Hoa - Tạm dừng - Sâu.

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
Anh Thiên đệp zai có quan hệ thế nào vậy chị? Chắc là HE với anh này phỏng?
Váy đỏ? Cách gọi giống trong bài Lặng lẽ Sa Pa.
Có quan hệ làm chất dẫn và chất xúc tác cho nam nữ chính đến với nhau. :)) Nam chính còn khuya mới ló mặt.
Ôi, chị nhớ gì về Sa Pa chắc chị xỉu, nhớ liên quan đến khí tượng thủy văn thôi.
 

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
CHƯƠNG 01. - Phần 2.

CHƯƠNG 02. GẶP - Phần 1.

Đặt hai chậu vạn thọ nhỏ xuống đất, Hoa đưa tay phủi phủi lớp bụi bám bẩn trên tấm bia đá cũ kĩ, chút hoài niệm khắc khoải trong lòng như giọt nước tủi hờn nhanh chóng tràn ra khóe mắt, chị lẩm nhẩm đọc từng chữ một.

“Ông: Trần Tiến Thanh
Sinh năm: 1958
Mất: 23 – 4 – 2001
Hưởng thọ: 43 tuổi…”


Có những chuyện dù đã trôi qua nhiều năm nhưng kí ức để lại là vĩnh viễn, có những người dù không còn tồn tại nhưng luôn sống trong tâm khảm của người khác, vô cùng sống động. Với Hoa, ba chị là một người như vậy, bao điều ông dạy chị làm người chị đều cẩn thận khắc ghi nhưng chị lại không làm được, nó trở thành nỗi bi ai lớn nhất trong đời khiến mỗi lần đứng trước ba chị đều cúi đầu tủi thân nấc lên thành tiếng. Chị đốt một bó nhang, cắm cho ba mình ba cây rồi đi một vòng cắm đều vào những ngôi mộ vô bia. Trời ngày đông sập tối rất nhanh, chị kéo cao áo che bớt gió lạnh, đôi gò má tái nhợt thiếu sức sống, bước chân chị rảo nhanh trên những đám cỏ khô, tiếng cành cây gãy vang lên trong không trung vắng lặng kèm tiếng ếch nhái thỉnh thoảng lại họa lên khiến chị rùng mình. Bước chân chị nhanh hơn, lúc cách chỗ ba chị vài mét thì một ngôi mộ được ốp đá mới toanh đập vào mắt chị, xuyên qua khoảng cách giữa hai người một lớn một nhỏ chị nhìn thấy ảnh của một người phụ nữ đang tươi cười trên tấm bia đá bóng loáng, chị vô thức đọc lên cái tên “Võ Thị Hoài” rồi khẽ lắc đầu tiếc nuối. Người đàn ông đang đứng trước bia bỗng dưng quay đầu, ánh mắt của anh ta chạm vào mắt chị, vô cùng lạnh lẽo, người chị run lên một cái, gật nhẹ đầu rồi vội vã rời đi.

Đó là lần đầu tiên Hoa gặp Thanh. Không ai biết được, giữa những người đã chết, một dợi dây vô hình đã ràng buộc lên họ vào một chiều giáp Tết se lạnh, đầy hoang đường.

5.
“Cô không biết đấy thôi, con gái bây giờ ghê gớm lắm, đàn ông mà có tiền, có chút sự nghiệp mà ngoại hình lại tốt thì chắc chắn sẽ bị bám đuôi bằng bất cứ giá nào, bất kể người đàn ông ấy có vợ hay chưa.” Qua tấm gương phản chiếu của salon tóc, Hoa nhìn thấy hai người đàn bà, một trong số họ không hề xa lạ với Hoa, người vừa lên tiếng chính là bà ấy – vợ của Cáo Già, giọng điệu bà ta nóng bỏng, đầy vẻ coi khinh nhưng không thể nào giấu đi vẻ ghen tỵ ẩn sâu nơi đáy mắt.

“Nói vậy cũng phải. Bà biết vợ chồng bà My giáo viên cấp ba không, vừa li dị xong đấy, một trận rùm beng cũng vì lão chồng có bồ nhí bên ngoài, nuôi dưỡng suốt hai năm qua đến khi bà My phát hiện mới làm lớn chuyện… Chậc, con gái bây giờ.” Phụ nữ ấy mà, chỉ cần tụ tập với nhau thì chồng con là chuyện không tránh khỏi, sau chồng con của mình thì chính là chồng con nhà người khác, kể lể, bình luận còn chuyên nghiệp hơn cả nhà báo. “Mà bà ấy, nói người ta nhưng cũng coi chừng lão chồng nhà bà ấy, dạo này thấy lão cũng ăn diện dữ lắm, có khi nào không…?”

Cũng biết thấp giọng thì thầm với nhau cơ đấy. Hoa âm thầm bĩu môi lắc đầu, hai người phụ nữ này vô tư như ở nhà mình, họ có hiểu hay không, toàn bộ những người đang có mặt dù không mở miệng phụ họa, đều mang vẻ mặt lạnh nhạt chỉ quan tâm đến chuyện của mình nhưng đều đang dỏng tai hóng chuyện. Tò mò là căn bệnh chung của con người.

Vợ Cáo Già phẩy tay che giấu nét chột dạ thoảng qua trong đáy mắt, tự tin phủ định: “Cho vàng lão ấy cũng chẳng dám.”

Theo động tác của cô phục vụ, Hoa đứng dậy đi vào trong để làm sạch mái tóc ngắn vừa cắt tỉa xong của mình, bước chân chị chẳng dừng lấy một cái kể cả khi vợ Cáo Già ngẩng đầu quan sát chị, chị chỉ cong môi cười rồi gật nhẹ đầu như một lần chào hỏi thoáng qua. Thú thật, Hoa thấy mình rất thiếu đạo đức, cười trên nỗi đau của người khác, còn là nỗi đau có một tay của chị đóng góp nhưng Hoa không đồng tình với lí luận của bà ấy, gom “con gái bây giờ” thành một bó rồi kết thành tội chung vô hình tạo nên định kiến kéo dài bằng khoảng cách giữa hai thế hệ. Rốt cuộc, hai người phụ nữ đang kết tội “con gái” ấy đã quên mất bản thân mình cũng là mẹ của những cô “con gái bây giờ”. Đấy là chưa kể “con gái bây giờ” trong lời của họ chỉ là số ít trong số rất ít những cô gái như vậy mà thôi.

Thực tế mà nói, Hoa cũng đang bám theo một người đàn ông “thành công và có ngoại hình” nhưng chị sớm đã không còn là cô gái, chị đã là một phụ nữ trưởng thành nếu không muốn nói là một người đàn bà đầy thực dụng. Chị với Cáo Già, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều không phải là quan hệ bao nuôi càng không phải là quan hệ tình cảm yêu đương thắm thiết đến bỏ vợ bỏ con, chị và hắn chính xác mà nói là quan hệ trao đổi, người bán và kẻ mua. Hơn nữa, so với những cô gái dùng nhan sắc hay thân xác để nhận lấy tiền và tình yêu của đàn ông thì chị đều hơn họ. Chị dùng cả nhan sắc lẫn thân xác còn bao gồm cả thủ đoạn trong những mối quan hệ để kéo dài lợi ích của cả chị và Cáo Già. Tựu chung, chị và hắn là quan hệ cộng hưởng, lợi của người này là ích của kẻ kia. Cáo Già không tiếc cho chị những vị trí tốt, những món quà đắt tiền, những phần hoa hồng cao gấp nhiều lần tiền lương… đổi lại, chị cũng để hắn hưởng thụ thú vui của một người đàn ông, giúp hắn quan sát cấp dưới ai được ai không, tận dụng những lần xã giao để lôi kéo người khác hay luôn biết điều không hề đụng chạm đến thế giới riêng của hắn, thế giới thuộc về gia đình của Cáo Già. Vì vậy, suốt tám năm bên cạnh hắn với vai trò của một tình nhân, chị chưa bao giờ bị vợ Cáo Già ghen bóng ghen gió mà kiếm chuyện làm khó dù tiếp xúc không hề ít lần.

Nhớ lần đầu chị gặp vợ Cáo Già là cách đây bốn năm, lúc chị vừa chuyển từ phòng kế hoạch lên làm thư ký riêng cho Cáo Già, vợ hắn đến khi hắn đang ôm chị trong lòng mà ve vuốt đầy vui vẻ. Vợ hắn chỉ gõ cửa hai tiếng đã vội vã vặn nắm đấm cửa bước vào, khi ấy chị rời khỏi tay Cáo Già, đứng một bên đưa tay lật lấy tập hồ sơ trên bàn còn hắn thì cầm bút chuẩn bị kí, động tác tự nhiên đến nỗi vợ hắn phải đứng ngơ ngác ở cửa không dám tiến vào vì sợ Cáo Già và chị đang bàn chuyện quan trọng. Chị ngẩng đầu cười với bà ấy một cái rồi ôm tập hồ sơ bước ra. Lúc chị đóng cửa phòng có liếc mắt một cái rồi rời đi, khóe môi hiện lên nụ cười rất nhẹ, vợ Cáo Già đang cúi đầu kiểm tra mùi nước hoa trên người hắn mà chị thì chưa bao giờ dùng đến nước hoa.

Sau lần đó, chị và vợ Cáo Già mỗi lần gặp đều chỉ nhạt nhẽo xã giao vài câu lấy lệ, quan tâm vài câu cho có chuyện để nói trong lúc chờ Cáo Già xong chuyện, lâu ngày thành quen, thậm chí vợ Cáo Già thỉnh thoảng còn xem chị như không tồn tại.

Làm tình nhân bí mật nhưng không bị ghen tuông dù chỉ thoáng qua trong ánh mắt âu cũng là thất bại của chị.

6.
Hoa mang đầu tóc mới đến thẳng quán cà phê hẹn với cô em gái không hề bận tâm đến chuyện vẻ mặt vừa cắt tóc của mình trông rất ngu ngơ. Hôm nay là cuối tuần, phố xá lên đèn đúng giờ nhưng dòng người đông hơn hẳn ngày thường, phần lớn là những cặp tình nhân đưa nhau đi hẹn hò hoặc là một gia đình nhỏ dắt theo con cái xuống phố ăn uống vui chơi. Vẫn có nhiều người giống Hoa, một mình một xe trên phố, nhưng hiếm có người thong dong giống chị, bởi vì chị là phụ nữ độc thân mượn ngày cuối tuần để gặp một cặp tình nhân khác. Khi ý nghĩ này lướt qua đầu Hoa, chị bật cười tự giễu cợt chính mình, giữa dòng xe dừng đèn đỏ, một cô gái xinh đẹp với nụ cười ngây thơ và có phần hơi điên như vậy khá hút mắt người khác, Hoa cũng mặc kệ, hết đèn đỏ thì chị lướt nhanh đi, trong lòng vẫn còn than thở không dứt.

Phục vụ quán nhìn chị ngồi một mình ở góc quen với ánh mắt ngạc nhiên, cậu ta đưa menu cho chị rồi vô thức sờ đầu. Hoa lật menu, phì cười một cái: “Chẳng lẽ tóc chị xấu như vậy sao?”

Thanh niên trẻ nhe răng cười lúng túng, bàn tay gãi loạn trên mái tóc đinh, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Dạ không, xinh lắm ạ.”

Gấp lại menu, Hoa bảo phục vụ: “Cho chị một ly sinh tố bơ, hai người hẹn với chị lát nữa mới tới.” Chờ phục vụ đi khỏi, Hoa đưa tay nhìn đồng hồ, chị đến sớm tận mười lăm phút rồi nhớ lại vẻ ngượng ngùng của thanh niên trẻ, chị cúi người nhìn bộ váy hoa đang mặc trên người chẳng ăn nhập gì với mái tóc tém vừa cắt xong. Có người nói, con gái khi buồn thường cắt tóc mà đâu có biết cắt tóc đôi lúc chỉ là hứng thú nhất thời của con gái mà thôi, mái tóc trên đầu chị chính là ví dụ điển hình. Chị mang ý định gội đầu đến salon tóc, trong lúc chờ đến lượt mình chị lật báo để xem, bỗng dưng nhận thấy mình nên thay đổi một chút, chị chọn kiểu tóc bob chấm vai như mẫu trong báo. Thế rồi, khi thợ cắt tóc hỏi chị muốn cắt kiểu gì, chị lại chẳng chần chừ chỉ ngay vào tấm hình có mẫu tóc tém đang treo trên tường, ngay tầm mắt.

Quỳnh đến, vẻ mặt của em khi thấy tóc của Hoa còn khoa trương hơn cậu phục vụ, em ngồi phịch xuống bên cạnh chị, đôi mắt nhìn chị không thể tin được rồi đưa tay cầm lấy tay chị điên cuồng lắc, trong miệng lẩm nhẩm: “Không phải chị em, không phải chị em.”

Điện thoại trên tay Hoa rơi thẳng xuống ghế sô pha, Hoa choáng váng trước phản ứng của cô em gái nhỏ, chị đưa tay mạnh mẽ đập một cái lên đầu Quỳnh thành công khiến em ôm đầu la lên oai oái, đôi mắt chị trừng Quỳnh: “Mày phát điên cái gì vậy hả?”

“Ai bảo chị cắt mất đầu tóc dài…” Quỳnh mếu máo kháng nghị, người chị với vẻ ngoài thùy mị bao năm không đổi thoáng chốc đã trở thành một người hoàn toàn khác, vẻ thùy mị giấu hẳn sau vẻ nổi loạn của mái tóc ngắn, bảo em thích nghi ngay tức khắc là điều không thể.

Hoa bực bội hất tay Quỳnh ra khỏi người mình rồi ngoảnh mặt nhìn người đến cùng em, bắt gặp ánh mắt của chị, Minh mỉm cười lễ phép chào một tiếng.

Ừm, không tệ, nhìn người đàng hoàng, lễ phép, khá thành thật. Hoa nghĩ như vậy trong khi cười đáp lại tiếng chào của Minh, đôi mắt chị lướt qua cặp kiếng rồi dừng lại ở nốt ruồi trên đuôi mắt của cậu, những ngón tay đang cầm ly sinh tố run lên khe khẽ, nụ cười trên mặt Minh quá chói mắt khiến người chị cứng lại đến hít thở cũng trở nên khó khăn. Sự khác thường của Hoa chỉ diễn ra trong chốc lát nên không ai nhận ra, Quỳnh ngồi bên cạnh Minh, trong mắt, trên mặt em đều là sự vui vẻ hạnh phúc không thể che giấu. Em đang nhìn chị mình nên không hề thấy những thứ xa lạ đang trôi qua đôi mắt của Minh.

Sự sợ hãi trong Hoa bùng lên một cách mạnh mẽ, một bàn tay đặt dưới bàn bấm chặt vào nhau, sự đau nhức truyền đến thức tỉnh Hoa nhanh chóng, chị đưa ly sinh tố lên môi uống một ngụm, chờ Quỳnh và Minh gọi thức uống với phục vụ rồi hỏi Minh: “Em tên gì? Đang học ngành gì?”

“Dạ em tên Minh, lúc trước em học quản trị kinh doanh, nhưng giờ em ra trường rồi.” Minh thành thật trả lời.

Một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp nhưng nhiều hơn chính là cố ý tiếp cận. Hoa tròn mắt, cười đầy hứng thú: “Trùng hợp quá, lúc trước chị cũng học quản trị kinh doanh, nói vậy thì chắc em vào học lúc chị vừa ra trường rồi.”

“Ôi, thật hả chị, chúng ta quả thật có duyên.” Minh nhìn chị bằng vẻ mặt không thể tin được rồi bật cười, giọng điệu rất vui sướng.

Hoa cũng cười theo nhưng trong lòng thì hừ lạnh, đóng kịch rất khá tiếc rằng tu vi chưa cao. Một mái tóc mới, một dáng người mới, con người thể hiện ra bên ngoài cũng không giống xưa, Minh khác trước rất nhiều, dưới ánh đèn mờ ảo của quán cà phê nếu là người khác có lẽ Minh đã qua mặt được nhưng với Hoa thì không. Chị có thói quen nhìn vào mắt khi giao tiếp, hơn nữa cho dù gặp gỡ bất kì ai, là lần đầu hay lần sau bao giờ chị cũng nhìn vào mắt đầu tiên để đánh giá con người đối diện mình. Minh có cặp kiếng che đi đôi mắt nhưng nốt ruồi ở đuôi mắt cậu ta không thể qua được ánh mắt sắc bén của Hoa, nó khiến chị sợ hãi đồng thời cũng làm chị thấy may mắn.

Đưa tay lên sờ vào mái tóc ngắn của mình, Hoa nhìn Quỳnh, lồng ngực chị nghẹn thắt, đôi vai vô hình càng thêm trĩu nặng. Chị biết, có những chuyện muốn giấu cũng chẳng đủ sức, sớm hay muộn cũng có ngày được tiết lộ ra nhưng chị không biết bắt đầu từ đâu, cũng chưa biết khi nào mới là thời điểm thích hợp.

Thời gian đã trôi sẽ không bao giờ quay ngược trở lại.

CHƯƠNG 02 - Phần 2.​
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Lại một zai mới, hú hú. Nếu mà Minh cố ý tiếp cận Quỳnh để gặp Hoa, thế này thì Quỳnh có bị tổn thương không?:-s:-s:-s
 

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
Lại một zai mới, hú hú. Nếu mà Minh cố ý tiếp cận Quỳnh để gặp Hoa, thế này thì Quỳnh có bị tổn thương không?:-s:-s:-s
Tận hai zai mới luôn đó chứ. :))
Có nha em, còn khiến Quỳnh nhớ ra chuyện cũ nữa. Thôi nói luôn, Minh là con trai của gã đàn ông đã chết ở phần mở đầu. :v
 

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
CHƯƠNG 02 - Phần 1.

CHƯƠNG 02 - Phần 2.

7.
Váy Đỏ nép mình giữa những góc khuất của quán nhậu xa xỉ nơi những ánh đèn lúc đi ngang qua chỉ kịp để lại vài nét le lói không rõ mặt người, ả thò tay lôi từ áo lót ra những đồng tiền polymer có phần nhàu nhĩ với giá trị thấp nhất là năm mươi nghìn đồng, kéo thẳng những tờ tiền đang có trong tay, ả nhẩm tính giá trị của nó rồi nở một nụ cười. Vừa hoan hỉ vừa chua chát. Ả phải cố mà sống sót ở đây, nơi những lớp bùn ngày một dày lên quấn chặt lấy đôi chân và từ từ kéo ả chìm sâu trong nó mặc ả vẫy vùng, mặc ả không cam chịu, đứa em trai đáng thương của ả đang phải thoi thóp trong bệnh viện chờ ngày phẫu thuật bệnh tim bẩm sinh. Đời ả chát ngắt, đến được đây cũng nhờ người giới thiệu dẫn đường, ý định sinh tồn mạnh mẽ hơn việc phải chết đi buộc ả phải đưa chân vào con đường tiếp viên quán nhậu rồi nhanh chóng dùng xác thân có vài phần nhan sắc để đổi lấy một số tiền. Rồi ả cũng rõ, dù muốn hay không chỉ cần làm đàn ông vui sướng, tiền trong túi họ sẽ tự động đưa đến ngực mình.

Giữa bóng tối chập choạng, một đốm sáng lóe lên, mùi khói thuốc theo đó vương nồng trên sống mũi, ả định lách mình bước đi thì đốm sáng bị ném thẳng xuống đất, tiếng giày dẫm lên dập tắt hoàn toàn thứ ánh sáng vừa le lói, một bóng dáng gầy gò đi về phía ả. Váy Đỏ há miệng thở dốc, muốn kêu lên thành tiếng nhưng chợt nhận ra bên ngoài nơi này ồn ào biết bao, có ai nghe thấy tiếng kêu gào của một cô gái nhỏ, hoặc có nghe thấy thì liệu có chịu để ý hay không, đương nhiên là không, ở những nơi xa xỉ sáng chói, phận người vì thế cũng đơn bạc và thảm thương hẳn đi. Ả cúi người gỡ đôi giày cao gót với phần gót nhọn hoắt cầm lên hai tay, hai chân lui hẳn về phía sau dựa sát vào bức tường đóng rêu lạnh lẽo.

“Là tôi.”

Hai chiếc giày vẫn đưa lên trước mặt, Váy Đỏ chần chừ khi nghe giọng nói có chút quen nhưng lại không thể nhận ra ai: “Cô là ai?”

Hoa lôi điện thoại từ túi quần, mở khóa để bật đèn pin rồi chiếu vào khoảng không, ánh sáng vừa đủ để Váy Đỏ nhận ra chị. Chị buồn cười, bản năng sinh tồn của Váy Đỏ rất lớn nhưng bản năng phát hiện nguy hiểm của ả lại bằng không, chị theo chân ả từ lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh vậy mà đến khi điếu thuốc trên tay chị sắp lụi tàn ả mới nhận ra sự hiện diện của chị. “Mang giày vào đi, nếu tôi là kẻ xấu, đôi giày của cô chẳng làm gì được đâu, lần sau phải cảnh giác hơn ở những nơi như thế này.” Chị thuận miệng nhắc nhở Váy Đỏ bằng kinh nghiệm của chính bản thân mình, phận đàn bà với nhau chị chẳng muốn làm khó ai.

“Cảm ơn chị.” Váy Đỏ buông giày thật lòng cảm ơn một tiếng bởi những điều Hoa vừa nói đều đúng sự thật.

Cất điện thoại vào túi rồi lấy ra một gói thuốc lá trắng xanh, Hoa dựa lưng vào tường song song với Váy Đỏ, chị bật lửa tiếp tục nhả khói, xung quanh họ bóng tối dường như vô tận hơn. Cả chị và ả lần lượt theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình, đều là những tâm sự chất chồng vô tình hóa thành tiếng thở dài hun hút. Chị rít mạnh một hơi thuốc rồi mở miệng: “Sao cô lại làm nghề này?”

Len qua khoảng trống giữa hai bức tường sừng sững, ả ngửa cổ giương đôi mắt tối tăm cố tìm một vì sao hay một mảnh mây khác thường trên bầu trời đen nghịt, thật lâu sau mới trả lời: “Vì tôi muốn nhanh có tiền.”

Hoa chỉ à một tiếng, đôi mắt dán chặt vào bức tường đối diện, câu trả lời của Váy Đỏ chẳng làm chị bất ngờ, chung quy lại cũng đều vì một chữ “tiền” mà ra. Có rất nhiều người lên án tiền, lên án những người sống vì tiền nhưng họ lại quên rằng thiếu tiền thì họ chẳng sống được còn những người vì tiền mục đích cuối cùng của họ tốt hay không tốt đều vì phục vụ con người cả. Chị cũng vì tiền, Váy Đỏ cũng vì tiền. Chị vì cuộc sống sớm đưa đẩy thành người thực dụng còn Váy Đỏ thì sao, chưa hẳn ả đã thực dụng như chị nhưng chắc chắn không phải để ả sống sướng hơn. Đến cả xác thân còn không giữ được thì sướng hơn có ích lợi gì.

“Làm một giao dịch với tôi đi.” Chị đốt điếu thuốc thứ ba, thình lình buông một câu như vậy. Thực ra, ngay từ đầu chị đã có ý định đi theo Váy Đỏ, chị muốn xem thử ả là một người như thế nào. Váy Đỏ không hề làm chị thất vọng, ả và tiền có sự gắn kết với nhau, ả sinh tồn vì tiền, ả vì tiền mà sẵn sàng đánh đổi.

“Tôi được lợi gì từ chị?” Thấy chưa, những gì chị nghĩ chẳng hề sai. Chị biết Váy Đỏ đang nhìn mình nên thản nhiên để mặc ả quan sát, cả hai đều đã thích nghi với bóng tối nên việc nhìn nhau chẳng hề khó khăn.

“Năm triệu. Nhiều hơn số tiền cô vất vả một đêm ở nơi này.” Chị nhếch môi cười dễ dàng đưa ra một con số, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay được chị đưa lên miệng rít một hơi thật dài chờ Váy Đỏ trả lời.

Váy Đỏ vẫn nhìn chị, ả không biết chị là ai nhưng lại nhận thấy một sự đồng cảm khó hiểu giữa hai người. Ả từng cho rằng chị cũng giống mình nhưng nét gia giáo cũng vẻ ngoài thùy mị khiến ả hoài nghi những suy nghĩ của bản thân, cách vài hôm gặp lại chị khác hẳn, vẻ ngoài thùy mị gần như đã biến mất thay vào đó là nét kiêu sa của một người phụ nữ từng kinh qua nhiều chuyện. Ả ngạc nhiên, chị cùng lắm chỉ hơn ả vài tuổi. “Tôi phải làm gì?” Ả e dè hỏi.

Vứt điếu thuốc trên tay xuống chân, chị dùng gót giày nghiền nát nó rồi nói bằng giọng thản nhiên: “Diễn một vở kịch. Xong chuyện, tiền sẽ thuộc về cô.”

8.
Vài ngày sau buổi tối cà phê cùng Minh, Hoa vẫn không có ý định nói bất cứ điều gì với Quỳnh, chị vẫn bình thản như mọi ngày, vẫn nghe cô em kể vài chuyện vui khi yêu đương với Minh, vẫn phụ họa khi cần thiết nhưng chị vẫn biết để càng lâu chuyện càng nguy hiểm, em của chị sẽ tổn thương nặng nề hơn. Chị không muốn Quỳnh bị tổn thương nhưng hơn hết, chị càng sợ hãi em sẽ nhớ lại chuyện cũ, đả kích như thế đến chị muốn chấp nhận còn phải mất rất nhiều thời gian huống chi là cô em gái từ nhỏ đã được bảo bọc như Quỳnh. Chuyện không chắc chắn, Hoa sẽ không bao giờ làm.

Chiều cuối tuần trời bỗng đổ mưa, những hạt mưa như gieo rắc vào lòng người vài chuyện sầu niệm hết sức rát bỏng, Quỳnh đứng bên hiên nhìn những mưa rơi càng lúc càng nặng hạt thì than ngắn thở dài, Minh đang chờ em và chị hai ở quán ăn – nơi chị hai đã đặt chỗ trước vào ngày cuối tuần đông đúc. Hoa vừa tắm xong thì nhìn thấy Quỳnh đang đứng ở cửa, chị vừa vò tóc vừa bước ra, mắt chị dán chặt vào cây mận gầy gò đang cong mình dưới cơn mưa to, len lén thở dài: “Chị biết em đang lo lắng điều gì, vào nhà gọi điện cho Minh đi, hết mưa thì chị em mình đi.”

“Em gọi rồi ạ, Minh đến rồi, đang chờ chị em mình ở quán ăn.” Quỳnh đưa mắt nhìn Hoa, đôi mắt chị vẫn nhìn về phía trước, ánh nhìn sâu hút như muốn kéo mọi khoảng không tiến về gần mình, như thể cảnh vật trước mặt đẹp đến không thể tưởng, lớn lên bên cạnh chị nhưng chưa bao giờ em biết chị đang suy nghĩ điều gì.

Rời ánh mắt khỏi cây mận già, Hoa lại nhìn sang cây bằng lăng đang bị nước mưa phũ phàng vặt trụi đám hoa đã và chưa kịp nở rộ, cánh hoa tím trong buổi chiều tàn lả tả bay xuống sân nhà, hòa vào dòng nước mưa trôi về phía rãnh cống, cánh hoa sớm đã bị nước vùi dập đến không còn hình hài, sắc tím lẫn vào trong nước rồi từ từ dung nhập thành một. Lát nữa thôi, chị cũng như những hạt mưa kia nặng nề rơi phá vỡ đóa quỳnh được chị luôn bảo bọc. Chị không lo sợ cánh quỳnh sẽ như cánh bằng lăng mỏng manh chìm hẳn vào trong nước, chuyện chị lo nhất chính là mặc kệ người thưởng hoa thiếu tâm bao nhiêu quỳnh vẫn bất chấp ngày đêm mà tỏa sắc.

Mặt trời khuất hẳn sau dãy núi cao, mưa cũng tạnh dần, Hoa dắt xe ra khỏi nhà chở Quỳnh đến chỗ hẹn với Minh. Suốt đường đi, em vẫn luôn miệng kể chuyện của Minh cho chị nghe, chị đều cười, nụ cười của chị xót xa đầy mặc cảm tội lỗi.

Quán cuối tuần đông hơn hẳn, người đến người đi tấp nập vô cùng, Hoa đặt bàn trong phòng, người có tiền đương nhiên phải khác. Phòng chị đặt ở cuối hành lang, gần hòn giả sơn nước chảy róc rách suốt ngày, trên đường đi Quỳnh vẫn liên tục nhìn khắp mọi nơi, Hoa cũng mặc, gần đến nơi chị mới đưa tay kéo Quỳnh nhắc em đi đứng cẩn thận. Chị dừng chân trước cửa phòng, đưa tay vặn nắm cửa, cửa vừa hé ra thì chị giật mình dừng tay, ngơ ngác đứng ngay cửa. Chị đưa tay ngăn Quỳnh mở cửa bước vào, nhưng tiếng nói trong phòng đã sớm vọng ra bên ngoài.

“Là anh phụ bạc tôi trước, hôm nay tôi sẽ chết ở đây cho anh xem.”

Xoảng. Keng…

Hàng loạt tiếng động xảy ra phòng nhỏ, tiếng kéo ghế, tiếng bể ly, tiếng người va chạm vào nhau, tiếng khóc than nức nở. Tiếng Minh khàn giọng quát mắng nặng nề: “Cô làm cái gì vậy hả, tôi và cô không quen biết nhau.”

“Anh nói dối, anh luôn miệng nói anh yêu tôi nhưng vừa quay đi anh đã vội vàng có người mới…”

Khóc lóc đạt thật đấy, vở kịch diễn cũng đặc sắc lắm. Hoa khen thầm trong lòng, chị quay đầu nhìn Quỳnh, sắc mặt em tái nhợt, cả người em khẽ run lên, em ngơ ngác tiến lên hất mạnh bàn tay đang giữ chặt em của chị hai rồi đưa tay đẩy cửa bước vào vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng Minh thô bạo xô đẩy một cô gái vào góc bàn khiến cô ấy và cả chiếc ghế đều ngã hẳn xuống đất. Ngổn ngang. Kinh hoàng.

Minh giật mình nhìn hai người bước vào phòng, nhìn thấy Quỳnh bàng hoàng đứng trước mặt, cậu nhanh chóng tiến lên, định đưa tay chạm vào Quỳnh nhưng em nhanh chân lùi ra sau vài bước, vẻ mặt nhìn cậu hết sức đề phòng, Minh vũ phu như vậy không thể nào là người em yêu, đến một cô gái mà anh ta cũng có thể ra tay mạnh bạo như vậy. Em ngơ ngác nhìn cô gái đang ngồi dưới dất, bộ dáng cô ấy thảm hại vô cùng, khuôn mặt vẫn còn vương đầy nước mắt, em tự hỏi chính mình, cô ấy có phải là tương lai của chính em?

“Em nghe anh nói, anh không quen cô ta…” Minh vội vàng giải thích, nhưng lời của cậu Quỳnh chẳng còn muốn nghe, em đưa tay tát mạnh vào má Minh rồi xoay người bỏ chạy khỏi phòng không hề nghe thấy tiếng chị hai gấp gáp gọi em.

Hoa đứng một bên sửng sốt nhìn hành động của Quỳnh, em gái của chị dường như đã bị ép chặt đến không thể thở, đây là lần đầu chị nhìn thấy con bé phản ứng dữ dội như vậy, trái tim chị như bị ai bóp lấy, đau đến rút người. Chị đưa mắt nhìn Váy Đỏ đang ngồi dưới mặt đất, ả hiểu ý lập tức đứng dậy rời đi, hướng ả đi không khác Quỳnh là bao.

Đưa mắt nhìn Váy Đỏ đóng lại cửa phòng, lại nhìn Hoa đang ung dung ngồi xuống ghế, Minh bật cười, giọng điệu vô cùng càn rỡ: “Hóa ra chị ghét tôi đến mức sử dụng trò này để chia rẽ tình yêu của chúng tôi. Chị không sợ em chị sẽ tổn thương nếu biết sự thật sao?”

“Sợ!” Hoa thản nhiên trả lời. Câu trả lời của chị ngược lại khiến Minh lúng túng, cậu không thể nhìn thấu cô gái đang ngồi trên ghế, trông như ngây thơ nhưng lại hành sự vô cùng cẩn thận.

Hoa đưa tay xoay những chiếc ly trên bàn, nhìn Minh vừa lâm trận đã rối loạn thì nhếch môi cười hết sức thoải mái. So với chị, Minh lăn lộn ngoài đời chẳng ít hơn bao nhiêu nhưng cậu ta kém hơn chị ở chỗ, nơi chị lăn lộn là đao kiếm vô hình, còn nơi Minh phải lớn lên đao kiếm dường như không có mắt, chuyện gì cũng được giải quyết bằng bạo lực. Hoa nhấc ly rồi đặt thật mạnh lên bàn tạo nên một tiếng vang rất lớn, chị nhướng mày nhìn Mình, đôi mắt nâu đầy khiêu khích, nhưng Minh chưa kịp bất an chị đã buông một câu như sét: “Tôi nên gọi cậu là Minh hay là Minh Ruồi?”

Nụ cười trên môi Hoa ngày càng đậm, Minh trước mặt chị là người không hề xa lạ. Người với người, gặp được nhau chắc hẳn vì duyên, còn duyên đúng duyên sai ngày một ngày hai chưa thể nói rõ.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
Ẹc thôi xong. Âm mưu trùng trùng. :tho11::tho11::tho11:
Thực ra chị cũng vừa viết vừa nghĩ mình có bị quá sức không, tự dưng vẽ rắn thêm chân, một đống thứ phức tạp, ngay từ đầu truyện đã có một lớp bí mật, nữ chính na trên thân nhiều bí mật quá chắc có ngày chết sớm mất. :-s
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Thực ra chị cũng vừa viết vừa mình có bị quá sức không, tự dưng vẽ rắn thêm chân, một đống thứ phức tạp, ngay từ đầu truyện đã có một lớp bí mật, nữ chính na trên thân nhiều bí mật quá chắc có ngày chết sớm mất. :-s
Chết sớm mà chị viết HE to tướng trên đầu. Chả nhẽ hạnh phúc chỉ dành cho những người giản đơn. Chân thật so với cuộc sống nhưng thấy cũng tội cho nhân vật Hoa nếu ngủm sớm.
 

Sâu

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.969
Gạo
3.600,0
Chết sớm mà chị viết HE to tướng trên đầu. Chả nhẽ hạnh phúc chỉ dành cho những người giản đơn. Chân thật so với cuộc sống nhưng thấy cũng tội cho nhân vật Hoa nếu ngủm sớm.
Không chết được, thế thì tội nam chính lắm, lẽ nào hai lần cưới vợ đều chết cả hai. :))
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Sắp giống mấy phim truyền hình dài tập Việt Nam.
Tò mò muốn chết được à.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên