Phim Hậu cung Chân Hoàn truyện (End)

HallaLasbler

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/6/14
Bài viết
245
Gạo
7.000,0
Re: Hậu cung Chân Hoàn truyện (End)
Hí hí... Đúng là nhìn cái mặt ổng ghét thiệt. Mà chị đây lại ghét năm thê bảy thiếp nên lại càng ghét. \:D/\:D/\:D/
Chuẩn không cần chỉnh, chỉnh là lệch. =))
Đã năm thê bảy thiếp mà lại còn lắm tật xấu, lúc nào cũng nhìn về quá khứ (toàn nhớ nhung Thuần Nguyên Hoàng Hậu thôi, trong khi Hoàng Hậu Cảnh Nhân Cung rồi Hoa phi với Chân Hoàn ban đầu cũng yêu thương ổng đâu kém), rồi đa nghi rồi mắt như mù rồi vân vân và mây mây.
Lắm tật xấu thế mà còn không đẹp trai, bị cắm có 3 cái sừng là còn ít đó chị. =))
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Re: Hậu cung Chân Hoàn truyện (End)
Nói thẳng một câu là mấy anh họ Ái tân giác là toàn mấy ông đa tình, kiểu gặp ai xênh xênh cũng yêu. Chẳng thế mà thi thoảng lại vi hành ra ngoài cung tán gái, rồi con rơi tìm đến tận cửa. =)) Ví dụ như Hoàn Châu Cách Cách.
Ôi, tứ gia bị vùi dập thê thảm trong phim... đã thế lại còn là công nghệ đổ vỏ cao cấp chứ. :)) :))
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Re: Hậu cung Chân Hoàn truyện (End)

HallaLasbler

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/6/14
Bài viết
245
Gạo
7.000,0
Re: Hậu cung Chân Hoàn truyện (End)
Thế mà bà Chân Hoàn không khai luôn hai đứa con của Quả Thân Vương nhở, cho ông Hoàng Thượng sung sướng mà chết. :))
=)) Chị ác thí mồ ra. Cơ mà thế mới vui. :))
Thật ra khúc cuối lúc ổng ngáp ngáp có hỏi 2 đứa con có phải con ổng không, Chân Hoàn đáp "Mọi con dân trong thiên hạ đều là con Hoàng Thượng", ý tại ngôn ngoại rồi, lúc sắp chết Chân Hoàn còn tiết lộ cho ổng biết con gái Thẩm My Trang là con Ôn Thái y, thế là ổng tức quá mới chết không nhắm mắt đó chứ. =))
Coi khúc này sung sướng nhất phim, tua đi tua lại hoài. :">
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Re: Hậu cung Chân Hoàn truyện (End)
Thật ra khúc cuối lúc ổng ngáp ngáp có hỏi 2 đứa con có phải con ổng không, Chân Hoàn đáp "Mọi con dân trong thiên hạ đều là con Hoàng Thượng", ý tại ngôn ngoại rồi, lúc sắp chết Chân Hoàn còn tiết lộ cho ổng biết con gái Thẩm My Trang là con Ôn Thái y, thế là ổng tức quá mới chết không nhắm mắt đó chứ. =))
Coi khúc này sung sướng nhất phim, tua đi tua lại hoài. :">
Con nhỏ này nó cũng ít ác lắm! >:)
 

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Hậu cung Chân Hoàn truyện (End)
Phé phé, đây rầu. :))

Ai thích cung đấu mà không xem phim này thì phí. Ai thích cái lô xích xông Cung tỏa ba chấm và Mỹ nhân tâm kế của Vu Chính mà không xem phim này thì hơi bị quá phí. Phim này vượt quá sự mong đợi của tuôi quá nhiều cả về diễn xuất và tình tiết. Tôn Lệ thì thích từ trước rồi nên không kể tới (có ai thích Lệ - Siêu cu tè hông?). :))

Mình thề là xem Chân Hoàn truyện xong liền cảm thấy nản với diễn xuất của Dương Mịch với Lưu Thi Thi, 2 chị này bây giờ hơi bị hot nhưng riêng mình thấy diễn chán òm.

Chân Hoàn truyện có thể diễn viên không đẹp bằng Cung, bằng Mỹ nhân tâm kế nhưng diễn xuất đa dạng, chất lượng; tình tiết logic, có nét hơn hẳn.

Phục Tưởng Hân luôn, tạo ra một nhân vật Hoa phi quá đặc sắc. Thấy nhiều người không thích cái bác đóng Hoàng thượng nhưng mà mình là mình thích, hé hé. Thái Thiếu Phân thì ứ nói được tiếng phổ thông, xem phim lồng tiếng không khớp với khẩu hình (giống phim Việt Nam) rõ khó chịu. Tôn Lệ thì quá là xuất thần nhất là lúc đóng mấy đoạn đao lòng. Tiếc đứt cả ruột cho cặp Chân Hoàn Doãn Lễ, có duyên mà chả có phận. Quả quận vương lúc chết cũng chả được biết mình có con với người yêu, hức.

Phim này người chết như ngả rạ, xem đến cuối thấy cũng uể oải âu sầu luôn, cạnh Chân Hoàn chả còn ai.

Mà thấy bà Nhược với bà Sâu bàn tán buồn cười quá. Bà Sâu bả chọi tình tiết ở đâu đâu không. :)) Nếu tính kiểu đó thì sừng của Hoàng thượng đếm cả ngày không hết luôn. Tuôi thấy ông í chỉ có 2 cái sừng do Chân Hoàn với Huệ phi cắm thôi. Còn Diệp Lan Y yêu Doãn Lễ là đơn phương mà. Anh kia không biết cũng không tư thông gì cả. 2 đứa con của CH với DL là CH tự nuôi chứ. Với cả thuốc độc DLY dùng để đầu độc Hoàng thượng là cô này tự kiếm, CH là biết nhưng làm ngơ. Công nhận là thủ đoạn, còn đâu cái cô để tóc mái ngố ngày xưa nữa *vô cùng cảm thán*.

Nhạc phim cũng hay luôn, đùa đâu cái phim. :3

Bài này là nói riêng về mối tình Chân Hoàn Doãn Lễ, nếu xem phim thì đọc lời thấm ơi là thấm.

Còn có 2 clip hay ho này muốn chia sẻ với mọi người nữa, xem cười bể cả bụng. :))


Nghe Sâu bảo truyện khác phim mà hoang mang. Tôi vốn sợ xem phim hay rồi đi đọc truyện lại thất vọng nên mới phải nhờ Phương Hoàng bé bỏng (nổi da gà) đọc tiền trạm xem thế nào, đằng nào cô ấy cũng có kinh nghiệm đọc mấy thể loại này rồi. Hé hé.

Đại khái là thế, thích phim thế đó. Còn nhiều cái có thể nói nhưng mà làm nhảm nhiều sợ bị cộng đồng kì thị. Thôi từ từ, nói dần dần. ~.~
 

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Hậu cung Chân Hoàn truyện (End)
Nói thẳng một câu là mấy anh họ Ái tân giác là toàn mấy ông đa tình, kiểu gặp ai xênh xênh cũng yêu. Chẳng thế mà thi thoảng lại vi hành ra ngoài cung tán gái, rồi con rơi tìm đến tận cửa. =)) Ví dụ như Hoàn Châu Cách Cách.
Ôi, tứ gia bị vùi dập thê thảm trong phim... đã thế lại còn là công nghệ đổ vỏ cao cấp chứ. :)) :))
Nói chứ cũng tội ông Hoàng thượng. Từ xưa có vua nào mà không nhiều thê thiếp đâu. Ung Chính còn tính là ít ấy chứ. Cái tốt của ông ta là chung tình với Thuần Nguyên Hoàng hậu, cái dốt là lôi Chân Hoàn ra làm người thay thế và lại quá đa nghi. Nhưng mà nghĩ vụ bị cắm mấy cái sừng buồn cười thật. :))
 

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
Re: Hậu cung Chân Hoàn truyện (End)
Phim thì 76 tập, tui xem có 12 tập đầu, 8 tập cuối, chém vậy là phải rồi. Cơ mà phim hay thiệt á, coi đã ghiền. ;))
 

hquyen01224

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
82
Gạo
180,0
Re: Hậu cung Chân Hoàn truyện (End)
Hi hi, lâu lâu gặp được cái chủ đề đúng sở thích nè. Công nhận là phim này dài thiệt á, 72 tập mà không phải tập nào cũng gay cấn, có nhiều tập mấy em nương nương ăn vận đẹp đẽ rồi đi ra đi vào là hết mất tiêu, có vẻ khá buồn ngủ. Nhưng may nhờ coi với mẹ mình, mẹ mình lại khoái mấy cái kiểu phim rề rà nên coi đến tập cuối luôn. Tính ra thì trong số các phim cung đấu mình đã coi, phim này là thực nhất. Nói chung nhảy vào nhiều chuyện tại mình khác với mọi người, mình coi phim rất mê Ung Chính.

Tất nhiên là coi phim hay đọc truyện gì cũng đều thích mấy ông vua trẻ tuổi, đẹp trai, phong độ, rồi phải lòng một em tài nữ nào đó, sau đó vì trách nhiệm mà phải nạp thêm mấy em mĩ nữ khác cho đẹp hậu cung nhưng tấm lòng thì "vẫn chỉ có một mình nàng." Thế mà bác vua trong phim này (xin phép gọi bằng bác vì bác già quá ;;)) từ mấy tập đầu đã hiện rõ các tính xấu, vừa đa nghi, vừa nham hiểm, vừa mê gái thấy thương luôn à. Cảnh nàng Thẩm Mi Trang theo cái kiểu cung cấm ngày xưa ấy, là lột sạch quần áo rồi đem quấn trong cái mền, cái dâng tới tận miệng bác ấy mà bác ấy còn cười dê rất thỏa mãn là sụp đổ hình tượng mất rồi. Chỉ ngồi cầu mong bác không phải nam chính, cơ mà coi đến cuối thì biết dù em Chân Hoàn có yêu anh Quả Quận vương thì bác Ung Chính mới là nam chính. Nhưng cái làm mình kết nhất chính là chi tiết Chân Hoàn biết được sự thật Ung Chính sủng ái nàng, không phải vì yêu thích nàng, mà chỉ vì nàng giống người bác ấy từng yêu, yêu rất sâu sắc, nên bác ấy mới gọi nàng là Hoàn Hoàn (đồng âm với tên Uyển Uyển, là tên của Thuần Nguyên Hoàng Hậu) . Bác vua tuy nhiều tật xấu thiệt, không có hoàn hảo long lanh lóng lánh như các anh nam chính ngôn tình, nhưng bác ấy rất đàn ông. Bác ấy không nhầm lẫn giữa tình yêu và trách nhiệm. Phi tần mĩ nữ thực ra cũng chỉ vì để sinh con đẻ cái cho bác ấy thôi, làm hoàng đế phải có nhiều con để lỡ một đứa thất bại quá thì còn có đứa khác "an ủi", chứ mấy ông vua mà hiếm muộn con cái cũng khổ lắm ấy chứ. Bác vua có một mình mà phải đối phó với cả đống nữ nhân, người nào người nấy đầy tâm cơ như vậy mà chỉ bị "đổ vỏ" có ba lần là cũng hay lắm rồi. Nói chung ngoài Hoa phi thì mấy em nương nương kia không có em nào thật lòng yêu bác ấy vì con người bác ấy cả, nên bác ấy cũng chẳng phí hơi sức mà yêu mấy ẻm thật lòng, ngoan ngoãn thì bác ấy thương, bày mưu tính kế thì đi vào lãnh cung hết. Còn Chân Hoàn, ban đầu thực ra có yêu Ung Chính, là tình yêu của một cô gái mới lớn, là sự ngưỡng mộ dành cho một người đàn ông đầu tiên của đời nàng, nên sau này nàng mới hận, mới oán trách khi biết mình không có được trái tim người đó. Bởi thế dù cho phần sau của phim, Chân Hoàn yêu Quả Quận vương, sinh con cho chàng, vì chàng mà chấp nhận quay lại cung cấm để trả thù. Nhưng theo suy nghĩ của mình, cách Chân Hoàn nói hết mọi sự thật cho Ung Chính biết để bác ấy tức mà chết, cũng chỉ là một kiểu trả thù rất nhỏ nhen của một người đang ghen tuông mà thôi. Chân Hoàn ghen với Uyển Uyển của Ung Chính, nên mới muốn để bác ấy biết, bản thân nàng cũng có một Quả Quận vương của riêng mình, vậy mà khi Ung Chính tắt thở rồi, nàng lại thì thầm: "Có lẽ việc ngày xưa bệ hạ tự nhận là Quả Quận vương để mà tiếp cận thiếp, đã là sai rồi."

Thế nên mình coi đến tập cuối, nhìn thấy Chân Hoàn bước ra thông báo với mọi người hoàng thượng băng hà, nhưng lại rơi một giọt nước mắt đau thương, thì mình phải dẹp anh Quả Quận vương đẹp trai, chung tình qua một bên mà thừa nhận bác vua mới là nam chính của phim này đấy chứ. Coi tới khúc đó rất phục diễn xuất của Tôn Lệ, bi phẫn có, đau đớn có và thỏa mãn cũng có luôn. Còn bác Ung Chính nhiều thấy nhiều bạn chê bác ấy diễn đơ nhưng thật ra bác ấy không hề đơ chút nào, vai của bác ấy tính ra rất khó diễn, làm vua thì phải mặt lạnh như vậy, nhưng khi cười thì cũng phải che giấu một phần tâm tình thật sự, không bao giờ được để cho người khác biết bác ấy đang nghĩ gì. Và nói thật trước khi coi Chân Hoàn thì mình đã mê bác vua khi bác ấy đóng trong Tân Tam Quốc rồi, đóng vai Tào Tháo ấy, là nhân vật hay nhất phim. Chắc tại bác ấy không được đẹp trai nên coi hơi nản, nhưng dù sao càng coi sẽ càng không để ý tới "vẻ đẹp" của bác ấy nữa mà chỉ bị cuốn hút vào nhân vật thôi.

Nói chung vì mê phim nên đi mò truyện đọc, kết quả là suýt ngã ngửa với việc phim "dìm" nhân vật hoàng đế. Trong truyện là thời nhà Chu nào đó, vào phim chế thành thời nhà Thanh của Ung Chính luôn. Trong truyện bác vua cũng không mô tả là xấu hay già gì cả, mà là đủ kiểu đẹp trai, phong độ và tất nhiên không thể thiếu mưu lược và quyết đoán của mấy anh nam chính ngôn tình luôn. Đọc truyện xong thì lại càng chết mê nhân vật hoàng đế, nói chung là mình tâm đắc Chân Hoàn một thì lại thích bác vua tới mười lần, nên quyết định lảm nhảm thật dài để "tẩy trắng" cho bác ấy. :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phương Hoàng

Người phủi bụi bị bụi phủ
Nhóm Biên tập
Tham gia
16/3/14
Bài viết
1.981
Gạo
7.200,0
Re: Hậu cung Chân Hoàn truyện (End)
Phé phé, đây rầu. :))

Ai thích cung đấu mà không xem phim này thì phí. Ai thích cái lô xích xông Cung tỏa ba chấm và Mỹ nhân tâm kế của Vu Chính mà không xem phim này thì hơi bị quá phí. Phim này vượt quá sự mong đợi của tuôi quá nhiều cả về diễn xuất và tình tiết. Tôn Lệ thì thích từ trước rồi nên không kể tới (có ai thích Lệ - Siêu cu tè hông?). :))

Mình thề là xem Chân Hoàn truyện xong liền cảm thấy nản với diễn xuất của Dương Mịch với Lưu Thi Thi, 2 chị này bây giờ hơi bị hot nhưng riêng mình thấy diễn chán òm.

Chân Hoàn truyện có thể diễn viên không đẹp bằng Cung, bằng Mỹ nhân tâm kế nhưng diễn xuất đa dạng, chất lượng; tình tiết logic, có nét hơn hẳn.

Phục Tưởng Hân luôn, tạo ra một nhân vật Hoa phi quá đặc sắc. Thấy nhiều người không thích cái bác đóng Hoàng thượng nhưng mà mình là mình thích, hé hé. Thái Thiếu Phân thì ứ nói được tiếng phổ thông, xem phim lồng tiếng không khớp với khẩu hình (giống phim Việt Nam) rõ khó chịu. Tôn Lệ thì quá là xuất thần nhất là lúc đóng mấy đoạn đao lòng. Tiếc đứt cả ruột cho cặp Chân Hoàn Doãn Lễ, có duyên mà chả có phận. Quả quận vương lúc chết cũng chả được biết mình có con với người yêu, hức.

Phim này người chết như ngả rạ, xem đến cuối thấy cũng uể oải âu sầu luôn, cạnh Chân Hoàn chả còn ai.

Mà thấy bà Nhược với bà Sâu bàn tán buồn cười quá. Bà Sâu bả chọi tình tiết ở đâu đâu không. :)) Nếu tính kiểu đó thì sừng của Hoàng thượng đếm cả ngày không hết luôn. Tuôi thấy ông í chỉ có 2 cái sừng do Chân Hoàn với Huệ phi cắm thôi. Còn Diệp Lan Y yêu Doãn Lễ là đơn phương mà. Anh kia không biết cũng không tư thông gì cả. 2 đứa con của CH với DL là CH tự nuôi chứ. Với cả thuốc độc DLY dùng để đầu độc Hoàng thượng là cô này tự kiếm, CH là biết nhưng làm ngơ. Công nhận là thủ đoạn, còn đâu cái cô để tóc mái ngố ngày xưa nữa *vô cùng cảm thán*.

Nhạc phim cũng hay luôn, đùa đâu cái phim. :3

Bài này là nói riêng về mối tình Chân Hoàn Doãn Lễ, nếu xem phim thì đọc lời thấm ơi là thấm.

Còn có 2 clip hay ho này muốn chia sẻ với mọi người nữa, xem cười bể cả bụng. :))


Nghe Sâu bảo truyện khác phim mà hoang mang. Tôi vốn sợ xem phim hay rồi đi đọc truyện lại thất vọng nên mới phải nhờ Phương Hoàng bé bỏng (nổi da gà) đọc tiền trạm xem thế nào, đằng nào cô ấy cũng có kinh nghiệm đọc mấy thể loại này rồi. Hé hé.

Đại khái là thế, thích phim thế đó. Còn nhiều cái có thể nói nhưng mà làm nhảm nhiều sợ bị cộng đồng kì thị. Thôi từ từ, nói dần dần. ~.~
Chọc đúng động có khác, nói rõ lắm. =))
Hi hi, lâu lâu gặp được cái chủ đề đúng sở thích nè. Công nhận là phim này dài thiệt á, 72 tập mà không phải tập nào cũng gay cấn, có nhiều tập mấy em nương nương ăn vận đẹp đẽ rồi đi ra đi vào là hết mất tiêu, có vẻ khá buồn ngủ. Nhưng may nhờ coi với mẹ mình, mẹ mình lại khoái mấy cái kiểu phim rề rà nên coi đến tập cuối luôn. Tính ra thì trong số các phim cung đấu mình đã coi, phim này là thực nhất. Nói chung nhảy vào nhiều chuyện tại mình khác với mọi người, mình coi phim rất mê Ung Chính.

Tất nhiên là coi phim hay đọc truyện gì cũng đều thích mấy ông vua trẻ tuổi, đẹp trai, phong độ, rồi phải lòng một em tài nữ nào đó, sau đó vì trách nhiệm mà phải nạp thêm mấy em mĩ nữ khác cho đẹp hậu cung nhưng tấm lòng thì "vẫn chỉ có một mình nàng." Thế mà bác vua trong phim này (xin phép gọi bằng bác vì bác già quá ;;)) từ mấy tập đầu đã hiện rõ các tính xấu, vừa đa nghi, vừa nham hiểm, vừa mê gái thấy thương luôn à. Cảnh nàng Thẩm Mi Trang theo cái kiểu cung cấm ngày xưa ấy, là lột sạch quần áo rồi đem quấn trong cái mền, cái dâng tới tận miệng bác ấy mà bác ấy còn cười dê rất thỏa mãn là sụp đổ hình tượng mất rồi. Chỉ ngồi cầu mong bác không phải nam chính, cơ mà coi đến cuối thì biết dù em Chân Hoàn có yêu anh Quả Quận vương thì bác Ung Chính mới là nam chính. Nhưng cái làm mình kết nhất chính là chi tiết Chân Hoàn biết được sự thật Ung Chính sủng ái nàng, không phải vì yêu thích nàng, mà chỉ vì nàng giống người bác ấy từng yêu, yêu rất sâu sắc, nên bác ấy mới gọi nàng là Hoàn Hoàn (đồng âm với tên Uyển Uyển, là tên của Thuần Nguyên Hoàng Hậu) . Bác vua tuy nhiều tật xấu thiệt, không có hoàn hảo long lanh lóng lánh như các anh nam chính ngôn tình, nhưng bác ấy rất đàn ông. Bác ấy không nhầm lẫn giữa tình yêu và trách nhiệm. Phi tần mĩ nữ thực ra cũng chỉ vì để sinh con đẻ cái cho bác ấy thôi, làm hoàng đế phải có nhiều con để lỡ một đứa thất bại quá thì còn có đứa khác "an ủi", chứ mấy ông vua mà hiếm muộn con cái cũng khổ lắm ấy chứ. Bác vua có một mình mà phải đối phó với cả đống nữ nhân, người nào người nấy đầy tâm cơ như vậy mà chỉ bị "đổ vỏ" có ba lần là cũng hay lắm rồi. Nói chung ngoài Hoa phi thì mấy em nương nương kia không có em nào thật lòng yêu bác ấy vì con người bác ấy cả, nên bác ấy cũng chẳng phí hơi sức mà yêu mấy ẻm thật lòng, ngoan ngoãn thì bác ấy thương, bày mưu tính kế thì đi vào lãnh cung hết. Còn Chân Hoàn, ban đầu thực ra có yêu Ung Chính, là tình yêu của một cô gái mới lớn, là sự ngưỡng mộ dành cho một người đàn ông đầu tiên của đời nàng, nên sau này nàng mới hận, mới oán trách khi biết mình không có được trái tim người đó. Bởi thế dù cho phần sau của phim, Chân Hoàn yêu Quả Quận vương, sinh con cho chàng, vì chàng mà chấp nhận quay lại cung cấm để trả thù. Nhưng theo suy nghĩ của mình, cách Chân Hoàn nói hết mọi sự thật cho Ung Chính biết để bác ấy tức mà chết, cũng chỉ là một kiểu trả thù rất nhỏ nhen của một người đang ghen tuông mà thôi. Chân Hoàn ghen với Uyển Uyển của Ung Chính, nên mới muốn để bác ấy biết, bản thân nàng cũng có một Quả Quận vương của riêng mình, vậy mà khi Ung Chính tắt thở rồi, nàng lại thì thầm: "Có lẽ việc ngày xưa bệ hạ tự nhận là Quả Quận vương để mà tiếp cận thiếp, đã là sai rồi."

Thế nên mình coi đến tập cuối, nhìn thấy Chân Hoàn bước ra thông báo với mọi người hoàng thượng băng hà, nhưng lại rơi một giọt nước mắt đau thương, thì mình phải dẹp anh Quả Quận vương đẹp trai, chung tình qua một bên mà thừa nhận bác vua mới là nam chính của phim này đấy chứ. Coi tới khúc đó rất phục diễn xuất của Tôn Lệ, bi phẫn có, đau đớn có và thỏa mãn cũng có luôn. Còn bác Ung Chính nhiều thấy nhiều bạn chê bác ấy diễn đơ nhưng thật ra bác ấy không hề đơ chút nào, vai của bác ấy tính ra rất khó diễn, làm vua thì phải mặt lạnh như vậy, nhưng khi cười thì cũng phải che giấu một phần tâm tình thật sự, không bao giờ được để cho người khác biết bác ấy đang nghĩ gì. Và nói thật trước khi coi Chân Hoàn thì mình đã mê bác vua khi bác ấy đóng trong Tân Tam Quốc rồi, đóng vai Tào Tháo ấy, là nhân vật hay nhất phim. Chắc tại bác ấy không được đẹp trai nên coi hơi nản, nhưng dù sao càng coi sẽ càng không để ý tới "vẻ đẹp" của bác ấy nữa mà chỉ bị cuốn hút vào nhân vật thôi.

Nói chung vì mê phim nên đi mò truyện đọc, kết quả là suýt ngã ngửa với việc phim "dìm" nhân vật hoàng đế. Trong truyện là thời nhà Chu nào đó, vào phim chế thành thời nhà Thanh của Ung Chính luôn. Trong truyện bác vua cũng không mô tả là xấu hay già gì cả, mà là đủ kiểu đẹp trai, phong độ và tất nhiên không thể thiếu mưu lược và quyết đoán của mấy anh nam chính ngôn tình luôn. Đọc truyện xong thì lại càng chết mê nhân vật hoàng đế, nói chung là mình tâm đắc Chân Hoàn một thì lại thích bác vua tới mười lần, nên quyết định lảm nhảm thật dài để "tẩy trắng" cho bác ấy. :D
Ai bảo bác quá già làm chi. :"<
 
Bên trên