Lim dim đến lần thứ ba tôi gục đầu vào chậu nước lạnh thanh tẩy mặt mũi cho tỉnh táo. Tiếng đồng hồ lóc cóc kêu gõ nhịp đã khuya lắm rồi tôi vẫn chưa làm hết cái đề toán. Động đến phần nào là phải học lại công thức phần đó, ngay cái công thức dễ như lượng giác tôi cũng ngu ngơ chưa nhớ hết. Đến lần gục vào chậu thứ bảy thì tôi không cưỡng lại được nàng mơ.
Một giấc mơ kì lạ tôi cứ cười suốt không muốn dậy, trong mơ nụ cười Dực dịu dàng xen lẫn nể phục khen tôi giỏi giang. Trong ánh nắng chói loà cậu nói gì đó khiến tôi cười hạnh phúc, chỉ là tôi không thể nhớ.
“Bộp bộp” tôi giật mình bừng tỉnh, ai đó đang gõ cửa nhà tôi ầm ĩ. Ánh nắng hắt qua khe hở rọi chiếu căn phòng của tôi thêm ấm áp. “Hắt xì” tôi lau mũi khó chịu, cơ thể mệt mỏi cứ mềm nhũn ra muốn đổ gục, đêm qua có lẽ tôi đã mắc cảm lạnh. Có tiếng leo trèo lách cách khiến tôi lo lắng tìm kiếm nơi phát ra tiếng động, ngay bên khung cửa ngoài lan can, tôi lùi thân lại, bàn tay sờ mó tìm thứ gì đó phòng vệ. Cánh tay tôi mỏi nhừ vô lực, tim đập dồn thêm đuối sức, cứ thế này tôi tiêu rồi.
Cây chổi lông gà – thứ mà tôi muốn làm vũ khí tuột khỏi tay rớt xuống, tôi thấy nóng đầu quá. Đây là tầng hai một mình tôi ở tại căn biệt thự rộng thênh thang, chắc chắn đã vào tầm ngắm của đám trộm, chỉ có điều trộm ban ngày hơi lạ nha. “Cạch” tiếng cánh cửa bị kéo, gương mặt Dực thở hổn hển mệt nhọc mà đỏ ửng. Tim tôi nhảy lên từng nhịp xúc động gần như chưa kịp phản ứng. Cậu thấy tôi “còn sống” liền thở phào nhẹ nhõm sau đó cau mày mắng té tát.
- Đồ điên cậu tưởng dọa tôi thế này hay lắm sao? Rõ ràng rủ tôi sang học cùng thế mà gọi khàn cả cổ họng không lên tiếng, bực mình, tôi về đây!
Dực lên đường nào giờ tính về đường đó – trèo tường. Tôi vội tiến lại gần kéo tay cậu níu, tôi thật đáng ghét việc quan trọng như thế cũng quên được. Nhưng chợt trần nhà quay vòng, tôi chới với đổ gục xuống bên cạnh cửa kính, mắt căng ra chưa kịp hoàn hồn, ngay cả tôi to xác là thế cũng bị ốm.
Tôi nằm giường nhìn vẻ mặt càu nhàu như đàn bà của Dực trách móc mà thích thú, cậu vừa lau chỗ nước rơi rớt trên bàn học vừa mắng tôi “đầu đất”. Tôi đúng là kém hiểu biết và không biết chăm sóc bản thân nhưng chỉ là tôi muốn làm hết đề toán cậu giao để cậu hài lòng, mà muốn kẻ lười biếng như tôi tập trung thì cũng không dễ chút nào. Điều kì lạ lúc bên Dực tôi rất tỉnh táo, cậu nói gì cũng hay như hát. Nghĩ lại việc Dực lo lắng cho tôi mà trèo lên tầng hai tôi vẫn thấy hạnh phúc, nhìn bát cháo tía tô trên bàn ngon hơn bất kì mỹ vị nào. Tôi bắt đầu hoang tưởng về giấc mơ của mình, ấy xa vời lắm.
- Dực ơi tớ lạnh!
Cậu quắc mắt qua tôi nhưng không nổi giận, tôi chỉ muốn trêu chọc cậu. Dực liếc quanh căn phòng trống trải của tôi tìm kiếm thêm cái chăn nữa nhưng có tìm cũng vô ích, tôi nhét hết vào máy giặt rồi. Cậu đi xuống tầng, người đâu mà kém thông minh đúng là không thể mong đợi. Lúc trở về trên tay cậu bưng chậu nước nóng bốc hơi cùng khăn mặt, tôi chớp mắt lo lắng.
- Tớ rửa mặt đánh răng rồi mà!
Dực đặt chậu nước xuống bên kệ, giọng trầm không có vẻ đùa giỡn. Xắn tay áo cao lên chuẩn bị.
- Cởi áo ra, tôi lau giúp cậu! Có lẽ cậu bị sốt rồi!
Tôi đỏ mặt, tay đặt lên chiếc cúc con heo bắt đầu cởi. Dực che miệng cười trước bộ đồ ngủ siêu dễ thương của tôi. Được cậu ta chăm sóc chắc cũng thích, tôi cười thầm chờ đợi. Chiếc khăn nóng đắp lên trán thật dễ chịu, cậu lau cho tôi rất thản nhiên không chút tà ý còn tôi cứ nóng ran thêm. Liếc nhìn xuống dưới khó chịu, cậu ném phăng cái khăn vào mặt tôi vô cớ cáu gắt không thành lời, tôi xấu hổ về chính mình kéo chăn lên.
Dực như thầy giáo ngồi chấm bài tôi, tiếng kèo nhèo vang đều đều. Giơ bài làm tôi hì hục suốt đêm qua chỉ trích, thế nào mà được có hai điểm.
- Cậu mà làm thế này chẳng thể tốt nghiệp đâu! Chỗ này thiếu tập xác định…
Mắt tôi chăm chú nhìn môi cậu mấp máy nhưng chẳng nghe thấy tiếng nào, nếu như ngày nào cũng nghe thấy cậu phàn nàn bên tai thì thật tốt. “Bốp” quyển vở phi thẳng mặt tôi, tôi nhớ Dực trước đây đâu có hung dữ thế.
- Không coi lời tôi ra gì à? Bực mình tôi về đây, mất thời gian!
Tôi sai rồi đừng về mà. Mặt mếu máo tôi làm nũng ôm bụng.
- Dực ơi tớ đói!
Sau một ngày được Dực chăm sóc tôi lại khỏe phi thường, thì ra lúc ốm cũng không quá đáng sợ nếu có ai đó chăm sóc.
Nắng xuân ấm áp với sắc hoa đua nở thật kiều diễm, không có thời gian thưởng cảnh, tôi cắm đầu vào sách vở. Tất cả nhìn tôi với con mắt mới, quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng đen nhánh, ngồi học chăm chú ghi chép đầy đủ, chỉ thỉnh thoảng liếc qua Dực một chút thôi, thực sự lột xác khiến tôi cũng nể phục mình. Nể hơn nữa là tôi cũng rất sáng dạ, dạy ít hiểu được dạy nhiều từ từ mới hiểu.
Tôi đã rất vui vì Dực sẽ không chuyển trường dù cậu không giải thích lý do nhưng thế là đủ. Ngày ngày Dực và tôi như đôi bạn thân cùng học cùng đi cùng về, ngoài chuyện học hành cậu không còn chuyện gì để nói. Để thêm thân thiện, tôi hay đến nhà cậu ăn rình, mẹ cậu - cô Ngọc Lan nấu ăn rất ngon, giờ tôi đã hiểu vì sao cậu có mùi hương ngọt ngào loại hoa đó.
Hôm đó trời trong xanh gió thổi vi vu thật sảng khoái, Dực vẫn thao thao bất tuyệt giảng bài, tôi hít hơi sâu cho căng tràn lồng ngực hương êm dịu đó. Tôi ngắm nhìn hàng mi dày khẽ rung theo nhịp chớp động của mắt cậu, gió trời như bị hút về tà tà thổi tung mái tóc cửa. Từ trên cao nhìn xuống gương mặt trái xoan kia thật giống con gái, bờ môi cậu hay mím nên đỏ chót. Dực vẫn nói ngửa cổ tò mò dõi theo tôi xem xét.
- Hiểu chưa?
Tôi gật đầu hiểu hết nếu tôi nói không cậu sẽ chán nản mà bỏ về. Tôi mím môi đắn đo mãi mới dám hỏi cậu.
- Tại sao cậu lại thích hương ngọc lan?
Không chút đắn đo cậu trả lời dứt khoát, tay soạn thêm đề kiểm tra tôi.
- Tên mẹ tôi là Ngọc Lan, tôi thích đơn giản vì vậy, như thế cảm giác mẹ luôn bên tôi! Tôi không có cha mà mẹ là tất cả với tôi!
Tôi nuốt nước bọt khan, suy nghĩ của cậu ấy thật thuần khiết, người ngoan ngoãn như vậy bảo sao khiến nhiều người yêu thương. Tôi đỏ mặt thừa nhận không chỉ có tôi.
Nắng chiều tà đỏ như máu loang lổ phía chân trời, tôi đứng bên ngoài tiệm sách tìm kiếm tư liệu ôn tập, đây quả là việc không ai ngờ tới. Hàng xóm ở quê cũng đã thân thiết với tôi hơn, để đẹp lòng người tôi vẫn hay đi dạo và trò chuyện với các cô bác, giúp đỡ khi có việc cần. Giờ đây tôi có thể ưỡn ngực đi ngoài đường thỏa mái không lo ngại, thì ra cuộc sống thanh bình lại tuyệt vời thế. Gặp một nụ cười duyên dáng cho mình cũng khiến lòng lâng lâng.
Đang thỏa mãn với bản thân, tôi ôm đống sách vở tung tăng chạy thì bắt gặp người quen trên cầu. Anh trai Dực và anh Khôi Nguyên đang cãi nhau, vẻ mặt ai cũng nhăn nhó tức tối, chỉ là không động tay chân. Họ không phải người ở đây, đang sống trên thủ đô thế mà lại hội ngộ có phải rất kì diệu.
Tôi không rõ ai đúng ai sai chỉ là không thể ngăn sự tò mò của mình. Anh Khôi Nguyên đẩy tay anh Tuấn Kiệt rồi như chạy trốn về phía này, tôi nép vào tường khuất tránh mặt. Giọng trầm dữ dằn nạt nộ.
- Cậu thật quá đáng với tôi, tôi thích cậu có gì sai, rõ ràng cậu còn chưa hài lòng!
Tôi nuốt nước bọt khan nín thở, tôi đang lạc vào bộ phim tình cảm nào vậy. Tiếng anh Khôi Nguyên dẫu có giận dữ mắng vẫn rất ngọt ngào.
- Anh thật lộ liễu, tôi chẳng thể chịu được anh nữa, biết rõ chẳng ai ưa cái mối quan hệ này còn cứ phô trương, tôi không muốn tiếp tục, anh để tôi yên!
Sự phẫn uất phảng phất trong lời nói khàn đục.
- Nói như vậy đủ thấy thái độ của cậu dành cho tôi chỉ có thế, cậu rõ ràng không cần tôi!
Hơi âm trầm xuống không phủ định.
- Tôi không thích sự độc đoán ngang ngược của anh, dù nói thế nào tôi cũng không chịu được ác cảm của người đời! Anh và tôi nên mỗi người đi đường riêng, tôi chịu được cô đơn, tôi cũng không cần anh phải bảo vệ!
Có cú đánh rất mạnh lên thân cây xù xì gần đó chắc rất đau, tiếng thở dồn trong cơn bốc hỏa. Rất lâu là sự im lặng, tôi nghĩ họ đã bỏ đi cả rồi mới lò dò bước ra. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt Khôi Nguyên ửng đỏ, tay che miệng cố nín tiếng nấc. Bóng lưng to lớn đã đi hướng ngược chiều lên xe phóng bạt mạng, tiếng ga rít mạnh ngông cuồng rất dễ bi phẫn mà xảy ra tai nạn. Anh Khôi Nguyên quay lưng trốn tránh ánh nhìn của tôi, giọng chữa ngượng khàn khàn không trong trẻo như trước.
- Sao em lại ở đây? Nên về nhà đi trời sắp tối rồi!
Tôi ngó chung quanh xem xét, anh ấy còn không có xe chẳng phải đáng lo hơn sao, hơn nữa ở quê này xe không phải lúc nào cũng sẵn chuyến. Tôi dẫn anh về nhà mình, nét bối rối xấu hổ khiến cả hai không thể mở lời.
Nhìn anh có vẻ rất tài hoa nhưng thấy cái bếp tan tành cháy khét cũng dễ hiểu cuộc nói chuyện giữa họ, anh hổ thẹn cúi đầu, tôi chỉ cười không trách. Vốn dĩ tôi cũng chẳng biết nấu gì ngoài cắm cơm và luộc trứng, cũng nhờ mẹ Dực dạy tôi vài món cơ bản, ấy thế mà tôi lại có khiếu nha.
Anh ấy hơn tôi năm tuổi thế mà vẫn nhớ mấy bài toán cấp ba dạy tôi, không cứng nhắc như Dực anh giảng giải vấn đề rất độc đáo dễ hình dung. Cả cái đề toán thi đại học trừ hai câu cuối là tôi không làm được, còn lại cũng đúng được quá nửa, tôi thật tiến bộ.
Ngồi uống café cùng nhau, tôi tò mò không kìm được do dự lên tiếng hỏi.
- Hai anh vì sao về đây?
Mắt anh chớp rối loạn, má rất nhanh đỏ ửng ấp úng.
- Tuấn Kiệt muốn dẫn anh về gặp mẹ, có nhiều chuyện rất khó để hiểu!
Khuôn mặt trẻ măng kia thở dài ngao ngán muộn phiền già hơn tuổi, tôi lặng thinh nhấp ngụm café đắng như thấm vào tâm. Cuộc sống này quả thực rất nhiều thứ nan giải. Tôi suy nghĩ về mình không kiềm chế được tò mò thế giới của họ, đã có chuyện gì liên kết nhau, cảm giác đó thế nào. Tôi ngước mắt nhìn đèn chùm phân vân. Anh ấy không nhìn cũng đoán ra ý nghĩ, đặt tách café xuống bàn thở dài.
- Em đang tuổi ăn học đừng nên tò mò mấy chuyện này không tốt đâu. Nếu không phải do trời sinh chẳng ai muốn làm gay cả!
Tôi mím môi xấu hổ, đưa mắt theo ánh nhìn của anh vào đống phim hoạt hình nhạy cảm tôi lén mua. Anh ấy tuy vụng về mà sâu sắc dữ dội. Như để cảnh tỉnh tâm lý vặn vẹo cuả tôi anh nói thêm.
- Tuấn Kiệt không hẳn là gay, anh ấy qua lại với nhiều phụ nữ rồi. Chỉ là không hiểu sao thay đổi.
Tôi chớp mắt nhìn anh lắng nghe, tôi thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Sự hiếu kì của tôi khiến anh e dè lùi thân lại, ánh mắt khao khát cũng ép anh mở miệng.
- Anh ta khi còn nhỏ cũng rất ngoan đấy, sau khi cha lấy vợ khác dần trở lên ngang bướng thế. Do cha mẹ bọn anh là bạn nên cũng hay qua lại, anh thường hát và đàn cho Tuấn Kiệt nghe. Khi cha mẹ anh mất Tuấn Kiệt đã luôn bên anh. Anh không có bạn gái nhưng cũng không có ý định kiếm bạn trai.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng tựa như gió, thật mềm mỏng khiến người ta muốn nâng niu. Cũng dễ hiểu khi kẻ trăng hoa kia sa lưới tình, có lẽ đi một vòng thật lớn họ mới nhận ra tình cảm chân thật nhất. Tôi thấy anh Khôi Nguyên mang nặng tự ti về vấn đề nhạy cảm này, cuộc sống đâu chỉ có hai người, dị cảm của người đời rất khó. Nếu là tôi thật không dễ đối mặt, không phải sợ họ nói mình mà sợ người bên mình thấy tổn thương. Tôi đã nghĩ xa quá rồi, tôi thay đổi thật rồi biết nghĩ cho người khác.
- Anh rất thích Dực!
Tôi sặc nước phun ra bàn vô lễ. Thấy bộ dạng ngớ ngẩn của tôi anh bật cười lộ má núm đồng tiền duyên dáng. Xoa đầu tôi như đứa trẻ khuyên.
- Anh đoán không sai mà, em nên suy nghĩ theo hướng tích cực hơn đừng lộ liễu mà phá vỡ tình bạn. Có lẽ chỉ là chút xúc động tuổi dậy thì. Nghe Dực kể em bất cần lắm, anh nghĩ nếu em trưởng thành mạnh mẽ ắt sẽ là điểm tựa tin cậy. Anh thấy em có thể làm được, em đừng tự ti!
Tôi hiểu được một chút ý chính trong câu nói giảm nói tránh của anh. Đại loại tôi đang ngộ nhận, vì bị bơ vơ lâu ngày mà sinh tình cảm với người đầu tiên khiến mình cảm động. Anh sợ hướng phát triển cảm xúc lệch lạc khiến Dực xa lánh tôi. Anh khuyên tôi nên đính chính lại bản thân rõ hơn và trở lên khôn ngoan đáng tin tưởng, đến bây giờ kẻ như tôi đúng là thất bại. Tôi gật đầu ngoan ngoãn.
Tiếng gõ cửa vội vã bên ngoài khiến tôi chú ý. Dực thở hổn hển hỏi dồn tôi.
- Cậu rảnh không? Tôi đi tìm người lạc, anh ấy không quen ai...
Thì ra cứ tưởng anh Tuấn Kiệt giận bỏ về luôn, ai dè lượn đường chán lại lo lắng bảo em trai cùng tìm. Tôi mỉm cười đẩy cửa mời cậu vào. Trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn, muà hè đang đến gần.
Được Dực tin tưởng nhờ giúp mà tôi cứ cười vui vẻ mãi. Trong lúc không biết làm gì, tôi muốn mở đĩa phim giải trí. Dực nhăn hết mặt mày nhìn chỗ đĩa tầm bậy mà coi thường. Giấu giếm nhồi nhét kỹ tôi mới lọc được đĩa ưng ý. Tắt đèn mở loa át đi hết tiếng mưa gió vần vũ bên ngoài.
Nhạt nhẽo hết sức, tôi lạnh nhạt nhấp cốc nước lọc.
- Á á á!
Hai cánh tay tôi bị hai kẻ nhát ma bên cạnh dày xéo. Dực hét to hơn cả, nếu cho lớp biết chắc hài lắm. Thì ra đây là lần đầu Dực xem phim kinh dị. Còn mặt anh Khôi Nguyên tái mét vẫn im lặng thật khiến người khác muốn che chở. Con người thật kỳ lạ rất sợ nhưng vẫn muốn xem, cứ cho rằng lần tới sẽ bớt sợ nhưng vẫn chẳng khá lên.
Đang đến cảnh gay cấn thì cửa đập "uỳnh uỳnh" làm tôi cũng giật mình. Còn hai kẻ bên cạnh hét trối chết như lợn chọc tiết. Cửa bị đạp mạnh chốt méo mó, cánh đập "rầm" chói tai. Tay họ run bấm chặt tôi, vùi đầu nấp. Người đàn ông ướt sũng kia đúng là doạ người, nước mưa vẫn nhỏ tòng tòng trên gương mặt nhăn nhúm vì lạnh.
Nét mặt hung tợn căng thẳng như muốn đánh nhau, ánh mắt lạnh lẽo lao hùng hục về phía tôi.
- A a a a.
Tiếng diễn viên trong phim hoà cùng giọng tôi ấm ức. Hai bọn họ vẫn ôm chặt tôi mờ ám, tôi nhắm tịt mắt chờ cảm giác đau đớn.
Hương bạc hà mát lạnh phả vào mũi tôi, mái tóc cứng ướt át lướt qua trán. Cánh tay bên trái bị xô kéo thân lệch đi. Cái cảnh trước mắt còn kinh dị hơn cả. Nước trên tóc anh Tuấn Kiệt róc sang gương mặt trắng nhợt của anh Khôi Nguyên dần đỏ lên. Mắt anh ấy mở hết tròng kinh ngạc, còn kẻ ướt như chuột lột đang ôm cổ khàn giọng run run lo lắng.
- Sau cậu dám bỏ đi hả? Đồ đáng ghét dám cãi tôi! Ai cho phép cậu được bỏ rơi tôi chứ! Lỡ như...
Tôi bị cuốn theo dòng xúc động của anh, dù không thừa nhận vẫn rất rõ thứ tình cảm cấm kỵ ràng buộc như bãi đầm lầy càng giãy giụa sẽ càng lún sâu. Tôi thấy họ cũng như người thường, chẳng có gì đáng bị kỳ thị.
Bàn tay anh dần rời khỏi tôi, có một điểm tựa khác vững vàng luôn chờ đợi yêu thương. Tôi nghĩ buối xem phim kinh dị này sẽ lãng mạn hàn gắn tình cảm giữa họ. "Bốp" cả tôi và Dực xanh mặt.
- Đồ hâm tự dưng đùng đùng xuất hiện làm tôi đau tim gần chết. Ướt át nhếch nhác mà ôm tôi để trả thù hả, anh hết tuổi nông nổi rồi đấy!
Anh Khôi Nguyên tát xong mắng xa xả vào mặt người ta, tôi không nghĩ người dịu dàng như anh có lúc "đanh đá" thế. Anh trai Dực không giận mà cố đè cái giọng khàn khàn xuống thật ngọt ngào nuông chiều, tay xoa xoa đầu dỗ dành.
- Chúng ta cùng về nhé!
Anh Khôi Nguyên được đà rất kiêu lườm huýt, rồi đưa mắt về phía hai chúng tôi ra hiệu bí mật.
- Mưa thế này tôi ở đây thôi!
Căn nhà này đủ phòng để cho khách, nhìn anh Tuấn Kiệt rắn rỏi thế mà đeo tạp dề vào bếp trông thật sự không tưởng. Tôi rình trộm bên cánh cửa bếp, hai anh ấy lớn rồi mà ghẹo nhau như trẻ con. Giọng anh ấy thẹn thùng mãi tôi mới nghe rõ.
- Chẳng phải qua thăm mẹ anh sao không vội về!
Một cái ôm cảm động xao xuyến, mắt anh Khôi Nguyên liếc liếc dè chừng vỗ tay nạt.
- Trẻ con thấy bây giờ!
Làn da êm ái mang hương ngọc lan bịt mắt tôi lại. Tôi đang muốn xem cảnh mát.
- Cậu đang mắc tội quấy rối đấy!
Lúc muốn xem thì không được xem.
Khi nửa đêm mắc vệ sinh thì gặp vẻ mặt ngáp ngủ của Dực, tay cậu cọ mắt kèo nhèo.
- Đêm rồi còn ồn ào không cho ai ngủ!
Chớp mắt cho thêm tỉnh táo, tôi có làm gì đâu. Xoa tóc bù xù đứng canh cửa cho Dực khỏi sợ ma, tiếng lục đục khiến con mèo Dực lấp ló bên vai tôi sợ sệt. Tôi chậm rãi ngó quanh, trời thì mưa rả rích thế kia. Sau chút ồn ào giờ đã im lặng hơn, tiếng nói thều thào như ma từ phòng bật ánh đèn ngủ mờ hắt ra.
- Anh ở đây không có ma đâu, lớn thế này còn nhát thật xấu hổ!
Anh Kiệt còn đáng sợ hơn ma. Họ đang chạm môi, tôi như bị điện giật thất thần ngắm nhìn, cơ thể nặng nề khó di chuyển. Dù chỉ là hành động yêu thương rất đỗi bình thường không có gì hơn một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng sống mũi nóng quá. Hai người cùng giới hôn cũng đẹp lắm. Tôi quay nhìn vẻ mặt Dực dò xét, hơi nóng trên má khiến hương ngọc lan thêm nồng. Cậu há hốc miệng kinh ngạc kéo tôi đi, bịt chặt sống mũi tôi nhấc lên. Tay còn lại rút giấy ăn cấp cứu bệnh nhân.
- Cậu nên đi khám bác sĩ có vẻ cậu mắc bệnh nan y rồi!
Tôi mắc bệnh nan y thật rồi. Đêm đó tôi nằm trằn trọc mãi.
Sáng sớm tôi và Dực dậy sớm đánh răng, họ còn cố giở trò con nít lừa phỉnh. Đợi chúng tôi đi qua mỗi người một phòng mở cửa ra vẻ "đêm qua nằm riêng phòng".
Hôm đó một ngày trời quang trong lành, tôi cũng theo họ sang nhà Dực ăn rình. Rình rập cả buổi hồi hộp mà họ vẫn không nói ra được chút quan hệ đặc biệt giữa hai người. Họ lại cãi nhau hơn thua và lại đòi chia đôi lối đi riêng. Khi anh Khôi Nguyên kéo áo ngỏ ý muốn ở nhờ, tôi lắc đầu không chất chứa. Cuối cùng cũng chịu lên xe về.
Một giấc mơ kì lạ tôi cứ cười suốt không muốn dậy, trong mơ nụ cười Dực dịu dàng xen lẫn nể phục khen tôi giỏi giang. Trong ánh nắng chói loà cậu nói gì đó khiến tôi cười hạnh phúc, chỉ là tôi không thể nhớ.
“Bộp bộp” tôi giật mình bừng tỉnh, ai đó đang gõ cửa nhà tôi ầm ĩ. Ánh nắng hắt qua khe hở rọi chiếu căn phòng của tôi thêm ấm áp. “Hắt xì” tôi lau mũi khó chịu, cơ thể mệt mỏi cứ mềm nhũn ra muốn đổ gục, đêm qua có lẽ tôi đã mắc cảm lạnh. Có tiếng leo trèo lách cách khiến tôi lo lắng tìm kiếm nơi phát ra tiếng động, ngay bên khung cửa ngoài lan can, tôi lùi thân lại, bàn tay sờ mó tìm thứ gì đó phòng vệ. Cánh tay tôi mỏi nhừ vô lực, tim đập dồn thêm đuối sức, cứ thế này tôi tiêu rồi.
Cây chổi lông gà – thứ mà tôi muốn làm vũ khí tuột khỏi tay rớt xuống, tôi thấy nóng đầu quá. Đây là tầng hai một mình tôi ở tại căn biệt thự rộng thênh thang, chắc chắn đã vào tầm ngắm của đám trộm, chỉ có điều trộm ban ngày hơi lạ nha. “Cạch” tiếng cánh cửa bị kéo, gương mặt Dực thở hổn hển mệt nhọc mà đỏ ửng. Tim tôi nhảy lên từng nhịp xúc động gần như chưa kịp phản ứng. Cậu thấy tôi “còn sống” liền thở phào nhẹ nhõm sau đó cau mày mắng té tát.
- Đồ điên cậu tưởng dọa tôi thế này hay lắm sao? Rõ ràng rủ tôi sang học cùng thế mà gọi khàn cả cổ họng không lên tiếng, bực mình, tôi về đây!
Dực lên đường nào giờ tính về đường đó – trèo tường. Tôi vội tiến lại gần kéo tay cậu níu, tôi thật đáng ghét việc quan trọng như thế cũng quên được. Nhưng chợt trần nhà quay vòng, tôi chới với đổ gục xuống bên cạnh cửa kính, mắt căng ra chưa kịp hoàn hồn, ngay cả tôi to xác là thế cũng bị ốm.
Tôi nằm giường nhìn vẻ mặt càu nhàu như đàn bà của Dực trách móc mà thích thú, cậu vừa lau chỗ nước rơi rớt trên bàn học vừa mắng tôi “đầu đất”. Tôi đúng là kém hiểu biết và không biết chăm sóc bản thân nhưng chỉ là tôi muốn làm hết đề toán cậu giao để cậu hài lòng, mà muốn kẻ lười biếng như tôi tập trung thì cũng không dễ chút nào. Điều kì lạ lúc bên Dực tôi rất tỉnh táo, cậu nói gì cũng hay như hát. Nghĩ lại việc Dực lo lắng cho tôi mà trèo lên tầng hai tôi vẫn thấy hạnh phúc, nhìn bát cháo tía tô trên bàn ngon hơn bất kì mỹ vị nào. Tôi bắt đầu hoang tưởng về giấc mơ của mình, ấy xa vời lắm.
- Dực ơi tớ lạnh!
Cậu quắc mắt qua tôi nhưng không nổi giận, tôi chỉ muốn trêu chọc cậu. Dực liếc quanh căn phòng trống trải của tôi tìm kiếm thêm cái chăn nữa nhưng có tìm cũng vô ích, tôi nhét hết vào máy giặt rồi. Cậu đi xuống tầng, người đâu mà kém thông minh đúng là không thể mong đợi. Lúc trở về trên tay cậu bưng chậu nước nóng bốc hơi cùng khăn mặt, tôi chớp mắt lo lắng.
- Tớ rửa mặt đánh răng rồi mà!
Dực đặt chậu nước xuống bên kệ, giọng trầm không có vẻ đùa giỡn. Xắn tay áo cao lên chuẩn bị.
- Cởi áo ra, tôi lau giúp cậu! Có lẽ cậu bị sốt rồi!
Tôi đỏ mặt, tay đặt lên chiếc cúc con heo bắt đầu cởi. Dực che miệng cười trước bộ đồ ngủ siêu dễ thương của tôi. Được cậu ta chăm sóc chắc cũng thích, tôi cười thầm chờ đợi. Chiếc khăn nóng đắp lên trán thật dễ chịu, cậu lau cho tôi rất thản nhiên không chút tà ý còn tôi cứ nóng ran thêm. Liếc nhìn xuống dưới khó chịu, cậu ném phăng cái khăn vào mặt tôi vô cớ cáu gắt không thành lời, tôi xấu hổ về chính mình kéo chăn lên.
Dực như thầy giáo ngồi chấm bài tôi, tiếng kèo nhèo vang đều đều. Giơ bài làm tôi hì hục suốt đêm qua chỉ trích, thế nào mà được có hai điểm.
- Cậu mà làm thế này chẳng thể tốt nghiệp đâu! Chỗ này thiếu tập xác định…
Mắt tôi chăm chú nhìn môi cậu mấp máy nhưng chẳng nghe thấy tiếng nào, nếu như ngày nào cũng nghe thấy cậu phàn nàn bên tai thì thật tốt. “Bốp” quyển vở phi thẳng mặt tôi, tôi nhớ Dực trước đây đâu có hung dữ thế.
- Không coi lời tôi ra gì à? Bực mình tôi về đây, mất thời gian!
Tôi sai rồi đừng về mà. Mặt mếu máo tôi làm nũng ôm bụng.
- Dực ơi tớ đói!
Sau một ngày được Dực chăm sóc tôi lại khỏe phi thường, thì ra lúc ốm cũng không quá đáng sợ nếu có ai đó chăm sóc.
Nắng xuân ấm áp với sắc hoa đua nở thật kiều diễm, không có thời gian thưởng cảnh, tôi cắm đầu vào sách vở. Tất cả nhìn tôi với con mắt mới, quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng đen nhánh, ngồi học chăm chú ghi chép đầy đủ, chỉ thỉnh thoảng liếc qua Dực một chút thôi, thực sự lột xác khiến tôi cũng nể phục mình. Nể hơn nữa là tôi cũng rất sáng dạ, dạy ít hiểu được dạy nhiều từ từ mới hiểu.
Tôi đã rất vui vì Dực sẽ không chuyển trường dù cậu không giải thích lý do nhưng thế là đủ. Ngày ngày Dực và tôi như đôi bạn thân cùng học cùng đi cùng về, ngoài chuyện học hành cậu không còn chuyện gì để nói. Để thêm thân thiện, tôi hay đến nhà cậu ăn rình, mẹ cậu - cô Ngọc Lan nấu ăn rất ngon, giờ tôi đã hiểu vì sao cậu có mùi hương ngọt ngào loại hoa đó.
Hôm đó trời trong xanh gió thổi vi vu thật sảng khoái, Dực vẫn thao thao bất tuyệt giảng bài, tôi hít hơi sâu cho căng tràn lồng ngực hương êm dịu đó. Tôi ngắm nhìn hàng mi dày khẽ rung theo nhịp chớp động của mắt cậu, gió trời như bị hút về tà tà thổi tung mái tóc cửa. Từ trên cao nhìn xuống gương mặt trái xoan kia thật giống con gái, bờ môi cậu hay mím nên đỏ chót. Dực vẫn nói ngửa cổ tò mò dõi theo tôi xem xét.
- Hiểu chưa?
Tôi gật đầu hiểu hết nếu tôi nói không cậu sẽ chán nản mà bỏ về. Tôi mím môi đắn đo mãi mới dám hỏi cậu.
- Tại sao cậu lại thích hương ngọc lan?
Không chút đắn đo cậu trả lời dứt khoát, tay soạn thêm đề kiểm tra tôi.
- Tên mẹ tôi là Ngọc Lan, tôi thích đơn giản vì vậy, như thế cảm giác mẹ luôn bên tôi! Tôi không có cha mà mẹ là tất cả với tôi!
Tôi nuốt nước bọt khan, suy nghĩ của cậu ấy thật thuần khiết, người ngoan ngoãn như vậy bảo sao khiến nhiều người yêu thương. Tôi đỏ mặt thừa nhận không chỉ có tôi.
Nắng chiều tà đỏ như máu loang lổ phía chân trời, tôi đứng bên ngoài tiệm sách tìm kiếm tư liệu ôn tập, đây quả là việc không ai ngờ tới. Hàng xóm ở quê cũng đã thân thiết với tôi hơn, để đẹp lòng người tôi vẫn hay đi dạo và trò chuyện với các cô bác, giúp đỡ khi có việc cần. Giờ đây tôi có thể ưỡn ngực đi ngoài đường thỏa mái không lo ngại, thì ra cuộc sống thanh bình lại tuyệt vời thế. Gặp một nụ cười duyên dáng cho mình cũng khiến lòng lâng lâng.
Đang thỏa mãn với bản thân, tôi ôm đống sách vở tung tăng chạy thì bắt gặp người quen trên cầu. Anh trai Dực và anh Khôi Nguyên đang cãi nhau, vẻ mặt ai cũng nhăn nhó tức tối, chỉ là không động tay chân. Họ không phải người ở đây, đang sống trên thủ đô thế mà lại hội ngộ có phải rất kì diệu.
Tôi không rõ ai đúng ai sai chỉ là không thể ngăn sự tò mò của mình. Anh Khôi Nguyên đẩy tay anh Tuấn Kiệt rồi như chạy trốn về phía này, tôi nép vào tường khuất tránh mặt. Giọng trầm dữ dằn nạt nộ.
- Cậu thật quá đáng với tôi, tôi thích cậu có gì sai, rõ ràng cậu còn chưa hài lòng!
Tôi nuốt nước bọt khan nín thở, tôi đang lạc vào bộ phim tình cảm nào vậy. Tiếng anh Khôi Nguyên dẫu có giận dữ mắng vẫn rất ngọt ngào.
- Anh thật lộ liễu, tôi chẳng thể chịu được anh nữa, biết rõ chẳng ai ưa cái mối quan hệ này còn cứ phô trương, tôi không muốn tiếp tục, anh để tôi yên!
Sự phẫn uất phảng phất trong lời nói khàn đục.
- Nói như vậy đủ thấy thái độ của cậu dành cho tôi chỉ có thế, cậu rõ ràng không cần tôi!
Hơi âm trầm xuống không phủ định.
- Tôi không thích sự độc đoán ngang ngược của anh, dù nói thế nào tôi cũng không chịu được ác cảm của người đời! Anh và tôi nên mỗi người đi đường riêng, tôi chịu được cô đơn, tôi cũng không cần anh phải bảo vệ!
Có cú đánh rất mạnh lên thân cây xù xì gần đó chắc rất đau, tiếng thở dồn trong cơn bốc hỏa. Rất lâu là sự im lặng, tôi nghĩ họ đã bỏ đi cả rồi mới lò dò bước ra. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt Khôi Nguyên ửng đỏ, tay che miệng cố nín tiếng nấc. Bóng lưng to lớn đã đi hướng ngược chiều lên xe phóng bạt mạng, tiếng ga rít mạnh ngông cuồng rất dễ bi phẫn mà xảy ra tai nạn. Anh Khôi Nguyên quay lưng trốn tránh ánh nhìn của tôi, giọng chữa ngượng khàn khàn không trong trẻo như trước.
- Sao em lại ở đây? Nên về nhà đi trời sắp tối rồi!
Tôi ngó chung quanh xem xét, anh ấy còn không có xe chẳng phải đáng lo hơn sao, hơn nữa ở quê này xe không phải lúc nào cũng sẵn chuyến. Tôi dẫn anh về nhà mình, nét bối rối xấu hổ khiến cả hai không thể mở lời.
Nhìn anh có vẻ rất tài hoa nhưng thấy cái bếp tan tành cháy khét cũng dễ hiểu cuộc nói chuyện giữa họ, anh hổ thẹn cúi đầu, tôi chỉ cười không trách. Vốn dĩ tôi cũng chẳng biết nấu gì ngoài cắm cơm và luộc trứng, cũng nhờ mẹ Dực dạy tôi vài món cơ bản, ấy thế mà tôi lại có khiếu nha.
Anh ấy hơn tôi năm tuổi thế mà vẫn nhớ mấy bài toán cấp ba dạy tôi, không cứng nhắc như Dực anh giảng giải vấn đề rất độc đáo dễ hình dung. Cả cái đề toán thi đại học trừ hai câu cuối là tôi không làm được, còn lại cũng đúng được quá nửa, tôi thật tiến bộ.
Ngồi uống café cùng nhau, tôi tò mò không kìm được do dự lên tiếng hỏi.
- Hai anh vì sao về đây?
Mắt anh chớp rối loạn, má rất nhanh đỏ ửng ấp úng.
- Tuấn Kiệt muốn dẫn anh về gặp mẹ, có nhiều chuyện rất khó để hiểu!
Khuôn mặt trẻ măng kia thở dài ngao ngán muộn phiền già hơn tuổi, tôi lặng thinh nhấp ngụm café đắng như thấm vào tâm. Cuộc sống này quả thực rất nhiều thứ nan giải. Tôi suy nghĩ về mình không kiềm chế được tò mò thế giới của họ, đã có chuyện gì liên kết nhau, cảm giác đó thế nào. Tôi ngước mắt nhìn đèn chùm phân vân. Anh ấy không nhìn cũng đoán ra ý nghĩ, đặt tách café xuống bàn thở dài.
- Em đang tuổi ăn học đừng nên tò mò mấy chuyện này không tốt đâu. Nếu không phải do trời sinh chẳng ai muốn làm gay cả!
Tôi mím môi xấu hổ, đưa mắt theo ánh nhìn của anh vào đống phim hoạt hình nhạy cảm tôi lén mua. Anh ấy tuy vụng về mà sâu sắc dữ dội. Như để cảnh tỉnh tâm lý vặn vẹo cuả tôi anh nói thêm.
- Tuấn Kiệt không hẳn là gay, anh ấy qua lại với nhiều phụ nữ rồi. Chỉ là không hiểu sao thay đổi.
Tôi chớp mắt nhìn anh lắng nghe, tôi thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Sự hiếu kì của tôi khiến anh e dè lùi thân lại, ánh mắt khao khát cũng ép anh mở miệng.
- Anh ta khi còn nhỏ cũng rất ngoan đấy, sau khi cha lấy vợ khác dần trở lên ngang bướng thế. Do cha mẹ bọn anh là bạn nên cũng hay qua lại, anh thường hát và đàn cho Tuấn Kiệt nghe. Khi cha mẹ anh mất Tuấn Kiệt đã luôn bên anh. Anh không có bạn gái nhưng cũng không có ý định kiếm bạn trai.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng tựa như gió, thật mềm mỏng khiến người ta muốn nâng niu. Cũng dễ hiểu khi kẻ trăng hoa kia sa lưới tình, có lẽ đi một vòng thật lớn họ mới nhận ra tình cảm chân thật nhất. Tôi thấy anh Khôi Nguyên mang nặng tự ti về vấn đề nhạy cảm này, cuộc sống đâu chỉ có hai người, dị cảm của người đời rất khó. Nếu là tôi thật không dễ đối mặt, không phải sợ họ nói mình mà sợ người bên mình thấy tổn thương. Tôi đã nghĩ xa quá rồi, tôi thay đổi thật rồi biết nghĩ cho người khác.
- Anh rất thích Dực!
Tôi sặc nước phun ra bàn vô lễ. Thấy bộ dạng ngớ ngẩn của tôi anh bật cười lộ má núm đồng tiền duyên dáng. Xoa đầu tôi như đứa trẻ khuyên.
- Anh đoán không sai mà, em nên suy nghĩ theo hướng tích cực hơn đừng lộ liễu mà phá vỡ tình bạn. Có lẽ chỉ là chút xúc động tuổi dậy thì. Nghe Dực kể em bất cần lắm, anh nghĩ nếu em trưởng thành mạnh mẽ ắt sẽ là điểm tựa tin cậy. Anh thấy em có thể làm được, em đừng tự ti!
Tôi hiểu được một chút ý chính trong câu nói giảm nói tránh của anh. Đại loại tôi đang ngộ nhận, vì bị bơ vơ lâu ngày mà sinh tình cảm với người đầu tiên khiến mình cảm động. Anh sợ hướng phát triển cảm xúc lệch lạc khiến Dực xa lánh tôi. Anh khuyên tôi nên đính chính lại bản thân rõ hơn và trở lên khôn ngoan đáng tin tưởng, đến bây giờ kẻ như tôi đúng là thất bại. Tôi gật đầu ngoan ngoãn.
Tiếng gõ cửa vội vã bên ngoài khiến tôi chú ý. Dực thở hổn hển hỏi dồn tôi.
- Cậu rảnh không? Tôi đi tìm người lạc, anh ấy không quen ai...
Thì ra cứ tưởng anh Tuấn Kiệt giận bỏ về luôn, ai dè lượn đường chán lại lo lắng bảo em trai cùng tìm. Tôi mỉm cười đẩy cửa mời cậu vào. Trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn, muà hè đang đến gần.
Được Dực tin tưởng nhờ giúp mà tôi cứ cười vui vẻ mãi. Trong lúc không biết làm gì, tôi muốn mở đĩa phim giải trí. Dực nhăn hết mặt mày nhìn chỗ đĩa tầm bậy mà coi thường. Giấu giếm nhồi nhét kỹ tôi mới lọc được đĩa ưng ý. Tắt đèn mở loa át đi hết tiếng mưa gió vần vũ bên ngoài.
Nhạt nhẽo hết sức, tôi lạnh nhạt nhấp cốc nước lọc.
- Á á á!
Hai cánh tay tôi bị hai kẻ nhát ma bên cạnh dày xéo. Dực hét to hơn cả, nếu cho lớp biết chắc hài lắm. Thì ra đây là lần đầu Dực xem phim kinh dị. Còn mặt anh Khôi Nguyên tái mét vẫn im lặng thật khiến người khác muốn che chở. Con người thật kỳ lạ rất sợ nhưng vẫn muốn xem, cứ cho rằng lần tới sẽ bớt sợ nhưng vẫn chẳng khá lên.
Đang đến cảnh gay cấn thì cửa đập "uỳnh uỳnh" làm tôi cũng giật mình. Còn hai kẻ bên cạnh hét trối chết như lợn chọc tiết. Cửa bị đạp mạnh chốt méo mó, cánh đập "rầm" chói tai. Tay họ run bấm chặt tôi, vùi đầu nấp. Người đàn ông ướt sũng kia đúng là doạ người, nước mưa vẫn nhỏ tòng tòng trên gương mặt nhăn nhúm vì lạnh.
Nét mặt hung tợn căng thẳng như muốn đánh nhau, ánh mắt lạnh lẽo lao hùng hục về phía tôi.
- A a a a.
Tiếng diễn viên trong phim hoà cùng giọng tôi ấm ức. Hai bọn họ vẫn ôm chặt tôi mờ ám, tôi nhắm tịt mắt chờ cảm giác đau đớn.
Hương bạc hà mát lạnh phả vào mũi tôi, mái tóc cứng ướt át lướt qua trán. Cánh tay bên trái bị xô kéo thân lệch đi. Cái cảnh trước mắt còn kinh dị hơn cả. Nước trên tóc anh Tuấn Kiệt róc sang gương mặt trắng nhợt của anh Khôi Nguyên dần đỏ lên. Mắt anh ấy mở hết tròng kinh ngạc, còn kẻ ướt như chuột lột đang ôm cổ khàn giọng run run lo lắng.
- Sau cậu dám bỏ đi hả? Đồ đáng ghét dám cãi tôi! Ai cho phép cậu được bỏ rơi tôi chứ! Lỡ như...
Tôi bị cuốn theo dòng xúc động của anh, dù không thừa nhận vẫn rất rõ thứ tình cảm cấm kỵ ràng buộc như bãi đầm lầy càng giãy giụa sẽ càng lún sâu. Tôi thấy họ cũng như người thường, chẳng có gì đáng bị kỳ thị.
Bàn tay anh dần rời khỏi tôi, có một điểm tựa khác vững vàng luôn chờ đợi yêu thương. Tôi nghĩ buối xem phim kinh dị này sẽ lãng mạn hàn gắn tình cảm giữa họ. "Bốp" cả tôi và Dực xanh mặt.
- Đồ hâm tự dưng đùng đùng xuất hiện làm tôi đau tim gần chết. Ướt át nhếch nhác mà ôm tôi để trả thù hả, anh hết tuổi nông nổi rồi đấy!
Anh Khôi Nguyên tát xong mắng xa xả vào mặt người ta, tôi không nghĩ người dịu dàng như anh có lúc "đanh đá" thế. Anh trai Dực không giận mà cố đè cái giọng khàn khàn xuống thật ngọt ngào nuông chiều, tay xoa xoa đầu dỗ dành.
- Chúng ta cùng về nhé!
Anh Khôi Nguyên được đà rất kiêu lườm huýt, rồi đưa mắt về phía hai chúng tôi ra hiệu bí mật.
- Mưa thế này tôi ở đây thôi!
Căn nhà này đủ phòng để cho khách, nhìn anh Tuấn Kiệt rắn rỏi thế mà đeo tạp dề vào bếp trông thật sự không tưởng. Tôi rình trộm bên cánh cửa bếp, hai anh ấy lớn rồi mà ghẹo nhau như trẻ con. Giọng anh ấy thẹn thùng mãi tôi mới nghe rõ.
- Chẳng phải qua thăm mẹ anh sao không vội về!
Một cái ôm cảm động xao xuyến, mắt anh Khôi Nguyên liếc liếc dè chừng vỗ tay nạt.
- Trẻ con thấy bây giờ!
Làn da êm ái mang hương ngọc lan bịt mắt tôi lại. Tôi đang muốn xem cảnh mát.
- Cậu đang mắc tội quấy rối đấy!
Lúc muốn xem thì không được xem.
Khi nửa đêm mắc vệ sinh thì gặp vẻ mặt ngáp ngủ của Dực, tay cậu cọ mắt kèo nhèo.
- Đêm rồi còn ồn ào không cho ai ngủ!
Chớp mắt cho thêm tỉnh táo, tôi có làm gì đâu. Xoa tóc bù xù đứng canh cửa cho Dực khỏi sợ ma, tiếng lục đục khiến con mèo Dực lấp ló bên vai tôi sợ sệt. Tôi chậm rãi ngó quanh, trời thì mưa rả rích thế kia. Sau chút ồn ào giờ đã im lặng hơn, tiếng nói thều thào như ma từ phòng bật ánh đèn ngủ mờ hắt ra.
- Anh ở đây không có ma đâu, lớn thế này còn nhát thật xấu hổ!
Anh Kiệt còn đáng sợ hơn ma. Họ đang chạm môi, tôi như bị điện giật thất thần ngắm nhìn, cơ thể nặng nề khó di chuyển. Dù chỉ là hành động yêu thương rất đỗi bình thường không có gì hơn một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng sống mũi nóng quá. Hai người cùng giới hôn cũng đẹp lắm. Tôi quay nhìn vẻ mặt Dực dò xét, hơi nóng trên má khiến hương ngọc lan thêm nồng. Cậu há hốc miệng kinh ngạc kéo tôi đi, bịt chặt sống mũi tôi nhấc lên. Tay còn lại rút giấy ăn cấp cứu bệnh nhân.
- Cậu nên đi khám bác sĩ có vẻ cậu mắc bệnh nan y rồi!
Tôi mắc bệnh nan y thật rồi. Đêm đó tôi nằm trằn trọc mãi.
Sáng sớm tôi và Dực dậy sớm đánh răng, họ còn cố giở trò con nít lừa phỉnh. Đợi chúng tôi đi qua mỗi người một phòng mở cửa ra vẻ "đêm qua nằm riêng phòng".
Hôm đó một ngày trời quang trong lành, tôi cũng theo họ sang nhà Dực ăn rình. Rình rập cả buổi hồi hộp mà họ vẫn không nói ra được chút quan hệ đặc biệt giữa hai người. Họ lại cãi nhau hơn thua và lại đòi chia đôi lối đi riêng. Khi anh Khôi Nguyên kéo áo ngỏ ý muốn ở nhờ, tôi lắc đầu không chất chứa. Cuối cùng cũng chịu lên xe về.
Nhìn theo bóng họ mờ dần trên con đường dài hun hút mà tiếc nuối, họ vẫn chưa thể đàng hoàng công khai quan hệ. Nếu lúc nào cũng phải vun đắp thế chắc phải kiên trì. Cô Ngọc Lan mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng long lanh vẫn dõi nhìn, bàn tay mềm mại vuốt tóc Dực yêu thương. Tôi thấy anh Khôi Nguyên giống cô ấy hơn là anh Tuấn Kiệt. Cô liếc nhìn tôi âu yếm.
- Cô là mẹ Kiệt nên dù không nói ra cô cũng hiểu tình cảm đó. Hơn nữa thằng bé không giỏi giấu giếm cảm xúc. Từ cuộc hôn nhân không mấy êm ấm của mình, cô muốn các con được hạnh phúc hơn!
Tôi nghĩ Dực thừa hưởng tính cách của mẹ, cô ấy thực sự là giấc mơ của tôi. Gục đầu vào ngực cô làm nũng, tôi như thu mình làm đứa trẻ nhõng nhẽo.
- Cô ơi xoa đầu con đi!
Giọng tôi nghẹn ngào khiến Dực ghen tị muốn đá phăng tôi đi. Đừng làm thế tôi thật sự khao khát hơi ấm của mẹ. Cô ấy dịu dàng xoa đầu khiến tôi thêm tham lam.
- Cô ơi con muốn làm con trai cô!
Cô vẫn cười dịu dàng thế, cho dù sóng gió gian nan gì cũng không phai mờ tình cảm mẫu tử. Dực cũng trở lên trẻ con tranh giành mẹ với tôi. Từ giây phút này tôi thực sự muốn làm người con ngoan, trên con đường thay đổi mình không phải chỉ vì ai đó mà cả chính tôi.
Con muốn được gọi cô là mẹ, được ở bên Dực mỗi ngày.
Chỉnh sửa lần cuối: