Chào bạn tác giả! Mình cũng viết một truyện dài có tên "Tường Vi trong mưa" nên khi thấy tựa truyện của bạn liền cảm thấy khá tò mò. Mình chưa đọc hết, nhưng cũng xin có vài viên gạch gọi là... 
Theo những gì bạn nói thì mình hiểu đây là một câu chuyện bạn viết ra để kỉ niệm, để lưu giữ "gì đó" riêng cho bản thân. Thế nên mình sẽ không bàn đến nội dung hay những thứ gọi là hình tượng nhân vật, diễn biến tâm lý, tính logic v.v... Đọc chương 1, với cách vào truyện của bạn mình cũng đã có những suy đoán sơ lược về diễn biến cũng như kết thúc rồi. Mình chỉ muốn góp chút cảm nhận chủ quan về hình thức truyện thôi.
Giống như một số bạn ở đây, mình cũng cảm thấy việc bạn sử dụng ngôi 3 xen lẫn với ngôi 1 có gì đó chưa thật thuyết phục. Dù bạn đã giải thích rằng làm vậy để câu chuyện có thêm chiều sâu, nhưng thực tình là mình chưa nhìn thấy hiệu quả ấy.
Mình không rõ tại sao bạn lại chọn ngôi 1 để viết, vì ngôi 1 thực sự là một ngôi kể dễ viết nhưng lại rất khó hay. Tầm nhìn hạn hẹp, khó lái mạch. (Một người phải viết cả trăm chương ở ngôi 1 với cốt truyện và hình tượng nhân vật phức tạp cho hay.
) Theo mình, nếu bạn muốn khai thác tất cả các tuyến nhân vật như hiện tại thì hãy đưa nó về ngôi 3 để có sự thống nhất. Tất nhiên, không ai quy định việc phải viết thế nào mới là đúng, nhưng việc bạn xen kẽ hai cách kể với nhau mà không có ít nhất là một dấu ngắt đoạn khiến mình lấn cấn rất nhiều trong việc bám mạch. Nói điều này hi vọng bạn không giận, nhưng ngôi 1 chỉ đạt hiệu quả nhất khi nó có thể làm cho người đọc đắm chìm trong thế giới của nhân vật "tôi". Nhưng bạn lại miêu tả nội tâm không nhiều, thi thoảng xen ngôi 3 làm mình luôn có cảm giác anh chàng "tôi" này khá... kịch. Kiểu như bạn đang chỉ cố diễn lại vai "tôi" đó thôi, không phải do anh ta tự kể. Điều này khiến nó không được chân thật lắm.
Có một điểm mình nhận thấy là bạn rất đầu tư vào tả cảnh. Nhưng lại một lần nữa, ngôi 1 khiến cho các đoạn tả cảnh của bạn không thể phát huy tác dụng. Nó góp phần tăng tính kịch cho nhân vật "tôi" hơn. Thử nghĩ xem, chúng ta đâu phải lúc nào cũng để tâm xem mưa nắng nóng lạnh ra sao, bầu trời mặt đất nó tròn méo thế nào. Thường chỉ như vậy khi có tâm trạng thôi, đúng không? Nếu đụng đâu cũng tả, lại tả một cách khá hoa mỹ và thi thoảng hơi sến sẽ khiến mình nghĩ anh chàng này thật cải lương cho xem.
Nhưng nếu bạn dùng ngôi 3 để viết thì lại khác, có lẽ cảm giác đó sẽ giảm đi ít nhiều.
Điểm nữa bạn nên cân nhắc là mình thấy bạn dù tả cảnh rất nhiều, nhưng như mình đã nhắc tới ở trên, tả nội tâm lại khá ít. Thay vào đó là kể. Bạn dùng các câu ngắn tả hành động, liên tiếp nhau. Kiểu như "tôi làm cái này, sau đó thì làm cái này, rồi lại làm cái này, trong lúc đó thì người kia làm cái này"... Điều này khiến nhiều đoạn hơi khô, mang tính liệt kê gây nhàm chán. Nếu có thể tiết chế lại được những đoạn kể như vậy, chắt lọc những gì cần thiết, xen vào tả nội tâm thì mình nghĩ truyện sẽ có độ lắng đọng nhiều hơn đấy!
Cuối cùng, về vấn đề tả cảnh, bạn có ý thức quan sát, tìm tòi ra những hình ảnh ví von mới, những cách thể hiện độc đáo hơn so với những lối mòn thông thường. Rất là đáng khen. Tuy nhiên, nếu tả quá tập trung, quá nhiều, chưa kể đến việc hình tượng nhân vật và cảm nhận của người đọc bị ảnh hưởng như mình đã phân tích, thì nó sẽ khiến truyện trở thành một bài văn tả cảnh, thiếu tự nhiên bạn ạ. Hãy tiết chế và lựa chọn câu từ hơn, để cho cảnh vật về đúng với vai trò làm nền, tô điểm và nâng tầm nhân vật. Trường phái của mình là giản dị gần gũi, vậy nên khi tả mình cũng rất ít khi sử dụng những từ ngữ quá hoa mỹ. Ví như tả một bát canh sườn heo thì chỉ dừng ở mức nó đúng là một bát canh sườn heo thơm ngon, chứ không phải là một báu vật có một không hai trên đời này.
Không phải cứ cái gì đẹp nhất mới là thứ tốt nhất, bạn hiểu ý mình chứ? 
Một vài cảm nhận và chia sẻ của mình, chúc bạn đều tay viết và truyện sẽ ngày một hay hơn!
Sớm hoàn thành nhé!

Theo những gì bạn nói thì mình hiểu đây là một câu chuyện bạn viết ra để kỉ niệm, để lưu giữ "gì đó" riêng cho bản thân. Thế nên mình sẽ không bàn đến nội dung hay những thứ gọi là hình tượng nhân vật, diễn biến tâm lý, tính logic v.v... Đọc chương 1, với cách vào truyện của bạn mình cũng đã có những suy đoán sơ lược về diễn biến cũng như kết thúc rồi. Mình chỉ muốn góp chút cảm nhận chủ quan về hình thức truyện thôi.
Giống như một số bạn ở đây, mình cũng cảm thấy việc bạn sử dụng ngôi 3 xen lẫn với ngôi 1 có gì đó chưa thật thuyết phục. Dù bạn đã giải thích rằng làm vậy để câu chuyện có thêm chiều sâu, nhưng thực tình là mình chưa nhìn thấy hiệu quả ấy.


Có một điểm mình nhận thấy là bạn rất đầu tư vào tả cảnh. Nhưng lại một lần nữa, ngôi 1 khiến cho các đoạn tả cảnh của bạn không thể phát huy tác dụng. Nó góp phần tăng tính kịch cho nhân vật "tôi" hơn. Thử nghĩ xem, chúng ta đâu phải lúc nào cũng để tâm xem mưa nắng nóng lạnh ra sao, bầu trời mặt đất nó tròn méo thế nào. Thường chỉ như vậy khi có tâm trạng thôi, đúng không? Nếu đụng đâu cũng tả, lại tả một cách khá hoa mỹ và thi thoảng hơi sến sẽ khiến mình nghĩ anh chàng này thật cải lương cho xem.

Điểm nữa bạn nên cân nhắc là mình thấy bạn dù tả cảnh rất nhiều, nhưng như mình đã nhắc tới ở trên, tả nội tâm lại khá ít. Thay vào đó là kể. Bạn dùng các câu ngắn tả hành động, liên tiếp nhau. Kiểu như "tôi làm cái này, sau đó thì làm cái này, rồi lại làm cái này, trong lúc đó thì người kia làm cái này"... Điều này khiến nhiều đoạn hơi khô, mang tính liệt kê gây nhàm chán. Nếu có thể tiết chế lại được những đoạn kể như vậy, chắt lọc những gì cần thiết, xen vào tả nội tâm thì mình nghĩ truyện sẽ có độ lắng đọng nhiều hơn đấy!
Cuối cùng, về vấn đề tả cảnh, bạn có ý thức quan sát, tìm tòi ra những hình ảnh ví von mới, những cách thể hiện độc đáo hơn so với những lối mòn thông thường. Rất là đáng khen. Tuy nhiên, nếu tả quá tập trung, quá nhiều, chưa kể đến việc hình tượng nhân vật và cảm nhận của người đọc bị ảnh hưởng như mình đã phân tích, thì nó sẽ khiến truyện trở thành một bài văn tả cảnh, thiếu tự nhiên bạn ạ. Hãy tiết chế và lựa chọn câu từ hơn, để cho cảnh vật về đúng với vai trò làm nền, tô điểm và nâng tầm nhân vật. Trường phái của mình là giản dị gần gũi, vậy nên khi tả mình cũng rất ít khi sử dụng những từ ngữ quá hoa mỹ. Ví như tả một bát canh sườn heo thì chỉ dừng ở mức nó đúng là một bát canh sườn heo thơm ngon, chứ không phải là một báu vật có một không hai trên đời này.


Một vài cảm nhận và chia sẻ của mình, chúc bạn đều tay viết và truyện sẽ ngày một hay hơn!
