CHƯƠNG 2: KHỞI ĐẦU (phần 2)
Khi cảm nhận thấy những luồng hơi lạnh của nó chỉ còn ngay sau gáy, tôi đã biết mệnh mình đã đến hạn. Thầy tôi đã dạy gì nào, phải biết giới hạn của bản thân. Tôi đích thực đã đến cuối chặng đường rồi.
Chợt có một luồng gió lạ thổi thốc tới từ phía sau tôi, dưới hình phản chiếu của nền đường nhựa và ánh đèn neon màu vàng sậm, tôi thấy bóng của một sinh vật kỳ lạ và khá gớm ghiếc đang giơ thanh kiếm to chém một được ngọt lừ khiến con ma sau lưng tôi đứt làm đôi rồi hoàn toàn biến mất.
Lúc tôi nghe thấy tiếng chân nặng nề chạm xuống nền đường lát nhựa thì tôi đã biết, con ma truy đuổi tôi lúc nãy đã thực sự bị tiêu diệt. Điều làm tôi tò mò lúc này là, người sau lưng tôi là ai? Người đó chắc hẳn là một Ma giới Hộ thần. Tôi có nên quay lại cảm ơn người ta một câu vì đã cứu mạng mình không nhỉ? Các trưởng lão có nói những tên đó không hiểu tiếng người đâu. Điều đó khiến tôi có chút băn khoăn.
- Một Thiên giới Đạo nhân sao còn ở lại để bị đuổi trối chết? Thật đúng là vô dụng!
Tôi nghe thấy tiếng người đó nói, các trưởng lão sai rồi, bên Ma giới có thể hiểu được tiếng người, họ còn nói được cả tiếng người nữa cơ.
Tôi lắp bắp nói:
- Tôi… tôi xin lỗi.
- Còn tưởng các người đã giam nó lại rồi chứ? Sao nó lại còn chạy rông như thế này?
- Tôi… tôi xin lỗi. – Tôi lặp lại lần nữa mà lòng tự nghĩ, đó là lỗi của tên lập kết giới chứ, tôi chỉ lo nhiệm vụ tìm kiếm, sao phải xin lỗi hộ.
- Haizz, thật rõ là mất hứng. – Người đó vác thanh kiếm lên vai rồi quay người đi. Đến lúc này tôi mới quay người lại nói:
- Tôi… tôi cảm ơn!
Bước chân người đó khựng lại. Dưới ánh đèn đường, tôi thấy các thầy của mình ít nhất nói đúng được việc: Ma giới Hộ thần không giống người. Bọn họ toàn thân là bọc kim loại, với gương mặt gớm ghiếc tựa như sư tử lai chó sói và răng nanh sắc nhọn lộ ra trông cực kỳ hung hãn.
Tôi chỉ kịp nhìn được nửa gương mặt của người đó lúc nghiêng người quay lại liếc nhìn. Người kia không thèm nhìn tôi nữa rồi hoàn toàn quay người đi bảo:
- Cô đang lảm nhảm cái gì thế?
- Ờ, thì… – Tôi lúng búng ngậm hột thị, không biết nói gì.
Đến lúc nghĩ ra có thể nói được gì thì người đó đã hoàn toàn biến mất rồi.
Tôi thở dài, cảm thấy hơi tiếc. Dường như những người của Ma giới Hộ thần không phải dạng dữ tợn hay khó gần như tôi vẫn thường được học cho lắm.
***
- Vụ tai nạn tối qua chỉ là một điều đáng tiếc thôi ạ. – Tôi đứng giải trình trước Hội đồng. Bọn họ đã biết việc tôi rút về muộn hôm qua.
Tôi trình bày cặn kẽ lại việc cẩn thận thế nào và sau đó thì xảy ra sự cố làm sao. Dĩ nhiên Hội đồng không thể bắt bẻ được tôi bởi lẽ chúng tôi phải giữ bí mật khi làm nhiệm vụ.
Tôi cảm thấy cái chết của mấy thanh niên kia không phải là vấn đề mà tôi bị triệu gọi. Hình như câu hỏi cuối cùng, mục đích thực sự của cuộc giải trình đã xuất hiện:
- Vậy hôm qua, em có tiếp xúc với Ma giới Hộ thần nào không?
Tôi hơi ngỡ ngàng một chút rồi tự tin vào trình độ nói dối của mình:
- Em… không ạ! Tối qua, sau khi kết giới bị phá hủy, em vội vàng bỏ chạy nhưng một quãng sau, thấy không còn âm khí nữa, em quay lại thì nhận ra con ma đó đã bị phong ấn rồi.
- Em đích thực không nhìn thấy Ma giới Hộ thần nào ở quanh đó?
Tôi lắc đầu mạnh dạn khẳng định:
- Em không nhìn thấy bất cứ ai cả.
Quả nhiên, lời nói của tôi đủ thuyết phục. Cả Hội đồng sau đó cũng tha cho tôi về nhà. Nói thực thì tôi chỉ muốn mọi thứ xong cho nhanh bởi buồn ngủ lắm rồi.
Tôi năm nay 20 tuổi. Cái tuổi lẽ ra ở đất nước này phải đi học đại học, phải thế nọ thế kia… Nhưng tôi không phải là con người. Từ khi sinh ra đã vậy, từ thời tổ tiên tôi cũng vậy. Gia tộc chúng tôi là Thiên giới Đạo nhân, mà một trong 5 gia tộc lớn được lựa chọn để hiến tế cho các Phúc thần. Thứ chúng tôi học không phải là những môn Toán, Văn, Lý, Hóa … như những đám trẻ bình thường khác. Từ khi ra đời, chúng tôi xác định là phải học bùa chú, phép thuật, kết giới, trận pháp… ngoài ra, một số đứa trong bọn tôi còn có thêm kỹ năng hỗ trợ. Tôi là một trong những đám hiếm có khó tìm ấy. Nói theo cách của loài người, khả năng của tôi là ngoại cảm. Tôi có thể thông qua giấc mơ để xuất hồn khỏi xác, đi đến những nơi khác nhau để tìm kiếm thông tin. Lẽ dĩ nhiên, phải rất khó khăn mới có thể đạt đến trình độ của một người hỗ trợ chuyên nghiệp. Thường thì bố mẹ tôi không thích tôi đạt đến điều đó bởi lẽ, khi đã là một người hỗ trợ chuyên nghiệp, người đó sẽ phải hoạt động một mình cùng một Ma giới Hộ thần nào đó thành một cặp theo truyền thống từ bao đời nay. Dù rằng, cả hai bên, chẳng ai ưa ai và chẳng ai muốn giữ cái truyền thống đó cả.
Vừa về đến nhà là tôi đã lăn ra giường vì mệt mỏi. Liếc nhìn đống ghi chú trên đầu mình, tôi cảm thấy chán nản. Buổi chiều tôi phải đi học.
Như đã nói, chúng tôi không cần học hành để rồi tìm công việc kiếm tiền vất cả như những con người kia. Chúng tôi là người đại diện của Phúc thần, nhiệm vụ của chúng tôi chỉ có đơn giản là bảo vệ con người khỏi ma quỷ. Còn lại đâu chúng tôi không cần phải lo lắng về kinh tế, ăn ở, tiêu pha làm chi. Phải, chúng tôi là những đại gia mà tiền toàn từ trên trời rơi xuống không có gì phải lo lắng cả.
Thế thì tôi phải đi học làm cái khỉ gì chứ? Bởi lẽ tôi cần một cái vỏ bọc cho hoàn hảo, cho xứng với vỏ bọc của bố mẹ tôi đã có. Người được trở thành một Giám đốc thành đạt, người thì là một Giảng viên ưu tú… Dĩ nhiên một đứa con chuyên đi bắt ma như tôi cũng phải xứng đáng với những gì được tổ tiên để lại cho chứ!
Học viện mà tôi theo học, thực chất cũng chỉ là cái vỏ bọc nốt. Đó là nơi những Thiên giới Đạo nhân tập sự như chúng tôi theo học, ít nhất để tránh ánh mắt kỳ thị soi mói của người đời như kiểu sao 20 tuổi rồi còn nằm ì ở nhà không học hành cũng chẳng làm việc, dù rằng chúng tôi vẫn thực sự vất vả học những thứ còn khó hơn cả mấy môn của Bộ Giáo dục hay làm việc xuyên đêm vất vả vô cùng.
***
Đường đi tầm trưa vắng vẻ, ít nhất không có cái cảnh khói bụi và tắc đường chật cứng. Tôi vẫn phải khẩu trang và áo chống nắng lớp trong lớp ngoài vì cái sự oi bức, nắng nôi của mùa hè. Học viện cách nội thành khá xa vì nó mới được xây dựng để phục vụ đám “con cháu” nằm nhà chơi dài như chúng tôi trong khi đất đô thị bị quy hoạch hết chỗ, buộc phải cho lên tít vùng “xa xôi” như Láng Hòa Lạc. Thực ra chỉ là đường đi hơi xa một chút chứ lên trên đó cũng vừa rộng vừa thoáng nên tôi thích hơn so với việc nếu bị ném vào bất cứ cái đại học nào trong nội thành.
Vừa bước vào lớp, tôi đã thấy chỉ có lèo tèo vài mống. Nhiều lúc tự hỏi có thể tự do nghỉ ở nhà thì lại cứ muốn chăm chỉ vác xác tới nơi chỉ có ngồi để chờ đến giờ về làm chi. Vì không để mấy ông bà hàng xóm tọc mạch quanh khu nhà tôi chỉ trỏ con nhỏ suốt ngày nằm nhà trốn học chăng??
- Lam, cậu nhận được nhật lệnh đó! Lên phòng hiệu trưởng đi! – Vân, cô bạn lớp trưởng nhìn tôi và nói với vẻ thờ ơ. À, dù sao thì nhiệm vụ của cô ấy cũng chỉ là vậy thôi mà.
Tôi lại cắp cặp đi lên trên phòng hiệu trưởng khi chưa kịp ngồi xuống chỗ.
Cuối cùng thì thứ tôi nhận được lại là một xập tài liệu dày cộp mà nhiệm vụ của tôi là trong cả chiều nay nghiên cứu hết chúng nó.
Những vụ mất tích của 10 trẻ em trên vùng Lai Châu, Tây Bắc xa xôi; liên quan gì tới tôi ở Hà Nội chứ? Bọn họ muốn tôi hỗ trợ để xác định được lũ trẻ ở đâu. Một chuyện quan trọng như vậy, lại giao cho tập sự như tôi làm.
Tôi biết mình không phải là kẻ có năng lực ngoại cảm duy nhất hay là mạnh nhất. Xét về mạnh, tôi không thể bằng cô Hiệu phó, còn duy nhất thì lại xác định chắc chắn là không. Vậy điều gì khiến họ muốn tôi làm?
Tôi lại nhớ đến việc mẹ thường cằn nhằn tôi nên ít tập luyện khả năng hỗ trợ đó đi như lo sợ điều gì. Không nhẽ đây là phi vụ lựa chọn người hỗ trợ chuyên nghiệp? Tôi nhớ đến chị họ mình, tên Nguyệt cũng trở thành người hỗ trợ chuyên nghiệp ở tầm tuổi như tôi hiện giờ. Liệu có đúng là Hội đồng đang tính làm chuyện đó không nhỉ?
Tôi tự hỏi nếu thật là như vậy thì nên làm sao? Nếu như thực sự tôi được công nhận và phải bắt cặp công việc với một Ma giới Hộ thần nào khác?? Tôi biết phải làm sao??
Nói gì thì nói, tôi vẫn phải thực hiện nhiệm vụ được giao. Đó là một trong những bài học cơ bản. Viện nguyên lão đã giao nhiệm vụ gì, người nhận được nhật lệnh chỉ có gật, không có quyền lắc. Tôi đành phải thực hiện hết mình và cầu trời năng lực của mình quá kém không đủ chỉ tiêu để trở thành dân chuyên nghiệp được.
***
Thực chất, tổ chức của chúng tôi ngày xưa giống với tổ chức ở bên Trung Quốc hơn… Tuy nhiên khi người Pháp sang, một số linh mục của họ cũng đồng thời là những người được chọn, họ được gọi bằng cái tên khác so với chúng tôi nhưng chức năng thì tương đương như vậy, đã tiến hành một vài cải cách. Nhất là khi một vài con Terror bên đó đã “vượt biên” thành công nhờ bám vào các tàu buôn trên biển – nơi ảnh hưởng kết giới yếu nhất. Cũng vì thế, hai phía kết hợp với nhau, dần dần tổ chức của chúng tôi học tập theo cách bố trí của người Pháp để có vẻ hiện đại và dân chủ hơn… À, theo đúng kiểu “có vẻ” thôi nhé!
Vùng Tây Bắc thực sự đúng là nơi lam sơn chướng khí, tà khí nơi này hơi quá so với sức chịu đựng của một con bé thành thị như tôi. Nói gì thì nói, Hà Nội cũng được trấn yểm bởi nhiều trận pháp từ thời Cao Biền, nên ma khí không mạnh. Nhưng nơi đây thì đúng là một địa điểm đối lập. Tôi gần như buồn nôn và muốn ngất đi… Chỉ là dạng linh hồn, sức chịu đựng của tôi càng kém hơn gấp vạn.
Lần mò trong khu rừng già dày đặc sương mờ…. bước chân tôi thấp thỏm vì trời tối. Tự nhiên tôi hối hận đến đây vào buổi tối làm gì? Tôi hoàn toàn có thể ngủ vào ban ngày để đến đây lúc có ánh nắng ấm áp và đất trời sáng sủa hơn.
Tiếng thở phì phò và mùi hôi bốc lên nồng nặc. Nơi đây lấp đầy đám ma quỷ đang hoạt động, cũng may chúng chỉ là loại tiểu yêu, chỉ cần cẩn thận, tôi sẽ không gặp nguy hiểm với chúng. Nếu linh hồn của tôi bị tổn thương thì chắc chắn thể xác tôi ở nhà cũng không có yên lành gì. Tôi còn nhớ chuyện kể về một tiền bối có cùng năng lực như tôi khi đi trinh sát chẳng may để bọn ma phát hiện và bị tấn công, kết quả tổn hao linh hồn quá nặng, không thể qua khỏi. Người đó chết ngay trên chiếc giường êm ái, ấm áp, trong khi cảnh sát không thể giải thích được vụ án vì sao, đành kết luận là tự tử. Nghĩ đến thế, tôi không khỏi rùng mình và tự trấn an: “Không sao… không sao… Chắc số mình không xui thế đâu!”. Vừa nghĩ thế song, ánh nhìn sáng quắc của một con ma rừng lóe lên xuyên đến phía tôi khiến tôi giật mình: “Không nhẽ số mình xui thật như vậy?”
Nhưng không, đúng là được Phúc thần hiển linh thương xót, thứ bị chú ý không phải là tôi mà là thứ khác… à không, là người khác. Tôi ngạc nhiên khi thấy có một người đang lần mò trong rừng như vậy. Nhìn cách di chuyển của con ma rừng kia, tôi biết, người đó đang là mục tiêu của nó.
Ở dạng linh hồn, tôi di chuyển dễ dàng hơn hẳn. Chỉ một cái nhún nhẹ là đủ bay vút lên không trung, vụt nhanh hơn cơn gió, và cũng chỉ cần muốn là tôi có thể chạm vào bất cứ thứ gì, bất kỳ ai.
Tôi đẩy người kia ngã ngào xuống đất đồng thời ném hình nhân thế mạng trong người ra và niệm chú. Hình nhân đó biến thành một người cao lớn bằng người thật và chạy đi hướng khác thu hút sự chú ý của con ma rừng kia.Tiếng động sột soạt tiếp theo là một đàn ma rừng đuổi theo con hình nhân tội nghiệp.
Tôi vẫn phải đè chặt người kia xuống đất vì sợ người đó ngã xong lại lóp ngóp bò dậy thì phí công tôi dụ đám ma kia ra chỗ khác. Đến khi thấy đã an toàn, tôi mới định đứng dậy nhưng không được. Tôi nhận ra tay mình đã bị người kia giữ chặt. Trong đêm tối, tôi không thể nào nhận ra được người kia là ai? Tôi chỉ hoảng hồn lo lắng rằng: liệu mình có phải cứu nhầm kẻ không nên cứu??
- Cảm ơn!
Tôi nghe thấy tiếng của người đó nói. Đó là giọng của một người con trai, nghe có chút bỡn cợt.
Hết chương 2