Chương 12: Ngốc nghếch
Những cô gái thích đọc yaoi
Chai nữa lại chai nữa lăn lóc trên bàn, tại sao uống mãi vẫn tỉnh táo thế này. Tôi vẫn không quên được hình ảnh của cậu mà nó còn hiện lên rõ hơn khiến tôi tiếc nuốt. Nước mắt cứ vô thức chảy xuống lẫn vào men rượu nóng hổi. Rin giật chai rượu lại đến lần thứ tư, cô ấy nói gì cũng không quan trọng nữa.
- Đừng uống nữa, dạ dày của anh không được tốt đâu!
Ngón tay cào mạnh xuống mặt kính trơn, nếu tôi nhập viện cậu ấy có đến thăm tôi không nhỉ. Nghĩ vậy tôi lại tham lam uống tiếp, đầu óc quay cuồng, bụng rạo rực trào ngược. Thật khó chịu, rượu làm tôi thêm nhận ra mình vô dụng đến mức nào. Rin đưa tay ôm vai tôi giữ, ánh mắt ân cần lo lắng, tôi biết mục đích thật sự của cô. Đưa ngón tay lên chỉ trỏ cắt đứt mộng tưởng.
- Em đừng nuôi hi vọng anh sẽ quay lại với em! Anh không yêu em, ngoài Dực ra anh không yêu ai khác, không thể!
Cô ấy nhăn mày, giờ thì biểu cảm chân thực hơn rồi đấy.
- Anh đày đọa mình như vậy thì cậu ấy sẽ mủi lòng sao, nếu đã quyết định chia tay rồi, vậy không thử lên giường với em kết thúc hi vọng đi! Lấy em làm cái cớ chia tay đi! Em sẽ làm vỏ bọc cho anh cả đời!
Cô ấy nói gì vậy chứ, lại còn lôi theo một người vô tội xuống đầm lầy, tôi không muốn. Ôm lấy đầu trốn tránh ánh mắt cô ấy. Nói đến cậu lại khiến tôi khó thở, nước mắt chết tiệt nghẹt hết mũi.
- Cho dù có ngủ với ai anh cũng chỉ nghĩ đến Dực thôi, anh muốn được thấy cậu ấy cười mỗi ngày, thấy cậu trong chiếc tạp dề nấu nướng. Muốn ôm cậu ấy rồi hôn. Có ai yêu không làm tình chứ, tại sao? Dực không hề yêu anh, cứ như thương hại anh thôi! Cậu ấy thật đáng ghét!
Vơ vội lấy chai rượu uống “ực ực” cảm giác cay nóng cào xé cổ họng bỏng rát, tôi là kẻ điên tình. Tiếng can ngăn của Rin cứ nhỏ dần, mắt hoa lên không nhìn rõ bóng đèn, bụng quặn thắt cơn đau nhức nhối. Tôi gục đầu nôn, trước khi ý thức mất đi tôi đã thấy máu. Một cuộc tình đầy máu và nước mắt, như phim vậy nhưng chẳng lãng mạn chút gì.
Tâm nguyện của tôi đã thành, phải nhập viện truyền dịch.
Tôi vẫn thẫn thờ ngó ra ngoài cửa chờ đợi từng bóng người qua lại, cố tìm kiếm một bóng hình thân thương, thế nhưng ngoài Rin đang lườm tôi ra thì chẳng ai tới. Tôi muốn cậu thương hại. Liếc ánh nhìn tổn thương sang cô ngầm ra hiệu. Rin lắc đầu ngao ngán.
- Em đã báo cậu ấy rồi, có lẽ hôm nay có việc bận!
Phụ nữ thật được việc nhưng mà sao chẳng có tín hiệu tích cực nào cả. Nhìn mặt ngu dại của tôi, cô ấy bật cười, ngồi xuống bên giường pha sữa.
- Nếu đã không muốn chia tay thì chạy về ôm chân “nàng” cầu xin tha thứ đi! Còn cái chuyện phòng the cứ mần từ từ mới được! “Nàng” là bác sĩ tư tưởng thoải mái thôi!
Vấn đề quan trọng là cậu ấy không có yêu tôi, ngay lúc này còn không thèm đến thăm, làm sao ngăn mình nghĩ bi quan được chứ. Mùi bệnh viện thật khó chịu thế mà cậu ấy suốt ngày rúc ở đây được, chẳng phải là vì tránh tôi sao.
Giấc mơ vừa rồi tôi thấy khoảng thời gian hai đứa còn đạp xe học chung, gió như bị cậu ấy hút hết không còn lạnh. Nhớ hương thơm ngọt ngào vương trên vải vóc, mái tóc mềm mại bay trong gió heo may, đôi mắt trong veo kiên cường, nhớ nụ cười tỏa nắng ấm, bầu trời phía sau cậu ấy luôn tươi tắn rạng ngời, nhớ hơn khi lìa xa...
Cửa “lạnh cạch” tiếng động, tôi đang nằm vội bật dậy, cánh tay hấp tấp giật mạnh làm dây truyền dịch tuột ra, máu trào ra từ vết kim thành dòng loang lổ trên nệm trắng. Tôi không quan tâm, vẫn chỉ hướng về phía cửa mong đợi. Hi vọng rồi nhanh chóng thất vọng, bên cửa chỉ có khuôn mặt hoảng sợ của Rin.
- Anh làm cái trò gì vậy, máu chảy ra nhiều quá, rịt vết kim lại ngay! Cô y tá ơi!
Cho đến tận khi xuất viện cậu ấy vẫn chẳng tới thăm tôi, việc mình làm và hi vọng chẳng khác nào đứa trẻ ngu ngốc, tôi không nên cứ thế này. Cậu không cần kẻ vô dụng như thế. Kéo tay Rin đi nhanh hơn, cô ấy bước vội vàng tò mò.
- Không phải đi uống rượu nữa chứ?
Tôi nhếch môi cười, cũng tốt, còn có Rin, ít ra tôi không cô đơn. Còn cậu ấy bây giờ thế nào nhỉ?
- Không, đi làm việc thôi, chơi vậy đủ rồi!
Đã một tuần trôi qua chúng tôi không gặp nhau, không ngờ chính mình lại đủ nghị lực lớn đến thế. Hoàng hôn buông xuống nhuộm đỏ không khí xô bồ của thành phố. Tôi thích sự yên tĩnh ở quê như trước đây hơn. Trên những bờ sông dài heo hút, tầm mắt không bị vướng bận gì phóng ra xa. Lúc này tôi đang đứng trước bệnh viện cậu đang làm, đã đến giờ thăm nên tôi có thể vào. Thang máy nhảy từng số khiến tôi căng thẳng, hồi hộp. Mùi bệnh viện ở đâu cũng khó chịu thế thôi, cậu ấy làm việc tại khoa máu.
Bóng áo trắng vụt qua mà tim tôi thắt lại, giật mình núp vào góc khuất. Len lén nhìn ra, cậu ấy đang cầm bệnh án nói chuyện với người nhà bệnh nhân, thái độ ân cần quan tâm, thi thoảng còn mỉm cười. Thì ra cậu ấy không áp lực như tôi nghĩ, cậu ấy còn lười cười với tôi. Chợt có giọng nói trong trẻo cuả cô y tá thân thiện.
- Bác sĩ Dực tối nay cùng khoa đi ăn nha, anh là kém nhiệt tình lắm đó!
Giọng cậu ấy trầm ấm từ chối.
- Không, anh còn có việc ở nhà!
Cậu ấy có việc gì, ngay cả đến thăm tôi cũng không đi mà.
- À lại đi chơi với bạn gái nữa hả? Cứ giấu kĩ nha! Hay dẫn chị ấy cùng đi!
Nhanh như vậy đã có bạn gái rồi, tôi hoang mang dựa vào cánh cửa thang máy lạnh giá, thật khó chấp nhận. Ngôi nhà chung của chúng tôi giờ lại thêm một bóng hồng duyên dáng. Thang máy kêu “tút” cửa ì ạch mở làm tôi ngã ngửa vào trong. Tiếng la lối thất thanh của người nhà bệnh nhân cùng cặp lồng lăn lóc trên nền, nước canh nóng bỏng hất đổ lên người tôi nhếch nhác bẩn.
- Làm cái trò gì vậy hả? Bị điên à?
Họ vẫn mắng xa xả vào mặt, tôi xấu hổ cúi đầu hối lỗi. Bác bảo vệ còn lôi kéo tôi nghi ngờ kẻ trộm. Mặt tôi thêm đỏ ửng khi cậu ấy đang nhìn tôi với ánh mắt kì quái. Thật bẽ mặt không lên lời. Khóe môi cậu khẽ mấp máy nhưng tôi không thấy được an ủi.
- Bác bảo vệ đây là bạn cháu, cậu ấy không phải kẻ trộm!
Bác ấy thả cánh tay tôi ra nói nghi ngờ của mình, khẽ cười cười qua chuyện.
- Tôi thấy cậu ta cứ lén lút đứng ở đây rình mò nên nghĩ thế thôi! Ăn mặc lịch sự thế này lại là bạn bác sĩ thì chắc không phải rồi!
Tôi muốn độn thổ cho khỏi xấu hổ. Dực không chớp mắt nói thêm.
- Cậu ấy rất giàu tới đây để làm từ thiện đấy ạ!
Mấy người xuýt xoa nhìn tôi cảm kích, chỉ còn nước khẽ gật đầu, có ai đi làm từ thiện lại mang thái độ thế này.
Đứng ở bên quầy nơi cậu làm việc mà thấy ngột ngạt. Trên bàn là khung ảnh của cô ấy, bên cạnh có lọ nước hoa bách hợp đang tỏa hương. Cậu ấy nhìn tôi lạnh nhạt như người dưng, đặt xấp phong bao lên bàn.
- Lấy tiền ra đây! Tầng này có khoảng 500 bệnh nhân thôi!
Tôi nhăn mặt rút ví, cậu ấy đâu cần quá đáng thế chứ. Dực cúi đầu tra máy tính, miệng lẩm bẩm.
- Cậu sẵn tiền cho những thứ vô bổ như vậy, làm chút việc thiện cũng khó khăn sao?
Đây là chiêu kích tướng, tôi móc điện thoại gọi cho Rin vay tiền, thật nhục nhã ê trề, cậu ấy cố ý muốn tôi bẽ mặt.
- Uống vài chai rượu ngoại giá cũng chục triệu mà chẳng có chút ích lợi nào cho sức khỏe, thay vì tiêu tiền như thế tôi nghĩ cậu nên làm từ thiện thì hơn!
Cậu ấy đã biết sao không đến thăm tôi, đây là quan tâm hay trách móc. Đang định lên tiếng thì cậu cầm điện thoại bàn gọi, sau đó ghé về phía y tá bàn bạc. Họ thân mật tiếp xúc gần gũi như vậy ngay trước mắt tôi. Cô y tá trẻ xinh đẹp liếc mắt về phía tôi, cậu ấy chớp mắt nghĩ ngợi rồi mỉm cười. Thật chua.
- Cậu ấy chưa có bạn gái đâu! Các cô cứ làm tốt việc tôi mai mối cho! Cậu ta là luật sư.
Bàn tay tôi vô thức nhàu nát tờ polime, muốn chọc giận tôi sao. Đặt xấp tiền lên bàn, tôi muốn cậu cũng bẽ mặt như tôi này.
- Tôi là gay.
Không thèm để ý vẻ mặt sửng sốt của những cô gái kia, tôi chỉ chăm chú nhìn nét biểu cảm xám xịt trên mặt cậu. Quay lưng rời đi, nơi này không chào đón tôi không lí nào còn nán lại.
Thế là từ giờ ngay cả bệnh viện cậu làm cũng không thể tìm đến nữa, nghĩ lại thấy mình thật ngu ngốc mà. Rin mang tập tài liệu đặt lên bàn.
- Chuẩn bị cho vụ lần này, chúng ta sẽ phải đi công tác ba ngày, anh dọn đồ đạc đi!
Tôi băn khoăn hỏi lại, thời tiết nắng gắt thế này tôi chẳng muốn đi đâu cả.
- Vụ này có lớn không?
Cô ấy cười cười gõ đầu tôi, mình là đàn ông mà chẳng có chút nhiệt huyết nào với nghề cả.
- Chiều rồi xuất phát cho bớt nắng! Vụ này mà tuột mất thì chỉ còn nước phá sản thôi!
Cứ nghiêm trọng hóa vấn đề. Hôm nay là thứ tư, mặc dù chưa đến giờ cao điểm nhưng đường vẫn đông nghịt người qua lại, khung cảnh hỗn độn mùi xăng xe thật ngột ngạt. Vài người hấp tấp không chịu được phóng vượt ẩu trên vỉa hè.
Nắng chiếu lên làn da trắng của tôi thật mệt mỏi. Bỗng tiếng la hét thất thanh khiến tôi sực tỉnh.
- Á á á á!
Vội vàng mở cửa xe bước ra ngoài. Trên vỉa hè cậu bé mặc đồng phục học sinh nằm sõng soài trong vũng máu đỏ. Bao ánh mắt xung quanh tò mò săm soi nhưng chẳng ai ra tay giúp đỡ. Kẻ gây ra tai nạn thì co giò chạy trốn, con người thật quá vô tâm mà. Họ sợ phải chịu trách nhiệm, họ thà đứng nhìn người đó chết đi ngay trước mắt.
Gạt phăng đám người hiếu kì vô lương tâm ra, Rin vội vã rút điện thoại mà bàn tay lóng ngóng đánh rơi. Tôi đưa điện thoại mình cho cô ấy gọi nhưng dường như cô ấy rất sợ máu lại đánh rơi. Cậu bé nằm thoi thóp dương mắt yếu ớt nhìn tôi như cầu xin cứu mạng, không thể chậm trễ hơn nữa, nếu cứ thế này cậu bé sẽ chết mất.
- Rin giúp anh rịt vết thương!
Bế hơi nghiêng cậu bé theo sơ cứu mà tôi từng xem trong truyện “Cônan thám tử lừng danh”, tôi mê mẩn nghiền nó từ bé đến lớn không dứt, cậu bé thông minh có chút cảm giác giống Dực. Đám người kia nhìn chúng tôi bằng ánh mắt “kẻ ngu ngốc”. Không nhịn được tôi mắng mỏ. Nếu là Dực cậu ấy cũng sẽ làm thế thôi, tôi tin là như vậy, vì thế cậu ấy làm bác sĩ.
- Nếu là người thân hay chính các người nằm đây đối diện ánh mắt vô tâm như vậy thì có chấp nhận được không?
So với tôi họ còn đáng khinh hơn. Mồ hôi tí tách nhỏ trên cằm tôi xuống cậu bé, mắt em ấy đã lim dim mất dần ý thức. Bàn tay buông thõng vô lực, tôi sợ hãi hét lên như cố gọi cậu bé từ rất xa trở về.
- Đừng bỏ cuộc, em sắp được cứu rồi!
Vấn đề lại không chỉ dừng ở đó, chúng tôi ngồi thấp thỏm bên ngoài phòng cấp cứu. May mà chỗ tai nạn gần bệnh viện trung ương. Bác sĩ trong chiếc áo màu xanh lá lo lắng bước ra ngoài hỏi.
- Ai là người nhà bệnh nhân? Cậu bé thuộc nhóm máu hiếm O âm tính, hiện tại nguồn máu dự trữ không đủ!
Thật trùng hợp thế nào lại cùng nhóm với tôi, đây hẳn là duyên phận. Tôi đứng dậy hiến máu. Trên quần áo toàn là máu tanh nồng thật khó chịu nhưng tôi lo lắng cho cậu bé hơn. Đầu hơi choáng váng sau khi rút 500ml máu. Có phải do hoa mắt mà tôi lại nhìn thấy mẹ.
- Hạo Thiên là con sao?
Đã hơn bảy năm mà mẹ vẫn trẻ đẹp như ngày nào, bà ấy đã không còn muốn chút dính dáng nào với tôi khi biết là gay. Vì sự nghiệp và danh tiếng của mẹ, tôi cũng làm ngơ không quen biết. Thoáng chốc tôi nao núng không biết nên trả lời thế nào, tôi thấy đau đầu, quay qua Rin nói.
- Mình đi về thôi mẹ cậu bé tới rồi!
Dẫu nói thế tôi vẫn thấy giọng mình lạc đi, người tôi cứu chính là em trai mình, thật kì diệu, nó phải hạnh phúc hơn tôi. Máu sau khi lọc được mang vào phòng cấp cứu. Có đứa con dư thừa như tôi cũng hữu ích đấy chứ. Không ngại thân thể dơ bẩn đầy máu, bà chua xót nắm tay tôi, trên gương mặt luôn đóng kịch ướt át lệ.
- Hạo Thiên con vẫn giận mẹ sao?
Tôi liếc chung quanh nhìn, nếu để những người xung quanh biết bà là mẹ tôi thì thật không hay. Sau bao nhiêu ngày qua, tôi cũng thật không biết có nên tin những giọt nước mắt kia.
- Mẹ xin lỗi con, Hạo Thiên à!
Bà ôm lấy tôi, lồng ngực của mẹ thật mềm mại, đến tận bây giờ khi tôi trưởng thành thì mới được cảm nhận. Tôi không biết nên làm gì nữa, cổ họng nghẹn quá, tôi lớn bằng từng này còn khóc lóc thì thật xấu hổ. Bà rất gầy và nhỏ nhắn thế nhưng tôi không nỡ đẩy ra.
Tiếng bước chân gấp gáp vang rộn nền gạch hoa, tôi như hóa đá tại chỗ. Tại sao cậu lại ở đây. Dực nhìn tôi há hốc miệng kinh ngạc, có phải tôi hoa mắt nên mới thấy cậu ấy khóc. Chiếc áo blu trắng xộc xệch, trên trán cậu đẫm mồ hôi bết vào tóc. Mẹ buông tôi ra. Bước chậm chạp đến bên thân thể cậu dựa bên tường thở dồn dập. Tôi chạm vào vai cậu liền bị hất văng đi ghét bỏ.
- Khốn kiếp, cậu lừa tôi!
Tôi lừa dối gì chứ, sao cậu biết tôi ở đây mà tới. Liếc nhìn về Rin thăm dò, cô ấy lắc đầu không rõ. Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt gay gắt.
- Cảnh sát gọi cho tôi, điện thoại của cậu ở vụ tai nạn!
Cậu ấy níu hết lưỡi nói không rõ ràng. Vội ôm chầm lấy Dực xúc động, cậu ấy lo lắng cho tôi, tôi vui quá. Ông trời đúng là công bằng mà, mất có 500ml máu tôi lại được ôm cậu gần thế này. Cậu ấy vẫn sụt sịt khóc như đứa trẻ trong ngực tôi. Thân thể vẫn còn chưa hết run rẩy. Muốn an ủi.
- Không phải máu của tớ đâu!
Lồng ngực cậu tim vẫn đập dồn căng thẳng cũng như tôi lúc này vậy, ngón tay cậu cào vào ngực tôi ấm ức, tôi không biết đã làm cậu sợ đến thế. Vuốt mái tóc rối bù xù của cậu cho gọn gàng lại, mi mắt sưng đỏ thật đáng yêu. Chưa hết giờ làm việc mà cậu đã chạy đến đây, tôi cũng có giá đấy chứ. Cậu ngồi một lúc bình tĩnh lại, chợt tỉnh đánh “bốp” vào tay tôi, mắt lườm lườm.
- Người ta nhìn kìa, đồ hâm ở đây là bệnh viện!
Tôi mỉm cười không để ý rằng mẹ vẫn nhìn tôi nãy giờ, chúng tôi bệnh hoạn lắm sao. Chỉ thấy Rin che miệng, bàn tay cố ý đầy tôi xô vào người cậu. Con gái thật tâm lý, tôi mượn cớ đó thơm lên má cậu. “Bốp” lại bị ăn tát nữa nhưng rất nhẹ. Chân cậu co rúm lại, đặt tay lên đầu gối như trẻ mẫu giáo hoang mang.
Đối diện với ánh mắt mẹ, tôi đưa tay ôm vai cậu.
- Con yêu cậu ấy!
Dực đỏ ửng má, liếc mắt nhìn tôi e thẹn. Mặc kệ ai có khinh thường tôi thế nào, tôi yêu cậu là sự thật, họ nghĩ gì không quan trọng, chỉ cần Dực chấp nhận. Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, tôi nín thở chờ đợi. Nụ cười tươi tắn cùng giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt bác sĩ thật đẹp. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bàn tay khẽ luồn vào ngón tay cậu nắm, thì thầm.
- Các bác sĩ thật tuyệt!
Tôi đã thấy cậu nhoẻn miệng cười thánh thiện.
Đi chậm chạp trên phố đêm, Rin biết điều lượn đi chỗ khác từ sớm. Cậu rút tay khỏi tôi, có vẻ vẫn e thẹn trước mặt thiên hạ. Chỉ nắm tay thôi mà. Tôi giữ chặt không cho buông, kéo cậu lại gần ghé sát tai nói.
- Tớ rút lại lời chia tay, mình làm lại nhé! Tớ sẽ không buông nữa đâu!
Cậu đẩy vai tôi ra, vẫn dỗi như con gái vậy.
- Cậu hôi quá!
Lại thế, vẫn bóng lưng đi phía trước tôi giữ khoảng cách, vẫn chẳng ngọt ngào gì cả. Lẽo đẽo theo sau lưng cậu tìm kiếm cơ hội, dù sao chúng tôi lại được ở chung, thế là mãn nguyện rồi. Bỗng bước chân cậu chậm rãi như chờ tôi, giọng nói ấm áp thấm vào tim.
- Cậu nên nghỉ ngơi, trong ba ngày tới nên vận động nhẹ nhàng... đừng uống rượu nữa!
Tôi không còn thấy ấm ức hay ghen tị nữa. Lúc này người bên cậu không phải ai khác, chính là tôi.
Thế là chuyến công tác bị hủy luôn, phá sản có sao, tôi sẽ ăn bám cậu, làm “bà nội trợ” đảm đang. Ôm chầm lấy cậu từ phía sau, tôi tò mò muốn hỏi.
- Dực ơi, dù chỉ có một xíu cậu có thích tớ không? Tớ đã nói rõ với cha mẹ rồi, cậu không cần bận tâm về họ! Còn về cậu thì...
Cậu ấy lẳng lặng đi sau khi ném câu mắng không rõ tình tứ.
- Cậu là đồ ngốc nghếch!