Iris White - Tạm dừng - Akaihane

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Mình không biết bạn tham gia Gác lâu chưa nhưng khi trả lời bạn phải bấm nút trả lời đó không là mình không được thông báo bạn trả lời đâu :) .
Rồi, sau khi bạn giải thích thì mình hiểu rồi :D . Bạn giải thích nhiều quá nên hơi rối đó mà. Nói chung sau khi đọc kĩ lại thì mình hiểu là bạn viết truyện thuộc thể loại High-fantasty + Saga chứ gì :3 . Công nhận bạn cũng tham vọng ghê nha, hai thể loại này đều còn mới mẻ ở việt nam và khá khó viết, đằng này bạn kết hợp cả hai luôn (bởi vậy nên mới có tên tiếng anh đó do chưa có từ tiếng việt chứ không phải mình sính ngữ đâu nha :) ) . High-fantasty chỉ thể loại giả tưởng tác giả thiết kế hẳn luôn một thế giới mới có quy luật hẳn hoi, hoàn chỉnh như 1 thế giới thật. Còn Saga ý chỉ thể loại kể nhiều tuyến truyện, mỗi tuyến là một nhân vật chính, mỗi nhân vật như một mảnh ghép hòa vào bức tranh chung. Wow công nhận bạn cũng ghê nha, chắc mình sẽ theo dõi để xem trong tương lai câu chuyện sẽ đi tới đâu :) .
Còn cái vụ plot twist hình như mình hiểu nhầm, xin lỗi nha :v . Ý của mình đó là bạn mắc phải lỗi thiếu tự nhiên khi chuyển từ đoạn có tiết tấu chậm sang đoạn có tiết tấu nhanh đó mà. Thực ra đó cũng chẳng phải lỗi gì nghiêm trọng, bạn không cần viết lại làm gì, chẳng qua đó chỉ là cảm giác của người đọc thôi.
Để cho dễ hiểu mình sẽ đưa ra ví dụ vậy, có thể lúc này bạn chưa cần biết về lỗi này nhưng thôi mình vẫn cứ nói vậy, biết đâu lúc nào đó hy vọng sẽ hữu ích cho bạn.
Ví dụ như đang có hai ông cụ đang ngồi nói chuyện trước hiên bàn về chuyện chiến tranh đang diễn ra ngoài kia, bỗng nhiên có người đi qua nói về việc có một thằng giặc vừa bắn ai đó đầu làng vì không nghe lời nó.
Chuyển từ chậm sang tiết tấu nhanh nhưng lại tự nhiên hơn, kiểu như biến cố ấy tới rất là dĩ nhiên, đang trong bối cảnh đó hiển nhiên nó là như vậy.
Ví dụ 2 mình lấy từ một bộ phim ướt át chiếu trên tivi. Đôi tình nhân đang cãi nhau bỗng nhiên một thằng ăn cướp bay vô, nam chính quyết định quên đi cãi nhau xả thân vì nữ chính.
Cũng từ chậm sang tiết tấu nhanh nhưng không hề tự nhiên một tí xíu nào, cảm tưởng rất là khiên cưỡng, kiểu như thằng ăn cướp bị ép phải xuất hiện vậy.
Nhưng mà mình cũng muốn nói lại là đây không phải lỗi lớn, bạn không cần phải sửa lại làm gì. Chẳng qua là làm người đọc đôi khi cảm thấy mất tự nhiên một chút xíu thôi hà :) .
@-@, Trời ơi, tui quên vụ bấm nút trả lời hoài vậy nè. @-@
Hình như mình cũng tham thiệt. TwT Nhưng mà lúc nghĩ câu chuyện mình có để ý thể loại của nó đâu TwT. Tưởng tượng ra cái gì là phan ra hà. Bởi vậy lúc đăng kí, mình loạn xì ngầu vụ thể loại =-=. Hông biết chính xác mình đang viết cái gì. 0w0
Cảm ơn hai cái ví dụ của bạn, mình đã hiểu rồi. Có lẽ sẽ khó nhưng mình sẽ để ý điều chỉnh trong cách viết. 0w0.
Vụ dùng từ của bạn không phải mình hạch hay gì đâu. 0w0 Mình có một khoảng thời gian lâu tự kỉ, hạn chế giao tiếp nên có nhiều thứ trong cách nói chuyện của người khác mình không hiểu được. Mấy từ tiếng anh là bó tay =-=. Đọc lên biết sơ sơ chứ hông chính xác. Cho nên nhiều khi bạn sẽ cảm thấy nói chuyện với mình rất hại não TwT. Mình đang sửa đây.
Dù khúc đầu không có nhiều yếu tố kì ảo nhưng mình sẽ cố gắng thêm điểm nhấn cho nó.
Cuối cùng, cảm ơn bạn đã nhận xét dùm mình ~~~~~~=W=~~~~~~~~.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nguyenhoachidung2704

Gà tích cực
Tham gia
27/5/15
Bài viết
96
Gạo
0,0
@-@, trời ơi, tui quên vụ bấm nút trả lời hoài vậy nè. @-@
Hình như mình cũng tham thiệt. TwT Nhưng mà lúc nghĩ câu chuyện mình có để ý thể loại của nó đâu TwT. Tưởng tượng ra cái gì là phan ra hà. Bởi vậy lúc đăng kí, mình loạn xì ngầu vụ thể loại =-=. Hông biết chính xác mình đang viết cái gì. 0w0
Cảm ơn hai cái ví dụ của bạn, mình đã hiểu rồi. Có lẽ sẽ khó nhưng mình sẽ để ý điều chỉnh trong cách viết. 0w0.
Vụ dùng từ của bạn không phải mình hạch hay gì đâu. 0w0 Mình có một khoảng thời gian lâu tự kỉ, hạn chế giao tiếp nên có nhiều thứ trong cách nói chuyện của người khác mình không hiểu được. Mấy từ tiếng anh là bó tay =-=. Đọc lên biết sơ sơ chứ hông chính xác. Cho nên nhiều khi bạn sẽ cảm thấy nói chuyện với mình rất hại não TwT. Mình đang sửa đây.
Dù khúc đầu không có nhiều yếu tố kì ảo nhưng mình sẽ cố gắng thêm điểm nhấn cho nó.
Cuối cùng, cảm ơn bạn đã nhận xét dùm mình ~~~~~~=W=~~~~~~~~.
Uh nói chuyện với bạn đúng là hơi hại não thật, cái đoạn bạn giải thích vì sao bạn nói chuyện hại não đọc thật hại não :)) .
Hình như bạn hiểu nhầm rồi, mình đâu có nói bạn tham đâu, từ mình dùng là tham vọng mà, hai từ khác nhau mà. Tham vọng có ý khen bạn bản lĩnh ấy. Hy vọng bạn sẽ điều chỉnh ở phần ghi chú thể loại đầu truyện nha :) , mình thấy phần tên thể loại cũng đóng góp một trong những ấn tượng ban đầu của người đọc.
Hôm nay mới đọc thêm chương 3 của bạn. Nói qua một chút về hai ví dụ mình nói, chương ba mình nghĩ thế này sẽ tự nhiên hơn. Thay vì bạn ghi là Iris đi qua ngôi trường và nhìn thèm thuồng nên Alan quyết định cho bé đi học trường đó, bạn thử cho Alan chủ động muốn cho Iris đi học rồi dắt cô bé đi mua đồ, trên đường đi ông có chỉ một hai trường nhưng bé không hào hứng mấy nhưng tới một ngôi trường nọ bé rất háo hức, hỏi ra mới biết đây là ngôi trường cô bé từng một thời học lỏm, do đó giải thích cho sự hào hứng của Iris do bé gắn bó với nơi này hơn. Mình nghĩ như thế mạch truyện sẽ tự nhiên hơn.
Mà cũng không sao, lỗi nhỏ thôi bạn không cần bận tâm đâu. Cái lỗi mình sắp nói mình nghĩ bạn nên chỉnh ngay luôn bạn tranh thủ truyện còn chưa up hết.
Mình thấy bạn nên sửa chuyện xây dựng tính cách nhân vật đấy. Không phải nhân vật bạn mờ nhạt đâu, cũng không phải bạn không biết cách xây dựng nhân vật, bạn xây dựng tính cách nhân vật rất tốt, chỉ có điều là lộn nhân vật thôi @_@ .
Nhân vật Alan bạn xây dựng tốt nhưng hình như mình cảm thấy nhân vật này càng ngày càng nổi bật tới mức lấn át luôn ánh hào quang của Iris luôn ấy. Sao bé Iris cứ im ỉm thế, mình cảm tưởng ngoài thông minh ra mình không có ấn tượng gì khác ở bé. Độ tuổi đó thì đáng lẽ con nít sẽ có khuynh hướng bộc lộ tính cách. Mình mong đợi một nét tinh nghịch hay vui tươi gì đó của bé để bé sưởi ấm lòng người cha của mình, hay là nét nghịch ngợm hoang dã gì đó vì bé có thời gian dài sống trên đường phố. Mình cũng nghĩ có lẽ bạn đang xây dựng hình tượng girl-lạnh-lùng nhưng hình như bạn cho bé lạnh quá hay sao ấy nên hơi girl-nhạt-nhòa :v . Trong khi ấy nhân vật phụ Alan lại được có đất diễn trù phú luôn, thậm chí còn được nhiều câu thoại hơn nhân vật chính nữa.
Cố lên nha bạn, lần đầu tiên mới thấy trên Gác có người viết Saga nên mình rất ủng hộ, mình đang đọc tiếp.
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Uh nói chuyện với bạn đúng là hơi hại não thật, cái đoạn bạn giải thích vì sao bạn nói chuyện hại não đọc thật hại não :)) .
Hình như bạn hiểu nhầm rồi, mình đâu có nói bạn tham đâu, từ mình dùng là tham vọng mà, hai từ khác nhau mà. Tham vọng có ý khen bạn bản lĩnh ấy. Hy vọng bạn sẽ điều chỉnh ở phần ghi chú thể loại đầu truyện nha :) , mình thấy phần tên thể loại cũng đóng góp một trong những ấn tượng ban đầu của người đọc.
Hôm nay mới đọc thêm chương 3 của bạn. Nói qua một chút về hai ví dụ mình nói, chương ba mình nghĩ thế này sẽ tự nhiên hơn. Thay vì bạn ghi là Iris đi qua ngôi trường và nhìn thèm thuồng nên Alan quyết định cho bé đi học trường đó, bạn thử cho Alan chủ động muốn cho Iris đi học rồi dắt cô bé đi mua đồ, trên đường đi ông có chỉ một hai trường nhưng bé không hào hứng mấy nhưng tới một ngôi trường nọ bé rất háo hức, hỏi ra mới biết đây là ngôi trường cô bé từng một thời học lỏm, do đó giải thích cho sự hào hứng của Iris do bé gắn bó với nơi này hơn. Mình nghĩ như thế mạch truyện sẽ tự nhiên hơn.
Mà cũng không sao, lỗi nhỏ thôi bạn không cần bận tâm đâu. Cái lỗi mình sắp nói mình nghĩ bạn nên chỉnh ngay luôn bạn tranh thủ truyện còn chưa up hết.
Mình thấy bạn nên sửa chuyện xây dựng tính cách nhân vật đấy. Không phải nhân vật bạn mờ nhạt đâu, cũng không phải bạn không biết cách xây dựng nhân vật, bạn xây dựng tính cách nhân vật rất tốt, chỉ có điều là lộn nhân vật thôi @_@ .
Nhân vật Alan bạn xây dựng tốt nhưng hình như mình cảm thấy nhân vật này càng ngày càng nổi bật tới mức lấn át luôn ánh hào quang của Iris luôn ấy. Sao bé Iris cứ im ỉm thế, mình cảm tưởng ngoài thông minh ra mình không có ấn tượng gì khác ở bé. Độ tuổi đó thì đáng lẽ con nít sẽ có khuynh hướng bộc lộ tính cách. Mình mong đợi một nét tinh nghịch hay vui tươi gì đó của bé để bé sưởi ấm lòng người cha của mình, hay là nét nghịch ngợm hoang dã gì đó vì bé có thời gian dài sống trên đường phố. Mình cũng nghĩ có lẽ bạn đang xây dựng hình tượng girl-lạnh-lùng nhưng hình như bạn cho bé lạnh quá hay sao ấy nên hơi girl-nhạt-nhòa :v . Trong khi ấy nhân vật phụ Alan lại được có đất diễn trù phú luôn, thậm chí còn được nhiều câu thoại hơn nhân vật chính nữa.
Cố lên nha bạn, lần đầu tiên mới thấy trên Gác có người viết Saga nên mình rất ủng hộ, mình đang đọc tiếp.
Bạn Iris chỉ mờ trong ba chương đầu thôi, về sau bạn ấy xuất hiện nhiều hơn =w=. Tính cách lúc nhỏ của Iris với mình là một sự tiếc nuối, em khó có thể hoàn toàn vui chơi như những bạn nhỏ khác. Mình chỉ có thể cho em ấy một tuổi thơ với người cha bên cạnh thôi. Thật sự mình rất muốn thấy em ấy cười, nhưng nếu cho em ấy cười thoải mái vui chơi tự do mình cứ thấy đó không phải là em ấy nữa.
Câu chuyện này hình như tổng hợp rất nhiều suy nghĩ của mình trong vô thức mà dạo gần đây mình mới phát hiện 0w0. không biết các tác giả khác có như vậy không ta? 0w0
Í hình như mình phát hiện ra bé Iris hơi bị vô cảm chứ không phải lạnh lùng thì phải? Lúc đầu mình cứ đinh ninh là lạnh nhưng hình như một phần trong tính cách của bé bị vô cảm. Công nhận mình viết mà không phát hiện luôn 0-0.
Quên nữa, thể loại nên thêm vào nên là cái gì bạn nhỉ? Mình cũng ngu ngu lun gòi. 0w0
Thành thật mình không tự tin lắm vào khả năng viết của bản thân, nên cứ sợ sẽ làm bạn thất vọng, mình sẽ cố gắng. 0w0
Cảm ơn bạn đã nhận xét.
Thiệt ra vẫn ức chế lắm, lúc đầu viết trả lời dài lắm mà ngu ngu xóa hết trơn, cho tui lảm nhảm xả ức nha TwT.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

JinJin

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/9/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
E hèm, trên Gác thì mình là ma mới nhưng cũng tham gia kha khá diễn đàn truyện rồi ạ, chủ yếu là comment dạo thôi chứ không có đăng truyện nhiều.
#TeamThiDH Năm nay cũng 12 rồi đây mà vẫn mò mẫm đi viết truyện mới rõ nghiêm túc.
Nhận xét truyện của bạn.
Đầu tiên là tổng thể văn phong khá ổn, mang hơi hướng phương Tây nên chắc bạn cũng đọc nhiều tiểu thuyết phương Tây. Theo mình thì đúng là Iris có lạnh-lùng-girl nhưng ít cảm xúc đến độ nhạt nhòa như vậy thì... Chỉ là mình thắc mắc một cô bé nhỏ tuổi như vậy thì sao có thể nghĩ ra được những thứ vĩ đại như vậy thôi :v
Nhược điểm là giống như các nhận xét trên, bạn dính vài lỗi sai chính tả và lỗi type.
Đây chỉ là nhận xét trên phương diện độc giả thôi ạ, sẽ ủng hộ truyện của bạn dài dài.
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
E hèm, trên Gác thì mình là ma mới nhưng cũng tham gia kha khá diễn đàn truyện rồi ạ, chủ yếu là comment dạo thôi chứ không có đăng truyện nhiều.
#TeamThiDH Năm nay cũng 12 rồi đây mà vẫn mò mẫm đi viết truyện mới rõ nghiêm túc.
Nhận xét truyện của bạn.
Đầu tiên là tổng thể văn phong khá ổn, mang hơi hướng phương Tây nên chắc bạn cũng đọc nhiều tiểu thuyết phương Tây. Theo mình thì đúng là Iris có lạnh-lùng-girl nhưng ít cảm xúc đến độ nhạt nhòa như vậy thì... Chỉ là mình thắc mắc một cô bé nhỏ tuổi như vậy thì sao có thể nghĩ ra được những thứ vĩ đại như vậy thôi :v
Nhược điểm là giống như các nhận xét trên, bạn dính vài lỗi sai chính tả và lỗi type.
Đây chỉ là nhận xét trên phương diện độc giả thôi ạ, sẽ ủng hộ truyện của bạn dài dài.
Mố vẫn còn lỗi 0w0? Chắc beta nữa =w=. Mà nói thiệt tui đọc muốn nát mấy chương đầu gòi. =-=
Hây da, mình có nên giải thích tính cách của Iris hông ta 0.0? Có lẽ mình nên giải thích trong truyện thì hay hơn nhỉ? Để người đọc cảm nhận thì mới hợp lý =W=.
À nhạt mà bạn nói là đất diễn của em I ấy phải hông? Như mình đã đề cập thì những chương sau bạn ấy sẽ có vai nhiều hơn. (nhân vật chính vẫn là em ấy mừ =w=)
Ba cái thứ vĩ đại có phải em tự nghĩ ra đâu, ông cha tẩy não đó. W
Ầy dân sắp thi Đh mà vẫn còn ghiền truyện nhiều nhỡ. OWO
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Đứa trẻ này bản tính hiền lành, nhưng đáng tiếc lại có người mẹ là Helen.
amorcortes.jpg

(hình kiếm được trên google)
Chương 7: Người thầy

Sau khi khỏi bệnh, Alan dẫn Iris đến nhà của người thầy đã dạy dỗ ông rất nhiều điều, cũng là người đã cống hiến rất nhiều cho đất nước này.

Năm đó, khi trở thành đứa học trò mười lăm tuổi đầu tiên của thầy, ông đã rất vui mừng đến mấy đêm không ngủ được. Bởi vì, thầy yêu cầu rất cao trong việc nhận học trò, nếu không thật sự sáng dạ sẽ không hiểu được những gì thầy dạy. Thế nên, việc trở thành học trò của thầy là một niềm vinh dự với Alan, khi ông mười lăm tuổi.

Iris vẫn còn nhỏ nhưng con bé rất thông minh. Ông tin con bé có đủ khả năng để theo học thầy. Hơn nữa, với năng lực của con bé, nếu không được thầy truyền dạy cho thì thật đáng tiếc.

Alan trông mong rất nhiều vào Iris. Cho dù phải mang theo nỗi xấu hổ đến gặp người thầy cũ của mình, ông vẫn muốn tranh thủ cho đứa con một cơ hội để học những gì tốt nhất.

Căn nhà của thầy, giống như ngôi nhà của Alan và Iris, là một tòa dinh thự cũ. Cũng có thể nói cách bày trí trong nhà Alan được ảnh hưởng từ chính người thầy của ông. Trước khi Alan dọn vào tòa dinh thự ấy, ông vẫn sống tại nhà chính của gia tộc White. Nhưng sau những biến cố, Alan quyết định thoát ly khỏi gia tộc, một mình chống chọi với tất cả.

Biến cố năm đó đã gần như đánh gục Alan, khiến ông muốn buông bỏ tất cả mà sống một cách tránh né những mâu thuẫn. Ông đã khiến cho những người xung quanh phải đau khổ chỉ vì sự bốc đồng lúc còn trẻ, chỉ vì cái suy nghĩ “ta có thể làm nên tất cả” của ông.

Alan hít sâu, gõ cửa nhà ba tiếng đúng mực. Một người hầu ra mở cửa cho ông.

“Thưa, ngài là ai?”

“Ta đến thăm thầy của mình. Hãy nói lại với thầy, ta là… Alan White.”

Alan lo lắng trong lòng. Có lẽ thầy sẽ không muốn gặp ông. Nhưng sau tất cả, ông vẫn phải nói với thầy một câu xin lỗi rõ ràng.

“Ngài chờ một lát.” Người hầu vào trong thông báo cho chủ nhà.

Một lúc sau…

“Ngài vào đi ạ.” Người hầu mở cửa mời ông và Iris.

Trái tim Alan đập mạnh một nhịp, cơ thể ông hơi run lên vì căng thẳng.

Iris nhận thấy điều đó rõ nhất vì bàn tay cô bé vẫn luôn nằm trong tay ông. Nhưng cô cũng không tò mò hỏi ông điều gì mà chỉ nắm chặt tay hơn, để ông có thể bình tâm lại.

Alan dắt tay con gái, bước vào nhà thầy. Bên trong căn nhà, treo đầy những bức tranh gia đình được tô vẽ tỉ mỉ. Những bức tranh ấy đều do thầy của ông vẽ cho phu nhân và những đứa con của mình. Thầy là một người thông thái về nhiều mặt trong đó có hội họa.

Những bức tranh ấy treo dọc hai bên hành lang, toát lên sự đầm ấm của một gia đình hạnh phúc, thế nhưng chúng lại khiến Alan nghẹt thở vì tội lỗi của mình.

Tại phòng khách của dinh thự, Alan gặp lại người thầy sau bao nhiêu năm không dám đến thăm. Thầy trông già đi và tiều tụy hơn năm đó. Alan đợi vị thầy giáo già đã ngồi lên ghế liền lập tức gập người thật sâu. Bao lời không thể nói ngày xưa, hôm nay được ông đau đớn nói ra trong từng câu từng chữ.

“Con xin lỗi thầy! Tất cả là lỗi của con! Nếu năm đó con không đưa ra các chính sách tăng lợi ích của thương nhân, nếu năm đó con không đẩy mâu thuẫn giữa quý tộc và thương nhân lên gay gắt thì phu nhân…” Giọng Alan nghẹn lại. “Phu nhân… cả con gái… con trai của thầy sẽ không bỏ mạng.”

“Đều là lỗi của con…” Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt già cỗi của người đàn ông trung niên.

Chỉ bấy nhiêu lời ấy mà bao năm nay Alan đã không dám nói ra.

Thầy là người mà Alan kính trọng nhất ngoài đấng sinh thành, nhưng ông lại hại chết những người thân yêu nhất của thầy. Ông hổ thẹn trước bao năm nhận sự chỉ bảo từ thầy, đau đớn trước sự chăm sóc ân cần của phu nhân những năm ông còn trẻ, càng đau đớn hơn khi chính tay ông hại những người bạn của mình ra đi vĩnh viễn. Ông đã phá hoại cả gia đình đã có ơn dạy dỗ chăm sóc mình; đẩy người thầy, vốn hạnh phúc bên vợ và con cái, vào cảnh cô độc suốt quãng đời còn lại.

Cũng chính vì vậy, ông không dám cũng không còn mặt mũi nào đến thăm người thầy này cả.

Alan vẫn giữ nguyên tư thế gập người, nước mắt từng giọt lăn xuống nền phòng khách.

Người thầy già thở dài: “Ngươi ngồi xuống trước đi. Đừng để con ngươi phải nhìn thấy cha nó trong bộ dạng này chứ.” Rồi vị thầy giáo hướng về phía Iris. “Cháu bé, cũng lại đây ngồi đi.”

Alan dẫn Iris ngồi vào ghế nhưng vẫn không dám nhìn thầy.

Người hầu bưng lên ba tách trà. Thầy giáo già cầm lấy một tách rồi nâng nó lên thổi cho nguội bớt.

Alan vẫn cúi gằm mặt.

“Bao nhiêu năm nay ngươi vẫn tới nhà hai cha con Baron nhưng sao không tới thăm ta?”

“Con không còn mặt mũi nào để gặp thầy.” Alan nói gần như thì thầm.

“Ngươi thật giống thằng Baron lớn, mấy năm nay cũng không dám bén mảng tới nơi này. Chỉ có thằng cháu Baron nhỏ còn tới được vài lần.”

Alan im lặng.

Thầy giáo già lắc đầu: “Ta tuy già nhưng vẫn còn phân biệt được đúng sai. Phu nhân và những đứa con của ta không đáng phải chết nhưng ngươi và thằng Baron lớn cũng không có lỗi gì. Tại sao phải tự dằn vặt mình như vậy chứ?”

“Thầy nên trách con đi ạ. Cũng vì con đưa ra chính sách đó…”

“Chính sách đó giúp ích cho rất nhiều người. Nếu ngươi hối hận vì năm đó đã đưa ra nó thì mới đáng trách.”

Alan lại cúi đầu.

Người thầy đặt xuống tách trà vẫn chưa vơi đi giọt nào, nhớ về một đứa học trò cũ…

“Arnold đã đi rồi phải không?”

Alan gật đầu trong mệt mỏi.

Thầy giáo già cụp mắt: “Arnold là đứa trẻ tốt nhưng không hẳn là một vị vua tốt. Nó đã không cương quyết được trong những việc nên làm…”

Hai người đồng thời tưởng niệm một người đã khuất trong im lặng. Những ngày tháng tốt đẹp trong quá khứ bây giờ chỉ có thể được nhớ lại. Vị thầy giáo mất đi người thân rồi lại một đứa học trò. Alan mất đi gia đình thứ hai rồi cả người bạn học cũ. Hai người đều mất đi những người thân yêu đối với mình.

Những người đã ra đi chỉ để lại trong lòng người ở lại xiết bao đau đớn.

Không gian lặng im lạnh lùng, nỗi đau thương như lan từ lòng người ra đến từng ngóc ngách trong căn phòng. Iris từ đầu tới cuối vẫn luôn ngồi lắng nghe cuộc trò chuyện.

Thầy giáo lên tiếng: “Thôi, đừng nói những chuyện này trước mặt đứa nhỏ.”

Alan ngẩng đầu, gác đau buồn của bản thân sang một bên, ông vẫn còn việc phải làm.

“Thầy có thể nhận Iris làm học trò không?”

“Đứa trẻ này sao? Còn nhỏ quá…”

“Nó rất thông minh.”

“Có hơn ngươi lúc trẻ không?”

“Hơn con rất nhiều ạ.”

Thầy giáo già trầm tư suy nghĩ một lát, mới quyết định.

“Được rồi. Hãy để đứa bé này ở đây hôm nay. Ta phải thấy được khả năng của nó rồi mới xem xét có nhận hay không.”

Alan cúi đầu chào thầy, ông dặn dò Iris vài câu rồi mới rời đi, dự định sẽ xin phép cho Iris nghỉ học vào buổi chiều.

*******

“White đại học sĩ.” Các vị quý tộc gật đầu chào Alan.

Ông cũng gật nhẹ đầu đáp lại. Trong cơn bệnh, ông đã bỏ qua lễ đăng quang của tiểu vương tử. Hôm nay lại có cuộc triệu tập từ vương cung, ông không thể vắng mặt.

“White đại học sĩ.” Lại một quý tộc đến chào ông.

Ông gật đầu chào lại người nọ.

Alan thầm nghĩ trong lòng, có lẽ qua hôm nay họ sẽ không cần phải chủ động chào ông nữa. Ông đứng thẳng lưng ở vị trí đầu hàng phía bên phải ngai vàng.

“Quốc vương đến.” Tiếng thông báo vang vọng khắp đại sảnh vương cung khiến mọi người không thể không chú ý.

Một cậu bé tám tuổi lững thững dẫn đầu đoàn người bước vào.

Đứa trẻ này bản tính hiền lành, nhưng đáng tiếc lại có người mẹ là Helen.

Alan thầm thở dài.

Helen White vương hậu mặc một thân váy đen, mang mạng che mặt, theo sau tân quốc vương.

Chúng quý tộc ghé tai xì xào bàn tán.

Alan đã để ý chiếc ghế bên cạnh ngai vàng từ lâu. Hẳn nó dành cho vương hậu.

Helen White ngồi xuống ghế, cất cao giọng.

“Chồng ta, đức vua Arnold Đệ Nhất đã qua đời. Con ta, tân quốc vương Arnold Đệ Nhị vừa mới lên ngôi nhưng vẫn còn trẻ người non dạ. Để hỗ trợ đức vua trị vì đất nước, kể từ nay ta sẽ là phó nữ vương của vương quốc Odrysia. Các ngươi ai có ý kiến?”

Chúng quý tộc bắt đầu lời qua tiếng lại bàn tán.

Địa vị của nữ giới ở Odrysia này luôn thấp hơn nam giới. Nay vương hậu lại tự phong phó nữ vương, muốn tự tay can thiệp vào việc công của Odrysia. Điều này khó tránh khỏi dị nghị trong giới quý tộc và thường dân của vương quốc. Thế nhưng, trong những quý tộc đang hiện diện tại nơi này, sẽ không có ai đứng ra phản đối việc phong phó nữ vương. Bọn họ không có can đảm để làm điều đó.

“Brian Alexander hiệp sĩ nam tước.”

Brian Alexander rời hàng tiến lên trước, quỳ một chân “Có!”

Vương hậu bước xuống bậc thềm đá thạch anh, nhận lấy thanh gươm từ cận vệ, chạm nhẹ mũi gươm lên vai Brian Alexander.

“Ngươi, từ nay sẽ là thống chế đứng đầu quân đội, cũng là người sẽ phò tá cho tân quốc vương.”

Brian Alexander: “Rõ!”

Vương hậu giao lại gươm cho cận vệ.

Brian Alexander đứng dậy, trở về hàng ngũ. Thay vì đứng ở giữa hàng như mọi khi, bây giờ ông đứng vào vị trí đầu hàng phía trái của ngai vàng.

Bên tai Alan lại vang lên tiếng nghị luận mơ hồ.

“Người phò tá quốc vương không phải là White đại học sĩ sao?”

“White đại nhân không phải vẫn luôn phò tá đức vua Arnold Đệ Nhất à?”

Đây là việc ông đã sớm biết từ lúc từ chối Helen. Với Alan, đó sẽ là một niềm vinh hạnh nếu như ông được phò tá tân vương, thế nhưng việc phò tá này lại gắn liền với quyền lực. Helen muốn lợi dụng Alan, ông biết điều đó. Cha cô ta vì muốn tranh vị trí trưởng tộc nên đã phát động nội chiến trong gia tộc White. Cô ta muốn lợi dụng thân phận con trai trưởng dòng chính của ông.

Nếu là thời còn trẻ, có lẽ ông sẽ lao vào cái vòng tranh đấu ấy, vì hiếu thắng, tự cho mình có thể làm mọi thứ. Thế nhưng, bây giờ đã khác, trong ông chỉ còn một mảnh trống rỗng, chẳng còn gì có thể khiến ông bận tâm hơn đứa con gái vừa nhận nuôi cả. Đứa trẻ đó là tất cả đối với ông. Thay vì tranh giành quyền lực, ông muốn an ổn nuôi dạy đứa trẻ đó nên người.

Tuy nhiên, bấy nhiêu thôi bây giờ cũng rất khó có thể thực hiện. Arnold có lẽ vì áy náy chuyện năm đó, vẫn luôn bảo hộ ông khỏi Helen. Mặc dù nhu nhược nhưng Arnold chưa bao giờ để Helen có thể làm gì được ông. Và, ngay từ giây phút Arnold qua đời, ông đã không thể nào sống yên được nữa rồi. Helen sẽ không buông tha cho ông. Một mình rời khỏi gia tộc, không liên kết với bất kì quý tộc nào, ông nếu không có sự ủng hộ từ Arnold thì chỉ là một tử tước mà thôi.

Helen là một người rất đáng sợ, những người cô ta không ưa thích, ngoại trừ ông, hiện tại đã qua đời cả rồi. Tình cảnh của ông bây giờ rất khó khăn, có thể ông sẽ không giữ được mạng mình.

Thế nhưng, Alan không cần bản thân phải sống sót, ông chỉ mong con gái được sống tốt. Muốn làm được điều đó trong tình cảnh này, có lẽ ông sẽ phải trả giá đắt.

*******

Tại nhà của vị thầy giáo già. Lúc này, Iris đã thuận lợi vượt qua những lần kiểm tra, đánh giá của thầy và đang ngồi uống trà trên ghế, chờ Alan đến đón.

“Con là đứa trẻ xuất sắc nhất mà ta từng gặp.” Thầy giáo già từ tốn buông một lời nhận xét dành cho Iris.

Iris đặt tách trà xuống, ngẩng đầu lắng nghe.

Thầy giáo già nhìn cô thở dài: “Có lẽ vì khả năng hơn người, trông con bớt đi vài nét ngây thơ mà những đứa trẻ nên có.”

Với khuôn mặt ít thể hiện cảm xúc, Iris vẫn lắng nghe chăm chú.

Thầy giáo già lắc lắc đầu, thầm nghĩ. Thôi, để từ từ rồi sửa cho con bé vậy. Rồi ông nhìn thẳng vào mắt Iris, dõng dạc tuyên bố.

“Ta sẽ đồng ý với Alan nhận con làm học trò. Tên đầy đủ của ta là Solomon Greenman. Từ nay, con hãy giống như Alan gọi ta một tiếng thầy đi.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đạp Nguyệt Lưu Hương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/16
Bài viết
404
Gạo
0,0
nhưng người và thằng Baron lớn cũng không có lỗi gì.

ngươi

Tiên vương qua đời. Tân vương vừa mới lên ngôi nhưng vẫn còn trẻ người non dạ. Để hỗ trợ tân vương, kể từ nay ta sẽ là phó nữ vương của vương quốc Odrysia.

Chồng ta, đức vua (tên) đã qua đời. Nay, hoàng tử (tên) sẽ lên kế vị ngai vàng trở thành vị vua mới của vương quốc Odrysia. Nhưng vì ngài vẫn còn trẻ người non dạ nên ta sẽ tạm thời là nữ hoàng của Odrysia cùng đức vua trị vì vương quốc. Không biết các vị có mặt ở đây có ý kiến gì không?

Nay vương hậu lại tự phong phó vương, muốn tự tay can thiệp vào việc công của Odrysia.

Nay hoàng hậu (tên) lại tự phong nữ hoàng, muốn tự tay can thiệp vào công việc của Odrysia.

Tóm lại các từ như phó nữ vương thay bằng nữ hoàng, tân vương là đức vua mới, tiên vương là đức vua (tên)/chồng ta.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
người



Chồng ta, đức vua (tên) đã qua đời. Nay, hoàng tử (tên) sẽ lên kế vị ngai vàng trở thành vị vua mới của vương quốc Odrysia. Nhưng vì ngài vẫn còn trẻ người non dạ nên ta sẽ tạm thời là nữ hoàng của Odrysia cùng đức vua trị vì vương quốc. Không biết các vị có mặt ở đây có ý kiến gì không?



Nay hoàng hậu (tên) lại tự phong nữ hoàng, muốn tự tay can thiệp vào công việc của Odrysia.

Tóm lại các từ như phó nữ vương thay bằng nữ hoàng, tân vương là đức vua mới, tiên vương là đức vua (tên)/chồng ta.

Link cấp cho bạn sơ lược về quan chế châu Âu thời kì phong kiến: http://kholichsu.blogspot.com/2015/06/bo-may-nha-nuoc-phong-kien-o-tay-au.html?m=1
Quan tước mà mình nói là tước đi kèm của một quý tộc nhưng nó không phải là tước quý tộc. =W= Những nguồn mình tra có vẻ đã gộp chung tước quý tộc của cả phương Tây lẫn phương Đông. Thế nên mình mình mạo muội dựa theo bảng trên để phân tước. Quốc vương sẽ có vợ là vương hậu, con là vương tử.
Odrysia chỉ là một tiểu vương quốc. Hồi còn nhỏ mình có nghe cô giáo bảo chỉ vua của những nước lớn mới xưng đế mà nữ hoàng lại ngang bằng với hoàng đế, cũng chẳng thể gọi Helen là thái hậu. Vậy nên, mình lại mạo muội chỉnh là phó nữ vương (kết hợp giữa nữ vương và phó vương). Còn một vấn đề nữa là sau này sẽ xuất hiện những Đế quốc lớn hơn, thế nên tước Hoàng, Đế mình dành lại cho vua những nước đó. (Nói thiệt là vụ chức tước này làm đứt khá nhiều nơ ron của mình. =-=)
Chân thành cảm ơn bạn đã bỏ sức đi tìm hiểu giúp mình, trang bạn dẫn link mình đã xem và cũng lượm nhặt được số ý. 0w0
Chồng ta, đức vua (tên) đã qua đời. Nay, hoàng tử (tên) sẽ lên kế vị ngai vàng trở thành vị vua mới của vương quốc Odrysia. Nhưng vì ngài vẫn còn trẻ người non dạ nên ta sẽ tạm thời là nữ hoàng của Odrysia cùng đức vua trị vì vương quốc. Không biết các vị có mặt ở đây có ý kiến gì không?

Vị vương tử đã đăng quang trong lúc Alan bệnh, thế nên câu "Nay, hoàng tử (tên) sẽ lên kế vị ngai vàng trở thành vị vua mới của vương quốc Odrysia." mình sẽ không sử dụng. Mình sẽ thay đổi chữ tân vương và tiên vương thành đức vua. Đồng thời sử dụng đoạn văn trên của bạn. Cám ơn bạn đã gợi ý. Mình vẫn còn bí từ và câu văn nhiều lắm. =W=
Cám ơn bạn đã ghé qua lượm sạn. Hy vọng sạn của mình không làm mất hứng đọc truyện của bạn.
Hương Hương thân mến~~~~~~~~~.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đạp Nguyệt Lưu Hương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/16
Bài viết
404
Gạo
0,0
Mình nghĩ bạn đang bị lầm lẫn giữa phong kiến Trung Hoa với phong kiến châu Âu. Ở châu Âu dù là nước lớn hay nước nhỏ cũng không phân biệt các chức vị chỉ trừ trường hợp vương quốc của bạn thuộc một vương quốc lớn hơn. Nhưng vì thế nó gần với khái niệm lãnh chúa - quốc vương. Và thực sự cũng không có cái gọi là quan tước cả. Chỉ có các chức danh trong bộ máy hành chính nhà nước và tước vị hay tước hiệu thôi.
 
Bên trên