If I have to love you - Cập nhật - Sow

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 4

Không khí trong khách sạn có phần tấp nập. Trong căn hội trường lớn được dùng làm phòng trưng bày, các cổ vật được đặt trên các trụ cẩm thạch với lồng kính bao quanh. May liếc qua một vài món cũng có thể nhận thấy các số “0” trong đầu tăng vọt. Cô nín thở đi qua các lồng kính chứa các vật phẩm giá trị liên thành kia. Vừa đi vừa không khỏi trầm trồ tán thưởng những vật phẩm vô giá này.

"Bụp" May không kịp phản ứng đẫ đập mặt vào lưng người đàn ông đi trước. “Anh ta dừng lại lúc nào thế không biết?”

- A, xin lỗi anh Anderson.

Người đàn ông quay lại khẽ nhíu mày. Khoảnh khắc đó thôi cũng khiến cô rụng rời hết cả người. “Đắc tội với anh ta rồi sao?”

- Dane.

Người đàn ông nhắc lại lần nữa.

- À, vâng Dane.

- Cô biết tiếng Hoa chứ?

- Một chút.

- Nói chuyện được không?

Một chút.

Dane không nói gì, anh quay mặt lại nhìn nhóm người châu Á đang tiến sát lại.

- Xin chào ngài Châu. Rất hân hạnh được gặp ông tại đây.

Dane tiến tới người đàn ông lớn tuổi có mái tóc bạc. Ông ta mang gương mặt châu Á thuần chủng. Người đàn ông nâng lại cái gọng kính mạ vàng của mình lên nhìn thanh niên trước mặt.

- Ồ, cậu Anderson, xin chào.

Hai người bắt tay nhau và nhanh chóng giới thiệu. Ông Châu, đại diện tập đoàn Hoa Ca, tập đoàn Đông dược lớn nhất Bắc Kinh. Cuộc họp ngày mai chính là làm việc với đối tác này.

- Đây là cố vấn của tôi, May.

“Cố vấn ư?” May cũng không kịp nghĩ thêm gì lập tức lấy lại dáng vẻ tự tin, bước lên trước bắt tay với ông Châu.

- Xin chào ngài Châu.

Người đàn ông châu Á nhìn cô có hơi bất ngờ. May nghĩ chắc ông ta cũng không hiểu cô gái trẻ như cô là cố vấn gì trong cuộc bán đấu giá cổ vật này.

- Anh Anderson, cố vấn của anh thật xinh đẹp. Cô ấy sẽ giúp anh chuyện gì vậy?

Cả nhóm người đàn ông phá lên cười. Dane vẫn đứng yên, anh không cười, cũng không nói gì. May im lặng với đôi mắt nhìn thẳng vào đám đàn ông trước mặt.

Dane kiên nhẫn chờ đám người kia tự im lặng. Lúc này anh mới quay sang May. Anh nhẹ nhàng ôm eo cô sát lại. Một tay nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn một cái nhẹ nhàng. Anh mắt anh nhìn cô trìu mến đến nỗi May á khẩu không nói thành lời. Cô cảm giác như mình lúc đó đã biến thành một con thú nhồi bông vô tri vô giác để người ta muốn ôm thế nào thì ôm. Đám người trước mặt cũng trợn tròn mắt. Câu nói tiếp theo của Dane khiến đám người muốn ngoác cái miệng đến tận mang tai.

- Ngài nói đúng. Cô ấy không chỉ là cố vấn, cô ấy là vị hôn thê của tôi.

“Ầm, ầm.” Mặt May như vừa bị ăn hai cái bạt tai, lập tức đỏ lựng lên.

- Khụ khụ à, vậy sao? Chúc mừng anh. Tôi thật không biết nên đã đùa một chút. Anh đừng để tâm nhé.

Dane không nói gì, anh buông May ra nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô.

- Ông Châu, buổi đấu giá sắp bắt đầu. Chúng ta vào chứ?

- Được, được, đi thôi.

Khi May ngồi xuống cạnh Dane, anh vẫn chưa buông tay cô ra.

- Anh Anderson.



- Anh Anderson.

May bắt đầu mất kiên nhẫn.

- Anh An…Dane.

- Gì vậy?

- Tay tôi.

- À.

Rồi anh buông tay cô ra, mọi việc nhanh, gọn, lẹ đến nỗi May không biết phải làm sao để nắm bắt được mạch cảm xúc của người đàn ông trước mặt.

- Cô biết họ muốn gì chứ?

- Gì?

Dane chậm rãi quay lại nhìn May.

- Cô đã nhìn thấy hết các cổ vật ấy rồi chứ? Cô có đoán ra được họ muốn gì không?

May bắt đầu nhớ lại các cổ vật vừa trông thấy. “Giá trị của chúng là vô kể. Sao có thể nhận diện được đâu mới là cổ vật bên Trung Quốc kia muốn có chứ?”

- Nhiệm vụ của cô đêm nay là tìm cho được món cổ vật ấy, vậy thôi.

“Trời ơi sao nghe đơn giản vậy?” May không hiểu người đàn ông trước mặt này đang nghĩ gì nhưng đây có vẻ là chuyện hệ trọng. May thầm nghĩ nếu quả thực cô không tìm ra được món cổ vật này liệu anh ta có đồng ý vụ bộ sưu tập của Ethan hay không. May thoáng nghĩ đến gương mặt của thầy Ron chắc sẽ chết không nhắm mắt nếu dự định này thất bại.

- Vật đầu tiên, cổ văn Phật pháp được tìm thấy trong thành Đôn Hoàng…

May chăm chú lắng nghe. “Được rồi, cổ văn tiếng Phạn. Thành Đôn Hoàng bị các nhà thám hiểm châu Âu mang danh khai quật, đã lấy đi không ít báu vật Phật giáo của tòa thành từng là đầu mối giao thương lớn nhất của con đường tơ lụa. Mọi thương nhân khi ra khỏi Trung Quốc đều đi qua đây. Không phải, chắc phải có gì đó độc nhất, Phạn văn, không đúng.”

May im lặng, thầm tiếc cho di sản quốc gia rơi vào tay một thương nhân người Đức ra giá 25.000 đô. Nhóm người Trung Quốc vẫn im lặng. May sốt ruột. Các bảo vật dần được xướng tên, vẫn không có động tĩnh gì cả.

- Bảo vật thứ tám, chén mật.

Một tủ kính được đẩy ra, bên trong trên tấm vải lụa một chiếc chén màu xanh trong như ngọc mà không phải ngọc. May nhìn thấy chiếc chén lập tức hơi thở trở nên dồn dập.

- Là nó ư?

Dane lập tức quay sang. May không nói gì, đôi mắt dán chặt vào chiếc chén.

- Tôi không chắc Dane. Có thể chính là nó.

Phía bên Trung Quốc cũng không hề có động tĩnh. Dane khoanh tay lại. Chiếc chén nhỏ nhắn nhìn rất đỗi bình thường này không phải chưa từng thấy qua. Nhưng người mua nó cũng hết sức nhàn nhã như mua một món đồ trang trí, không hề tỏ ý thực sự muốn có được trân phẩm.

- 10.000 đô lần thứ nhất, 10.000 đô lần thứ hai, 10.000 đô lần thứ … ồ có người trả 15.000 đô.

May bất thình lình quay sang Dane, anh đang giơ cao tấm thẻ số.

- 15.000 đô lần thứ nhất… ồ có người trả qua điện thoại 20.000 đô cho chiếc chén này.

May nhìn phía bên Trung Quốc, có vẻ có chuyển biến. Họ đang nhìn về phía cô. Nhưng họ vẫn không ra mặt. May thấy hơi lờ mờ hiểu ra. Người trả giá qua điện thoại chính là người của họ.

- 25.000 đô, vâng ngài Anderson có vẻ hứng thú với chiếc chén này. Ồ, một đầu dây khác sẵn sàng với 30.000 đô.

Phía bên Trung Quốc bắt đầu nhộn nhạo. May tin chắc là phán đoán của mình đã đúng. Dane bây giờ mới nở một nụ cười nửa miệng. Tấm thẻ số tiếp tục giơ lên.

