If I have to love you - Cập nhật - Sow

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Tên truyện: If I have to love you
Tác giả: Sow
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Phần 1 - Hoàn
Lịch đăng: thứ tư, thứ năm, thứ sáu hàng tuần
Thể loại: tình yêu, thử thách, âm mưu
Độ dài: 20+ chương
Giới hạn độ tuổi đọc: 16+
Cảnh báo về nội dung: không​
Giới thiệu: May là một sinh viên khoa Lịch sử Nghệ thuật tại Manchester. Một lần Giáng sinh cô cùng bạn học Jane về thăm gia đình ở Bắc Ailen. Mảnh đất này nhanh chóng cuốn hút cô và khiến cô quyết định dành thời gian nghỉ hè của mình tại đó. Cô không ngờ rằng, mùa hè ấy lại là một mùa hè khiến cô không thể nào quên được. Một cuộc gặp gỡ tình cờ dẫn đến hàng loạt các suy nghĩ sâu xa khác, khơi dậy bản năng phụ nữ trong cô một cách mạnh mẽ đến mức không thể nào kiểm soát. Dane là lời nguyền đau đớn và cũng ngọt ngào nhất mà cô mắc phải. Chỉ là cuộc sống quá nhiều bất ngờ khiến cô không sao nắm bắt được nó, không có lối thoát, chỉ có thể để nó cuốn đi...

 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 1
“Cạch!” tiếng cửa mở khiến May giật mình. Trong cơn mưa đang không ngừng trút mọi phiền não của mình vào những tán cây xanh rợp, một con người cô không hề nghĩ sẽ xuất hiện đã xuất hiện, tại đây, trong căn nhà gỗ nhỏ bé giữa rừng sồi này.

Dane Anderson đẩy cửa bước vào. Trông anh vẫn gương mặt mệt mỏi ấy. Đôi mắt như quá khổ với khuôn mặt. Cả thân hình như co lại vì lạnh. Chiếc áo măng-tô đen thấm đẫm nước mưa khiến làn da vốn đã trắng nhởn của anh trở nên nhợt nhạt hơn. Anh dựa thân mình vào tường, đóng sập cửa lại. Đôi mắt mệt mỏi của anh sững lại trước điều anh đang thấy. May đứng trước mặt anh, tấm thân trắng ngần chỉ choàng một chiếc chăn màu lam cũ kĩ. Mái tóc đen xõa ướt trên bờ vai mảnh mai. Đôi mắt đen thăm thẳm của cô vừa bất ngờ vừa bối rối.

- Sao cô lại ở đây?

Dane khó nhọc cất tiếng, vẫn cái giọng mũi khó nghe khủng khiếp đó.

- Anh Anderson… Tôi không cố ý xâm phạm. Tôi… đạp xe đi dạo… trời mưa và đồ của tôi bị ướt. Bác Jim đã cho tôi mượn chìa khóa của căn nhà, tôi chỉ định trú mưa một chút. Tôi sẽ đi ngay và không làm phiền anh.

Dane đưa hai ngón tay lên day day thái dương. Anh bước đi khó nhọc về phía chiếc đi-văng. Vừa đi, anh vừa cố gắng tháo chiếc khăn quàng cổ ướt sũng xuống. Anh ngồi phịch lên chiếc ghế, hai tay tháo từng hàng cúc áo.

- Anh…

May bối rối không biết làm thế nào. Hoàn cảnh kì lạ này, khỏa thân trước mặt một người đàn ông cô không quen biết, giữa căn nhà của anh ta, trong một khu rừng và dưới trời mưa bão. Có vẻ mọi đường rút của cô đều bị chặn.

- Lấy cho tôi ly nước.

May không biết nói gì, cô quay ra căn bếp. Dane tiếp tục cởi chiếc áo măng-tô nặng trịch ra khỏi người. Chiếc sơ mi trắng ướt đẫm nước mưa như bám chặt lên da thịt anh. Dưới lớp áo trắng nổi lên một thân hình nhợt nhạt. Anh gầy nhưng là dáng người thanh mảnh. Mọi khối thịt đều dính chặt vào cơ thể như một bó cơ tổng hợp, không một chút dư thừa. May bối rối không biết làm sao. Cô cầm ly nước trên tay, đứng đằng sau người con trai đang từng bước từng bước cởi từng chiếc cúc áo cuối cùng ra khỏi cơ thể mình.

- Đưa tôi!

May vòng ra đằng trước, đưa cho anh ly nước. Đôi mắt cô bối rối không dám nhìn thẳng vào anh. Dane lấy ra một lọ thuốc, anh uống liền mấy viên. Chiếc áo sơ mi vẫn chưa cởi hết. Anh nhìn May, phì ra một điệu cười khinh khỉnh.

- Lấy cho tôi một bộ đồ. Cô cũng nên mặc cái gì đó vào đi.

- Tôi… chỉ là tôi không muốn tự tiện động vào đồ của người khác thôi!

May thanh minh. Thật ra là cô cũng không thoải mái lắm khi tự dưng mặc đồ của người khác.

- Vậy cô cũng nên cởi luôn cái chăn ra đi. Nó là của Janny tặng tôi khi chúng tôi còn nhỏ.

May nhìn lên chiếc chăn quấn quanh cơ thể mình rồi nhìn vào đôi mắt đầy ám ảnh của Dane. “Anh ta không hề có ý đùa cợt.” Một vài lọn đung đưa trước trán, ánh mắt anh luôn phảng phất một nỗi ám ảnh như thể nó đang che đậy một suy nghĩ tối tăm và bệnh hoạn nhất. May rùng mình. Cô lập tức lùi lại mấy bước. Dane phá lên cười.

- Sợ à?

Anh lập tức đứng dậy tiến về phía May nhưng như một điều hoàn toàn không lường trước, anh mất thăng bằng. Trước mắt bỗng tối sầm và anh ngã nhào xuống. Anh quên cơn đau đầu vẫn còn chi phối toàn bộ cơ thể mình. Dane đưa tay đỡ lấy trán.

- Anh… bị làm sao à? Anh không sao chứ?

May tưởng chừng như sắp bị dọa cho phát khóc tới nơi giờ lại trấn tĩnh. Cô vừa sợ, vừa lo lắng cho Dane.

- Đỡ tôi dậy!

May lại không biết làm gì ngoài việc giúp Dane ngồi lại lên ghế. Dane bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay May kéo cô sát lại. Anh thì thầm sát vào tai May tới nỗi cô có thể cảm nhận từng sợi lông tơ trên mặt anh đang chạm nhẹ vào da mình.

- Trong tủ có vài bộ đồ, cô có thể mặc chúng.

May như chết lặng khi hơi thở của Dane nhè nhẹ rời xa dần gương mặt cô. May lấy lại bình tĩnh, cô đứng dậy, không dám nhìn Dane. Cô đi vào phòng trong. May mở chiếc tủ trong phòng ngủ và tìm được một chiếc áo len. “Có lẽ là của Dane, thôi kệ, còn hơn không mặc gì.” Cô lấy cho Dane mấy bộ quần áo.

Trong phòng khách, tiếng mưa vẫn ào ạt va đập vào cửa kính. Dane nằm đó, trên chiếc đi-văng, đầu hơi ngửa ra sau. Anh ngủ trong một tư thế mệt mỏi của một kẻ đã mất hết sức lực. Mái tóc hung đỏ bết lại. Một mảng tóc rối dính trên vầng trán cao của anh. Gương mặt anh với đôi mắt đã khép nhìn vẫn có nét gì đó đáng sợ. Những vết thâm còn hằn dưới bọng mắt. Một gương mặt không có gì hài hòa. Trán quá cao nên nhìn ngũ quan của anh như bị dồn lại một chỗ. Đôi mắt như quá to so với khuôn mặt. Mũi cao và thẳng. Đôi môi anh mỏng và khóe miệng lại rất rộng. Mỗi lần anh cười trông càng quỷ quyệt. May ngồi nhìn người đàn ông với bộ dạng tả tơi trước mặt, khắp người anh ướt nhẹp và chiếc áo sơ mi còn chưa cởi hết. Cô lay Dane. Đáp lại những lời nói của cô chỉ là tiếng rên khe khẽ của một con người đã không còn chút ý thức nào nữa. May thở dài một tiếng rồi đỡ Dane dậy. Cô lấy khăn lau đi những giọt nước đang bám trên tóc Dane, trên gương mặt và cả cơ thể anh. May để anh dựa vào người và giúp anh cởi nốt chiếc sơ mi ướt sũng. Dane vẫn ngủ. May không bao giờ nghĩ cô lại ở gần anh như vậy. Một người đàn ông khiến cô ớn lạnh và trong một cái hoàn cảnh kì quái như thế này. May vừa sợ vừa xấu hổ khi anh chỉ còn mặc mỗi chiếc quần lót, đang say sưa ngủ trước mặt cô. Cô nhanh chóng mặc cho anh mấy thứ vừa kiếm được.

“Cuối cùng cũng xong.”

May gom những thứ vừa cởi ra trên người Dane vào phòng tắm. Cô quay lại lấy tấm chăn đắp lên cho Dane. May co ro ngồi trên chiếc ghế bành bên cạnh. Và dù là mùa hè nhưng dưới trời mưa thế này, không khí vẫn khiến cho May rùng mình. Cô cho thêm vài thanh củi vào lò sưởi, rồi lấy tấm da nai lót trên ghế bành đắp lên người. Cô giữ cho đôi mắt mình mở và nhìn Dane. “Khi ngủ thì trông anh ta cũng không đến nỗi.” Cô nghĩ thầm và chìm vào giấc ngủ. Tiếng mưa vẫn không ngừng xâm chiếm trọn bầu không gian nhỏ bé trong căn nhà.

“ẦM”

Một tiếng sấm khiến cả khu rừng như rung lên. May giật bắn người choàng dậy. Nhưng thứ khiến cô phải thét lên tiếp theo lại không phải là sự đáng sợ của thiên nhiên.

- Á….

Dane ngồi đó, đăm đăm nhìn cô. Trong bóng tối chỉ thấy đôi mắt anh ánh lên bởi ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi. Dane vẫn im lặng. Anh nhìn cô gái đang hoảng sợ trước mặt, không một biểu cảm rõ rệt nào. May cảm thấy mơ hồ. Cô đã nhận diện được cái thứ đang phát sáng đó là đôi mắt của Dane. Vậy là của một con người, nhưng khám phá ra điều đó không biết có khiến cô an tâm hơn hay thêm lo sợ. Trời đã tối, cơn mưa có vẻ rả rích hơn và mặt trăng đang chiếu những tia sáng yếu ớt của mình qua tán lá rừng. May nghĩ mình đã ngủ rất lâu, mấy đêm cô ngủ không ngon dường như đã trả lại hết trong hôm nay. Tiếng lửa cháy tí tách vang lên rất khẽ. Và vì trong căn phòng dường như hoàn toàn tĩnh lặng này chỉ có tiếng hơi thở, tiếng mưa và tiếng lửa cháy là nghe rõ nhất. Ngoài ngọn lửa đang phát ra ánh sáng thì còn bốn đốm sáng nhỏ li ti đang động đậy trong căn phòng. Đó là đôi mắt của Dane và May. Họ như nín lặng không một lời nào. May cảm thấy sợ hãi. Cô đang ở một mình với một người đàn ông mà bình thường nhìn thôi cô cũng thấy đáng sợ. Cô không hề ngờ mấy đêm trước cô còn mơ về anh với một cảm giác thèm khát mãnh liệt. Nhưng giờ đây, trong thực tại, khi đối diện với anh cô lại cảm thấy sợ hãi trước hình hài này. Điều khiến cô cảm thấy ghê tởm chính mình là cảm giác thèm khát ấy vẫn ẩn nấp tại một nơi nào đó sâu kín trong tâm hồn cô giờ lại từ từ xuất hiện, bất chấp mọi nỗ lực xua tan của cô, nó đang ngày càng ngự trị mọi giác quan và suy nghĩ. Cô không thể ngừng tưởng tượng cảnh anh tiến tới và xé chiếc áo cô đang mặc thành từng mảnh. Và khi cô có thể chạm lưỡi mình vào lưỡi anh, áp sát cơ thể trần trụi vào cơ thể cũng trần trụi của anh và để cho anh làm mọi thứ khiến anh thấy thỏa mãn sự ham muốn nhục dục của mình.

- Cô đang run à?

May như sực tỉnh.

- Không, tôi … à tôi hơi lạnh.

Dane đứng dậy. Lập tức May cũng đứng dậy theo.

- Anh làm gì vậy?

Cô hỏi nhưng không hề muốn nghe câu trả lời. Như một quán tính đã định, cô tiếp tục lùi lại đến khi chạm vào khung cửa kính. May thở mạnh theo mỗi bước chân chậm rãi của Dane khi tiến sát cô. Dane tiến đến khi nhìn rõ nốt ruồi trên bả vai trắng ngần của May. Ánh trăng vắt một vệt sáng trong trẻo lên phần da thịt lộ ra của cô. Dane áp sát thân hình mảnh mai ấy vào khung cửa kính. Anh cúi xuống, hôn lên phần tiếp giáp giữa thái dương và cổ cô. May lập tức chống cự lại, cũng gần như ngay lập tức anh ghì chặt tay cô lên cửa kính.

- Em muốn tôi?
Chương 1 >> Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhật Hy

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
21/5/14
Bài viết
1.610
Gạo
0,0
Bạn đã được cấp quyền Tác giả rồi mà nhỉ, các tác phẩm Truyện dài thì đăng trong box Truyện dài bạn nha, mình đã giúp bạn chuyển về box Truyện dài rồi nha.

Tên chủ đề của bạn đã sai. Sửa: If I have to love you - Cập nhật - Sow . Bạn vào Công cụ chủ đề để sửa lại chủ đề giúp mình.
 

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 2
- Anh điên à? Buông tôi ra!

- Tôi có thể ngửi được – vừa nói anh vừa ghé sâu vào gáy May – cơ thể em đang phản bội em đấy. Nó đang căng lên và phát ra một mùi hương… kích thích giống đực.

Dane nhìn May quỷ quyệt như thể anh đã đánh trúng tim đen của cô.

- Anh dám làm gì?

- Em muốn tôi làm gì? Em không cần che dấu điều đó. Tôi biết em muốn ngủ với tôi. Thừa nhận đi! Buổi chiều ngày hôm đó em đã nghĩ gì?

- Vì tôi không muốn điều đó xảy ra.

- Vậy là em thừa nhận.

- Phải, trong một phút mơ hồ và ngớ ngẩn tôi đã muốn làm tình với anh. Nhưng điều đó là không thể, vậy thôi. Nếu anh dám xúc phạm tôi, tôi sẽ giết anh, tôi sẽ giết anh như nhiết một con gián bẩn thỉu nhất.

Dane không nhịn nổi cười. Anh càng áp sát thân thể May.

- Gián ư? Cách em dọa người khác đấy à? Vậy thì rắc rối rồi - Dừng lại một lúc rồi Dane đưa đôi mắt của mình sát mắt cô - Vì tôi cũng muốn em…Từ cái nhìn đầu tiên.

Ngay lập tức anh hôn cô. Một nụ hôn ướt át và ngang ngược đè chặt đôi môi của cô. May cố sức giãy giụa. Cả thân hình Dane ghì chặt lấy cô và đôi tay nhanh chóng vật cô xuống nền nhà. May còn không kịp thở, cô đã ý thức được sự đáng sợ của điều đang xảy ra trước mắt. Cánh tay đó, hung hăng xâm phạm trêm từng bộ phận nhạy cảm nhất của cô. Sức mạnh đó khiến cô không thể nhúc nhích và cơn đau như xé thịt hết lần này đến lần khác xâm nhập vào cơ thể cô. Mọi ký ức đáng sợ của đêm hôm đó như ùa về rõ mồn một trước mắt.

- Không, không, buông tôi ra. Anh là đồ khốn, buông tôi ra!

Cả cơ thể cô run lên và nước mắt trào ra giàn giụa. Đôi mắt lộ rõ một sự ghê tởm và căm thù tột độ. Dane bỗng sững lại. May bất động, toàn cơ thể cô căng cứng. Đôi mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng.

Dane nhìn May, đôi mắt của cô như không còn thần thái.

- May…

Anh tiến lại, nhưng May lập tức phản ứng kịch liệt.

- Không được lại đây, anh tưởng tôi sẽ để yên cho anh nữa sao? Tôi sẽ giết anh!

Anh nhận ra May đang kích động bởi một chuyện từ quá khứ. Anh từ từ đứng dậy. Anh chậm rãi ngồi xuống trên chiếc đi-văng, chậm rãi lôi một hộp thuốc lấp lánh ánh bạc từ trong chiếc áo măng-tô vừa nãy anh vắt lên thành ghế. Dane châm lửa, anh hút từng hơi nicôtin vào phổi và nhả ra làn khói trắng phảng phất bay trong không gian vốn toàn mùi củi cháy và cả mùi sợ hãi. Anh để May đang co quắp trên sàn nhà. Anh nhìn cô. Trong không gian phảng phất khói thuốc và ánh trăng lạnh lẽo này. Anh thích thú trước bộ dạng khổ sở của May. Khóe miệng anh nhếch lên. Anh chăm chú nhìn mọi cử chỉ. Đôi mắt như dán chặt vào từng mảng da thịt trong trẻo dưới ánh trăng kia.

May cố gắng bình tĩnh lại. Cô cảm thấy điều khủng khiếp nhất mà cô phải chịu đựng trong những năm tháng qua suýt chút làm cô gục ngã thêm lần nữa. Cô nhìn Dane. Đôi mắt ám ảnh ấy đang nhìn cô thích thú, đầy bệnh hoạn và tàn nhẫn. May cảm thấy hối hận vì đã từng nghĩ mình thích người đàn ông này. “Anh ta là một con quỷ!”

- Hắn là ai?

- Một kẻ cũng khốn nạn như anh vậy.

May đứng dậy, cô không muốn cái kẻ đang thích thú trước bộ dạng khổ sở kia cảm thấy thỏa mãn thêm nữa.

- Tôi sẽ ra khỏi đây.

Dane không nói gì. Anh cũng đứng dậy và tiến về phía May. Ngay lập tức May giáng cho anh hai cái tát liên tiếp. Đáp lại hành động đó là một điệu cười ghê rợn. Mọi âm thanh như mắc nghẹn hết lại trong cổ họng Dane và tiếng cười phát ra như thể một tiếng rên ư ử.

- Em thú vị hơn tôi nghĩ nhiều.

Rồi như ngay lập tức anh lại ghì chặt hai tay của May.

- Xuỵt… Yên nào, yên nào.

Mặc cho May chống cự lại. Anh vẫn giữ tay cô và áp sát lại. Anh ghì May xuống chiếc đi-văng và dùng toàn bộ cơ thể mình giữ chặt cơ thể của May lại, cho đến khi cô không đụng cựa nữa. Anh ghé sát gương mặt lại nhìn cô. Ánh mắt bất lực và căm hận nhìn anh không chớp. Dane cười, một cảm giác khoái trá như một kẻ săn mồi kiểm soát hoàn toàn con mồi của mình. Anh trườn đôi môi của mình lên gương mặt mịn màng của May. Rồi anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô. May không chống lại. Cô để cho Dane hôn cô. Hai tay bị ghì chặt không còn sức chống cự cũng từ từ buôn lỏng ra. Dane từ từ mở mắt. Anh nhìn May. Đôi mắt cô đã có gì thay đổi. Anh cười khẽ rồi lại đặt môi mình lên môi cô. Anh day đôi môi cô cho đến khi lưỡi anh lách vào bên trong miệng cô. Một sự thèm khát dâng lên khiến anh không ngừng xâm lấn, không ngừng đảo lộn thế giới yên bình của May.

May kông biết tại sao cô không dùng sức gạt anh ra một lần nữa. Cô đã từng muốn làm tình với anh. Đã từng hay vẫn muốn? Tại sao cô lại muốn ngủ với một kẻ xa lạ như vậy. Cảm giác gần gũi một người đàn ông đã từng khiến cô thất vọng, khổ sở và sợ hãi tại sao lại không ngăn cô nghĩ về anh trong nhưng đêm hè oi ả. May không biết cô đang muốn cái gì nữa. Rõ ràng cô vẫn không thể quên được xúc cảm khủng khiếp năm đó, khi cô bị chính người mình yêu cưỡng bức. Hóa ra tình cảm mà cô cho là anh ta đang thể hiện tình yêu với cô chỉ là sự ham muốn xác thịt và chà đạp cô mà thôi. Đến khi cô nhận ra điều đó thì đã quá muộn. Sự tổn thương đó khiến cô không thể nào mở lòng với những người con trai khác, khiến cô cảm thấy họ ghê tởm và đáng khinh biết chừng nào. Còn Dane, anh khiến cô sợ hãi, khiến cô đề phòng, lại len lỏi vào sâu trong tâm trí cô và khơi dậy những ham muốn bản năng nhất.

May đưa tay chạm vào gương mặt Dane. Chầm chậm và rụt rè, cô tiến sát lại phía anh. Đầu cô bắt đầu hồi tưởng lại cách bắt đầu một nụ hôn. Sự vụng về và mạnh dạn của cô lại làm Dane vừa buồn cười, vừa ngạc nhiên. Anh nghe cô thì thầm:

- Anh có thể hôn em lại một lần nữa không?

Anh nhẹ nhàng hôn cô. Hai tay vòng ra sau và kéo sát cô về phía mình. Mọi cử chỉ của anh đều nhẹ nhàng như thể anh sợ cô sẽ kích động thêm lần nữa vậy. Và anh hôn cô sâu hơn và sâu hơn. Đến khi nghe hơi thở của cô trở nên gấp gáp và tiếng cổ họng cô rên lên khe khẽ. Anh dừng lại, vén mái tóc đen dài của cô ra sau.

- Em ổn chứ?

May không nói gì, cô khẽ gật đầu. May đưa tay kéo chiếc áo pull cô vừa mới khó khăn mặc cho Dane mấy tiếng trước. Giờ cô lại giúp anh cởi áo một lần nữa… Anh ôm May, anh đặt từng nụ hôn lên cổ cô, lên ngực cô, nhẹ nhàng và mơn trớn làn da mịn màng của cô. Anh vẫn nhìn đôi mắt May. Anh nhìn cô khi anh cởi chiếc áo len cô đang mặc. Cả thân hình trắng ngần, mảnh mai và căng mọng của cô hiện ra trong ánh lửa. Nó lập tức khiến đầu óc Dane quay quồng. Anh hôn cô, hôn lên mọi tấc da thịt của cô. Anh nghe rõ tiếng rên rất khẽ của cô theo từng hơi thở của anh. Anh ghì chặt May bên dưới thân mình và cảm nhận cô cũng đang ôm chặt anh. Nụ hôn cô đáp lại anh cũng trở nên ướt át và mãnh liệt hơn. Cơ thể của cả hai đang căng lên và anh biết thời điểm đã tới. Anh tiến vào cơ thể cô. Vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Ôm chặt cô trong vòng tay và hôn cô bằng tất cả niềm đam mê anh dành chô cô suốt thời gian qua. Họ quấn lấy nhau trong hơi nóng của cơ thể, của sự thèm khát rất bản năng của hai con người hoàn toàn xa lạ. Trong tiếng tí tách của lò sưởi có xen lẫn những âm thanh gấp gáp của khoái cảm. Từng tiếng, từng tiếng như chạy đua với thời gian của một đêm tĩnh lặng. Rất lâu sau đó, khi âm thanh của lò sưởi tàn lụi, hơi nóng của căn phòng cũng giảm dần. May nhìn theo bóng lưng của Dane khi anh đưa những thanh củi vào lò. Anh với chiếc chăn và quấn lên người May. Họ nằm đó, nhìn nhau trong một bầu không gian đầy nhục cảm. Từng ngón tay Dane trườn trên gương mặt May. Cô nhận ra là anh đang cười, vẫn điệu cười quỷ quyệt đó. Cô tiến sát lại gần và trườn lên ngực Dane. Cô cúi sát xuống và nghe nhịp đập trái tim của Dane.

- Em nghe thấy gì không?

- Có, có lẽ là tiếng tim đập.

Vừa nói May vừa ngẩng lên nhìn vào mắt Dane. Đôi mắt khiến cô ám ảnh suốt hai tuần qua. Giờ cô có thể nhìn chúng với cự li gần như vậy. Dane đỡ lấy gương mặt nhỏ nhắn của May, anh hôn lên trán cô và ôm cô vào lòng.

- Ngủ đi.

Vẫn cách nói cộc lốc và âm điệu khó nghe vô cùng như thể mọi âm thanh đều phát ra từ mũi chứ không phải từ miệng anh ta. May vẫn thấy vậy, nhưng thêm một điều nữa cô cảm thấy là cô thích âm thanh đó, và cả mùi lá khô trên cơ thể của anh nữa. May khép mắt lại, cô cuộn mình trong lòng Dane và thiếp đi.
Chương 1 << Chương 2 >> Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 3

“Là anh ta. Đôi mắt thờ ơ và lạnh lùng của anh ta khi rời đi. Anh ta đứng dậy, mặc quần áo và bước ra khỏi phòng, không một lời nào. Là hắn, kẻ đáng chết đó. Tôi căm thù anh, căm thù anh.”

- Xuỵt…May, May!

May mở mắt. Trước mắt cô là gương mặt Dane. Ánh nắng le lói qua những hàng sồi già, đập vào khung cửa kính và phản chiếu lại trong đôi mắt Dane. Gương mặt anh chỉ cách cô có vài li. May nhìn thấy rõ từng đốm tàn nhang li ti trên làn da trắng bệch của anh. Phía trên đuôi mắt có một vết xước, chắc là hậu quả của hai cái tát đêm qua, giờ cô mới nhìn thấy rõ.

- Em không định đánh thức tôi mỗi sáng với cái tiếng mê sảng khủng khiếp của em đấy chứ?

May bắt đầu ý thức. Cô đang lõa thể, quấn trong một chiếc chăn với… một người đàn ông cũng lõa thể. May bất chợt cảm thấy một luồng máu nóng xông thẳng lên mặt. Kể từ sau cái đêm khủng khiếp đó, cô chưa bao giờ lại gần bất kì một người đàn ông nào huống hồ là gần gũi như thế này. Dane nằm xuống bên cạnh May. Anh nhắm mắt lại và mỉm cười, một nụ cười đầy thỏa mãn và thích thú. Cô nhìn Dane, đưa tay lên sờ vào vết xước trên đuôi mắt anh. Cô tiến lại gần hơn và bắt đầu sờ tay lên những khối gồ lên trên gương mặt Dane. Một cái trán cao, đôi mắt sâu và to, chóp mũi của anh có một vết sẹo chấm rất nhỏ, đôi môi mỏng và nhợt nhạt. Làn da của anh mỏng như có thể cảm nhận từng mạch máu dưới nó. Những đường gân xanh khiến sắc da trông nhợt nhạt và thiếu sức sống. Thứ đáng giá nhất chắc chỉ có đôi mắt này. Đôi mắt màu lam pha lẫn một chút xanh lục, một chút nâu, một chút vàng. Khó để xác định được nó là màu gì nhưng dưới ánh nắng, nó có màu lam nhạt với con ngươi đen nổi bật. Hàng lông mi dài và có màu như những tia nắng. May nhìn xuống xương quai hàm, tưởng tượng lại cảnh anh cũng đã hôn cô vào vị trí này, nó khiến cô rùng mình. Và rồi cô cũng đặt một nụ hôn vào cái nơi tập trung khá nhiều đầu dây thần kinh ấy. May cảm nhận Dane khẽ run. Anh đưa tay nâng mặt cô lên. Anh nhìn cô trong giây lát và kéo sát cô lại. Gần hơn, gần hơn nữa cho đến khi môi anh chạm vào môi cô. Vẫn giữ cho mắt mình mở, cả hai nhìn nhau và cảm nhận nhịp thở của đối phương. Và rồi May bỏ cuộc trước, cô nghiêng đầu và bắt đầu hôn anh. Cả thân hình bắt đầu trườn lên cơ thể anh. May cảm thấy được cánh tay anh vòng qua sau gáy và ép chặt đầu cô vào mặt anh. Bàn tay còn lại bắt đầu mơn trớn trên ngực cô, trên eo cô và trườn xuống nơi thầm kín nhất của người phụ nữ. Anh đánh thức các giác quan như đã ngủ quên trong cô và biến cô thành một người đàn bà khát khao được chiếm hữu, một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết. May chỉ chưa bao giờ tưởng tượng mình có thể bắt đầu một buổi sáng bằng việc làm tình điên cuồng như thế này. Cô nhận thấy từng hơi thở của mình, của Dane, từng giọt mồ hôi khiến da thịt họ như bết vào nhau. Và cơn đau mang theo khoái cảm lẫn đam mê tột cùng.

Tỉnh dậy lần thứ hai, May nhận ra chỉ còn mình trong chiếc chăn cũ kĩ này. Cô chồm dậy và lập tức nhìn quanh. Cô không thể quên được cái cảm giác trống rỗng khủng khiếp đó khi hắn buông cô ra, như vứt bỏ một thứ đã vô giá trị. Cô tìm Dane. Anh đứng cạnh lò sưởi, quay lưng về phía cô. Anh mặc bộ quần áo cô đã thay cho anh tối qua. Hai tay đút vào túi quần. Gương mặt anh cúi xuống và có lẽ anh đang nhìn cái lò sưởi, hay là đống tro tàn còn sót lại thì đúng hơn. Nghe thấy tiếng động, Dane quay lại. Anh nhìn May trên nền ánh sáng của mặt trời buổi sớm. Mọi tia nắng như biến mất vào một hố đen vũ trụ khi chúng chạm vào tóc cô. Nhưng làn da thì lại khác, chúng sáng và ửng hồng. Cô che thân hình lôi cuốn của mình một cách hời hợt trong tấm chăn mỏng. Dane tiến lại gần May. Đôi mắt anh nhìn cô không chớp, cái đầu khẽ nghiêng qua như những nhà sưu tập đồ cổ thường quan sát bộ sưu tập của mình.

- Mặc đồ vào đi.

May không ngạc nhiên trước điệu bộ này. Căn bản cô cũng chưa bao giờ nghĩ anh có thể thay đổi bất kì điều gi trong cách ứng xử anh dành cho cô.

Họ bước ra khỏi căn nhà. May nhìn xuống chiếc xe đạp cô dựng vội dưới chân cầu thang. Cơn mưa khiến nó ướt nhẹp và vô số lá vàng dính lên trên xe. Dane lững thững bước từng bước xuống cầu thang. Anh vòng ra bên cạnh căn nhà và bước vào chuồng ngựa. Con Philip sau một đêm có vẻ mất ngủ uể oải bước ra. Từ hôm qua tới giờ nó vẫn chưa có được cái gì nhét vào bụng ngoại trừ nước mưa. Nó lắc lắc cái đầu và thở ra từng tiếng phì phì khó chịu. Nó muốn cho ông chủ quái gở của nó thấy nó cũng quái gở không kém. Dane nhìn May. Cô dắt chiếc xe đạp ra trước sân. Bánh trước của nó đã bị xẹp. Cô cũng nhìn anh. Có vẻ hai thứ đưa họ đến đây đã đồng loạt biểu tình bãi công. Dane dắt con Philip quay ra phía con đường mòn.

- Em đợi gì nữa?

May cũng dắt chiếc xe đạp theo sau anh. Họ lững thững đi qua những hàng sồi già. Con đường mòn trải đầy lá khô và những vũng nước loang lổ. Ánh nắng như một tấm thảm bị cắt bởi những hàng sồi già đều tăm tắp, đập mình xuống mặt đường và ánh lên những tia sáng lấp lánh. May ngửi thấy mùi lá khô xen lẫn trong bầu không khí vô cùng trong trẻo. Trong cô một cảm giác khoan khoái ngự trị. Cô nhắm mắt và hít một hơi đầy cái mùi bùn đất ấy. Khi mở mắt, cô thấy Dane đang tiến lại phía mình. Cô lúng túng đến nỗi không biết phải hỏi gì cho đến khi anh tiến sát gần cô. Hai tay cô vẫn giữ chiếc xe đạp. Cô nhìn đôi mắt quỷ quyệt của anh một cách khó hiểu.

- Em cài nhầm cúc áo rồi.

May nhìn xuống và nhận ra chiếc áo sơ mi cô đã cài nhầm từ chiếc cúc đầu tiên. Và gần như ngay sau câu nói đó Dane đưa tay và cởi từng chiếc khuy áo của cô ra.

- Không cần, để tôi tự làm – May túm lại chiếc áo.

Dane không nói gì, anh đưa tay gạt bàn tay nhỏ bé của May ra. Anh cởi hết hàng cúc và nhìn thân hình May lộ ra trong nắng. Mất mấy giây, rồi anh bắt đầu cài lại cúc áo cho cô. May không hiểu sao mình vẫn cứ đứng im cho Dane sửa lại cúc áo cho mình. Khi anh nhìn cô, bất ngờ như đã báo trước anh tiến sát lại và hôn cô. Anh ôm chặt và nâng cô lên. Đôi môi anh trườn vào tóc cô, anh ngửi mùi hương trên tóc cô, trên da thịt cô một lần nữa và thì thầm.

- Tối nay, hãy đến căn phòng sách phía Tây lâu đài, tôi sẽ đợi em ở đó.

Rồi anh chậm rãi đặt cô xuống, chậm rãi nhìn đôi mắt vẫn chưa hết thảng thốt của May. Anh cười khi nhận thấy May bắt đầu ý thức được câu nói của anh. Họ lại tiếp tục đi, vẫn im lặng. Đến bìa rừng, Dane nhảy lên con Philip. Con ngựa khó tính chồm lên vài cái rồi đành thủ phục dưới yên cương của Dane. Anh nhìn May một lần nữa, gương mặt mỉm cười ma mãnh rồi anh quất ngựa. Tiếng hí vang vọng một khoảng cánh đồng và tiếng vó hất tung từng cụm đất nhỏ trên con đường dẫn về phía lâu đài Chanton. May nhìn theo Dane, bóng anh nhỏ dần trên cánh đồng lau trắng xóa. Cô quay lại con đường dẫn về trang viên Caroline.

Ánh nắng của một ngày hè trên miền đồng quê phía Bắc Ireland, nó trong trẻo và mát lành cùng với những cơn gió. Bầu trời sau một ngày mưa tầm tã giờ xanh và cao vòi vọi. Những cụm mây còn sót lại thẩn thơ trôi trong bầu không gian bao la xanh thẳm. May dắt chiếc xe đạp trên con đường vắng vẻ. Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng máy cày của bác Jim kêu xình xịch như tàu hỏa. Mấy chú chó đã ăng ẳng trước sân đòi ăn và con Lucy đã đánh hơi thấy cô, nó đang chạy như bay về phía này. May cười rạng rỡ và cảm thấy hạnh phúc. Có một cái gì đó nặng nề vừa thoát khỏi tâm hồn cô như thể nó chưa bao giờ tồn tại. May ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Cô đã làm tình với một người đàn ông cô thèm khát suốt mấy ngày qua và anh ta vẫn còn muốn cô. Nhưng May không quan tâm đến điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Trước mắt cô là một không gian tuyệt đẹp với căn nhà cổ kính được xây hoàn toàn bằng đá. Giàn dây leo trước sân đã có quả mà mãi tới giờ cô vẫn chưa hỏi đó là cây gì. Mùi bánh nướng của bác Maria thoang thoảng trong gió nhưng cũng đủ khiến bụng cô sôi lên ùng ục. May cảm thấy thỏa mãn, một cảm giác lâng lâng và sung sướng. Cô tự hỏi đó không biết có phải là cảm giác thường thấy mỗi khi người ta làm tình với nhau xong hay không. Nhưng cô hài lòng với nó. Và không còn điều gì khiến cô phải băn khoăn ngoài việc lao ngay vào bếp và nhai ngấu nghiến những chiếc bánh vừa ra lò thơm phức kia. Ngay cả lời mời đầy khiêu khích của Dane, không, nó cũng không làm cô quan tâm.
Chương 2 << Chương 3 >> Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Bạn đã được cấp quyền Tác giả rồi mà nhỉ, các tác phẩm Truyện dài thì đăng trong box Truyện dài bạn nha, mình đã giúp bạn chuyển về box Truyện dài rồi nha.

Tên chủ đề của bạn đã sai. Sửa: If I have to love you - Cập nhật - Sow . Bạn vào Công cụ chủ đề để sửa lại chủ đề giúp mình.
Cám ơn bạn. Còn một việc nữa mình vẫn chưa làm được là tạo mục lục cho truyện, mình cũng làm theo hướng dẫn mà ko biết sai chỗ nào nên vẫn chưa được, bạn xem giúp mình chút được ko? Cám ơn nhiều.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhật Hy

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
21/5/14
Bài viết
1.610
Gạo
0,0
cám ơn bạn. còn một việc nữa mình vẫn chưa làm được là tạo mục lục cho truyện, mình cũng làm theo hướng dẫn mà ko biết sai chỗ nào nên vẫn chưa được, bạn xem giúp mình chút được ko? Cám ơn nhiều.
Trước tiên bạn sửa lại Tên chủ đề, với lại viết hoa đầu câu giúp mình đi.
Còn mục lục bạn không hiểu bước nào, bạn chỉ để mình hướng dẫn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Sửa lại là viết hoa đầu chữ "C" của "cập nhật" thôi phải không bạn? Còn tạo mục lục là từ bước 3 trở đi mình ko hiểu lắm. Phần mục lục mình thấy có ghi "chương 1 --- chương 2 ---" thì có phải làm thao tác gì không hay chỉ gõ văn bản như vậy thôi ạ?
 

Nhật Hy

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
21/5/14
Bài viết
1.610
Gạo
0,0
Sửa lại là viết hoa đầu chữ "C" của "cập nhật" thôi phải không bạn? Còn tạo mục lục là từ bước 3 trở đi mình ko hiểu lắm. Phần mục lục mình thấy có ghi "chương 1 --- chương 2 ---" thì có phải làm thao tác gì không hay chỉ gõ văn bản như vậy thôi ạ?
Ý đầu bạn hỏi là đúng rồi, ý 2 mình đã trả lời bên chủ đề Hướng dẫn đăng truyện dài. Bạn sửa lại bình luận chưa viết hoa đầu câu giúp mình.
 

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 4
Đồng hồ điểm 12g đêm. May trở mình trên chiếc giường nhỏ bé, trong căn phòng dành cho khách của trang viên Caroline. “Mình không đến, mình không muốn đến, anh ta dám làm gì mình? Mình muốn ngủ, phải ngủ.” Trong màn đêm tĩnh mịch của miền đồng quê bắc Ireland này, không có gì khiến mọi thứ trở nên ầm ĩ như tiếng chó sủa. May bị tiếng ồn làm cho mở mắt, đã 2g sáng. Cô nghĩ mình đã ngủ được một chút. Có thứ gì đó khiến lũ chó nhặng xị cả lên. May tiến lại phía cửa sổ và đẩy nó ra. Trong màn đêm bao la đang nuốt trọn cả cánh đồng, một khoảng sáng nho nhỏ từ chiếc đền neon bác Jim treo ngoài cửa chính, đang cố gắng chống lại sự chèn ép của bóng đêm. Từ xa cô có thể nhận thấy con Phillip to lớn đang đứng trước cửa chính. Con ngựa đen giậm cái chân trái phía trước xuống nền đất thịch thịch. Nó như cố cào cái gì cho bõ tức, tiếng phì phì phát ra như chả thèm quan tâm lũ chó đang sủa ỏm tỏi xung quanh ra gì. Và tất nhiên kẻ ngồi trên lưng ngựa không ai khác là ông chủ kì quái của nó, Dane. Dáng người anh cao dong dỏng trong chiếc sơ mi trắng, hằn lên bóng đêm một vệt mờ mờ không rõ hình hài. Nếu con Philip không bước gần một nửa thân của nó vào phía khoảng sân có ánh sáng đèn thì có lẽ May nghĩ mình đang thấy một bóng ma thực sự, với cái màu trắng lờ nhờ đang lơ lửng trong không khí kia. Sự ngạc nhiên khiến cô như đông cứng trước sự xuất hiên của Dane. Anh chưa thấy cô. Căn phòng của cô nằm trên tầng hai và cách cửa chính ba căn phòng nữa. May lập tức thụt đầu lại và kéo mạnh cánh cửa. Màn đêm khiến âm thanh như trở nên rõ rệt hơn, cánh cửa đóng vào làm cả căn phòng cũng vang lên “rầm” một tiếng. May ngồi phịch xuống sàn nhà. Nhưng thứ khiến cô như muốn bắn trái tim ra khỏi lồng ngực là tiếng chó đang sủa to hơn về phía này. Có thể nghe thấy tiếng phì phì của con Philip ngay dưới sân. May lấy hết can đảm hé cánh cửa ra một chút. Dane vẫn ngồi trên lưng ngựa, anh đang ngẩng lên nhìn cô. Đôi mắt anh không một biểu hiện nào hoặc cô cũng không thể nhìn thấy rõ nó có biểu hiện gì. May đang nín thở, cho đến khi cô nghe thấy tiếng bác Jim vừa quát lũ chó vừa xông ra. Có lẽ bác ấy tưởng một con thú hoang đã xông vào nông trại, trên tay vẫn còn cầm khẩu súng săn hai nòng. Dane thôi không nhìn cô nữa, anh quay ngựa về phía cửa chính. Cô nghe thấy anh nói gì đó với bác Jim và tiếp sau đó là tiếng bác Jim gọi Ann và bác Mary.

- Maria, Ann! Là cậu Anderson, Maria!

“Ôi chuyện gì đây? Anh ta đến đây vào giữa đêm. Anh ta điên rồi.” May nghe tiếng bác Jim dắt con Philip ra chuồng ngựa. “Anh ta đã vào nhà?” May ngồi co ro trên chiếc giường. Từng phút từng phút trôi qua trong thấp thỏm và lo lắng. Và rồi rất lâu sau cô tưởng mình đã ngủ quên, May lại nghe thấy tiếng bước chân và những giọng nói.

- Ann, chuẩn bị phòng này cho cậu Anderson đi. Cậu ấy có vẻ mệt lắm rồi. Chúa phù hộ cho cậu ta!

- Dạ.

Tiếng cửa mở ở ngay bên cạnh phòng May. Chỉ mất một lúc sau lại nghe thấy tiếng Ann.

- Anh nghỉ ở đây nhé, anh Anderson.

Im lặng…

May vẫn chưa nghe thấy tiếng cửa đóng lại. May tiến ra phía cửa phòng, nghe ngóng. Không có gì cả. Cô đánh bạo mở cửa ra. Hình ảnh trước mắt lập tức khiến cô cảm thấy kinh mạch nghịch chuyển. Dane áp sát Ann vào tường và mân mê tóc cô. Trong ánh sáng lờ nhờ của ánh đèn neon có thể thấy rõ nụ cười đểu cáng của Dane. Anh liếc mắt về phía May khi cô vừa mở cửa. Ann cũng bị tiếng động làm giật mình. Cô thẹn thùng đẩy Dane ra.

- Chị May, đây là, anh ấy là Anderson, chủ nhân của lâu đài Chanton.

May vẫn không nói gì. Ann lại càng ngượng nghịu.

- Chị May, anh ấy sẽ nghỉ ở phòng bên cạnh, chị cũng nghỉ đi.

Rồi cô lủi thẳng một mạch về phía cuối hành lang. May đóng sầm cửa lại. Cô nghe thấy tiếng bước chân Dane tiến lại phía phòng mình. Ánh sáng lờ mờ của chiếc đén treo ngoài hành lang hắt lên sàn một cái bóng cũng lờ nhờ không kém. May có thể nhìn thấy bóng Dane hắt lên nền nhà trước cửa. May đợi, cô hi vọng anh chỉ đứng đó một lúc rồi rời đi. Cô đúng, một phần. Anh đứng đó nhưng không rời đi. Gần nửa tiếng trôi qua và cuối cùng May lại chịu thua trước. Cô tiến sát lại phía cánh cửa.

- Xin lỗi, hôm nay tôi rất mệt, tôi không thể đến đó được.

Cô nghe thấy tiếng Dane hít một hơi sâu rồi từ từ thở ra.

- Anh hãy đi nghỉ đi. Chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày mai…nhé?

Vẫn im lặng, May quay lại giường, cô kéo chăn lên và trùm kín đầu, trong lòng cố trấn an rằng mọi việc sẽ ổn cả.

Một đêm dài tưởng như vô tận. May không nhớ mình ngủ vào lúc nào, khi Dane bỏ đi hay lúc tờ mờ sáng. 8h30 rồi, cô nhanh chóng tắm rửa và xuống bếp. Mọi người đều đã có mặt. May thấy hơi xấu hổ vì lần đầu tiên ở đây cô dậy muộn như vậy. Bác Maria đang lấy bánh ra khỏi lò. Ann rót sữa cho mọi người. Bác Jim nói chuyện với anh Peter và Carl thì đã ăn gần hết bữa sáng của mình.

- May, lại đây. Đưa giúp bác những cái bánh này lên bàn đi.

Bác Maria vừa nói, tay vừa thoăn thoắt xếp những chiếc bánh lên đĩa.

- Cháu chắc không ngủ được hả?

Bác Jim nhìn May cười. Đôi mắt nâu bên cạnh những vết chân chim hằn sâu trên khóe mắt.

- Vâng, à…Có chuyện gì vậy ạ?

- Là cậu Anderson. Cháu không biết nó đúng không. Cháu trai của ngài Chanton ấy. Cậu ấy ghé qua đây.

Bác Maria trả lời. Giọng bác vẫn tiếp tục.

- Chúa phù hộ cậu ta. Cậu ta cưỡi ngựa đi dạo một mình trong đêm. Không hiểu cậu ta nghĩ cái gì nữa. Ôi, cô Clara tội nghiệp. Sao cô ấy có thể ra đi sớm như vậy chứ?

- Maria, được rồi.

Bác Jim ngắt lời. Bác quay sang May và nói.

- Không có gì đâu cháu yêu.Thỉnh thoảng cậu ta vẫn hay cưỡi ngựa đi lung tung thôi. Sáng nay ta có vài việc cần nhờ cháu đây.

Bác hướng ra cửa và gọi Alex.

- Alex, cậu làm xong chưa?

- Rồi bác Jim - Tiếng Alex vọng lại từ chuồng ngựa.

May đặt đĩa bánh lên bàn. Carl nhìn cô.

- Chị trông nhợt nhạt vậy May. Cái tên công tử đó thật là điên mà. Hắn ta khiến mọi người đều không yên.

- Carl, ăn cho hết cái bánh của cháu đi và nhớ là trong nhà ta không ai được nói xấu cậu Anderson, nghe chưa? – Bác Maria gằn giọng.

- Được rồi mà Maria, chỉ nói đùa thôi.

Carl phớt lờ thái độ giận dữ tiếp theo của bác Maria và chú tâm vào cái bánh của mình.

May vẫn thấp thỏm, cô buộc phải hỏi một câu.

- Anh ta đi rồi sao?

- Ừ, đi rồi. Từ sáng sớm ta đã không thấy con Philip đâu nữa – bác Jim rút chiếc tẩu ra khỏi miệng. Từng tiếng nhả ra làn khói trắng lượn lờ trong không trung.

May thở phào. Nhưng câu nói tiếp theo khiến cô không dám cười nữa.

- Lát nữa cháu hãy đi cùng Peter. Cậu ấy đem cỏ tươi cho lâu đài, cháu thay bác Maria đem giỏ bánh này cho cậu Anderson nhé.

- Cháu à, để Ann đi được không? Cháu sẽ…làm việc nhà giúp cô ấy.

- Ann phải ra chợ với Maria, hôm nay là ngày đưa sữa cừu cho nhà máy. Ta và Carl phải thu hoạch nốt đống hoa màu. Mà dù sao cháu vẫn mong được đến lâu đài đó kia mà. Nó rất đẹp, mang theo máy ảnh đi, cháu sẽ thích nó.

May không dám ý kiến thêm nữa, “Tốt nhất là nên như vậy, đừng để mọi người nghi ngờ.” Một lát sau, May đã ngồi cạnh Peter. Chiếc xe ngựa cũ kĩ chất đầy những bó cỏ tươi hướng về lâu đài Chanton. Anh Peter vừa đánh xe vừa kể những câu chuyện anh nghe được về chủ nhân cảu tòa lâu đài cổ kính này. Ông Chanton sở hữu hầu như toàn bộ vùng đồng bằng Sarah. Và ai cũng biết ông ta chỉ có một cô con gái duy nhất, Clara. Gần ba mươi năm trước, sau khi chỉ vừa lấy chồng được hai năm, cô Clara qua đời vì sinh khó. Cậu bé đó là Dane Anderson. Cha cậu ta là người Mỹ. Ông ta bỏ về Mỹ và để cậu Anderson lại cho ông bà ngoại. Mười năm trước thì bà Chanton qua đời, Anderson được gửi tới Mỹ. Cậu ta vẫn về đây, hằng năm. Ba năm sau khi ông Chanton mất, cậu ta trở thành người thừa kế của vùng đồng bằng này.

- Tất nhiên thì còn những chuyện gì nữa thì chỉ có người trong Chanton biết. Anh nghe nói thì cậu ta là một người khá quái đản, lầm lì và ít nói. Hồi nhỏ anh từng chơi với cậu ta. Cậu ta… kì quái. Chỉ có Jane là còn chịu được tính khí đó.

- Ồ, vậy à.

May chỉ dám trả lời lấp liếm cho qua truyện. Nhưng điều đó lần đầu cô được nghe. Mọi tòa lâu đài đều ẩn chứa những bí mật. Mỗi gia đình lâu năm đều có câu chuyện của riêng mình. Và thường thì những người thừa kế hay có một tâm lí khá khó hiểu. May thôi không nghĩ tiếp. Dù sao thì những pháo đài cổ ở châu Âu cô đã từng ghé thăm cũng rất nhiều rồi. Nhưng tòa lâu đài này có một dàn hoa hồng leo nở từng chùm kĩu kịt từ chân lên tận ngọn tháp khiến cô rất thích thú. Lần trước vì muốn chụp ảnh hoàng hôn trên đỉnh tháp mà cô đã tiến gần tòa lâu đài hơn thường ngày. Từ ngọn đồi đó chỉ có thể thấy một phần bên trong tòa kiến trúc, thấy phòng thư viện phía Tây, và… thấy cả anh ta. Bất chợt May rùng mình. Đôi mắt khiến cô bị đông cứng ấy lập tức xuất hiện trở lại. Nhưng bây giờ, kèm theo nó không chỉ là nỗi sợ hãi mà còn là những xúc cảm xác thịt vô cùng mãnh liệt. May bóp chặt hai tay lại với nhau. Mọi hành động, cử chỉ, cảm nhận của ngày hôm qua lập tức ùa về. Cô không biết mình có thể khống chế như thế nào khi chạm mặt Dane.
Chương 3 << Chương 4 >> Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên