Chương 5:
“Lên xe đi, anh đưa em về.” Bảo đứng cách Hân năm bước chân, nhìn cô gái trước mặt mỉm cười.
Hân cũng không biết mình gật đầu khi nào, chỉ lúc ngồi phía trước xe, nghe hơi thở quanh quẩn của Bảo cô mới ý thức được rằng hôm đi ăn cô thề rằng sẽ không cùng anh đi xe đạp nữa. Vậy mà giờ, vì tâm trạng bất ổn lại cùng anh đi về, Hân hối hận cũng không kịp.
“Em đi đâu vậy?” Bảo nhìn bộ đồ đen bó sát Hân đang mặc cùng đôi giày boot màu đỏ, không vui hỏi.
“Làm thêm.”
“Không phải em nói mình giàu có sao?” Bảo bật lại ngay.
Hân quên mất, bình thường nếu vô tình có bạn học hỏi sao cô từ trong đó đi ra cô sẽ nói rằng làm thêm, hôm nay xem như bị lộ rồi. Cô le lưỡi: “Làm chủ, đến phát lương cho nhân viên.”
“Ừ, em cũng cực khổ thật.”
“Ha ha, làm chủ cũng cực sao?”
“Em không biết kinh doanh cần rất nhiều công sức hay sao. Em làm thân với anh đi, việc kinh doanh của em cũng cần có luật sư như anh chắc chắn không có rắc rối gì xảy ra.”
“’Không cần.” Hân bướng bỉnh nói.
Nói chuyện với Bảo luôn cho cô cảm giác an toàn, thoải mái như vậy. Không cần phải ra vẻ mạnh mẽ, hay giả vờ giấu nhẹm đi phần yếu đuối của mình. Bảo cũng khiến Hân sợ, vì anh quá chân thật nên cô không giấu mình dưới lớp vỏ bọc bên ngoài được.
Về đến kí túc xá gặp ba đứa bạn đang gặm kem đi dạo trong sân, Ngân thấy Hân vẫy vẫy cô lại, dù mệt nhưng cũng bước qua xem.
“Hôm nay tụi bây không xem phim Hàn nữa à?” Hân hỏi, ba nhỏ bạn cô có cùng một sở thích là mê phim Hàn, mê trai đẹp. Hân dù không mặn mà lắm nhưng cũng không bài xích. Thật ra thì sống giữa cuộc đời này cũng coi như là đang diễn một bộ phim, đôi khi nhân vật chính không phải mình cũng miễn cưỡng đóng cho tròn vai.
“Hết mẹ rồi, coi xong cái kết muốn quẳng cái laptop đi cho xong.” Ngân xịu mặt, cô nàng này mê nhất anh diễn viên phụ, không cần nói cũng biết cái kết cực kì có hậu cho đôi diễn viên chính.
“Coi phim với con này ức chết đi. Diễn viên chính không coi, cứ chầm chầm vô mấy khúc có diễn viên phụ mà tua đi tua lại mấy chục lần.” Trân trợn mắt với Ngân.
Phương nhìn Hân mỉm cười: “Tao không tham gia vụ này, hai đứa này đấu đá nên tao bò xuống đây ăn kem, ai ngờ tụi nó cũng đi theo.”
Hân thấy băng ghế đá đằng kia, định chạy trước giành nhưng đôi giày của cô vướng víu vẫn không nhanh bằng ba con thỏ mang dép lào. Hân bĩu môi leo lên thành ghế dựa ngồi vắt véo như khỉ.
Trân chỉa chỉa ngón trỏ vào đôi giày trên chân Hân đang thòng về bên hông cô, ghét bỏ nói: “Đi đâu mà ăn mặc kinh dị vậy?”
Hân cười cười: “Làm ăn.”
Thực ra mấy nhỏ bạn Hân luôn nghĩ cô là trẻ mồ côi, sống bằng tiền trợ cấp nên lúc nói ra hai chữ đó Trân cũng coi như là Hân đang đùa. “Không phải Bảo vừa đưa mày về à? Tao nghe nói anh ta đi dạy thêm, lớp đông học sinh lắm luôn.”
“Anh ta giàu vậy dạy thêm làm gì?” Hân thắc mắc.
“Ai biết anh ta giàu nghèo, đi dạy là đi dạy thôi, sinh viên nào chẳng vậy, đúng không tụi mày?” Ngân nói, còn khều khều Phương nói tiếp: “Sao tao nghe bạn mày nói cha đó nghèo lắm mà, đi xe đạp hai năm rồi, ngay cả tiền quỹ lớp cũng không bao giờ có mà đóng liền.”
Bạn Phương học cùng lớp luật với Bảo, Hân nghĩ chung lớp chưa hẳn đã biết về nhau nhiều. Anh ta đi xe đạp là vì lười đến phòng tập, đạp xe tập thể dục luôn, còn tiền quỹ không đóng là anh ta không có tiền mặt lẻ. Điều đơn giản như vậy Hân cũng không muốn nói ra, sợ đả kích ba con yêu tinh kia. Cuối tháng thấy ba đứa kia ăn mì gói cô cũng miễn cưỡng ăn theo, không than vãn một tiếng về giàu nghèo, có tiền hay không. Tự dưng tiếp xúc với Bảo, cô cảm thấy đồng tiền không còn quan trọng nữa.
Bảo là như vậy. Anh ta không quan tâm ai nghĩ gì về mình, chuyện tiền bạc cũng không nói với ai, nhờ bị coi là nghèo nên tới giờ vẫn độc thân. Hân nghĩ, nếu thấy Bảo ngồi trên chiếc Mercedes hôm bữa mấy cô gái đó chẳng phải sẽ xách dẹp chạy theo không kịp sao? Đúng là nông cạn hết mức.
Trân nói: “Đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác, nhỏ Hân vậy mà vớ được bạn trai lấp lánh như kim cương.”
“Anh ta không phải bạn trai taooooo…” Hân rầu rĩ, chuyện trai gái giờ này cô không có tâm trạng nghĩ đến.
…
Thứ năm, Hân học xong tiết cuối buổi sáng thì đã đói đến xụi lơ, lúc Bảo chen chân được mấy sinh viên tìm được Hân cô vẫn còn ngồi chèo queo trong lớp.
“Sao không đi về?” Bảo đứng trước mặt Hân, đem mấy thứ bút thước lung tung dọn lại bỏ vào hộp bút.
“Đói…” Hân rên rĩ. Cô thực sự rất đói. Sáng lúc Bảo đợi cô đưa đồ ăn sáng Hân có cầm, nhưng nhìn mà không được ăn. Chẳng biết giảng viên hôm nay bị gì, cứ như quả bom nổ chậm, dù ngồi cuối lớp Hân cũng không dám hó hé mang đồ ra ăn.
Bảo bật cười, nhìn hộp đồ ăn trên bàn đã nguội đến lạnh tanh, anh lục trong cặp được một thanh sô cô la đậu phộng đưa cho Hân: “Chỉ có cái này thôi, em ăn đỡ đi, xong rồi đi ăn cơm.”
Hân nhìn thanh sô cô la trong tay Bảo như nhìn thấy châu báu, ngấu nghiến ăn xong còn uống một ngụm nước trong bình giữ nhiệt của mình.
Lấy lại tinh thần, Hân cùng Bảo đi xuống sân. Nắng gắt, bỏng rát, Hân lại lười phải đi xa ăn cơm. Cô túm lấy tay Bảo: “Đi lại nhà ăn sinh viên ăn cơm đi.”
Bảo nhìn nhìn, rồi cũng gật đầu: “Ừ.”
Thấy anh ỉu xìu Hân bật cười: “Anh mắc bệnh sạch sẽ à? Thật ra cơm sinh viên cũng rất ngon, lại ngay trong trường.”
Bảo gãi gãi đầu, bộ dáng đáng yêu nhìn Hân: “Không phải, mấy hôm nay anh ở trong kí túc xá không có về nhà. Không về nhà dì giúp việc ăn cơm một mình, không vui.”
“Anh định dẫn em về ăn cơm? Nhà của anh?”
“Ừ,” Bảo cười hì hì: “Đi nha, cơm dì ấy nấu ngon lắm.”
“Để khi khác được không?” Hân nhìn đồng hồ, “chiều nay em còn có việc.”
“Đi mà, Hân, mấy giờ em đi anh đưa em đi, đi mô tô, nhanh lắm lắm.” Bảo tự nhiên nắm lấy tay Hân kéo ra nhà xe, cô cũng không giãy ra nổi.
“Được rồi, được rồi, ba giờ đưa em về bar kiểm tra lại rượu trong kho, chốt đơn hàng tuần sau đặt hàng mới.”
“Như vậy có phải tốt không.” Bảo vui vẻ đi lấy xe, Hân đứng đó lắc đầu, không hiểu sao mới gặp anh trong một thời gian ngắn lại có thể thân thiết với anh như vậy. Cô biết Bảo vì cô mới chấp nhận đi xe máy. Anh nói ghét nhất tiếng động cơ, cứ đi xe đạp tha hồ mà vòng vèo mấy con hẻm nhỏ chẳng sợ gây ra tai nạn, lại không sợ kẹt xe. Hân mỉm cười, vì cô, anh phải làm nhiều thứ mình không muốn. Thật ra, cô với anh là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, khác đến đảo lộn trời đất.
Ăn cơm nhà Bảo xong Hân mượn laptop lên mạng một lát, hai giờ rưỡi anh đưa Hân đến bar.
