Tên truyện: Hạnh phúc màu đen
Tác giả: Đan
Tình trạng truyện: Đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo nội dung: Có một số nội dung liên quan đến bệnh tâm thần, loạn luân... Phần quá khứ hơi u ám, đó là lý do tại sao hạnh phúc lại có màu đen.
*Nội dung:
Trong khoảnh khắc giao thoa giữa nỗi đau và hạnh phúc, quá khứ và tương lai, cô nhận ra anh vẫn luôn ở đó, trong trái tim, trong những giấc mơ dài không lối thoát.
Ai nói người có quá khứ dơ bẩn sẽ không dựng xây lại được tương lai tươi đẹp? Ai nói bão táp sẽ khiến một bông hoa vùi dập mãi mãi không thể trở mình?
Anh khiến cô tin tưởng về ngày mai, về tương lai, về cái gọi là tình yêu, là hạnh phúc. Thế nhưng bước cuối cùng chạm tay đến anh cô lại chần chừ… Quá khứ một lần nữa bị lật lên sao?
Cô sẽ lựa chọn thế nào? Hạnh phúc mà cô đấu tranh đến cuối cùng lại có màu đen ư? Cô cam tâm không?
…
Sáu năm trước.
Đứng trước mặt bồi thẩm đoàn cùng quan tòa, Hân mỉm cười nghe tòa phán quyết. Cô năm đó mười lăm tuổi. Mười lăm tuổi bị ba hành hạ về thể xác lẫn tinh thần, đến lúc không nhẫn nhịn được nữa cô đành tự âm thầm thu thập chứng cứ đưa lên tòa án đem người đàn ông tàn độc đó ra ánh sáng pháp luật.
Ai nói hổ dữ không ăn thịt con ư? Hân cười tự giễu…
Nghe tòa phán quyết xong, Hân cũng cười như vậy… Nắm chặt nắm đấm trong lòng bàn tay, đau đớn, tuyệt vọng, người đàn ông đó không phải chịu trách nhiệm hình sự, ông ta không được coi là công dân bình thường, ông ta bị tâm thần, tâm thần phân liệt!
Cầm một đống giấy tờ hồ sơ, bồi thường, trợ cấp, cả tài sản của ông ta... nắm trong lòng bàn tay cô vĩnh viễn chỉ là một đống tiền rác rưởi!
“Mày hại gia đình tao chưa đủ sao còn lôi ba tao vào viện tâm thần? Mày đúng không phải con người.” Anh hai đứng trước mặt cô, bóng dáng cao to lớn tiếng chửi mắng.
Hân không biết đã bao lần mình không dám phản kháng, cô chịu đựng đủ rồi, chí ít với cô là đủ. Cô bước gần, tát anh một bạt tay rồi nghiến răng nói với Quân: “Ông ta mới không phải con người. Các người đều không phải con người, con chó còn không bằng! Tôi sẽ để mấy người trả giá, tài sản này, anh sẽ không được một đồng.”
Hân quay người đi, một giọt nước mắt rớt xuống, mạnh tay gạt đi giọt nước mắt dư thừa đó, cô tự hứa sau này nhất định mình phải mạnh mẽ, không được đứng trước người khác cầu xin hay khóc lóc. Đi được một đoạn, cô quay lại nhìn anh, cười lớn: “Khốn kiếp, khốn kiếp, tôi chống mắt lên xem cha con các người làm sao mà ngẩng mặt lên nhìn đời. Ông ta bệnh hoạn, anh lớn lên cũng chỉ là một tên bệnh hoạn không hơn, ha ha...”
Mục lục:
Chương 1 ---- Chương 2 ---- Chương 3 ---- Chương 4 ---- Chương 5...