If I have to love you - Cập nhật - Sow

Duyên Nguyễn 2101

Gà tích cực
Tham gia
1/6/17
Bài viết
98
Gạo
0,0
Sow đang suy nghĩ đến việc xuất bản các bạn ạ. Nhưng Sow không biết tác phẩm của mình đã đủ chất lượng để đến tay với các độc giả chưa? bạn nào có ý kiến gì về việc xuất bản có thể chia sẻ với Sow được không ạ? Cám ơn các bạn nhiều.
Ủng hộ
 

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Phần 2
Chương 1

London tháng 11, bầu trời trở nên u ám và lạnh lẽo. May nhìn con phố bị che phủ bởi màn sương ẩm ướt. Những con người với áo khoác dày cộm băng nhanh qua con đường và tìm cho mình một chốn ấm áp trong các quán ăn. Tại bảo tàng London, mọi nhân viên đang tất bật chuẩn bị cho triển lãm cuối năm.

- Luck, đem cái này đến chỗ giáo sư Albert. Nhớ nói với ông ấy chuyện tôi dặn cậu đấy.

- Vâng thầy Ron, em nhớ rồi.

Luck nhanh chóng khoác chiếc áo ấm và bước ra khỏi bảo tàng. Cậu hòa mình vào dòng người tấp nập trên phố bất chấp cái lạnh tê tái của mùa đông buốt giá này.

Giáo sư Ron quay lại, ông nhìn lại tập tài liệu đang bày la liệt trước bàn làm việc. Ông có một mái tóc đỏ quạch, hệt như nhân vật Ron trong Harry Potter. Và không thể không kể đến cặp kính phải dày đến nửa inch ông đang đeo. Chúng làm sống mũi của ông hằn lên hai vết chai thâm xì. Nếu bỏ đi cái tính hay càu nhàu thì ông là một ông già vui tính và khá hiền lành.

- Thầy Ron, thầy còn cần em làm gì nữa không ạ?

May đưa tập tài liệu cuối cùng trong ngày cho ông.

- Ồ, được rồi May. Xong rồi sao? Tuyệt lắm, tuyệt lắm. Chí ít thì Al cũng gửi đến một người thực sự biết làm việc đấy!

- Ồ, Luck cũng được mà.

- Thôi, nó không bắt ta phải đánh vần lại tên của các bức tranh là đã quý hóa lắm rồi. Con định về sao May? Trời đang lạnh lắm đấy.

- Vâng, không sao, có người sẽ đón con rồi.

- À, anh chàng đó hả? Anh chàng Jane giới thiệu phải không?

- À…

- Không sao, đâu cần lúng túng vậy. Ta là anh chàng đó thì nhất định sẽ thấy mình cực kì may mắn đấy.

- Được rồi Ron, thầy làm con thấy lúng túng thật rồi đấy.

- Ha ha…đùa thôi, đùa thôi. Con rất tuyệt, hãy nhớ lấy điều đó nhé.

- Vâng, cảm ơn giáo sư. Thầy chắc là không cần con giúp gì nữa chứ?

- Xong rồi, không cần gì nữa đâu. Về và tận hưởng cuối tuần của con đi.

May tạm biệt người thầy già vui tính. Cô làm việc cho bảo tàng nghệ thuật London được gần hai tháng, ngay sau khi trở lại Anh, bất chấp bà cô đã phản đối thế nào. Cuối cùng thì lời hứa trở về nhà vào dịp Tết và tất cả các ngày lễ lớn khác của nước Anh có vẻ có chút tác dụng.

- Hello, vâng, em xong rồi. Ở đâu? Ok, em sẽ đến đó trước. Gặp anh sau.

May cất chiếc điện thoại vào túi áo. Hôm nay là kỉ niệm ba tháng hẹn hò của cô với người đàn ông này. May biết anh vui tính, đẹp trai, galăng, giàu có hay tất cả những gì đại loại như thế mà một cô gái hay mơ về người đàn ông lý tưởng của mình. Ngoại trừ việc anh là con trai của chủ tịch liên minh ngân hàng Bắc Ireland thì mọi việc với cô đều có vẻ suôn sẻ cả. Hẹn hò với một nhân vật xuất chúng và xuất thân không tầm thường tý nào như thế này khiến cô có chút lo lắng.

“Super lo lắng ấy chứ!” May vừa bước nhanh qua những vỉa hè, vừa không ngừng lẩm bẩm. Jane quả là đã giới thiệu cô với một người đàn ông tuyệt vời. Không có gì để cô có thể phàn nàn về anh. Một người đàn ông không có gì để chê trách và điều quan trọng là cô biết anh thực sự quan tâm đến cô. Đôi khi cô nghĩ rằng nếu sống quãng đời còn lại của mình bên cạnh anh cũng không phải là một điều tồi tệ, không, là tuyệt vời ấy chứ.

May ngồi trong nhà hàng Blue Roses. Những bông hoa hồng xanh nhìn kiêu kì và bí ẩn trong những chiếc hộp pha lê. Ánh sáng dịu nhẹ hòa cùng tiếng vĩ cầm réo rắt một bản Serenade của Shubert. May nhìn ánh nến đang tỏa ra những tia ấm áp. Trong một khoảnh khắc cô dường như có thể nhận thấy kí ức của mình cũng từng xuất hiện ánh nến và ánh sáng của chúng phản chiếu qua những mảnh pha lê như thế này. Chỉ là cô không thể nhớ chính xác được kí ức đó là khi nào và ở đâu.

- Em đợi lâu không?

- Anh đến rồi à?

- Ừ, em gọi món chưa? Trời lạnh lắm, anh xin lỗi đã không kịp đón em.

- Không sao Robert, ở đây cũng gần bảo tàng, em chỉ đi bộ khoảng mười phút thôi.

- Vậy, chúng ta gọi món nhé! Chắc em đói lắm rồi.

May nhìn Robert, anh mang một nụ cười quyến rũ và cực kì có duyên. Anh biết cách làm cho cô cười và chả bao giờ anh thấy nhàm chán khi nghe cô kể về những chuyện của bảo tàng, hay bộ sưu tập nghệ thuật mới mà cô đang phải làm việc…

“Có lẽ là anh ấy!” May thầm nghĩ. “Mình thực sự đã gặp anh ấy trước đó sao? Là anh ấy?”

Khi cô vừa trở lại Manchester, người đầu tiên cô gặp không phải là Jane, tất nhiên là ba cô làm việc tại Oxford cũng không đón cô được, mà là Robert. Chuyến bay đó trễ hơn bốn tiếng và anh vẫn kiên nhẫn đợi cô. Không thể nói rằng May không cảm thấy gì đó, nhưng thực sự người đàn ông này đã khiến cô có chút rung động.

- Buổi triển lãm thế nào? Em có vẻ bận bịu quá.

- À, tốt, mai em sẽ đi cùng thầy Ron đến New York.

- Thật sao?

Robert ngừng lại. Ánh mắt anh có chút bất ngờ lẫn lo lắng.

- Bảo tàng New York sẽ trả lại bộ sưu tập của chúng em, cần người đại diện làm một vài thủ tục cơ bản thôi.

- Không có ai khác sao?

- Robert, chúng ta nói chuyện này từ tuần trước rồi mà.



- Anh giận à?

- Không, em đúng, anh ngớ ngẩn thật. Chỉ là anh hơi lo lắng.

- Lo lắng gì chứ? Em ổn mà.

“Anh ấy lo cho mình à? Dễ thương quá.” May thầm cười nhưng cũng cảm thấy rất cảm kích. Đã quá lâu rồi cô không hề chấp nhận tình cảm của bất cứ ai. Robert khiến cô cảm thấy có chút khác lạ. Anh rất từ tốn, rất dịu dàng. Anh chưa bao giờ có một hành động nào sỗ sàng với cô. Thậm chí lời nói cũng rất chừng mực. Tính tới thời điểm này thì anh chả có gì khiến cô phải chê trách.

Robert đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn.

- May, đây không phải điều gì to tát, anh chỉ muốn em nhận món quà này như một kỉ niệm ba tháng hẹn hò của chúng ta.
May mở chiếc hộp bọc nhung sang trọng, một chiếc nhẫn không quá cầu kì nhưng rất tinh tế.

- Robert?

- Đừng lo, không phải nhẫn cầu hôn đâu, chỉ là một món quà thôi. Em có thể không đeo nó nhưng hãy giữ lấy như một món quà kỉ niệm của chúng ta.

May trầm ngâm hồi lâu rồi cô nhìn Robert.

- Cám ơn anh Robert, em sẽ giữ nó.

- Cám ơn em.

Họ tiếp tục dùng bữa tối và Robert đưa cô về.

- Em về nhé, ngủ ngon.

Robert tiễn cô trước cửa tòa nhà May vừ dọn đến. May chào anh, vẫn chỉ là những xử chỉ lịch sự và có chút gượng gạo. May không thể diễn tả cảm giác trong lòng mình. Mọi thứ về Robert được lí trí của cô đánh giá đến mức hoàn hảo. Chỉ có điều cảm giác lại không như vậy. Cô vẫn thấy có gì đó còn thiếu, có gì đó ngăn cô tiếp nhận những cử chỉ và tình cảm dịu dàng của anh.

May thở dài, cô đẩy cửa phòng. “Đi ngủ vậy, mai bay rồi.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 2

May bước xuống sân bay trong cái lạnh tê tái của thành phố New York, cả đêm trên máy bay cô không thể ngủ ngon. Có gì đó ở New York khiến cô không ngừng nghĩ về nó. Trời còn mờ sương, đồng hồ chỉ mới 6 giờ sáng. Không khí ở đây cũng không khác London lắm. Cô quấn chặt hơn chiếc khăn quàng cổ, rảo bước theo thầy Ron tiến ra ngoài sảnh chờ.

Một chiếc xe đợi sẵn ngoài sân bay. Vị tài xế già có mái tóc muối tiêu mỉm cười thân thiện mở cửa cho hai người. “Bảo tàng New York làm việc thật chu đáo.” May thầm nghĩ. Chiếc xe đưa hai người đến khách sạn Louis. Phòng của May và giáo sư ở cạnh nhau. Khách sạn này cổ kính với lối thiết kế nội thất cổ điển từ những năm đầu thế kỉ hai mươi.

- May à, con nghỉ ngơi một chút, bảy giờ tối chúng ta sẽ đến bảo tàng New York.

- Vâng thưa giáo sư.

May nhìn thầy Ron vào phòng rồi mới mở của phòng mình. Căn phòng đẹp một cách trang nhã và cổ kính. Cửa sổ mở ra có thể nhìn thấy một phần thành phố New York. Những song sắt uốn lượn theo phong cách Art Nouvo. May để chiếc túi lên ghế. Cô mở của sổ và để những tia nắng mai tràn vào phòng. Những làn sương mỏng manh đang tan dần trong ánh nắng. Người đi bộ dưới những vỉa hè bắt đầu trở nên đông đúc. Hình như cô từng thấy cảnh này, không khí này, mùi này… Có gì đó khiến cô cảm thấy quen thuộc. May không nhớ mình từng đi Mỹ.

“Sao thấy quen thế nhỉ?”

Kí ức vẫn chỉ là màu đen. May cảm thấy chán nản, giống như đang sống cuộc đời của một người khác vậy. Cô thả mình trên chiếc giường êm ái và nhắm mắt lại.

Khi màn đêm buông xuống trên bầu trời New York, có lẽ bây giờ mới đúng là lúc thành phố có lịch sử còn lâu đời hơn nước Mỹ này thực sự sống dậy. May đi cùng thầy Ron qua các block nhà nguy nga tráng lệ của khu bờ Tây Mahattan.

- May nhìn này, đẹp chứ?

Thầy Ron cứ tấm tắc mãi cái cravat mới mua được. Chỉ vì có mỗi cái cravat này thôi, mà hai thầy trò lội đi lội lại dãy phố này cả tiếng đồng hồ. May cũng không ngờ ông thầy già nhìn đơn giản này của mình cũng đỏm dáng thế.

- Đẹp, tuyệt vời! Thầy chắc là chúng ta không bị muộn đấy chứ?

- Không sao, yên tâm. Khách sạn đó ở cách khách sạn chúng ta có một block nhà thôi.

Tối nay chủ tịch của bảo tàng New York mở tiệc. Một bữa tiệc chúc mừng mùa triển lãm cuối năm thành công tốt đẹp và các hoạt động từ thiện v..v… May chỉ biết thế. Vốn cô cũng không thích những nơi váy áo lụa là ấy nhưng công việc vốn đề cao tính chất giao lưu này, đặc biệt là các tác gia cùng các nhà tài trợ tiềm năng lại luôn xuất hiện ở những nơi như vậy, không còn cách nào khác May cũng phải thuyết phục bản thân chuẩn bị một chút cho buổi gặp mặt.

Cánh cửa phòng khiêu vũ mở ra mang theo tiếng nhạc du dương. May hít một hơi thật sâu nhưng cố gắng nén xuống để không ai thấy cô đang căng thẳng. Cô khoác tay thầy Ron tiến vào. Phòng khiêu vũ theo kiểu nội thất thời Victoria vẫn y nguyên. Hai cầu thang uốn lượn hai bên đưa lên tầng hai có lan can bằng hợp kim mạ bạc sáng loáng. Ánh đèn chùm pha lê tỏa một ánh sáng dịu dàng và say đắm.

- Ồ Ron, Ron, ông bạn già.

Một người đàn ông đứng tuổi với bộ râu rất chi là cổ điển bước tới. Mái tóc nâu sẫm được vuốt gọn gàng ra sau, hai thái dương lấm tấm bạc. Trông ông ta phong độ trong độ tuổi năm mươi. Áo quần phẳng phiu và mùi nước hoa nam tính từ xa đã có thể ngửi thấy.

Người đàn ông bước tới ôm thầy Ron thân mật.

- Xin lỗi chiều nay không gặp ông, tôi phải chuẩn bị vài thứ.

- Ha ha, lại đi tỉa bộ râu của ông chứ gì?

- Ron, ông không thay đổi gì cả nhỉ?

Nhìn sang bên cạnh, người đàn ông đánh mắt sang Ron.

- À, còn bông hồng bạch xinh đẹp này là ai vậy?

“Bông hồng bạch?” May mỉm cười “Mình mặc chiêc váy trắng này cũng có chút nổi bật đây.” Cái váy khiến cô tiêu tốn không ít nên trong một giây cô cho phép mình được tự mãn một chút.

- Học trò của tôi, May.

- Xin chào ngài Parker, tôi là May.

May đưa tay ra để bắt tay ngài chủ tịch.

- Ồ, rất tự tin, rất xinh đẹp. Xin chào quý cô.

Vừa nói Parker vừa cúi người nâng tay May lên và hôn lên tay cô. May hơi ngượng ngùng.

- Ồ, cứ thoải mái nhé cô gái.

Ngài Parker cười lớn làm rung cả bộ ria được tỉa rất công phu của ông ta.

Bữa tiệc hội tủ đầy đủ các nhân vật thượng tầng của New York. Các quý ông và các quý bà trang phục lộng lẫy, trang sức lấp lánh, xa hoa vô cùng. Chỉ cần vài hạt đá ấy cũng đủ xây một ngôi trường cho trẻ em cơ nhỡ. May nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng chán nản. Cô cũng tự dưng cảm thấy không vui khi đồng ý đến buổi tiệc này. Căn phòng quá nhiều mùi hương khiến nó sực nức và ngột ngạt. May hướng về phía ban công trên tầng hai.

Cô lách người mở cánh cửa và bước ra ngoài, không ai để ý thấy cô cả. Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, cái lạnh tê tái khiến May không khỏi rùng mình.

Cô choàng chiếc khăn lên người. Từng hơi thở ngưng đọng trong màn sương ẩm ướt. May cảm thấy đỡ hơn một chút, cái lạnh này chí ít cũng không tra tấn cô bởi hàng trăm loại hương liệu trong căn phòng kia.

Cô chống khuỷu tay lên ban công đá. Nó lạnh ngắt. Cô cúi người nhìn xuống con phố đang đông đúc của New York. Có lẽ thì cô nên để kí ức của mình như dòng người kia, cứ đều đặn trôi đi như vậy. Có thể một ngày nào đó cô sẽ bắt gặp lại chính xác những người này một lần nữa, ở đâu đó. Kí ức đã mất của cô có thể là một người khách bộ hành đang lẫn trong đám đông kia. Cô sẽ gặp lại anh ta, một ngày nào đó.

Có tiếng "leng keng", tiếng nước đá va vào li thủy tinh. May bất giác quay lại. Trong bóng tối, một người đàn ông đang ngồi trên thành ban công. Anh ta dựa lưng vào tường. Cả người mặc một bộ vest đen, áo khoác dài qua gối. Tay trái cầm một li rượu, tay phải chậm rãi đưa điếu thuốc lên miệng. Khói thuốc chầm chậm nhả vào không khí. May không biết anh ta ngồi đó từ lúc nào. Bóng tối che đi nửa người trên của anh ta. Ánh đèn từ trong phòng hắt ra chỉ chiếu được một khoảng ban công. May nhìn thấy trong bóng đêm ấy có đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ dưới phố. Một đôi mắt bỗng chốc khiến cô sởn gai ốc.

- Xin lỗi quấy rầy, tôi không thấy anh.

May quay nhanh vào trong phòng. Cô khép cánh cửa lại mà thấy tim đập thình thịch.

Ở ngoài trời sương giá. Người đàn ông nốc hết ly rượu rồi đặt nó xuống ban công. Những giọt rượu đáy ly lập tức kết tủa thành băng. Anh ta rút điện thoại và bấm số. Chỉ hai giây, đầu dây bên kia đã lên tiếng.

- Vâng thưa cậu chủ?

- Max, nói cho tôi biết cô ấy đang làm cái quái gì ở New York vậy hả?



- Mèo ăn mất lưỡi của ông rồi à Max?

- Vâng , xin lỗi cậu chủ, tôi sẽ điều tra ngay.

Dane cất điện thoại vào túi áo. Anh đưa điếu thuốc lên rít hơi cuối cùng. Làn khói trắng dường như ngay tức khắc biến mất trong làn tuyết đang chầm chậm rơi xuống. Anh thả điếu thuốc xuống đụn tuyết trên thành ban công. Ánh lửa le lói rồi lịm hẳn trong cái lạnh tê tái của băng giá.

Anh để tay vào túi áo. Một tiếng nhạc quen thuộc vang lên. Chiếc đồng hồ bạc lấp lánh trước mặt Dane, 9h15’.
 

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Chương 3

Ba ngày tiếp theo, May bận rộn làm việc với bảo tàng New York. Công việc kiểm kê và giám định lại bộ sưu tập vừa phải tỉ mỉ, vừa phải cẩn thận.

- May, chiều nay chúng ta đi cùng Parker. Con không ngại chứ?

- Sao phải ngại, thầy Ron?

- Ta thấy con không vui lắm sau bữa tiệc đó. Nó làm con thấy không thoải mái à?

Vừa nói thầy Ron vừa đưa chiếc kính lúp lên soi lại bức tranh trước mặt. May phải bái phục mức độ nắm bắt tâm lí của ông thầy già này. Hôm đó thực sự cô cũng không biết mình bị làm sao, tim cứ đập mạnh liên hồi như vừa nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kích động. May không nói gì cả. Cô im lặng một lúc rồi cất tiếng phá vỡ bầu không khí.

- Chúng ta sẽ đi đâu vậy?

- Parker đến tập đoàn Stonage, nhà tài trợ chính của đợt triển lãm này. Họ cũng sẽ bắt đầu là nhà tài trợ chính của bảo tàng London năm sau.

“Stonage, chả có ấn tượng gì cả.” Dù sao thì những chuyện lớn lao như vậy cũng không đến lượt một trợ lý nhỏ bé như cô lo liệu.

3 giờ chiều, chiếc Ford bạc dừng lại trước cửa tòa nhà Stonage. May đi cùng ngài Parker và thầy Ron vào đại sảnh, đã có nhân viên đợi sẵn. May ngồi im lặng trong khi thầy Ron cùng ngài Parker làm việc với người đại diện của tập đoàn. Kết thúc cuộc gặp mặt, May cũng không nhớ rõ ràng họ đã thảo luận những vấn đề gì. May nhìn ra bên ngoài. Cô cùng những người khác bước vào thang máy kính đặt giữa đại sảnh. Chiếc lồng kính nhẹ nhàng hạ xuống. Bất chợt May nhìn thấy một gương mặt…Một gương mặt lạnh lùng và có phần mệt mỏi. Anh đút hai tay vào túi quần. Đầu hơi cúi với bóng lưng dựa hờ vào thành kính. Đôi mắt họ chạm nhau trong tích tắc, gần như cùng lúc May nhìn thấy anh ta. Hai chiếc thang máy một lên, một xuống giao nhau tại cùng một thời điểm chưa tới một giây, nhưng May cảm thấy thời gian như quay chậm và có một khắc không gian như ngừng lại nơi họ chạm mắt nhau. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh như thể muốn bắn ra khỏi cái lồng kính này.

- May, con sao thế?

- À, con hơi chóng mặt, thầy Ron.

Cô cố trấn tĩnh lại. “Đôi mắt đó, sao lại khiến mình…” Có tiếng điện thoại, của người nhân viên đang tiễn họ. Anh ta bắt máy và sau đó quay ra nói với ngài Parker.

- Ngài chủ tịch, chủ tịch của chúng tôi đã về. Ngài ấy đang đợi ngài trong phòng, ngài sẽ bớt chút thời gian nữa chứ?

- Ồ, thế sao? Tôi cũng muốn gặp cậu ta.

Parker quay sang hai thầy trò.

- Chủ tịch Stonage sẽ tiếp chúng ta. Anh lên chứ Ron?

- OK.

Vậy là thang máy lại quay ngược lên trên. May bước từng bước theo đoàn người tiến về phía căn phòng cao nhất của tòa nhà. Một cánh cửa bạc hiện ra. Một căn phòng rộng mênh mông với ba phía được ốp kính. Họ đi theo viên thư kí tiến về phía chiếc bàn giám đốc. Nơi đó đã có mấy người đàn ông đứng quanh bàn đợi sẵn.

May bước theo thầy Ron tiến lại phía đám người. Cô cũng tò mò xem thử vị chủ tịch quyền cao chức trọng kia mặt mũi ra làm sao mà khiến chủ tịch của bảo tàng New York hồ hởi ra mặt như vậy. Mấy người đàn ông lùi lại để viên thư kí đến trước mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế tựa.

Anh ta ngồi đó, chậm rãi nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, rồi anh ta lại chậm rãi đặt tách cà phê xuống, đồng thời dựa lưng ra sau, ngước lên nhìn đám người phía trước, đôi mắt không chút biểu hiện.

Mùi cà phê thơm xộc thẳng vào mũi khiến cô không kìm được mà hắt hơi một cái. Căn phòng rộng và trống đến nỗi thanh âm của cô tạo ra khiến nó như vang lên cả chục lần. May tưởng có cái hố ở đó chắc cô sẽ lao ngay xuống. Cả căn phòng im lặng trong tích tắc. Các vị tai to mặt lớn đều bị cô làm cho giật bắn, nhất thời không kịp phản ứng. Sở dĩ như thế vì họ còn chờ phản ứng của người đang ngồi trầm ngâm trên ghế kia, như thể anh ta chỉ ho một tiếng là họ cũng không dám thở mạnh vậy. Ron và Parker cũng bối rối trong giây lát. Parker chỉ vừa kịp mở miệng chưa thốt ra hết một chữ đã bị tiếng hắt hơi của May át đi cả. Chợt một tiếng phì cười phá tan bầu không khí.

- Ha ha, các vị tới thật đúng lúc. Mời ngồi.

Dane không nhịn nổi cái gương mặt muốn độn thổ của May. Anh đứng dậy và mời mọi người ngồi xuống. Ron và Parker giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Còn đám người kia nhìn có chút bất ngờ với biểu hiện hình như hơi khác thường của vị chủ tịch nổi tiếng khó chịu này. May cảm thấy các mạch máu đang dồn cả lên mặt mình. Cô cũng chậm rãi ngồi xuống cạnh thầy Ron.

Lại nói chuyện, lại các vấn đề tiền bạc, chi phí v..v… đại khái là những gì May nghe được.

- Cô nghĩ sao?

Cả căn phòng yên lặng. May tự nhiên thấy kì quái. Cô ngẩng lên. Các cặp mắt đang hướng về mình. Dane ngồi đó, hai tay đan vào nhau, nâng lên trước mũi. Anh chống hai khuỷu tay xuống thành ghế, chân vắt chữ ngũ, đầu hơi cúi với ánh mắt nhìn cô chăm chú, khuôn miệng khẽ mỉm cười. Tim May đánh thịch một tiếng. Cô nuốt nước bọt.

- Xin lỗi tôi không nghe rõ, anh có thể hỏi lại được không?

Các vị đang có mặt trong phòng lập tức nín thở, ngoại trừ Ron và Parker vẫn chưa biểu hiện gì. Có lẽ chưa có ai dám lơ đãng khi nói chuyện với vị chủ tịch trẻ tuổi này. Dane hạ một tay xuống tựa lên thành ghế.

- Hai ngày nữa có một phái đoàn của Trung Quốc muốn thăm bộ sưu tập cổ vật của chúng tôi. Tôi nghe ngài Parker nói cô am hiểu cổ vật phương Đông, cô có thể giúp chúng tôi chứ?

- Tôi…

May nhìn sang thầy Ron. Hai ngày nữa cô phải bay về London, buổi triển lãm cuối năm sẽ diễn ra trong một tuần sau đó.

- À, ta sẽ cân nhắc vấn đề này. Con có thể giúp họ một chút cũng được.

- Vậy tôi sẽ cố gắng.

May nói nhưng trong lòng không biết mình có thực sự muốn như vậy không.

- Được, vậy tốt rồi. Chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.

Dane đứng dậy. Bắt tay với hai người đàn ông. Anh gật đầu chào May và ném cho cô một nụ cười nửa miệng.

May cảm thấy mình như vừa nhìn thấy một gương mặt ám ảnh nhất thế giới này. Tim cô đánh từng tiếng rõ ràng như tiếng búa của người thợ rèn đập vào thanh sắt. Khi ba người bước ra khỏi tòa nhà. May không đợi nổi đến khi về khách sạn, cô lập tức quay sang hỏi Ron.

- Thầy Ron, chúng ta không bàn trước chuyện này.

- Bộ sưu tập của Ethan Sawyer, May.

- Gì cơ?

Thầy Ron chậm chạp quay đầu lại nhìn cô học trò đang giương to mắt ếch lên chả hiểu gì cả.

- Dòng họ của anh ta là người bảo hộ cho Ethan Sawyer. Anh ta đang giữ hai mươi ba trong tổng số ba mốt bức tranh của ông ta. Bảo tàng của chúng ta chỉ giữ hai bức. Các bức còn lại đã bị mất và thất lạc. May, giá trị hai bức tranh ấy là niềm tự hào của cả bảo tàng London Anh đấy. Và con có tin là anh ta giữ hai mươi ba tuyệt tác còn lại của Ethan không?

“Từ từ…” May bây giờ mới định thần lại “Ethan, Ethan…Vị họa sĩ người Do Thái nổi tiếng với các tác phẩm sơn dầu miêu tả lại nạn diệt chủng của Phát xít Đức những năm thế chiến thứ hai. Ông là nạn nhân và cũng là một trong những nhân chứng cuối cùng còn sống sót sau khi được quân Đồng Minh cứu sống từ trại tập trung. Ông ta bắt đầu vẽ tranh từ năm mười bốn tuổi, một năm sau khi được cứu thoát. Ethan là một cái tên ông ta tự đặt sau này, không ai biết cậu bé sống sót trong địa ngục đấy tên gì hay sinh ra ở đâu. Cuộc đời ông vẫn là một bí ẩn lớn của giới hội họa. Tuy nhiên thì các tác phẩm của ông đều khiến giới hội họa kinh ngạc ngay từ khi chào đời. Và…”

- Khoan đã…

May như sực tỉnh lại.

- …thế thì liên quan gì đế cái cổ vật phương Đông đấy?

Người thầy già lúc này phải tháo cặp kính lão để nhìn cô bằng đôi mắt màu nâu nhạt của mình.

- May, con không nghe à? Anh ta và ta bàn chuyện đó cả nửa buổi. Anh ta sẵn sàng cho mượn bộ sưu tập khi bảo tàng của chúng ta giúp tập đoàn của anh ta trong đợt đấu giá cuối năm này.

- Sao lại là bảo tàng London? New York đâu thiếu các chuyên gia thẩm định cổ vật phương Đông?

- Có mười bốn chuyên gia hàng đầu. Mười trong số đó đang ở nước ngoài. Một người vừa bị tai nạn. Còn lại thì đã bị bên phái đoàn Trung Quốc kia mời đi rồi.

- Bảo tàng New York cũng có người chứ?

- Ồ, xin lỗi nhé. Bảo tàng của chúng tôi đã cử hết các chuyên gia lĩnh vực này sang làm việc với đối tác ở Đài Loan rồi.

Parker lúc này mới lên tiếng. May còn nghe ra ông ta có chút châm chọc cô trong lời nói.

- May à, cô rất thông minh và tự tin. Anh ta không làm khó cô nổi đâu. Cô lo lắng gì thế?

May cũng chả hiểu cô lo lắng cái quái gì trong chuyện này. Thầy Ron thì dường như bị anh ta bỏ bùa khi nhắc tới các tác phẩm của Ethan. Thật cũng chả hề ngạc nhiên. Đây vốn là đề tài nghiên cứu của Ron trong suốt bảy năm liền. Sinh viên có khi gọi tên ông ấy thành Ethan Sawyer chỉ vì cường độ ông thầy già này nhắc đến cái tên ấy trong tiết học trung bình cứ hai phút một lần. May chả biết nói gì hơn. Cô cũng rất yêu thích lịch sử châu Á. Giờ thì đúng là mơ ước của cô thành hiện thực.

“Ok, không lo lắng, không lo lắng, mình sẽ làm tốt, sẽ làm tốt.” May cố trấn an mình bằng những suy nghĩ tích cực hơn. Chỉ có điều đôi mắt của người đàn ông quyền lực ấy khiến cô không khỏi rùng mình
 
Chỉnh sửa lần cuối:

SOW590

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/3/17
Bài viết
151
Gạo
0,0
Tình hình là Sow vừa bị trộm ghé nhà, mất hết macbook, ipad, máy ảnh. May là truyện đã kịp save trong drive. Tạm thời mình chưa có máy để edit truyện trước lhi đăng nên các bạn thông cảm, chờ Sow một thời gian nữa nhé. Cám ơn mọi người.
 

Cô Nàng Song Ngư

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/6/18
Bài viết
44
Gạo
0,0
Bạn ơi hay quá đi à. Mau ra chương mới nha bạn mình rất mong May và Dane sớm quay lại với nhau.:)<3
 
Bên trên