Chương 8
Cuộc tuyển chọn người pha rượu của Thanh Diệp lần này diễn ra vô cùng hoành tráng. Ngoài việc mở rộng với quy mô toàn quốc, Đường Huyên cũng không hề tiếc tiền khi chọn địa điểm tổ chức tại Ái Sương, khách sạn năm sao đắt đỏ nhất thành phố. Kèm theo đó là mức lương cao ngất trời cùng đãi ngộ như thượng khách dành cho người được lựa chọn khiến bao kẻ mơ ước.
Cũng chính vì sự đầu tư quy mô như vậy, nên tất cả những người tự nhận mình là bậc thầy trong lĩnh vực pha rượu đều đổ xô về Ái Sương với mong muốn được vinh danh.
Khi Ân Kiều tới nơi, trời đã xế chiều. Mặt trời bắt đầu ngả dần về phía tây, những ánh nắng buông xuống xung quanh cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ sẫm.
Dù đã khá muộn, nhưng bên ngoài khu vực đăng ký tham gia cuộc thi tuyển vẫn đông nghịt người xếp hàng chờ tới lượt. Nhìn một màn này, Ân Kiều thở dài chán nản. Cô vốn rất ghét những nơi quá đông người, nó khiến cô càng cảm thấy bản thân chơi vơi giữa cuộc sống này. Nếu là mọi khi cô sẽ không ngần ngại mà quay về ngay lập tức, nhưng bây giờ cô không thể.
Siết chặt tay, cô rẽ đám đông len lỏi vào bên trong. Một vài người bị cô gạt sang một bên vô cùng khó chịu, quay ngoắt lại sừng sộ:
- Làm cái...
Chỉ là khi chạm tới ánh mắt cô, lời nói chưa kịp nói ra bị nghẹn chặt nơi cuống họng. Ân Kiều gật nhẹ đầu, giọng nói trong veo:
- Thật xin lỗi, tôi đang cần qua bên kia gấp.
Cô nôn nóng nhìn về phía chiếc bàn tiếp những người tới báo danh. Mấy người kia thấy vậy bừng tỉnh, vội vàng tránh đường cho cô đi qua.
- Cảm ơn.
Cô gật đầu lần nữa, rồi bước nhanh về phía trước. Đám người phía sau nhìn theo bóng dáng cô mà ngây ngẩn.
Cái cô tạo ấn tượng cho bọn họ không phải là khuôn mặt xinh đẹp, hay thân hình bốc lửa. Mà chính là đôi mắt trầm lặng cùng biểu cảm lãnh đạm của cô. Nhưng bản thân cô lại chẳng hề hay biết về điều đó, vẫn cứ luôn cho rằng mình chỉ là một kẻ vô hình trong mắt người khác.
- Cậu biết cô ấy là ai không?
Một gã thanh niên khuôn mặt bảnh bao quay sang hỏi người đứng bên cạnh.
- Lần đầu mới thấy.
Người đứng bên cạnh hắn lắc đầu trả lời, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng cô đang dần khuất dạng trong đám đông.
Bên ngoài đường lớn, một chiếc Lamborghini đời mới tách khỏi làn đường đi thẳng về phía cửa chính của Ái Sương, kéo theo vô số ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh. Vài người kiễng chân, nheo mắt cố gắng nhìn xuyên qua lớp kính đen đặc kia xem ngồi trong xe là nhân vật đình đám nào. Không để bọn họ tò mò quá lâu, cửa xe bật mở một cô gái mặc chiếc đầm đỏ vai trần lộng lẫy bước xuống xe.
Vừa nhìn thấy người mới tới, đám nhân viên bên trong khách sạn khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt chạy ra tiếp đón. Nhìn đám người vây quanh mình, khuôn mặt của xinh đẹp của cô gái vẫn thản nhiên như thể chuyện như vậy là đương nhiên.
Mọi người xung quanh đều đoán già, đoán non rằng cô gái này chắc hẳn không là diễn viên thì cũng là người mẫu. Nhưng bọn họ đâu ngờ rằng cái người mà bọn họ cứ đinh ninh là diễn viên hay người mẫu đó lại chính là Đường Huyên, đàn em nổi danh của Trương Vân Điền - kẻ cầm đầu một tổ chức xã hội đen.
Quăng chùm chìa khoá xe cho một nhân viên nam, Đường Huyên bước nhanh vào bên trong sảnh chính của Ái Sương. Đi bên cạnh cô là vị quản lý cấp cao của khách sạn, với khuôn mặt điềm đạm đầy căng thẳng.
- Đưa tôi đến chỗ Tô Vượng.
Đường Huyên giọng nói mềm nhẹ, nhưng chứa đầy uy quyền nói với người đi cạnh mình. Người quản lý kia rối rít gật đầu:
- Vâng, là lối này thưa cô.
Vừa nói, người quản lý vừa bước lên trước một bước dẫn đường.
Qua vài khúc ngoặt, một không gian được thiết kế theo cấu trúc quán bar hiện ra trước mặt bọn họ. Mấy người đang đứng túm năm, tụm ba nói chuyện nhìn thấy Đường Huyên vội tách ra chạy tới:
- Chị Huyên, chị tới rồi ạ!
Đường Huyên "um" nhẹ một tiếng, ánh mắt cô nhìn xung quanh một lượt đánh giá một lượt:
- Thế nào rồi, Tô Vượng đâu?
Nghe hỏi đến công việc, đám người đưa mắt nhìn nhau không biết nên trả lời thế nào. Một người mạnh dạn bước lên, giọng nói ồm ồm:
- Dạ thưa chị, anh Vượng đang ở bên trong ạ.
Nhìn phản ứng của đám người này, Đường Huyên biết vẫn chưa tìm được người cần tìm. Hơi gật đầu thay câu trả lời, cô lướt qua bọn họ đi tiếp về phía trước.
Bên trong một căn phòng rộng lớn, Tô Vượng uể oải ngồi ngáp ruồi bên quầy rượu. Trước mặt hắn là một gã thanh niên mặc quần áo sặc sỡ, đang cầm cái bình lắc rượu đưa qua đưa lại khá chuyên nghiệp. Nhưng nhiêu đấy vẫn chưa thể khơi được hứng thú trong hắn. Ngồi chầu trực mệt mỏi cả ngày trời, mà chỉ gặp được nhưng người có trình độ kha khá khiến hắn chán nản đến cực điểm.
Khi Đường Huyên bước vào nhìn thấy cảnh này, liền bật cười hài hước:
- Là thử rượu đến mức say luôn rồi sao?
Tô Vượng nâng mắt nhìn cô, cánh môi mỏng hơi trề ra:
- Em đang mong gặp được người làm em say từ sáng mà nào có thấy ma nào đâu.
Đường Huyên bước tới ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh hắn, bàn tay sơn móng đỏ trót gõ thành nhịp trên bàn:
- Thật sự là không có ai đủ tiêu chuẩn sao?
Tô Vượng thở dài thườn thượt, lắc lắc cái đầu của mình. Ánh mắt hẹp dài của hắn vẫn chăm chú nhìn gã thanh niên đang miệt mài pha rượu trước mặt. Đường Huyên cũng hứng thú, đưa tay chống cằm nhìn theo Tô Vượng. Bị hai người nhìn chằm chằm như vậy, gã thanh niên kia trở nên luống cuống. Bàn tay rót rượu ra ly của hắn run lun nhè nhẹ, khiến một vài giọt sánh ra ngoài.
- Xong rồi?
Đường Huyên nghiêng đầu hỏi gã, gã gật đầu lia lịa:
- Xong rồi, xong rồi. Mời chị dùng thử.
Vừa nói gã vừa đẩy cái ly thuỷ tinh chứa đầy chất lỏng màu phớt hồng về phía cô. Gã biết cô gái trước mặt gã chính là bà chủ của Thanh Diệp, là người có thể quyết định mọi thứ. Vậy nên khi cô nhấc ly rượu kề lên môi, tim gã đập nhanh gấp mấy lần bình thường, mồ hôi thì túa ra như mưa.
Sau một hồi trầm ngâm, Đường Huyên đặt cái ly trở lại trên bàn, giọng nói đầy thất vọng:
- Tay nghề còn kém hơn cả tôi.
Tô Vượng bật cười khanh khách, gã thanh nuên kia thì mặt đỏ nhừ. Nghe câu nói này của cô, gã cũng hiểu mình đã thất bại. Hơi cúi đầu làm tư thế chào, gã lầm lũi bước về phía lối ra.
Nhìn dáng vẻ thất thểu của gã thanh niên, Tô Vượng cảm thán:
- Cả đất nước Đài Loan mà không thể kiếm nổi một người có năng lực, thật tệ!
Đường Huyên nhìn hắn nháy nháy mắt:
- Cậu yên tâm, có chị đây ngồi cùng thì cậu sẽ gặp được người muốn gặp thôi.
Mặt Tô Vượng dài ra như cái bơm, khả năng "nổ" hơn cả bom bi của Đường Huyên khiến hắn nhiều phen chỉ có thể câm nín. Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nén tiếng thở dài, hắn áp mặt xuống mặt bàn gỗ bóng loáng của quầy rượu, giọng ỉu xìu như kẻ đói cơm:
- Cho người tiếp theo vào!