Hương ngọc lan
Chương 4: Nao núng
Hôm nay tôi vẫn chờ đợi trước cửa nhà, sương dày quá che hết tầm nhìn. Có chiếc lá cây héo úa rơi vào mái tóc tôi, thiên nhiên thực sự kì diệu. Cậu xuất hiện từ trong sương cứ như phép màu vậy, tôi lặng người ngơ ngác ngắm nhìn. Dực không ngó tôi đi qua tựa người dưng, thật quá đáng tôi đã chờ từ rất sớm chỉ mong…
- Còn đứng đó phơi sương đến bao giờ? Cậu là con nít à cứ phải chờ người lớn dẫn đường mới chịu đi!
Tôi mím môi ngăn tiếng cười, hào hứng đạp xe gần cậu sánh đôi.
Dực ngó nghiêng nhìn tôi rồi lạnh nhạt lên tiếng.
- Đồ ngốc áo rách cũng không biết nữa!
Tôi không thấy xấu hổ mà ấm áp vì được quan tâm.
Thế nhưng niềm vui không bao giờ được lâu dài.
Nét mặt Dực buồn thất thần, cậu bàn giao giấy tờ cho bí thư lớp. Mọi sự trêu chọc quấy phá của tôi không rơi vào lòng mắt cậu.
Cầm bảng điểm tôi cười sung sướng muốn khoe cậu đầu tiên, tôi đã vượt trên hai chục người đạt điểm chuẩn, tất nhiên vẫn chẳng giỏi giang gì hơn người. Do lần này may mắn vào những câu Dực đã giúp tôi ôn tập. Ngó nghiêng quanh lớp không thấy bóng dáng cậu đâu, tôi cầm bảng điểm háo hức chạy khắp phòng ban tìm kiếm. Cuối cùng cũng thấy cậu ở phòng Hội đồng nói chuyện với cô chủ nhiệm, cậu cúi mặt rầu rĩ dù rằng cậu ta vẫn đứng đầu về thành tích. Nét mặt cô giáo có vẻ tiếc nuối.
- Cũng sắp hết năm học rồi bây giờ em chuyển trường e rằng…
Bảng điểm trơn tuột khỏi tay chơi vơi, cậu ta chẳng nói gì với tôi cả, cảm giác như bị đẩy lên sa mạc hoang vắng khô cằn, tôi chỉ là cỏ dại vật vờ chờ héo úa. Cô giáo nghiêng đầu nhìn tôi mỉm cười dịu dàng, một lời khen lúc này cũng không khiến tôi vui vẻ.
- Hạo Thiên lần này em rất tiến bộ cố gắng lên nhé!
Dực cũng nhìn tôi thờ ơ, bảng điểm lúc này cũng chẳng hơn gì một tờ giấy rác, tôi xoay người chạy trốn khỏi nơi khô cằn này. Niềm vui thật ngắn ngủi, tôi thì chẳng là gì để ai đó giải thích. Lồng ngực phập phồng cố đè nén cảm xúc đang trỗi dậy.
Cả lớp bàn tán đều biết trước việc này mà tiếc nuối, chỉ có tôi lạc lõng biết cuối cùng. Nhìn cành lá trơ trụi lá trước gió lạnh thật ảm đạm, hoa dù có đẹp có thơm cũng rất nhanh tàn lụi. Dực nhìn tôi không mở thêm lời, cũng dễ hiểu thôi, tôi đâu là gì.
Bầu trời loang đỏ như máu hắt lên mặt tôi, ngửa cổ lên hít hà sâu cũng không tìm kiếm được một mùi ưng ý. Tôi lần lục trong túi áo tìm kiếm điếu thuốc cay nồng, tôi không thể nào bình tĩnh được, mùi xăng xe cộ thật ngột ngạt. Bàn tay ấm áp thoang thoảng hương ngọc lan đặt trên vai, tôi không màng ngó lại nhìn.
- Lớp mình cùng đi chơi cậu muốn tham gia không?
Tôi thở dồn nhếch mép cười, thế là thật rồi, một câu rõ ràng cũng không có, sao cậu không nói là tiệc chia tay đi. Tôi ném điếu thuốc cay nóng xuống đường, dùng chân di nát khó chịu.
- Đi chứ, tôi không được đón chào sao!
Cậu ta vẫn thản nhiên nhìn tôi không chút động tâm, cậu cho rằng tôi coi cậu là nước chảy hoa trôi sao, sau bao nhiêu cố gắng, tất cả cũng chỉ vì...
Quán karaoke này có ồn ào cũng không khiến tôi rời khỏi lon bia mát lạnh, tôi uống rất nhiều cho cậu ta lủng túi tiền luôn. Chỉ có thế cậu mới chịu chớp mắt nhìn tôi lo lắng thế kia, đúng là kẹt xỉ mà. Dực giật lon bia của tôi nạt nộ.
- Uống ít thôi, cậu thật là!
Tôi nhếch mép cười cay đắng, càng uống lại càng thấy mình ích kỷ ghen tị, càng ghen tị lại càng hành động thiếu đứng đắn. Dực nhìn mấy bạn gái trong lớp hát mỉm cười, bàn tay thon dài khẽ vỗ vào nhau cổ vũ. Trong đôi mắt long lanh kia chẳng có chỗ cho tôi, cậu vẫn cười vui vẻ khi tôi đang ấm ức không nguôi. Ý nghĩ đê tiện lóe lên trong đầu, tôi muốn gương mặt bình thản kia phải thật tức giận như tôi lúc này.
Bàn tay giữ cổ tay cậu giật mạnh, đôi mắt cậu kinh dị liếc tôi. Chẳng nghĩ ngợi nhiều tôi bạo ngược cắn môi cậu trước bao gương mặt hoảng hồn của bạn bè, đến khi tôi nếm thấy có vị tanh trong miệng át đi hương ngọc lan tinh khiết. Cậu cho tôi một cái tát đau nhói, mắt căng lên giận dữ trên cả dự tính của tôi, bên khóe môi ửng đỏ máu vẫn rướm ra ướt át, cậu xa lánh tôi như bệnh dịch ghét bỏ.
- Đồ bệnh hoạn tránh xa tôi ra!
Tôi nhếch môi cười, lực đạo của cậu không nhỏ khiến tôi cắn phải môi cũng chảy máu, cậu nói đúng.
- Bình tĩnh đi chắc Hạo Thiên say thôi!
Tôi cũng ước mình say đi đừng tỉnh thế này, tôi không thích ánh mắt cậu đang nhìn tôi sôi máu.
Tôi lại bỏ học, do dậy sớm đã quen tôi không thể ngủ nổi. Đứng bên bờ tường lạnh lẽo, ngón tay tôi lén lút hé rèm nhìn ra bên ngoài, tôi không ngăn mình nhìn xuống đường ngắm từng người qua lại. Bóng dáng thân thuộc kia khiến tôi trấn động, ngón tay vô thức giật mình kéo rèm cố giấu giếm vẻ mặt rình mò. Tôi như kẻ trộm ngay trong chính ngôi nhà mình, biệt thự này quá rộng rãi khiến tôi thấy trống trải.
Tôi lại lang thang trên những con đường không tươi sáng, mùi mồ hôi khói thuốc cạn bã hợp với tôi hơn. Một đám thanh niên sa ngã đang làm những trò đồi bại trước màn hình tinh thể lỏng lớn, có kẻ còn phấn khích quay phim lại. Tôi dựa tường lạnh giá liếc qua những hình ảnh nóng bỏng đang chạy trên ti vi, thân thể cũng nóng dần cùng tiếng xuýt xoa bên trong, bụng tôi rạo rực cảm giác khó chịu khiến má đỏ ửng. Tôi cúi đầu nôn khan, hình ảnh kia cứ ám ảnh trong đầu tôi không tha.
- Đại ca anh cũng thử đi tuyệt lắm!
Lắc đầu thẳng thắn từ chối, nhìn đám người nhếch nhác kia thấy rùng mình ớn lạnh, nếu bàn tay dơ bẩn kia chạm vào tôi ngay cả nghĩ cũng kinh hãi. Không biết ánh mắt tên lả lướt kia nhìn gì trên cơ thể tôi mà say đắm như gặp tiên nữ. Tôi lùi dần, một bàn tay bắt lấy kéo mà tôi thét lên bỏ chạy như trẻ con gặp ma. Tiếng cười nhạo ái ố thoát ra cũng không thể níu tôi thêm giây phút nào.
Tôi nâng ly rượu cay nhấp ngụm, cho dù loại rượu cao cấp nào tôi cũng biết tên thì cũng chẳng thể nâng tửu lượng thấp kém của mình. Vò mái tóc rối bời, nơi tối tăm này chẳng có gì hứng thú cả.
- Đại ca thất tình hả, em có cái này hay lắm đảm bảo không phê em đi bằng bốn chân cho anh!
Tôi liếc nhìn thứ thuốc kích thích lạ mắt, giờ phút này tôi chẳng sợ thứ gì cả, kể cả có chết đi cũng đâu ai ngó ngàng. Khói thuốc xộc vào mũi khiến đầu óc mê loạn, tôi lăn ra sofa thưởng thức thứ ma thuật đang chảy khắp thần kinh bủn rủn. Tay chân trở lên thật thừa thãi, tôi có thể bay, tát vào mặt cũng không thấy đau nữa. Bước chân liêu xiêu tôi đi ra ngoài, vấp ngã rồi lại vấp ngã cũng chẳng thấy đau. Tôi cười thích thú muốn thử cảm giác xe tông vào người bay lên rồi ngã xuống nát bét. Chết lúc này cũng chẳng là gì.
Nóng, tôi bắt đầu cởi đồ giữa phố, xấu hổ bị tê liệt rồi. Tôi gầm hú vẫy vẫy tay, đứng trên bờ tường nhảy xuống. Mặt đập xuống nền đường không đau nhưng máu mũi vẫn chảy. Tôi ngửa mặt nhìn bầu trời đen kịt không ánh sao như cuộc đời mình. Tên kia lừa tôi, sao lòng lại thấy đau khổ hơn thế này, cha mẹ tôi đâu, vì sao tôi bị vứt bỏ chứ, Dực tại sao không cần tôi, càng nghĩ lại càng thêm tăm tối. Chết quách đi đỡ phải suy nghĩ nhiều.
Chân tôi mệt mỏi lê đến lề đường, nhắm xem xe nào lao tới nhanh tôi sẽ nhào ra, kẻ xấu số nào bị tôi bôi máu chó cuối năm đây.
Như vận động viên điền kinh tôi chuẩn bị tư thế sẵn sàng, nhưng ánh mắt cả người đi xe cũng ghét bỏ tôi, họ lượn xa tránh tôi như dịch. Một cánh tay níu kéo vạt áo khiến tôi mừng thầm, nụ cười rất nhanh tàn.
- Cậu nhóc dễ thương đi nhà nghỉ với anh không?
Gặp bê đê đã xấu còn dâm, tôi chửi thề và lãnh những cú đấm sa sẩm đầu óc, đánh rất hay ai bảo bê đê là yếu chứ. Tôi nằm bẹp dí trên đường như ếch chết, cũng không thèm để ý xem có cặp mắt nào nhìn không. Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai có nét quen.
- Anh gì ơi, là anh hả, ở đây lạnh lắm anh về nhà đi! À mà tập vé số anh cho em thực sự là phép màu, em trúng giải khuyến khích đó!
Nụ cười ngây thơ rạng ngời trong đêm tối, chỉ là giải khuyến khích cũng vui nha.
- Anh đói đúng không nên té ngã ở đây, em mời anh ăn phở nhé!
Tôi bật cười, tôi không bằng một đứa trẻ bán vé số dạo. Cậu bé kể về gia đình nghèo túng của mình có nét buồn xen lẫn niềm vui, mong ước nhỏ nhoi của cậu bé là được đi học, sợi phở cay nóng khiến tôi chết lặng. Thì ra những món ăn bình dân cũng rất ngon.
Tôi đi học với bộ mặt không thể thảm hơn. Dực vẫn im lặng không ngó ngàng. Tôi quay nhìn những chiếc lá úa rơi rụng bên ngoài cửa sổ, tôi phải học cách sống không có cậu, tôi đã một mình thế hơn mười bảy năm qua cơ mà. Một vài bạn hỏi vết thương trên mặt tôi, tôi cười cho qua chuyện, không đủ cảm giác khiến tôi thanh thản. Tôi gục mặt che đi sự yếu đuối, hương ngọc lan đáng ghét khiến tôi ngu muội.
Tôi đi trước chậm chạp đợi bóng lưng cậu vượt qua rồi ngắm nhìn cho đến khi khuất hẳn, chỉ có như thế tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Một đám “bạn bè” giữ cổ xe tôi cười cợt.
- Đại ca nhìn gì thế đi chơi với tụi này đi! Đi học làm gì chán chết!
Tôi ngó nghiêng bóng dáng cậu tiếc nuối, không thể nào mà cắt đuôi nổi cái đám này, tôi cúi đầu suy nghĩ cách trốn chạy. Chúng cũng nhận ra nét tâm lý của tôi mà đe dọa.
- Ấy thằng ranh kia chẳng phải rất thân thiết với đại ca sao, nói thật vẻ mặt nó khiến tụi này thấy ghét!
Tôi lắc đầu phủ nhận, vẻ rối bời của tôi càng khiến chúng đắc ý. Không đâu Dực lại lù lù xuất hiện xen vào, ánh mắt sắc lạnh cùng thái độ không hòa nhã kéo tay tôi. Hương ngọc lan từ bàn tay cậu thật êm ái, tôi mím môi mừng thầm.
- Các anh nhìn kỹ đây là trường học còn cậu ta là học sinh, đừng có lôi kéo bạn tôi vào mấy thứ tệ nạn của các người!
Lời nói cay nghiệt qua lại chúng hùng hổ muốn đánh Dực, tôi lớn giọng hét. Đẩy mạnh cậu ngã lăn ra nền rũ bỏ, tôi không muốn nhưng không thể khác. Chúng sẽ không buông tha cho tôi đâu.
- Ai là bạn cậu chứ? Đừng xen vào cuộc sống hay dạy đời tôi, tôi ghét cậu! Tôi thân thiết với cậu cũng chỉ để chơi đểu cậu thôi! Giờ cậu sắp bỏ đi rồi tôi chẳng muốn diễn thêm nữa!
Nhiều bạn học cũng ngỡ ngàng nhìn thương thay Dực, ánh mắt cậu ấy bị phản bội khiến tim tôi như vỡ ra. Tôi bị lôi kéo xộc xệch đi, bóng tối u ám mới là thế giới dành cho kẻ thừa thãi như tôi.
Tôi ngà ngà say, một bàn tay thô kệch vuốt ve khiến tôi thấy tởm lợm hất bỏ. Chúng xòe ra thứ thuốc phiện mời chào tôi hít cùng. Một đám thanh niên say thuốc đang lăn lóc trên nền bẩn thỉu. Hơi thở nóng mang mùi rượu nồng nặc thổi bên tai ngứa ngáy, cánh tay xăm trổ ôm lấy eo tôi mờ ám.
- Cưng thử thứ này đi đảm bảo mê!
Tôi nuốt nước bọt khan lo sợ, tên đại ca xã hội đen này rất nguy hiểm và biến thái, tôi không dám đắc tội nhưng thứ thuốc hại nước hại dân này tôi không muốn. Bàn tay tôi run run toát mồ hôi lạnh, giọng tỉ tê nịnh nọt cả hành động biến thái hắn coi tôi như phụ nữ mà sờ soạng. Tôi ghét cảm giác này, ghét đám người này. Tôi rút bàn tay thô kệch đang chui rúc sau vạt áo mình ra, khuôn mặt sợ hãi khúm núm xin.
- Anh để em tự làm đi!
Tay hắn véo má tôi sủng nịnh, nụ cười cùng ánh mắt dâm đãng.
- Cưng dễ thương quá đi!
Nói rồi bờ môi thâm nồng mùi thuốc tiến sát, tôi kinh hoảng hai tay che miệng rúc đầu xuống ghế sofa trốn tránh. Thật kinh khủng, tôi muốn chạy trốn thì tiếng đạp cửa mạnh hùng hổ. Bất kể là ai cứ phá tan cái không khí này giúp tôi. Kinh ngạc hơn nữa tôi thấy anh trai Dực, bộ mặt dữ tợn ngông cuồng.
- Bỏ ngay em tao ra, để tao nóng tiết là cho óc chúng mày nở hoa hết!
Anh trai Dực thật sự rất đáng sợ, tôi không thể hình dung được gương mặt này với vẻ mặt nuông chiều kia là một người. Nhưng không chỉ võ mồm, anh Tuấn Kiệt đánh nhau rất giỏi, một đám nghiện ngập ngã chổng mông kêu đau. Có kẻ rút kiếm muốn chém liền bị nòng súng lạnh lẽo chĩa thẳng trán. Trông rất ngầu nha, tôi nghi ngờ anh ấy là diễn viên phim hành động.
Đi bên cạnh anh ấy thấy khủng hoảng tinh thần quá. Dực đứng bên ngoài nét mặt lo lắng nói chuyện với anh Khôi Nguyên, nét dịu dàng anh ru ngủ đi bất an, dưới ánh chiều tà đỏ rực thực sự anh Khôi Nguyên thật đẹp, lần đầu tiên tôi thấy tự ti về nhan sắc thế này.
Anh Khôi Nguyên có bàn tay nghệ sĩ dương cầm xoa tóc tôi dịu dàng chỉ cười cợt mang thâm ý khiến tôi đỏ mặt. Người ta nói những người thiên hướng nghệ thuật thường có xu hướng đồng tính. “Bốp” tôi giật cả mình nhìn ánh mắt hình viên đạn của anh Tuấn Kiệt.
- Tôi đã bảo cậu không được thân mật thế rồi cơ mà!
Nét mặt anh ấy nhăn lại không thích, nghiêng người trốn tránh ánh nhìn. Tôi có cảm giác dường như có gì đó không đúng trong tình cảm giữa họ. Tất nhiên ánh mắt của anh ấy dành tôi chỉ là một người bạn nhỏ ngốc nghếch.
Tôi nhìn Dực muốn mở miệng giải thích thì cậu ngó lơ tôi bước đi cùng anh mình, môi cậu mấp máy nói nhỏ gì đó mang nét khó chịu kiên quyết.
- Em chỉ có mẹ thôi! Bảo ông ấy đừng tự ý quyết định cuộc sống của em! Em không biết bờ vai rộng lớn của cha là thế nào nhưng vòng tay của mẹ rất ấm áp!
Ánh hoàng hôn ảm đạm chiếu lên những gương mặt buồn bã, anh Khôi Nguyên liếc mắt nhìn tôi nhếch môi thì thầm, tôi thấy trấn động nhớ rồi anh ấy là ca sĩ.
- Hãy chăm sóc Dực giúp tụi anh nhé!
Tôi lúng túng gật đầu, ánh mắt Dực không cam tâm liếc xéo, tôi còn đọc rõ ý nghĩ ghi trên trán cậu “không biết tôi khổ vì ai” phải rồi là cậu ấy luôn chăm sóc tôi. Hương ngọc lan thật êm ái xoa dịu đi những toan tính ích kỷ riêng mình. Tôi vẫn sẽ chờ đợi cậu trên con đường cũ, sẽ cùng cậu đi sớm về muộn. Đóng vai một người bạn để được ở bên cậu, tôi sẽ cố gắng thay đổi mình cho cậu phải quay đầu mỉm cười nhìn tôi.
Nhìn chiếc xe dần chạy xa trên con đường quốc lộ, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh nhưng tôi biết họ đã trải qua những sóng gió rất lớn để mạnh mẽ như vậy. Lòng trào dâng cảm giác ngưỡng mộ.
- Cho dù có ghét tôi cũng phải dùng cách đoàng hoàng mà đấu, hôm nay cậu chỉ là kẻ thua cuộc!
Tôi lặng thinh nhìn bóng dáng cậu xa dần, khóe môi bất giác mỉm cười. Tôi chấp nhận cuộc đua này. Cuộc sống có ý nghĩa là khi chiến đấu với chính bản thân mình để hoàn thiện. Sống là phải biết yêu thương.