Hy Lan Dạ - Cập nhật - Tiểu _Tinh

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
Hy Lan Dạ

images


Tác giả: Tiểu _Tinh
Thể loại: cổ đại, HE, nữ cường
Tình trạng: Đang sáng tác

Văn án

16 năm trước, Mễ Diễm vong quốc, Mễ Diễm đế hậu cùng toàn bộ cung nhân tự vẫn. Tam đại cường quốc hình thành ngự trị thiên hạ, phân chia bờ cõi...

16 năm sau, Điệp bớt thừa kế nhân xuất hiện, tìm lại thân thế, từng bước phục quốc báo thù...

Một nụ cười, một ánh mắt, khuynh đảo thiên hạ...
Một khí chất, một bóng dáng, làm điên đảo nhân tâm...

Định mệnh nàng là người phục quốc, sẽ cô độc bước trên con đường chông gai
Nhưng cũng định mệnh mang hắn từng bước tiến vào thế giới của nàng, sát cánh cùng nàng phục quốc, để lại mối tình vang danh thiên hạ.
!!: Điệp bớt là bớt hình bướm. "Điệp bớt thừa kế nhân xuất hiện" có nghĩa là người thừa kế bớt đã xuất hiện.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
Hy Lan Dạ

Chương 1: Biến cố

“A….!”

“Nương nương, dùng sức! Nương nương, dùng sức a, đúng vậy, tiếp tục dùng sức,…”

Tiếng la hét vang lên đớn đau cùng tiếng bà mụ gào lên không ngừng từ tẩm cung truyền ra, theo đó là lần lượt người hầu ra vào, trên tay cầm chậu nước đỏ ngầu máu. Hoàng thượng Mễ Diễm quốc lúc này còn đâu bộ dáng nghiêm lãnh, một bộ lo lắng nắm chặt hai tay, không ngừng hướng mắt về phía phát ra thanh âm, tim quặn thắt đau đớn.

Trong tẩm cung, hoàng hậu Mễ Diễm quốc chịu từng trận đau từ hạ thân truyền đến, dùng sức như lời bà mụ.

“Oa oa…”

Cuối cùng, tiếng trẻ con khóc vang dội, hoàng hậu Mễ Diễm quốc cả người không còn sức lực nằm xuống giường, khóe mắt một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi. Tiếng trẻ con yếu ớt khóc khiến con tim treo lơ lửng của Hoàng thượng thả lỏng, vội vã tiến vào trong, ôm lấy người vợ bên gối bấy lâu nay, giọng nói không tránh khỏi xúc động.

“Ngọc nhi, cảm ơn nàng! Ngọc nhi…”

Hai người lúc này tựa như một đôi vợ chồng bình thường, không còn dáng vẻ Đế Hậu cao quý, cùng bên nhau chia sẻ những phút giây yêu thương.


Bỗng chốc, thị vệ bên ngoài đột ngột báo tin.

“Hoàng thượng, vừa nhận được tin từ biên cương, Bùi tướng quân bị quân địch gài bẫy, thương vong vô số, quân địch thừa cơ hội xông lên, cách tường thành không đến 2 dặm. Hoàng thượng, xin người cùng nương nương mau chóng bảo trọng ngọc thể.”


Không khí vui mừng vừa mới đây bị dập tắt, thay vào đó là sự trầm mặc lo sợ lan tràn trên khuôn mặt mỗi người. Hoàng thượng Mễ Diễm không nhìn thị vệ, lát sau, ngước nhìn vị Hoàng hậu trong lòng, cất giọng lo lắng.

“Ngọc nhi, chúng ta…”

Lời nói còn chưa thốt ra hết, bàn tay ngọc của Hoàng hậu che miệng ông lại, dịu dàng nói:

“Hoàng thượng, Ngọc nhi nguyện ở bên người.”

Siết chặt người trong lòng, Hoàng thương thở nhẹ một hơi. Nhìn đến tiểu công chúa còn đỏ hỏn trên tay thị nữ, ôm đến trước ngực. Hai người cùng ôm con gái bé bỏng. Đứa bé tựa như biết được muộn phiền của mẹ cha, không khóc nháo, chỉ chớp đôi mắt to tròn ánh nước, ngây thơ. Tiểu công chúa lặng yên, cái miệng nhỏ xinh khẽ chu lên, vô cùng xinh xắn, đáng yêu. Trước ngực phải có một cái bớt màu tím, hình con bướm, rất bắt mắt. “Điệp bớt” vốn là dấu vết hoàng thất, chỉ duy xuất hiện trên người của người kế vị tiếp theo.

Nghĩ đến con gái còn bé bỏng, Hoàng hậu không khỏi đau lòng, bà càng vùi sâu vào ngực Hoàng thượng, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Hoàng thượng ôm vợ cùng con, thầm ra quyết định.

“Ngọc nhi, lần này ta cùng nàng không thể không đối mặt. Tin tưởng ta, ta sẽ bảo hộ con chúng ta, được không?” Vừa nói, ông vừa vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của công chúa, nhẹ cất tiếng “Ngọc nhi, tên con gái sẽ là Hy Lan, Mễ Hy Lan, con gái của ta và nàng.”

“Hy Lan,... Lan nhi… Xin lỗi con, là mẫu hậu không tốt, không thể chăm sóc con, không thể bảo bọc con. Lan nhi, về sau mẫu hậu không ở bên cạnh con, con phải biết chăm sóc bản thân mình thật tốt, phải tự bảo vệ bản thân, không để bị ức hiếp, có biết không? Lan nhi, hài tử ngoan, mẫu hậu dù không bên cạnh nhìn con lớn lên từng ngày, không bên cạnh cùng con bầu bạn, là mẫu hậu không tốt, nhưng mẫu hậu yêu con, Lan nhi, con hãy nhớ, mẫu hậu sẽ luôn dõi theo con, cầu bình an cho con.”


Vừa ôm lấy con gái, Hoàng hậu Mễ Diễm thê lương rơi lệ. Từng hạt châu rơi xuống trên gương mặt kiều diễm của bà như những mũi tên nhọn đâm sâu trái tim Hoàng thượng, khiến lòng ông cũng đau như cắt.

“Ngọc nhi, đừng khóc. Không còn thời gian, chúng ta phải bảo vệ Lan nhi, được không?”

Nói rồi, dứt khoát ôm lấy Hy Lan công chúa, giao cho thị nữ bên cạnh. Sau đó lấy nhẫn chỉ trên tay, luồn qua sợi dây, đeo vào cổ công chúa.

Người thị nữ vừa ôm lấy công chúa, khấu đầu trước Đế Hậu, sau đó chạy nhanh vào thư phòng, xoay nhẹ hộp đựng bút lông trên bàn. Lập tức, giá sách gầm nhẹ một tiếng, sau đó dịch dần về bên phải, lộ ra sau lưng một lối đi nhỏ.

Người thị nữ hít sâu một hơi, xoay người hướng về phía sau, cúi đầu, sau đó ôm chặt công chúa, bước chân gấp gáp theo đường hầm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
Hy Lan Dạ

Chương 2: Nuôi dưỡng

Công chúa được đưa đi không bao lâu, thị vệ bên ngoài lần nữa xông vào.

“Hoàng thượng, nương nương, thỉnh người bào vệ ngọc thể, chúng thần nguyện hy sinh…”

Thị vệ lời nói chưa dứt, hai mắt đột nhiên trợn lên, máu tươi từ miệng bắt đầu rỉ xuống. Khó khăn cuối đầu nhìn, thị vệ trừng mắt không cam lòng - một kiếm xuyên tim!

Mọi người trong tẩm cung lúc này không còn bộ dạng sợ hãi, hết thảy trên mặt là biểu hiện không cam lòng.

Một tiếng cười ngạo nghễ vang lên, sau đó bóng dáng cao lớn bước vào, cùng với giọng nói trầm khàn.

“Ha ha, Mễ Diễm Hoàng thượng, xem ra, ông không còn được hưởng tiếng gọi này bao lâu nữa. Khôn ngoan thì nên thu binh, quy hàng Chiếu Sa quốc chúng ta, có lẽ còn con đường sống.”

Vừa nói là Chiếu Sa quốc đại tướng quân – Lệnh Mẫn. Hoàng thượng lạnh băng nhìn hắn, trong tay vẫn ôm lấy Mễ Diễm Hoàng hậu. Lát sau, tất cả thị nữ, tỳ nữ, thị vệ, ma ma trong phòng đồng loạt ngã quỵ, máu đỏ rỉ ra từ khóe miệng, trúng độc. Nhưng gương mặt họ không phải thống khổ, mà vô cùng thoải mái, tựa như được giải thoát, họ tự vẫn!

Nhìn những người xung quanh lần lượt ngã xuống, Hoàng thượng âm thầm nhớ từng người. Lúc quay lại, gương mặt trở về nét lạnh lẽo vốn có.

“Mễ Diễm quốc hôm nay bị hãm hại, tuyệt không quy hàng. Ngọc nhi…”

Mễ Diễm Hoàng hậu mỉm cười, hai người ôm nhau, giây lát sau đã không còn động tĩnh. Lệnh Mẫn sau khi cho người kiểm tra, trầm mặc hạ lệnh:

“Báo với Hoàng thượng, đại chiến toàn thắng. Mễ Diễm Đế Hậu...tự vẫn.”


Thị nữ ôm công chúa theo đường hầm chạy vào rừng sâu, liên tiếp hai ngày, sức lực cạn kiệt. Nghỉ chân bên dòng sông, thị nữ cố gắng lấy lại chút sức lực cuối cùng. Đột nhiên, một tiếng gầm rú từ xa vọng lại, càng lúc càng gần, cùng với đó, cây cối lay động.

Không ổn! Thị nữ tuyệt vọng nhìn về hướng âm thanh phát ra, dần dần, một bóng màu vàng phóng đến với vận tốc vô cùng nhanh, mang theo hơi thở nguy hiểm, hơi thở của tử vong! Thị nữ bất giác ôm lấy công chúa chặt hơn, sau đó vô cùng thần tốc lấy những cành cây xung quanh bện thành một vòng đơn giản, thả công chúa vào bên trong, để trôi theo dòng nước.

Bé gái xinh xắn trong bao vải nhỏ bé vẫn ngây thơ ngủ. Phía sau, thị nữ nở nụ cười mãn nguyện, từ từ nhắm mắt, chờ đợi cái chết đến gần…


Mã Lạp vốn đang tắm rửa, chợt nhãn lực tinh tường phát hiện từ xa có vật lạ đang trôi. Một phần hứng thú, hắn muốn xem đến tột cùng đó là gì.

Thay quần áo nhanh chóng, sau đó vận khinh công tiến nhanh về phía vật lạ kia. Đến khi rõ ràng, Mã Lạp đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Nhưng nhanh chóng ôm lấy bé gái, vận khinh công về nhà.


Đặt bé gái lên giường, Mã Lạp không khỏi nhớ đến một màn kinh sợ vừa rồi. Vừa rồi khi hắn đến nơi, đứa bé được bọc trong bọc vải, nhưng bọc vải đã dần bị thấm nước, nguyên do bởi vì vòng cây bên ngoài vốn được đan sơ sài đang bung ra! Nhận thấy tình trạng nguy hiểm, Mã Lạp không chút do dự ôm lấy đứa bé, mang về.

Nhìn đứa bé vẫn còn an tỉnh ngủ, Mã Lạp thầm đoán có lẽ nhà ai bỏ rơi. Bất quá đây cũng là ngộ duyên của hắn, Mã Lạp hắn xưa nay hành sự tùy hứng, hôm nay đã ra tay cứu, tất cũng quyết định giữ lại.

Suy nghĩ vừa xong, lần nữa vận khinh công bay ra ngoài. Nếu lúc này ai nhìn thấy hẳn không khỏi kinh sợ, lúc trước bóng trắng còn đứng đó, chớp mắt một cái, đã không còn bóng dáng. Khinh công bậc này, chính là đệ nhất thiên hạ, không ai vượt qua!

Lần nữa trở lại, trên tay Mã Lạp đã thêm nhiều thứ. Thay bao vải xung quanh bé gái, một tia nghi hoặc lóe lên trong khóe mắt hắn. Điệp bớt màu tím hiện ra vô cùng rõ ràng trên nền da trắng sữa, hơn nữa, chiếc nhẫn hoa văn kỳ lạ được lồng vào dây chuyền đeo trước ngực bé khiến hắn không khỏi kỳ lạ. Đứa bé này, thân thế không bình thường! Nhưng sau đó ý nghĩ này cũng bị Mã Lạp vứt ra khỏi đầu. Thân thế kỳ lạ thì sao chứ? Mã Lạp hắn chính là muốn nuôi dưỡng, chuyện này, về sau chẳng phải sẽ sáng tỏ?

Vốn đang yên tĩnh ngủ lại bị lay động, đôi mắt to tròn mở ra, chớp chớp. Mã Lạp bị nhìn chằm chằm, không khỏi tay chân luống cuống, mặt cũng đần ra, nhìn lại. Con mẹ nó, thật sự quá đẹp! Sống trên đời bấy lâu nay hắn chưa nhìn thấy đôi mắt nào trong suốt như vậy, tựa như bảo vật trân quý tinh khiết nhất! Nhưng ngây người chưa được 3 giây, hắn bắt đầu khổ sở vì quyết định của mình rồi. Bé gái nhìn hắn chớp mắt, sau đó đôi môi nhỏ chu lên, sau đó míu lại, cuối cùng tiếng gào khóc vang lên, dội cả ngôi nhà.

Mã Lạp cũng vì vậy mà vò đầu bứt tai. Đây là thiên thần sao? Đầu hắn bị bã đậu vào chắc? Đây chính là ác quỷ a!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Taru

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/8/14
Bài viết
48
Gạo
0,0
Oh, cách hành văn của bạn được đấy, thích rồi nha.:tho26:
Khá ổn, mặc dù cốt truyện tính đến thời điểm này mình cho là không mới và có một số đoạn diễn biến hơi nhanh nhưng vẫn khiến mình tò mò muốn đọc tiếp. Cố lên nha, nhanh chóng ra chương mới nha!
 

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
Oh, cách hành văn của bạn được đấy, thích rồi nha.:tho26:
Khá ổn, mặc dù cốt truyện tính đến thời điểm này mình cho là không mới và có một số đoạn diễn biến hơi nhanh nhưng vẫn khiến mình tò mò muốn đọc tiếp. Cố lên nha, nhanh chóng ra chương mới nha!
Hi hi, cảm ơn nàng nhiều nha :tho26: Mình sẽ cố gắng :tho3:, mong nàng sẽ tiếp tục theo dõi :x
 

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
Hy Lan Dạ

Chương 3: Ánh mắt đầu tiên

Mười sáu năm sau.

Trong dòng sông năm đó, một thiếu nữ đang đắm mình tắm rửa. Nước sông xuôi dòng, trượt qua da thịt trơn bóng, mịn màng. Suối tóc dài đen mượt tùy ý thả trôi theo dòng nước, mỹ cảm không sao tả xiết. Tùy tiện gối đầu lên một tảng đá, cả gương mặt bình thản thư thái, dung nhan mỹ lệ động lòng người, chóp mũi nhỏ xinh đọng một giọt nước, bờ môi cong quyến rũ khẽ hé mở. Đôi mắt khép lại, hàng mi cong dài nhẹ run, tựa như cánh bướm mỏng manh lay động, đẹp không nói nên lời.

Mễ Hy Lan đang thư giãn, không màng đến mọi sự xung quanh. Bỗng đâu ồn ào từ xa truyền đến, tiếng vó ngựa cùng tiếng người la hét phá vỡ không gian yên tĩnh vốn có. Mày đẹp khẽ chau, Mễ Hy Lan xoay người lên bờ thay y phục, tùy ý tóc ướt trên vai, hướng phía âm thanh bước đến.


“Chủ tử, thuộc hạ nơi này ở lại cản địch, người mau chóng trở về kinh thành, Hoàng thượng còn đang chờ ngài.”

Phong vừa thúc ngựa chạy vừa vung kiếm cản những mũi tên không ngừng phóng đến, hối thúc người bên cạnh. Là một trong bốn thủ hạ trung thành, hắn không thể để chủ tử gặp nguy hiểm. Nhưng hồi lâu vẫn không thấy người bên cạnh trả lời, chỉ thấy sườn mặt lạnh lùng của hắn nghiêm lại, kìm ngựa, dừng lại.

“Chủ tử, người…” Phong trừng mắt nhìn loạt hành động của hắn, không khỏi kinh hãi.

“Long Dạ ta đến bây giờ còn chưa biết đến chạy trốn.” Nam tử lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, chuẩn bị nghênh đón kẻ địch, nghiêm giọng nói.

“Nhưng chủ tử..” Lời nói ngăn cản còn chưa bật ra đã bị chặn lại từ trong cổ họng.

“Phong, trước giờ ta chưa thấy ngươi nói nhiều như vậy.”

Nói một tiếng, sau đó khuất ngựa phóng vút đi.


Một khắc sau truyền đến âm thanh binh khí va chạm leng keng, cùng tiếng người gào thét, tiếng ngựa hí vang,.. một hiện trường hỗn tạp. Từng người, từng người áo đen lần lượt ngã xuống, cuối cùng còn lại hai người nam nhân đứng thẳng, quần áo vấy bẩn bởi máu tươi, nhưng tuyệt nhiên gương mặt lạnh lùng, không một xúc cảm.

Long Dạ đứng nhìn những thi thể ngã xuống bên cạnh, ánh mắt hướng đến ngọc bội trên người một tên gần đó, biểu tượng Thủy Vân quốc tinh xảo hiệc lên rõ mồn một. Đôi mắt sắc bén nhẹ chau lại, che dấu tia sáng lóe lên trong khóe mắt.


Xác nhận lại một phen, Long Dạ cũng không vội rời đi mà quay lại nhìn vô định về một hướng trong rừng cây, lạnh giọng.

“Còn không mau ra!”

Hy Lan vì bị quấy rối mà đến đây xem tình hình, thuận tiện xem chút chuyện vui. Bị phát hiện cũng không ngoài dự định, dù sao nàng cũng không có ý định trốn tránh.

Một thân tử y bước ra, tà áo mỏng nhẹ nhàng bay theo làn gió, bóng dáng thanh khiết tựa như thiên tiên không nhiễm bụi trần dần dần xuất hiện. Ba ngàn sợi tóc tùy ý cột lại bằng dây vải, để lộ gương mặt tinh túy xinh đẹp như khắc. Đôi mắt phượng đoạt hồn lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt Long Dạ không có ý né tránh.

Long Dạ nhìn người nữ tử trước mắt, không che giấu đánh giá. Nữ nhân này, không tầm thường. Một bộ dáng nhàn tản lạnh nhạt không màng thế sự kia, khiến nàng tựa như tiên nữ trên cao tùy ý nhìn xuống trần thế, một bóng dáng tinh khiết xinh đẹp, không nhiễm bụi trần.
 

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Hoàng thương Mễ Diễm không nhìn thị vệ, lát sau, ngước nhìn vị Hoàng hậu trong lòng, cất giọng lo lắng.
Người thị nữ hít sâu một hơi, xoay người hướng về phía sau, cuối đầu, sau đó ôm chặt công chúa, bước chân gấp gáp theo đường hầm.
Mấy cái này lỗi đánh máy nè tác giả. :D
Lời nói còn chưa thốt ra hết, bàn tay ngọc của Hoàng hậu che miệng ông lại, dịu dàng nói
Câu này thiếu dấu kết câu rồi bạn. :D
Nói rồi, dứt khoát ôm lấy Hy Lan công chúa, giao cho thị nữ bên cạnh. Sau đó lấy nhẫn chỉ trên tay, luồn qua sợi dây, treo vào cổ công chúa.
Mình thấy chỗ này dùng từ "đeo" nghe nó hợp lý mà nhẹ nhàng hơn á! ^^ Từ treo làm mình hình dung đến cảnh công chúa Lan nhi bị treo cổ. :3
 

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
Mấy cái này lỗi đánh máy nè tác giả. :D

Câu này thiếu dấu kết câu rồi bạn. :D

Mình thấy chỗ này dùng từ "đeo" nghe nó hợp lý mà nhẹ nhàng hơn á! ^^ Từ treo làm mình hình dung đến cảnh công chúa Lan nhi bị treo cổ. :3
Hì, có lẽ đăng vội nên chưa xem lại kỹ, rất cảm ơn bạn đã nhắc nhở :-*
 

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
Hy Lan Dạ

Chương 4: Cùng đường
Bên này Long Dạ đánh giá Hy Lan, Hy Lan cũng không ngần ngại đánh giá hắn. Một từ mỹ không đủ hình dung nam nhân trước mặt. Đôi mắt sắc bén sâu thẳm kia như đáy vực sâu thẳm, môi mỏng khẽ nhếch thành nụ cười tà mị, cả người toát lên vẻ anh khí bức người cùng mị hoặc chúng sinh hòa hợp trên người hắn khiến hắn đã mỹ càng mỹ.


“Ngươi theo dõi bọn ta.” Phong đứng bên cạnh kinh ngạc trước nữ tử đẹp tựa tiên trước mắt. Nhận ra sự thất thố của bản thân, hắng giọng che dấu.

Liếc mắt sang nam nhân đứng gần đó, Hy Lan không để ý nhiều, nhàn nhạt hỏi nam nhân trước mắt.

“Các ngươi đến kinh thành?”

Long Dạ không phản đối cũng không lên tiếng, tựa như muốn biết nữ tử trước mặt sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng không ngờ Hy Lan xoay người đi, để lại bóng lưng xinh đẹp cùng giọng nói lạnh nhạt theo gió truyền đến.

“Cùng đường, đợi ta.”

Người đã đi xa, Long Dạ tùy tiện tìm gốc cây gần đó, ngồi xuống, nghỉ ngơi. Phong đứng bên cạnh nhìn thấy chủ tử không có ý định rời đi, cũng không hỏi nhiều, tìm một nơi gần đó, tựa lưng.


Không lâu sau, trong không khí lại tản đến mùi hương thanh mát ban nãy, Hy Lan xuất hiện. Vẫn bộ tử y, nhưng bên hông nhiều thêm một cây sáo ngọc, hoa văn bên trên duy độc một chú bướm, tinh xảo đẹp mắt.

Hy Lan nhìn nam tử vẫn còn nhắm mắt dưỡng thần cũng không vội, đứng đợi ở đó. Bất quá không lâu, nam tử mở mắt, nhìn thấy Hy Lan, đôi mâu ưng bớt đi vẻ sắc bén thường ngày, thêm vào một tia hứng thú cùng nhu hòa khó phát hiện.

Bước đến bên cạnh ngựa, quay đầu nhướng mày hỏi nữ tử.

“Cùng đường nhưng cũng cùng ngựa, ngươi có thể không?”

Nữ tử cùng nam nhân xưa nay vốn thụ thụ bất tương thân, nhưng với nữ tử trước mắt, Long Dạ cảm thấy không luật lệ nào có thể trói buộc nàng, hoặc nói, nàng không màng đến. Quả nhiên nữ tử cười nhạt, lạnh lùng xinh đẹp, môi đỏ khẽ mở, lời nói dịu nhẹ lạnh nhạt.

“Ta không ngại.”

Nói xong không ngần ngại phi mình lên ngựa, Long Dạ nhìn nàng thuần thục, khóe môi khẽ nhếch, cũng dứt khoát phi mình. Cầm dây cương, gián tiếp ôm nữ tử trong lòng, mùi hương thanh thuần tươi mát truyền vào mũi, nhếch môi thúc ngựa chạy đi.


Quãng đường lúc này hoàn toàn thông suốt, tựa như mọi trở ngại đều bị tiêu diệt, ba người thúc ngựa thẳng một mạch đến kinh thành.


Mã Lạp vừa từ bên ngoài về, trên lưng còn đeo giỏ đựng thuốc vừa hái từ trên núi xuống, miệng ngân nga giai điệu nào đó, thỉnh thoảng huýt sáo, hoàn toàn không giống một lão nhân, đây thực chất chính là một lão ngoan đồng.

Mở cửa, căn nhà trống trãi chứng tỏ người nên ở đây đã ra ngoài.

“Nha đầu đáng ghét, dám không xin phép ta mà đã đi, thật không đáng yêu chút nào…” Lầm bầm vài câu, khi nhìn thấy dòng thư để lại trên bàn thì ngưng bặt.

“Lão đầu tử, lời người trước đây nói, con bây giờ tìm hiểu. Sẽ trở lại.”

Ngắn ngủi hai dòng chữ lưu loát, Mã Lạp lúc này nhìn thấy, thần sắc ai oán không còn nữa, trầm mặc. Hắn nhớ đến khoảng thời gian không lâu trước đây, khi Hy Lan đủ hiểu biết, hắn nói cho cô biết thân thế của mình. Nha đầu này không hiểu sao từ khi hắn nuôi đến nay một chút vui vẻ cũng không cho hắn. Cùng lắm là nụ cười lạnh kia báo hiệu có người sắp gặp họa.

Mã Lạp bản tính thích tự do, luôn phiêu lưu, qua lại giữa các nước. Hắn dĩ nhiên có bản lãnh biết được Mễ Diễm quốc khi xưa có một bí mật quốc gia mà chỉ người hoàng cung mới biết, tuyệt không truyền ra ngoài. Điệp bớt là dấu ấn tượng trưng cho người thừa kế vương quyền, chỉ truyền lại cho người cùng huyết thống. Mễ Diễm thái thượng hoàng có, Mễ Diễm hoàng đế cũng có. Điệp bớt trên người Hy Lan tinh xảo huyền diệu, không thể là giả. Hơn nữa, ngày Hy Lan thất lạc cũng tương ứng với khoảng thời gian Mễ Diễm vong quốc, cùng chiếc nhẫn huyền bí lai lịch không rõ kia, Mã Lạp cũng không ngu ngốc mà cho rằng đó là nhặt được. Có lẽ, Lan nhi có quan hệ cũng Mễ Diễm quốc khi xưa, hoặc hơn nữa, nàng là người kế thừa bị thất lạc.

Tuy nhiên, Mã Lạp biết tầm trọng yếu và nguy hiểm của suy đoán này, hắn cũng chỉ nói cho Hy Lan biết nàng có quan hệ với Mễ Diễm quốc, còn lại hắn muốn nàng tự tìm hiểu.

Cho nên, khi nhìn phong thư trên bàn, hắn nghĩ, có lẽ tam đại cường quốc từ nay sẽ nổi lên không ít phong ba.
 

Tiểu_Tinh

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/9/14
Bài viết
59
Gạo
0,0
Chương 5: Dạ vương phủ

Dạ vương phủ.


“Haizz, ngươi nói xem, tên tiểu tử kia sao giờ này còn chưa trở về? Không phải nói là chỉ tùy tiện du ngoạn ở Thủy Vân quốc sao, vậy mà tùy tiện đến hai năm, khiến cho ta không biết ăn nói sao mẫu sư tử trong kia. Bây giờ hay lắm, bất ngờ gửi thư trở về, kết quả thì sao? Ta hôm nay còn trốn triều sớm đến đây đóng cọc đợi nó, vậy mà tiểu tử kia không biết mài mòn mông ở đâu, đến giờ còn không chịu xuất hiện, đúng là tức chết ta mà….”

Thụy công công đứng bên cạnh không ngừng đổ mồ hôi lạnh vì người trước mắt. Ai nói cho hắn biết người kia là ai không? Chắc chắn không phải là Long Hỏa quốc hoàng đế, là người cao cao tại thượng đứng đầu trong tam đại cường quốc. Đó chính xác là một đại hán tử không ngừng càu nhàu, đi tới đi lui trong phòng, đến khi khát khô họng thì ngồi xuống uống ngụm nước, rồi lại cằn nhằn tiếp, thực không khác gì những phụ nhân lo lắng cho hài tử.

“Rầm!” Tiếng đập bàn lôi Thụy công công ra khỏi suy nghĩ, giật mình lảo đảo người, sắp ngã.

“Hoàng…Hoàng thượng, người có gì phân phó sao?”

“Không đợi, ta không cần đợi nó nữa, đi, chúng ta trở về. Ta cũng có phong thái Hoàng đế của ta, không quan tâm tên tiểu tử đó nữa.”

Lão thái gia người a, muốn đợi thì đợi, không đợi thì phủi mông rời đi. Nhưng đã đợi được hết ngày rồi, trà cũng thay mấy tuần, bàn cũng đập mấy lần, mở miệng là đòi về, thế nhưng có lần nào người thực sự chịu đi a.

Nghĩ là như vậy nghĩ, nhưng bảo công công hắn nói ra lời, có đến mười cái đầu hắn cũng không dám, cung kính theo sau lưng Hoàng thượng, hồi cung.

Lúc Phong trở về chính là nhìn thấy Hoàng thượng trong phủ bước ra, trên mặt cương nghị có nét giận dỗi trẻ con không tương xứng. Hoàng thượng nhìn thấy Phong bỗng giật giật khóe môi, khôi phục lại sự cương nghị lạnh lùng thường ngày, xoay người, lấy ra bộ dáng trầm ổn nhất, thong thả bước về chính sảnh.

Phong lắc đầu, hắn biết Hoàng thượng có lẽ lại lấy cớ đón chủ tử mà trốn triều, kết quả vì đợi quá lâu mà bản tính nổi lên, cũng không biết trong phủ lại phải thay thêm bao nhiêu bộ bàn ghế.

Phía sau Long Dạ cùng Hy Lan xuống ngựa, Hy Lan cũng không nhìn xung quanh, lạnh nhạt theo sau Long Dạ tiến vào chính sảnh. Về đến đây mà không gặp trở ngại nào, hắn cũng không tìm chỗ nghỉ ngơi, cứ thế, nàng và hắn phi một mạch thẳng đến Dạ vương phủ.


Long Dạ tiến vào chính sảnh nhìn xung quanh một lượt cũng không nhìn đến Hoàng đế đang ra vẻ cao ngạo bên cạnh, để lại một câu sau đó cầm tay Hy Lan vào thư phòng. Hắn nói:

“Nhớ bồi thường thiệt hại.”

Long Hỏa Hoàng đế không ngừng nhận đả kích, một bụng tức tối trở về mà không nhận ra sự khác thường. Vốn Long Dạ là nam nhân mà hàng vạn nữ tử mong mỏi nhưng hắn chưa bao giờ gần nữ sắc, đến cả phủ nhân cũng không có lấy một nữ tử, nhưng lần này lạ không nói lời nào trực tiếp mang người về nhà.


Trong thư phòng, Long Dạ nhìn thật sâu vào đôi mắt trong suốt của nữ tử trước mắt, khóe môi khẽ nhếch che giấu đi tia sáng lóe lên trong mắt, không nói lời nào.

Hy Lan cảm giác không rõ về người nam nhân này, nàng và hắn không quen biết, ấn tượng ban đầu cũng không tốt đẹp, vì sao hắn đưa nàng đến đây.

“Cảm tạ ngươi vì giúp ta đến đây. Kinh thành đã đến, ta nghĩ, mình nên đi.”

“Chậm đã.”

Vào khoảnh khắc Hy Lan xoay người rời đi, Long Dạ cũng không biết vì sao hắn giữ nàng lại. Bản thân hắn cảm thấy tò mò về nữ nhân này, ở nơi nàng có một sức hút mà hắn chưa gặp ở bất cứ nữ nhân nào.

“Nếu ta đã đưa ngươi đến đây, tất không cần rời đi. Tạm thời ngươi cứ ở đây, ta nghĩ, ngươi cũng không có nơi nào để ngụ bên ngoài, cứ vậy đi.”

Long Dạ lạnh nhạt nói, sau đó lệnh hạ nhân đưa nàng đến sương phòng đã được chuẩn bị.

Hy Lan cũng không chối từ, cũng đã tiện như vậy, nàng tại sao cần phải vì lễ tiết mà bỏ qua.


Sương phòng được chuẩn bị dù gấp nhưng rất đầy đủ những vật dụng cần thiết. Hy Lan sau khi tắm rửa, ngồi trên giường lau khô tóc. Từ khi bước vào phủ, một bóng nữ nhân nàng cũng không thấy, thầm nghĩ ngày mai nàng phải tìm một nha hoàn. Tóc sau khi được lau khô, xõa tung mượt mà trên sống lưng, Hy Lan chìm mình trong chăn ấm, an tĩnh ngủ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên