Chương 10: Kẻ thù gặp nhau đỏ con mắt
Miêu Miêu tiêu sái, sửa sang lại dáng vẻ, trên môi nở một nụ cười chuyên nghiệp chuẩn bị đẩy cửa tiến vào phỏng vấn, lại có một âm thanh vừa kích động vừa đay nghiến xuất hiện trong phạm vi năm trăm mét gần cô.
- Tại sao cô lại ở đây?
Miêu Miêu giật mình tìm kiếm địa phương phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một gương mặt hết sức quen thuộc, trong lòng không khỏi hung hăng lật bàn mà oán trách. Gặp quỷ a, mới vừa nghĩ đến liền xuất hiện đi. Nhìn bộ dạng hiện tại chắc chắn là muốn ăn tươi nuốt sống cô, nhưng cô cũng không phải là loại người thấy cường nhân liền sợ hãi đi.
- Đi xin việc nha! Tôi có hẹn phỏng vấn, đi trước vậy!
- Đứng lại.
Không để Tô Miêu kịp quay người đi, Lan Dạ nhanh tay chụp lấy khuỷu tay của Tô Miêu kéo cô về một góc nhỏ cách phòng tổng giám đốc khá xa.
Cô giỏi lắm, trước đó cô hứa gì với tôi, tại sao cuộc sống của tôi hiện tại lại biến thành như thế này?
Lan Dạ vừa nói, vừa hung hăng đẩy Tô Miêu vào vách tường, va một tiếng bịch, cả người Tô Miêu vừa đau vừa tức giận.
Chị còn nói, không phải trước đó Khang Húc đã không còn ghét bỏ chị và không đặt bẫy chị nữa rồi sao. Chắc chắn là chị ngu ngốc nên mới thành ra như thế này.
- Cô còn nói, cái gì là đặt bẫy, cái gì mà ghét bỏ. Hắn ta làm sao biết được chứ!
Nghe đến đây Tô Miêu chỉ cảm thấy muốn mổ xẻ đầu của Lan Dạ ra để mà nghiên cứu, thực là trong đó có phải hay không toàn đậu hủ hay không.
- Đừng nói đến việc kế hoạch cô bị người ta bắt thóp, ngay cả nhất cử nhất động của cô đều là bị theo dõi cô cũng không biết?
- Sao có thể chứ!...
Thở dài, bi ai a. Con người luôn tự cao tự đại là thế, luôn nghĩ rằng mình khôn khéo hơn người ta nên chưa từng nghĩ đến việc bị người ta bắt thóp. Các cụ trước đây đã dạy ‘‘Võ quýt dày có móng tay nhọn’’ quả là không sai a.
Được rồi, tôi nghĩ chị nên tự xem xét lại bản thân đi. Tôi còn phải đi phỏng vấn a.
- Khoan,...
Tô Miêu hưng phấn, da, cô đã phải chạy thật nhanh để thoát được cô ta nha. Thật phiền toái, nếu như sau này cô đi làm ở đây, có hay không suốt ngày đều đụng độ chị ra a. Nhưng suy nghĩ lại thấy được, chắc chắn chị ta sẽ không làm gì cô được, ai bảo chuyện hoang đường như vậy lại xảy ra trên đầu hai cô nha.
Xông thẳng vào phòng tổng giám đốc, bất chấp hình tượng thục nữ hay cả là nhân viên chưa chính thức, đến khi hoàn hồn Miêu Miêu mới phát giác ra hành động lỗ mãng của bản thân. Nhưng cũng thực may mắn, Miêu Miêu phát hiện rằng chủ nhân trong căn phòng không có ở đây a. Miêu Miêu nhanh chóng đóng cánh cửa lại, tiêu sái tiến vào chiếc ghế sô pha đặt ngay gần đó mà ngồi xuống, trong đầu vận chuyển lại quá trình vừa diễn ra, thầm nghĩ chắc rằng Lan Dạ sẽ không khờ dại mà tìm vào nơi này nha, dù sao chuyện chị ta trở thành tạp dịch là thật đi. Aizz, Tô Miêu trong lòng thắc mắc thật nhiều, xét về lí thì Trương gia không phải là một gia đình tầm thường, cớ gì Lan Dạ lại phải trở thành tạp dịch ở Trần Thị mà không trở về công ty gia đình, phải chăng có ẩn tình sâu xa trong này nữa nha.
Đang ngồi suy nghĩ miên man, bất chợt có một âm thanh vọng lại khiến Tô Miêu hồn về lại xác. Tô Miêu nhanh chóng đưa mắt ra phía cánh cửa gỗ để quan sát.
Chương 9<< >>Chương 11
Miêu Miêu tiêu sái, sửa sang lại dáng vẻ, trên môi nở một nụ cười chuyên nghiệp chuẩn bị đẩy cửa tiến vào phỏng vấn, lại có một âm thanh vừa kích động vừa đay nghiến xuất hiện trong phạm vi năm trăm mét gần cô.
- Tại sao cô lại ở đây?
Miêu Miêu giật mình tìm kiếm địa phương phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một gương mặt hết sức quen thuộc, trong lòng không khỏi hung hăng lật bàn mà oán trách. Gặp quỷ a, mới vừa nghĩ đến liền xuất hiện đi. Nhìn bộ dạng hiện tại chắc chắn là muốn ăn tươi nuốt sống cô, nhưng cô cũng không phải là loại người thấy cường nhân liền sợ hãi đi.
- Đi xin việc nha! Tôi có hẹn phỏng vấn, đi trước vậy!
- Đứng lại.
Không để Tô Miêu kịp quay người đi, Lan Dạ nhanh tay chụp lấy khuỷu tay của Tô Miêu kéo cô về một góc nhỏ cách phòng tổng giám đốc khá xa.
Cô giỏi lắm, trước đó cô hứa gì với tôi, tại sao cuộc sống của tôi hiện tại lại biến thành như thế này?
Lan Dạ vừa nói, vừa hung hăng đẩy Tô Miêu vào vách tường, va một tiếng bịch, cả người Tô Miêu vừa đau vừa tức giận.
Chị còn nói, không phải trước đó Khang Húc đã không còn ghét bỏ chị và không đặt bẫy chị nữa rồi sao. Chắc chắn là chị ngu ngốc nên mới thành ra như thế này.
- Cô còn nói, cái gì là đặt bẫy, cái gì mà ghét bỏ. Hắn ta làm sao biết được chứ!
Nghe đến đây Tô Miêu chỉ cảm thấy muốn mổ xẻ đầu của Lan Dạ ra để mà nghiên cứu, thực là trong đó có phải hay không toàn đậu hủ hay không.
- Đừng nói đến việc kế hoạch cô bị người ta bắt thóp, ngay cả nhất cử nhất động của cô đều là bị theo dõi cô cũng không biết?
- Sao có thể chứ!...
Thở dài, bi ai a. Con người luôn tự cao tự đại là thế, luôn nghĩ rằng mình khôn khéo hơn người ta nên chưa từng nghĩ đến việc bị người ta bắt thóp. Các cụ trước đây đã dạy ‘‘Võ quýt dày có móng tay nhọn’’ quả là không sai a.
Được rồi, tôi nghĩ chị nên tự xem xét lại bản thân đi. Tôi còn phải đi phỏng vấn a.
- Khoan,...
Tô Miêu hưng phấn, da, cô đã phải chạy thật nhanh để thoát được cô ta nha. Thật phiền toái, nếu như sau này cô đi làm ở đây, có hay không suốt ngày đều đụng độ chị ra a. Nhưng suy nghĩ lại thấy được, chắc chắn chị ta sẽ không làm gì cô được, ai bảo chuyện hoang đường như vậy lại xảy ra trên đầu hai cô nha.
Xông thẳng vào phòng tổng giám đốc, bất chấp hình tượng thục nữ hay cả là nhân viên chưa chính thức, đến khi hoàn hồn Miêu Miêu mới phát giác ra hành động lỗ mãng của bản thân. Nhưng cũng thực may mắn, Miêu Miêu phát hiện rằng chủ nhân trong căn phòng không có ở đây a. Miêu Miêu nhanh chóng đóng cánh cửa lại, tiêu sái tiến vào chiếc ghế sô pha đặt ngay gần đó mà ngồi xuống, trong đầu vận chuyển lại quá trình vừa diễn ra, thầm nghĩ chắc rằng Lan Dạ sẽ không khờ dại mà tìm vào nơi này nha, dù sao chuyện chị ta trở thành tạp dịch là thật đi. Aizz, Tô Miêu trong lòng thắc mắc thật nhiều, xét về lí thì Trương gia không phải là một gia đình tầm thường, cớ gì Lan Dạ lại phải trở thành tạp dịch ở Trần Thị mà không trở về công ty gia đình, phải chăng có ẩn tình sâu xa trong này nữa nha.
Đang ngồi suy nghĩ miên man, bất chợt có một âm thanh vọng lại khiến Tô Miêu hồn về lại xác. Tô Miêu nhanh chóng đưa mắt ra phía cánh cửa gỗ để quan sát.
Chương 9<< >>Chương 11