- Tác giả: Lady A (Vô Diện tiên sinh).
- Tình trạng: Hoàn thành.
- Độ dài: 11 chương (không kể mở đầu, kết thúc).
Một buổi chiều tháng tư, hắn nhận được tin An mất. Cái tên gợi nhớ về một con người đã từng tồn tại trong quá khứ của hắn, sau cùng, chỉ còn là những ký ức mơ hồ, mờ ảo.
An là ai, chuyện gì đã từng xảy ra giữa họ để mà sự ra đi của cô lại có thể đem hắn vào nỗi chơi vơi như thế?
“Ký ức là thuốc độc, gặm nhấm, ăn mòn tâm trí con người. Mà thời gian đâu phải là tiên dược, sao có thể chữa lành…”
Đây là một truyện ngắn, nhưng không dễ đọc.
Tôi cũng đã băn khoăn rất nhiều khi sáng tác. Truyện không được kể theo trình tự thời gian, cũng không được kể từ một góc nhìn cố định của nhân vật chính, mọi thứ đan xen: hư và thực, quá khứ và hiện tại… đòi hỏi độc giả phải theo dõi, tinh ý và chú tâm cảm nhận thật nhiều.
Song, dẫu khó khăn để tiếp cận, tôi vẫn bất chấp chọn cách kể như thế và cũng không nhằm mục đích đánh đố độc giả. Bởi vì, chỉ có cách kể đó mới diễn đạt hết được toàn bộ cái yếu tính trong mối quan hệ giữa họ.
Đối với tôi, quá khứ - kỷ niệm – ký ức – giấc mơ chính là những phạm trù mơ hồ, huyền ảo nhất, cũng chính ở đó, dù chỉ là qua một lát cắt, qua một chi tiết thôi, ta liền có thể phát hiện ra cái sự thật sâu thẳm nhất được phong kín trong tiềm thức mỗi người.
Mục lục:
Mở đầu
Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5
Chương 6 - Chương 7 - Chương 8 - Chương 9 - Chương 10 - Chương 11
Kết
- Tình trạng: Hoàn thành.
- Độ dài: 11 chương (không kể mở đầu, kết thúc).
Một buổi chiều tháng tư, hắn nhận được tin An mất. Cái tên gợi nhớ về một con người đã từng tồn tại trong quá khứ của hắn, sau cùng, chỉ còn là những ký ức mơ hồ, mờ ảo.
An là ai, chuyện gì đã từng xảy ra giữa họ để mà sự ra đi của cô lại có thể đem hắn vào nỗi chơi vơi như thế?
“Ký ức là thuốc độc, gặm nhấm, ăn mòn tâm trí con người. Mà thời gian đâu phải là tiên dược, sao có thể chữa lành…”
Đây là một truyện ngắn, nhưng không dễ đọc.
Tôi cũng đã băn khoăn rất nhiều khi sáng tác. Truyện không được kể theo trình tự thời gian, cũng không được kể từ một góc nhìn cố định của nhân vật chính, mọi thứ đan xen: hư và thực, quá khứ và hiện tại… đòi hỏi độc giả phải theo dõi, tinh ý và chú tâm cảm nhận thật nhiều.
Song, dẫu khó khăn để tiếp cận, tôi vẫn bất chấp chọn cách kể như thế và cũng không nhằm mục đích đánh đố độc giả. Bởi vì, chỉ có cách kể đó mới diễn đạt hết được toàn bộ cái yếu tính trong mối quan hệ giữa họ.
Đối với tôi, quá khứ - kỷ niệm – ký ức – giấc mơ chính là những phạm trù mơ hồ, huyền ảo nhất, cũng chính ở đó, dù chỉ là qua một lát cắt, qua một chi tiết thôi, ta liền có thể phát hiện ra cái sự thật sâu thẳm nhất được phong kín trong tiềm thức mỗi người.
Mục lục:
Mở đầu
Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5
Chương 6 - Chương 7 - Chương 8 - Chương 9 - Chương 10 - Chương 11
Kết
Chỉnh sửa lần cuối: