tiếu Dương càng được khẳng định. Không những vậy, lúc đầu, Tiếu Dương nghĩ nàng là một mỹ nhân lạnh lùng, kiêu ngạo, chắc chắn sẽ xem thường những người kém hơn mình, nhưng rồi chàng lại nhận ra là không phải. Đối với những người xung quanh nàng rất khiêm nhường, gần gũi. Đối với những người làm, nàng cũng không hề xem thường, nàng còn nói, xuất thân của nàng không giàu có gì, nàng thực chất không có quyền hay lí do để xem thường họ. Giỏi hơn người khác, không có nghĩa là được xem thường họ.

Đến khi Tiếu Dương đã quen với việc nàng là một tiểu cô nương dễ gần, vui vẻ, hòa đồng thì nàng lại thể hiện một mặt tính cách khác của mình. Nàng bản chất cũng là người vô cùng khó tính, bình thường nàng có thể bỏ qua chừng nào đừng ảnh hưởng đến những điều cố kị của nàng. Không chỉ có vậy, nàng yêu sẽ yêu tuyệt đối, hận sẽ hận hết mình.

Tiếu Dương từng chứng kiến có một người luôn tìm cách đắc tội, hãm hại nàng, cuối cùng chính là nhận lấy kết quả vô cùng thê thảm, phải trả giá triệt để cho hành động của mình. Sau đó, Tiếu Dương hiểu, nàng không phải là người độc ác, nàng sẽ không bao giờ hãm hại ai nhưng nàng sẽ tự có cách để bảo vệ mình. Một người con gái độc lập như vậy, cá tính như thế, thực sự đã dần dần đi vào lòng Tiếu Dương lúc nào không biết, để đến một ngày, chàng tình nguyện đem vật mà chàng quý nhất để tặng cho nàng.

Có thể Lệ nhi không biết nhưng đối với chàng, cây đàn đó, thực chất chính là… lời ước định của chàng đối với nàng. Cả đời này sẽ chỉ có người con gái đó…

Lâm Diệu Anh chương mới nè nàng. ^O^
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
CHƯƠNG 7:

Buổi tối ngày hôm đó, sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Lệ nhi mới trở về phòng mình. Trên cái bàn gỗ trong phòng nàng lúc này là cây đàn mà Tiếu Dương lúc trước đã tặng nàng. Ánh mắt của Tiếu Dương khi tặng nàng cây đàn đó, tình cảm ẩn chứa trong đó, nàng hiểu. Sự chân thật, tấm lòng của chàng, nàng cũng hiểu, chỉ có điều, không biết, đoạn tình cảm đó, nàng báo đáp được bao nhiêu. Không phải nàng không tin tưởng ở tình cảm của mình mà là trong cái xã hội yêu cầu môn đăng hộ đối này, nàng không thể không nghĩ đến thân phận của mình. Tuy Tiếu Dương chưa từng nói với nàng về gia cảnh của mình nhưng qua phong thái, cách ăn mặc, nàng hiểu là chắc chắn gia cảnh của chàng không phải tầm thường. Khoảng cách này, liệu tình yêu có thể xóa nhòa không? Điều này, nàng không biết.

Ngồi xuống, nhìn thấy ánh nên phản chiếu qua những sợi dây đàn tạo nên một thứ ánh sáng kì lạ, ngỡ là thật lại ngỡ như ảo. Trong không gian yên tĩnh của buổi đêm bỗng vang lên tiếng đàn réo rắt trầm bổng. Tiếng đàn như thể hiện sự băn khoăn, do dự trong lòng nàng. Tiếng đàn lọt vào tai Cao Vũ lại mang đến cho ông những hồi tưởng về quá khứ. Nghe tiếng đàn của Lệ nhi, ông bỗng nhớ đến tiếng đàn quen thuộc của tiểu thư năm nào. Bao nhiêu kỉ niệm trong quá khứ lại ùa về. Nhưng rồi, càng nghe, âm thanh của cây đàn càng gợi ông nhớ đến một việc vô cùng quan trọng. Tiếng đàn của tiểu thư trước đây đặc biệt như vậy không chỉ là nhờ tài năng của nàng mà còn nhờ cây đàn của nàng. Đó là một cây đàn đặc biệt, vậy tại sao?

- Lệ nhi!
- Cha?

Thấy cha bước những bước vội vã vào phòng mình, thậm chí còn không chờ có người ra mở cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào, nàng cảm thấy thực sự ngạc nhiên. Con người cha từ xưa đến nay luôn rất trầm ổn, sao đột nhiên lại trở nên vội vã như vậy? Đứng lên đỡ người mà nàng gọi làm cha vừa bước vào phòng. Nhưng khi ánh mắt của ông chạm đến cây đàn nàng đặt trên bàn, khuôn mặt nghiêm nghị hàng ngày bỗng trở nên trắng bệch. Nhận ra sự thay đổi sắc mặt của cha, Lệ nhi trong lòng dự cảm có điều chẳng lành liền rảo bước đỡ cha ngồi xuống ghế. Vừa ngồi xuống, Cao Vũ như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, giật mình quay sang nhìn nàng thảng thốt.

- Lệ nhi, con… cây đàn này là từ đâu mà có?
- Cha, là một người bạn tặng cho con ạ.

Bạn? Cao Vũ nhìn nàng bằng một cái nhìn vừa nghi ngờ lại không giấu được sự sợ hãi, lo lắng. Cây đàn này không những không phải là một cây đàn bình thường mà chủ nhân của nó trước đây cũng không phải là một người bình thường. Nằm ở trên bàn, đó chẳng phải là cây đàn của tiểu thư năm xưa sao? Đó là cây đàn mà tiểu thư trân quý nhất. Sau khi Thừa tướng phủ xảy ra chuyện như vậy, cây đàn của phu nhân không biết lưu lạc như thế nào, tại sao cuối cùng lại đến được tay con gái người? Điều này Cao Vũ không biết nhưng có một điều ông chắc chắn là người bạn mà có thể tặng cho Lệ nhi món quà như vậy chắc chắn là người vô cùng đặc biệt. Cây đàn của tiểu thư cuối cùng lại có thể đến với Lệ nhi, cũng coi như vật về chủ cũ. Chỉ đáng tiếc sự trở về này, đến bây giờ vẫn chưa biết là nên vui hay lo, là phúc hay là họa.

- Lệ nhi, cây đàn này, con cảm thấy thế nào?
- Cha, ý cha là sao?

Ngạc nhiên trước câu hỏi của cha, nàng cũng không biết phải trả lời thế nào. Nguồn gốc của cây đàn này, nàng biết nhưng cũng chỉ là được nghe kể lại. Cụ thể ra sao, nàng cũng không tường tận lắm. Hơn nữa, cha nàng cũng rất ít khi quan tâm đến những việc như vậy. Cách nuôi dạy con cái của ông từ trước đến nay luôn có chút cứng nhắc. Nàng là con gái nhưng cha lại quan tâm đến việc luyện công của nàng hơn là cầm kì thi họa. Nàng cũng không có ý kiến gì, dù sao từ nhỏ nàng đã không có mẹ, cha dù sao cũng là nam nhân, có những chuyện có lẽ cha cũng không biết. Nhưng hôm nay, sự quan tâm của cha dành cho cây đàn này thực sự làm nàng không thể không ngạc nhiên.

- Lệ nhi, để ta kể cho con một câu chuyện.
- Một câu chuyện?
- Phải. Con nên biết sự tích về cây đàn này.

Nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên của Lệ nhi, Cao Vũ biết nàng vẫn chưa biết chuyện gì. Nhưng cây đàn này đến với nàng, chính là số phận. Có lẽ, tiểu thư ở trên trời đã cảm thấy đến lúc nàng phải biết mọi chuyện năm đó rồi.

“Cây đàn này vốn thuộc về Tuyệt Cầm cốc chủ, từng rất nổi danh trong giới giang hồ. Vị cốc chủ này ngoài võ công cao siêu còn có một tình yêu đặc biệt cho đàn và chính bà cũng đã sáng tạo ra một loại võ công đả thương người khác bằng tiếng đàn. Tuyệt Cầm cốc chủ có một người đồ đệ. Khi Tuyệt Cầm cốc chủ quyết định quy ẩn giang hồ, người đã giao cây đàn này cho vị đồ đề đó. Đáng tiếc, vị đồ đệ này ngoài cây đàn ra lại không được Tuyệt Cầm cốc chủ truyền lại cho bất kì chút võ công nào. Nhưng cũng chính vì thế mà tuy là đồ đệ của cốc chủ nhưng vị đồ đệ kia lại chưa bao giờ được coi là một người trong giang hồ. Sau khi cốc chủ quy ẩn, người kia cũng rời khỏi cốc, tiếp tục cuộc sống như một cô nương bình thường. Sau đó, vị cô nương này được gả cho một công tử, mà vị công tử này về sau chính là thừa tướng nước ta. Hai người sống với nhau đến khi triều đình có biến, họa đến không tránh được, cả nhà thừa tướng đều bỏ mạng. Từ đó về sau, không ai biết về tung tích của cây đàn thần bí này nữa.”

Khi Cao Vũ ngừng lại, Lệ nhi như chợt bừng tỉnh. Thì ra cây đàn này là thuộc về một người cao quý như vậy. Tiếu Dương là người tặng nàng cây đàn này, chẳng lẽ…

- Lệ nhi, con đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì, thưa cha. Vậy ý cha là, sau biến cố đó, cây đàn này đã bị thất lạc đến bây giờ sao?
- Đúng vậy. Sau đó cũng có người trong giang hồ từng bỏ công đi truy tìm cây đàn này, nhưng không ai biết nó ở đâu. Không ngờ, hôm nay, nó lại xuất hiện ở đây.

Càng nhìn cây đàn, Cao Vũ càng cảm thấy đau lòng. Bao nhiêu kỉ niệm, hình ảnh về người con gái năm ấy lại hiện về trong đầu ông không cách nào xóa bỏ. Người con gái đó tuy chưa bao giờ thuộc về ông nhưng vĩnh viễn là người con gái quan trọng nhất cuộc đời ông. Vì người con gái đó, ông đã sống một mình chịu bao vất vả để nuôi lớn con gái nàng. Hi sinh nhiều như vậy nhưng ông chưa bao giờ hối hận. Người con gái đó xứng đáng để ông hi sinh mọi thứ.

- Cha!
- Lệ nhi, cây đàn này còn có một bí mật. Nếu như con không biết bộ bí thuật của Tuyệt Cầm cốc chủ, thì đó sẽ chỉ là một cây đàn bình thường đối với con. Nhưng với bộ võ công kia, cây đàn này sẽ trở thành một loại vũ khí vô cùng lợi hại.

- Ý cha là?
- Ta không hi vọng con tìm loại võ công đó. Ta chỉ muốn con hiểu con đang sở hữu cái gì mà thôi. Vị bằng hữu kia, nếu con không muốn, ta sẽ không hỏi đó là ai. Nhưng con cũng nên có tính toán, đó chắc chắn không phải một người tầm thường. Con hiểu chứ?
- Vâng thưa cha.

Nói rồi, ông cũng dời bước về phòng của mình. Những gì về cây đàn của tiểu thư mà ông biết, ông đều đã nói với Lệ nhi. Còn về vị tiểu thư trong câu chuyện kia, có lẽ vẫn chưa đến lúc cho nàng biết đó là mẹ của nàng. Lệ nhi vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện vẫn chưa nên để nàng biết. Dù sao ông cũng muốn nàng sống một cuộc sống bình thường nhưng vui vẻ, không phải tranh giành, đấu đá với ai. Nhưng việc cây đàn này đến với nàng, đó có phải là định mệnh không? Có phải đây chính là ý muốn của tiểu thư ở trên trời muốn nhắc nhở ông cần phải nói cho nàng về mối thù của gia đình hay không?

Trong buổi tối hôm ấy, Cao Vũ không ngủ được. Những suy nghĩ cứ vởn vơ trong đầu ông. Ông bỗng có một dự cảm không lành về chuyện này. Tương lai ngày mai sẽ đi về đâu đây? Bỗng nhiên, Cao Vũ cảm thấy có một trận sóng gió rất lớn sẽ đợi Lệ nhi ở phía trước, và tai họa này, chẳng lẽ lại bắt đầu từ chính cây đàn này sao?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
CHƯƠNG 7:

Buổi tối ngày hôm đó, sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Lệ nhi mới trở về phòng mình. Trên cái bàn gỗ trong phòng nàng lúc này là cây đàn mà Tiếu Dương lúc trước đã tặng nàng. [S]Ánh mắt của Tiếu Dương khi tặng nàng cây đàn đó, tình cảm ẩn chứa trong đó, nàng hiểu. Sự chân thật, tấm lòng của chàng, nàng cũng hiểu, chỉ có điều, không biết, đoạn tình cảm đó, nàng báo đáp được bao nhiêu. K => [/S] Ánh mắt Tiếu Dương khi đó, sự chân thật, tấm lòng chảng, tình cảm của chàng, nàng đều có thể cảm nhận rõ nhưng liệu nàng có thể hồi báo lại bao nhiêu? hông phải nàng không tin tưởng ở tình cảm của mình mà là trong cái xã hội yêu cầu môn đăng hộ đối này, nàng không thể không nghĩ đến thân phận của mình. Tuy Tiếu Dương chưa từng nói với nàng về gia cảnh của mình nhưng qua phong thái, cách ăn mặc, nàng hiểu là chắc chắn gia cảnh của chàng không phải tầm thường. Khoảng cách này, liệu tình yêu có thể xóa nhòa không? Điều này, nàng không biết.

[S]Ngồi xuống bên cây đàn, ánh sáng từ cây nến leo lắt trong phòng được từng chiếc dây đàn phản chiếu tạo nên một thứ ánh sáng kì ảo.[/S] [S] [/S] => nagf ngồi xuống, nhìn thấy ánh nên phản chiếu qua những sợi dây đàn tạo nên một thứ ánh sáng kì lạ, ngỡ là thật lại ngỡ như ảo. Trong không gian yên tĩnh của buổi đêm bỗng vang lên tiếng đàn réo rắt trầm bổng. Tiếng đàn như thể hiện sự băn khoăn, do dự trong lòng nàng. Tiếng đàn lọt vào tai Cao Vũ lại mang đến cho ông những hồi tưởng về quá khứ. Nghe tiếng đàn của Lệ nhi, ông bỗng nhớ đến tiếng đàn quen thuộc của tiểu thư năm nào. Bao nhiêu kỉ niệm trong quá khứ lại ùa về. Nhưng rồi, càng nghe, âm thanh của cây đàn càng gợi ông nhớ đến một việc vô cùng quan trọng. Tiếng đàn của tiểu thư trước đây đặc biệt như vậy không chỉ là nhờ tài năng của nàng mà còn nhờ cây đàn của nàng. Đó là một cây đàn đặc biệt, vậy tại sao?

- Lệ nhi!
- Cha?

Thấy cha bước những bước vội vã vào phòng mình, thậm chí còn không chờ có người ra mở cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào,=> mâu thuẫn thế nàng? nàng cảm thấy thực sự ngạc nhiên. Con người cha từ xưa đến nay luôn rất trầm ổn, sao đột nhiên lại trở nên vội vã như vậy? Đứng lên đỡ người mà nàng gọi làm cha vừa => Thay bằng ông được không? bước vào phòng. Nhưng khi ánh mắt của ông chạm đến cây đàn nàng đặt trên bàn, khuôn mặt nghiêm nghị hàng ngày bỗng trở nên trắng bệch. Nhận ra sự thay đổi sắc mặt của cha, Lệ nhi trong lòng dự cảm có điều chẳng lành liền rảo bước đỡ cha ngồi xuống ghế. => Bdeen trên đã đỡ sao câu này lại chuyển tông kì vậy? =_= Vừa ngồi xuống, Cao Vũ như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, giật mình quay sang nhìn nàng thảng thốt.

- Lệ nhi, con… cây đàn này là ở đâu? => thay bằng "cây đàn này từ đau mà con có?" được không?
- Cha, là một người bạn tặng cho con ạ.

Bạn? Cao Vũ nhìn nàng bằng một cái nhìn vừa nghi ngờ lại không giấu được sự sợ hãi, lo lắng. Cây đàn này không những không phải là một cây đàn bình thường mà chủ nhân của nó trước đây cũng không phải là một người bình thường. Nằm ở trên bàn, đó chẳng phải là cây đàn của tiểu thư năm xưa sao? Đó là cây đàn mà tiểu thư trân quý nhất. Sau khi Thừa tướng phủ xảy ra chuyện như vậy, cây đàn của phu nhân không biết lưu lạc như thế nào, tại sao cuối cùng lại đến được tay con gái người? Điều này Cao Vũ không biết nhưng có một điều ông chắc chắn là người bạn mà có thể tặng cho Lệ nhi món quà như vậy chắc chắn là người vô cùng đặc biệt. Cây đàn của tiểu thư cuối cùng lại có thể đến với Lệ nhi, cũng coi như vật về chủ cũ. Chỉ đáng tiếc sự trở về này, đến bây giờ vẫn chưa biết là nên vui hay lo, là phúc hay là họa.

[S]- Lệ nhi, cây đàn này, con cảm thấy thế nào?=> Đảo lại thành phần chủ vị đi nàng.
- Cha, ý cha là sao?

