Chương 2: Qúa khứ bắt đầu
Trong phòng, một người đàn ông đứng nghiêm trang tay cầm tập giấy và bắt đầu đọc: Phương Vũ Mai lấy họ theo mẹ, mẹ cô sau khi mang bầu cô thì bị gia đình đuổi ra ngoài nên đã đến ngôi làng Phú Đa ven sông Hồng, sống ở bên túp lều tạm ven sông, sau đó được một bà cụ thương tình, cho vào ở đến 8 năm sau bà cụ mất, ngôi nhà được sang tên cho hai mẹ con và họ sống đến giờ. Tuổi thơ của cô ấy theo bạn bè kể thì cô rất trầm lặng và...
Ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng người đàn ông đứng bên cửa sổ nghe anh đọc từ lúc nãy, không biết là có nên nói câu tiếp theo không?
Người đàn ông không phản ứng gì, mà nói:
- Đọc tiếp đi.
- Dạ,...và... , không mấy khi chủ động giao tiếp với bất kỳ ai, bọn trẻ trong làng hay gây chuyện đánh mắng mà cũng không thấy cô bé có phản ứng gì nhiều, chỉ ngồi im và đợi đến khi bọ trẻ trong làng đánh mắng xong thì tự lê bước về, chỉ đến khi lên cấp 2, khoảng giữa kỳ lớp 6, có một cậu bé chuyển vào và được phân ngồi cùng bàn, và bằng cách nào đó thì sau khoảng mấy tháng hè sau, khi bắt đầu vào lớp 7 cô bé bắt đầu nói chuyện với cậu bé đó.
…
***
Trên chiếc giường, cô gái đôi mắt nhắm nghiền, đôi lông mày lúc nhăn lại lúc thì đôi môi lại hiện nụ cười mỉm, nhìn thật lạ lùng.
Như trong chốn hư vô mịt mờ, hình ảnh mờ mờ ảo ảo, qua làn sương trắng rồi mọi thứ dần sáng tỏ lên. Hình ảnh đó diễn ra trong im lặng, như một cảnh quay mất đi âm thanh, nhưng đầy sống động.
Bên cạnh một cô bé, người phụ nữ mỉm cười nhìn con gái của mình, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé trong đôi tay đã chai sần đi vì những vất vả của mình. Nụ cười và ánh nhìn hiền hậu của bà mẹ khiến cho nụ cười của cô bé tỏa sáng như chưa bao giờ trải qua.
Trước mặt cô bé là một ngôi trường, hai cây bàng rợp bóng tỏa ra hai bên đường, bên cạnh cánh cổng cao to đề tên Trường Tiểu học Phú Xuân 1. Đi vào bên trong, ngôi trường sạch sẽ, dãy học từ dãy này nối liền dãy kia, khang trang, đẹp đẽ.
Những bạn học trong chiếc áo trắng tinh tươm và chiếc cặp trên vai, nhìn qua chiếc cặp cùng chiếc áo của mình, cô bé chỉ dừng lại vài giây rồi lại mỉm mười tiếp, nhìn quyển sách giáo khoa vẫn còn thơm mùi sách mới trong tay mà đôi mắt đầy ắp sự mãn nguyện.
Trên bấu trời xanh thẳm đó, không khí háo hức này khiến trái tim người ta như đập nhanh thêm mấy nhịp vì vui sướng, những chú chim bay ra khỏi tổ để đi tìm mồi trong buổi sớm cùng ánh nắng ló dạng dần sau hàng cây. Thật ấm áp làm sao.
Một hình ảnh nữa hiện ra.
Trên cánh đồng xanh mướt cỏ, một cô bé tóc ngắn đang ngồi dùng liềm cắt cỏ cho vào bao, cô bé làm chăm chú tới mức mà có mấy cậu bé nghịch ngợm bắt đầu nghênh ngang đi về phía mình mà cũng không biết, bọn trẻ bắt đầu nhặt những hòn đá lên và ném về phía cô bé, những tiếng cười bắt đầu vang lên.
