Không có lối thoát - Cập nhật - Gái già

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Không Có Lối Thoát

Tác giả: Gái già

Thế loại: Ngôn tình, hắc bang

Tình trạng: Đang sáng tác

Giới hạn độ tuổi: Không

Cảnh báo nội dung: Không

Tốc độ hiện tại: Không cố định, tùy hứng

Giới thiệu truyện:

"Cuộc đời của tôi bắt đầu bằng bi kịch, kết thúc cũng bằng bi kịch.

Nếu ví thế giới quanh tôi là một bàn cờ, thì tôi chính là một quân tốt thí mạng.

Tôi không có tự do, không có lựa chọn, càng không được phép phản kháng. Tôi chính là một con rối chỉ có thể nhận lệnh và làm theo, ai bảo sống chết của tôi đều do bọn họ nắm giữ.

Bất lực đấy, bi thương đấy, nhưng tôi không có cách nào thoát ra được. Vì sao ư? Đơn giản là vì đấy là cuộc sống tôi buộc phải sống..."


Đây là một câu chuyện kể về hành trình tìm lại tự do của một cô gái yếu đuối trong thế giới ngầm khốc liệt.

*Danh sách chương:

1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - 7 - 8 - 9 - 10 - 11
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 1

Bar Hồng Lạc là một bar lớn nằm giữa trung tâm thành phố Cao Hùng. Đây là một bar nổi tiếng thu hút hàng trăm người tới mỗi đêm. Hồng Lạc Có tiếng vang như vậy không chỉ bởi rượu ngon, âm nhạc sôi động hay thiết kế tinh xảo, mà phần nhiều là do an ninh của Hồng Lạc tuyệt đối ổn định.

Những người lui tới nơi này thường là những người có máu mặt trong thành phố. Những cậu ấm, cô chiêu thích nổi loạn, hay những diễn viên, ca sĩ, người mẫu muốn tìm tòi cái lạ.

Bên trong một chiếc BMW đỏ rực đỗ bên lề đường lớn, cách cửa chính của Hồng Lạc không xa, Ân Kiều ngồi ngây người nhìn cảnh vật bên ngoài qua lớp kính đen ngòm. Nếu không nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh, cô vẫn cứ nghĩ bản thân đang ở Việt Nam chứ không phải Đài Loan, nơi đất khách quê người. Và cuộc sống của cô cũng vẫn như bao người bình thường khác, không có âm mưu, không có chém giết, không có bế tắc...

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên dồn dập, khiến Ân Kiều hơi giật mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn. Áp điện thoại lên tai, giọng cô nhàn nhạt:

- Tôi nghe.

Đầu dây bên kia truyền lại tiếng nhạc chát chúa, tiếng nói chuyện rôm rả, cùng một giọng nam trầm ồm:

- Hùng ca đang đợi cô, tới nhanh một chút.

Ân Kiều cụp mi, nhếch khoé môi thành một vòng cung mờ ảo:

- Tôi hiểu.

Nói rồi cô cúp máy, quăng chiếc điện thoại sang ghế ngồi bên cạnh. Hai huyệt thái dương đau nhức, co giật liên hồi làm đầu cô muốn nổ tung. Cô luôn muốn có một cuộc sống yên bình, thế nhưng cô biết hai từ đó từ lâu đã không còn gắn liền với cô nữa rồi.

Vén lại vài lọn tóc bung ra, cô mở cửa xe bước xuống. Ngay lập tức tiếng ồn ào từ bên trong Lạc Hồng đập thẳng vào thính giác nhạy bén của cô. Thở dài vài hơi liên tục, cô sải bước về phía cửa chính. Đám vệ sĩ mặc vest đen đứng trước cửa thấy cô từ xa đã vội vã tiến lại tươi cười:

- Chị Kiều mới tới ạ? Sao chị không báo trước để bọn em chuẩn bị tiếp đón.

Ân Kiều hời hợt:

- Mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần làm phiền mấy cậu.

Đám người kia thấy cô không mấy mặn mà cũng hiểu ý, nói thêm vài câu rồi quay lại công việc của mình. Ân Kiều cũng chẳng bận tâm, với mấy chuyện này cô đã ngán tới tận cổ rồi nên cũng lười cùng bọn họ làm trò. Đẩy cánh cửa kính, cô men theo cầu thang đi vào bên trong.

Hồng Lạc được xây dựng theo mô hình dưới lòng đất, do các kiến trúc sư có tiếng trong ngành thiết kế bản vẽ. Dĩ nhiên người sáng lập ra Hồng Lạc cũng không phải người bình thường. Nghe nói ông ta quen rất nhiều người có tiếng trong cả hai giới hắc, bạch. Vậy nên những kẻ có ý đồ quấy phá ở Hồng Lạc khi biết tin này, cũng không dám làm càn.

Càng đi vào bên trong, ánh đèn càng mờ ảo, âm nhạc cũng to hơn mấy lần. Những cô gái ăn mặc thiếu vải tay cầm ly rượu đi vòng quanh bar để tìm con mồi. Những gã trai trẻ thì khoa môi, múa mép kể về những chiến tích của mình. Trên sàn nhảy, các vũ nữ mặc nội y múa cột say sưa. Mấy lão già lọm khọm ở bên dưới có vẻ không chịu được kích thích, trực tiếp leo lên cùng uốn éo theo mấy vũ nữ, bàn tay cũng không quên sờ trên, sờ dưới mấy lượt. Bên quầy pha rượu cũng có một số người chỉ im lặng uống rượu nhìn mọi người đi tới đi lui. Không cần hỏi cũng biết bọn họ là thành phần tri thức, do áp lực cuộc sống nên mới tới nơi này xả stress.

Một tốp người có nam, có nữ cười đùa đi vào bên trong bar khiến nhiều người chú ý. Nhất là cô gái đi sau cùng, khuôn mặt mang nét hờ hững khiến ai đã nhìn cũng khó có thể rời mắt. Dưới ánh đèn mờ ảo, người ta vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp, thuần khiết của cô. Cô mặc một chiếc sơ mi màu đen, cùng quần short jiean màu đỏ. Vài cúc áo đầu tiên được mở bung ra làm lộ chiếc áo quây cũng màu đỏ bên trong, cùng khuôn ngực nửa ẩn nửa hiện, vô cùng quyến rũ. Mái tóc được cô buộc túm gọn lại phía sau, nhìn giống như chiếc đuôi ngựa phe phẩy theo từng bước đi.

Tới gần giữa trung tâm của bar, cô dừng lại ngó trước, nhìn sau như đang cố tìm kiếm điều gì. Mấy gã đàn ông quanh đó thấy cơ hội làm quen tốt tới mức không thể tốt hơn, liền cầm ly rượu bước tới bắt chuyện:

- Em gái, đang tìm bạn sao?

Ân Kiều đang mải mê tìm kiếm, bất chợt bị một người lạ ghé sát tai hỏi han khiến cô khó chịu nhíu chặt mày. Lùi lại hai bước tránh khỏi người đàn ông kia, cô nheo mắt, nhấn mạnh từng từ:

- Tôi đang rất bận.

Tên đàn ông kia cũng không vì thế mà nản lòng, đang muốn tiến lên gần cô hơn thì một người mặc vest đen từ phía trong đám đông đi tới, giọng điệu cung kính:

- Chị Kiều, là ở trên lầu hai.

Nói xong, anh ta cúi người làm tư thế mời cô đi trước. Ân Kiều gật nhẹ, xoay người bước nhanh lên cầu thang dẫn lên lầu hai. Gã đàn ông ban nãy muốn bắt chuyện với cô nhìn thấy một màn như vậy, cả người toát mồ hôi lạnh. Gã cảm thấy vô cùng may mắn vì chưa có làm ra hành động gì quá đáng. Nếu không hậu quả thật khó mà nói trước được. Mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán về chuyện vừa xảy ra. Nên nhớ người mà được nhân viên trong Hồng Lạc cung kính như vậy chưa bao giờ là một người bình thường. Nhưng người không bình thường lần này lại là một cô gái khiến bọn họ càng khó hiểu hơn. Sau một hồi tò mò, bọn họ bắt đầu ra sức phỏng đoán về thân phận của cô. Có người ác mồm nói cô là gái bao, vài người nghe vậy lắc đầu phản đối, nói có vẻ cô giống con gái một người có máu mặt hơn. Cứ vậy trong bar đã nổ ra một cuộc tranh cãi khá gay gắt, mà nhân vật chính trong cuộc cãi vã của họ nào có bận tâm đến mấy chuyện vỉa hè như thế.

Đến trước một căn phòng sâu hút trên lầu hai, Ân Kiều cùng người mặc áo đen dừng lại. Trước cửa căn phòng có mấy vệ sĩ cũng mặc vest đen, thấy cô tới liền làm tư thế cúi người:

- Chị đã tới, Hùng ca đang ở bên trong.

Ân Kiều hơi cười, gật đầu thay câu trả lời. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, trong lòng thì nặng nề vô cùng. Mỗi lần gặp người đàn ông này, trong lòng cô luôn có sự sợ hãi vô hình. Hắn chính là người phá nát cuộc sống yên bình của cô, biến cô thành ma quỷ, thành một người đáng tởm. Hận? Một từ hận làm sao có thể diễn tả được sự căm thù của cô dành cho hắn, nhưng cô bất lực, cô không có cách. Hắn chính là thần sống của cô, là ông trời của cô, là hi vọng được giải thoát của cô...

Hít sâu mấy hơi, cố giữ cho cảm xúc của bản thân trở lại bình thường, cô đặt tay lên nắm xoay trên cánh cửa xoay chọn một vòng. Tiếng chốt khóa vang lên "tách" một tiếng, cánh cửa bật mở làm lộ ra khoảng không gian mờ ảo, hắc ám bên trong. Đám người trong phòng cũng nhìn ra phía cánh cửa vừa được mở, người nào người đấy mặt mũi đều không có một chút biểu cảm. Ân Kiều cũng chẳng còn lạ lẫm gì với cảnh này, nhấc chân bước vào hẳn vào trong, cánh cửa sau lưng cô cũng đồng thời khép lại.

Nhìn quanh phòng một vòng, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt ma mị của người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa. Khi bốn mắt chạm nhau, hắn cười, cô cũng cười, nụ cười đầy chua chát.

Đây chính là cái thế giới đen tối mà cô đang phải sống, và chịu đựng từng ngày.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 2

Ân Kiều ngồi xuống chiếc sofa đối diện với người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa, bàn tay để ngay ngắn trên đầu gối. Lưng thẳng tắp, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía trước. Người đàn ông đang ngồi đối diện với cô kia chính là người vẫn hay được mọi người gọi là Hùng ca.

Nhắc đến nhân vật Hùng ca này, nếu là người trong thế giới ngầm không ai là không biết tới hắn. Hùng ca tên thật là Lưu Khả Uy, hắn chính là lão đại của bang Bách Lãm nổi tiếng của hắc đạo. Có thể lãnh đạo được một tổ chức đương nhiên là phải có tài, nhưng vấn đề là tuổi đời của hắn còn quá trẻ mà đã có khả năng cầm đầu được một tổ chức lớn như vậy, không khỏi khiến nhiều người kinh ngạc. Không những thế, thành tích chém giết của hắn từ trước đến nay cũng đủ khiến nhiều kẻ sợ mất mật.

Tiếng tăm hắn lừng lẫy như vậy, nhưng rất ít người biết mặt hắn. Mọi người đều cho rằng hắn có một khuôn mặt hung dữ như quỷ Xa Tăng, cùng bộ râu quai nón gớm ghiếc. Làn da đen như cột nhà cháy, thân hình thì cồng kềnh như một con gấu nâu. Mà người ngồi trước mặt Ân Kiều lúc này là một gã đàn ông mặt hoa da phấn, thân hình săn chắc đúng chuẩn. Đôi mắt hẹp dài cùng bờ môi quyến rũ như muốn hút hồn người nhìn. Đặc biệt là khi hắn cười rộ lên làm lộ ra núm đồng tiền nhỏ xinh, nhìn sao cũng không thể liên tưởng được hắn chính là một kẻ tàn bạo, máu lạnh.

Ân Kiều nhìn hắn một lượt, rồi đem so sánh với những lời mà người khác tả về hắn, cô không nhịn được bật cười thành tiếng. Lưu Khả Uy thấy vậy nhướn mày thích thú:

- Mặt tôi nhìn buồn cười vậy sao?

Vừa nói, hắn còn vừa đưa tay lên xoa xoa mặt mình. Ân Kiều thở dài trong lòng, đến cả giọng nói cũng đâu có chỗ nào giống một tên đàn ông man rợn. Nhưng một con hổ đẹp không có nghĩa nó là một con mèo, ở cùng hắn nhiều năm nên cô biết, hắn có thể vừa giết người vừa cười tươi như hoa cũng không thành vấn đề.

Thu lại nét cười đùa, cô nhìn thẳng vào hắn:

- Hùng ca, anh gọi em đến có chuyện gì sao?

Lưu Khả Uy cũng thôi cười, hắn dùng ngón tay trỏ hướng về phía cô, ngoắc ngoắc ra hiệu cho cô lại gần. Trong lòng Ân Kiều giật thót, theo kinh nghiệm lâu năm cô biết hắn đang tức giận. Nhưng là vì cái gì mới được, suy xét lại từ lúc vào cô cũng chưa có nói hay làm ra hành động nào phật ý hắn. Cắn nhẹ cánh môi, cô từng bước chậm chạp tiến lên phía trước. Có trời mới biết hắn sẽ trút giận lên cô như thế nào. Đám người xung quanh như cũng nhìn ra sự tức giận của Lưu Khả Uy, kẻ thì hứng thú chờ xem kịch vui, kẻ thì thầm thở dài ngao ngán vì cái tính thất thường của lão đại bọn họ. Một vài kẻ thì nhìn Ân Kiều với ánh mắt đồng cảm, xen lẫn chút thương hại.


Thấy hành động chậm chạp của Ân Kiều, Lưu Khả Uy trực tiếp đứng dậy bước nhanh về phía cô. Ân Kiều hốt hoảng lùi lại nửa bước, giọng cô bất lực:

- Hùng ca, em...

Không đợi cô nói hết câu, quai hàm nhỏ nhắn của cô đã bị Lưu Khả Uy dùng tay bóp chặt. Khuôn mặt hắn đanh lại cúi sát xuống mặt cô, giọng nói cao lên vài quãng như muốn nói cho cô biết hắn đang tức giận đến mức nào:

- Mới hơn một tháng không gặp mà em đã quên cả cách xưng hô với tôi sao? Hử?

Vừa nói, bàn tay bóp quai hàm cô cũng tăng thêm vài phần lực. Cơn đau buốt truyền thẳng đến đại não, làm mặt cô nhăn nhúm như tờ giấy bị vò nát. Thấy cô vẫn không nói gì, hắn giận quá hóa cười:

- Là chất độc không phát tác thường xuyên nên em quên hết lời tôi nói rồi sao.

Nghe hắn nói tới chữ độc, Ân Kiều rùng mình mấy cái, quai hàm bị hắn nắm cũng đau như muốn vỡ ra. Một giọt nước vô thức từ khóe mắt cô rớt xuống, trượt dài trên tay hắn, giọng nói cô cũng có vài phần nức nở:

- Uy, em đau.

Lưu Khả Uy mím chặt môi nhìn biểu hiện của người trước mặt, giọng nói mềm mại của cô làm hắn nao nao. Buông bàn tay đang nắm hàm cô ra, hắn trở lại ghế ngồi của mình. Mấy tên đàn em của hắn thấy tình thế có vẻ căng thẳng, vội vã bước lên nhỏ nhẹ:

- Hùng ca, Tiểu Kiều còn nhỏ, có gì không đúng anh bỏ qua được thì bỏ qua. Dù gì cũng là người của ta.

Vài kẻ khác cũng vội vàng lên tiếng phụ họa cho đủ bộ. Ân Kiều nghe vậy cũng chỉ hơi nhếch môi. Sao lúc nãy không kẻ nào dám lên tiếng, đợi mọi chuyện xong rồi mới ra vẻ thánh mẫu, đúng là một đám đàn ông hèn hạ.

Dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình xoa xoa phần quai hàm đau rát, trong lòng cô ngao ngán. Dù không nhìn thấy nhưng cô biết phần cằm của mình đã chuyển sang màu tím nhạt. Ngước mắt nhìn về phía Lưu Khả Uy, cô vẫn thấy hắn thật khó hiểu. Không biết vì lý do gì hắn không hề thích cô gọi hắn là Hùng ca như mọi người. Một vài phụ nữ bên cạnh hắn thỉnh thoảng còn ghen bóng, ghen gió với cô cũng chỉ vì chuyện xưng hô này. Có người nói hắn thích cô, điều đó mới buồn cười làm sao. Là thích cô nên mới hạ độc cô? Là thích cô nên mới biến cô thành một kẻ giết người không ghê tay? Ha! Vậy thì phần thích này quá lớn, một kẻ phận hèn như cô làm sao mà nhận nổi đây.

Lưu Khả Uy thở dài nhìn ánh mắt đầy sự chế diễu của Ân Kiều. Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại nổi nóng như vậy, hay là vì nghĩ tới dù không gặp hắn thì cô cũng không hề có một chút nào nhớ tới hắn. Bao nhiêu đàn bà muốn dùng đủ mọi cách để được ở cạnh hắn, mà cô thì lại tránh hắn như tránh tà. Mà bản thân hắn đối với cô luôn có một sự ham muốn chiếm hữu gần như tuyệt đối. Cũng chính vì điều này nên lâu nay hắn luôn thấy phiền muộn trong lòng. Không gặp cô thì khó chịu, mà gặp rồi lại càng khó chịu hơn. Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, hắn khép mắt cho bản thân bình tĩnh trở lại.

Trong phòng trở nên im lặng một cách quỷ dị, không ai nói với ai câu nào. Mọi người đều cùng một biểu cảm, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Ân Kiều dường như mất hết kiên nhẫn, cô hướng mặt về phía Lưu Khả Uy hỏi lại một lần nữa:

- Anh gọi em tới là có việc giao phó sao?

Lưu Khả Uy cũng nhìn lại cô, khuôn mặt hắn vẫn bình thường như thể cái kẻ vừa nổi điên kia chẳng phải hắn. Châm một điếu thuốc cài lên môi, giọng hắn đều đều:

- Là việc trà trộn vào bang Tần Long. Về chi tiết nhiệm vụ này tuần trước tôi đã gửi mail qua cho em rồi, không phải là em vẫn chưa xem đấy chứ?

Ân Kiều hé môi:

- Em xem rồi. Vậy là anh muốn em là người thực hiện kế hoạch?

Lưu Khả Uy nhả ra một hơi khói trắng đục, giọng nói chắc nịch:

- Chính xác.

Ân Kiều cúi mặt, bàn tay cô xiết chặt vào nhau. Nếu đúng như kế hoạch cô xem trước đó thì nhiệm vụ lần này phải nói là cực kỳ nguy hiểm. Cô sợ có khả năng cô sẽ không thể quay trở về. Lưu Khả Uy thấy vẻ do dự trên mặt cô thì hơi nhỏm người dậy:

- Em có quyền không tiếp nhận nhiệm vụ này.

Giọng nói của hắn chẳng có vẻ gì là đang đùa, nhưng Ân Kiều muốn liều một lần. Hơi mím môi, giọng cô cứng rắn:

- Em sẽ nhận nhiệm vụ, nhưng em có điều kiện.

Lưu Khả Uy nheo mắt:

- Điều kiện gì?

Hắn đã hỏi, Ân Kiều cũng chẳng muốn vòng vo:

- Thuốc giải...

Dừng lại một quãng, ánh mắt cô vô định ngước nhìn về phía chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu:

- Còn cả... tự do nữa.

Động tác hút thuốc của Lưu Khả Uy đột ngột dừng lại lưng chừng, hắn biết điều cô muốn vẫn luôn là thoát khỏi nơi này. Hắn cũng đã nghĩ tới hôm nay cô sẽ lại một lần nữa đưa ra yêu cầu tương tự nhiều năm trước. Chỉ là đã lường trước, nhưng hắn vẫn không thể nào thoải mái nổi.

Quăng điếu thuốc xuống nền gỗ, giọng hắn hơi lạc:

- Là muốn về Việt Nam sao?

Việt Nam! Cái tên nghe ấm áp làm sao, Ân Kiều mỉm cười rạng rỡ.

Trong đầu cô thoáng hiện ra những cánh đồng lúa xanh mướt ở quê nhà, những người hàng xóm thân thuộc, cuộc sống thân thuộc, cha mẹ thân thuộc... Nhưng là cha mẹ cô đã mất lâu rồi, dù vậy cũng không sao, chỉ cần có thể về nhà thì mọi chuyện đều ổn cả thôi. Ánh mắt cô lấp lánh đầy hy vọng:

- Đương nhiên là phải về rồi!

Lưu Khả Uy im lặng không nói. Nếu hắn không muốn thì cô chẳng bao giờ thoát được, nhưng giữ cô thế này hắn cũng mệt mỏi vô cùng. Biết đâu được giải thoát cho cô cũng chính là hắn tự giải thoát cho mình. Cô muốn liều, thì hắn cũng sẽ liều cùng cô.

- Được, cứ vậy đi.

Sau một hồi suy nghĩ, hắn đưa ra quyết định sau cùng:

- Về thân phận của mới của em đã được sử lý xong, còn phần việc còn lại em phải tự giải quyết một mình. Khi nào hoàn thành nhiệm vụ chúng ta mới có thể gặp lại.

Lưu Khả Uy đứng dậy khỏi ghế nói một tràng dài, Ân Kiều chỉ gật đầu biểu thị đã hiểu. Nhìn cô một lúc lâu, hắn nói tiếp:

- Tôi phải đi rồi, em... nhớ bảo trọng.

Vỗ vai cô hai cái, hắn không chút lưu luyến bước nhanh về phía cửa chính. Đám người trong phòng cũng lục đục bước theo sau. Căn phòng đông đúc sau vài giây chỉ còn lại mình cô. Nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, Ân Kiều thì thầm:

- Hẹn không gặp lại, tên khốn!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Tôi không có tự do, không có lựa chọn, càng không được phép phản kháng. Tôi chính là một con rối chỉ có thể nhận lệnh và làm theo, ai bảo sống chết của tôi đều do bọn họ nắm dữ.
Sai chính tả kìa tác giả ơi...
Mình đọc thấy bạn hay bị nhầm lẫn cách dùng của d và gi, s và x như co dật, sảy ra... Bạn nhớ để ý mấy chỗ này nhé! ;)
 

Đoãn Bích

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/15
Bài viết
123
Gạo
0,0
Chương một.
co dật liên hồi
khó có thể dời mắt.
Dùng khó có thể rời mắt đi bạn ha.
cùng quần sooc jiean màu đỏ
cũng quyến rũ.
bàn tán về chuyện vừa sảy ra.
ô đặt tay lên nắm xoay trên cách cửa xoay trọn một vòng.
Mình nhặt lỗi giúp bạn nhiêu đấy rồi đấy, bạn xem thêm còn lỗi nào nữa không.
Ngôn tình hắc bang, nữ cương là thể loại của mình thích đấy.
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương một.


Dùng khó có thể rời mắt đi bạn ha.




Mình nhặt lỗi giúp bạn nhiêu đấy rồi đấy, bạn xem thêm còn lỗi nào nữa không.
Ngôn tình hắc bang, nữ cương là thể loại của mình thích đấy.
Hì cảm ơn bạn nhiều nhiều, mình sửa lại liền.
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Còn chương hai mình chưa rảnh, khi nào có thời gian mình soi chính tả luôn nhé. :P
Mình thích ngôn tình hắc bang, nữ cương.
Được vậy còn gì bằng, cảm ơn bạn trước nhé. Mình cũng kết nên mới quyết định đào hố.
 

Đoãn Bích

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/15
Bài viết
123
Gạo
0,0
Hùng ca tên thật là Lưu Khả Uy,
Không có gì mà cái tên làm mình nhớ tới Lưu Khải Uy :)) .
Còn Ân Kiều lại liên tưởng đến Trần Kiều Ân :)) .
mắt đầy sự chế diễu của Ân Kiều.
đã được sử lý xong,
Lúc đầu, đọc thấy nữ chính cường lắm cơ nhưng đọc về sau thì thấy không thích lắm.
Còn Hùng là nhân vật nam chính ư? Nếu là nam chính thì thấy giống kiểu Tề Mặc quá.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên