Lạc tộc thiếu chủ - chương 3- Linh căn - tư chất-công pháp
Một ngày trong năm thứ hai ở Lạc Tộc, Lâm Phong ngồi trên một hòn đá, mắt nhắm nghiền. Như thường lệ hắn đang nghe một khúc nhạc. Những năm này Nguyên Hạo chỉ truyền đạt cho Lâm Phong ba thứ, nhận thức, ngôn ngữ và âm luật.
Nhận thức thế giới để sinh tồn, để biết được mình đang sống ở đâu và cần làm gì, ngôn ngữ là để giao tiếp, không chỉ ngôn ngữ Lạc tộc mà một loạt ngôn ngữ khác nghe nói là của các tộc ở nội đô. Về âm luật Nguyên Hạo nói bản thân nó là một loại phép thuật, có sức mạnh vô hình, trường phái tu luyện của âm luật lại rất khác, cho dù bất kỳ loại linh căn nào chỉ cần có cảm âm là có thể phát triển. Hơn nữa sóng âm tác động vào cơ thể nhẹ nhàng và chậm rãi hơn, cho nên trước khi thân thể của Lâm Phong đủ tốt để tu luyện, Nguyên Hạo hằng ngày dùng âm thanh cải tạo cơ thể hắn, đồng thời dạy cho hắn về âm luật.
Còn về khi nào cơ thể Lâm Phong đủ tốt.
Chính là hôm nay.
Trẻ con ở thế giới này, muốn bắt đầu tu luyện thì phải có linh trí nhất định, như phàm nhân năm đến bảy tuổi mới có thể đến lớp, bọn trẻ cũng cần từng ấy thời gian mới có thể nhận thức văn tự, hiểu được công pháp. Lâm Phong thì không cần, linh trí của hắn vốn đã hơn hai mươi tuổi, tuy cơ thể bé con nhưng nhận thức không thành vấn đề. Trên lý thuyết lúc hắn học xong ngôn ngữ là có thể lĩnh hội tâm pháp. Chỉ là lo ngại cơ thể hắn quá nhỏ, trời sinh lạc tộc lại mảnh mai hơn các tộc khác, đứa bé vài tháng cũng không thể ngồi thiền, hấp thụ linh khí, cho nên Nguyên Hạo mới phải dần dần cải tạo cơ thể hắn, đến khi xương cốt chắc chắn mới bắt đầu truyền thụ.
Đẳng cấp tu luyện của bán yêu tộc có đôi chút khác với nhân tộc phân chia theo các cấp tương ứng. Nhập linh tương đương luyện khí kỳ, tụ linh tương đương với trúc cơ kỳ, kết linh và hóa linh thì tương đương với kết đan và nguyên anh. Sau đó sẽ là Hóa Thần phi thăng.
Muốn tu luyện, đầu tiên phải có Linh Căn. Linh căn cơ bản có năm thuộc tính. Kim-Mộc-Thủy-Hỏa-Thổ. Người mang càng nhiều linh căn trong người tu luyện càng hỗn tạp và khó thăng tiến. Ví như ngũ hành linh căn và tứ linh căn được gọi là ngụy linh căn cơ bản chục người mới có người tụ linh (trúc cơ) thành công. Còn về kết linh, kết đan, theo Nguyên Hạo nói, cả cao nguyên này chưa từng có tu sĩ kết linh - kết đan ngũ linh căn nào. Tam Linh căn thì có thể gọi là vừa đủ, song linh căn tương đối hiếm và tu luyện xác xuất trúc cơ gần như là trăm phần trăm. Riêng đơn linh căn hay gọi là thiên linh căn, chính là thiên tài, một mực tu luyện từ luyện khí đến kết anh không gặp bình cảnh gì. Nhưng đó là kết anh của nhân tộc và yêu tộc, còn hóa linh của bán yêu tộc thì chưa từng gặp qua. Dạng thiên tài như thiên linh căn, chỉ cần xuất hiện, cả đại lục, các đại môn phái sẽ tranh giành nhau không ngớt. Còn loại cực hiếm là biến dị linh căn như Băng, Lôi, Huyễn, Thạch... thì đừng nói, các đai năng sẽ đến cầu xin ngươi đi tu đạo.
Về linh căn, Nguyên Hạo đã xác định Lâm Phong là tam linh căn không sai, tư chất vừa đủ, không quá tốt, không quá tệ. nhưng nếu tàn tán tụ linh thì vẫn không thành vấn đề. Về tuệ căn tức là độ lãnh ngộ thì phải vào quá trình tu tiên mới biết được.
Hôm nay, Nguyên Hạo đem Lâm Phong đến tế đàn Lạc Tộc để kiểm tra thứ cuối cùng, chính là "thể chất". Với yêu tu và bán yêu, thể chất có thể nói là quan trọng ngang ngửa với Linh căn.
Linh căn liên quan trực tiếp đến công pháp- thuật Pháp. Công Pháp là biện pháp tu luyện đưa linh lực theo loại linh căn vào người, từ đó lấy linh lực thi triển Thuật Pháp. Như ở nhân tộc từ công pháp mới có thể lựa chọn thuật pháp thích hợp, thậm chí cho dù ngươi có thể chất đặc biệt thì cũng chỉ liên quan đến công pháp mà thôi.
Yêu tộc và bán yêu tộc thì khác, ngươi cũng sẽ dùng linh căn để chọn công pháp, từ công pháp đó cũng có thể học thuật pháp, nhưng có một bộ phận thuật pháp của yêu tộc lại không liên quan đến công pháp và linh căn. Như hồ yêu và bán hồ yêu , trời sinh là thiên sinh mị cốt, thích hợp tu luyện các thuật mê hoặc. Tộc sói có thiên sinh tam nhãn, và thiên sinh cường thể... Xác xuất thể chất tốt trong yêu thú đa số là cao, dù sao đó cũng là thiên phú, nhưng trong bán yêu thì không lạc quan vậy. Thường thì chỉ bằng một phần ba, một phần năm so với yêu tộc.
Thể chất đặc thù của lạc tộc là hư không cốt và linh mẫn giác quan.
Hư không cốt cách, cả người tựa khói sương. Người mang thể chất này xương cốt trên người tu vi càng cao sẽ càng cô đọng, cuối cùng rỗng bớt phần tâm, cực kỳ thích hợp tu luyện các thuật pháp tốc độ như kiếm thuật, đoản đao, vũ đạo. Hơn nữa từ trong người có như không tỏa ra khí tưc nho nhã ôn hòa, làm người bên cạnh dễ chịu. Cũng có nữ tu lạc tộc tu luyện thành công thuật pháp của yêu hồ, chứng tỏ thể chất này cũng thích hợp tu luyện mị thuật.
Linh mẫn là thiên về cảm nhận linh khí, khí tức giao tiếp vạn vật. Loại thể chất này cực kỳ thích hợp tu luyện hồn thú và nuôi dạy linh thú, ngoài ra còn dễ phát triển thần thức, một khái niệm vô cùng quan trọng của tu sĩ có tác dụng cực tốt cho hỗ trợ tu luyện và đấu pháp.
Đa số nữ tu Lạc tộc nếu may mắn sẽ có hư không cốt, nam tu may mắn sẽ có linh mẫn thể chất. Cũng có người có cả hai, nhưng thế hệ trưởng lão này vẫn chưa thấy qua.
Trẻ con lạc tộc bảy tuổi sẽ được đến tế đàn kiểm tra tư chất. Tế đàn của lạc tộc là một hệ thống đài cao lơ lửng trên không bằng đá, kết nối với một hang động.
Sáu tảng đá hình chóp ngược bay xung quanh một tảng đá to mười hai cạnh, trên mặt bằng đá khắc chìm một loạt hoa văn tròn. chính giữa là một ngôi sao. Lâm Phong là lần thứ hai đến đây, lần đầu hắn được "tiếp dẫn" đến lạc tộc cũng là tại nơi này, không khỏi có chút cảm gíac khó tả.
Nguyên Hạo ra hiệu cho hắn đến chính giữa vòng tròn. Lâm Phong ngồi xuống. Nguyên Hạo thả ra một cái pháp khí như chiếc vòng. Chiếc vòng to ra, rơi xuống, bao lấy chỗ Lâm Phong. Hắn cảm nhận có một dòng khí ấm áp ôm lấy cơ thể mình. Bên dưới, ánh sáng vàng nhạt chạy theo các khe khắc chìm rồi lan tỏa ra các cạnh đá, bắn về phía các khối chóp xung quanh.
Linh căn khảo nghiệm.
Một quả cầu đỏ hiện lên trên một khối chóp, một quả cầu lam hiện lên trên một khối chóp khác, một quả màu nâu nữa, Thủy - Hỏa - Thổ, tam linh căn không sai.
Vốn không bất ngờ gì với linh căn của Lâm Phong, thứ Nguyên Hạo mong đợi hơn đang dần dần xuất hiện. Một loạt tia sáng đang ngưng tụ bên trên vòng tròn pháp khí. Hư ảnh tạo thành một con hạc trắng, đang đứng một chân, một chân nhất lên, mắt nhắm nghiền.
Bạch hạc là hình ảnh tượng trung của lạc tộc cũng thể hiện tư chất của người được khảo nghiệm. Con hạc chầm chậm mở mắt, đôi mắt màu xám pha với xanh lục cực kỳ mỹ lệ, phát ra ánh sáng nhu hòa. Nguyên Hạo chợt nhoẻn miệng cười. Mắt hạc bình thường có màu đen, nếu mắt hạc hiện màu xám xanh chứng tỏ người được khảo nghiệm có linh mẫn thể chất.
Nguyên Hạo vốn không hi vọng nhiều về việc Lâm Phong có thể chất tốt, dù sao các dạng thể chất này cũng là mười người có một. Nhưng có thể chất đương nhiên là tốt hơn rất nhiều, linh mẫn liên quan đến ngộ tính, ngộ tính tốt học thuật pháp sẽ tốt. Đúng lúc hắn đang suy nghĩ, hạc trắng bỗng dang cánh, bay lên cao, cánh hạc tạo thành một đường vẽ cong hoàn mỹ trên không trung, thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển như không xương.
Nguyên Hạo không nhịn được cười lớn, miệng thốt lên.
-Hư không cốt cách, tốt, thật sự quá tốt.
Hạc trắng có thể bay lượn ,tức là người tham gia khảo nghiệm có hư không cốt cách, hai loại linh thể trên một người, đời này hắn cuối cùng cũng gặp. Vốn đang lo ngại trọng trách hắn gửi gắm cho Lâm Phong sẽ có chút khó khăn, nhưng bây giờ thì không còn nữa. Một tu sĩ tam Linh căn có thể tu luyện sẽ rất chậm, nhưng Nguyên Hạo không ngại, thể chất của Lâm Phong tốt như vậy, tu luyện thuật pháp chắc chắn so với cùng cấp tu sĩ sẽ không có đối thủ.
Nguyên Hạo thật cao hứng, hắn cao hứng đến mức không để ý, Lâm Phong đang nhìn về phía tảng đá hình chóp góc thứ sáu trên tế đàn. Ở góc chóp đó, vạn năm qua trên hòn đá chưa từng có quả cầu sáng nào bay lên, năm tảng còn lại là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, riêng nó, không ai biết là gì, tồn tại im lìm cả vạn năm. Nhưng hôm nay, ngay lúc này, cho dù Nguyên Hạo không thấy gì, nhưng Lâm Phong thấy. Một quả cầu thủy tinh trong suốt bay lơ lửng, bên trong nó là một sợi lông vũ hình thoi dài với hoa văn xanh nhạt. Qủa cầu chầm chậm xoay tròn, nó thu hút ánh nhìn của Lâm Phong.
Trước mặt hắn một loạt tia sáng hiện lên, phát thảo một tấm ảnh, tấm ảnh vô cùng quen thuộc. Một nam thanh niên đầu đội mũ miệng lạc tộc, tai xỏ vài chiếc khuyên, ngực để trần hiện lên những hình xăm màu xám trắng. Một tay hắn ta nâng lấy quả cầu có chứa lông vũ, tay còn lại cầm kiếm, đầu cúi xuống-The Magician- Một lá bài hắn từng vẽ, giống mà không giống, lơ lững trước mặt hắn.
Nguyên Hạo hoàn toàn không thấy thứ đó, hắn đang chờ đợi khoảnh khắc sau cùng. Bạch hạc và các quả cầu sáng sẽ nhập vào người lâm phong, đưa hắn tiến nhập giới tu sĩ.
Đúng vậy các quả cầu lao về phía trước Lâm Phong ,nhưng nó không nhập vào cơ thể, mãi đến khi bạch hạc bay về, tất cả chúng mới lao vào lâm Phong, Nguyên Hạo thấy có vẻ không đúng trình tự lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ có Lâm Phong thấy, từng quả cầu lúc lao đến trước hắn, chạm vào lá bài bán trong suốt trươc mặt, bổng thay đổi hình dạng. Cầu đỏ hóa thành kiếm, cầu lam hóa thành hoa sen, cầu màu nâu hóa thành một cái luân tròn với kí hiệu ngôi sao chính giữa. Sau cùng, bạch hạc bay qua lá bài, đem tất cả dung nhập vào người. Hắn thấy một cỗ lực lượng ôm lấy mình, to lớn đến choáng váng, hắn ngồi khụy xuống, bỗng chợt nghe tiếng Nguyên Hạo.
Tịnh tâm và đả tọa đi, đây là ban phước của tổ tiên.
Lâm Phong nghe vậy mới chậm rãi ngồi lại. cảm nhận một luồn sức mạnh chậm rãi lan tỏa khắp cơ thể, bay qua một số huyệt vị, kích phát một năng lượng gì đó. Trên kia, Nguyên Hạo, gảy một khúc nhạc. Giúp Lâm Phong tăng cường tốc độ hấp thu.
Ban phước tổ tiên là món quà của tu sĩ bán yêu, mỗi tộc nhân sau khi giám định linh căn đều sẽ nhận được một luồn linh khí thượng cổ, đả thông kinh mạch, tự dộng tiến nhập linh khí, thành nhập linh kỳ tầng một. Không như nhân loại phải tự mình tu tập.
Cứ như thế Lâm Phong nhắm nghiền mắt, chậm rãi tiêu hóa nguồn sức mạnh này.
Một ngày, hai ngày... đến ngày thứ ba, Lâm Phong từ trong tịch mịch mở mắt ra. Nguyên Hạo vẫn đang ở trước mặt hắn đàn một khúc nhạc. Nguyên Hạo nhẹ nhàng nói, tay vẫn liên tục gảy đàn:
- Âm luật cũng là một loại thuật pháp.
-Có thể công kích - Nguyên Hạo lắc cổ tay, một sóng âm cực mạnh vang lên, một đường đánh vỡ tảng đá gần đó.
-Có thể mê hoặc - một nhạc khúc trầm bổng dẫn đến một số chim và thú nhỏ.
-Cũng có thể chữa trị và cải tạo cơ thể như cách ta làm cho con.
-Hai năm qua con nghe ta giảng chính là nguyên tắc. Sau này ta sẽ hướng dẫn con dùng nguyên tắc đó - Hắn ném một vật thể hình trụ, nhìn như làm bằng gốm và một cây sáo bay về phía Lâm Phong.
Là sách đất nung, ngọc giản đặc biệt của lạc tộc.
Nguyên Hạo chậm rãi nói:
-Trong cuộn này chính là cách đưa phép thuật vào khúc nhạc, nhưng hiện tại con không thể dùng pháp khí, nên cứ dùng sáo trúc này. Ta muốn con theo ngộ tính, tự sáng tạo ra một khúc nhạc, rồi tìm cách đưa linh lực vào đó.
Sau đó hai, ba cuộn khác lại bay về phía Lâm Phong.
-Trong đây là bộ công pháp, tâm pháp đầu tiên ta giao cho con, bên trong có lưỡng cực công pháp và dưỡng hồn tâm pháp. Con đem về động phủ tự nghiên cứu đến khi có thể điều khiển một chút nguyên tố lửa, nước và cảm nhận hồn thú thì đến gặp ta.
Nói rồi Nguyên Hạo chấm dứt nhạc khúc, phóng lên phi hành khí bay đi mất.