Nhưng những tiếng động như đang ở nơi xa xôi nào đó, chỉ còn hình ảnh đau lòng này vẫn đang không thôi diễn ra trong khoảnh khắc đó. Cô bé chỉ có thể ngồi xổm xuống ôm đầu, tránh những hòn đá rơi xuống đầu, xuống những vị trí nguy hiểm nhưng chính vì thế thì cánh tay của cô bé bị những hòn đá to bắn trúng, sức ném mạnh và vết sắc nhọn trên phiến đá khiến cánh tay bầm tím và máu từng giọt chảy qua kẽ tay, qua cánh tay áo rách rát mà cô bé đang mặc trên người.
Những cậu bé này dường như chưa thỏa thú vui của mình mà bắt đầu chạy lại vay xung quanh, mồm bắt đầu la hét gì đó nhưng nhìn qua thôi là biết đó là những lời chửi tục tĩu mà hằng ngày các cậu bé vẫn thường xuyên dùng nó để hành hạ cô bé.
Ngước đôi mắt lên nhìn những người đang vây quanh mình, cô bé vẫn không một lời hay một hành động đáp trả. Và một trận mưa đấm đá lại rơi trên người cô bé.
Và trước khi mọi thứ chìm vào yên lặng, trong mắt cô bé chỉ nhìn thấy ánh hoàng hôn đỏ màu máu trên nền trời vẫn còn chút xanh lẫn màu cam của những áng mây.
----
Hơi thở dồn dập lên khi đôi mày cô gái nhăn sâu hơn, đưa đôi tay ôm lây đầu, cô gái bật dậy, mở đôi mắt hoảng loạn đầy bất lực, chiếc chăn mỏng đang dắp trên người cũng theo đó rớt ra. Đưa tay lên che đôi mắt lại, răng cắn chặt vào môi dưới. Ngồi yên lặng như vậy đến khi nhịp thở bình thường lại thì đôi tay mới bỏ xuống, ôm lấy hai cánh tay, sự lạnh lẽo và cô độc phủ lấy căn phòng bệnh nhỏ bé này.
Đứng dậy mở rèm che lên, bầu trời trên cao lấp lánh ánh sao. Mắt nhìn thẳng vào một hướng, một vị trí trên bầu trời.
- Mẹ...!
- Mẹ...!
Tại sao chỉ trong khoảnh khắc này cô mới có thể nhớ đến bản thân mình và cuộc đời này khi là Vũ Mai. Ký ức một ngày của cô như một màu đen, như một giấc ngủ dài và cô chỉ tỉnh lại trong lúc này thôi.
Nhưng lại như một định mệnh sảy ra khi một cơn đau đớn ùa đến từ lồng ngực rồi lan tràn đến từng ngón tay, chen chúc nhau giống như cơn đau này được tạo ra từ những đàn kiến khổng lồ, chúng đang cố xông ra ngoài và rất vui vẻ khi chạy đi và cho cô từng nhát cắn một.
Cố đưa đôi tay ra nắm lấy góc chiếc bàn nhưng đôi chân run rẩy khiến cô loạng choạng rồi ngã xuống nền nhà , một tiếng " choang " - Chiếc bình hoa rơi xuống đất vỡ tan.
Hai bảo vệ ngoài cửa chạy vào và tiếng bác sĩ lục đục bước theo sau. Một bác sĩ từ phòng nghỉ chạy ra sau hét lên với cô y tá bên cạnh:
- Gọi bác sĩ Đặng. Mau!
Thân thể run rẩy trong từng cơn co giật đau đớn, ý thức mơ hồ hơn, và hình ảnh mẹ cô lại tan dần trong làn sương mờ đó. Cơn đau kéo tàn hơi sức còn lại trong cơ thể nên cánh tay giơ lên giữa chừng như muốn níu kéo đành chịu buông lơi, và rơi xuống như thể sức nặng của tất cả từ trường trái đất này đang đặt lên một nơi duy nhất – Cánh tay cô.
Cô chỉ kịp nhận thấy một vết cắt ngọt lịm vào đôi tay mình, không đau đớn, chỉ có tê buốt, lạnh lẽo khắp toàn thân và rồi mọi thứ lại trôi vào im lặng.
Trong khi đó, hai người bảo vệ đang cố đưa cô lên giường mà không chạm vào hay gây thêm sự đau đớn nào lên người cô nữa. Một bảo vệ hô lên với bác sĩ:
- Nhanh lên!
Trưởng khoa điều trị khoa thần kinh, bác sĩ Trần lao vào, hét lên:
- Nhanh. Tiêm thuốc bậc bốn, cơn đau giờ đã nặng hơn lần trước, cô ấy không thể chịu được khi không tiêm nữa.
Hai y tá giật mình kêu lên:
- Bác sĩ!
- Bác sĩ Trần
- Không nghe thấy tôi nói à? Nhanh lên. Đưa thuốc đây.
Đưa bơm kim tiêm bơm thuốc trong ống sắt, bác sĩ nhắm vào chỗ ven trên đôi cánh tay đã bầm tím lên vì những lần tiêm thuốc. Y tá Lan run rẩy đôi tay, nhanh chóng phối hợp với y tá còn lại, giữ chặt cô trong khi chân tay cô đang co rút, co giật không ngừng. Bác sĩ Trần lại hét lên lần nữa:
- Nhanh chóng băng…
Tiếng bác sĩ Dương vang lên ngắt ngang lời nói khi chỉ vừa bước vào phòng cùng với tiếng thở hổn hển chứng tỏ đã chạy một quãng đường khá dài chỉ trong một thời gian ngắn. Nhìn vào vết máu đã chảy thành một vũng nhỏ trên giường, khuôn mặt đanh lại. Tiếng nói như hét lên với cô y tá.
- Chuẩn bị… máu!, máu cô ấy không dừng được. Nhanh lên. Cô còn đứng đấy à?
Đôi tay kéo lại lọ thuốc đặt trên xe rồi đổ ra bông băng, thao tác băng bó thực hiện xong nhanh chóng, gấp gáp, nhưng cũng nhìn thật bình tĩnh và đầy lý trí.
- Chuẩn bị truyền máu.
- Dạ!
Cô y tá chạy lao ra ngoài, mấy phút sau chạy lại rồi hô to lên:
- Bác sĩ, hiện tại trong kho máu chỉ còn hai bịch máu, dòng máu cô ấy là O-Rh- nên rất hiếm, hiện bệnh viện chỉ có hai bịch dự phòng nhưng cũng có thể không giúp gì được nhiều.
Đôi mắt hằn lên tia đỏ đáng sợ, như chỉ chờ bộc phát là mọi thứ sẽ bị cuốn phăng. Trong khoảnh khắc ánh mắt đó lại hiện lên sự do dự và hận thù nhưng nhìn đến khuôn mặt đang tái nhợt, nhăn lại dù đã được tiêm thuốc nhưng vẫn bị cơn đau hành hạ. Nắm chặt lại bàn tay.
- Truyền máu.
Đưa tay tự truyền lại máu cho cô xong, chỉnh lại dây truyền. Không nhìn ai mà nói:
- Tôi sẽ tự lo.
Rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Lao vào phòng của mình, anh cầm ngay điện thoại bấm số. Không chờ bên kia nói gì anh đã nói ngay:
- Huy động tất cả những anh em của Đại Bàng, Hải , Bằng tìm ngay những người có dòng máu O- Rh- cho tôi.
- Dạ? Lão đại! Huy động tất cả sao?
- Nhanh lên!
- Dạ.
Đưa đôi tay lên chống lên hai bên thái dương. Anh thở dài, rồi lại nở nụ cười chua chát. Không phải…, là anh không nên đưa mình vào kết luận đó khi chưa có kết quả rõ ràng thôi, không phải vì lý do nào khác, nhưng sau đó lại lắc đầu đầy bất lực. Anh biết, mình lại tự biện bạch cho bản thân. Biện bạch hàng trăm lần nhưng… có được sao?
Đứng dậy quay lại phòng bệnh. Nhìn tình trạng cô hiện tại tạm thời đã được khắc phục, nhưng cơ thể gầy yếu và tái nhợt nhìn không có chút sự sống và hy vọng. Anh thấy nỗi lo sợ trỗi dậy và sự bất lực – điều mà anh không muốn nó xuất hiện trong cảm xúc của mình. Điều đó khiến anh phẫn nộ biết bao, nó cần nơi để trút giận - Giận làm sao! Đáng giận làm sao! Giận bản thân mình, cả cô, tất cả. Lồng ngực bập bùng mỗi lúc một mạnh chỉ sự phẫn nộ lên đỉnh điểm, đôi mắt liếc nhìn qua bác sĩ Trần cùng các y tá, các cô đưa mắt nhìn nhau sợ sệt, nhưng sau đó chỉ nghe được tiếng rít qua khẽ môi của anh:
- Tập trung lại phòng họp, gọi đến đây mấy ông bác sĩ đã trực tiếp phụ trách cô ấy lúc trước lại cho tôi. Ngay!
Và đến câu cuối là anh hét lên. Tưởng như chí ít sự phẫn nộ đó được giảm bớt đôi chút nhưng trong phòng không có một tiếng động nào khác mà chỉ nghe thấy tiếng nắm tay đang kêu răng rắc cho biết rằng sự phẫn nộ đó không được giảm đi dù chỉ một chút.
Tuy ánh nhìn đó chỉ liếc qua mình nhưng bác sĩ Trần như cảm thấy áp lực của ánh mắt đó không rời đi, vẫn chiếu thẳng vào bản thân, như thể nguyên nhân lần này và trách nhiệm này ngang nhiên mặc định cho ông. Khiến trái tim ông lụp bụp một tiếng, vô thức thưa:
- Vâng.
Sau đó, trong phòng họp, tuy giọng nói không còn tiếng rít gào phẫn nộ của anh, có thể trong thời gian ngắn nó khiến anh giải tỏa đôi chút hay sự tự chủ tốt khiến anh có thể kiềm chế được? Nhưng nó trầm thấp và lạnh băng.
- Tôi cần lời giải thích.
Và giọng nói chứa sự run rẩy khó nén của bác sĩ Trần:
- Trước đó có sảy ra tình trạng cô ấy bị cơn đau nhưng không thường xuyên sảy ra vào ban đêm, chúng tôi cũng đã chuẩn bị đối phó tốt. Còn chuyện cô ấy bị chứng máu không đông thì lần này mới gặp vì những lần trước không thấy có dấu hiệu này, bệnh nhân vẫn bình…
- Vậy ông định nói cho tôi biết, đây là kết quả của việc tiến hành trị liệu của các vị? Những người được cho là đang là những bác sĩ đứng đầu của ngành ư?
Rồi tiếng nói khác như đang cố kìm nén sự phẫn nộ nhưng cái giọng cứng ngắc và giật cục không dấu nổi vang lên:
- Bác sĩ Dương. Ý cậu là sao? Cậu ngờ nghệch sao mà không biết. Bệnh nhân không hợp tác đã gây khó khăn ra sao? Bệnh tình của cô ấy dễ trị như vậy sao? Nếu bọn chúng không gây sức ép thì bệnh nhân này còn ở đây để trị liệu sao?
- Vậy là các ông không có biện pháp trị liệu mà chỉ trị liệu như đối phó thôi ư?
- Bệnh nhân này có tìm cách nữa thì cũng không chữa được.
“Bùng” một tiếng, cửa phòng bị một lực mạnh đẩy vào. Kéo theo đó là đám người mặc áo đen đeo kính xông vào, vây kín từ trong phòng đến ngoài hành lang. Và giọng nói còn tràn đầy phẫn nộ hơn vang lên khắp phòng như muốn xé nát màng nhĩ người khác:
- Vậy là lũ đồ vô dụng bỏ đi chúng mày dám nhúng tay vào chữa trị sao? Vậy thì còn giữ chúng mày làm gì?
- Ông…ông Sang. Ông… ông hãy bình tĩnh nghe tôi nói…không phải thế, không phải thế đâu, chúng tôi…
Một bác sĩ còn lại chạy qua, níu lấy cánh tay ông Sang.
Chưa nói hết câu, những người cận vệ này đã xông lên, lôi xồng xộc ba người ra ngoài, bác sĩ Thẩm sợ sệt hét lên:
- Ông Sang. Ông nghe tôi nói, chúng tối có biện pháp mà, chúng tôi đã giúp bệnh nhân phục hồi những thương tổn từ chân và cơ thể, hiện đã tốt hơn khi vào đây rồi…
- Hừ! Tốt hơn ư? Tốt hơn mà như thế này à?
- Xử chúng đi.
Và ngoài hành lang sau đó chỉ nghe thấy ba tiếng “lụp bụp” của tiếng sung giảm thanh vang lên.
Ông Sang đưa mắt nhìn người từ lúc ông vào phòng vẫn im lặng nhắm máy từ lúc này đến giờ, ông đến trước mặt rồi cúi đầu, giọng nói ẩn hiện sự lo lắng:
- Cậu chủ.
- Tôi sẽ nghiên cứu thêm.
- Cậu chủ…
- Ông có thể qua bên kia xem tình hình cô ấy. Còn nữa, từ giờ đừng để cho tôi thấy chuyện này xảy ra.
- Dạ!
Rồi ông rảo bước nhanh về phía phòng con gái mình. Ông Sang biết rằng, không phải cậu chủ bảo ông không được giết người trước mặt mình mà là cảnh cáo ông không được bỏ về trong khi đang làm nhiệm vụ của ông ở Châu Âu. Lần này được tha thứ có thể là do tình trạng con gái ông gặp nguy hiểm thật sự.
Chỉ còn mình anh trong căn phòng. Bước về phía chiếc rèm cửa. Bật tung - Bầu trời đó, ánh sao vẫn sáng như vậy.
Giai điệu bản nhạc Tình thiên thu thiết tha, da diết, như một biển sầu vang lên qua chiếc điện thoại được cài làm nhạc mặc định, nó luôn được bật lên vào khoảng thời gian đêm tối này. Đó là giai điệu mà Hoàng Dũng thích nghe vì anh nói rằng người con gái anh yêu luôn yêu thích những điệu nhạc đó. Những điệu nhạc mà chỉ có những vần nhạc nhưng như những lá bùa ma chú, nó khiến người nghe chỉ một lòng chìm vào nó, chìm sâu, chìm sâu mà không muốn dứt, vì nó là cái duyên nợ mà lòng này không dứt, không tả được.
Và đêm đó anh đã mất cả đêm trong phòng mình, trước mắt anh là một chồng sách y học, đều là những cuốn sách dầy từ chồng này đến chồng khác, và một số quyển rơi xuống đất, vương vãi trên sàn nhà, trên ghế, gần cửa ra vào và cả trên nóc tủ khiến cho một số trang bong ra hoặc rơi luôn ra rồi rớt xuống sàn - Chứng tỏ những quyển sách đã bị vứt đi một cách không thương tiếc trong cơn thịnh nộ của một người.
Anh biết tình trạng cô rất không tốt. Hiện nay những cơn đau không phải là đau đớn nơi da thịt bình thường mà là đau từ trong xương tủy, máu không đông nhưng vừa rồi khi kiểm tra xét nghiệm lại thì trong máu lại đang có các bạch cầu kéo xếp lại, chồng vào nhau đôi một hoặc ba bốn đôi như thể có thứ keo dính dính chúng lại với nhau nên tạo thành những khối máu nhỏ chạy trong mạch máu gây đau đớn từng cơn. Hiện đã dùng đến thuốc giảm đau bậc bốn nhưng không giúp giảm cơn đau được triệt để. Và trong tim, những khối máu đông đang chạy đến gây cho việc giao lưu máu khó khăn, có thể phải chuẩn bị thêm đợt phẫu thuật nữa cho tình trạng này, nhưng…cơ hội thành công dường như không có rồi, nhưng không như thế thì cũng không thể. Tại sao vậy chứ? Tại sao lại dẫn đến tình trạng này?.
Đôi mắt anh giờ đây không có sự phẫn nộ, không có sự bén nhọn trước đó mà giờ chỉ có sự rối rắm, rồi lo lắng, rồi lưỡng lự và rồi có sự quyết tâm. Anh có thể làm được - Bằng mọi cách!. Đúng vậy!