Ngạc nhiên trước câu hỏi của cha, nàng cũng không biết phải trả lời thế nào. Nguồn gốc của cây đàn này, nàng biết nhưng cũng chỉ là được nghe kể lại. Cụ thể ra sao, nàng cũng không tường tận lắm. Hơn nữa, cha nàng cũng rất ít khi quan tâm đến những việc như vậy. Cách nuôi dạy con cái của ông từ trước đến nay luôn có chút cứng nhắc. Nàng là con gái nhưng cha lại quan tâm đến việc luyện công của nàng hơn là cầm kì thi họa. Nàng cũng không có ý kiến gì, dù sao từ nhỏ nàng đã không có mẹ, cha dù sao cũng là nam nhân, có những chuyện có lẽ cha cũng không biết. Nhưng hôm nay, sự quan tâm của cha dành cho cây đàn này thực sự làm nàng không thể không ngạc nhiên.

- Lệ nhi, để ta kể cho con một câu chuyện.[/S]
[S]Đ[/S]oạn này ta nghĩ nàng không cần phải giải thích với đọc giả như vậy đâu. VD: Ông tần ngần nhìn cây đàn rồi khẽ thở dài, qya sang nhìn Lệ Nhi:
"Lệ Nhi, để cha kể cho con nghe một câu chuyện."
"Câu chuyện? Liên quan đến cây đàn này sao cha?" Lệ Nhi có chút nghi hoặc lẫn mong chờ trong mắt hỏi ông.
Ông không phản bác, chỉ gật nhẹ đầu rồi bắt đầu nói, tâm trí dường như quay trở lại những ngày xưa cũ.

- Một câu chuyện?
- Phải. Con nên biết sự tích về cây đàn này.

Nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên của Lệ nhi, Cao Vũ biết nàng vẫn chưa biết chuyện gì. Nhưng cây đàn này đến với nàng, chính là số phận. Có lẽ, tiểu thư ở trên trời đã cảm thấy đến lúc nàng phải biết mọi chuyện năm đó rồi.

“Cây đàn này vốn thuộc về Tuyệt Cầm cốc chủ, từng rất nổi danh trong giới giang hồ. Vị cốc chủ này ngoài võ công cao siêu còn có một tình yêu đặc biệt cho đàn và chính bà cũng đã sáng tạo ra một loại võ công đả thương người khác bằng tiếng đàn. Tuyệt Cầm cốc chủ có một người đồ đệ. Khi Tuyệt Cầm cốc chủ quyết định quy ẩn giang hồ, người đã giao cây đàn này cho vị đồ đề đó. Đáng tiếc, vị đồ đệ này ngoài cây đàn ra lại không được Tuyệt Cầm cốc chủ truyền lại cho bất kì chút võ công nào. Nhưng cũng chính vì thế mà tuy là đồ đệ của cốc chủ nhưng vị đồ đệ kia lại chưa bao giờ được coi là một người trong giang hồ. Sau khi cốc chủ quy ẩn, người kia cũng rời khỏi cốc, tiếp tục cuộc sống như một cô nương bình thường. Sau đó, vị cô nương này được gả cho một công tử, mà vị công tử này về sau chính là thừa tướng nước ta. Hai người sống với nhau đến khi triều đình có biến, họa đến không tránh được, cả nhà thừa tướng đều bỏ mạng. Từ đó về sau, không ai biết về tung tích của cây đàn thần bí này nữa.”

Khi Cao Vũ ngừng lại, Lệ nhi như chợt bừng tỉnh. Thì ra cây đàn này là thuộc về một người cao quý như vậy. Tiếu Dương là người tặng nàng cây đàn này, chẳng lẽ…

- Lệ nhi, con đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì, thưa cha. Vậy ý cha là, sau biến cố đó, cây đàn này đã bị thất lạc đến bây giờ sao?
- Đúng vậy. Sau đó cũng có người trong giang hồ từng bỏ công đi truy tìm cây đàn này, nhưng không ai biết nó ở đâu. Không ngờ, hôm nay, nó lại xuất hiện ở đây.

Càng nhìn cây đàn, Cao Vũ càng cảm thấy đau lòng. Bao nhiêu kỉ niệm, hình ảnh về người con gái năm ấy lại hiện về trong đầu ông không cách nào xóa bỏ. Người con gái đó tuy chưa bao giờ thuộc về ông nhưng vĩnh viễn là người con gái quan trọng nhất cuộc đời ông. Vì người con gái đó, ông đã sống một mình chịu bao vất vả để nuôi lớn con gái nàng. Hi sinh nhiều như vậy nhưng ông chưa bao giờ hối hận. Người con gái đó xứng đáng để ông hi sinh mọi thứ.

- Cha!
- Lệ nhi, cây đàn này còn có một bí mật. Nếu như con không biết bộ bí thuật của Tuyệt Cầm cốc chủ, thì đó sẽ chỉ là một cây đàn bình thường đối với con. Nhưng với bộ võ công kia, cây đàn này sẽ trở thành một loại vũ khí vô cùng lợi hại.

- Ý cha là?
- Ta không hi vọng con tìm loại võ công đó. Ta chỉ muốn con hiểu con đang sở hữu cái gì mà thôi. Vị bằng hữu kia, nếu con không muốn, ta sẽ không hỏi đó là ai. Nhưng con cũng nên có tính toán, đó chắc chắn không phải một người tầm thường. Con hiểu chứ?
- Vâng thưa cha.

Nói rồi, ông cũng dời bước về phòng của mình. Những gì về cây đàn của tiểu thư mà ông biết, ông đều đã nói với Lệ nhi. Còn về vị tiểu thư trong câu chuyện kia, có lẽ vẫn chưa đến lúc cho nàng biết đó là mẹ của nàng. Lệ nhi vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện vẫn chưa nên để nàng biết. Dù sao ông cũng muốn nàng sống một cuộc sống bình thường nhưng vui vẻ, không phải tranh giành, đấu đá với ai. Nhưng việc cây đàn này đến với nàng, đó có phải là định mệnh không? Có phải đây chính là ý muốn của tiểu thư ở trên trời muốn nhắc nhở ông cần phải nói cho nàng về mối thù của gia đình hay không?

Trong buổi tối hôm ấy, Cao Vũ không ngủ được. Những suy nghĩ cứ vởn vơ trong đầu ông. Ông bỗng có một dự cảm không lành về chuyện này. Tương lai ngày mai sẽ đi về đâu đây? Bỗng nhiên, Cao Vũ cảm thấy có một trận sóng gió rất lớn sẽ đợi Lệ nhi ở phía trước, và tai họa này, chẳng lẽ lại bắt đầu từ chính cây đàn này sao?
 

h.y

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
7/1/14
Bài viết
687
Gạo
5.000,0
CHƯƠNG 8:

Đã một tháng Nguyệt Lệ không gặp Tiếu Dương. Còn nhớ ngày chia tay, Tiếu Dương đã hẹn nàng một tháng sau sẽ gặp lại nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Cách đây một tháng, Tiếu Dương bỗng nói chàng đột nhiên muốn đi thăm một người bà con, một tháng sau mới có thể trở về. Đối với sự đi xa này, ban đầu nàng cũng không cảm thấy gì. Nhìn thấy sự bịn rịn, không nỡ chia xa trong mắt Tiếu Dương, nàng còn thấy có chút khó hiểu. Chẳng phải chỉ có một tháng thôi sao? Làm gì mà phải nghiêm trọng như vậy? nàng đã nghĩ như thế. Nhưng sau đó, nàng lại ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, trong một tháng này, nàng thực cảm thấy không vui, thực cảm thấy trống vắng, cô đơn. Thì ra cảm giác cô đơn nó lại đáng sợ như thế.

Cũng chính từ khoảnh khắc đó, nàng thấy lòng mình thay đổi. Có cái gì đó đang lớn lên trong lòng nàng. Khi nhận ra thứ tình cảm này, nàng vừa mừng vừa sợ. Cha nàng từng nói “Khi một ai đó trở nên quan trọng với con, con sẽ vì họ mà bất chấp hi sinh mọi thứ. Họ sẽ có ảnh hưởng và quyết định đến con. Họ có thể mang đến cho con niềm vui cũng có thể tặng con sự đau khổ đời đời không quên.” Nhớ đến câu nói này của cha, nàng cảm thấy sợ hãi, nàng sợ, sợ rằng người đó sẽ không mang đến cho mình niềm vui, chỉ mang đến sự đau khổ.

“…Truyện kể rằng trên thế gian, mấy ai hiểu được chữ tình. Ta vì chàng, từ bỏ mọi thứ, từ bỏ cả tự tôn của mình. Chàng lại vì giang sơn mà từ bỏ ta. Cho đến cuối cùng, là ta sai hay chàng sai? Ta dùng trái tim chọn tình yêu, chàng dùng lí trí chọn thiên hạ. Chàng có ơn với tất cả thiên hạ, chỉ nợ ta…”

Không kiềm được nỗi trống trải trong lòng, nàng đành mang tâm tư của mình gửi vào những khúc nhạc. Tiếng nhạc từ cây đàn mà người đó tặng nàng réo rắt vang lên trong không trung, rồi tan vào trong không khí. Lời ca vang lên thể hiện sự hoài nghi trong tâm trạng của người thiếu nữ. Người kia, liệu sau này có phụ nàng như người trong bài ca nàng hát hay không?

“ …Chàng có lý tưởng, vì lý tưởng từ bỏ tình yêu. Ta có tình yêu, vì chàng mà trái tim đã chết. Chỉ còn lại lí trí vẫn sống. Một ngày kia gặp lại nhau, chàng đã là hoàng đế. Muốn vãn hồi đoạn tình cảm này, đáng tiếc, trái tim ta đã chết. Tình cảm năm xưa cũng chẳng còn. Ta từng nghĩ, người con gái không có tình yêu là một người bất hạnh. Khi đã là người bất hạnh rồi, ta mới biết không có chàng, ta vẫn có thể sống tốt. Chàng có thiên hạ của riêng mình, ta cũng có chân trời mới của mình. Chàng có trách nhiệm với người dân, ta có trách nhiệm với người làm. Đến cuối cùng, chúng ta chính là không ai nợ ai…”

Nàng cứ thế đem tâm trạng của mình gửi vào từng nốt nhạc mà không biết tiếng đàn của nàng đã thu hút một người. Thượng thư đại nhân lúc này đang trên đường trở về từ một lần đi săn, tình cờ đi qua ngôi làng nhỏ mà nàng đang sống. Tiếng đàn trong trẻo vang vọng trong không gian lọt vào tai vị Thượng thư này lại trở thành âm thanh chói tai nhất mà hắn từng được nghe, bởi lẽ âm thanh này gợi hắn nhớ về tiếng đàn của một người. Một người hắn đã tự tay hạ lệnh xử trảm cách đây hơn chục năm. Hắn cả đời cũng không thể quên được ánh mắt oán hận của người đó nhìn hắn trước lúc chết.

Ra lệnh cho người dừng kiệu, hắn không kiềm được tò mò mà phái người đi điều tra xem tiếng đàn phát ra từ đâu.

- Đại nhân, tiếng đàn này là từ ngôi nhà đằng kia vọng ra ạ.
- Được, ngươi hãy cho mấy người kia đi về đi, một mình ta sẽ đi xem.
- Vâng, đại nhân.

Nói rồi, vị quản gia kia cũng dẫn người đi. Nhìn thấy người đã đi hết, lúc này vị Thượng thư cao cao tại thượng kia mới chậm rãi bước về phía căn nhà. Trên khuôn mặt đã có dấu vết của thời gian, người ta có thể nhìn ra sự lo lắng của một kẻ có tội sợ hãi bị vạch trần. Hôm nay, Cao Vũ vào rừng với một số thanh niên trong làng để kiếm củi, chỉ còn lại một mình Lệ nhi ở nhà. Khi nàng đang chuẩn bị đứng lên thu dọn nhà cửa thì bỗng nghe thấy có tiếng người ở ngoài nhà.

- Xin hỏi, có người ở nhà không?
- Xin hỏi, ông tìm ai?

Vừa đi ra khỏi phòng, nàng đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ngoài cửa. Nhìn khuôn mặt ông ta có lẽ đã hàng ngũ tuần, trang phục trên người thể hiện gia thế không hề nhỏ của người đàn ông. Từ người đàn ông này tỏa ra một loại cảm giác bức ép người khác khiến nàng cảm thấy không thoải mái. Nhìn khuôn mặt đang cười kia nhưng nàng không thấy được niềm vui trong đó. Trong ánh mắt kia không phải là sự hiền từ hay hiểu biết của một người đã có nhiều trải nghiệm cuộc sống mà chính là sự mưu cao kế sâu của một con cáo đã thành tinh. Đến bản thân nàng cũng phải ngạc nhiên sao mình lại có vẻ như có ác cảm với người đàn ông này đến vậy.

- Tiểu cô nương, ta là khách quan từ xa đi ngang qua đây, nghe thấy tiếng đàn của cô nương, cảm thấy thực sự ngưỡng mộ nên mới muốn đến đây xin chỉ giáo.
- Đại nhân quá lời rồi. Tiểu nữ không có tài năng gì đặc biệt đến như vậy.
- Cô nương quá khiêm tốn rồi. Muốn biết tài năng của cô nương có đặc biệt hay không chi bằng cô nương có thể dạo một khúc nhạc khác để ta có dịp kiểm định lại nhận định của mình.

Lời đề nghị của người đàn ông này thực sự khiến nàng vừa ngạc nhiên lại vừa khó xử. Nghe ngữ khí trong lời nói của ông ta thì có vẻ như không cho phép nàng từ chối. Nhưng nàng với người này không thân không quen, lấy lí do gì để nàng phải chơi đàn cho ông ta nghe. Còn chưa kể đến việc, nàng không hề có thiện cảm với người đàn ông này. Nhưng cha nàng có lẽ cũng sắp về, cứ dây dưa mãi với người này cũng không phải cách hay. Hay là cứ dạo bừa một khúc nhạc để ông ta đi cho xong?

- Vị cô nương này, lão phu đã lớn tuổi rồi, thực sự không có ý đồ gì xấu. Chỉ là bắt gặp tiếng đàn của cô nương, thực sự muốn được thưởng thức một lần.
- Vậy được, mời ngài ngồi ở đây chờ.

Trước lời nói của người đàn ông này, nàng vốn không muốn dây dưa lâu nên cuối cùng cũng đành đồng ý dạo một khúc nhạc.

“Ma mị ở trong tâm, sai lầm hôm qua khi nào mới đúng? Cuối cùng là ai liên lụy ai? Lưới trời giăng võng buông xuống nhân gian, tìm kiếm thị phi. Nợ người một lần hoàn trả bằng cả một đời tội lỗi. Bước đi không đường quay lại, chân tình thì không cần đến sự từ bi giả dối. Một lần lạc lối, người và ta ai mới là con rối của ác quỷ? Gây oán, một mai đây khi hóa tro tàn, ai là kẻ khắc lên bia mộ kia?”

Khác với khúc nhạc nhớ thương lúc trước, lần này từng câu từng chữ vang lên lại thể hiện một nỗi oán hận trùng trùng lớp lớp. Tuy không được nhìn thấy cây đàn, nhưng ngồi ở phòng ngoài, khi tiếng nhạc vang lên, hắn đã hiểu rõ, chính là cây đàn đó. Khi tiếng hát vang lên, nếu như không phải qua khung cửa sổ có thể nhìn thấy được khuôn mặt của người chơi đàn, có lẽ, hắn cũng đã tưởng người đó vẫn còn sống hoặc giả là một hồn ma đang hiện về đòi báo oán. Càng nghe, gương mặt của người đàn ông càng trở nên tái nhợt. Từng nếp nhăn trên gương mặt như càng hiện rõ hơn. Tội ác năm đó, thảm sát cả phủ thừa tướng, máu chảy đầu rơi, tất cả như đều hiện về rõ mồn một. Chỉ vì lòng tham, chỉ vì sợ tội, năm đó, điều gì hắn cũng dám làm.

Khi Lệ nhi kết thúc khúc nhạc, đi ra chính là nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông kia. Thực ra, nàng không hề chủ định sẽ dạo một khúc nhạc ai oán như vậy, nhưng khi ngồi trước cây đàn, không hiểu sao, nàng lại quyết định đàn khúc nhạc đó. Cây đàn dường như đã chọn khúc nhạc này cho nàng, nó như nói với nàng, nàng phải đàn khúc nhạc đó cho người đàn ông kia nghe.

- Đại nhân!

Khi nghe thấy tiếng nàng gọi, Thượng thư mới như vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng năm đó. Hắn giật mình ngẩng mặt lên. Khi nhìn thấy gương mặt của nàng, hắn lại cảm thấy như bị ma xui quỷ khiến mà nhìn thấy ánh mắt đấy oán hận của người phụ nữ kia năm đó. Phải mất một lúc, hắn mới bình tâm lại, sau đó liền vội vội vàng vàng đứng lên, không nói không rằng mà bỏ đi khỏi căn nhà. Nhìn thấy bộ dáng dời đi của hắn, Lệ nhi thực sự nghi ngờ người đàn ông này có vấn đề gì về thần kinh không vậy? Bộ dáng hớt hải như vừa gặp phải quỷ nhưng lại thật dữ tợn như chuẩn bị tinh thần “gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ vậy”. Dù sao, một con người đa đoan, khó hiểu như thế, nàng thực hi vọng không phải gặp lại lần thứ hai.

Khi hắn đi được một đoạn thì vị quản gia vừa nãy sau khi cho người tháp tùng về hết cũng vừa quay lại, nhìn thấy lão gia nhà mình dáng vẻ vội vàng, lão cũng dám chậm trễ mà chạy lại gần.

- Đại nhân!
- Mau đi điều tra về cô gái đó cho ta!
- Vâng, đại nhân!

Cô gái đó, chẳng có lẽ, năm đó, ta diệt cỏ chưa diệt tận gốc sao? Vừa đi, hắn vừa suy nghĩ, khuôn mặt tái nhợt sợ hãi vẫn chưa lấy lại được thần thái.
 
Bên trên