MỞ ĐẦU
Tháng Mười năm hai nghìn không trăm lẻ sáu.
Một đám cưới giản dị diễn ra dưới tiết trời mưa đông rét buốt.
Hoa sữa bên hiên chưa kịp nở rộ đã vội tàn úa theo những tiếng mưa bay. Cánh hoa bay lả tả trong không trung, hương thơm nồng nàn quyện cùng nước mưa tạo nên hương vị thật khác biệt.
Trong căn nhà nhỏ vốn lạnh lẽo, đơn sơ nay có thêm một người đàn ông với đôi mắt dịu dàng và tính cách ấm áp, bao dung. Con bé gọi người đó là dượng. Dượng là chồng của mẹ. Dượng là một giáo viên tiểu học trẻ hơn mẹ hai tuổi.
Đêm tân hôn của mẹ, con bé ngồi trên chiếc giường nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng quắc chiếu thẳng vào con cú nhỏ đang ướt đẫm mưa đông trên cây mận gầy gò. Đứa em nhỏ bên cạnh bỗng bừng tỉnh, ngồi bên cạnh con bé nghiêng đầu hỏi chị vài câu vừa đúng lúc con cú kêu lên ba tiếng. Không to không nhỏ.
o0o
Tháng Mười hai năm hai nghìn không trăm lẻ sáu.
Cơn lạnh mùa đông tràn về không dự báo trước. Căm căm, hanh khô, khó chịu.
Đứa em nhỏ không chịu nổi cái rét, ốm một trận thật nặng, nhập viện đã hai ngày, dượng vừa đổi ca với mẹ ở bệnh viện để về nhà nghỉ ngơi sau một ngày túc trực ở bệnh viện.
Con bé nấu xong bữa tối thì ra hiên nhà nhìn lá vàng rơi. Đôi mắt nâu lạnh lùng nhìn từng chiếc lá lìa cành, uốn éo vài cái trên không trung rồi chạm vào mặt đất. Những chiếc lá vàng cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị một cơn gió mạnh cuốn chúng vào với nhau, hòa lẫn, xáo trộn, và một nửa bị lạc mất. Nửa còn lại, bị gom thành đống chờ ngày đốt thành tro. Đều tan biến.
Đôi mắt dịu dàng của gã dượng vẫn quấn chặt lấy thân hình con bé. Trong đôi mắt ấy ánh lên thứ bóng tối vô tận của tạp niệm xấu xa.
Đêm ấy, con bé mất đời con gái trong ngôi nhà trống rỗng, tối đen.
Con dao gọt trái cây sắc bén luôn được cất giữ dưới gối con bé chỉ đủ sức làm cánh tay gã dượng bị cắt một đường. Thật mảnh mai.
o0o
Tháng Sáu năm hai nghìn không trăm lẻ bảy.
Nắng tháng Sáu bao giờ cũng gay gắt, rọi thẳng vào mặt con bé không chút thương tiếc, cái nóng rát trên đôi mắt nhắm nghiền gọi con bé thức tỉnh sau một giấc ngủ không dài. Con bé lặng người nghe tiếng cười của vài tên đàn ông đang tụ tập nơi phòng khách, bộ quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, tóc bết lại quanh khuôn mặt ửng đỏ. Bỗng dưng con bé hé miệng cười, một nụ cười đầy chua chát.
Đứa em nhỏ bên cạnh cựa mình làm con bé thoát khỏi những suy nghĩ tối đen. Dang tay ôm đứa em nhỏ cần được bảo vệ vào lòng, con bé nhắm mắt ru mình đi vào giấc ngủ.
Lần nữa mở mắt khi trời đã tối đen, gã dượng đẩy cho con bé một bát cháo ếch nóng hổi rồi đoạt đứa em từ tay con bé, nụ cười trên gương mặt gã chưa từng hả hê đến vậy, chỉ là đôi mắt ấy vẫn dịu dàng không chút đổi thay.
Bát cháo ăn chưa được phân nửa thì một người lạ bước vào, là một tên đàn ông trung niên phốp pháp, đôi mắt ti hí đầy vẻ dâm tà, dưới ánh đèn vàng vọt, tên đàn ông xoa đôi bàn tay đầy mỡ vào nhau rồi chồm lên người con bé.
Giật mình. Sợ hãi. Căm thù. Chịu đựng. Phẫn nộ. Bùng nổ.
Từng thứ từng thứ một gom chung vào nhau, cuối cùng hóa thành kích động khi tên đàn ông đưa tay xé áo con bé. Lùi mình vào góc đầu giường, con bé thừa biết dù mình có hét lạc giọng cũng chẳng ai nghe thấy cùng lúc đó tiếng hét hoảng sợ của đứa em nhỏ vang lên ở một góc nhà. Con bé để đôi mắt mình dán chặt lên khuôn mặt người đàn ông, đôi chân vung vẩy loạn xạ mong giữ được chút khoảng cách, một bàn tay nhỏ bé vươn ra cầm lấy chiếc bình hoa thủy tinh đang cắm đầy hoa cẩm chướng không chút chần chừ đập thẳng vào đầu tên đàn ông…
Hất tên đàn ông ra khỏi người mình, con bé đứng dậy tập tễnh bước ra khỏi phòng để đi đến phòng bên cạnh. Cánh cửa khép hờ bị con bé dễ dàng mở ra, từng bước từng bước một tiến đến gần gã dượng, cánh tay cầm bình hoa run lên nhè nhẹ, chờ gã dượng vừa ngẩng đầu, một bình hoa nặng nề đã giáng xuống đầu gã…
Năm đó con bé mười sáu tuổi.
Con bé vốn tên Hoa. Đứa em nhỏ tên Quỳnh. Lúc còn sống, quỳnh là loài hoa ba con bé yêu thích nhất.
Smigel Nguyễn chưa có chương 1 thôi thì đọc phần mở đầu trước đi em nhá.