Hí hí, anh Lãng Khách hôm qua trả lời đúng hết mấy câu đố của em, nên hôm nay em đành làm thơ gửi tặng vậy. Vẫn biết là thơ em vụng về, chả ra sao, nhưng thôi, anh nhận tạm tấm lòng là chính nhá!
“Xuất thân nàng vốn cành vàng
Đời ta lãng khách ngang tàng, phiêu diêu.
Làm người giữa chốn cô liêu
Gặp được tri kỉ là điều hằng mong.
Có điều ôm ấp trong lòng
Nàng là châu ngọc, ta nào xứng đôi.”
Nàng rằng “Lí lẽ ở đời
Làm sao tránh khỏi bao lời đắng cay
Lòng son thiếp gửi chốn này
Suốt đời, suốt kiếp, ngàn đời không thay”
Nữ nhân tà áo nhẹ bay,
Ôm người hiệp khách, nét mày khẽ nâng,
Gặp nhau giữa chốn hồng trần,
Mênh mang tình nghĩa, ân tình gửi trao,
Mặc cho giông tố thét gào,
Uyên ương dệt mộng, bay vào phù vân.
Đời ta lãng khách ngang tàng, phiêu diêu.
Làm người giữa chốn cô liêu
Gặp được tri kỉ là điều hằng mong.
Có điều ôm ấp trong lòng
Nàng là châu ngọc, ta nào xứng đôi.”
Nàng rằng “Lí lẽ ở đời
Làm sao tránh khỏi bao lời đắng cay
Lòng son thiếp gửi chốn này
Suốt đời, suốt kiếp, ngàn đời không thay”
Nữ nhân tà áo nhẹ bay,
Ôm người hiệp khách, nét mày khẽ nâng,
Gặp nhau giữa chốn hồng trần,
Mênh mang tình nghĩa, ân tình gửi trao,
Mặc cho giông tố thét gào,
Uyên ương dệt mộng, bay vào phù vân.
Chỉnh sửa lần cuối: