Chương 10
Hai tháng trôi qua nhanh như cái chợp mắt, đã là sáu mươi mốt ngày kể từ cuộc gặp của Ân Hồng với Tuấn Vĩ, năm mươi tám ngày từ lúc Tuấn Vĩ nói rõ mọi chuyện với Bảo An.
Lý do để mọi người phải đếm từng ngày như thế là vì với những ai trong gia đình dì Sáu hay dì Huệ thì đây là chuỗi ngày quý giá vô cùng.
Mẹ của Ân Kỳ nay đã khỏi hẳn bệnh, còn mẹ của Bảo An thì ngày ngày cứ tươi cười ngược xuôi hai nhà. Hai người cùng lên chùa thắp hương với hy vọng cho tháng ngày hạnh phúc ở hiện tại sẽ là mãi mãi. Đôi lần rãnh rỗi hai mẹ ngồi ngẫm lại không khỏi cảm thán “Tình yêu nào cũng phải có sóng gió, đi qua sóng gió tình yêu sẽ bền chặt hơn” Những rối ren cũng đã được giải quyết. Mọi chuyện lại đi theo đúng chiều của nó. Giờ đây ai cũng muốn thời gian trôi thật chậm, thật chậm để cùng nhau tận hưởng niềm vui của tình yêu lứa đôi, hạnh phúc của ngày xuân đang tràn về quanh ngõ.
Bảo An sau khi hiểu mọi chuyện vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng rồi chỉ vui vẻ chấp nhận sự quay về của cô gái trẻ trong trái tim của mình.
***
Ngày cứ thế trôi qua, chẳng còn mấy ngày nữa đã đến ngày đính hôn của Ân Kỳ và Bảo An. Trong câu truyện này người lập công lớn nhất là người giữ vai trò sứ giả cho tất cả - Ân Hồng được đắc cử vai trò làm dâu phụ trong lễ đính hôn.
Giờ đây, Ân Kỳ và Bảo An đã chẳng còn hiểu lầm, anh vẫn như cũ dang rộng vòng tay đón cô trở về với mình như ngày bé.
Nhưng sau chuyện đáng buồn vừa rồi thì cô còn khăng khít với anh hơn, trở thành chiếc bóng của anh ở mọi lúc, mọi nơi.
Mới đầu, về chuyện chuẩn bị tiệc đính hôn, Ân Kỳ và Bảo An đồng lòng nói sẽ mời công ty tổ chức sự kiện giúp đỡ cho tiện, đỡ phải mệt nhọc cho hai mẹ. Nhưng cả hai người mẹ đều không chấp nhận, ngoài trang phục cô dâu phải thuê ngoài, thức ăn phải thuê ngoài thì cổng hoa, mâm lễ vật hai mẹ đều nhất trí tự chọn và xoay mâm trầu cau. Kể cả chuyện bàn khách cũng vô cùng chu đáo. Nào là nhắc đi nhắc lại chuyện kiêng điềm xấu, kiêng mặc đồ màu tối…
Và giờ đây, Bảo An đang hạnh phúc dẫn Ân Kỳ đi sắm ít đồ để tặng hai bà mẹ, người đã tốn công sức nhiều nhất cho lễ đính ước này. Trên xe hai người mãi miết tranh luận về vấn đề ai giận ai trước:
- Em nói anh mới là kẻ hay giận dỗi ư? Em nói dối hay nhỉ. Này đừng nghĩ anh là hôn phu của em là có quyền vu khống chồng mình nhé.
- Em chỉ toàn nói sự thật thôi không vu cáo ai cả.
- Này, nhớ lại đi nhé tiểu thư họ Vợ kia. Hồi nhỏ ai là người hở một chút là giận, lấy quà mà ý nghĩ cũng giận… nhớ chứ vụ anh mua tập cho anh mong em cố gắng học ai đã giận anh cả buổi trời?
- Thôi không thèm, không thèm nói với anh mấy chuyện cũ mèm ấy nữa. Kìa tiệm vải đằng trước kìa ghé vào nhé anh. Mà nói cho nhớ, chuyện em không lấy quà sao mà sánh bằng chuyện con điện thoại bị anh đập nát trước cửa nhà em, còn chiếc xe bị tróc một mảng sơn to chẳng phải cũng do chàng sao?
Bảo An có vẻ đắn đo:
- Ngẫm lại mọi chuyện là do cả hai chúng ta đều sai, đều nóng tánh như nhau, trẻ con như nhau. Nếu ngồi lại nói chuyện thì mọi chuyện không phải đi qua cái giai đoạn mệt mỏi ấy. Mai mốt làm gì làm cũng không được dạy con mình cái vụ này, càng không thể kể cho con nghe vụ này mất mặt chết đi được.
Nghe Bảo An vẽ ra tương lai, Ân Kỳ mãn nguyện tựa đầu vào vai người yêu mình:
- Em cũng nghĩ như thế. Chúng ta là hai người lớn nhưng cái đầu chưa chịu lớn, chúng ta chưa biết bình tĩnh để vượt qua vấn đề, suy nghĩ kỹ một câu chuyện nào đó. Chúng ta đùa chơi trên cái gọi là tình yêu, mà trò chơi này độ nóng tương đương với lửa, chỉ cần không kiểm soát lý trí một chút là chúng ta có thể phỏng tay bất cứ khi nào. Anh có nhớ không? Mấy năm anh ở trên Sài Gòn này mà em còn phải học dưới tỉnh thì những ngày được trò chuyện với anh là những ngày em vui nhất đó. Cũng đôi lần giận anh không chịu về thăm anh. Rồi thì một chị tên Nga ở xóm bên cũng đi học thành phố về nói cho em biết anh ở trên đây có quen em nào đó.. đó là lý do em lên Sài Gòn mà không thèm nhắn tin hay gọi điện cho anh… cũng mấy lần em gặp anh chở cô đó… hôm vô tình bị anh bắt gặp em đi uống nước với anh Tuấn Vĩ để ảnh nhờ em tâm tư tình cảm của chị Ân Hồng, rồi làm bà mối giúp em thì em đóng kịch trả thù luôn... hìhì.
- Ngốc, cô gái em nói là Hạ Giang, là chị họ của anh đó… Ha ha… chị ấy không chạy xe được nên anh thường phải đưa rước chị ấy. Nói đúng hơn là một chân chị ấy bị bại liệt từ nhỏ…
- Ôi, thế à, anh không nói cho em biết trước.
- Em có hỏi đâu mà anh nói, rủ em đến nhà cậu anh mấy lần cũng không đi. Giờ dám trách anh ư?
- Thì thì….
- Thôi xuống đi cô nương đến cửa hàng rồi. Mà từ nay chơi gì chơi đừng đùa với tình yêu nữa cho tôi nhờ.
- Xí , không thèm nói với anh nữa. Cất xe đi rồi vào nhanh nhanh với em, em vào trong lựa vải trước nhé!