Chương 2
Khi xe Bus vừa dừng lại tại trạm Châu Thành, Bảo An vội vàng lao xuống xe, mang theo một chiếc ba-lô con cóc nặng trĩu chạy thật nhanh về phía nhà mình. Chạy một đoạn lộ ngắn, Bảo An đã rẽ vào con hẻm quen thuộc.
Bà Huệ - mẹ của Bảo An- nghe tiếng chó sủa mỗi lúc một lớn thì bước ra xem. Lúc bước đến gần cổng thì bà đã thấy con trai mình đang chạy vào sân. Tuy nhiên, bà không quá bất ngờ bởi mấy hôm trước anh có gọi điện về bảo hôm nay, sau khi lãnh thưởng ở trường xong sẽ về quê ngay. Lúc ấy, bà có nói con mình ở lại trên tỉnh chơi mấy ngày rồi về cũng được, thì anh bảo nhớ mẹ nên về sớm.
- Mẹ… mẹ ơi…
Bà Huệ bước đến cạnh con trai với nụ cười hiền hậu, nhưng cũng không quên mắng yêu:
- Tổ cha mày, vừa về đến sân đã gọi đong đỏng thế hả con.
Anh như đã quen với việc này, nên bị mẹ la cũng không thấy làm khó chịu mà cười hê hê dang đôi tay ôm lấy bà và làm nũng. Nhìn cảnh này, làm bất cứ ai cũng phải thầm cảm thán cái câu người ta thường nói: “con cái dù có lớn thế nào thì vẫn luôn nhỏ bé trong lòng cha mẹ” là rất đúng.
An dùng cái giọng nhõng nhẽo của đứa trẻ lên ba đáp lời mẹ mình:
- Vì người ta nhớ mẹ mà.
Bà Huệ nghe con trai nói thế thấy làm hạnh phúc, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra không hài lòng rồi còn trách mắng cái thói “nịnh đầm” của Bảo An:
- Anh chỉ biết nịnh là giỏi. Mười lăm, mười sáu tuổi đầu rồi chứ còn bé dại gì đâu mà y như con nít vậy. – Vừa nói tay bà Huệ vừa nhẹ nhàng vuốt đầu con trai – Thôi vào nhà đi, đứng trong sân làm gì cho nắng.
- Dạ! Tuân lệnh ma-mi.
Hai mẹ con vui vẻ cùng nhau vào nhà, trên gương mặt ai cũng là nụ cười hân hoan rực rỡ như nắng Hạ.
Vào đến phòng khách, Bảo An đặt ba-lô xuống, cười bí ẩn khi lấy từ trong túi ra tấm bằng khen nóng hổi vừa mới nhận ở trường cùng một hộp quà nhỏ. Anh đưa bằng hai tay cho mẹ mình:
- Đây là bằng khen học sinh giỏi của con ạ. Con trai mẹ được hạng nhất toàn trường đó. – sau đó anh chỉ vào chiếc hộp bên dưới nói - Còn đây là chiếc áo ấm con mua tặng mẹ. Con mua bằng phần tiền học bỗng con kiếm được.
- Trời! Sao con không để tiền đó lại để sau này muốn dùng gì cho mình thì dùng, mua áo ấm cho mẹ làm chi? Áo lạnh của mẹ vẫn còn tốt chán.
- Có gì đâu ạ, mẹ nhận đi cho con vui. Mẹ không nhận là con đau lòng lắm đó.
Bảo An vừa nói vừa tỏ vẻ buồn tủi như thể sẽ khóc nếu bà không nhận nó. Đến thế này, bà Huệ biết nếu không nhận thì Bảo An sẽ giận bà thật, quả là cha mẹ chẳng thể nào thắng được con cái. Bà nghĩ thế nên chỉ biết thở dài:
- Thôi được rồi, mẹ cảm ơn con nhé!
Bảo An cười hì hì. Rồi lấy ra thêm một hộp quà nữa. Chưa biết là quà gì nhưng bà Huệ hơi cau mày hỏi:
- Con mua gì mà nhiều thế?!
Anh nháy mắt với mẹ mình có vẻ bẽn lẽn:
- Dạ cái này con mua bằng tiền tiết kiệm mỗi tháng… Con mua ít tập sách về làm quà cho Ân Kỳ ạ.
Bà Huệ nghe vậy cười ái muội:
- Thì ra là thế à… Tôi biết chú rồi, mua cho tôi chỉ là phụ, chủ yếu muốn mua cho người ta mà. Nữa nếu thế thì chẳng cần mua cho tôi đâu, tôi đây hiểu mà.
Bảo An chạy qua ôm vai của mẹ mình hôn một cái rõ kêu, xong thì nói:
- Con mua cho mẹ là chính mà. Mẹ đừng nghi ngờ tấm lòng của con trai mình chứ. Như thế con buồn lắm.
Bà gõ nhẹ vào đầu của cậu con lém lỉnh, sau đó bảo:
- Thôi. Không ngồi nói chuyện với con nữa, mẹ vào bếp nấu cơm đây. Con có mệt thì vào phòng nghỉ ngơi. Còn nếu muốn qua tặng quà cho con Kỳ thì cứ đi, chút về nhớ dẫn con dâu tương lai mẹ về theo nhé. Mẹ nấu cháo gà đãi hai đứa.
- Oa… ngon quá. Con đi có chút làm gì mệt ạ. Vậy con vào phòng đi cất đồ rồi qua nhà em Kỳ tí mẹ nhé!
Bà Huệ đứng lên ra sau bếp. Không quên giả bộ than trời trách đất, trêu ghẹo con mình:
- Người ta nói con gái lớn khó mà giữ trong nhà. Thế mà con trai tôi lớn cũng khó giữ trong nhà mới ghê.
Nói là nói thế nhưng bà rất vui khi con mình quen được đứa con gái tốt như Ân Kỳ, bà cũng thật tâm mong muốn con bé làm dâu nhà mình. Chỗ bà và dì Sáu – mẹ của Ân Kỳ là hàng xóm quen biết lâu năm. Lại gần như có hoàn cảnh chung là đều “gà mái nuôi con”. Nhưng số bà may mắn hơn khi chồng mất là vì bệnh lâu năm, lúc sống hai vợ chồng cùng tạo ra ít của cải nên giờ cũng thảnh thơi nuôi con, không phải lo lắng chuyện cơm – áo – gạo – tiền.
Ngược lại, mẹ của Ân Kỳ đau khổ hơn bà nhiều, chồng bà Sáu đi làm ăn xa sau đó quen và lấy vợ khác ở thành phố, để lại mình bà với ít ruộng đất ở quê nhà. Bà Sáu phải làm quần quật để có thể nuôi sống mình với hai đứa con thơ. Ở bà Sáu có một nghị lực phi thường khi chưa bao giờ bà nhận bất cứ một đồng tiền trợ cấp nào của chồng cũ, bà cứ thế quanh năm với ruộng vườn nhưng chưa bao giờ để con mình thiếu thốn gì.
Hai nhà thừơng chia sẻ nhau bữa cơm, tới lui tâm sự. Càng thân nhau hơn khi năm cấp Ba, cả Bảo An và Ân Hồng – chị của Ân Kỳ lớn hơn cô hai tuổi đồng tuổi với Bảo An - đều đậu vào trường chuyên của tỉnh nên phải lên Long Xuyên học. Thế là hai nhà như một, có gì ngon bà Sáu đều kêu con bé Ân Kỳ cũng mang qua một ít cho bà, lâu lâu nó lại sang đây cùng bà làm vườn, cắt cỏ dại.
***
Sau khi vào phòng cất ba-lô, Bảo An vui vẻ ôm túi quà đến nhà của Ân Kỳ.
Ân Hồng ở lại tỉnh chơi ít hôm, bà Sáu thì đang làm vườn. Phía trong nhà Ân Kỳ đang ngồi chơi cùng chú mèo mướp. Cô đang nở một nụ cười hạnh phúc với chú mèo. Bím tóc hai bên kết một cách nhẹ nhàng, làm tăng thêm vẻ đẹp của gương mặt thanh thoát… Ở tuổi vừa mười bốn nhưng Ân Kỳ luôn khiến cho người đối diện phải động lòng trước vẻ đẹp của mình.
Bà Sáu bước vào nhà nhìn thấy con gái như thế nên nở một nụ cười thỏa mãn, không rõ là vì thấy vẻ xinh đẹp của cô hay vì để tán thưởng cho sự ưu ái của trời đất dành cho con gái mình.
Phía sau, Bảo An bước đến cúi đầu chào:
- Thưa dì Sáu, con mới về ạ.
Cả bà Sáu và Ân Kỳ ở trong nhà đều quay ra nhìn. Bà Sáu cười:
- Ôi! Cháu An về rồi đó à.
Ân Kỳ lúc này đang học lớp tám, không quá đặt lòng tơ tưởng một ai. Nên khi thấy An về, cô tuy có bất ngờ nhưng không quá vui mừng, chỉ như một trẻ vui vì có bạn chơi cùng. Nhưng sau khi nhìn thấy chiếc hộp quà nhỏ anh đang cầm phía sau. Đôi mắt đen láy chưa bị bụi trần làm hoen ố bỗng sáng quắc lên. Cô đứng lên reo hò:
- A! Anh An có quà cho em ạ?
Nghe con gái nói thế, bà Sáu liền quay lại la con gái mình:
- Con gái lớn rồi đó mà sao vô ý vô tứ thế? Cứ có quà là chào đón anh còn không quà thì con không mừng sao?
Ân Kỳ chu môi, mặt có vẻ hơi buồn. Bảo An đứng bên ngoài, nhìn cái mặt làm nũng kia rất muốn đến nhéo cho một cái. Nhưng thôi không tiện làm cô giận nên anh nói đỡ lời giúp:
- Có gì đâu dì, em ấy nói đúng mà ạ - nói xong anh quay sang nói với Ân Kỳ - Quà này của em nè. Anh mua tặng em đó.
Ánh mắt đang buồn xo bỗng cười tươi rực rỡ. Cô ríu rít nói:
- Em cảm ơn, cảm ơn anh ạ. Mẹ thấy con nói đúng chưa.
Chẳng giữ ý tứ như đối với người ngoài. Bởi lẽ từ nhỏ, Ân Kỳ đã xem Bảo An như người trong nhà. Cô cầm hộp quà lên lắc lắc… nghe tiếng “lốc .. cốc” bên trong càng tò mò hơn. Nheo mắt, cô xin phép:
- Em mở quà ra nhé!
Nói là làm, chẳng đợi ai đồng ý. Cô đã đi lại ghế phòng khách, chuẩn bị “khui” hộp. Bà Sáu nhìn mà thở dài, Bảo An cười hì hì chẳng nói gì. Chỉ mình Ân Kỳ vừa mở giấy bọc quà vừa nói:
- Quà chi mà anh gói cận thận thế, làm em tò mò quá.
Bảo An lên tiếng:
- Món quà này anh mua bằng tiền để dành của mình đó. Không có gì đặc biệt chỉ là ít sách tham khảo lớp chín, vài quyển tập và bút viết thôi. Chỉ mong em học tốt để năm sau thi chuyển cấp vào lớp mười sẽ thi tốt, rồi còn vào chung trường với anh và chị Hồng.
Nghe nói đến chuyện học, nghĩ về chuyện sẽ phải thi vào trường chuyên của tỉnh năm sau mà Ân Kỳ tái mặt. Tay ngừng bóc quà, giọng buồn tủi:
- Vậy em không dám nhận phần quà này đâu. Em học dốt lắm sợ phụ lòng anh…
Còn định nói tiếp nhưng mà đã bị mẹ nàng cắt ngang:
- Ân Kỳ! Sao con lại nói chuyện như thế? Anh An có ý muốn động viên cho con học tốt. Sau con không biết cảm ơn ý tốt ấy mà lại quay sang trách anh. Mau xin lỗi anh đi.
Nàng không biết làm thế nào, bỏ đi cũng không được, lại chẳng muốn xin lỗi nên cứ thế ngồi cúi gằm mặt nhìn vạt áo.
Bảo An nãy giờ đứng im, nhìn cơ mặt thoắt vui thoắt buồn, vô cùng sinh động và đáng yêu của Ân Kỳ mà chẳng biết nói gì.
Bà Sáu thì tưởng anh giận nên lên tiếng giải hòa:
- Con coi đó, con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Con đừng giận hay buồn phiền gì nó nhé con. Bác cảm ơn món quà con nhớ đến Ân Kỳ mà mua. Nó đúng là học yếu hơn anh chị, nhưng cũng hy vọng hè này con và con Hồng kèm cặp để lớp chín nó tốt hơn. Chứ mà nhìn điểm năm, sáu không lên nổi con tám của nó mà bác phát ốm.
Bảo An gãi đầu gãi tai, cười cười có vẻ lúng túng:
- Dạ, con thấy em ấy cũng thông minh và học rất tốt mà bác. Còn nếu em Kỳ có bài nào không hiểu thì cứ bảo con sẽ qua hướng dẫn em ấy thêm.
Ân Kỳ đứng phía sau mà mặt quỷ với anh, vọt vào giữa câu nói của Bảo An:
- Không thèm anh chỉ bài. Em giận anh rồi.
Sau đó cô bỏ đi vào nhà trong, để lại Bảo An không biết mình bị giận vì lý do gì.