Hoàn thành Hạnh phúc tìm lại - Hoàn thành - Thu Ngân

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Thực ra nếu KA khăng khăng muốn biết về quá khứ để thỏa trí tò mò của mình thì đấy mới là ích kỷ.
Em khá bất ngờ khi đọc được dòng này của chị. Không nghĩ đến, bản thân chị lại tự cho rằng, việc Khánh An muốn nhớ lại quá khứ chỉ là để thỏa trí tò mò?
Nếu chị thật sự đặt mình vào là một người mất trí nhớ, chị sẽ không nói như vậy đâu. Việc không biết mình là ai, sinh ra ở đâu, lớn lên thế nào, bố mẹ, anh chị em, họ hàng ra sao thật sự là một điều kinh khủng. Một người mất trí nhớ không khác gì một đứa trẻ mồ côi, cảm giác chính là trống rỗng, lạc lõng giống như đánh mất đi rất nhiều thứ quan trọng trong cuộc đời mình. Em không nghĩ rằng, Khánh An này lại vô tư đến thế, cô ấy có khi nào nghĩ rằng "có chuyện nào đó rất rất quan trọng mà cô ấy đã đánh mất hay không?", có bao giờ nghĩ "có người quan trọng nào đó cô ấy đã quên mất hay không?". Rồi những kí ức cùng người thân luôn là điều mà bất cứ ai cũng muốn lưu giữ lại. Đừng nói rằng, người thân đã mất rồi thì thôi, không cần nhớ lại nữa, không cần tìm lại nữa? Thật là buồn cười, giống như cô gái này chỉ cần tình yêu, tình yêu và tình yêu. Suy cho cùng, cô Khánh An này chính là một đứa mù quáng vì yêu. Ngay cả trước khi mất trí và sau khi mất trí cũng vậy. Và cái việc mất trí này chỉ là cái cớ...
Em cũng không hiểu, cái gã W này có cái gì tốt cơ chứ? Khiến cô ấy đánh đổi nhiều thứ như vậy, mù quáng yêu đến như vậy? Chỉ là mấy cái cưng chiều lặt vặt như soái ca ngôn tình thôi mà... Đúng thật là!
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Thật là buồn cười, giống như cô gái này chỉ cần tình yêu, tình yêu và tình yêu. Suy cho cùng, cô Khánh An này chính là một đứa mù quáng vì yêu. Ngay cả trước khi mất trí và sau khi mất trí cũng vậy. Và cái việc mất trí này chỉ là cái cớ...
Khê ơi, chị phải nói là em nói câu này chuẩn ghê cơ. Đúng là vậy đó. Cái đó chính là cái chị muốn thể hiện. Với cô gái này thì chỉ có tình yêu thôi. Yêu, yêu, và yêu, yêu đến mù quáng luôn. Cả việc mất trí nhớ cũng chỉ là hoàn cảnh để càng thể hiện sự mù quáng này thôi.
Em cũng không hiểu, cái gã W này có cái gì tốt cơ chứ? Khiến cô ấy đánh đổi nhiều thứ như vậy, mù quáng yêu đến như vậy? Chỉ là mấy cái cưng chiều lặt vặt như soái ca ngôn tình thôi mà... Đúng thật là!
Và đặc biệt là điểm này, chính là thế. Yêu thì không cần lý do. Với cô ấy, không cần biết là ai, một khi cô ấy đã yêu thì cô ấy sẽ mù quáng, sẽ yêu hết lòng, sẽ trao hết những gì mình có.

Chị biết đây không phải là dạng truyện của em, cũng không phải là tình yêu mà em muốn hướng về. Nhưng mà đấy chính là tình yêu mà chị muốn thể hiện trong truyện. Một tình yêu mù quáng, một tình yêu không điều kiện, không tính toán. Thế nên đọc được bình luận này mà chị mừng ghê á. 2onion16.gif
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0

Đạp Nguyệt Lưu Hương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/16
Bài viết
404
Gạo
0,0
Em khá bất ngờ khi đọc được dòng này của chị. Không nghĩ đến, bản thân chị lại tự cho rằng, việc Khánh An muốn nhớ lại quá khứ chỉ là để thỏa trí tò mò?
Nếu chị thật sự đặt mình vào là một người mất trí nhớ, chị sẽ không nói như vậy đâu. Việc không biết mình là ai, sinh ra ở đâu, lớn lên thế nào, bố mẹ, anh chị em, họ hàng ra sao thật sự là một điều kinh khủng. Một người mất trí nhớ không khác gì một đứa trẻ mồ côi, cảm giác chính là trống rỗng, lạc lõng giống như đánh mất đi rất nhiều thứ quan trọng trong cuộc đời mình. Em không nghĩ rằng, Khánh An này lại vô tư đến thế, cô ấy có khi nào nghĩ rằng "có chuyện nào đó rất rất quan trọng mà cô ấy đã đánh mất hay không?", có bao giờ nghĩ "có người quan trọng nào đó cô ấy đã quên mất hay không?". Rồi những kí ức cùng người thân luôn là điều mà bất cứ ai cũng muốn lưu giữ lại. Đừng nói rằng, người thân đã mất rồi thì thôi, không cần nhớ lại nữa, không cần tìm lại nữa? Thật là buồn cười, giống như cô gái này chỉ cần tình yêu, tình yêu và tình yêu. Suy cho cùng, cô Khánh An này chính là một đứa mù quáng vì yêu. Ngay cả trước khi mất trí và sau khi mất trí cũng vậy. Và cái việc mất trí này chỉ là cái cớ...
Em cũng không hiểu, cái gã W này có cái gì tốt cơ chứ? Khiến cô ấy đánh đổi nhiều thứ như vậy, mù quáng yêu đến như vậy? Chỉ là mấy cái cưng chiều lặt vặt như soái ca ngôn tình thôi mà... Đúng thật là!
Ều. Làm gì mà bức xúc với thanh niên W vậy trời =))
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Nếu chị thật sự đặt mình vào là một người mất trí nhớ, chị sẽ không nói như vậy đâu. Việc không biết mình là ai, sinh ra ở đâu, lớn lên thế nào, bố mẹ, anh chị em, họ hàng ra sao thật sự là một điều kinh khủng. Một người mất trí nhớ không khác gì một đứa trẻ mồ côi, cảm giác chính là trống rỗng, lạc lõng giống như đánh mất đi rất nhiều thứ quan trọng trong cuộc đời mình. Em không nghĩ rằng, Khánh An này lại vô tư đến thế, cô ấy có khi nào nghĩ rằng "có chuyện nào đó rất rất quan trọng mà cô ấy đã đánh mất hay không?", có bao giờ nghĩ "có người quan trọng nào đó cô ấy đã quên mất hay không?". Rồi những kí ức cùng người thân luôn là điều mà bất cứ ai cũng muốn lưu giữ lại. Đừng nói rằng, người thân đã mất rồi thì thôi, không cần nhớ lại nữa, không cần tìm lại nữa?
Hì, thực sự là chị cũng có suy nghĩ giống Thanh Khê về vụ trí nhớ. Nhưng đó là logic tâm lý ngoài đời thực thôi em ạ. :D Còn Ngân đã nói rõ đây chỉ là câu chuyện tình yêu trong thế giới màu hồng, không mang tính "đời" nên chúng ta chỉ có thể dựa trên cái nền logic ảo đó để đóng góp thôi. Tất nhiên cái gì cũng có hai mặt. Cảm nhận cá nhân là một chuyện, phục vụ tác giả hoàn thiện ý đồ lại là chuyện khác. :))
Ều. Làm gì mà bức xúc với thanh niên W vậy trời =))
Thực ra tui cũng không thích cả W. lẫn Trần Huy, có suy nghĩ giống thím nên mới like comment trên. :)) Cảm giác một ổng hơi... vô duyên và khó ưa, một ổng thì độc đoán và gia trưởng. Nói chung là cách yêu khiến người như tui cảm thấy như bị bóp cổ. :))
#Team_tự_do
 

Đạp Nguyệt Lưu Hương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/16
Bài viết
404
Gạo
0,0
Thực ra tui cũng không thích cả W. lẫn Trần Huy, có suy nghĩ giống thím nên mới like comment trên. :)) Cảm giác một ổng hơi... vô duyên và khó ưa, một ổng thì độc đoán và gia trưởng. Nói chung là cách yêu khiến người như tui cảm thấy như bị bóp cổ. :))
#Team_tự_do
Mình không thích W một phần do tính cách độc đoán, phần còn lại không thích vì y là mẫu người hoàn hảo. Chính vì y quá hoàn hảo nên chẳng còn thú vị nữa, thậm chí còn thấy giả tạo và gượng ép nữa là đằng khác.

Mình thường xây dựng mẫu đàn ông tưng tửng lúc thanh niên nghiêm túc lúc cười đùa vô tư, không quá kiểm soát lẫn áp đặt, nói chuyện thoải mái không quá ga lăng trong những lúc không cần thiết.
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Mình không thích W một phần do tính cách độc đoán, phần còn lại không thích vì y là mẫu người hoàn hảo. Chính vì y quá hoàn hảo nên chẳng còn thú vị nữa, thậm chí còn thấy giả tạo và gượng ép nữa là đằng khác.

Mình thường xây dựng mẫu đàn ông tưng tửng lúc thanh niên nghiêm túc lúc cười đùa vô tư, không quá kiểm soát lẫn áp đặt, nói chuyện thoải mái không quá ga lăng trong những lúc không cần thiết.
Cái này cũng một phần vì do đặc trưng giới tính nữa. Các cô gái viết truyện ai mà chả muốn gửi gắm mơ mộng vào một nhân vật nam cái gì cũng số một chứ! :)) Cơ mà vụ bạn kêu hoàn hảo thành ra chán ngắt thì tui cũng đồng tình. Vừa đẹp vừa giàu vừa giỏi vừa tốt... thì còn gì để mà xem nữa? :))

Cá nhân tui chẳng bao giờ xây dựng nhân vật nào hoàn mỹ, từ nam chính đến nữ chính, từ nam phụ đến nữ phụ. Đứa nào cũng nửa chính nửa tà, không xấu nhưng cũng không phải tốt hoàn toàn. Vừa vị tha nhưng cũng lại vị kỉ. Cơ mà dạng nhân vật như vậy không được ủng hộ cho lắm thì phải. Hoặc tui viết non nên khi tụi nó phạm sai lầm một cái là bị ghét cay ghét đắng. :)) Khó trách, bởi thị hiếu độc giả thích bóng sáng từ đầu tới chân, còn tui lại thích tính "đời". :v
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Khê ơi, chị phải nói là em nói câu này chuẩn ghê cơ. Đúng là vậy đó. Cái đó chính là cái chị muốn thể hiện. Với cô gái này thì chỉ có tình yêu thôi. Yêu, yêu, và yêu, yêu đến mù quáng luôn. Cả việc mất trí nhớ cũng chỉ là hoàn cảnh để càng thể hiện sự mù quáng này thôi.

Và đặc biệt là điểm này, chính là thế. Yêu thì không cần lý do. Với cô ấy, không cần biết là ai, một khi cô ấy đã yêu thì cô ấy sẽ mù quáng, sẽ yêu hết lòng, sẽ trao hết những gì mình có.

Chị biết đây không phải là dạng truyện của em, cũng không phải là tình yêu mà em muốn hướng về. Nhưng mà đấy chính là tình yêu mà chị muốn thể hiện trong truyện. Một tình yêu mù quáng, một tình yêu không điều kiện, không tính toán. Thế nên đọc được bình luận này mà chị mừng ghê á. 2onion16.gif
Ơ, thế hả...
Ôi, cảm giác như mình đã đọc một truyện mà ngay cả nội dung truyện thể hiện điều gì cũng không biết.:-w

Hì, thực sự là chị cũng có suy nghĩ giống Thanh Khê về vụ trí nhớ. Nhưng đó là logic tâm lý ngoài đời thực thôi em ạ. :D Còn Ngân đã nói rõ đây chỉ là câu chuyện tình yêu trong thế giới màu hồng, không mang tính "đời" nên chúng ta chỉ có thể dựa trên cái nền logic ảo đó để đóng góp thôi. Tất nhiên cái gì cũng có hai mặt. Cảm nhận cá nhân là một chuyện, phục vụ tác giả hoàn thiện ý đồ lại là chuyện khác. :))
Em chỉ nói cảm nhận cá nhân của mình thôi ạ. Chứ ý đồ của tác giả thì đến hôm nay em mới biết...:((
Chính vì y quá hoàn hảo nên chẳng còn thú vị nữa, thậm chí còn thấy giả tạo và gượng ép nữa là đằng khác.
Chính là vậy, con người càng hoàn hảo, càng cảm thấy không thực tế.;)
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Khê ơi, chị phải nói là em nói câu này chuẩn ghê cơ. Đúng là vậy đó. Cái đó chính là cái chị muốn thể hiện. Với cô gái này thì chỉ có tình yêu thôi. Yêu, yêu, và yêu, yêu đến mù quáng luôn. Cả việc mất trí nhớ cũng chỉ là hoàn cảnh để càng thể hiện sự mù quáng này thôi.

Và đặc biệt là điểm này, chính là thế. Yêu thì không cần lý do. Với cô ấy, không cần biết là ai, một khi cô ấy đã yêu thì cô ấy sẽ mù quáng, sẽ yêu hết lòng, sẽ trao hết những gì mình có.

Chị biết đây không phải là dạng truyện của em, cũng không phải là tình yêu mà em muốn hướng về. Nhưng mà đấy chính là tình yêu mà chị muốn thể hiện trong truyện. Một tình yêu mù quáng, một tình yêu không điều kiện, không tính toán. Thế nên đọc được bình luận này mà chị mừng ghê á. 2onion16.gif

Sorry nàng, vẫn biết và tâm niệm rằng truyện của nàng có mạch cảm xúc và logic riêng nhưng quả thật mình thấy rất khó hiểu tư tưởng "không cần biết là ai, không cần lý do, đã yêu là mù quáng, là trao hết những gì mình có". Mình nghĩ có một sự khác biệt khá rõ ràng giữ "yêu hết mình, hi sinh hết mình vì người mình yêu" với "yêu mù quáng". Yêu nhau, cưới nhau, nguyện thề đi cùng nhau qua giông tố lẫn ngày nắng đẹp là đúng, ví dụ như lỡ có một tai nạn xảy ra, người chồng/vợ bị ảnh hưởng nặng nề (tàn phế, biến dạng, thậm chí sống đời thực vật, hoặc tâm tính hoàn toàn thay đổi) thì việc vẫn tiếp tục yêu, ở cùng chính là yêu hết mình và sự hi sinh đó vô cùng đáng ngưỡng mộ. Sự vô tư không tính toán vì tình yêu sâu đậm ở đây có thể hiểu là không so bì hơn thiệt (ở cạnh một người tàn tật hay tâm tính bất thường thì rõ ràng là thiệt thòi rồi) trong hoàn cảnh khó khăn. Nhưng nếu yêu kiểu chẳng cần biết gì ngoài vẻ đẹp trai và sự săn sóc tận tình ở những việc làm rất bề nổi mà bỏ hết tất cả, kể cả chính con người mình (ký ức là một phần quan trọng tạo nên một con người) thì mình thấy hoàn toàn không phải một điều đáng cổ vũ. Giả sử W. là một thằng ấu dâm bệnh hoạn, một kẻ giết người hàng loạt, một thằng biến thái (e.g.: nuôi KA để ăn thịt hay trước đó giết cả nhà KA rồi bắt cóc cô), hay một thằng cực kỳ mean và hèn hạ thì sự mù quáng của KA trở thành trò cười không hơn chỉ có kém. Trên thực tế, ngoài đời có vô số, nhiều không kể xiết các em teen bị lừa bán, lừa tình, lừa tiền, lừa tùm lum đủ thứ chỉ vì cái suy nghĩ "chỉ cần yêu chẳng cần gì". Nếu nói đọc truyện để cảm thấy cuộc sống rất đẹp, màu hồng, tích cực thì mình nghĩ sự tích cực nên đến từ tư tưởng, từ nội tại suy nghĩ, lối sống của nhân vật chứ không phải từ cái hoàn cảnh "gặp may trên mọi phương diện".

Huyền Nhâm mình cũng không chịu được mẫu đàn ông yêu như "bóp cổ" người ta nhưng nếu anh ta siêu đẹp trai (lại còn giàu) thì mình sẽ "rộng lượng" hơn một chút =)) =)). #đẹp_trai_không_bao_giờ_sai :)).
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Huyền Nhâm mình cũng không chịu được mẫu đàn ông yêu như "bóp cổ" người ta nhưng nếu anh ta siêu đẹp trai (lại còn giàu) thì mình sẽ "rộng lượng" hơn một chút =)) =)). #đẹp_trai_không_bao_giờ_sai :)).
=)) =)) =))
À... nói ra hơi ngượng chứ truyện mình cũng toàn lũ điên tình ấy mà! Tính cũng xấu nữa. Nhưng vì đẹp trai nên... khụ... =)) Giàu thì không. Toàn đứa gia cảnh siêu bất hạnh, nát từ trong trứng nát ra. :))

Còn ngoài đời thì mình gặp trai đẹp vô số kể, cung Phu thê có sao Đào bông mà, muốn quen trai xấu cũng khó. Lâu dần... miễn dịch. :)) Thế nên đừng hòng lấy sắc hay tiền ra để bóp cổ được mình. :))
Em chỉ nói cảm nhận cá nhân của mình thôi ạ. Chứ ý đồ của tác giả thì đến hôm nay em mới biết...:((
Thực ra chị cũng... mới biết. :P Cơ mà vụ không thể áp logic thông thường lên plot này thì ngộ ra từ chương đầu rồi.
Trên thực tế, ngoài đời có vô số, nhiều không kể xiết các em teen bị lừa bán, lừa tình, lừa tiền, lừa tùm lum đủ thứ chỉ vì cái suy nghĩ "chỉ cần yêu chẳng cần gì". Nếu nói đọc truyện để cảm thấy cuộc sống rất đẹp, màu hồng, tích cực thì mình nghĩ sự tích cực nên đến từ tư tưởng, từ nội tại suy nghĩ, lối sống của nhân vật chứ không phải từ cái hoàn cảnh "gặp may trên mọi phương diện".
Thực ra, kết thúc theo kiểu sau khi bỏ qua tất cả rồi, KA mới nhận ra W. là một kẻ chẳng ra gì, và KA phải trả giá vì sự mù quáng của mình thì truyện cũng có giá trị... giáo dục đó chứ! :))
P/S: Mình đùa thôi, Ngân đừng giận nha. :))
 
Bên trên