- 30.000 đô… 35.000 đô… vâng cái chúng ta mong chờ chính là không khí này đây thư quý vị. 40.000 đô ồ, có vẻ chúng ta đang có thêm một nhân vật nữa muốn có chiếc chén này.

Cả căn phòng bắt đầu lao xao. Bên Trung Quốc có người liên tục nhấc điện thoại. Dane vẫn ngồi trầm ngâm không nói, không cười.

- Vâng tôi vừa nhận được điện thoại, có bên đã trả 100.000 đô cho chiếc chén này.

Căn phòng bắt đầu huyên náo.

- Vâng, ngài Anderson tiếp tục cuộc chơi, 105.000 đô thưa quý vị.

Bến Trung Quốc sắc mặt thực sự khó coi. Người đàn ông với gọng kính mạ vàng đứng dậy. Đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Dane.

- 200.000 đô. Con số đã lên đến 200.000 đôla thưa quý vị. Ngài Anderson, ngài có muốn tiếp tục.

Dane lại đưa tay lên phẩy một cái.

- 205.000 đô. Quả là một cuộc rượt đuổi rất sít sao. 205.000 đô lần thứ nhất… 250.000 đô, tôi xin lỗi, chúng ta đã tiến tới con số 250.000 đô thưa quý vị.

Dane không nói gì. May thì cảm thấy mồ hôi của mình chảy dài trên trán. “Rốt cuộc là anh ta muốn gì, chọc tức mấy đối tác này sao?” May nhìn Dane bình thản trước lời tuyên bố cuối cùng của người chủ trì buổi đấu giá.

- … lần thứ … Vâng, quý vị thật khó tin. Một nhân vật nữa ra giá 500.000 đô cho chiếc chén đặc biệt này, tôi thực sự nghĩ là chiếc chén này có thể là chén thánh của người Trung Hoa rồi đấy.

Cả khán phòng phì cười nhưng lại có vài người mặt đanh lại. May có thể thấy ngài Châu đang giận dữ thế nào.

- Ngài Anderson, ngài có muốn tiếp tục?

Lúc này Dane mới quay đầu lại nhìn nhóm người Trung Quốc đang đứng cả dậy.

- 550.000 đô!

Giọng ngài Châu vang vọng trong khán phòng.

- Vâng, là 550.000 đô thưa quý vị.

“Cuối cùng ông ta cũng ra mặt.” May thầm nghĩ, cô nhìn lên gương mặt đang cực kì thỏa mãn của Dane.

- Vâng, quả là rất bất ngờ. Con số bây giờ là 550.000 đô. 550.000 đô lần thứ nhất, 550.000 đô lần thứ hai, 550.000 đô lần thứ… Vâng, ngài Anderson tiếp tục cuộc chơi. 555.000 đô lần thứ nhất…

May sợ điếng người tưởng chừng như người đàn ông châu Á kia sắp nhảy bổ sang bên này. Cũng may là những người bên cạnh ông ta đã ngăn lại, ông ta bắt đầu bình tĩnh ngồi xuống. Dáng vẻ cố gắng bình thường trở lại.

- Vâng, một cú điện thoại nữa thưa quý vị. Con số bây giờ là 600.000 đô, 600.000 đô thưa quý vị, 600.000 đô lần thứ nhất…

Dane ngồi trầm ngâm. Anh không biểu hiện gì thêm ngoài chờ đợi.

- Một triệu... bảng Anh. Tôi xin lỗi, một dầu dây khác vừa trả một triệu bảng Anh. Một triệu bảng lần thứ nhất, lần thứ hai. Lần thứ ba…

Cả căn phòng nín thở.

- … bán

Dane đứng dậy. Lưng anh che đi ánh đèn trần, ngả một cái bóng dài lên người May.

- Đi thôi, chúng ta xong việc rồi.

Dane nói rồi kéo tay May đứng dậy. Anh dắt cô ra khỏi mớ lôn xộn của cuộc đấu giá trước khi May kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
 

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 5

Cánh cửa xe mở ra, May bước xuống. Trước mặt cô là một khách sạn hiện đại, Valencia. “Cái tên cũng hay nhỉ!” May thầm nghĩ. Dane đi trước cô. May cũng ung dung quay lại. Cô nhìn tứ phía định gọi một chiếc taxi. Bỗng một bàn tay kéo giật cô lại.

- Làm gì vậy?

Giọng Dane lạnh lùng hỏi cô.

- Tôi bắt taxi, tôi phải trở về khách sạn chứ.

Dane thở dài một cái, buông tay cô ra.

- Từ giờ cô sẽ là cố vấn của tôi. Hành lí của cô đã được dọn đến, cô có thể nhận phòng.

Còn chưa đợi May mở miệng, Dane đã quay đi. Anh cũng không chờ cô nói gì, cứ thế tiến thẳng vào khách sạn.

May để người nhân viên dẫn mình vào phòng. Căn phòng hiện đại với cửa kính lớn nhìn ra thành phố New York tráng lệ. Có cái gì đó vụt qua đầu cô. May cảm thấy chóng mặt, cô đưa tay kéo tấm rèm lớn che đi tấm cửa kính như đang chuyển động không ngừng kia.

“Đêm nay, chỉ đêm nay nữa thôi.” May bước ra khỏi nhà tắm, thân hình cô tỏa ra mùi hương nồng nàn. Mái tóc đen dài ướt sũng vắt qua vai. Một bóng người áo đen đang ngồi trước ghế. May giật bắn cả người.

- Anh Anderson! Anh làm cái gì vậy?

- Dane, uống rượu.

- Được rồi, Dane, ý tôi là anh đang làm cái gì ở phòng tôi vào giờ này vậy?

May không còn đủ kiên nhẫn để chơi mèo vờn chuột với thể loại này nữa, thể loại tự cho mình là độc tôn thích làm gì thì làm.

- Tôi muốn biết sao cô nhận ra chiếc chén này thôi.

Dane đưa chiếc chén lên trước mặt. Màu xanh trong trẻo vô cùng phản chiếu dưới ánh đèn. May bất ngờ đến trợn tròn cả mắt. “Thì ra đầu dây khác đó cũng là người của anh ta.”

- Chắc anh đã điều tra kĩ càng rồi. Cần gì hỏi tôi nữa?

- Cô biết lai lịch của nó như thế nào?

- Tôi từng xem một bộ phim tài liệu nói về kho báu dưới ngôi chùa cổ. Chiếc chén này chỉ là một trong vô vàn vật phẩm quý giá kia. Sở dĩ chọn nó vì nó vốn có hai chiếc. Một chiếc có lẽ nằm ở bảo tàng Bắc Kinh, thứ đám người đó muốn có lẽ là chiếc chén còn lại này. Có thể họ muốn đôi chén này được thành một cặp.

- Chén mật ư? Nó quan trọng như vậy à?

- Người Trung Quốc vốn coi trọng số dương. Một cặp tức chỉ sự viên mãn, đầy đủ. Huống hồ chiếc chén này là vật phẩm chứa đựng tinh hoa của dân tộc Trung Quốc. Màu xanh của chiếc chén là một thứ men làm từ cỏ mật, vì thế nó mới tên là chén mật. Niên đại của nó từ khoảng đầu đời nhà Đường. Và công thức về men cỏ mật này thất truyền ngay từ khi nó được sinh ra, vì thế nó không chỉ đơn thuần là một món đồ cổ có niên đại lâu năm, nó còn là độc nhất, tất nhiên là cả chiếc chén đang ở bảo tàng Bắc Kinh nữa, một cặp độc nhất, không có cặp thứ hai.

May thầm tưởng lại thời khắc cô phán đoán là chiếc chén, trong đầu cũng không nắm chắc phần thắng, chỉ do linh cảm.

- Được, tốt lắm. Vậy cô nghỉ ngơi đi, mai chúng ta sẽ bận rộn đấy. Tài xế sẽ đón cô lúc 9g sáng mai.

- Khoan đã, tôi cũng có thắc mắc. Tại sao anh lại tham gia vào trò chơi này. Anh đẩy giá của nó lên đến một triệu bảng Anh và không ra mặt. Những người Trung Quốc đó sẽ kí hợp đồng với anh vào ngày mai kia mà. Anh làm như vậy không sợ khiến họ thay đổi suy nghĩ à?

- Những chuyện thương trường này, có nói cô cũng chả hiểu. Việc của cô là tìm ra chiếc chén này, thế thôi. Hãy nghỉ ngơi đi, muốn biết gì thì mai cô sẽ biết.

Dane bước ra khỏi phòng. May chỉ chờ có vậy. Cô nằm "uỵch" lên chiếc giường êm ái, tóc cũng chưa kịp khô, May nhắm đôi mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Khi đồng hồ chỉ 10g30 sáng hôm sau, May đã đang ngồi trong phòng họp lớn của tập đoàn Stonage. Cô lặng lẽ nhìn xung quanh, chỉ có cô và người trợ lí của Dane. Thời gian trôi qua chậm chạp đến nỗi May không biết đã tự hỏi mình làm cái quái gì ở đây đến lần thứ mấy rồi. Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra. Dane lịch lãm trong bộ vét đen. Anh đi cùng đoàn người Trung Quốc kia, gương mặt lạnh lùng lại nở một nụ cười nửa miệng khi thấy May.

- Tôi quả là đánh giá thấp cô, May. Thật vô cùng xin lỗi.

Ngài Châu hồ hởi chủ động bắt tay May.

- À vâng…

May còn đang chưa hiểu chuyện gì.

- Đôi mắt của cô quả rất nhạy bén. Cô có thể nhìn ra trân phẩm trong số hàng chục bảo bối kia. Ngài Anderson quả là có phúc tướng bên cạnh. Tôi không thể sánh bằng được. Xin nhận thua, nhận thua.

“Ôi, cái kiểu cách ăn nói này…” May hơi nổi da gà. Cô cố tỏ ra bình thường và vui vẻ.

- Ngài quá khen, chỉ do may mắn thôi.

- Ngài Anderson cũng quả có mắt nhìn. Chuyên gia hàng đầu của chúng tôi cũng không hề biết ở New York còn có một nhà thẩm định cổ vật phương Đông lợi hại như vậy.

Dane chắc hẳn đã làm gì đó khiến đám người này hài lòng đến nỗi đi nịnh nọt một cô cố vấn vớ vẩn như cô. May nghĩ vậy. Cô quay sang nhìn Dane. Anh chỉ mỉm cười.

- Chiếc chén đó…

- …đang được chuyển về Bắc Kinh cùng với người của chúng tôi. Anderson đã giúp chúng tôi thương lượng với bên kia và chuộc lại chiếc chén này. Thật vô cùng cảm ơn. Đây sẽ là một bước tiến tốt đẹp trong mối quan hệ làm ăn của chúng ta.

Ngài Châu nói mặt vui vẻ, hồ hởi không giấu được cảm giác sung sướng, tự hào được là người mang bảo vật quốc gia về cho chính phủ. Chắc chắn ông ta sẽ được những lợi ích không nhỏ thừ phi vụ này. Và tất nhiên là Dane cũng vậy. Việc đánh vào tâm lí chính phủ Trung Quốc thông qua cổ vật vô giá của quốc gia này sẽ giúp một tập đoàn của Mỹ nhanh chóng có được bộ mặt trên thị trường. Quả là một thị trường béo bở. Một triệu bảng Anh đó chả là gì so với chuyện này. Nhưng nghĩ kĩ lại, ông Châu không đời nào lại không nhận ra chiêu trò của Dane, chỉ là không bằng không chứng. Huống hồ, ông ta cũng không mất một cắc nào, đẩy giá trị của chiếc chén lên một triệu bảng Anh. Vậy thì cũng thuận nước đây thuyền, coi như một thương vụ không lỗ. Ông ta có bán hay giao lại cho chính phủ thì chắc chắn cũng không chịu thiệt được.

May giờ mới hiểu, tất cả chỉ là một nước cờ của Dane. Buổi kí kết hợp đồng diễn ra nhanh chóng và gọn nhẹ.

- Tối nay ngài sẽ đến chứ? Hãy dẫn theo cô gái xinh đẹp này nhé!

- Tôi sẽ, còn May…

Dane quay sang nhìn May.

- À, tôi có một chút việc bận…

Tất cả ánh mắt đang nhìn về cô. May dừng lại “Không đi sẽ bị coi là không tôn trọng người ta, thôi được rồi.”

- … nhưng tôi sẽ sắp xếp và đến ngay sau khi xong việc.

- Ồ, một cô gái bận rộn. Ngài Anderson chắc hẳn phải đãi ngộ đặc biệt lắm mới có thể có một cố vấn giỏi như vậy.

May phì cười trong bụng, “Đãi ngộc đặc biệt, hic, cho tôi về là tôi cảm ơn lắm rồi.”

Khi đoàn người đi khỏi. Chỉ còn May và Dane trong phòng.

- Anh Anderson, vậy tối nay tôi có thể trở về London được chứ?

Dane không nói gì. May cố kiềm chế đợi câu trả lời.

- Hãy đợi đến khi đoàn người Trung Quốc đó về nước. Tôi còn cần cô giúp một vài việc nữa. Hãy chuẩn bị cho tối nay. Trợ lí của tôi sẽ dẫn cô đi mua sắm. Đây coi như phần thưởng của cô.

May nhận những lời nói như mệnh lệnh ấy, cô không nói thêm gì.

- Vậy, chào anh.

Chiếc xe lăn bánh chở May đến trung tâm thương mại cao cấp của NewYork.

Eric, viên trợ lí của Dane làm việc rất chu đáo. Chỉ cần cô lên tiếng lập tức sẽ như mệnh lệnh được thực thi. May ngồi trên xe chán nản. Cô không hiểu cảm giác này. Cảm giác thấy rất khó chịu. Cô khó chịu khi nhìn Dane, khó chịu khi nghe thấy anh, khó chịu khi chính mình cũng để Dane sai khiến. Anh trước sau vẫn lạnh lùng một cách kì lạ. May không nhận ra một cách rõ ràng nhưng đột nhiên May muốn anh nhìn cô dịu dàng hơn, chỉ cần như vậy, như thể hôm đó trong buổi triển lãm.

- Eric à, tôi mệt rồi. Anh cho tôi về khách sạn được không?

- Cô Trần, còn buổi tối nay? Cô không muốn đi sắm sửa một chút sao?

- Không cần, tôi đã có những thứ mình cần trong khách sạn rồi.

- Vậy, tôi sẽ phải báo cáo lại với ngài Anderson…

- Anh cứ nói là chở tôi đi một vòng nhưng không chọn được gì cả. Bảo anh ta yên tâm, tôi không làm mất mặt anh ta đâu.

Chiếc xe lại lăn bánh đưa May về khách sạn. Cô nằm dài trên giường. “Đã mất công như vậy, phải được cái gì chứ. Mình ngốc thật, đáng lẽ ra nên mua hết cái trung tâm mua sắm đó cho bõ ghét.” Giờ thì có vẻ hơi hối hận rồi, May lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng lớn. Chợt cô nghĩ ra, May nhanh chóng vớ lấy chiếc điện thoại.

- Alô, lễ tân à, ở đây có dịch vụ spa chứ?... được chuẩn bị cho tôi một suất trọn gói, tôi sẽ xuống trong 10 phút nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 5
Khi ánh đèn đường chiếu qua làn sương đêm mỏng manh của thành phố New York, May thấy mình đang đứng trước khách sạn Pearl. Đài phun nước bắn tung bọt trắng xóa. Hơi nước lạnh lẽo khiến May rùng mình. May siết chặt hơn chiếc áo khoác. Cô tiến vào khách sạn. Trong đại sảnh, cô thấy Dane đang đứng đó. Anh mặc bộ vest đen cổ điển và lịch lãm. Áo ghi-lê và cà vạt trắng. Anh nhìn May, chờ đợi cô tiến về phía Anh. May cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ. Dane nhìn cô hơi sững sờ một chút, rồi anh lập tức quay đi, che giấu vẻ bối rối của mình. May mặc chiếc áo dài màu ngà sang trọng. Lớp họa tiết hoa cúc ẩn hiện mỗi lần cô bước đi. Cô khoác chiếc khăn màu lục nhạt. May đeo một đôi hoa tai đơn giản. Mái tóc đen bồng bềnh buông xuống. Lớp trang điểm nhẹ nhàng càng khiến cô trông thanh thoát. May tự tin tiến lại phía Dane. “Bộ áo dài này cuối cùng cũng có lúc dùng đến.” May thầm hài lòng, nhưng biểu hiện của Dane còn khiến cô thấy vui hơn. Anh có vẻ hơi lúng túng. Gương mặt lạnh hàng ngày cũng có thể thay đổi trở nên rất dễ thương.

Hai người tiến vào căn phòng lớn. May lại chợt hối hận vì đã tham dự bữa tiệc này. Đa số là người Trung Quốc, giờ May mới hiểu hóa ra là bữa tiệc do lãnh sự quán Trung Quốc tổ chức. Lý do chắc hẳn liên quan đến cái chén kia rồi. May cứ lẽo đẽo theo Dane hết chỗ này đến chỗ khác, chào hỏi hết gười này đến người khác. Điều duy nhất cô thấy được an ủi là chiếc áo dài của mình đã gây ấn tượng không ít đến những con người có mặt ở đây. Dù sao thì ai và ở đâu đi chăng nữa cũng phải công nhận là Việt Nam có một bộ quốc phục vô cùng đẹp và không thể nhầm lẫn đi đâu được. May ý thức được chút niềm tự hào dân tộc đang tăng dần, vì thế mà cảm thấy tự tin hơn, đến khi một người đàn ông Trung Quốc tiến lại và cất lời.

- Cô Trần, tôi có thể mời cô khiêu vũ chứ?

May bất thình lình không biết trả lời thế nào. Cô có biêt khiêu vũ đâu, dù ở trường cũ đã mấy lần Jane cố gắng dạy cho cô. Cuối cùng là Jane đã thề không bao giờ dạy cô khiêu vũ nữa. Đây có lẽ là điều cô không bao giờ làm được trong cuộc đời này mất.

- Hôm nay cô ấy hơi mệt, xin lỗi ông Vương, để tôi uống rượu với ngài.

Dane lập tức chắn trước cô và người đàn ông nọ. Ông ta đảo mắt nhìn May rồi chợt phá lên cười.

- Ồ, hóa ra là vậy. Xin lỗi, mời!

Bữa tiệc kéo dài tới nửa đêm. May cuối cùng đã có thể leo lên xe trở về khách sạn. Cô mệt mỏi chả nói lên lời. Bụng cô kêu "ục ục" vì cả buổi chỉ uống mấy li rượu vang và ăn hai cái bánh điểm tâm. Dane ngồi bên cạnh cô.

- Cám ơn.

- Cô không biết khiêu vũ, nhận lời sẽ làm mất mặt tập đoàn của tôi mất, à và cả thể diện của chiếc áo cô đang mặc nữa.

“Gì?” May bị mất ngờ. “Người đàn ông này có thể trả lời một cách nhanh lẹ như vậy. Anh ta biết mình không khiêu vũ được, biết đây là quốc phục của Việt Nam nữa cơ à?”

- Tôi tưởng anh chả quan tâm gì ngoài thương trường chứ? Anh cũng biết tên của chiếc áo này sao?

- Một người… từng nói cho tôi biết.

- Sao anh biết tôi không khiêu vũ được?

- Lần trước ở bữa tiệc với bảo tàng New York.

May chợt nhớ lại lần đó cũng khiến cô muốn độn thổ. Chỉ vì vui mà cô quên mất cái sở đoản của mình, lại đi khiêu vũ với ngài Parker, làm dẫm lên chân ông ta mấy lần còn suýt ngã. Lúc đó mượn cớ là say rượu chuồn đi mất tiêu.

- A, vậy là anh cũng ở đó.

May nhận ra việc tiếp theo cô sẽ nói.

- Vậy anh là người đàn ông ngoài ban công.

- Giờ cô mới nhận ra à?

- Tối quá nên tôi không nhìn ra anh.

Dane không nói gì, anh nhắm mắt lại vẻ buồn ngủ. May cũng im lặng. Cô uống mấy ly rượu lúc đói giờ cũng cảm thấy choáng váng. Ngoài trời những bông tuyết lên tục đập vào cửa xe. Giáng Sinh đang đến gần rồi. May mỉm cười nhìn qua tấm kính. Hình ảnh phản chiếu thu lại trong đôi mắt xanh trong của Dane. Anh chỉ im lặng, đôi mắt buồn nhìn theo làn tóc đen bồng bềnh của May.

Có một mùi hương nhẹ nhàng, ấm áp bao phủ cơ thể May. May có thể nhìn thấy nhân ảnh dưới ánh trăng kia, trong căn phòng ngập tràn giá sách, anh đứng quay lưng lại với cô. Đôi tay anh dang rộng mở khung cửa sổ. Ánh trăng, mùi hương đó. May cứ mê mê tỉnh tỉnh trên tay Dane. “Gương mặt, gương mặt…” May mở mắt. Dane đang đặt cô xuống giường. Gương mặt anh kề sát cô đến nỗi cô có thể cảm nhận làn da của anh mỏng như thế nào. Một luồng máu nóng xông thẳng lên mặt khiến cô cứ trợn tròn mắt lên nhìn anh như vậy.

Dane cũng không nói gì, anh đặt May nhẹ nhàng lên giường.

- Ngủ đi, cám ơn cô hôm nay đã giúp tôi.

Rồi anh quay lại, ra khỏi phòng, tắt đèn và đóng cửa.

May cảm thấy tim mình đập mạnh đến muốn văng ra khỏi lồng ngực, phải một lúc sau cô mới trấn tĩnh lại.

“Gì, vừa rồi là cái gì?” Nhỏ đến lớn chỉ có ba cô là ẵm cô đi ngủ, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên một người đàn ông mà lại hoàn toàn xa lạ bế cô. May cố gắng trấn tĩnh. Chưa bao giờ cô cảm thấy cơ thể phản ứng dữ dội như vậy với một người đàn ông, kể từ khi cách đây bảy năm, bảy năm trước… Tâm trạng May bắt đầu trùng xuống. Cô uể oải đứng dậy tháo từng nút áo. Cơ thể mềm mại trắng ngần của cô hiện lên trong ánh đêm lạnh lẽo. May ngồi vào bồn tắm. Đêm nay quả thực dài. Cô không hiểu mình có phải đang khống chế một ham muốn nào đó không. Nó khiến cô dằn vặt và không thể thôi nghĩ về điều vừa xảy ra. Bước ra khỏi phòng tắm, tâm trạng cô có thoải mái hơn một chút, cũng không thấy đói nữa. May tiến về phía chiếc giường thì nghe tiếng gõ cửa.

- Ai vậy?

May mở cánh cửa, là Dane.

- Có chuyện gì sao?

May còn chưa kịp nói hết câu đã cảm nhận môi mình bị ngậm chặt trong miệng của Dane. Cách anh hôn cô thô bạo và thèm khát. Đôi môi mỏng dính chặt lên môi cô không ngừng di chuyển tách miệng cô ra cho đến khi cô cảm nhận thấy lưỡi anh đang khuấy đảo trong miệng cô.

- Buông…

May vùng dậy. Cô vẫn đang nằm trên giường. “Mơ ư?” May thở dốc. Nụ hôn đó thật đến nỗi như cô có thể cảm nhận được ở đầu môi của mình vẫn thấy hơi tê tê
 

Duyên Nguyễn 2101

Gà tích cực
Tham gia
1/6/17
Bài viết
98
Gạo
0,0
Nàng May bắt đầu nhớ ra rồi phải không nè. Nhớ gì không nhớ lại nhớ toàn những chuyện đó haha nhưng mà iu lắm
 

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
https://my.w.tt/THFfyVAf3V Giống như yêu lại từ đầu ^^ nhiều khi đọc lại ko nghĩ mình đã viết những dòng ấy^^ khi nào rảnh phải ngồi edit lại truyện mới được, câu chữ còn lủng củng quá, cán bạn thông cảm nha. Merci mọi người đã ủng hộ.
 
Bên trên