Hải Thuyền - Cập nhật - Vĩ Y

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chà, phía sau câu chuyện này khá nhiều rắc rối nhỉ.

Nhất định Hải Thuyền và Mỹ An có quan hệ gì đó với nhau, khéo còn có khúc mắc nữa. Cô bé ở dưới kia có phải Hải Thuyền không? :v
Theo dõi để biết câu trả lời nhé! Nhưng óc suy luận của bạn tốt đấy!
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 4. LỰA CHỌN


“Nghỉ việc?” Bảo Anh và Hùng An đồng thanh kêu lên. Họ đang dán mắt vào cô bạn đồng nghiệp với nét sững sờ hiện rõ trên mặt.

“Ừ!” Hải Thuyền gật đầu nhẹ như không. “Mình báo với chị Hồng rồi! Từ mai là nghỉ.”

“Nhưng tại sao?” Bảo Anh ngạc nhiên hỏi và Hùng An gật đầu đồng tình. Theo như cả hai được biết thì công việc này vô cùng quan trọng với Hải Thuyền, nhất là trong tình cảnh hiện nay.

“À…” Đưa tay chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo, Hải Thuyền phân vân mấy giây rồi đáp. “Mình sắp kết hôn.”

Không hề có âm thanh của sự bất ngờ nào hết, cả hai người kia đều bị sốc đến á khẩu. Đây là câu trả lời mà theo họ là có ít khả năng xảy ra nhất. Mới mấy hôm trước họ còn trông thấy Hải Thuyền buồn bã đến không nuốt nổi cơm mà giờ thì cô lại bảo mình sắp làm đám cưới. Đám cưới lúc này nghe mà tin được à?

“Thôi! Đừng có đùa nữa bà này.” Với cái đẩy nhẹ, Bảo Anh vui vẻ bật cười, rõ ràng đây là một trò đùa mà. Nhưng rồi nụ cười đó héo đi rất nhanh trước vẻ mặt nghiêm túc không thay đổi của Hải Thuyền.

“Với ai mới được?” Cô hỏi sau khi nhận ra vấn đề.

“Hai cậu không biết anh ấy đâu.” Hải Thuyền dùng câu nói này thay cho câu trả lời. lý do là vì cô cũng không chắc lắm về đáp án. Thật kỳ lạ nhỉ? Cô chẳng biết gì về người mình sắp kết hôn cả. Cái cô biết chỉ là cô nhất định phải lấy được anh ta, chỉ có thế. Xua tan mấy cái ý nghĩ đó, cô nói rành rọt. “Mà thôi giải tán đi, nếu không chị Hồng mắng cho đó!”

“Chắc rồi!” Hùng An nói thêm với cái hất đầu ra dấu về phía trước. “Khách hàng thân thiết của cậu đến rồi kìa.”

Hải Thuyền nhìn theo hướng được chỉ và không khó để nhận ra vị khách đặc biệt kia lại tới nữa. Chỗ này gần như là phòng ăn của nhà anh ta rồi. Cô hắt ra với vẻ chán ngán rồi mang theo thực đơn tiến đến nên cần đến.

“Xin hỏi…”

“Chúng ta trò chuyện vài câu được không?” Người kia lên tiếng trước khi Hải Thuyền nói hết câu. “Đừng lo, tôi đã nói trước với quản lý ở đây rồi.”

“Dạ vâng!” Cô lễ độ nói, kèm theo đó là một sự đề phòng hiện lên trong suy nghĩ.

“Em có bạn trai chưa?” Anh ta vào ngay vấn đề. Và để đáp lại thì nét mặt của Hải Thuyền lúc này trông như thể ai đó vừa nói với cô năm nay có mười ba tháng.

“Chuyện đó thì có gì liên quan đến anh?”

“Vì tôi muốn trở thành người đó. Chúng ta hẹn hò nhé?” Lại một câu nói thẳng thắn nữa. Và gương mặt người kia hiện rõ vẻ hy vọng. Có điều hy vọng thường chỉ dùng để an ủi bản thân mà thôi.

“Nhưng chúng ta thậm chí còn không biết tên nhau nữa là.” Cô cau mày nói. Vụ này thiệt lố bịch hết sức, mà rõ ràng là anh ta đã biết việc cô có người yêu hay chưa, nếu không cũng chẳng nói ra mấy câu này.

“Thật ra tôi cũng biết vài điều về em.” Vị khách đặc biệt nghiêm túc nói, trong một giây ánh mắt anh ta nhấn nhá về phía quầy phục vụ. Hải Thuyền tự động quay theo để rồi bắt gặp vẻ mặt lúng túng của hai vị đồng nghiệp. Cũng không quá bất ngờ.

“Còn nếu em muốn biết gì về tôi thì cứ hỏi.” Người kia tiếp tục với giọng tự tin nhưng sự tự tin đó giảm xuống đáng kể khi anh ta nhận ra Hải Thuyền chẳng có vẻ gì là muốn chơi trò vấn đáp với mình.

“Nếu không thì tôi sẽ tự giới thiệu nhé. Tôi tên Đào Vũ Nguyên , năm nay hai mươi tám tuổi, hiện đang…”

“Anh giàu lắm sao?” Cô cắt ngang, hoàn toàn thẳng thắn.

“Tôi cho là mình cũng thuộc dạng khá giả.” Vũ Nguyên đáp sau vẻ ngạc nhiên.

“Vậy thì anh nên đề nghị sớm một chút, chúng ta vốn đã có thể bỏ qua luôn giai đoạn hẹn hò. Nhưng giờ thì trễ quá rồi. Quên chuyện này đi nhé!” Hải Thuyền nói chắc chắn, cô kết thúc cuộc trò chuyện với một nụ cười khó hiểu rồi bỏ đi. Anh ta đến sớm nhưng lại hành động quá trễ. Thời điểm luôn luôn quan trọng.

~oOo~
“Mày nói cái gì?” Trong phòng khách của căn biệt thự, một người đàn ông luống tuổi quát lớn. Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm ông lớn tiếng quát nạt con gái mình. Đứa con mà ông quý hơn châu báu, nâng niu như trứng mỏng giờ đây lại đang quỳ trước mặt ông để cầu xin một điều mà ông không thể nào đồng ý được.

“Ba ơi! Con xin ba mà…” Tiếng cô gái nức nở vang lên cùng với những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. “… ba chấp nhận cho chúng con…”

“Chấp nhận cái gì?” Người đàn ông càng lớn tiếng hơn. Chưa bao giờ ông tức giận đến thế trong đời. “Tao nuôi dạy mày như vậy hả? Từ nhỏ đến lớn mày muốn cái gì tao cũng cho. Để mày sống giàu có sung sướng, cho mày ra nước ngoài ăn học. Để rồi giờ mày cãi tao. Để mày đi theo cái thằng khố rách áo ôm như nó hả? Tao đúng là…”

Mấy tiếng sau đó không nghe được vì người đàn ông kia gần như đã không thể nói tiếp nữa. Sự tức giận và đau lòng đã nuốt chửng ông ấy. Cô gái vẫn đang khóc, cô không phải không biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng lại không ngờ sự yêu thương của cha mẹ không đủ để bao dung cho lựa chọn của mình.

“Nó có cái gì là tốt hả con?” Mẹ cô lên tiếng khuyên nhủ. “Nó vừa nghèo, cha lại bệnh tật. Cái nghề đi biển như nó thì làm sao mà lo nổi cho con. Ba con sợ con khổ nên mới ngăn cấm. Con nghe lời ba mẹ, bỏ nó đi. Ba mẹ sẽ tìm cho con một người xứng đáng hơn mà. Nghe con!”

“Nhưng con chỉ yêu anh Hải thôi mẹ ơi! Mẹ khuyên ba dùm con đi mẹ!” Cô vẫn tiếp tục nài nỉ, dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi thì cô cũng muốn thử.

“Yêu với đương!” Cha cô lại quát lớn. “Yêu có thay cơm mà ăn được không? Có thay mền mà đắp, thay áo mà mặc được không? Yêu thì no hả? Mày… ”

Câu nói bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của một người vừa bước qua cửa lớn. Đó là một chàng trai trẻ với phong thái chững chạc, anh lễ độ chào hỏi hai người lớn tuổi rồi từ tốn quỳ xuống bên cạnh người mình yêu. Dù cô không cho nhưng anh không thể để cô chịu đựng việc này một mình, bởi anh biết nó khó khăn đến mức nào. Không có gì ngạc nhiên khi giờ đây anh đang phải nhận lấy ánh mắt căm ghét pha lẫn khinh bỉ của cha mẹ cô.

