Hạnh phúc màu đen - Tạm dừng - Đan

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
anh_cuoi_gam_mau_trang_den_09.jpg

(Ảnh: Internet)​
Tên truyện: Hạnh phúc màu đen
Tác giả: Đan
Tình trạng truyện: Tạm ngưng
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo nội dung: Có một số nội dung liên quan đến bệnh tâm thần, loạn luân... Phần quá khứ hơi u ám, đó là lý do tại sao hạnh phúc lại có màu đen.
*Nội dung:

Trong khoảnh khắc giao thoa giữa nỗi đau và hạnh phúc, quá khứ và tương lai, cô nhận ra anh vẫn luôn ở đó, trong trái tim, trong những giấc mơ dài không lối thoát.

Ai nói người có quá khứ dơ bẩn sẽ không dựng xây lại được tương lai tươi đẹp? Ai nói bão táp sẽ khiến một bông hoa vùi dập mãi mãi không thể trở mình?

Anh khiến cô tin tưởng về ngày mai, về tương lai, về cái gọi là tình yêu, là hạnh phúc. Thế nhưng bước cuối cùng chạm tay đến anh cô lại chần chừ… Quá khứ một lần nữa bị lật lên sao?

Cô sẽ lựa chọn thế nào? Hạnh phúc mà cô đấu tranh đến cuối cùng lại có màu đen ư? Cô cam tâm không?

…​

Sáu năm trước.

Đứng trước mặt hội đồng xét xử, Hân mỉm cười nghe chủ tọa phán quyết. Cô năm đó mười lăm tuổi. Mười lăm tuổi bị ba hành hạ về thể xác lẫn tinh thần, đến lúc không nhẫn nhịn được nữa cô đành tự âm thầm thu thập chứng cứ đưa lên tòa án đem người đàn ông tàn độc đó ra ánh sáng pháp luật.

Ai nói hổ dữ không ăn thịt con? Hân cười tự giễu…

Nghe tòa phán quyết xong, Hân cũng cười như vậy… Nắm chặt nắm đấm trong lòng bàn tay, đau đớn, tuyệt vọng, người đàn ông đó không phải chịu trách nhiệm hình sự, ông ta không được coi là công dân bình thường, ông ta bị tâm thần, tâm thần phân liệt!

Cầm một đống giấy tờ hồ sơ, bồi thường, trợ cấp, cả tài sản của ông ta... nắm trong lòng bàn tay cô vĩnh viễn chỉ là một đống tiền rác rưởi!

“Mày hại gia đình tao chưa đủ sao còn lôi ba tao vào viện tâm thần? Mày đúng không phải con người.” Anh hai đứng trước mặt cô, bóng dáng cao to lớn tiếng chửi mắng.

Hân không biết đã bao lần mình không dám phản kháng, cô chịu đựng đủ rồi, chí ít với cô là đủ. Cô bước gần, tát Quân một bạt tay rồi nghiến răng nói với anh: “Ông ta mới không phải con người. Các người đều không phải con người, con chó còn không bằng! Tôi sẽ để mấy người trả giá, tài sản này, anh sẽ không được một đồng.”

Hân quay người đi, một giọt nước mắt rớt xuống, mạnh tay gạt đi giọt nước mắt dư thừa đó, cô tự hứa sau này nhất định mình phải mạnh mẽ, không được đứng trước người khác cầu xin hay khóc lóc. Đi được một đoạn, cô quay lại nhìn anh, cười lớn: “Khốn kiếp, khốn kiếp, tôi chống mắt lên xem cha con các người làm sao mà ngẩng mặt lên nhìn đời. Ông ta bệnh hoạn, anh lớn lên cũng chỉ là một tên bệnh hoạn không hơn, ha ha...”

Mục lục:


Chương 6 --- Chương 7 --- Chương 8...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 1:

Có hàng trăm hàng ngàn thứ trên đời này đủ để ta đánh đổi, bằng cả sinh mạng mình. Có người nói đó là tình yêu, có người nói đó là tình thân, có người nói đó là đầm ấm sum vầy, nhưng cũng có người vì đồng tiền lại sẵn sàng đánh đổi tất cả. Hân chính là một trong số đó, cô giờ đây sẵn sàng bất chấp tất cả, chỉ vì tiền.

Tiền mang lại cho cô cảm giác an toàn, vì chỉ khi có tiền cô mới nắm giữ được vận mệnh ngày hôm nay. Khi ngỡ như mọi thứ đã kết thúc, thì tiền lại mang lại cho cô cảm giác sống lại một lần nữa, một cách toàn vẹn.

...

“Chị hai, có chuyện rồi!” Vừa mới họp nhóm xong trong thư viện bước ra điện thoại đã kêu in ỏi. Trà điện không đợi cô nói gì đã hốt hoảng nói với cô mấy chữ không đầu không cuối.

“Ừ, chị đến ngay.” Cúp điện thoại bước ra cổng trường, Hân vẫy một chiếc taxi đang chạy trên đường đi đến thẳng quán bar.

Không gian mờ ảo buổi tối vẫn tấp nập người ra vào, họ uống, họ nhảy, họ trò chuyện. Bên góc bên kia một đám thanh niên đang tụm lại, Hân đi nhanh về hướng đó.

Trà kéo tay Hân vào vòng một số thanh niên đang tụ tập, rồi chỉ vào tên thanh niên ngồi thu lu trong góc cạnh quầy pha chế: “Chị hai, hắn bán thuốc.”

Hân bảo Trà lui về phía sau, cô tiến lên trước hai bước, vừa vặn nhìn xuống tên thanh niên đang ngồi, mỉm cười: “Có biết nơi này là của ai không? Dám liều mạng bán thuốc. Gan cậu cũng lớn thật!”

“Chị Hân, chị Hân tha cho em!” Như nhận ra được Hân tên đó nhỏ giọng xin tha.

Hân cười gằn: “Ai bảo kê cậu?”

“Anh Trạng, anh ấy nói em cứ bán trong này, bảo kê anh ấy lo.” Không ngoài dự đoán của cô.

Hân mỉm cười, kéo tên đó ngồi dậy: “Để lại tất cả thuốc, cậu có thể đi.”

Trà bước lên định ngăn Hân lại, cô lầm bẩm: “Sao có thể tha dễ dàng như vậy?”

“Được rồi, được rồi, hủy hết số thuốc này đi, tha cho hắn. Là hắn không hiểu chuyện không nên làm lớn chuyện.” Hân xua tay, một khi biết hắn chỉ bị giật dây làm bậy cô sẽ không truy cứu. Huống gì, người đó lại là anh.

“Cám ơn chị Hân.” Tên đó cúi gập người với Hân nhưng cô không quan tâm đi đến quầy bar uống một hơi hết ly cocktail nhân viên vừa pha chế rồi bước nhanh ra cửa.

Hôm nay nhất định phải tìm anh nói chuyện.

Gọi bảo vệ kiêm tài xế - chú Phú, lái xe đưa cô về chung cư nơi anh ở, bước đến trước cửa đã thấy hai người đang đứng trao cho nhau nụ hôn mặn nồng kiểu Pháp.

Đối với đoạn tình cảm này, nhiệt huyết của cô từ lâu đã không còn. Không phải cô không yêu anh, mà là cô quá mệt mỏi với cuộc sống của riêng mình. Cô từ một đứa được bảo vệ từ nhỏ, trở thành công cụ tiêu khiển của một người đàn ông tâm lí không bình thường, người đàn ông mà cô gọi bằng ba. Mười lăm tuổi, tống cổ được ông ta vào viện tâm thần, với số tiền bồi thường cùng trợ cấp, cô một bước xa xôi đi đến thành phố này gây dựng sự nghiệp.

Cô gặp anh, tuổi mười sáu ngông cuồng của cô, cô như mình tìm thấy được chính mình trong anh. Tìm thấy trong mớ quá khứ hỗn độn đó có một người vô điều kiện ở bên cô, không màng quá khứ của cô, không màng cô từng bị trầm cảm suốt một thời gian dài. Rồi cô yêu, dù không chắc đó là yêu hay chỉ là lạc giữa dòng đời rộng lớn cô tìm được nơi để nương mình. Cô luôn nghĩ mình yêu anh, người luôn vì chính mình mà vươn lên, người luôn đặt lòng tự trọng cao hơn đầu. Trong đoạn kí ức mờ nhạt đó có lúc cô từng hãnh diện vì người đó là anh, vì cô yêu anh, hay chí ít thì cô cũng hết lòng với anh như một tình yêu đúng nghĩa.

Rồi anh làm ăn thất bại, cô dang tay ra giúp đỡ không nghĩ ngợi gì, lúc đó tự dưng anh như biến thành con người khác. Năm đó cô mười chín, tuổi mười chín ngông cuồng và không hiểu chuyện. Mười chín tuổi, cô không thiếu tiền, chỉ thiếu một người yêu thương mình, và cô bám víu vào anh như hy vọng cuối cùng.

Giờ cô mới bình thản nhận ra, gần hai năm qua cô quá thừa hơi sức. Tình cảm này thật ra không đáng để cô hy sinh. Cô dè dặt yêu thương anh, cô làm mọi thứ để giữ vững mối quan hệ này, vậy mà, anh cố tình đạp đổ nó.

Cô hèn mọn, cô không đáng giá, cô cũng biết mình không xứng đáng được yêu, nhưng anh không cần làm đến đớn đau như vậy

“Em về cẩn thận nha. Mai gặp.”

“Tạm biệt, anh yêu.” Cô gái ăn mặc hở hang hôn lên má Trạng một cái rồi quay người, đôi giày cao gót nện xuống nền gạch kêu thành những tiếng chát chúa cũng như tiếng lòng Hân hiện giờ. Cô không ngần ngại tiến đến bên cạnh anh, gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản không màng mình vừa nhìn thấy một cảnh như vậy.

“Em, em đến khi nào vậy?” Trạng lắp bắp hỏi.

“Vừa vặn thấy được tất cả.” Hân cười cười. Với cô giờ này, nở những nụ cười giả tạo là một điều quá đỗi dễ dàng. Cô đã cắn răng học điệu bộ cười bình thản như vậy suốt một thời gian dài, và thói quen thì khó bỏ.

Anh không nói gì, chỉ đứng đó nhìn xuống cô, cô ngẩng lên nhìn sâu vào đôi mắt đã bao năm thân thuộc đó, lạnh lùng thốt lên: “Từ bây giờ chúng ta không liên quan nhau, anh bảo người của mình đừng đến chỗ tôi quấy phá nữa. Đủ rồi.”

Anh siết lấy bàn tay cô: “Đến lúc em không chịu nổi một thằng đàn ông vô dụng như tôi rồi chứ gì?” Nói rồi anh ngửa cổ lên trời, cười đau đớn.

“Anh không những vô dụng mà còn tự cao quá đáng! Tôi tự hỏi mình làm gì sai? Tôi có tiền là tôi sai ư, tôi kiếm được tiền là tôi sai ư? Anh không chịu nhận giúp đỡ cũng được, không có tiền cũng được, thất bại cũng được, tôi không khinh anh, là anh tự khinh chính mình. Là anh không dám nhìn thẳng vào thất bại của mình, không thể đứng dậy. Đừng đổ thừa tôi đạp đổ anh xuống.” Nói rồi Hân hất tay anh, bỏ đi. Chú Phú dừng xe cách đó không xa, đợi cô lên xe thì cho xe phóng đi một mạch về kí túc xá. Hôm nay cô không muốn về nhà, một mình đối với cô quá đỗi đớn đau, ngột ngạt.

Trạng đứng đó trong màn đêm, anh dựa lưng vào cửa nhà nhìn chiếc xe chuyển bánh rời đi. Là anh cố tình làm cho cô mệt mỏi, là anh cố tình làm cho cô rời đi, làm cho cô chán ghét anh. Sao anh không biết cô vì anh mà làm những gì, chỉ là cái tôi đàn ông của anh lớn quá, cô cũng mạnh mẽ quá khiến anh không có cảm giác mình không xứng đáng.

Lúc mới quen dù mạnh mẽ nhưng ít ra cô cũng dịu dàng, cuộc sống mài mòn cô bước vào đời trở thành một người phụ nữ bản lĩnh. Cô mới hơn hai mươi, vẫn chưa bước sang tuổi hai mốt vậy mà mấy tên trong quán bar dù lớn đến đâu cũng phải gọi cô một tiếng chị hai. Đó là miếng cơm của họ.

Anh không cùng hướng đi với cô, anh có việc làm ăn riêng, vẫn tưởng tiền bạc sẽ không ảnh hưởng đến hai người nhưng anh lầm rồi. Nghĩ đến việc cô bỏ ra mấy tỷ cho anh phục hồi lại vốn làm ăn của mình mà không nhíu mày lấy một cái, nghĩ đến việc trước giờ tiền bạc của cô bao nhiêu anh cũng không biết. Anh cứ nghĩ cô làm ăn nhỏ, hóa ra chỉ trong một thời gian ngắn cô có thể mở thêm ba nhà hàng có tiếng ở thành phố lân cận, nếu bạn anh không nói chắc anh cũng không biết. Hóa ra cũng có lúc anh không hiểu cô đang làm cái gì.

Dù trong một năm này anh cố gắng làm việc trả lại cô số tiền kia nhưng trong lòng anh vẫn đè nặng như một tảng đá. Cứ cảm thấy sau lưng có người cười nhạo mình, cứ cảm thấy người làm của cô không tôn trọng mình. Anh cảm thấy mình vô dụng, anh ghét cô, ghét sự giàu có và mạnh mẽ của cô. Anh là thằng đàn ông ích kỉ, nhưng anh yêu cô, điều đó là thật. Dù anh biết giờ có nói gì nữa cũng muộn rồi.

Trong bóng tối, chính anh cũng không nhận ra mình đứng giữa đêm ngọn đèn đường mồ tối, bật khóc như một đứa con nít. Vậy là hết thật rồi.

Hân đến dưới lầu kí túc xá mua cả đống đồ ăn vặt trong siêu thị chuyên bán đồ cho sinh viên. Cậu bạn trực siêu thị nhìn cô với con mắt mở to trừng như muốn nói cô là một con heo mọi thích ăn vặt. Cô mỉm cười trả tiền tỏ vẻ không quan tâm, kệ nệ mang hai túi to nặng trịch lên lầu ba, đến phòng 306 đạp bung cánh cửa phòng ra. Ba cô gái bên trong đều la hét giật mình. Một cái gối lao thẳng về phía cô, may mà cô nhanh nhẹn tránh kịp.

Hân cười: “Tụi bây không ăn đồ ăn à? Vậy tao đem phát cho mấy phòng bên cạnh.”

Nghe nói có đồ ăn ba cô gái hai mắt sáng rỡ, nhỏ Ngân vừa ném gối cùng cười hì hì: “Tao tưởng ăn trộm.”

Bốn cô gái cùng bày đồ ăn ra, mở phim lên coi, Phương lục lọi được mấy lon bia, bốn cô gái tụ tập đến gần một giờ sáng. Cuộc sống sinh viên phải như vậy!

Hân mỉm cười, bên cạnh cô còn có ba cô gái không để tâm tới mình mạnh mẽ thế nào, giàu có thể nào, vẫn cười nói vui vẻ cùng nhau đi học cùng nhau ăn cơm. Vậy thì, việc mất đi người yêu lúc nào cũng tự ti về bản thân như anh ta cô càng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Julia Phạm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/7/15
Bài viết
127
Gạo
0,0
“Bye anh yêu.”
Từ này mình có thể thay bằng từ "tạm biệt" bạn nhé, tiếng Việt mình giàu đẹp mà.
Đọc chương một của bạn xong mình thấy bạn có một lỗi giống hệt như mình đó là thích kể lể. Mình cũng đang sửa cũng chưa được tốt lắm nhưng cũng đỡ hơn trước một chút.
Nói chung phần này mình thấy hơi nhạt, chưa thấy được điểm nhấn nhưng mà mình sẽ đợi tiếp chương tới của bạn.:D:D
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Từ này mình có thể thay bằng từ "tạm biệt" bạn nhé, tiếng Việt mình giàu đẹp mà.
Đọc chương một của bạn xong mình thấy bạn có một lỗi giống hệt như mình đó là thích kể lể. Mình cũng đang sửa cũng chưa được tốt lắm nhưng cũng đỡ hơn trước một chút.
Nói chung phần này mình thấy hơi nhạt, chưa thấy được điểm nhấn nhưng mà mình sẽ đợi tiếp chương tới của bạn.:D:D
Hì hì định để Tây Tây cho lẳng lơ tí ấy mà. Để mình tìm từ thuần Việt sửa lại cho hợp. :")))
Thật ra mấy đoạn trong quá khứ không còn cách nào khác ngoài kể lể, he he, mấy chương sau rán khắc phục lỗi mày mới được, cám ơn bạn đã góp ý nha. :x
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 2:

“Hân, dậy đi, tám giờ rồi. Không phải mày có tiết tám giờ bốn mươi à?” Trân lay lay Hân dậy, cô vẫn nằm đó lăn qua lăn lại không chịu tỉnh.

“Tao ngủ thêm mười phút nữa…”

“Hết nói mày, tao đi đổi nước đây, mày không dậy lát trễ học đừng trách tao không kêu.” Nói rồi Trân đóng cửa phòng lại ôm thùng nước rỗng hát nghêu ngao đi xuống lầu. Trân nhìn mảnh mai nhưng cô thực sự rất mạnh, ôm thùng nước hai mươi lít lên ba tầng lầu cũng không sao. Lúc nhỏ cô hay bệnh nên được gửi đi học võ, không ngờ nhờ đó mà khỏe mạnh, lại được đi thi đấu rất nhiều nơi mang lại vinh quang cho gia đình, trường học.

Hân dậy lúc tám giờ mười lăm, cô vội vã vệ sinh cá nhân chạy một mạch xuống lầu. Đến nhà xe lôi ra con Vespa đã đóng một lớp bụi phóng vèo vèo ra khỏi kí túc xá chạy đến nhà học.

Gửi xe xong người vẫn còn lơ ngơ chưa dứt hẳn khỏi giấc ngủ, vừa đi qua con đường lớn trong trường thì một chiếc xe đạp leo núi chạy qua vướng phải cái túi Hân, cô lảo đảo rồi ngã xuống.

Người kia thấy cô té cũng phanh xe lại, xuống xe níu lấy cánh tay cô nói một mạch: “Em không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không? Tôi gọi taxi đưa em đi bệnh viện nha.” Nói rồi chàng trai móc điện thoại trong túi ra định gọi taxi thật.

Hân dở khóc dở cười phủi phủi bụi ngồi dậy: “Không cần đâu, không sao.” Chỉ bị trầy chút xíu không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô là được rồi.

“Không được, tôi phải chịu trách nhiệm chuyện này.” Anh ta chưa nói xong Hân phải lấy tay bụm miệng lại, đứng giữa đường mà oan oan cái vụ chịu trách nhiệm này dễ bị hiểu lầm ghê.

“Không cần, không cần, vậy anh bồi thường cho tôi một trăm nghìn là được.” Thấy dáng vẻ anh ta đẹp trai, sáng sủa, vậy mà nói câu nào cũng ngớ ngẩn Hân đùa dai một chút.

Không ngờ anh ta có vẻ lưỡng lự, cô vội nói thêm không muốn chạm tới tự ái đàn ông của người khác: “Không có cũng không sao. Tôi phải đi học rồi.”

Định đi thì cậu ta kéo Hân lại: “Không phải, trong thẻ tôi không có thẻ nào lẻ một trăm nghìn hết.”

Nói rồi anh ta móc ví, mấy cái thẻ rơi ra, trong bóp chỉ có mười mấy nghìn tiền lẻ chắc là để gửi xe. Anh ta gãi gãi đầu: “Tôi nói thật mà, không phải tôi không muốn bồi thường đâu.”

Hân rút mười nhìn lẻ trong bóp còn chừa vài nghìn cho anh ta, không nhịn được cười mà nói: “Bao nhiêu đây cũng được, vậy nha.”

Lấy tiền xong Hân chạy vụt vào lớp, bò vào dãy ghế cuối lớp lén lút tìm chỗ ngồi may mà giáo viên không phát hiện. Cầm mấy tờ tiền trong tay cô nhoẻn miệng cười, không ngờ thời này còn có người thật thà đến như vậy.

~*~​

Lần thứ hai gặp lại cậu thanh niên "dễ thương" đó là vào khoảng hơn một tháng sau, lúc trong hội trường lớn tổ chức chương trình văn nghệ. Hân tham gia tiết mục nhảy vũ điệu Ấn Độ với Ngân, Phương và Trân. Đứng sau cánh gà phía trong cô nhìn thấy người dẫn chương trình chính là anh chàng thật thà hôm nọ.

Anh ta mặc một cái áo sơ mi trắng, bỏ áo vào quần, trên cổ là chiếc cà vạt màu đỏ rượu, dáng người cao tiêu chuẩn với đôi giày bóng loáng làm mấy nữ sinh ở dưới cứ nhìn với anh mắt tò mò lẫn hứng thú.

Ngân khoác tay Hân: “Ê mày, cha nội đó đẹp trai ghê. Nghe nói sinh viên xuất sắc khoa luật.”

Hân cười hề hề: “Người thật thà như vậy sao lại học luật được?”

“Sao mày biết anh ta thật thà? Thành tích năm nào cũng cao ngất ngất, là con cưng của Khoa ấy, có khi còn nổi hơn cả ông thầy đầu hói.” Không sai, ông thầy đầu hói dạy tin học nổi danh khắp trường rồi.

“Không thể tin.” Hân bĩu môi, coi như lời của Ngân chỉ là gió thổi qua tai, lọt vào rồi biến mất.

Bốn cô gái mặc trang phục Ấn Độ chói lóa lên sân khấu thu hút được vô số ánh nhìn. Bốn cô với bốn vẻ đẹp khác nhau: Ngân thấp nhất trong đám, nhưng dễ thương nhất; Phương đẹp dịu dàng; Hân quyến rũ và Trân đẹp lạnh lùng, kiểu như không nhìn thấy biểu cảm gì trên mặt cô. Bốn vẻ đẹp làm chủ sân khấu ngày hôm đó khiến ai cũng trầm trồ khen ngợi.

Sau biểu diễn Hân thay một cái quần legging với áo sơ mi trắng form dài, giày cao gót lấp lánh mấy ngôi sao vẫn còn trên chân vì cô quên mang giày theo thay. Cũng do chuyện này mà Hân bị ba cô gái cười nhạo, đi ra ngoài mua đồ ăn bỏ cô lại trong này.

“Không ngờ gặp em ở đây, anh có đem tiền theo bồi thường cho em này.” Nói rồi anh ta đưa cho Hân tờ một trăm nghìn màu xanh lá cây.

“Không cần, không cần, tôi cũng không có bị gì, anh nhìn đi tôi khỏe mạnh mà. Tiền hôm bữa đủ để tôi mua băng cá nhân dán vết thương rồi.”

“Cũng được, nhưng anh mời em đi ăn nha.”

“Không cần mà.” Hân nhăn nhó, không hiểu sao lại gặp được một người nhiệt tình như vậy. Chỉ cần anh ta không nói chuyện thì thôi, anh ta nói chuyện hình tượng anh chàng hotboy hay sinh viên "trâu bò" mà Ngân nói lại bị sụp đổ mất mấy phần.

“Đi đi, anh muốn theo đuổi em.”

Hân há miệng ngạc nhiên. Không phải chứ? Hai người mới gặp có hai lần chứ mấy. Nhưng thấy anh ta cũng hay hay, Hân nổi ý định đùa bỡn.

“Nhưng mà tôi giàu có lắm, anh có dám làm bạn trai tôi không?” Câu này là hỏi thật lòng, vì chuyện của Trạng trong lòng Hân vẫn còn sợ hãi. Cô nghĩ, tốt nhất nên để người khác biết được mình là người thế nào.

“Anh cũng có tiền.”

“Không phải, ý tôi là quen một người bạn gái có tiền sẽ khác với một người bạn gái bình thường, quen một người bạn gái có tiền ba mẹ cho sẽ khác với con gái tự mình làm ra tiền.”

“Không phải anh thích là được sao?” Anh ta cười toe với Hân để lộ cả hai hàm răng trắng đều, cô cũng hết biết nói như thế nào.

Cô chỉ sợ quá khứ một lần nữa lặp lại, Trạng phàn nàn cô chỉ biết kiếm tiền, cô cũng từng nghĩ mình kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Nhưng cô đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, cô từng nghĩ kiếm thật nhiều tiền để gặp lại người con trai đó cô sẽ ngẩng đầu lên, như vậy mới không bị anh ta khinh rẻ như ngày xưa.

Hân làm việc gì cũng cố chấp, cô biết, sở dĩ cô có thể nhanh trưởng thành như vậy cũng do cuộc sống chèn ép. Cô từ một đứa nhỏ không biết gì ép buộc phải một đêm lớn lên, cắn răng chịu đau đớn cũng vì ngày hôm nay, không phải sao? Giờ cô đã có thể ngẩng mặt nhìn đời, cô - Lê Ngọc Hân, hiện tại sống rất tốt.

Nhìn người con trai đầy sức sống trước mặt Hân lại thấy chạnh lòng. Giá mà suy nghĩ của Trạng cũng đơn giản như vậy thì tốt biết mấy. Hân thở dài rồi đứng lên cười cười: “Cũng được.” Nhìn thấy được ba người bạn của mình Hân quay lại nói: “Bạn tôi đằng kia, khi khác gặp lại nha.”

Hân chưa kịp đi thì anh ta đã nhét vào tay Hân một mảnh giấy nhỏ, vui vẻ nói: “Về gọi điện cho anh.”

Anh ta nháy mắt với Hân rồi chạy trở lại sân khấu, giọng nói ấm áp giới thiệu tiết mục tiếp theo của chương trình lại vang lên đều đều. Cô cầm tờ giấy trong tay cười ngặt nghẽo, bây giờ đến sinh viên cũng sử dụng danh thiếp. Thì ra anh ta tên Quốc Bảo.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Julia Phạm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/7/15
Bài viết
127
Gạo
0,0
Hì hì định để Tây Tây cho lẳng lơ tí ấy mà. Để mình tìm từ thuần Việt sửa lại cho hợp. :")))
Thật ra mấy đoạn trong quá khứ không còn cách nào khác ngoài kể lể, he he, mấy chương sau rán khắc phục lỗi mày mới được, cám ơn bạn đã góp ý nha. :x
Không có gì, mình đợi chương sau của bạn. Mong sẽ có nhiều tình tiết hấp dẫn hơn.
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 3:

“Ê, anh ta đợi mày từ chiều đến giờ kìa, không định ra gặp à?” Ngân kéo kéo tay Hân chỉ về phía cổng, Trạng đứng đó từ lúc mấy cô chơi đánh cầu đến lúc lên phòng tắm rửa xuống định đi ăn anh ta vẫn còn đó.

“Không phải đâu, anh ta chỉ muốn nhìn xem tao còn sống hay không thôi, không muốn nói chuyện với tao đâu.” Chí ít thì Hân nghĩ giữa hai người không còn gì để nói, nhất là từ sau vụ bán thuốc trong bar.

Không phải cô không biết anh làm vậy là vì muốn thử thách đám nhân viên của cô, thử xem họ coi trọng anh được bao nhiêu, có vì người của anh mà bỏ qua hay không. Nhưng anh lầm rồi, cô luôn làm việc có nguyên tắc mà nguyên tắc trong quán cũng được tuân thủ nghiêm ngặt, không ai được buôn bán thuốc.

Nếu vì anh là người nhà mà để mặc anh làm gì thì làm thì còn có ai xem quy định đặt ra là cái gì. Anh ta thật sự không biết hay đã mù quáng quên mất rằng cô đang kiếm tiền, không phải đùa giỡn với đồng tiền.

Nghĩ lại cô mới thấy, người như anh ta không bao giờ làm ăn lớn được. Vậy còn quay lại trách cô khinh anh ta. Giờ cô mới nhận ra năm năm như gió thoảng, quay người lại, hai người đã đi cách xa nhau cả một quãng quá dài. Hân không muốn quay lại, anh ta cũng không tỏ vẻ muốn níu kéo, chỉ cách mấy ngày lại đến tìm cô, không nói gì, không xin lỗi, cứ im lặng như vậy. Cô cũng chán lắm rồi.

“Nhìn cũng cao ráo sáng sủa, nhưng không hợp với mày. Mày cao quý hơn anh ta.” Trân liếc đôi mắt lạnh lùng của mình qua người Trạng rồi tiếp tục nhai rơm rớp mấy miếng khoai tây sấy còn sót lại trong bọc.

“Ha ha, tao thấy con Hân cao quá không hợp với anh ta thôi, chứ không có cao quý.” Phương cười ha hả.

“Mày nè!” Hân cốc đầu Phương một cái. Rồi lè lưỡi trêu Phương: “Ô hô, tại tao cao làm chi!”

“Ngọc Hânnnn…” Đang đùa giỡn Hân nghe có tiếng gọi mình, quay lại thì thấy Bảo đi từ bên kí túc xá nam đang đi về phía các cô.

Anh ta hôm nay mặc một bộ đồ màu lông chuột, quần thể thao dài, áo thun, mang đôi giày trắng nhìn có vẻ giản dị nhưng cũng thật dễ thương.

Ba cô gái thấy Bảo đi lại thì nhìn chầm chầm, sáu con mắt long lanh sáng chói. Dù chiều chập tối Bảo vẫn tươi cười như hoa mười giờ buổi sáng đang nhìn về phía bốn cô gái mỗi người một vẻ nhưng đứng cạnh nhau lại hòa hợp vô cùng này.

“Chào tụi em.” Bảo đến gần chào ba cô gái đang nhìn mình, liếc mắt sang Hân đang khoanh tay nhìn anh rồi nói giọng trách móc: “Hân, em nói gọi cho anh mà sao không gọi? Còn thiếu anh một bữa cơm nha.”

“Không có kiện cáo gọi cho anh làm gì, dù sao đó cũng là danh thiếp sinh viên khoa luật.” Hân chậm rì rì nói. Thật ra sau khi anh ta đưa tờ giấy cô đã quẳng anh ta ra sau đầu rồi.

Cô không tin cái gì mà vừa gặp đã yêu, mà ấn tượng ban đầu của cô về anh đã không tốt mấy. Cứ thấy anh ta khờ khờ dù bạn bè cô có coi anh ta như thần thánh, là thiên tài thì trong mắt cô anh ta vẫn ngốc đặc. Có điều, anh ta cũng không đến nỗi đáng ghét.

“Tìm luật sư không nhất thiết phải là kiện cáo. Có đôi khi làm quen với luật sư sẽ có lợi với em sau này.” Bảo không quan tâm thái độ hờ hững của Hân, anh đến gần chìa tay ra: “Cho anh mượn điện thoại.”

Nghĩ đến ba con yêu tinh đang nhìn mình chầm chầm, nếu như không đưa điện thoại ra chắc sẽ bị ba đứa đè xuống sân giật điện thoại. Hân nghĩ dù sao tự nguyện đưa ra vẫn tốt hơn.

Cô lôi điện thoại trong túi ra đưa cho Bảo nhìn anh bấm số gọi qua cho mình, anh trả lại điện thoại còn nói nhỏ bên tai cô: “Gặp sau, bạn gái tương lai.”

Hân lườm Bảo một cái định giơ chân đạp một cú, nhưng anh đã né sang bên kia chào tạm biệt ba cô bạn cùng phòng rồi đi ra cổng. Người đàn ông trong một chiếc Mercedes Benz màu đen bóng loáng bước ra mở cửa xe cho Bảo, anh ngồi xuống ghế sau, xe lùi lại một chút rồi thẳng hướng ra cổng trường. Hẳn là tài xế riêng, hẳn gia đình anh ta không phải không có tiền như cô nghĩ.

Nhìn Trạng vẫn đứng ở cổng, Hân có một cảm giác: hả dạ. Anh ta từng mang tiền bạc ra so sánh giá trị con người, thì cô cho anh thấy, cô qua lại với người giàu có hơn mới xứng đẳng cấp của cô.

~*~​

Chiều, nắng vàng lưa thưa trên con đường trong khuôn viên trường, tan tiết chín bụng đã đói meo đói mốc. Hân uể oải kéo túi xách nặng trịch đựng đầy báo cáo tài chính, giáo trình đi lững thững về phía kí túc xá.

“Hôm nay lại không có bữa cơm ngon,” Hân lẩm bẩm.

“Ngọc Hân!”

Hân quay lại bắt gặp Bảo. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biển, quần jean hơi bạc màu, tai đeo tai nghe đang sải bước về phía này.

“Đi ăn cơm với anh.” Bảo thở hổn hển đi lại gần Hân, cô nhìn Bảo bất chợt lại muốn cười. Lần nào gặp anh cũng khiến cô thoải mái như vậy.

“Có muốn ăn món ăn Nhật không?”

Bảo gật đầu. “Anh dễ nuôi lắm, mẹ nói từ nhỏ món gì cũng có thể ăn, chưa kén món nào. Anh gọi chú Năm đón chúng ta đi ăn.”

“Anh lấy xe đạp chở tôi đi đi.”

Bảo ngẫm ngẫm. “Xe đạp, đi xe đạp có vào nhà hàng được không?”

“Anh toàn ăn đồ ăn nhà hàng à? Tôi biết một quán ăn Nhật gần đây, bình dân nhưng rất ngon.”

“Không phải em nói mình rất giàu sao?”

Hân bật cười: “Giàu không có nghĩa là ngày nào cũng phải ăn nhà hàng, cơm trong kí túc xá, quán ăn sinh viên cũng rất ngon mà, đồ ăn vặt nữa. Quan trọng không phải anh có bao nhiêu tiền mà anh xài số tiền đó thế nào.”

“Nhưng anh không có nhiều tiền mặt, anh thích quẹt thẻ hơn, không cần phải giữ lại tiền thối cũng không cần đếm tiền.”

“Anh đúng là được nuông chiều đến hư.”

“Là ba mẹ dạy dỗ quá tốt.” Bảo cười cười.

“Đồ tự phụ!”

Bảo lấy xe chở cô qua hai ngã tư, quẹo vào một con hẻm nhỏ tìm chỗ để xe rồi bước vào quán. Quán ăn không lớn lắm, chỉ vẻn vẹn mấy cái bàn nhỏ bắc theo phong cách Nhật. Tuy mọi thứ không làm bằng gỗ quý như trong tưởng tượng của anh về một nhà hàng kiểu Nhật ấm áp nhưng nơi này sạch sẽ, chí ít thì trong đầu anh nảy ra được hai từ này đầu tiên.

Phục vụ là cô gái nhỏ nhắn cắt mái ngố, như thân thuộc với Hân lâu rồi, lúc cô đến bàn trong góc ngồi cô ấy đã chạy ngay đến cười đon đả: “Hôm nay chị không đi cùng ba chị kia sao? May là vẫn còn chỗ trong góc, suýt nữa không có chỗ rồi.”

Hân chỉ mỉm cười trả lời: “Ừ, chị đi với bạn, ba người kia có đôi có cặp hết rồi chị cũng phải tìm một người đi cùng thôi.”

Cô bé nhìn sang Bảo, anh cũng lịch sự cười lại.

Cô bé quay sang nói nhỏ bên tai Hân: “Bạn trai chị rất đẹp, hì hì.” Nói xong bỏ lại menu rồi đi vào trong lấy theo một quyển sổ.

Hân gọi một số món cô thường ăn, Bảo cũng thấy đủ nên không gọi thêm.

Lúc tính tiền nhìn đến hóa đơn Bảo ngạc nhiên đến độ nếu người ngoài nhìn vào cứ tưởng là mắc quá nên trả không nổi, không ngờ anh lại le lưỡi rồi nói một câu: “Không ngờ lại rẻ như vậy!”

Cô bé đứng bên cạnh muốn sặc. Hân thấy anh hết thuốc chữa nên cũng không nói gì. Cô đã rút ra được một kinh nghiệm xương máu là: Bảo không biết xài tiền. Ví dụ điển hình của việc sống trong sự bảo bọc che chở quá nhiều.

Về đến kí túc xá anh cùng cô vào sân, nhưng rẽ sang hai dãy khác nhau. Hân tắm rửa rồi nằm ườn trên giường lẩm nhẩm thu chi của tháng, kéo tiền trong ngăn tủ ra bỏ vào bì thư phát cho nhân viên.

Mọi việc này bình thường đều do cô làm, cô không an tâm giao cho người khác. Trà theo cô từ lúc cô mới chân ướt chân ráo đến cái thành phố này, cô bé mà cô đã bảo bọc bao nhiêu năm qua, cô vẫn không thể tin tưởng. Có lẽ đồng tiền đối với cô chiếm một vị trí quan trọng quá, cũng không phải là coi nó quan trọng hơn những thứ khác, chỉ là, cô biết đồng tiền trung thành với mình. Cô lại sợ, đồng tiền lại khiến người bên cạnh mình thay đổi, ví như Trạng.

Làm xong tất cả cũng hơn một giờ sáng, mở cửa sổ chui đầu ra ngoài sân ngắm cảnh. Gió lành lạnh, mặt trăng lên cao vời vợi, những ngôi sao chi chít trên nền trời đen thẫm.

Thật cô đơn.

Hân bỗng dưng nhớ mẹ. Người mẹ xinh đẹp của mình. Mẹ nói, cô phải kiên cường sống, dù ai có nói gì đi nữa thì cô vẫn là con ruột của ba. Nhưng ông ta không tin, anh hai không tin, có lúc cô cũng không tin vì áp lực đè trên vai quá lớn.

Có lúc Hân đã nghĩ có lẽ nào phải đi theo mẹ về cõi vĩnh hằng thì nỗi khổ nhân gian mới thôi nhức nhối. Nghĩ đến cô lại thấy mình dơ bẩn, dơ bẩn đến độ dù có gột rửa bao nhiêu cũng không sạch được.

Hân bật khóc trong khi từng dòng nước trên vòi sen vẫn chảy xuống ướt nhòa.

Trân gõ cửa phòng tắm quyết liệt như lại biết Hân lên cơn ngâm mình trong nước giữa đêm. “Mày có sao không vậy? Tắm đến lần thứ ba rồi. Đi ngủ đi, tắm giờ này bệnh cho coi.”

“Ừ, tao không sao.” Hân nhẹ giọng, với tay tắt nước. Cô nghe loáng thoáng ngoài kia giọng Ngân thỏ thẻ: “Mày vào lôi nó ra đi, sáng thế nào nó cũng bệnh.” Lại nghe giọng nói nhão nhẹt của Phương có vẻ chưa tỉnh ngủ: “Tụi mày để nó yên tĩnh đi, nó biết mình đang làm gì.”

Mấy cô gái lại chìm vào giấc ngủ, Hân về giường sấy tóc sơ qua rồi cũng quấn chăn nằm đó, không ngủ được.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Julia Phạm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/7/15
Bài viết
127
Gạo
0,0
Anh ta gãy gãy đầ
==> gãi gãi
Anh ta mặc một cái áo sơ mi trắng, bỏ áo vào quần đeo cà vạt màu đỏ rượu, dáng người cao tiêu chuẩn với đôi giày bóng loáng làm mấy nữ sinh ở dưới cứ nhìn chầm chập.
==> Chỗ in đậm này nên cho thêm một dấu phẩy chứ nhỉ, đọc thế này hết hơi mà lại không hiểu mất. Còn chỗ in đậm thứ hai phải là nhìn chằm chằm chứ.
ảo đi lại thì nhìn chầm chầm
==> là nhìn chằm chằm.
Đến đây mọi thứ vẫn nhẹ nhàng nhỉ? Tui đang thắc mắc anh chàng Bảo rốt cuộc có đi được đến cuối cùng với Ngân không.
Ngoài lề: ước gì mình cũng có một anh chàng như Bảo đến chủ động tỏ tình nhỉ? =))=))
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 4:

Có những giấc mơ Hân bắt mình phải quên đi, trong cái vòng lẩn quẩn những dư âm của ngày xưa cứ thế kéo dài, dài đến vô tận. Không biết cô đã tự hỏi, tự dằn vặt mình bao nhiêu lần, đêm cũng như ngày, ngày cũng như đêm, cô biết mình không quên được. Dì Huệ Tâm nói đúng, chấp niệm quá sâu khiến cô không tìm thấy lối thoát trong đời mình.

Dì Tâm đến bên đời Hân như một người mẹ thứ hai, người đã dìu dắt cô đi qua quãng đời tăm tối nhất. Dì ấy nói, không cần biết quá khứ con có dơ bẩn thế nào, tương lai con vẫn còn phía trước cả một đoạn đường dài tươi sáng, lúc nói câu đó, Hân vẻn vẹn mười lăm tuổi mấy ngày. Cô không hiểu, sáu năm qua cô vẫn chưa tìm được cái gọi là tương lai, chỉ biết lao đầu vào kiếm tiền, kiếm được tiền rồi thì Trạng cũng không còn ở bên cô. Hân sợ phải thay đổi, sợ phải đối mặt. Dù vẻ ngoài cô có cứng rắn thế nào thì trong lòng cô vẫn tồn tại một nỗi sợ hãi vô hình về quá khứ, về tất cả.

Thế nên khi Bảo nói thật lòng muốn làm quen, muốn tìm hiểu cô, cô lại không biết phải trả lời anh thế nào. Dù không tìm hiểu cô cũng biết, anh sinh ra đã là kim cương, người con trai mà lớn đến hơn hai mươi tuổi đầu vẫn chưa hiểu được giá trị đồng tiền, luôn đối xử với mọi người có chừng mực, đôi khi hơi ngốc nghếch nhưng xử sự rất có nguyên tắc, lúc nào cũng đem lời dạy ba mẹ để trong lòng. Người con trai ấy không phải vô dụng, cũng không phải quá bám ba mẹ, cô biết một khi anh muốn gánh vác chuyện gì sẽ không thể không bất chấp hoàn thành.

Cô biết thế, nhưng ý nghĩ từ chối anh cứ thế mà thôi thúc, anh còn trẻ quá, cô không muốn khiến đoạn tình cảm này vì bồng bột tuổi trẻ như thế mà mất đi. Thật sự cô rất thích anh, thích cách anh nói chuyện, không sắc bén nhưng lí lẽ, giao tiếp xã hội không tốt lắm nhưng không đến nỗi người khác thấy anh quá huênh hoang, đáng ghét. Anh vẫn là anh như ngày đầu tiên mới gặp, hơi khờ khờ, nhưng lại chân thật đến ngỡ ngàng.

Hân bị bệnh ba ngày, Bảo đứng dưới kí túc xá đợi tới giờ đem cháo, thuốc cho cô, còn ép ba đứa bạn cô dẫn cô đi bệnh viện. Thật ra Hân mệt mỏi trong lòng nhiều hơn, so với bệnh cảm thông thường thì bệnh trong lòng chất chứa còn khó chịu hơn là mấy loại bệnh lẻ tẻ đó.

“Hân à, mày đi xuống dưới nói với anh ta một tiếng mày chưa chết đi, để anh ta hành xác tao mệt muốn chết tao rồi.” Trân cởi giày, lầm bầm rồi lấy hộp cháo nóng hổi đặt trên bàn. “Tao thấy cũng tội tội.”

Hân liếc Trân một cái, cô biết Trân muốn nói chỉ là câu cuối đó thôi, những câu oán trách trên chỉ là bước đệm. Vẻ ngoài cùng với lòng Trân thật sự khác xa nhau một trời một vực, dù gương mặt có lạnh lùng thế nào thì trong lòng cô ấy luôn ấm áp, biết quan tâm đến người khác.

Thấy Trân quay lại trợn trắng với mình, Hân cười xòa, khoác áo khoác chạy vội xuống lầu.

Đến khi đứng trước mặt Bảo, Hân lại không biết phải nói gì. Cô kéo kéo mái tóc cụt ngủn của mình, cười cười nói: “Cám ơn anh.”

Bảo cười như nắng ấm nhìn cô. Mãi sau này khi đớn đau nhớ lại, cô mới phát hiện chính vì nụ cười đó của anh mà cô bị nhốt vào một tầng sâu như vực thẳm, không thể siêu sinh.

“Em lên nghỉ đi, ngày mai anh đón em đi học.”

“Em… không cần đâu. Mai em đi với Ngân được rồi.”

Bảo vờ như không nghe thấy, anh đi vài bước, quay lại nói: “Mai tám giờ rưỡi anh đợi em ở đây.”

Nói rồi không đợi Hân trả lời mà bước đi luôn. Hân dở khóc dở cười, thật ra cô nghĩ rất nhiều lời để nói với anh, cuối cùng thành ra bị anh xỏ mũi dắt đi.

Hân lại uể oải đi lên lầu, cũng thấy ấm áp trong lòng mình tăng lên rất nhiều.

~*~​

Buổi chiều Hân đến bar, mấy ngày không đến ở đây vẫn tấp nập như vậy, vội vã, ồn ào, lăn sả. Thật ra thành phố này rất phức tạp, vì hiểu sâu sắc được điều này nên ba chi nhánh kia của cô không mở quán bar ăn chơi, chỉ là mở thêm ba nhà hàng nữa, thành một chuỗi dễ quản lí. Điều cô không ngờ đến nhất là lại được cấp giấy phép kinh doanh dễ dàng như vậy, những mảnh đất đó giữa trung tâm thành phố gần khu quy hoạch cô chỉ đi dạm hỏi qua loa biết chắc không có cơ hội lại vô tình người chủ kia đồng ý bán lại.

Hân cũng từng khá đề phòng vì điều này, nhưng cô cũng không phải loại người vì mất tiền có thể chết đi, thế nên vẫn mạnh dạn đầu tư. Tiền là người kiếm ra, thất bại cô vẫn còn khả năng đứng lên, trụ lại, làm tiếp. Giờ nghĩ lại cô vẫn thấy mình nông nỗi, liều lĩnh, muốn làm là làm.

Vậy đó, hai mươi mấy tỉ đầu tiên làm được một chi nhánh, sau làm ăn khá cô rút hết vốn bên quán bar đầu tư thêm một cái nữa, hai nhà hàng hoạt động hỗ trợ nhau hoàn vốn về quán bar, rồi đủ vốn lại đầu tư tiếp. Chỉ là, lúc bỏ hơn hai mươi tỉ đầu tiên ra rồi lại rút hết vốn trong bar, trong người cô trừ tiền thu chi trong quán bar cũng không đủ ăn đủ mặc. Chạy vòng vòng giữa hai thành phố, lúc điều động được vốn cô mừng muốn rơi nước mắt, song lại cảm thấy tự hào. Vì tiền đó là do chính mình kiếm được.

Hân từng nghĩ nếu không có tiền, giờ này không biết cô đã đi về đâu…

“Chị, mai em đi qua nhà hàng, có đi ngang đó, chị muốn em gửi gì không?” Trà dè dặt nói lúc Hân đang ngẩn người trong phòng làm việc, cạnh đó là buồng điều chỉnh ánh sáng nhân viên vẫn đang lục đục làm việc của mình.

“Cứ như mọi khi.” Hân thở hắt ra một hơi.

Trà biết vậy rồi đi ra ngoài, không làm phiền đến Hân. Cô ngồi đó, day day trán.

Thật ra cô cũng từng nghĩ đến việc đối mặt, nhưng cô không làm được. Sáu năm qua cô không lúc nào không mang hận trong lòng, không từ bỏ được. Dù sao ông ấy cũng cùng chảy chung dòng máu với cô, mọi việc ông ấy làm chỉ một câu tâm thần xí xóa hết tất cả. Còn cô, phải ôm nỗi hận cùng nhục nhã lê la khắp nơi lưu lạc đến nơi này.

Cô thực sự rất sợ, sợ đối diện với những con người ngày xưa, kí ức ngày xưa ấy. Sợ mình là chủ đề bàn tán cho mọi người.

Bài báo ngày xưa cô vẫn còn giữ, lời lẽ chỉ trích sâu cay, dù thương cho hoàn cảnh của cô, chỉ trích người ba tàn nhẫn nhưng không ai nghĩ dù có độc ác thế nào ông ấy vẫn là ba cô. Người ta đem chuyện của gia đình cô ra bàn tán khắp khu chợ lớn nhỏ, lúc đó cô ước gì mình cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất đi. Bắt đầu từ lúc đó cô bắt đầu hận những người làm báo, hóa ra, chuyện gia đình cô được báo chí đưa lên chỉ để câu khách, giải trí, làm trò cười... Hân dần bình thản chấp nhận rằng, vì tiền mà con người có thể làm bất cứ chuyện gì, sẽ không ai để tâm đến cảm nhận của cô như thế nào. Họ xì xào, bàn tán, họ nói cho hả lòng hả dạ, cuối cùng cảm giác của cô chỉ mình cô đắng cay hiểu được.

Ý chí có lúc rệu rã, cầm trong tay tất cả gia sản của ba cùng bức di thư mẹ để lại, cô nghĩ dù thế nào mình cũng phải tiếp tục sống. Sống một cuộc đời khác hơn là chôn vùi mọi thứ tại nơi mà vừa nhìn tới đã đau lòng.

Cảm giác của Hân với ba là gì cô cũng không biết. Hận sao? Lúc nhỏ cô từng nghĩ ba dù có lạnh nhạt vẫn là ba mình, anh hai dù không phải cùng một mẹ sinh ra thì vẫn là anh hai mình, hai người đàn ông đó là chỗ dựa cho cô, cho cô yêu thương, cho cô sự chở che đùm bọc. Nhưng không biết vì chuyện gì, mọi thứ cứ thế đan xen vào nhau, rối tinh rối mù, cô cũng không biết mình lâm vào tình cảnh này là do ai gây nên, cũng không biết tìm ai oán trách.

Giao bao thư tiền lại cho Trà phát cho nhân viên, Hân bước ra khỏi quán bar, ngoài đường xe cộ qua lại tấp nập nhưng cô lại thấy yên tĩnh dị thường. Trái tim co rút đau đớn như muốn vỡ ra thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Cô không yếu đuối, dì Huệ Tâm nói cô là con bé kiên cường nhất mà dì ấy từng gặp, cô cũng từng nghĩ mình cũng đã kiên cường lắm mới bám trụ được đến ngày hôm nay.

Quá khứ, tương lai? Sao thứ gì cũng phủ đầy một lớp bụi mờ? Chỉ có hiện tại đứng giữa dòng người tấp nập cô mới thấy bản thân mình tồn tại. Chỉ có hiện tại đứng giữa hàng vạn người xoay đầu lại gặp anh cô mới thấy chính mình đang ở nơi đầy dẫy những kiếp người khác nhau này tranh đấu giành lại sự sống, kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Trên đời có hay không thứ được người ta ca tụng là duyên phận? Thành phố rộng lớn thế này cũng có thể vô tình gặp được anh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
==> gãi gãi

==> Chỗ in đậm này nên cho thêm một dấu phẩy chứ nhỉ, đọc thế này hết hơi mà lại không hiểu mất. Còn chỗ in đậm thứ hai phải là nhìn chằm chằm chứ.

==> là nhìn chằm chằm.
Đến đây mọi thứ vẫn nhẹ nhàng nhỉ? Tui đang thắc mắc anh chàng Bảo rốt cuộc có đi được đến cuối cùng với Ngân không.
Ngoài lề: ước gì mình cũng có một anh chàng như Bảo đến chủ động tỏ tình nhỉ? =))=))
Hì hì từ từ rồi sẽ biết ý mà... :D :D
Kinh nghiệm mấy năm học đại học gặp hoài nên đúc kết ra được là: Thật ra, ngoài đời mấy anh chàng dễ thương khờ khờ như vậy không khó gặp, nhưng đau lòng là nửa trong số đó đã có chủ, nửa còn lại lại là gay mất rồi. Haizz... :( Cho nên con gái tụi mình cứ ngủ thật nhiều sẽ mơ thấy anh chàng như vậy, hô hô. :)) :))
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên