Hoàng tử Tí - Cập nhật - Nhatlienhoan

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Ừ. Quy định ngôn từ của Gác khá gắt nhưng mình không anti nó. Chỉ là đôi khi một vài lỗi nhỏ xíu bị nhắc cũng hơi bực, còn lại thì mình thích thắt chặt ngôn từ như vậy.
Mình bắt đầu viết từ dạo học lớp 7, nhưng ko đăng lên mạng vì hồi đấy mạng vẫn còn chưa về vs bản Mèo
Tuổi trẻ tài cao dữ. ^:)^Hồi đó mình cũng có thằng bạn tuổi trẻ tài cao như vậy. Suốt năm cấp hai nó cho ra đời (theo mình được biết) là ba truyện. Cơ mà ảnh chỉ viết vào tập rồi giữ làm kỉ niệm. Ai dè sau một vài năm cuốn vở đã bị dính nước và hiện tại, lượng chất xám phải sử dụng để đọc hiểu còn nhiều hơn lượng chất xám được sử dụng để viết truyện mới. =))=))
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
CHƯƠNG 2: TRỐN TÌM, HOÀNG THẤT VÀ ÔNG LÃO KÌ BÍ
Địa điểm đã chọn xong, Chuối Chiên vào vị trí rồi quay lại nói với các bạn:
- Các cậu đi trốn đi, tớ đọc thần chú đây.
Bốn đứa còn lại nháo nhào chạy tản ra:
- Chạy nhanh đi nào các cậu ơi!
- Cầu dừa sung đủ xài thơm nho quất chuối camcầu dừa sung đủ rồi. Ấy chết, nhầm! Cầu dừa sung đủ xài thơm nho mít chuối… lại nhầm. – Chuối Chiên cứ vừa đọc vừa nhầm lại vừa tự la rầy bản thân đoản trí. Nhưng rồi cuối cùng cậu cũng đọc xong câu thần chú năm lần không vấp váp gì.
evoke virtual_de2b1e0b61876152f0f7c816237882a3.jpg
Mở mắt ngó xung quanh, mọi thứ trống huơ trống hoắc làm cậu bàng hoàng. Mới lúc trước đây còn ầm ĩ mà bây giờ lại im lặng đến ngỡ ngàng. Chuối Chiên đưa mắt cầu cứu hai chú hộ vệ nhưng lại nhận được sự lắc đầu quả quyết của hai người. Cậu không biết rằng luật lệ trong quân lính không cho phép họ tham gia vào những việc không có trong bổn phận, và chỉ ra nơi bạn bè trốn lại là cấm kị nhất. Cậu trao cho họ ánh mắt oán trách rồi tức tối đi tìm mọi người.

Sau một hồi quanh quẩn bên cây Cổ Thụ, Chuối Chiên cuối cùng cũng đi đến địa điểm gần nhất: vườn Rau Cải. Cậu nhìn bao quát một hồi rồi chần chừ bước chân xuống vườn. Sau khoảng một phút làm quen với môi trường mới, Chuối Chiên hào hứng chạy như bay qua những ruống Rau Cải. Cậu phóng tới trước, trườn sang ngang, quay ngoắt 180 độ và kìa… có một cái gì đó trông rất khác những thứ khác. Chuối Chiên nhanh chân nhưng đồng thời cũng cẩn thận không để lại quá nhiều âm thanh khiến “thứ kia” biết được. Càng tiến gần tới đối tượng, cậu chợt nhận ra thứ đó là một con người, và rồi theo phản xạ, cả người kia và cậu cùng phóng ngược trở lại như hai tia chớp. Lí do rất đơn giản: Chuối Chiên cần tới cây Cổ Thụ để bắt người nọ còn người kia thì cần tới cây Cổ Thụ để được an toàn. Thế là có một cuộc thi chạy đầy ngoạn mục giữa hai đứa trẻ trên một vườn rau cải giữa trưa hè.

- Nấm Rơm ở chỗ vườn cải. – Chuối Chiên la thật to khi vừa chạm tay vào gốc Cổ Thụ.
- Khỉ thật! Chỉ cần một chút xíu nữa là an toàn rồi. Cậu là con trai mà sao lại bắt tớ trước hả? – Nấm Rơm tức tối cằn nhằn, tiện tay đánh cho Chuối Chiên một cái. Hai chú hộ vệ bất giác nhỏm người dậy nhưng bắt gặp nụ cười tươi rói của Chuối Chiên nên lại thôi.
- Thì tớ cũng có biết là ai đâu. Chẳng qua vô tình đi tới rồi gặp cậu thôi mà.
- Mà sao tìm được tớ?
- Thật ra thì… thấy có cái gì đó kì kì ở một gốc rau nên tớ lại xem thử. Hóa ra là cậu. Hì hì.
- Kì kì? Tớ kì chỗ nào hả?
Ánh mắt Chuối Chiên vô tình liếc nhìn mái tóc của Nấm Rơm. Chẳng khi không cô nàng lại có cái tên đó. Mái tóc xù rối bung lên sau cuộc chạy đua vừa nãy.

Gãi mũi, Chuối Chiên thật thà nói:
- Ờ… mái tóc của cậu… chúng nổi bật giữa vườn rau cải… nên tớ…
- À… Mái tóc này hả? Niềm tự hào của tớ đó! Vậy là cậu nhận ra tớ nhờ mái tóc này hả? – Nấm Rơm hí hửng ra mặt mỗi khi ai đó đề cập đến mái tóc của cô bé. Tuy rằng đa phần mọi người không có hảo cảm lắm với mái tóc này. Nhưng Nấm Rơm cực kì tự hào vì không có ai trong Vương quốc có được mái tóc đặc biệt này. Cô bé cho rằng, khác biệt đồng nghĩa với đặc biệt và điều đó thực sự là một điều đáng tự hào.
- Đúng vậy! Cậu thực sự rất đặc biệt!
Chuối Chiên cũng nhiệt tình khen bạn. Tuy nhiên, khi mà cậu còn đang hí hửng thì bỗng có một bàn tay bất ngờ đập lên vai cậu khiến cậu giật bắn người. Quay người lại, Chuối Chiên hoảng hồn không thốt nên lời.

- Không lo đi tìm mà ở đây trò chuyện cùng người đẹp hen. – Cả Cà Chua, Khoai Lang và Bí Luộc không biết từ lúc nào đã ở ngay sau lưng cậu và đang trưng ra một nụ cười rộng ngoác mang tai.
- Các… các cậu ở đây từ khi nào thế? – Chuối Chiên ngơ ngác hỏi.
- Thì từ cái lúc mà có người nào đó không còn tập trung vào trò chơi nữa, tụi tui cũng rón rén đi ra sau lưng ai kia. – Bí Luộc lém lỉnh trả lời bằng một giọng nghe vô cùng nhột.
Chuối Chiên méo mặt liếc nhanh qua hai chú hộ vệ. Cả hai lúc này đang cười ngặt nghẽo bắt gặp ánh nhìn của Chuối Chiên vội lấy lại vẻ nghiêm chỉnh, và làm lơ coi như không có chuyện gì xảy ra. Quá mất mặt, Chuối Chiên vội nói:
- Thôi được rồi, tớ thua. Tớ sẽ làm lại.
- Rồi có trò chuyện cùng người đẹp nữa không? – Bí Luộc vẫn chưa buông tha, châm chọc.
Nấm Rơm nãy giờ đỏ mặt không nói gì bỗng giãy nảy:
- Nè nè. Lúc nãy tớ trốn chưa được bao lâu đã bị bắt, các cậu còn muốn tớ bị bắt sớm nữa hả? Hu hu.
Thấy Nấm Rơm mè nheo, thủ lĩnh Cà Chua cũng lè lưỡi:
- Thôi thôi. Cho tớ xin. Chơi lại. Làm đàng hoàng đó nha. Không là tối không được về nhà gặp Mẹ đâu đó. Ha ha.

Ra chiều hù dọa Chuối Chiên đâu đó xong, Cà Chua phất tay cho cả lũ chạy đi trốn. Chuối Chiên lại lọ mọ tìm tới gốc Cổ Thụ nhắm mắt niệm thần chú: “Cầu dừa sung đủ xài thơm nho quất chuối cam.”
bd66e4b3a182cfdc1a8b91af07e5a7b6.jpg

Mãi tới khi Chuối Chiên phải niệm câu thần chú tới lần thứ hai mươi lăm, tức cậu đã thua năm lần liên tiếp, cũng là lúc trời đã nhá nhem tối, và mặt mũi đứa nào đứa nấy không còn hình dáng của một con người nữa thì cả bọn mới tha cho Chuối Chiên. Thủ lĩnh Cà Chua lại một lần nữa thay mặt cho cả bọn chào tạm biệt Chuối Chiên:
- Hôm nay chơi vui chứ Chuối Hột?
- Ừ. Vui lắm! Tớ trước giờ chưa lúc nào vui như hôm nay cả.

Lời Chuối Chiên nói là thật khi cậu luôn phải đọc sách và tham luận với Vua Cha. Nhưng Cà Chua lại bĩu môi ra vẻ không tin lắm vì cu chàng cho rằng ở cái tuổi này thì mọi đứa trẻ đều đã phải chơi đủ mọi loại trò chơi rồi chứ. Tuy nhiên, cậu vẫn nói:
- Bữa sau ghé chơi tiếp. Nhóm tụi tớ luôn hoan nghênh cậu. – Nói rồi Cà Chua vỗ mạnh vai của Chuối Chiên khiến cậu bạn xém ngã, Cà Chua vội cười trừ nói:
- Xin lỗi! Xin lỗi! Thôi. Hẹn gặp cậu khi khác nhé. Chúng tớ trốn nhà ra đây chơi. Về trễ chắc no đòn quá. Tạm biệt!

Lời tạm biệt thật ra thì Chuối Chiên không nghe rõ, vì lúc đó những gì cậu có thể thấy là bốn cái đầu lúc nhúc chạy nhanh về phía ngôi làng phía Đông. Nhưng điều khiến cậu sững người không phải vì tốc độ phóng đi siêu nhanh của đám bạn mà là câu nói trốn nhà. Phải chăng cả bọn đều trốn ngủ trưa giống như cậu?

“Hóa ra đâu phải chỉ có mình mình là không thích ngủ trưa cơ chứ. Hi hi.” Hí hửng với phát hiện mới của mình, Chuối Chiên cười toe rồi chạy vù về phía lâu đài, bỏ lại hai chú hộ vệ lắc đầu ngán ngẩm dãi nắng cả ngày chạy theo.

“Hẹn gặp lại, các cậu!”
oOo​

Chuyện là cả Lâu đài Hoa Quả đã có một tình huống giở khóc giở cười. Sau khi bữa tối đã dọn ra đầy đủ, mọi người đã có mặt ở bàn ăn, riêng một nhân vật không có mặt. Các bạn đoán đúng rồi đấy! Cậu chàng Chuối Chiên lúc này vẫn đang mải miết chạy thật nhanh về lâu đài để thỏa mãn cái bụng rỗng đang kéo còi của mình. Hoàng hậu Sầu Riêng thì lo lắng vì mọi bữa, Chuối Chiên luôn là người có mặt đầu tiên ở bàn ăn nhưng hôm nay khi mọi người đã đông đủ lại không thấy cậu đâu cả. Vả lại, lần đầu tiên cậu ra ngoài chơi, tuy rằng có hai vệ sĩ theo cùng nhưng với tính loắt choắt và sự tinh quái của cậu, nàng sợ rằng hai người vệ sĩ sẽ khó lòng mà kè kè bên Chuối Chiên được.

Trong khi Hoàng hậu Sầu Riêng đang lo sốt vó đi tới đi lui, Đức vua Mít Ngọt phái lính tráng ra ngoài đi tìm Chuối Chiên, thì bỗng có một tiếng khóc quen thuộc vang lên:
- Ta đói. Ta muốn ăn. Cho ta vào gặp Cha Mẹ và Anh Chị đi. Ta là Hoàng tử Chuối Chiên đây mà. Hu hu. Mẹ ơi! Cứu Tí!
- Có chuyện gì mà ầm ĩ bên ngoài thế hả? Có biết là Hoàng thất đang dùng bữa hay không hả? – Đức vua Mít Ngọt nổi giận quát.
- Dạ bẩm Đức vua. Sự là có một thằng nhóc tự nhận là tiểu Hoàng tử, đòi vào lâu đài. Thậm chí cả hai thuộc hạ được cử đi theo tiểu Hoàng tử cũng lầm lẫn. Nhưng mà người này không phải con trai của một kẻ ăn mày thì đích thực là một đứa ăn mày. – Tướng quân Mướp Đắng vội vàng trả lời Đức vua Mít Ngọt.
- Dẫn ta gặp cậu bé đó.
- Để thiếp đi cùng chàng. – Hoàng hậu Sầu Riêng sốt ruột muốn cùng đi để xem có thật là Chuối Chiên trở về hay không?

- Ôi con trai tôi! Sao lại thành ra thế này hả con? – Trong khi Hoàng hậu Sầu Riêng dở khóc dở cười ôm cậu con trai nước mắt nước mũi tèm lem cùng bộ dáng lem luốc thật thê thảm vào lòng, Đức vua Mít Ngọt nổi giận mắng:
- Các ngươi cho rằng tiểu Hoàng tử là một đứa ăn mày? Con trai của một kẻ ăn mày?
- Dạ bẩm. Bộ dáng của tiểu Hoàng tử như thế này thì… thần, thần… – Tướng quân Mướp Đắng vội vàng quỳ ráp xuống đất khó xử, sợ hãi đáp.
- Ngươi sai lính đi khắp Vương quốc tìm xem có một người ăn mày nào không? Nếu tìm được ta sẽ thưởng lớn, còn không được thì mang đầu lại đây cho ta. – Đức vua Mít Ngọt nổi cơn thịnh nộ quát.
- Thần, thần… - Tướng quân Mướp Đắng hốt hoảng – Tội thần đáng chết. Tội thần đáng chết.

Hoàng hậu Sầu Riêng nhẹ nhàng kéo mép quần của Đức vua Mít Ngọt vừa khẽ giọng:
- Đức vua bớt giận. Cũng không nên trách Tướng quân như vậy. Tiểu Hoàng tử cũng đã trở về an toàn rồi. Chàng cũng nên…
- Hừ. Lui xuống hết cho ta. – Phất tay đuổi lính tráng ra ngoài, Đức vua Mít Ngọt quát lớn.
- Dạ vâng! – Trong khi Tướng quân Mướp Đắng và lính tráng trong lâu đài lui xuống thì Hoàng hậu Sầu Riêng dẫn Chuối Chiên đi tắm rửa sạch sẽ. Vừa đi, nàng vừa nói:
- Tí con, sao con lại thành ra như thế này?
(Ở nhà, Chuối Chiên được gọi là Tí và mỗi khi Tí ở trong Lâu đài, bên cạnh gia đình của cậu ấy, chúng ta sẽ dùng danh xưng này để trò chuyện)
- Lát Mẹ tắm cho con con kể Mẹ nghe. Vui lắm! – Tí đáp lại Mẫu Hậu với khuôn mặt đầy nét tự hào. Xem ra lem luốc thế này là một thành công của cậu hôm nay.
- Vậy Mẹ con mình đi tắm thôi. – Hoàng hậu Sầu Riêng buồn cười đáp.
- Đi thôi! – Tí hí hửng đánh tay về phía trước xông pha vào phòng tắm.

Đức vua Mít Ngọt nhân lúc hai Mẹ con đang tắm, thì hỏi chuyện và bàn bạc với Trưởng Hoàng tử Dừa Xiêm cùng Công chúa Dâu Tằm.

Sau khi trút bỏ bộ quần áo dơ bẩn xuống, Chuối Chiên nhảy ùm vào thau nước ấm vừa vỗ bành bạch vừa kể cho Mẫu Hậu nghe:
- Mẹ! Mẹ biết không? Hôm nay Tí đã ra ngoài chơi và gặp được bốn người bạn mới đó. Họ còn chỉ cho con biết được hai trò chơi rất hay nữa.
- Thế con đã biết tên của họ chứ?
- Tất nhiên rồi ạ. Thủ lĩnh Cà Chua này, bom cay Khoai Lang nè, (sở dĩ Chuối Chiên gọi Khoai Lang là bom cay, vì tính đánh rắm không quy tắc của cậu bạn này đã mở rộng tầm mắt cho Chuối Chiên) chàng ngố Bí Luộc và công chúa tóc xù Nấm Rơm. Hi hi.

Nhìn ngắm nụ cười tươi trên môi con trai, Hoàng hậu Sầu Riêng biết được rằng hôm nay Tí đã rất vui vẻ. Thậm chí cậu còn đặt biệt danh cho những người bạn cậu mới gặp lần đầu nữa. Tí chỉ đặt biệt danh cho những ai cậu thật sự yêu quý thôi. Cười vui vẻ cùng con trai, nàng hỏi:
- Vậy Tí con, các bạn đã giới thiệu cho con chơi những trò chơi gì?
- Tụi con chơi tận hai trò lận nhé. Trò Oẳn Tù Tì nè. Mẹ biết trò đó không? Mỗi người phải ra một trong ba loại quả: Chanh, Dâu, Ớt. Chanh thắng Dâu, Dâu thắng Chanh, Chanh thắng Ớt và Ớt thắng Dâu. Con đã thua vì chọn tên của Mẹ đó.
Nhìn khuôn mặt nũng nịu vì thua cuộc của Tí, Hoàng hậu Sầu Riêng cười khổ, vừa tắm tắp cho Tí vừa nói:
- Con kể Mẹ nghe chuyện ngày hôm nay đi.
- Là như thế này… Con ra khỏi thành… gặp được các bạn: Cà Chua, Bí Luộc, Nấm Rơm, và Khoai Lang. Cà Chua chấp nhận con… Con được chỉ hai trò Oẳn Tù… và Trốn Tìm… Chanh, Dâu, Ớt… Dâu thắng Chanh, Ớt thắng Dâu và Chanh thắng Ớt… Con thua trò Oẳn Tù Tì… bắt được Nấm Rơm… năm lần… Về nhà…
Tí cứ ngắt đoạn mỗi lần Hoàng hậu Sầu Riêng xối nước lên đầu cậu. Điều đó khiến cho câu chuyện của cậu trở nên khó hiểu, tuy nhiên Hoàng hậu Sầu Riêng cũng đã nắm hiểu được câu chuyện của cậu. Nàng quả thật là thông minh!

Gia đình Hoàng gia lại tề tựu bên bàn ăn với những món ăn bốc lên mùi thơm phức. Tí lại một lần nữa kể lại câu chuyện của chuyến đi ngày hôm nay cho mọi người nghe. Nhìn những nụ cười trên môi mọi người, cậu biết rằng câu chuyện của mình thực sự thú vị, và chắc chắn Vua Cha sẽ cho cậu tiếp tục ra ngoài chơi. Tí cứ hí hửng vừa kể vừa cười rồi lơ đễnh dính cơm lên mặt khiến cả nhà cười òa lên. Không khí hạnh phúc, ấm áp trong lâu đài theo ánh nến lấp lánh vương tỏa ra màn đêm lạnh lẽo bên ngoài.

Ánh sáng ấm áp từ ngọn nến trong lâu đài vươn xa mãi, vươn tận tới một nơi tối tăm nhỏ bé nơi góc đường để lộ ra một bóng người. Trông kĩ lại thì đó là một lão già quần áo rách nát thật tội nghiệp và dơ bẩn. Tuy nhiên chiếc mũ ông đang đội lại trông cực kì lạ mắt, mang đến cho người đối diện một cảm giác huyền bí và không tầm thường như vẻ ngoài của ông. Bộ râu trắng dài ôm kín khuôn mặt hốc hác của ông đối lập với bóng tối nơi đây. Đôi mắt sáng và sâu làm ông trông cực kì thâm sâu khó dò. Lạ lùng thay, từ khuôn mặt khắc khổ kia, một nụ cười bí ẩn pha chút ấm áp nở ra và hướng về phía ánh sáng phát ra. Rõ ràng đây là một ông lão nghèo đói. Phải chăng Đức vua Mít Ngọt đã sai khi nói trong toàn Vương quốc Trái Cây không thể tìm thấy một người ăn mày nào? Nụ cười bí ẩn kia có ý nghĩa gì và thân phận của ông lão trong bóng đêm là ai? Không ai rõ, chỉ biết rằng, đích đến của nụ cười bí ẩn kia chắc chắn là Lâu đài Hoa Quả, cùng năm bóng người tươi cười không hay biết rằng mọi cử chỉ của họ đều được thu vào trong đôi mắt sáng huyền bí kia.
wizard_by_adam_brown-d3iiyfb.jpg

…oOo…​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Chà chà, càng lúc càng dễ thương ^^
Truyện thiếu nhi mà chị. Nhẹ nhàng về ngôn ngữ nên thấy thế. Mà chị có cảm thấy chỗ nào chưa hay lắm, cần sửa chữa cứ góp ý cho em nha. Em chân thành cảm ơn luôn!
Again, cảm ơn chị đã đọc nhanh như vậy. Mới đăng có xí xi. ^^ :tho6: :D:D
 

Tử Ngọc Lan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/16
Bài viết
280
Gạo
0,0
Truyện thiếu nhi mà chị. Nhẹ nhàng về ngôn ngữ nên thấy thế. Mà chị có cảm thấy chỗ nào chưa hay lắm, cần sửa chữa cứ góp ý cho em nha. Em chân thành cảm ơn luôn!
Again, cảm ơn chị đã đọc nhanh như vậy. Mới đăng có xí xi. ^^ :tho6: :D:D
Chị? What? Mình già thế này rồi sao T_T
Tạm thời mình chưa góp ý về nội dung vì mới chỉ có 2 chương. Còn về ngôn từ, thì thế này là ổn rồi, từ ngữ trong sáng, có đôi chút trẻ con. Nhưng thế mới là truyện thiếu nhi.
Bạn viết khá mạch lạc. Cố gắng phát huy nhé.
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0

hi1103

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chương này khá mượt đó anh. Truyện thu hút em vì thế giới trẻ con dễ thương và trong sáng, cảnh gia đình sum họp, Hoàng Hậu là hình ảnh mẹ hiền điển hình, trong lời ăn tiếng nói với con không hề toát lên vẻ cao quý như những bà hoàng hậu vẫn làm.
Và em thích cách Chuối Chiên gọi Hoàng Hậu là "mẹ" thay vì "mẫu hậu", từ mẹ nghe thân thương, giản dị hơn nhiều.
Ở chương này em chỉ có 1 góp ý nho nhỏ thôi, đó là nhân vật trong hai chương đầu xuất hiện quá nhiều làm độc giả khó nhớ. Anh nên giản lược bớt lại, ví dụ như Dừa Xiêm và Dâu Tằm, chương này họ chưa có lời thoại nên khoan hẵn nói họ là Hard và Wing. Để ra các chương sau khi họ có lời thoại, hoặc hoạt động rồi giới thiệu cũng được anh.
Có chỗ này nữa nè anh:
=> hốc hác
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Mình nhớ là rà kĩ rồi mà vẫn sót không ơi. Em có nghĩ là nhiều nhân vật sẽ làm người đọc chạy nhảy giữa hai chương không? :>
Cảm ơn những góp ý chân thành của em, hi1103 . Tí sẽ còn xưng Mẫu Hậu một đôi lần nữa và anh sợ dễ gây rối rắm á. Mà thôi, lúc đó em lại giúp anh rà tiếp là được. :D
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0

CHƯƠNG 3: TRÒ CHƠI CỦA BA ANH EM VÀ SỰ CỐ PHÁT SINH​

Ngay buổi sáng hôm sau, khi những chú gà chỉ vừa cất tiếng gáy đầu tiên báo hiệu ngày mới đã tới, Tí đã tưng bừng chạy vội sang phòng của anh cả Hard để kéo người anh trai dậy tham gia vào trò Trốn Tìm với cậu như thỏa thuận tối hôm trước.

Tương tự như Chuối Chiên, Dừa Xiêm và Dâu Tằm cũng có tên riêng ở nhà là Hard và Wing. Chúng ta sẽ sử dụng Hard để gọi Dừa Xiêm và Wing để gọi Dâu Tằm khi cả hai ở cùng với gia đình.

- Anh Hard. Dậy nhanh đi. Anh đã hứa với em là hôm nay chơi trò Trốn Tìm cùng em cơ mà.

- Cho anh xin đi Tí. Mới sáng sớm thôi, và những chú gà còn chưa gáy xong cơ mà. Cho anh ngủ xíu đi. Cả đêm qua Anh phải chơi cờ với Vua Cha rồi.

- Ứ chịu đâu. Anh đã hứa cơ mà. Dậy dậy đi anh.

Lắc lắc người anh trai không xong, Tí còn trèo cả lên giường nhún nhảy hòng đánh thức người Anh tội nghiệp của mình dậy. Cuối cùng cậu đã thắng.

- Rồi rồi Anh thua. Anh dậy đây nhưng em phải gọi chị Wing dậy rồi mình mới chơi được chứ.

- Dạ.

Chỉ còn nghe thấy một từ, sau đó cả căn phòng yên tĩnh đến lạ thường giống như trước đó chẳng hề có một con quái nhỏ vừa lẻn vào vậy. Hard lắc đầu rồi nhẹ nhàng buông thả cơ thể trở lại chiếc niệm êm ấm thân thương. “Chờ hai chị em chạy qua đây rồi hẵng dậy cũng không muộn. Oaaa.” – cậu đã nghĩ như thế trước khi mí mắt nặng nề nhắm tít lại.

- Chị Wing! Dậy chơi với Tí nào!

Chưa thấy người nhưng giọng la của Tí đã vang vọng đến tận phòng của Wing. Số là Tí không dám tự tiện chạy tót vào phòng của chị mình, vì cậu đã được dạy rằng phải biết tôn trọng sự riêng tư của người khác dù là trong gia đình. Điều cậu mới làm với anh Hard thật ra chỉ vì cậu rất thân thiết với anh trai, và anh cũng không cằn nhằn gì về điều đó trong khi nếu là chị Wing, hẳn là cậu sẽ bị đá đít ra ngoài, và cậu sẽ chẳng có cơ hội gì mà rủ rê nữa cả.

“Trời ơi. Con quỷ nhỏ này lại tới sớm thế sao trời.” – Vừa nghĩ, Wing vừa cuộn tròn người vào chiếc chăn bông ấm áp rồi quên luôn cả Tí bên ngoài.

- Chị Wing. Chị Wing ơi. Chị Winggggg!!!

Không thể chịu đựng được với tiếng rống kinh khủng khiếp của Tí, Wing đành phải bật dậy và cáu gắt:

- Thằng quỷ nhỏ. Chờ chị một chút.

- Không chịu. Chị cho em vào rồi hai chị em mình qua bên anh Hard rồi mình đi chơi. Chị…

- Rồi rồi vào đi.

Sau khi Tí vào phòng thì Wing cũng đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi chơi.

Một ánh mắt hoảng sợ lộ ra dưới lớp chăn bông. Hard hoảng hốt! “Trời. không ngờ thằng quỷ nhỏ này lại la dữ dội như vậy. Xem ra mình đành phải sẵn sàng trước khi hai chị em tới rồi.” Vừa thở dài, Hard đành lẳng lặng rồi chiếc giường thân yêu và lê xác đi chuẩn bị.

oOo​

Một lát sau, cả Hard, Wing và Tí đều cả có mặt ở vườn bách uyển. Thành thật mà nói, Hard và Wing cũng rất háo hức được chơi trò chơi mà Tí đã giới thiệu. Nói gì thì nói, Hard cũng chỉ là một chàng trai mười bốn tuổi còn Wing thì mới chỉ là một cô bé mười một tuổi. Cả hai đã dành cả tuổi thơ của mình vào những trang sách. Không hề ghen tị với em mình, Hard và Wing đều đặc biệt yêu thương em. Cả hai cũng đã được vui chơi cho tới khi cả hai lên 10, nên chúng biết rằng thời gian này là khoảng thời gian đẹp đẽ và đáng nhớ nhất của tuổi thơ dành cho Tí.

- Được rồi. Chúng ta chơi thôi. Tí giải thích luật chơi cho tụi anh nào. – Hard cất tiếng.

- Vâng. Là như thế này. – Tí nhanh nhảu đáp rồi thuật lại toàn bộ luật chơi cho anh chị mình.

Cậu đã thuộc nằm lòng luật chơi rồi vì đã không biết bao lần trong đêm qua cậu lẩm bẩm lại toàn bộ luật chơi mà.

- Anh đã hiểu rồi. Bây giờ chúng mình sẽ tìm địa điểm chơi và tìm người thua nhé? – Hard vẫn là người bắt đầu.

- Dạ. – Cả Wing và Tí đồng thanh.

- Anh thấy gốc Sồi này rất thích hợp và cả khoảng vườn này nữa. Hai đứa thấy thế nào?

- Theo ý anh cả. – Hai chị em lại tiếp tục đồng thanh.

Cả ba lại theo thể lệ chơi trò Oẳn Tù Tì trước và vẫn như thường lệ, Tí lại là người thua. Có vẻ cậu chàng không có duyên với trò chơi đầy may rủi này. Hard và Wing cười mỉm bí ẩn nhìn khuôn mặt bí xị của Tí khi cậu đang lê bước về gốc Sồi.

- Em đọc thần chú nha. Hai anh chị trốn đi đó. Đừng để em bắt được à. – Tí tỏ ra tự tin.

- Yên tâm đi nhóc. – Wing đáp.

- Để coi em tìm anh như thế nào đây. – Hard không chịu thua.

- Cầu sung vừa đủ xài thơm nho quất chuối cam. – Tí vừa nhắm mắt vừa đọc ba lần câu thần chú. Vì số lượng người chơi khá ít và khu vườn cũng không quá rộng, nên cả ba anh em đã thỏa thuận là sẽ giảm số lượng câu thần chú lại.
OMGVIS0303-1.jpg
Khi cậu mở mắt nhìn quanh thì hai Anh Chị cậu đã lặn mất tăm. Cậu thầm nghĩ: “ Wow! Anh chị nhanh thật! Mình đã đọc thần chú nhanh hơn lần trước nhiều rồi mà.” Rồi cậu cũng cất bước lò dò đi tìm. Lần này khó hơn rất nhiều khi chỉ có hai người để tìm, và khoảng vườn cũng không hề nhỏ. Vả lại, chỉ cần một người an toàn thì coi như cậu đã phải làm lại rồi. Tí nhăn mặt khi nhận ra được sự thật oái ăm này. Không biết rằng Tí liệu có thể thoát kiếp đi tìm để một lần được trốn không?

Bất ngờ, Tí la lên:

- A ha! Chị Wing!

La lên rồi cậu nhanh chân chạy về gốc Sồi để báo cáo:

- Chị Wing ở sau vườn Hồng. Ha ha. Thấy em giỏi hông?

Trong khi Tí đang nghênh mặt đắc thắng thì Wing chỉ nhẹ nhàng cười:

- Lo mà tìm anh Hard kìa. Không là lại làm nữa đó.

“Lại làm?” Các bạn nên biết đây là lần thứ ba liên tiếp Tí phải làm kể từ khi cả ba bắt đầu chơi rồi. Lần đầu thì Hard quá nhanh chạy về gốc sồi khi Tí chỉ vừa rời đi khoảng năm bước. Lần thứ hai thì Wing lại dùng mẹo để dụ Tí đi về giàn Ngọc Lan khi cô bé dùng một hòn đá nhỏ ném về phía đó. Nhưng có một điều Tí không biết là ở lần thứ ba này, Wing và Hard đã thỏa thuận sẽ giảm độ khó lại để Tí tìm ra cả hai. Cả hai sợ rằng cậu em nhỏ bé của mình sẽ nản chí nếu cứ tiếp tục như thế này.

- Anh Hard này. A ha ha ha! – Tí lao như tên bay về gốc Sồi rồi nhảy nhót ăn mừng.

- Được rồi. Vậy là chị làm đúng không? Cả hai anh em lo trốn nhé. Mà thần chú là gì ý nhỉ? – Wing vẫn giữ hình ảnh công chúa của cô bé.

- Cầu sung vừa đủ xài thơm nho quất chuối cam. Ba lần chị nhé. – Tí nhanh nhảu đáp rồi lăm le chạy trốn.

Đây là lần đầu Tí được trốn khi cậu biết trò này. Lúc tìm anh Hard và chị Wing, cậu đã để ý một góc nhỏ rất thích hợp để trốn. Cậu chàng đang cười hăm hở trong lòng.

- Được rồi. Cầu sung vừa đủ xài thơm nho quất chuối cam. – Nói là làm, Wing nhắm mắt đọc thần chú liền.

Hai anh em Hard và Tí nhanh chân chạy trốn thật nhanh. Tí vụt tới góc nhỏ nọ rồi len lỏi cơ thể chui tọt vào trong, thật may là cơ thể cậu vừa vặn lọt vào bên trong. Nhưng oái ăm thay là cậu hoàn thành khít với nơi này, đến nỗi cậu thậm chí đang co tròn và không thể di chuyển tay, chân hay đầu.

Phía ngoài, Wing đã làm tới lần thứ ba như Tí vì anh Hard không hề nương tay chút nào. “Quá giỏi!” Wing cũng đã rất cay cú rồi, nên khi anh Hard vừa an toàn là cô bé chỉ cảm thán một câu, rồi quay lại vào gốc Sồi niệm thần chú, chẳng hề quan tâm nơi Tí trốn đang ở đâu. Cuộc trốn tìm ba người bây giờ vô tình trờ thành cuộc truy tìm của Hard và Wing. Tí lúc này đang cực kì không thoải mái. Cơ thể cậu đã mỏi rã rời ra từ lâu rồi, nhưng tuyệt nhiên cậu không lên tiếng. Cậu cho rằng đây là cái giá của việc đi trốn và có được chỗ trốn quá tốt. May mắn là cuối cùng Wing cũng đã tìm được Hard và đang trên đường đi tìm Tí. Lúc này thì cả Hard và Wing mới nhận ra rằng, từ lúc nãy tới giờ không hề nhìn thấy bóng dáng cậu em bé bỏng cũng như tiếng nói của cậu nhóc. Wing cười mỉm đầy tự tin rồi lùng sục mọi ngóch ngách. Vậy mà sau gần một giờ đồng hồ, Wing vẫn chưa tìm được Tí. Lúc này thì cả Hard lẫn Wing đều lo sốt vó chia nhau ra đi tìm Tí. Cả hai chạy khắp nơi và không ngừng gọi tên em.

- Tí ơi! Em đang trốn ở đâu? Ra đi. Chị chịu thua rồi. Tí ơi! – Wing gần như khóc réo gọi Tí.

- Tí. Không giỡn nữa. Tới giờ ăn sáng rồi em. Chị Wing chịu thua rồi kìa. Em mau ra đi. Tí… ! – Hard không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Lại gần một giờ nữa đã trôi qua mà cả hai vẫn chưa tìm được Tí. Lúc này thì khuôn mặt của Wing đã ướt đẫm nước mắt. Cô bé vừa sụt sùi khóc vừa chạy loạn lên gọi tên em mình. Hard thì ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng thì nóng như lửa đốt. Bỗng, cậu nghe thấy một âm thanh gì đó. Cậu vội ngăn Wing lại:

- Wing. Suỵt! Em thử lắng nghe xem.

- Hu hu. Nghe gì chứ. Em phải tìm Tí.

- Im lặng coi nào. Em cứ ồn ào như vậy thì lỡ em nó lên tiếng cũng chẳng ai nghe được.

Bị anh Hard la thì Wing cũng dần im lại, thút thít một lúc thì đúng thật cô bé cũng nghe thấy tiếng gì đó. Cả hai anh em lần theo tiếng động này, được một lúc thì cả hai tìm thấy Tí đang co ro trong một góc nhỏ nơi cuối vườn. Hard và Wing lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi bật cười. Chuyện là lúc này cậu chàng út nhà ta đang co ro trong góc, vừa ngủ vừa ngáy “nhè nhẹ” trông cứ như một chú chuột túi nằm gọn trong chiếc túi của chuột mẹ vậy.

Cả hai không nhịn nổi nữa bật cười to lên. Một phen hú tim mà cậu nhỏ này lại có thể ngủ ngon lành như vậy. Thật hết biết. Tiếng cười to làm Tí giật mình. Nhận ra giọng cười của anh chị mình, cậu vội hỏi:

- Ủa. Em bị bắt rồi hả?

Thật chịu thua với cậu nhóc này! Khiến mọi người lo phát điên lên rồi nằm ngủ ngon lành, đã vậy vừa thức dậy thì liền hỏi đã bị bắt chưa. Hard lên tiếng:

- Em thắng rồi. Chị Wing chịu thua rồi nên cả hai anh chị mới đi tìm em đây. Không ngờ có ai đó đang ngủ ngon lành nhỉ. Còn không mau ra ngoài rồi đi ăn sáng hả?

- Anh… Chị… Em không ra được. – Sau một hồi ngơ ngác loay hoay thì Tí mới nhận ra hoàn cảnh của mình.

- Hả? Em vào được mà không ra được là sao? – Chị Wing lên tiếng hỏi.

- Em cũng không biết nữa. Em phải nằm như thế này từ lúc đầu rồi đó. Anh chị cứu em ra đi. Hu hu.

Cậu nhỏ này quá hài rồi. Wing nhịn cười mà chảy cả nước mắt. Hard thì vội quay mặt đi chỗ khác nhưng nhìn kĩ thì rõ ràng hai bên vai đang rung lắc rất dữ dội. Sau khi cười thỏa thích, cả hai mới đem cậu em đang cuộn tròn bên trong kia ra ngoài rồi phủi bùn đất ra cho Tí. Thật là lần nào Tí cũng dính bụi bẩn hết, lần trước cũng một người bụi bặm, lần này cũng không kém gì. Cả hai lắc đầu. Không biết Phụ hoàng khi thấy Tí lúc này liệu có nổi điên không nữa.

oOo​

Sau đó ba anh em lén lút lẻn vào trong phòng Hard. Lúc này, cả ba cần đưa ra chiến lược để làm sao thoát được sự tinh mắt và thính mùi của Phụ hoàng và Mẫu hậu trong bữa sáng sắp tới.

Hard lên tiếng:

- Như thế này đi, Anh và Tí sẽ tắm trước, trong khi đó thì Wing, em hãy lẻn qua phòng Tí lấy cho em ấy một bộ quần áo mới. Sau đó Anh và Tí sẽ xuống dưới ăn trước rồi lựa lời nói với Phụ thân và Mẫu hậu. Em cứ tắm rửa sạch sẽ rồi xuống dưới sau.

- Tại sao em phải là người tắm sau cùng chứ? – Wing mè nheo. Cô bé cảm thấy bản thân có khả năng đối mặt với nguy hiểm bị phát hiện, tuy chẳng qua chỉ là việc sắp xếp tắm rửa mà thôi.

- Vì em là con gái. – Hard phản pháo.

- Ơ hay. Con gái thì lại phải càng được miễn mấy vụ nguy hiểm như thế này chứ.

- Em thật khờ. Vì em là con gái nên dễ dàng đột nhập phòng Tí với lí do kêu em nó dậy. Còn tắm sau cùng thì em thỏa thích tắm bao lâu cũng được, vì em là con gái mà. Không phải sao?

- Ý! Anh nói em mới thấy đúng là như vậy thật. Vậy mình quyết định như thế nhé. Anh lại Tí đi tắm đi. Em qua phóng Tí lấy quần áo rồi quay lại sao.

Quay qua Tí, Hard sẵn giọng nói:

- Đi nào! Anh em mình tắm chung.

- Yeah! – Tí hí hửng reo lên.

…oOo…​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

hi1103

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/16
Bài viết
36
Gạo
0,0
Chỗ này vì sao phải viết hoa chữ "ba" vậy anh. :3
Mà theo em nghĩ cũng không cần thiết viết hoa chữ "anh" và "chị" nữa. :">:">:">
Phụ thân và Mẫu hậu
Một là "Phụ hoàng" và "Mẫu hậu", hai là "Phụ thân" và "Mẫu thân", chứ sao anh lại lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia vậy. :v
 
Bên trên