“Con xin lỗi hai bác!” Anh nói với âm sắc trầm ấm. “Nhưng con sẽ không từ bỏ Mỹ An lần nào nữa. Con biết mình không xứng, có điều con sẽ làm mọi thứ để cô ấy được hạnh phúc.”

“Hạnh phúc? Bằng cách nào?” Người đàn ông nạt ngang. “Mày đó, tiền mày kiếm ra còn không đủ nuôi mấy miệng ăn nhà mày. Vậy mà còn đến đây đòi cưới con gái tao sao? Nếu không phải mày ve vãn nó, cho nó ăn bùa mê thuốc lú thì nó cũng không đến nỗi cắt tay tự tử rồi giờ thì lại đòi sống đòi chết.” Ông dừng lại, ánh mắt đảo qua lại cùng cái cắn môi đầy phẫn nộ. Trong căn phòng giờ chỉ còn vang lên tiếng thút thít của Mỹ An. Nhưng rồi nó bị phá vỡ khi ông đưa ra quyết định cuối cùng.

“Được, được rồi! Tụi bây yêu nhau như vậy thì được… Tao cho!” Câu trả lời có thể xem là lời đồng ý nếu như nó không đi kèm âm điệu gầm gừ. “Từ bây giờ, nó là trách nhiệm của mày. Để tao coi tụi bây sẽ sống hạnh phúc như thế nào. Coi coi yêu thương gì gì đó có nuôi sống được tụi bây không. Cút đi! Dọn đồ rồi cút đi. Theo ai tao cũng mặc hết.”

“Ông nói gì vậy? Sao…” Người mẹ căn ngăn.

“Bà đừng có xen vô. Còn mày…” Ông quay sang con gái mình. “Những thứ tao bỏ tiền ra mua cho mày, ngoài quần áo ra thì tao cấm, tao cấm mang theo hết. Để coi không có của cải thì thứ đào mỏ như nó có còn yêu thương gì nữa không. Đi đi, ngay!”

Không còn sự phản đối hay cầu xin nào nữa. Mỹ An đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt rồi một mình lên lầu thu dọn quần áo, cô không chọn lựa gì mà chỉ tiện tay lấy mấy bộ mình trông bình thường nhất. Nhà Minh Hải không giàu có nên cô cũng tránh ăn mặc sang trọng. Mỹ An dừng lại một chút trên chiếc bàn gần giường để lấy theo bức ảnh gia đình. Cô biết mình đi rồi sẽ rất khó có thể quay lại, cũng sợ sẽ không được nhìn thấy cha mẹ nữa, mang theo nó có lẽ cô sẽ được an ủi hơn mỗi lúc nhớ nhà. Rời khỏi đây giống như cô đang bước khỏi tòa lâu đài nguy nga để đến với một căn nhà nhỏ bé vậy, nhưng cô biết mình sẽ không hối hận, đơn giản là vì căn nhà đó có anh.

Khi Mỹ An xuống nhà thì bầu không khí ngột ngạt và lạnh lùng vẫn không hề thay đổi, Mỹ An dằn lòng để nói câu từ biệt với cha mẹ dù rằng họ không hề muốn nghe. Cô và Minh Hải cùng cúi chào rồi nắm tay nhau bước dần ra khỏi cổng. Cánh cổng khép lại cũng là lúc nàng tiên cá từ bỏ chiếc đuôi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0
“Mình sắp kết hôn.”

Oke câu gây shock nhất từ đầu truyện tới giờ...

Mỹ An với người kia... là người làm bẩn váy cổ phải không? :O

Ôi trời ơi đây là kiểu tình yêu mà mình không muốn thấy nhất. =((
 

The Zest

Gà con
Tham gia
13/12/15
Bài viết
41
Gạo
0,0
Theo suy đoán của mình, Mỹ An và Minh Hải là cha mẹ của Hải Thuyền, có phải không? Mình suy luận từ mẩu chuyện cô bé hỏi cha về nàng tiên cá ấy.
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Oke câu gây shock nhất từ đầu truyện tới giờ...

Mỹ An với người kia... là người làm bẩn váy cổ phải không? :O

Ôi trời ơi đây là kiểu tình yêu mà mình không muốn thấy nhất. =((
Bạn đoán đúng rồi đó. Nhưng sao lại không muốn thấy kiểu tình yêu này?

Theo suy đoán của mình, Mỹ An và Minh Hải là cha mẹ của Hải Thuyền, có phải không? Mình suy luận từ mẩu chuyện cô bé hỏi cha về nàng tiên cá ấy.
Right. Chào mừng!
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 5. GẦN


Hải Thuyền ngồi khuấy đều tách trà để tay chân có cái để làm. Cô chưa bao giờ thích trà nhưng cũng chưa bao giờ từ chối khi được mời trà, lần này cũng thế. Có điều tách trà hôm nay không hề giống với bất kỳ tách trà nào cô từng uống. Và người trước mặt cũng không giống với bất cứ ai cô từng gặp. Nếu không tính đến bầu không khí kỳ lạ đang tồn tại thì trông hai người họ sẽ giống một đôi tình nhân lắm, nhất là giữa một khung cảnh thơ mộng thế này.

“Nên nói về chủ đề gì thì hợp nhỉ?” Người kia nhàn nhã lên tiếng sau khi nhấp một ít trà, đây là câu đầu tiên anh ta thốt ra sau gần mười lăm phút. “Nếu nói về thời tiết thì hình như hơi lạc hậu.”

“Vậy thì chúng ta có thể bàn về nhiệt độ.” Cô mỉm cười đáp sau khi buông tay khỏi chiếc thìa khuấy.

“Xem ra cô cũng không nhạt nhẽo lắm nhỉ.” Anh ta nhìn cô rồi nở một nụ cười nửa miệng, chẳng rõ là khen thưởng hay khinh miệt. “Về đám cưới… cô cần gì?”

Phân vân mấy giây, Hải Thuyền gật gù nói ra thứ chính xác cô cần:

“Giấy đăng ký kết hôn.”

Anh ta lại cười nhưng nụ cười mang đầy vẻ chế giễu. Như thể đây là thứ cuối cùng anh ta nghĩ đến trong đời. Dĩ nhiên rồi, với một người có địa vị và danh vọng như thế, làm sao anh ta lại tưởng tượng được có ngày lại phải kết hôn với một cô gái, mà theo dân gian thường nói là nghèo rớt mồng tơi như Hải Thuyền. Nhưng sự thật là dù muốn dù không thì cuộc hôn nhân này vẫn sẽ diễn ra. Anh ta biết rõ điều này và cô cũng vậy.

“Tôi nghe nói anh có người yêu rồi.” Hải Thuyền nói nhẹ như không, cô đã nghe được thông tin này từ cô em chồng tương lai. Và cô cũng biết cô ta làm thế để cô biết đường mà biến khỏi gia đình này.

“Thì cũng có khác gì đâu. Tôi không hề ảo tưởng rằng cô sẽ vì thế mà từ chối chuyện cưới hỏi.” Giọng anh ta nghe có vẻ rất nhẹ nhàng như đầy sự cay nghiệt.

“Tôi rất tiếc.” Cô nói bằng tất cả sự chân thật. Đáng ra anh ta không nên bị kéo vào chuyện này, nhưng cô đã không còn trong hoàn cảnh có thể lựa chọn.

Anh ta vẫn cười, và lần này thì cô chắc chắn đây là sự khinh bỉ. Hẳn anh ta nghĩ rằng cô là kẻ đào mỏ không biết xấu hổ. Hải Thuyền cũng không hề hy vọng người chồng tương lai này sẽ có tý thiện cảm nào với mình. Cô chỉ đang làm cái mình cần làm và cô cũng không nghĩ sẽ sống cuộc sống vợ chồng cả đời với người trước mặt.

“Cha mẹ tôi đã định ngày rồi. Họ bảo tôi đưa cô đi chọn đồ cưới. Nhưng tôi không rãnh rỗi như vậy. Cho nên…” Anh ta bỏ lửng câu khi đặt một chiếc thẻ tín dụng không giới hạn lên bàn. “Cô tự đi mà chọn lấy cái mình thích đi. Nó có thể mua cả một tiệm áo cưới mà vẫn còn dư đấy. Chắc cô cũng hài lòng nhỉ?”

Hải Thuyền không đáp vội mà cầm lấy chiếc thẻ rồi xoay tròn nó trong tay. Người giàu có thật khác, họ thường không suy nghĩ nhiều lắm, vung tiền không cần nghĩ và đánh giá người khác cũng thế.

“Cảm ơn!” Cô nói. “Giờ thì có phải chúng ta nên giả đò cùng nhau ra ngoài không?”

“Cô nắm bắt tình hình nhanh nhỉ? Đó là ưu điểm duy nhất của cô. Thực dụng!” Anh ta nhấn mạnh hai từ cuối với sự khinh miệt rồi đứng dậy bước đi. Hải Thuyền cũng bắt đầu đi theo. Cô biết, từ giờ mình sẽ phải chịu đựng rất nhiều. Nhưng nhiều đến mấy thì cô cũng sẽ gánh được, bởi so với những thứ cô từng chịu đựng nó chẳng là gì cả.

~oOo~
Hải Thuyền đưa tay chỉnh lại phần vai áo trong khi ngắm mình trong gương. Chiếc váy cưới này thật sự rất đẹp và vừa vặn, trông cứ như nó được thiết kế riêng cho cô vậy. Cô bất giác mỉm cười rồi lại chuyển thành nét suy tư. Nếu bà nội, cha mẹ và An Huy có thể nhìn thấy cô bước vào lễ đường thì tốt biết mấy, nếu họ có thể ở bên cô thì tốt biết mấy. “Nếu…”, cô đã nghĩ về chữ nếu ấy không biết bao nhiêu lần trong đời, nhưng đã là giả định thì không thể thành sự thật. Trước nay vẫn thế.

“Tôi không nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.” Một giọng nói quen thuộc vang lên kéo cô về với thực tại. Đào Vũ Nguyên đang đứng phía sau cô trong một bộ vest lịch lãm.

“Xem ra đây là lý do em từ chối lời tỏ tình.” Vũ Nguyên tiếp tục khi thấy Hải Thuyền không nói gì.

“Anh có tỏ tình đâu? Anh chỉ đề nghị hẹn hò thôi.” Cô nói nhẹ nhàng. “Hình như đây không phải trang phục của chú rể?”

“Không phải. Mà chú rể của em đâu?” Anh nói sau khi đảo mắt xung quanh.

“Anh ấy không rảnh lắm.” Hải Thuyền khẽ nhún vai.

“Để đi thử đồ cưới với vợ mình sao?” Nét khó hiểu hiện rõ trên gương mặt của Vũ Nguyên. Cô ấy không có người yêu nhưng giờ thì lại đang thử đồ cưới và chú rể lại biến đâu mất.

“Đừng hiểu lầm! Tôi không có tự cưới mình đâu.” Hải Thuyền mỉm cười, cô cứ như đọc được suy nghĩ của Vũ Nguyên vậy.

“Nếu em tự cưới mình thì sẽ hay hơn.” Anh nói. “Vậy thì tôi vẫn còn cơ hội.”

Hải Thuyền bật cười khi nghe vậy, anh ta thú vị hơn cô nghĩ, nhất là khi đã từ bỏ giọng kẻ trên người trước như lúc trong nhà hàng. Đôi khi sự tự tin lại khiến người ta dễ gây mất thiện cảm.

“Thôi, giờ tôi phải đi thay nó ra rồi. Tạm biệt!”

“Nhân tiện…” Vũ Nguyên nói trước khi Hải Thuyền kịp quay đi. “… em mặc váy cô dâu thật sự rất đẹp.”

“Cảm ơn!” Cô khẽ gật đầu rồi bước đến phòng thay đồ. Ở phía sau, Vũ Nguyên khẽ thở dài.

~oOo~​

Thường thì khoảng hai tuần Hải Thuyền sẽ đến một lần. Cô đã đăng ký tham gia làm thành viên một chương trình tình nguyện để có thể đường hoàng tới đây mà không bị phát hiện. Tuy nhiên hôm nay thì không theo lịch trình nào cả, cô đến để thông báo cho người đó tin tức mà theo cô, người đó có lẽ sẽ quan tâm dù không hiểu rõ.

“Bà ấy ở ngoài sân.” Cô y tá nói với Hải Thuyền và cô gật đầu cảm ơn rồi đi đến nơi được chỉ. Sân của bệnh viện khá rộng nhưng cô chẳng mất bao nhiêu thời gian để tìm ra người đó, bà ấy đang ngồi trên ghế đá gần mấy luống hoa mười giờ xinh xắn.

“Con đến rồi!” Hải Thuyền dịu dàng lên tiếng. Người phụ nữ ấy chậm rãi ngước lên nhìn cô với đôi mắt có phần đờ đẫn. Gương mặt của bà đã nhuốm màu thời gian và trở nên rất gầy gò, nhưng trên đó vẫn còn phảng phất vẻ đẹp năm nào bà từng có.

“Con có mua quà cho mẹ nè.” Hải Thuyền ngồi sụp xuống bên cạnh bà với một nụ cười tươi tắn hiếm hoi. Giọng cô rất ngọt ngào và nhỏ nhẹ khi đưa cho bà chiếu túi mình mang đến, trong đó đầy dây ruy bằng màu hồng. Người phụ nữ có vẻ rất thích món quá, bà liên tục ngắm nghía chúng một cách vui vẻ.

“Con có mua bánh nữa.” Cô nói tiếp. “Con gửi nó ở chỗ cô ý tá rồi, mẹ thích mùi sô cô la nên con mua toàn loại đó.”

Không có sự phản hồi, người phụ nữ đó hình như không nghe thấy những gì cô nói còn Hải Thuyền thì có vẻ không hề để tâm gì đến việc đó. Cô nhổm dậy rồi đến ngồi lên ghế cạnh bà.

“Mẹ ơi! Hai ngày nữa là con kết hôn rồi.” Giọng cô vẫn rất nhẹ nhàng. “Khi nào có thể thì con sẽ đưa anh ấy đến ra mắt mẹ nhé. Anh ấy rất tốt với con. Con sẽ sống hạnh phúc thôi mẹ ạ.”

Mẹ cô vẫn im lặng.

“Con rất muốn mẹ đến dự, nhưng chắc là họ không để mẹ đi. Không sao cả! Con biết mẹ sẽ chúc phúc cho con. Cho Hải Thuyền của mẹ, đúng không?”

Hai chữ “Hải Thuyền” được thốt ra khiến người phụ nữ dường như có phản ứng. Bà đưa mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh như đang suy nghĩ gì đó rồi mấy giây sau lại tiếp tục vuốt ve mấy sợ ruy băng một cách vô hồn. Hải Thuyền không nói gì nữa mà chỉ im lặng ngắm nhìn bà.

“Mẹ à!” Cô lên tiếng khi chuẩn bị ra về.” Mẹ nhớ phải ăn uống đầy đủ. Mẹ còn phải chờ con đưa mẹ ra khỏi đây nữa, biết không?” Cô khẽ chồm người sang ôm lấy bà. “Con sẽ quay lại sau nhé! Tạm biệt mẹ!”

Hải Thuyền đứng dậy rồi bước nhanh ra khỏi đó, cô đi đến góc khuất bên dưới cầu thang khu phòng điều trị dài hạn. Ngồi xuống rồi bật khóc. Cô đã khóc ở đây không biết bao nhiêu lần.

----
Tags: Mee Miaow The Zest
bupbecaumua góp ý hộ chị nhé!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 6. ĐỔI


Hôm nay là ngày hôn lễ diễn ra, khách mời đến rất đông nhưng tất cả đều là khách của phía chú rể, chẳng ai trong số họ được cô dâu mời. Tuy nhiên, không vì thế mà vị trí chủ hôn đàn gái bị bỏ trống, cha mẹ chồng của Hải Thuyền đã sắp xếp cho cô một người diễn vai chú bác trong nhà. Đơn giản là sĩ diện của họ không thể vì một cô gái như cô làm ảnh hưởng, cho dù đã có không ít lời bàn ra tán vào từ lúc tin tức về cuộc hôn nhân này được tiết lộ. Nhìn từ bên ngoài nó sẽ chẳng khác nào là câu chuyện về nàng Lọ Lem trong đời thật. Một cô gái nghèo đến nỗi không đủ tiền để ăn ba bữa may mắn lấy được con trai nhà tài phiệt. Còn có sự hạnh phúc nào hơn nữa chứ?

“Cô xong chưa vậy?” Một giọng nói trầm lạnh làm cắt ngang dòng suy tưởng của Hải Thuyền. “Tôi xưa nay không có quen trễ giờ.”

“Em xong rồi!” Cô mỉm cười đáp lại. Cả tông giọng lẫn cách xưng hô đều đã thay đổi so với mấy ngày trước, nhưng tiếc rằng điều đó không xuất phát từ bất cứ sự chuyển biến tình cảm nào cả. Và cô cũng biết người trước mặt cô cũng vậy.

Hải Thuyền nhẹ nhàng bước về phía người đang đứng gần cửa. Cô biết rõ sẽ có rất nhiều người ganh tỵ với mình vì có được người chồng như anh ta. Một người có tất cả mọi thứ, tiền, tài năng lẫn vẻ ngoài hấp dẫn ánh nhìn. Thật ra nếu không ở hoàn cảnh như bây giờ thì có thể cô cũng sẽ rung động vì anh ta lắm, nhất là khi anh ta ăn mặc thế này. Chú rể của cô hôm nay thật sự rất đẹp trai, chỉ tiếc gương mặt như điêu khắc đó chỉ tồn tại sự chán ghét mà thôi.

Hai người họ cùng bước ra ngoài lễ đường và chỉ khoác tay nhau ngay khi cánh cửa mở ra. Lúc này khung cảnh hiện ra trước mắt Hải Thuyền y như trong một câu chuyện cổ tích thần tiên đầy hoa và ánh sáng. Nhưng tiếc rằng đã từ rất lâu về trước, cô ghét truyện cổ tích.

Từng bước từng bước một họ tay trong tay đi cùng nhau, cũng là từng chút từng chút một cô cảm nhận được sự lạnh lẽo giữa cả hai và sự mơ hồ về cái thực tế cay nghiệt này. Bước cuối cùng đặt chân lên sân khấu cô mới nhận ra tên của họ được kết bằng hoa hồng trên tường, lần đầu tiên cô thật sự để ý đến tên chồng mình, Lâm Vĩnh Quân.

~oOo~​

Hải Thuyền cuộn chặt mình trong chiếc chăn lông trên ghế salon. Tối qua cô đã có một giấc ngủ yên lành hiếm hoi và tâm trạng cũng đã khá hơn nhiều. Không liên quan gì đến hạnh phúc hôn nhân, đơn giản là người chồng kia đã đưa ra một quyết định mà cô hết sức ủng hộ. Anh ta đã bảo cô tránh xa chiếc giường của mình. Điều đó đồng nghĩa rằng cô không cần phải hy sinh nhiều như bản thân vẫn tưởng. Và kế hoạch đầu tiên trong hôm nay của cô chính là mua một tấm nệm lông để ngủ dưới sàn dài hạn.

Đây đâu phải là chuyện buồn.” Cô mỉm cười với cô gái trong gương, nhưng nụ cười đó héo đi ngay lập tức khi cô nhận ra ánh mắt của người đứng phía sau.

“Cô có vẻ vui nhỉ?” Anh ta nói, giọng vẫn đầy vẻ khinh bỉ. “À mà phải rồi! Thường thì con người ta rất hả hê khi đạt được mục đích của mình, đúng không?”

Hải Thuyền không trả lời vội, cô từ tốn xoay người lại rồi cố gắng nói giọng dịu dàng nhất có thể.

“Em làm bữa sáng cho anh nhé?”

Đáp lại lời cô, Vĩnh Quân nở một nụ cười nửa miệng rồi bỏ đi thẳng ra ngoài.

“Cuộc hôn nhân này… điều xấu là nó đã xảy ra. Còn cái tốt… là tôi cũng không yêu anh.” Hải Thuyền nói khi nhìn theo bóng lưng của người vừa bỏ đi. Cô không trách giận gì anh ta, đơn giản vì nếu ở vị trí của anh ta thì cô cũng sẽ căm hận kẻ đã khiến mình không thể ở bên cạnh người yêu, không thể cùng người đó xây dựng một tương lai như mơ ước. Cô biết bản thân rất ích kỷ, nhưng cô không còn cách nào khác. Chỉ có kết hôn với anh ta cô mới có đủ tiền để chi trả cho cuộc phẫu thuật của bà nội, chỉ có kết hôn với anh ta cuộc sống của bà mới được đảm bảo. Cho nên dù là người thứ ba hay kẻ đào mỏ, chỉ cần có bà nội còn sống thì cô đều có thể làm được.

~oOo~​

“Hai đứa không định đi hưởng tuần trăng mật sao?” Bà Hồng Dung, mẹ chồng của Hải Thuyền từ tốn hỏi khi cắm một đóa hoa cẩm chướng vào bình. Cả hai đang ngồi bên nhau ở phòng khách căn nhà to như cung điện của nhà họ Lâm.

“Anh ấy bận quá nên vẫn chưa sắp xếp được ạ!” Hải Thuyền nhỏ nhẹ đáp.

Mấy giây sau trôi qua một cách im lặng ngoài trừ tiếng kéo cắt đi mấy chiếc lá không cần thiết, Hải Thuyền ngồi đó tự hỏi người bên cạnh đang nghĩ gì. Dù thời gian tiếp xúc với nhau rất ít ỏi nhưng cô biết bà ấy không phải là người đơn giản như về bề ngoài.

“Thật ra…” Bỗng nhiên bà ấy lên tiếng. “Mẹ hiểu bảo thằng Quân chia tay con bé kia để lấy con thì đúng là không dễ dàng gì cho nó. Cho nên mẹ mong con thông cảm cho chồng mình. Nếu con tốt với nó thì sớm muôn gì nó cũng sẽ dành tình cảm cho con.”

Bà Dung kết thúc với một tia sáng lóe lên trong mắt và Hải Thuyền chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu. Suốt quãng thời gian còn lại của buổi cắm hoa này chỉ là mấy câu chuyện phiếm về việc nấu nướng. Khi bà Dung quyết định sẽ đến phòng thờ niệm kinh phật, Hải Thuyền một mình lên sân thượng để hít chút không khí trong lành. Từ nơi này nhìn xuống thì khuôn viên căn nhà càng giống một tòa lâu đài, và bằng cách này hay cách khác cô đã tự biến mình thành công chúa.

Mọi chuyện bắt đầu vào ngày mà cô nhìn thấy mẹ chồng hiện tại của mình bước ra khỏi căn nhà của thầy Hai. Bà ấy rất mê tín, đó là điều thứ nhất cô thu thập được, còn điều thứ hai là bà ấy đang tìm một cô con dâu có mệnh số tốt. Người mà theo như thầy Hai nói thì đứa con dâu này phải cực kỳ hợp với mệnh của bà ấy. Một phúc tinh. Trong trường hợp này thì không khó để khiến bản thân trở thành một phúc tinh chỉ cần bạn có đủ tiền hay sẽ có đủ tiền. Cô đã đi một nước đi liều lĩnh khi gom hết tất cả tiền bạc dành dụm cho cuộc phẫu thuật tim của bà nội đưa cho thầy Hai, để cầu xin ông ta cùng cô thực hiện một phi vụ làm ăn. Và phi vụ đó đã thành công mỹ mãn, cô đường đường chính chính bước vào nhà họ Lâm cùng với việc nhà chồng cô sẽ đứng ra chi trả mọi chi phí cho cuộc phẫu thuật. Mọi thứ đã thay đổi, không còn những bữa ăn suy trước tính sau, không còn những lo toan về một nơi để sống, không còn những giọt nước mắt đau buồn về túng thiếu… và cũng không còn lựa chọn được sống cuộc sống mình hằng mong ước. Nhưng nếu đã là làm ăn, thì dĩ nhiên phải đánh đổi thứ gì đó, ở đây Hải Thuyền đã đổi bằng nhân cách riêng mình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Lâu lắm không lên Gác đọc truyện của nàng ta vẫn cực thích a.^^ Gọn, độc, và xúc tích. Tình tiết của nàng lúc nào cũng logic và nhiều nút thắt lẫn gợi mở. Đôi khi mpw hồ đoán. Ke ke, ta quay lại rồi đây. ^^
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Lâu lắm không lên Gác đọc truyện của nàng ta vẫn cực thích a.^^ Gọn, độc, và xúc tích. Tình tiết của nàng lúc nào cũng logic và nhiều nút thắt lẫn gợi mở. Đôi khi mpw hồ đoán. Ke ke, ta quay lại rồi đây. ^^
Chào mừng nha! Thank nàng! Nhưng chắc chờ chương mới hơn lâu đó! Ta dạo này hơi bận nên chưa viết được nhiều.
 
Bên trên