Không có lối thoát - Cập nhật - Gái già

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Không có gì mà cái tên làm mình nhớ tới Lưu Khải Uy :)) .
Còn Ân Kiều lại liên tưởng đến Trần Kiều Ân :)) .
Lúc đầu, đọc thấy nữ chính cường lắm cơ nhưng đọc về sau thì thấy không thích lắm.
Còn Hùng là nhân vật nam chính ư? Nếu là nam chính thì thấy giống kiểu Tề Mặc quá.
Nam chính chưa xuất hiện. :) Về phần nữ cường thì nàng này cương nhu đều đủ cả.
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 3

Cuộc đàm phán nhiệm vụ với Lưu Khả Uy đã kết thúc từ nửa giờ trước, nhưng Ân Kiều vẫn chưa có ý định rời đi. Cô ở lại không phải là vì còn lưu luyến điều gì ở nơi này, mà là cô đang đợi một người khác còn chưa tới.

Liếc mắt nhìn về phía đồng hồ liên tục, lòng cô nóng như lửa đốt. Đang tính đứng dậy đi ra ngoài thăm dò thì cánh cửa phòng bật mở, Trình Hựu trên tay cầm một đống đồ lỉnh kỉnh, dáng vẻ vội vã bước vào phòng. Thấy nét mặt mất kiên nhẫn của Ân Kiều, hắn rối rít:

- Xin lỗi chị, tại em vướng mấy chuyện linh tinh nên giờ mới tới được.

Giọng điệu cùng vẻ mặt giống như thằng ngố, cộng thêm cặp mắt kính to che mất nửa khuôn mặt trên sống mũi hắn, khiến Ân Kiều đang bực mình cũng phải phì cười. Với cái dáng vẻ này, nào có ai đoán ra được hắn chính là cánh tay đắc lực của Lưu Khả Uy suốt bao năm qua.

Đứng dậy khỏi sofa, đỡ lấy đống đồ trên tay hắn, cô hóm hỉnh:

- Không phải là vì trên đường gặp được một em xinh tươi nên bị lạc đường đấy chứ?

Trình Hựu nghe vậy phồng má, trợn mắt với cô:

- Bà chị à! Chị làm như ai cũng háo sắc như chị không bằng ấy.

Ân Kiều bĩu môi, hất mặt:

- Chứ sao!

Không may cho cô, quai hàm ban nãy bị Lưu Khả Uy nắm đã bị tổn thương khá nặng, nên khi vừa làm xong động tác hất mặt thì một cơn đau ập đến khiến cô thở gấp vài nhịp. Trình Hựu thấy vậy vội vã nâng cằm cô lên xem xét, cô quay mặt tránh khỏi tay hắn, bàn tay khua khoắng:

- Tôi không sao.

Trình Hựu nhíu mày, hắn dùng cả hai bàn tay giữ chặt lấy mặt của cô, giọng điệu ra lệnh:

- Chị im nào.

Ân Kiều còn muốn nói thêm, nhưng thấy giọng hắn trở nên nghiêm túc thì bao lời sắp nói ra đành nuốt lại. Bởi cô biết rất rõ, đằng sau khuôn mặt vô hại kia là một tâm hồn cũng tàn bạo không kém Lưu Khả Uy là bao. Cô bây giờ đã đủ phiền rồi, thật sự không muốn rước thêm phiền phức vào người, cái gì nhẫn được cô đương nhiên sẽ nhẫn tới cùng.

Thấy Ân Kiều không chống cự nữa, Trình Hựu gật đầu hài lòng. Hắn đưa một bàn tay vào túi đồ dùng cá nhân lục lọi, rồi lôi ra một lọ dầu gió cỡ lớn. Nắp dầu được mở ra mang theo mùi hương thoang thoảng, Ân Kiều khép hờ mắt hít sâu vài hơi. Trình Hựu dùng tay nhẹ nhàng thoa một lớp dầu mỏng lên phần xanh tím ở quai hàm của cô. Vừa làm, hắn vừa nói:

- Lúc nãy em có nghe mấy người nói chị với Hùng ca lại xảy ra xích mích. Đã nói với chị bao lần rồi, dù muốn hay không cũng hãy cứ làm theo những gì anh ấy muốn, như vậy vừa tránh được đau đớn thể xác, lại vừa có lợi cho chị...

Ân Kiều nghe vậy cũng không tỏ thái độ gì. Có lẽ chỉ khi ở cạnh cô, Trình Hựu mới trở thành kẻ nhiều chuyện như vậy. Nhiều khi cô còn có ảo giác hắn đích thực là em trai ruột thịt của mình, chứ không phải chỉ là một người bạn trong cùng tổ chức.

Hắn và cô là hai người đã đi theo Lưu Khả Uy từ khi Lưu Khả Uy còn là một kẻ vô danh tiểu tốt cho tới khi trở thành lão đại như bây giờ. Ấn tượng đầu tiên của cô về hắn là một thằng nhóc gầy như que củi, suốt ngày đi theo sau cô liên mồm gọi "chị ơi". Đến sau này, khi biết cô ít tuổi hơn hắn vẫn gọi cô là chị không hề thay đổi. Có lần cô hỏi hắn, hắn chỉ nhún vai nói là quen mồm rồi không muốn sửa, khiến cô cũng hết cách luôn.

- Này, chị có nghe em nói không đấy?

Trình Hựu thấy Ân Kiều ngơ ngẩn như người mất hồn, thì bực bội vô cùng. Nói đạo lý với một kẻ nửa khùng nửa hâm như cô thật không khác gì nước đổ đầu vịt. Ân Kiều le lưỡi, nhăn mặt nhìn hắn:

- Tạm gác chuyện đó qua một bên đi, chuyện giấy tờ của tôi sao rồi?

Nói đến công việc, Trình Hựu nghiêm túc hẳn lên. Hắn tháo chiếc kính trang trí trên mặt xuống, bắt đầu lấy ra một tập giấy lớn bé đẩy về phía cô:

- Đã xong hết rồi, tất cả đều ở đây. Còn cái này...

Hắn lấy thêm ra một cái hộp bằng gấm hồng, cẩn thận đặt xuống như sợ cái hộp sẽ vỡ ngay tức khắc:

- Trong này là thuốc kéo dài thời gian không cho chất độc trong cơ thể chị phát tác và thuốc kiềm hãm độc tố.

Ân Kiều kéo cái hộp gấm lại phía mình, bàn tay thon mảnh của cô nhẹ nhàng bật nắp hộp ra. Bên trong là các lọ thủy tinh cỡ nhỏ có chứa các dung dịch màu xanh lục, một vài lọ khác thì chứa dung dịch màu cam.

- Đây là phần thưởng khuyến mãi cho nhiệm vụ lần này sao?

Ân Kiều hỏi vu vơ, dù không cố ý nhưng giọng nói của cô vẫn tràn ngập sự chế giễu khó giấu. Trình Hựu hiểu hàm ý trong lời nói của cô, nhưng hắn cũng không biết phải nói như thế nào mới đúng. Thấy hắn không nói gì cô cũng không làm khó, giống như ngày đó khi hắn tới bắt cô trở về, cô cũng không hề làm khó hắn.

Năm năm trước, cô cũng được giao một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Đương nhiên điều kiện cô đưa ra khi hoàn thành nhiệm vụ chính là được tự do. Lưu Khả Uy lúc đó không hề đồng ý, nhưng hắn không đồng ý không có nghĩa là cô sẽ làm theo hắn.

Khi làm xong nhiệm vụ cô không quay trở lại tổ chức, mà đã lên kế hoạch chạy trốn về Việt Nam. Chỉ là cô còn chưa rời khỏi địa phận Cao Hùng đã bị Trình Hựu đuổi kịp. Khi được đưa đến trước mặt Lưu Khả Uy, cô hoảng sợ vô cùng. Đấy là lần đầu tiên cô thấy hắn tức giận dường như phát điên như vậy. Đôi mắt hắn đỏ quạch với những tơ máu dày đặc, bờ môi hắn mím chặt, bàn tay thì như gọng kìm xiết chặt cổ cô như muốn bóp nát ngay lập tức. Thực sự lúc đó cô đã nghĩ mình nhất định sẽ chết dưới tay hắn.

Khi tỉnh lại, cô thấy bản thân đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, căn phòng quen thuộc, cửa sổ quen thuộc. Ngồi bật dậy kiểm tra cơ thể, ngoài cái cổ đau buốt thì mọi thứ vẫn đều bình thường. Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì mọi chuyện đã đi qua. Mãi cho tới khi lần đầu tiên chất độc phát tác cô mới hiểu, trừ khi hắn muốn buông tha nếu không cả đời cô đừng mong thoát được.

Cô nhớ rõ hôm đó là một buổi chiều cuối đông lạnh buốt, Trình Hựu ngồi quay lưng về phía cô, giọng nói không vui không buồn nói cho cô biết Lưu Khả Uy đã cấy F1 vào người cô. Cảm giác trong lòng cô lúc đó ngoài tuyệt vọng cũng chỉ còn là tuyệt vọng.

Người trong tổ chức không ai là không biết đến chất độc hành hạ con người có tên viết tắt là "F". Loại độc này chỉ được dùng cho kẻ phản bội tổ chức, tùy vào mức độ tội trạng sẽ quyết định dùng loại độc nào. Từ trước tới nay chỉ nghe qua mới có người bị cấy F3, chính là loại có độc tính xếp thứ hai từ dưới lên. Vậy mà một cô gái thể chất kém xa bọn đàn ông như cô lại có vinh hạnh được cấy F1, chẳng phải cô nên mở tiệc ăn mừng hay sao.

Đóng nắp chiếc hộp gấm lại, giọng cô có phần không xác định:

- Hựu, cậu nói xem... hắn nhất định sẽ giữ lời hứa chứ?

Có lẽ Trình Hựu không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, nên hơi ngây người một lúc rồi mới điềm đạm nói:

- Em chưa thấy Hùng ca thất hứa bao giờ.

Nghe được câu trả lời xuôi tai, Ân Kiều thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy thì tốt.

Trình Hựu gật gật đầu:

- Vậy nên chị mau mau nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ. Dù Hùng ca nói sau này không được liên lạc với chị, nhưng chúng ta cứ làm theo cách cũ đi. Có gì khó khăn cứ nói với em, em sẽ cố hết sức.

Nói xong hắn còn không quên nháy mắt mấy cái với cô, cô bật cười:

- Đương nhiên, không bám vào cậu thì tôi chỉ có nước chết đuối.

- À!

Trình Hựu như nhớ ra việc gì quan trọng, vội vàng đeo cái kính trang trí trở lại mặt rồi xách túi phóng như bay ra cửa:

- Hùng ca đang đợi em ở bên dưới, có gì mình nói sau nhé.

Lời hắn vừa dứt bóng dáng cũng mất dạng sau cánh cửa, Ân Kiều lắc đầu cười trừ.

Cầm mớ giấy tờ tùy thân lên, cô xem xét cẩn thận từng thứ một xem đã hợp lý chưa. Khi đọc đến phần lý lịch, cô dường như muốn phát hỏa. Trong phần lý lịch ghi rõ ràng cô là một thành viên của Băng Lãm đã bị tổ chức khai trừ do có ý đồ quyến rũ Lưu Khả Uy.

Thật là con bà nó! Ân Kiều chửi thề trong lòng. Tên khốn mặt người dạ thú kia đúng là hèn hạ, đến cả tạo ra thân phận mới cho cô cũng cố tình tạo ra một cái thân phận thấp kém như vậy. Thật là một tên khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp đến không thể khốn khiếp hơn. Vậy mà lần đầu tiên thấy hắn cô đã nghĩ, một người xinh đẹp như vậy chắc hẳn sẽ là một người tốt. Rồi chỉ vài giây sau đó, hắn đã cho cô biết thế nào là ác quỷ đội lốt thiên thần. Đến bây giờ đã hơn mười năm trôi qua, mức độ hèn hạ của hắn không giảm đi mà ngược lại đã tăng theo cấp số nhân với tốc độ khủng khiếp. Mỗi lần nhớ tới cái suy nghĩ cho rằng hắn là người tốt của mình, thực sự là cô thấy buồn nôn vô cùng.

Thở dài, đưa tay xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, cô cảm thấy tốt nhất bản thân vẫn là nên sớm rời khỏi căn phòng này thì tốt hơn, tránh cho tâm trạng thêm phiền nhiễu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 4

Bên dưới lầu một của Hồng Lạc, trong một căn phòng được thiết kế cầu kỳ với những đồ vật xa xỉ, Lưu Khả Uy ngồi bên chiếc bàn la liệt những chai rượu lớn bé, uống hết ly này đến ly khác. Bên cạnh hắn là một cô nàng có thân hình bốc lửa, cùng gương mặt rạng rỡ như mặt trời. Cô gái này chính Na Na, một ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz hiện nay.

Bàn tay mềm dẻo như rắn nước của Na Na, không chút kiêng kỵ chu du khắp nơi trên cơ thể Lưu Khả Uy. Vai áo mỏng theo từng cử động của cô, cứ tuột dần làm lộ ra bộ ngực trắng ngần. Vậy mà Lưu Khả Uy vẫn chỉ chú tâm vào đống rượu trên bàn, khiến cô vô cùng bực bội. Trong lòng không vui là thế, nhưng ngoài miệng cô vẫn phải ngọt ngào:

- Tâm trạng anh không tốt sao?

Bàn tay cầm ly rượu kề lên môi của Lưu Khả Uy hơi dừng lại, hắn quay sang nhìn cô lạnh lùng:

- Không phải việc của em.

Khóe mắt Na Na đỏ hoe, cô cảm thấy tủi thân vô cùng. Cô yêu hắn là vậy, vì hắn nhẫn nhịn là vậy, bất chấp là vậy, còn hắn vẫn cứ dửng dưng chẳng hề quan tâm cảm giác của cô. Cô cứ luôn tin rằng chỉ cần cô một lòng một dạ yêu hắn, nhất định có một ngày hắn sẽ hiểu và yêu cô nhiều hơn. Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, cô không biết bản thân còn phải đợi đến bao giờ. Càng nghĩ cô càng không làm chủ được cảm xúc, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, thi nhau trượt dài trên má cô.

Trình Huy mở cửa bước vào, hắn không nghĩ sẽ bắt gặp cảnh tượng như vậy nên bối rối không biết nên đi hay ở. Lưu Khả Uy tựa người vào thành ghế, giọng không rõ vui buồn:

- Cứ vào đi.

Na Na thấy có người tới, cũng vội vã chỉnh lại vai áo, lau sạch nước mắt trên mặt. Cảm thấy vẫn không ổn, cô đứng dậy quay sang Lưu Khả Uy nhỏ nhẹ:

- Em hơi mệt nên về trước.

Không đợi cho hắn kịp phản ứng cô đã bước nhanh ra cửa. Nhìn theo bóng dáng mỏng manh của Na Na, Trình Hựu thở dài. Từ trước tới nay chuyện tình cảm vẫn luôn khiến con người ta trở nên bế tắc như vậy.

- Cô ấy về chưa?

Lưu Khả Uy đột nhiên cất tiếng hỏi. Trình Hựu đờ đẫn hỏi lại:

- Anh hỏi cô nào?

Lưu Khả Uy mím môi:

- Ân Kiều!

Trình Hựu bừng tỉnh:

- Em vừa đưa giấy tờ cho chị ấy, chắc bây giờ chị ấy về rồi.

Nghe Trình Hựu nhắc đến giấy tờ của cô, Lưu Khả Uy cong khóe môi. Nghĩ tới bộ dạng xù lông của cô khi xem tới đống giấy tờ kia, hắn cảm thấy thích thú vô cùng.

- Hôm nay chị ấy có hỏi em...

Trình Hựu nhìn biến hóa trên mặt Lưu Khả Uy ngập ngừng nói. Lưu Khả Uy nhướn mày:

- Hỏi gì?

Trình Hựu bặm môi:

- Chị ấy hỏi có phải anh nhất định sẽ giữ lời hứa hôm...

Lời hắn chưa kịp nói hết, ly rượu trên bàn đã bị Lưu Khả Uy hất mạnh xuống nền đất vỡ tan. Bàn tay hắn xiết chặt vào nhau hiện rõ những đốt xương trắng xóa.

Có trời mới hiểu bây giờ hắn đang hối hận đến mức nào về lời hứa hôm nay. Hắn thật sự không muốn mất cô, hắn muốn nhìn thấy cô, muốn ở bên cô... Cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp cô nữa, hắn thật sự muốn phát điên ngay lập tức. Vậy mà cô vì cái gì, hết lần này đến lần khác chỉ muốn rời xa hắn.

- Tại sao cô ấy không chịu hiểu?

Ánh mắt hắn dày đặc bi thương, khe khẽ tự hỏi bản thân mình.

Nhìn khuôn mặt hiện lên nét đau đớn hiếm hoi của Lưu Khả Uy, Trình Hựu cười buồn. Hắn biết Lưu Khả Uy từ nhiều năm trước đã rất yêu Ân Kiều. Thế nhưng tình yêu của hắn quá tàn bạo, quá thê lương, quá nhiều mất mát. Yêu của hắn là phải giam cầm cô vĩnh viễn ở bên mình, là bắt cô phải phục tùng, là hành hạ thân xác cô. Nhiều năm đã qua mà hắn nào có hiểu, hắn càng làm như vậy thì trái tim của cô chỉ ngày càng chìm xuống vực thẳm.

***

Rời khỏi căn phòng trên lầu hai của Hồng Lạc, Ân Kiều đi thẳng tới nơi để xe của mình. Đặt túi đồ xuống ghế sau, cô tra chìa khóa vào ổ rồi đạp chân ga cho xe phóng vút ra đường lớn.

Khi đi đến đoạn cầu vượt dẫn sang khu Phượng Sơn, bất chợt cô thấy một cô gái trẻ ở bên kia đường đang hốt hoảng chạy trốn. Phía sau cô gái là một tốp đàn ông lố nhố đuổi theo. Sau vài giây phân tích tình huống, xác định chắc chắn đây không phải là một cái bẫy, cô bẻ tay lái cho xe quay tròn một vòng rồi tiến thẳng về phía cô gái kia.

Khi gần áp sát được mục tiêu, cô hạ cửa kính hơi ló đầu ra:

- Lên xe!

Lương Tĩnh đang chạy chối chết chợt thấy một chiếc xe màu đỏ lao tới. Cửa kính hạ xuống, cô còn chưa kịp nhìn rõ người bên trong mặt mũi thế nào đã bị giục lên xe. Lùi lại hai bước, cô hỏi trong hơi thở phập phồng:

- Chị là?

Ân Kiều nhìn xuống phía sau, thấy đám người kia sắp đuổi tới mà người trước mặt vẫn chần chừ. Nhíu mày, giọng cô cao lên vài quãng:

- Không muốn bị bọn chúng bắt được thì mau lên xe.

Lương Tĩnh theo ánh mắt Ân Kiều cũng ngoái nhìn phía sau, thấy bọn khốn kia đã tới rất gần. Không cần suy nghĩ thêm, cô nhanh tay mở cửa xe ngồi vào. Cánh cửa vừa đóng, Ân Kiều cho xe phóng vọt đi với tốc độ nhanh khủng khiếp. Nhưng dường như đám người kia không có ý định buông tha, qua gương chiếu hậu cô thấy có một chiếc ô tô màu đen đang bám theo xe cô.

Nói về khả năng lái xe Ân Kiều chính là một tay lái siêu đẳng. Mắt vẫn tập chung nhìn đường phía trước, cô mở miệng nhắc nhở Lương Tĩnh:

- Cài dây an toàn.

Lương Tĩnh tròn mắt nhìn cô rồi gật gật đầu. Bàn tay nhỏ nhắn kéo đai an toàn quàng qua người rồi chốt khóa. Thấy người bên cạnh đã thắt đai xong, Ân Kiều nhấn ga cho xe tăng tốc. Chợt cô nhớ ra đám thuốc nằm trong lọ thủy tinh vẫn đang ở trong xe, nếu đi tốc độ này sợ rằng chúng sẽ va chạm vào nhau vỡ hết. Vỗ mạnh tay vào vô lăng, cô cáu tiết:

- Chết tiệt!

Lương Tĩnh hơi giật mình, giọng lo lắng:

- Có vấn đề gì sao?

Ân Kiều lắc đầu hai cái, trong lòng bắt đầu suy tính. Chỉ còn cách duy nhất, cô thở dài thườn thượt đưa tay mở chiếc hộp cạnh ghế ngồi lấy ra một khẩu súng lục cùng ống giảm thanh. Một tay cô lái xe, tay còn lại lắp ống giảm thanh cùng lên cò súng với tốc độ siêu tốc.

Hạ cửa kính xuống, quan sát thấy đoạn đường phía trước không có khúc cua, cô giảm tốc độ, chèn tay lái. Sau đó nhoài quá nửa người ra bên ngoài, nhắm nòng súng về hướng bánh xe của chiếc xe phía sau.

Đám người phía sau đoán được mục đích của cô, nên cố ý lái xe chạy theo hình chữ S. Ân Kiều nhếch môi, mấy trò trẻ con này mà cũng đòi áp dụng với một xạ thủ như cô. Sau một tiếng "chíu" nhỏ kèm theo tiếng xì hơi khá to, tốc độ chiếc xe phía sau chậm dần rồi dừng hẳn.

Thấy mục tiêu đã bị hạ, Ân Kiều thu người trở lại bên trong. Tất cả các thao tác từ khi lấy súng cho tới khi trở lại của cô được hoàn thành trong vòng chưa đầy một phút. Lương Tĩnh ngồi bên cạnh há hốc mồm, lắp bắp không thành câu:

- Chị... biết dùng súng?

Ân Kiều liếc mắt nhìn Lương Tĩnh buồn cười:

- Trong trường hợp này cô nên tỏ ra sợ hãi và hỏi tôi tại sao lại có súng mới đúng, chứ sao lại có biểu tình phấn khích quá độ thế kia.

Lương Tĩnh bĩu môi:

- Thời nào rồi mà nhìn thấy súng là phải sợ chứ.

Ân Kiều nhún vai từ chối cho ý kiến, Lương Tĩnh thì cười khì:

- Chị thật giỏi. Cảm ơn chị đã giúp em.

Cất lại khẩu súng vào trong hộp, Ân Kiều cũng cười:

- Không có gì. Mà nhà cô ở đâu, cần tôi đưa về không?

Nói đến nhà Lương Tĩnh mới ngớ người, cô vội vàng quay sang phía cửa nhìn ra bên ngoài. Nhận ra con đường quen thuộc, cô nói với Ân Kiều:

- Cho em xuống đây được rồi.

Ân Kiều nhấn chân phanh, lái xe vào sát vỉa hè mới dừng lại. Lương Tĩnh tháo dây an toàn rồi mở cửa xe bước xuống. Bàn chân bị trầy xước khá nhiều nên bước đi của cô hơi xiêu vẹo, Ân Kiều ngồi bên trong thấy vậy hạ cửa kính xuống hỏi:

- Cô chắc là mình ổn chứ?

Lương Tĩnh gật lia lịa như gà mổ thóc:

- Em ổn.

- Vậy thì tốt.

Ân Kiều gật gù:

- Tôi đi đây. Bye.

Lương Tĩnh vẫy vẫy tay:

- Vậy sau này...

Cô còn chưa nói hết câu, chiếc xe đã phóng vút đi mất dạng.

- Đúng là một người kỳ lạ.

Nhìn theo bóng chiếc xe chỉ còn là một chấm nhỏ xíu, Lương Tĩnh lầu bầu, lắc đầu khó hiểu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đoãn Bích

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/15
Bài viết
123
Gạo
0,0
Chương 3:
Kể từ khi Lưu Khả Uy rời đi đã quá nửa tiếng đồng hồ, nhưng Ân Kiều vẫn còn ngồi trầm ngâm bên trong căn phòng.
Câu này bạn sửa lại đi, đọc thấy kì kì.
ngập sự chế diễu khó giấu.
cẩn thật từng thứ một
dưa tay xoa xoa
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 5

Hơn mười giờ sáng, nhiệt độ ngoài trời của thành phố Cao Hùng lên tới hơn 35 độ C. Cái nắng chói chang bao trùm lên cảnh vật xung quanh, khiến mọi người khó chịu vô cùng.

Bất chấp thời tiết oi bức, trên những con đường lớn các phương tiện giao thông với đủ loại khác nhau, tấp nập nối đuôi thành từng hàng ngắn dài. Các ki ốt bên vỉa hè, các trung tâm thương mại cũng chật kín người ra vào mua sắm. Các quán nước giải khát, quán ăn cũng hoạt động hết công suất để phục vụ nhu cầu của con người.

Khác với sự nhộn nhịp ở bên ngoài, trong phòng ngủ của một căn hộ ở chung cư Viên Lã, cửa phòng vẫn được đóng kín bưng. Ngoài tiếng đồng hồ kêu "tích tắc" nho nhỏ, cùng tiếng "rè rè" của máy lạnh thì không còn tiếng động nào khác.

Mấy con cá đuôi vàng ở trong bể dường như cũng chán sự im lặng này, nên quẫy mình liên tục khiến nước trong bể văng cả ra bên ngoài. Bình Bách Hợp trên bàn cũng âm thầm tỏa hương thơm, như nhắc nhở chủ nhân căn nhà về sự tồn tại của nó. Vậy mà người nào đó vẫn quấn chăn ở trên giường, ngủ say đến mức không biết trời đất là gì.

Chiếc điện thoại đặt bên cạnh đèn ngủ cũng không chịu nổi cảm giác không ai đoái hoài, bực tức rung lên hai tiếng rồi bắt đầu đổ chuông inh ỏi, khuấy động cả căn phòng im ắng.

Ân Kiều đang say giấc, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thì cau mày khó chịu. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, cô theo quán tính xoay người về phía tiếng động phát ra. Bàn tay nhỏ xinh vươn ra khỏi chăn lần mò, quờ quạng khắp nơi tìm kiếm.

Khi chạm được vào chiếc di động, cô nắm chặt lấy giơ lên trước mặt. Con mắt phải hơi he hé, nhận ra số máy quen thuộc cô di ngón trỏ ấn nhẹ vào phím xanh trên màn hình:

- Tôi nghe.

Vì vẫn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, nên giọng của cô trầm trầm rất cuốn hút. Trình Hựu ở đầu dây bên kia cười thành tiếng:

- Lợn nhà em dậy rồi mà chị vẫn còn ngủ sao?

Ân Kiều mở choàng mắt, cả người bật dậy như lò xo, giọng nói bén nhọn và to gấp mấy lần lúc nãy:

- Vậy cậu mau cút về nói chuyện với con lợn nhà cậu ngay cho tôi!

Trình Hựu nhịn cười đến mức cả người run rẩy:

- Thôi nào, thôi nào. Em mới đùa chút thôi à, không cần tức giận, không cần tức giận.

- Tức cái em gái cậu ấy!

Ân Kiều bực bội hất tung cái chăn trên người bước xuống giường. Cô đi chân trần đến bên cửa sổ, một tay cầm điện thoại, tay còn lại kéo tung tấm rèm trắng sang một bên. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu thẳng vào mặt, khiến cô hơi nheo nheo cặp mắt.

Tựa người vào khung cửa bằng gỗ nâu, cô nói tiếp:

- Mới sáng sớm đã tìm tôi là có chuyện quan trọng sao?

Trình Hựu tròn mắt:

- Sáng sớm? Chị mau mau nhìn lại đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi!

Ân Kiều nâng mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường:

- Hơn mười giờ chứ mấy.

Nghe vậy hắn hoàn toàn tắt tiếng, Ân Kiều nhếch môi:

- Cậu còn chưa nói là tìm tôi có chuyện gì kìa?

Nâng tay day nhẹ huyệt thái dương, với cô hắn thật sự hết cách.

- Tài liệu chị cần tra em vừa gửi qua mail cho rồi đấy.

- Còn gì nữa không?

Vừa hỏi Ân Kiều vừa nhấc chân đi về phía cửa phòng. Đặt bàn tay lên nắm khóa, cô xoay tròn rồi đẩy cửa bước hẳn ra bên ngoài.

- Hết rồi.

Hắn nhún vai trả lời ngắn gọn.

- Vậy tạm biệt.

Cô cũng ngắn gọn không kém rồi trực tiếp cúp máy, đồng thời bước nhanh xuống những bậc thang bằng đá cẩm thạch đen bóng.

Ở bên kia, Trình Hựu ngây người nhìn màn hình điện thoại hiện lên chữ kết thúc cuộc gọi, màu đỏ chói mắt. Lưu Khả Uy đứng bên cạnh cũng ghé mắt nhìn sang:

- Cô ấy cúp máy?

Hắn đờ đẫn gật đầu, Lưu Khả Uy thì cười phá lên như bệnh tâm thần. Nhìn Lưu Khả Uy cười một cách mất kiểm soát, hắn lắc đầu chán nản. Có lẽ Lưu Khả Uy và Ân Kiều là hai người quái dị nhất hắn từng gặp trên đời.

- Cậu xị mặt cái gì, muốn ăn đòn à?

Lưu Khả Uy ngưng cười, quay sang lườm hắn. Hắn vẻ mặt oan ức:

- Cho em xin, hết chị lại đến anh đòi đánh em. Đến chết yểu vì hai người mất.

Lưu Khả Uy cong môi ngồi xuống sofa, đưa tay với ly rượu trên bàn hắn nâng lên uống cạn. Đôi mắt hắn khép hờ hưởng thụ hương rượu lắng lại trong cổ họng, cánh môi khép mở theo nhịp:

- Phái người âm thầm bảo vệ cô ấy.

Dừng lại một chút hắn bổ sung thêm:

- Tuyệt đối không để cho cô ấy biết.

Trình Hựu gật gù tán thành. Thực ra dù Lưu Khả Uy không nói hắn cũng nhất định cho người theo sát từng bước đi của cô. Chỉ là...

Quay sang nhìn Lưu Khả Uy đang lâm vào trầm tư, trong lòng hắn cảm khái. Tên ngốc này trong tình yêu vẫn luôn hâm khùng như vậy, trách sao bao năm bên nhau Ân Kiều đối với hắn vẫn chỉ là một mảng lạnh lùng.

Bước tới ngồi xuống cạnh Lưu Khả Uy, hắn cũng tự rót cho mình một ly rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Vị nho thơm nồng tràn ngập vị giác khiến cơ thể hắn có chút thả lỏng.

Thật sự thì hắn vừa muốn Ân Kiều ở bên Lưu Khả Uy, lại cũng vừa không muốn. Nói như vậy là bởi vì hắn biết Lưu Khả Uy thật lòng yêu cô, sẽ lo cho cô thật chu toàn. Nhưng hắn cũng hiểu, nếu ở bên cạnh Lưu Khả Uy cô sẽ chẳng bao giờ có nổi một ngày vui.

Thôi thì vạn sự tuỳ duyên. Chỉ cần cô hạnh phúc thì dù là ở bên ai hắn cũng ủng hộ đến cùng. Ai bảo cô chính là người chị duy nhất của hắn!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lobohu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/6/14
Bài viết
189
Gạo
180,0
Bạn ở Hồng Lạc à? :) Hay thấy tên Hồng Lạc hay? Nếu là ở Hồng Lạc thì bắt tay nhé. ;;)
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên