Tản văn Khi tôi bé

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
80,0
Re: Khi tôi bé
5. Mẹ
Mình rất ghen tị với những bạn nào có mẹ, đến bây giờ vẫn thế. Bởi lẽ, các bạn được yêu thương, đi học về thì sà vào lòng mẹ kể lể hay những chuyện đại loại như thế... Mình không may mắn, mình thiếu thốn rất nhiều kể cả tình thương. Khi các bạn mặc sức làm nũng thì mình đang chịu sự giáo dục tự do cứng rắn của ba. Mình thích thì làm, ba không ép và làm sai thì tự chịu trách nhiệm. Từ nhỏ đã thế, tự chịu trách nhiệm với bản thân. Ngã thì tự đứng dậy. Những lần mình bị ngã khi đi với ba, ba đều nói:
"Đi đường thì lo nhìn đường, mắt mũi cứ chăm chăm lên trời thì làm gì không ngã."
Nói rồi ba mình đi trước, mình lồm cồm đứng dậy theo sau.
Nếu là mẹ thì mẹ có xót xa hỏi han xem con có bị thương chỗ nào hay không?
Nhưng ban đầu là vậy, lúc sau ba mới hỏi có bị đau không. Tủi thân. Nhưng mà lúc ở với ba, mình chẳng có một cái sẹo nào luôn. Ba chăm rất kỹ. Tối ba kèm mình học bài, học xong thì đi ngủ, cứ như vậy mà lớn lên.
Hai tuần thì mẹ gọi cho mình một lần vì mẹ rất bận, bận đến nỗi không có thời gian gọi cho con gái. Với cả hồi trước để gọi điện thoại đâu phải là chuyện dễ dàng như bây giờ. Vậy, một tháng thì hai mẹ con nói chuyện với nhau một giờ đồng hồ. Có lần kìm không được bảo:
"Mẹ về với con đi, con không ăn hàng nữa để dành tiền cho mẹ về."
Mình khóc, mẹ nghe xong cũng khóc, ba ngồi nghe mình nói chuyện điện thoại với mẹ rồi cũng ra ngoài hút thuốc. Tất cả đều như lặng đi... Thế rồi mẹ cúp máy, lần sau gọi lại. Lần sau của mẹ, tớ đếm được 36 ngày. Mẹ lại bận.
Đến bây giờ khi nghĩ đến những chuyện này mình vẫn còn khóc. Rồi vô tình mình biết được một chuyện làm mình đau lòng rất lâu, cảm thấy tất cả đều dối trá. Lúc mẹ mình quyết định đi, ba mình không đồng ý và hai người cãi nhau rất nhiều vì con cái. Ba mình đã từng muốn vứt mình đi - là sinh ra rồi vứt, đem chôn đi ấy. Chính ba đã thừa nhận với mình như thế. Cho nên bây giờ ba muốn bù đắp vì hối hận? Mình không biết... Có lẽ mình không được chào đón đến với mọi người như mình nghĩ.
Từ sau khi biết được chuyện này mình trầm lắng hơn, không sôi nổi như trước nữa. Buồn. Cảm thấy mình là người thừa trong nhà vậy, không tự tin tẹo nào. Mình giận ba và cả mẹ rồi thì cuối cùng ba vẫn nuôi mình, chăm sóc cho mình đấy thôi. Mình chẳng biết phải làm thế nào cả...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
80,0
Re: Khi tôi bé
5. Người thương
Chú, cao gầy những xương xương và luôn ít nói. Ai cũng nhận xét là chú trầm tính, ít nói, ít cười nhưng không ai biết là chú nói rất nhiều với mình. Chú thương yêu mình, và mình cũng thế, thương chú nhiều hơn cả ba mẹ. Mãi mãi là vậy. Chú luôn ở vị trí thứ nhất. Có lẽ rất nhiều ngưòi cảm thấy buồn cười vì điều này.

Chú đi làm xa nhà, lâu lâu mới về một lần và lần nào về hai chú cháu đánh lộn nhau một trận đã đời rồi mới chia quà. Thường là thế, lần nào về không thấy mình ở nhà đều sẽ hỏi bà nội tớ đi đâu, khi nào về. Và đợt nào chú về mình cũng vui. Chính chú cũng nhịn cơm ba ngày khi bà nội không chịu chăm mình, không nấu cơm cho mình ăn. Chú hay mua đồ chơi cho mình, những món đồ ấy đến bây giờ mình vẫn giữ. Chẳng có ai phát biểu trước mặt vợ con mình "Tao thương con bé hơn mẹ con mày" như chú. Có vợ con nhưng mình vẫn là ưu tiên hàng đầu. Bà nội mình vẫn luôn thắc mắc: Tại sao nó thương con bé đến vậy?
Lúc mình bị bệnh thì cũng là năm gia đình làm ăn chẳng ra gì cả, mọi người chạy đôn chạy đáo vì tiền, vì công việc. Mình về ngoại chơi rồi đổ bệnh trong khi ba và chú đang chạy công trình ở đảo. Ba về. Chú chẳng về được. Ba đưa mình đi bệnh viện, phải mổ. Ba điện cho chú thông báo tình hình thì cô - vợ của chú bây giờ nghe máy bảo chú ra biển rồi. Cô bảo chú khóc... Rất lâu sau chú về, thấy mình đang còn tập phục hồi chức năng với mẹ thì xoa đầu tớ rồi ra ngoài.

Lần chú quyết định lấy vợ thì mình là người biết người yêu chú đầu tiên. Nói với ba, ba bảo mình hay linh tinh. Khi chú uống say cũng chỉ luyên thuyên về chuyện của mình. Chú bỏ tất cả cơ hội, nộp đơn xin nghỉ ở công ti khi mình điện bảo:
"Con nhớ chú, về với con đi."
Cũng chỉ có chú mới dạy dỗ, khuyên can được mình vì chú nói gì mình cũng sẽ nghe còn ba thì chưa chắc. Những gì tốt đẹp nhất chú đều dành cho mình: khi muốn con mèo, chú mua mèo máy; muốn hổ, cũng có một con; muốn chó cũng có nhưng là chó thật... Những gì mình đang dùng đều là chú mua từ laptop, điện thoại, tablet, xe điện, xe đạp, bàn học, trang trí phòng tớ cũng là chú làm... Rồi học công nghệ, hình chiếu tùm lum kiểu đưa chú vẽ, chú giảng. Cả những ngày tồi tệ nhất mình rời gia đình về ở cùng cô chú, chẳng có gì ngoài ăn và ngủ rồi đi học. Mình mọc răng khôn, đau, bỏ ăn cơm, khóc, chú cũng lên phòng nhìn mình một cái rồi mới đi gọi điện cho mẹ. Mình biết, biết hết cả vì bóng chú đổ xuống nền nhà và mình thấy.
Mình nghĩ, dù mình có thiếu thốn, bất hạnh thế nào thì cũng rất may mắn khi gặp chú và được chú yêu thương. Chú là người mình thương nhất, là siêu nhân của mình.
Con nghĩ nếu như một ngày nào đó chú rời xa con đến một nơi rất xa thì con phải làm sao sống tiếp. Con không muốn chú trả lời câu hỏi đó của con.

Con thương.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
80,0
Re: Khi tôi bé
6. Khi ba và con gái lớn ở bệnh viện
Những ngày mình nằm viện là chuỗi ngày vất vả nhất của ba. Ba phải nghỉ việc để chăm con gái bệnh khi mà cả nhà đang chạy đôn chạy đáo vì dự án, vì tiền. Hôm mình nhìn thấy ba trở lại sau bốn tháng theo dự án, ba đen nhẻm và gầy đi trông thấy. Rồi về nhà chưa kịp thở đã đưa con gái đi viện trong đêm. Mình thấy ba vất vả quá. Phẫu thuật xong mình nằm trong phòng hồi sức và tỉnh dậy trong đêm đã nhìn thấy ba ngồi bên nhìn chăm chăm vào lọ thuốc đang nhỏ từng giọt, từng giọt. Mình biết ba xót, con gái ba chăm chưa từng có một vết sẹo nào nay đã có một đường dài tận mười mấy mũi khâu.
"Đau lắm không con, từ giờ làm gì cũng cẩn thận đấy... Trời sắp sáng rồi."

Ba nói xong mình bật khóc nức nở. Mình biết người nhà không thể vào phòng hồi sức nhưng ba lấy lí do mình còn nhỏ quá để vào với mình. Mắt ba cũng đỏ hoe. Ba xoa đầu mình rồi nhìn ra phía cửa sổ - nơi ngoài kia đang tối đen như mực.

Ba chăm mình bệnh vất vả lắm, một phần đã kén ăn sẵn nay phải kiêng này nọ. Rồi ba vẫn phải ép mình ăn những thứ mình không thích. Lúc đó ba khuyên mình phải chịu khó. Chờ đến khi khỏi bệnh rồi thích gì đều mua cho ăn hết. Ăn để còn uống thuốc. Mình đã từng nghĩ, đống kháng sinh mà mình cho vào người chắc còn nhiều hơn cơm mình ăn trong một ngày. Đã thế tiêm đến tím cả tay. Một mũi kim thôi mà phải xé nháp đến ba lần mới được, bây giờ tớ vẫn đang nhớ đầy đủ họ tên cô y tá đó đây. Nhưng mà phải công nhận là cô đó đẹp thật chứ chẳng đùa.

Hồi đó tóc dài rồi thế nhưng ba không biết buộc tóc cho con gái. Mình nằm liệt giừơng bảy ngày thì tóc đã như tổ quạ... Ba phải gọi cô đến viện chải tóc cho mình. Vẫn chẳng khá khẩm bao nhiêu, ba cắt tóc mình thành tóc đầm ngay tại giừơng bệnh. Thiệt muốn cười mà cười không nổi. Cắt xong, chú nằm giừơng kế bên còn khen "Xinh nhỉ."
Đợt mình nằm viện là mùa Festival, nằng nặc đòi ba dẫn đi chơi cho được. Ba bảo tiêm xong ba dẫn đi, thế là chiều đó làm một chuyến từ bốn giờ đến hơn tám giờ mới về. Cơ bản là đi ngắm người ta nhộn nhịp đông vui như thế nào thôi chứ chẳng chơi được gì hết. Nhưng thoát khỏi mùi khử trùng ở bệnh viện một thời gian cũng vui...
Vui chẳng bao lâu, khi đang chơi ở bờ sông thì mẹ gọi. Mẹ hỏi mình bệnh tình thế nào, có đau không và mẹ nhớ mình thế nào. Mình chỉ buồn thôi chứ không khóc vì lúc đó đã lớn rồi... Mẹ nói rằng em gái mình - 3 tháng tuổi cũng đang bệnh. Mình nhận ra nét khó xử trên mặt ba. Mình vốn dĩ không thích có em gái nay biết thế càng ghét hơn. Chẳng vui một tẹo nào khi con bé vốn dĩ đã thiếu tình thương nay buộc phải san sẻ chút tình cỏn con đó cho người khác. Mình biết mình ích kỷ nhưng chịu thôi. Và quả thật là ba để lại mình đang nằm viện cho ông nội chăm sóc rồi thì ngay đêm đó sang với em gái. Mình không biết ba có thương mình hay không nhưng mình đã khóc rất nhiều, tối đó mình một mình xuống khoa Nhi. Ừ, dở hơi ghen tị với những đứa bé nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều. Ba ở lại đó 16 ngày rồi mới về. Lúc đó mình được ông nội đưa đi tái khám rồi... Mình không buồn mà xót cho bản thân mình nhiều hơn. Cũng vì thế mà mình càng ngày càng xa ba hơn, chẳng còn như lúc trước nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
80,0
Re: Khi tôi bé
7. May
Mỗi khi mình nhắc đến May, bạn bè đều cưòi bảo mình quá lố. Tại sao lại đi yêu May đến vậy, dở người. Nhưng phải nuôi động vật thì mọi người mới hiểu nỗi lòng thấu đến trời xanh của mình.
May là một chú chó. Là người bạn rất thân thiết với mình. Riêng cái tên thôi, mình nghĩ cũng là một điều đặc biệt rồi khi mà hầu như những chú chó khác lúc đấy sẽ có cái tên phổ biến như: Ki, Lu, Mi Lu, Ben... May là con chó mà chú đã tặng cho mình khi mình bảo mình muốn mộy con chó. Ý mình là chó gấu bông đó, ai ngờ chú lại đem về một con chó thật. Về cái tên này mới đầu đã có một cuộc tranh luận diễn ra trên rộng với nhiều phương án được đưa ra. Song tất cả đều bị cái tên May đạp đổ. May đến với mình vào tháng năm khi sinh nhật mình đã trôi qua được ba tuần, nó là món quà sinh nhật muộn của mình. Với cả chú muốn mọi may mắn sẽ đến với mình. Nên vậy, chú chó nhỏ tên May.
Mình đọc linh tinh trên mạng rằng: Một năm tuổi của chó bằng bảy năm tuổi người. Chẳng biết có đúng không. Nhưng với mình, May bỏ mình đi khi còn quá trẻ. Bây giờ, hình bóng May đã mờ dần rồi chỉ kịp nhớ rằng May có bộ lông màu vàng của nắng. Mình đã từng cùng May đi qua bao tháng năm, May đã chứng kiến một đoạn đường lớn lên khá dài của mình. Chúng mình từng như hình với bóng. Những năm học tiểu học chiều nào May cũng ra cổng ngóng mình đi học về. Có thể nhiều người không tin nhưng sự thật là vậy, May canh giờ cực kì giỏi. Chúng mình từng cùng nhau chăm chăm vào tivi xem phim hoạt hình Maruko. Hồi ấy thì thích thú lắm nhưng bây giờ nghĩ lại chắc do mình thích xem nên May ngồi cùng mình chứ một chú chó làm sao xem phim được. Chúng mình quấn quýt nhau lắm, như hình với bóng. Mùa đông của những năm trước lạnh lắm, chẳng giống bây giờ, May nằm giữ cửa ngoài hiên. Được vài hôm đầu, những ngày rét đậm mình lại năn nỉ bà cho May vào nhà, May nằm dưới chân giường của mình.
Yêu thương là thế. Như mọi chú chó khác May cũng phải chịu sự huấn luyện và giáo dục nghiêm khắc của gia đình mình. Mỗi lần thấy ba đánh May mình lại xót cực kì.
Vậy thôi. Viết nhiều nhớ nhiều, buồn lắm. May luôn là của mình, có lẽ May vẫn như cái tên của nó, không còn nữa nhưng luôn mong mọi sự may mắn đến với mình, dõi theo cuộc đời mình như ngày xưa.
 

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
80,0
Re: Khi tôi bé
Còn nưa không tác giả ơi
Mình cũng không chắc là nó còn không nữa. Cảm ơn bạn. Nếu bạn còn quay lại đây thì hãy đõ quy định về chính tả và sửa lại bạn nhé.
Nhật Hy Trong đêm tối, một cái like làm mình hết hồn. Giật mình nhận ra... à mà thôi đi. Cảm ơn Hy vì đã kéo đến bài viết này để bấm thích một cái. Vì tui nghĩ bài chắc nó cũng trôi về tận đáy rồi. :x
 

Nhật Hy

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
21/5/14
Bài viết
1.610
Gạo
0,0
Re: Khi tôi bé
Nhật Hy Trong đêm tối, một cái like làm mình hết hồn. Giật mình nhận ra... à mà thôi đi. Cảm ơn Hy vì đã kéo đến bài viết này để bấm thích một cái. Vì tui nghĩ bài chắc nó cũng trôi về tận đáy rồi. :x
Cũng đâu có trôi xa, vẫn nằm ngay trang 1. Hy vẫn theo dõi tác phẩm này từ đầu rồi mừ.
 
Bên trên