Thật ra quán bar nằm ở một nơi không nhộn nhịp lắm, đường ở đây so với con đường chính nhỏ hơn nhiều. Tấm biển treo trên cửa có mấy chữ to tướng làm bằng gỗ được đính những ngọn đèn chớp. Bên phải là bàn pha chế, giữa là sân khấu, có đặt dàn DJ bên trái.. Mấy cái bàn thủy tinh cũng được sắp xếp chừa ra lối đi. Chỉ nhìn thôi Bảo cũng tưởng tượng ra nơi này về đêm sẽ nhộn nhịp thế nào, ánh đèn chiếu xuống sẽ lung linh thế nào.
Anh chỉ chỉ trên lầu: “Trên đó còn gì nữa?”
Hân mỉm cười, anh không phải là người có thể tụ tập ở những chỗ như thế này nên không biết là phải. “Là phòng riêng. Có Karaoke, sàn nhảy, rượu… Nói chung trên đó phục vụ riêng nên muốn yên tĩnh thì yên tĩnh, muốn sôi động thì sôi động.”
“Ừm.” Bảo mỉm cười đi theo Hân.
Cô dẫn anh ra phía sau sân khấu, mở cửa một phòng cách âm khá tốt có đến cả trăm giá để rượu các loại. Trong góc còn chứa nhiều loại bia khác nhau, chất chồng thành khối. Những giá rượu xếp thành hàng rất gọn gàng. Phía trên mỗi dãi sẽ đề tên rượu trên đó, năm sản xuất, xuất xứ và nơi nhập rõ ràng, Bảo nhìn sơ qua, nào là Gin, Vodka, Tequila, Brandy, Whisky... được nhập khẩu chính hãng, còn có các loại chuyên pha chế để riêng một dãi như Midori, Strawberry liquor, Amaretto, Creme de cassic... Còn có những loại thậm chí anh chưa bao giờ thấy tên.
"Mấy loại này toàn nhập từ nước ngoài sao?" Bảo không khỏi thắc mắc.
"Ừ, một số qua trung gian nhập sẵn, một số là mua tại xưởng không qua trung gian. Mấy loại khó mua sẽ có người trực tiếp đi sang bên đó nhập khẩu về. Anh không nghe câu có tiền mua tiên cũng được sao?"
Hân kiểm kê lại tất cả số chai đã dùng so sánh số liệu trên một quyển sổ nhỏ Trà đưa sau đó nhập vào ipad. Trà làm việc rất tỉ mỉ, nên việc kiểm lại không có gì khó khăn.
Bảo vẫn đứng đó nhìn vào Hân, có lẽ anh cũng thấy được con người cô, luôn làm việc gọn gàng, tỉ mỉ như vậy, quan tâm tới mọi thứ nhỏ nhặt để không xảy ra bất cứ sơ sót gì. Dù mấy việc có trình tự sẵn thế này, chỉ cần nhân viên làm là được Hân vẫn muốn tự tay mình làm.
Đi qua đi lại giữa những giá để rượu, lúc nhận ra vẫn còn Bảo ở đây cô đã đi đến dãy cuối cùng. Tự nhiên lại quên mất, Bảo còn chưa về!
Hân nhìn anh, cười toe: “Xin lỗi, em sắp xong rồi.”
Xong rồi Hân kéo bảo ra, khóa cửa kho lại thì mấy nhân viên cũng đang bắt đầu đến làm việc. Ai gặp cô cũng gọi bà chủ, Hân chỉ mỉm cười bảo họ làm việc đi. Bảo mới nhận ra, Hân còn trẻ nhưng được nhiều người nể mặt, không chỉ vậy, họ dường như rất thích cô.
“Em, họ thế mà không chào anh lấy một tiếng?”
Hân vỗ vỗ đầu Bảo, cô cũng cao, không thấp hơn anh mấy: “Anh đâu có phát lương cho họ, mắc gì họ chào anh?”
Bảo trề môi: “Dù sao cũng sắp thành ông chủ tương lai rồi, đúng không?”
“Anh góp vốn đi, cho anh làm chủ một nửa.”
“Ý anh không phải vậy mà…”
Hân cười cười, chuyện đó cô chưa nghĩ đến. Cô quay lại nói nghiêm túc với Bảo: “Mình là bạn. Chúng ta thân thiết như vậy vì anh dễ gần, vì anh dễ thương, vì anh không giống mấy người khác. Nhưng em chưa yêu anh, sau này em không biết nhưng anh đừng ép em. Em sẽ bỏ trốn.” Câu cuối cùng Hân nhẹ giọng nói vào tai Bảo.
Anh xụ mặt, nhưng rồi ngẩng lên cười hạnh phúc: “Ít ra anh vẫn còn cơ hội, đúng không? Đúng không?”
Hân mím môi, không biết có nên nói thẳng ra anh bớt chút thời gian đi ra ngoài học giao tiếp lại không. Nhưng nhìn anh cười tươi như hoa vậy cô không nỡ.