Đoạn cuối làm chị khá là lo cho hai người. Hình như mẹ Phong không hề biết chuyện Bảo Nhi ở với Phong nhỉ.
Chị nghĩ chỗ này viết "không dám bước vào luôn" thì hay hơn, đỡ bị lặp chữ "phòng".Vốn không định nghe lén câu chuyện nhưng vì cô Tâm Phương đang khóc nên tôi không dám bước luôn vào phòng, cửa phòng không đóng
Bảo Nhi ăn hết bátcháo tôi mua thì cô Tâm Phương cũng về đến,
Bảo Nhi khẽ thở dài nhìn lên ánh đèn chan hòa đang tỏa sáng trong căn phòng.Hy vọng hiện
sắc mặt cũng đã trắng nhợt đi.Bảo Nhi cũng không
Chị nghĩ từ "ngập tràn" thích hợp hơn.Hy vọng được sống căng tròn trong đôi mắt.
Sụp.Sự mạnh mẽ gắng gượng của Bảo Nhi bị bẻ gãy, thế giới xunh quanh cô ấy bắt đầu xụp đổ.
Sụp.Cô không dám khóc nữa, nước mắt cố nuốt vào lòng, cô sợ nếu cô khóc thì khoảng trời trước mặt Bảo Nhi sẽ xụp đổ.
“Mỗi tháng bố mẹ cậu cho cậu bào nhiêu tiền?”
còn vòng tay ôm lấy tôi.Tôi muốn cản nhưng cũng