Làm dâu xứ người - Cập nhật - Dilmat chanh

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 10
Nhu tự cho mình là người nhân đạo khi sáng hôm sau qua khách sạn rủ Nhân Phú đi ăn sáng, nhìn cái đầu bù xù, mắt vẫn còn đỏ sau bữa rượu hôm qua, Nhu phì cười:
- Không nên đọ rượu với đàn ông Việt Nam, anh không thể theo được đâu
- Rượu không sợ, sợ nhất là uống nhiều loại rượu cùng 1 lúc
- Sáng nay ăn gì?
- Tùy cô, cô là chủ nhà mà
- Ah, quà của tôi đâu?
- Có ai lại đòi quà của người khác như cô không nhỉ?
- Có, tôi
- Đợi chút, tôi đi lấy, chịu cô rồi
Sau 1 hồi loay hoay, Nhân Phú cũng lôi ra được chai sữa dưỡng thể, nghĩ đến chuyện này chính anh cũng thấy ngại ngùng, biết da cô khô, ở Hà Tĩnh thời tiết lại khắc nghiệt nên anh đã cố tình vào trung tâm thương mại, lượn đi lượn lại mấy vòng cũng không biết lựa chọn loại nào cho phù hợp dù được các cô tiếp thị quảng cáo hằng hà sa số các loại tốt, đành gọi điện cầu cứu chị gái, làm anh hứng chịu 1 trận trêu đùa không biết chui đâu cho đỡ mất mặt:
-em mua cho Mỹ Linh ah?
- không phải, 1 người bạn
- bạn gái?
- chị thấy bạn nam nào dùng sữa dưỡng thể của con gái chưa?
- uh, chưa thấy, thế cô ấy dùng loại gì? Da loại gì?
- em không biết, da cô ấy có vẻ khô
- da đen hay ra trắng, người đài bắc hay ở đâu?
- chị tò mò rồi nhé, đừng hi vọng moi thông tin từ em
- được, loại thông dụng nhất dùng cho da khô là Elizabeth Arden, mùi rất dễ chịu, trung tâm thương mại không có đâu, phải mua ở hàng quen
- chị mua cho em 1 hộp
- công trả thế nào?
- em mời chị café?
- ok, thỏa thuận đạt thành
- chị không được nói với mẹ đâu nhé, mẹ lại hỏi linh tinh
- uh, đồng ý
Nhân Phú không hề biết, chị gái còn bà tám hơn mẹ anh rất nhiều, mà đã qua tai chị, nhất định sẽ qua tai mẹ, có điều, anh cũng không có nhiều thông tin để chia sẻ, chị gái anh đành ra về trong tiếc nuối.
- á, anh tặng tôi sữa dưỡng thể làm trắng da?
- Uh, sao, không thích ah?
- Thích, nhưng anh chọn ah?
- Không, chị gái tôi chọn hộ
- Anh dùng loại gì vậy? sao da anh còn trắng mịn hơn cả da tôi vậy?
- Tôi chỉ dùng sữa tắm thôi, cô có muốn thử không?
- Loại dành cho nam?
- Uh
- Thế thì khỏi cần
- Dù sao cũng cảm ơn anh
- Sao có vẻ miễn cưỡng vậy?
- Vậy phải làm sao để bày tỏ sự cảm ơn nhiệt thành từ trái tim tôi bây giờ?
- Hai ngày cuối tuần ở bên tôi là được
- Làm gì?
- Đi chơi và mua đồ, tôi ra Hà Nội có việc, cần nhờ cô giúp
- Anh cần mua gì?
- Bản đồ khoáng sản khu vực miền trung, nghe nói do nhà xuất bản bản đồ xuất bản
- Ok, nhưng chỉ cần anh nói tên, tôi tìm giúp rồi gửi chuyển phát nhanh là được mà, đâu cần anh ra đây 1 chuyến thế này?
- Văn phòng đang cần gấp, hơn nữa bản đồ to, sợ gửi CPN sẽ làm rách, tôi sẽ xách tay lên máy bay
- Sếp cũng là quá cẩn thận
Nhu không hề biết đó là cái cớ của Nhân Phú, đi Hà Nội, vé máy bay hơn 3 triệu, mua cái bản đồ hơn 100k, chẳng phải là lỗ vốn ư?
Nhưng không sao, gặp được cái miệng tía lia như cô, coi như đầu tư giải trí cuối tuần có giá trị.
- Mình đi ăn sáng, rồi café 1 lúc nhé, tôi gọi mấy đứa bạn hồi đại học ra, bọn nó đều có thể nói được tiếng trung, coi như có người cho anh bầu bạn, gần trưa sẽ đưa anh đến mấy hiệu sách lớn tìm bản đồ cho anh là được. ok?
- Tôi nghe theo cô
- Hì, lần đầu tiên thấy anh đồng nhất ý kiến với tôi đấy.
Sáng hôm ấy, lần đầu tiên tiếp xúc với bạn bè Nhu, Nhân Phú mới hiểu thêm 1 góc khác trong con người cô, nói nhiều không thể chịu được, thỉnh thoảng còn ôm vai bá cổ mấy cô bạn gái cười như nắc nẻ, cô không khác gì mấy cô sinh viên đại học đang trà đá vỉa hè. Có điều tiếng cười trong trẻo hồn nhiên, khi cười cả gương mặt bừng sáng của cô khiến trong lòng anh cảm thấy thực sự ấm áp, ngọt ngào, cái cảm giác nhẹ nhàng nhìn ai đó đang vui vẻ mà niềm hạnh phúc tràn lên cả khóe miệng, khóe mắt khiến anh nghĩ rằng, anh muốn tặng cho cô cả cuộc đời đầy ắp tiếng cười như vậy, nhìn cô cười hạnh phúc, với anh, đó là niềm vui vô cùng lớn lao rồi.
Tình yêu với một người nào đó, là khi muốn người đó được hạnh phúc, nhìn nụ cười bừng sáng trên môi Nhu, anh hiểu, anh đã yêu cô, yêu đến mức, muốn hàng ngày đều có thể nhìn thấy cô cười.
Nhìn thấy Nhu dẫn đến 1 anh chàng nước ngoài đẹp trai, bạn Nhu chỉ hỏi :
- Bồ mới?
- Không, cái đuôi mới
Sau đó cô giới thiệu sơ qua về Nhân Phú, mọi người làm quen với nhau rất nhanh, họ đều là những người trẻ tuổi nên chủ đề không bao giờ thiếu, từ chuyện hiện nay chủ đề hot là gì đến ca sỹ, diễn viên thần tượng Đài Loan, mọi người nhanh chóng tìm được tiếng nói chung, Nhu phát hiện ra, chỉ khi nói chuyện với cô Nhân Phú mới hay có ý kiến chống đối, chứ với bạn bè cô, anh hết sức nhã nhặn khiêm tốn.
Khi chia tay đám bạn để lượn lờ hiệu sách, Nhu quay sang hỏi Nhân Phú:
- Này, sao anh tử tế với tất cả mọi người, trừ tôi thế hả?
- Tôi có gì không tử tế với cô? Về nước còn mua quà cho cô nữa, cô ra Hà Nội còn không thèm nói với tôi 1 tiếng còn gì?
- Anh toàn chống đối tôi, tôi có ý kiến gì anh đều có ý kiến đối ngược?
- Đó là bất đồng quan điểm thôi, đâu phải chống đối
- Này, anh nói chuyện với con gái, kể cả với bạn gái anh, đều có cái giọng điệu từ tốn giả dối đó hả? sao với tôi anh cứ gân cổ cãi thế hả?
- Này, cô thật là, nói từ tốn thì bảo giả dối, nói theo bản tính thì bảo gân cổ cãi, thế cô muốn tôi sao hả?
- Chẳng sao cả, muốn anh là anh thôi
- Thật sự, không thể chịu được…
Nhân Phú bó tay, 1 mình rảo bước phía trước, mặc dù anh không hề biết đường nhưng anh biết trước Nhu sẽ đuổi theo sau, quả nhiên, vừa đi được mấy bước, Nhu đã lóp ngóp phía sau:
- Này, đợi tôi với, đừng cậy cái chân anh dài chứ?
- Đáng đời cô, nói thế nhưng anh cũng bước chậm lại, có lẽ tính cô bướng bỉnh 1 chút thế thôi, chứ thật lòng, cũng không có làm khó anh.
- Này, mua bản đồ xong, đi ăn kem nhé?
- Cô điên rồi ah, đang mùa đông đấy?
- Mùa đông ăn kem mới thú vị, tôi đưa anh đi ăn kem đứng, đặc sản Hà Nội đấy nhé.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mua bản đồ, Nhu dẫn Nhân Phú đi ăn kem thật, đó là hàng kem trên phố Tràng Tiền, dù là mùa đông nhưng người ăn kem vẫn rất đông, đứng ngồi rải rác trong khu vực để xe. Thấy Nhu vừa ăn kem vừa run, Nhân Phú bật cười:
- Tôi chẳng thấy thú vị gì cả, kem lạnh quá, lại ngọt nữa…
- Kem ở Đài Bắc…ngon hơn. Anh định thêm câu này đúng không?
- Sao cô biết?
- tôi còn không biết cái tính hay chê bai bài xích đồ Việt Nam của anh chắc?
- Cô nói chuẩn, không ngon bằng kem bên kia, nhưng câu tôi định nói là “ nhưng mà tôi thích ăn”
- Hihi, thế mới được chứ, nhưng ăn 1 que thôi nhé, không về viêm họng đấy
- Uh, ra khỏi hàng kem, thấy tay Nhu cứ run lên, Nhân Phú cảm giác không đành lòng:
- Cô đưa tay đây
- Làm gì?
- Cứ đưa tay đây đã
- Sau khi Nhu đưa tay ra, Nhân Phú cầm lấy bàn tay cô, ủ ấm trong bàn tay to rộng của anh 1 cách vô cùng tự nhiên.,
- Đỡ lạnh chưa?
- Đỡ nhiều rồi
Không nói gì nhiều, anh đưa cả bàn tay nhỏ bé của cô để vào túi cái áo măng tô dài rộng của mình, Nhu định rút ra, nhưng quả thật tay cô đã lạnh cóng rồi, cứ để trong đó 1 lúc cho ấm cái đã.
- Để tôi lái xe cho
- Anh có bằng?
- Uh, mới đổi bằng lái quốc tế sang bằng của Việt Nam rồi
- Thế mà từ trước đến nay, ra ngoài toàn tôi đèo anh thôi
- Tại tôi không biết đường mà, cô chỉ cho tôi nhé?
- Được, anh đi từ từ, đến chỗ rẽ tôi sẽ bảo.
Ngồi sau xe Nhân Phú, quả thật cái dáng cao lớn của anh đã cản rất nhiều gió, làm Nhu đỡ lạnh hơn rất nhiều, bàn tay cứ mỗi lần định rút ra lại bị Nhân Phú kéo lại, làm Nhu dở khóc dở cười, cho tay vào túi áo anh ngồi sau xe chẳng khác nào đang ôm eo anh vậy.
Nhân Phú vừa lái xe, vừa cười mỉm, mãi mới dụ được cô ôm eo mình, sao không để lâu lâu 1 chút chứ? Vì vậy, anh lái xe chậm rề rề, vừa đi vừa hỏi đông hỏi tây.
Một cuối tuần thú vị, cũng là mở ra 1 trang mới trong mối quan hệ của họ. Chuyện tình cảm, là những thăng hoa vô cùng ngọt ngào và giản dị.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 11:
Cứ hai ba tuần Nhân Phú lại ra Hà Nội 1 lần, thôi thì đủ loại lý do, từ đi làm việc đến thăm người quen, đến mua đồ, có khi nghe lý do vô cùng không hợp lý, Nhu độp lại:
- Vớ vẩn, anh ra Hà Nội làm gì? Khai thật mau
- nhớ thì ra chơi thôi, không được ah?
- Nhớ cái gì mà ghê gớm thế, anh không biết tính toán là vé máy bay bao nhiêu tiền ah? Tiết kiệm để mà cưới vợ chứ?
- Chưa có vợ thì làm sao cưới?
- Bạn gái đâu rồi?
- Chúng tôi đã chia tay
- Là anh chủ động?
- Uh.
- Tại sao?
- Chẳng tại sao cả, tôi phát hiện ra người tôi yêu không phải là cô ấy
- Đàn ông các anh đều thế, xa mặt cách lòng, không chung thủy
- Vấn đề là tình cảm không phải là thứ dùng lý trí để khống chế, tôi không thể cố để yêu thương 1 người, như vậy sẽ không công bằng với cả 2 người, tôi và cô ấy
- Cứ xa nhau là không còn yêu nhau nữa, gặp người khác thú vị hơn là bỏ người yêu để chạy theo tình mới, anh gọi đó là sự công bằng?
- Cô không thể suy nghĩ chỉ theo chiều hướng đó, người ta nói không sai, tình yêu chỉ có 1, cái na ná tình yêu thì có trăm vạn, có thể đến khi tôi gặp người nào đó, tôi mới phát hiện ra, cô ấy là tình yêu của đời tôi, vậy cô bảo, tôi sẽ bỏ qua tình yêu đó, hay sẽ cố sống cố chết với cái na ná tình yêu kia?
- Tôi không biết, nhưng tôi vẫn nghĩ đó là sự phản bội, mà sự phản bội, trong cả tình yêu và tình bạn đều là thứ không đáng được cảm thông.
Nhân Phú biết, sự tổn thương mà tình cũ để lại trong lòng cô vẫn chưa liền sẹo, tình cảm của anh, vẫn chỉ là sự đơn phương, không biết bao giờ có thể thổ lộ. Có 1 nhà thơ đã viết đại ý là “ khoảng cách xa nhất không phải là giữa trời và đất, mà đó là tôi yêu em mà em không nhận ra tôi ở ngay bên cạnh em”. Yêu 1 người, thật khó để nói lý do tại sao, cũng như anh, thật sự không biết bày tỏ như thế nào, chỉ mong rằng khi anh luôn ở bên cô, để cô nhận ra sự tồn tại của anh, để trong lòng cô, 1 góc nhỏ khiêm tốn nào đó, có hình bóng của anh, như vậy anh sẽ còn cơ hội.
Ba tuần đã trôi qua, dự án đi vào giai đoạn gấp rút, Nhân Phú thường xuyên phải tăng ca, cuối tuần cũng không được nghỉ. Mỗi khi nhớ Nhu, anh lại mang những tấm ảnh chụp lén cô trong mỗi dịp ra Hà Nội chơi, đâu đâu trong những bức ảnh, đều là nụ cười hồn nhiên, tươi rói, nó khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp, dễ chịu. Nhân Phú không tưởng tượng được, có 1 lúc nào đó, anh lại yêu 1 cô gái bằng cái cách giản dị, truyền thống đến như thế, yêu trong tâm tưởng, đến gặp mặt nắm tay cũng không có cơ hội. Anh tự nhủ, cố gắng hoàn thành công việc, để cuối tuần có thể ra thăm cô, chỉ cần gặp Nhu,đấu khẩu với cô hay lừa để cô ôm eo mình đi khắp các phố phường, với Nhân Phú có lẽ đã là 1 thứ hạnh phúc.
Người tính không bằng trời tính, khi công việc sắp hoàn thành thì cũng là lúc cơn bão đổ bộ vào miền trung, trong đó có khu vực Hà Tĩnh, chuyến bay anh đặt bị hoãn. Mong đợi mãi mới đến cuối tuần, có thể được gặp Nhu, có kế hoạch cùng cô đi chơi, việc này làm cho Nhân Phú cảm giác vô cùng khó chịu, đứng ngồi không yên, anh cứ liên tục tự hỏi mình, làm sao bây giờ, làm thế nào bây giờ? Gọi điện thoại cho Nhu, cô bảo thời tiết ở Hà Nội rất đẹp, đang định ra ngoài café với mấy anh bạn đồng nghiệp nhân dịp cuối tuần, nghe vậy, Nhân Phú tức muốn phát điên, mình thì lo lắng, khó chịu thế này, cô nàng lại còn thừa dịp ra ngoài chơi với người khác,thế thì có tức không chứ? Nhưng anh biết làm sao bây giờ, đến cơ hội bực mình với cô cũng không có. Mình nhất định phải ra ngoài đó, mình nhất định phải nói cho cô ấy hiểu cảm giác của mình. Nhân Phú tự nhủ, anh bắt taxi ra thị trấn rồi ngồi xe đường dài ra Hà Nội. Từ khi sinh ra, chưa bao giờ Nhân Phú phải chịu cái cảnh đày đọa như vậy, xe chật ních người, thỉnh thoảng mùi cái tolet trong xe bốc lên khai mù, ngoài cửa kính xe, mưa tạt rào rào, gần 9h ngồi trên xe, hầu như anh không chợp mắt, cứ như nguy hiểm đang ở ngay cửa xe, chờ anh không chú ý, sẽ bổ nhào vào. Tình trạng giao thông ở Việt Nam thật kinh khủng, lần này, tất cả nhưng khổ sở của anh, không biết trút vào đâu với cô nàng vô tâm như Nhu.
Trời tờ mờ sáng, sau khi bắt taxi từ bến xe nước ngầm đến nhà Nhu, trên xe, anh gọi điện thoại cô không nghe máy, đành nhắn tin báo anh đang trên đường đến nhà cô, 30 phút nữa là đến. Có lẽ, con heo nhỏ đó vẫn đang ngủ say sưa, chỉ có anh chịu khổ. Mặt mũi phờ phạc, xuống xe xong, anh gọi điện thoại 1 lần nữa, vẫn không chịu nghe máy, anh cũng không dám ấn chuông, sợ làm bố mẹ Nhu thức dậy sớm. đành ngồi thu lu trên bậc thềm đợi. May mà ông bà Hà đi tập thể dục buổi sáng nên dậy sớm, nhìn thấy Nhân Phú ngồi trên bậc thềm, dáng người vô cùng mệt mỏi, vội vàng đánh thức anh:
- Nhân Phú, sao cháu lại ở đây?
- Cháu vừa ra Hà Nội, cháu xin lỗi đã làm phiền gia đình. Với vốn tiếng Việt không nhiều, Nhân Phú chỉ có thể giải thích như vậy
- Nhu biết không?
- Cháu gọi điện thoại cô ấy không nghe máy ạ.
- Cháu vào nhà nghỉ đi, để cô gọi Nhu dậy, con heo đó, chắc tối qua lại lên mạng đến khuya đây mà.
Đang lơ mơ ngủ, bị kéo ra khỏi chăn ấm, rồi bị mẹ đẩy vào trong wc, rồi bị kéo đi chợ, cả quá trình, Nhu cứ thấy lơ mơ, trông như con rối bằng vải, còn Nhân Phú, anh cũng quá mệt rồi, chẳng để ý được gì nhiều, sau khi rửa ráy qua loa, xin phép đi ngủ lấy sức, anh vào phòng Nhu, chui vào cái chăn vẫn còn hơi ấm của cô, đánh thẳng 1 giấc, không mộng mị.
Chỉ khổ cái thân Nhu, khi hai mẹ con vào chợ mua đồ chuẩn bị bữa sáng, đến tận khi về đến nhà cô cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghe tiếng mẹ léo nhéo:
- Hai đứa bọn con làm sao vậy? sao con lại hành hạ Nhân Phú như vậy chứ?
- Con hành hạ anh ta á? Quan hệ gì với con chứ?
- Sao lại để nó đi từ Hà Tĩnh ra đây, mệt mỏi như thế chứ?
- Con làm sao lại yêu cầu anh ta chứ? Anh ta ra đây liên quan gì đến con?
- Cái đồ vô tâm, con không nhìn thấy tình cảm của nó dành cho con ah?
- Anh ta có tình cảm gì với con? Bạn bè thôi mà
- Thật chịu không nổi con nữa, nhưng nó thật không nói gì với con ah?
- Không hé răng 1 câu
- Bố mẹ không ngăn cản chuyện tình cảm của con, nhưng con phải suy nghĩ cho chín chắn, qua thời yêu đương bọ xít cắn đít vào nhau rồi, yêu bây giờ là phải xác định lâu dài, dù sao nó cũng là người nước ngoài.
- Mẹ, người ta còn chưa nói câu nào, con đã nhảy bổ vào hỏi anh yêu là cưới ah?
- Ý mẹ không phải như vậy, con phải tế nhị 1 chút chứ?
- Được, để con hỏi anh ta, rốt cuộc anh ta muốn gì, sao tự nhiên gây ra cho con nhiều rắc rối thế, con mệt lắm, cho con về ngủ thôi
- Mấy giờ rồi còn đòi ngủ? Về nấu phở để ăn sáng đi, cho Nhân Phú ngủ thêm 1 lúc, trông nó mệt quá
- Sao mẹ không thương con đây này? Con cũng muốn ngủ
- Con heo, không nói nhiều về thôi
Sau khi nấu ăn sáng xong, gọi thế nào thì Nhân Phú cũng không dậy, anh bảo chỉ thèm ngủ thôi, không thèm ăn. Nhu đến bó tay, còn hơn cả ông tướng, ngủ giường của cô, ăn sáng cô phục vụ còn bị chê bai không ăn, làm gì chứ, người yêu không phải, chồng càng không, ở đâu ra cái quyền ưu tiên đặc biệt đó chứ?
- Này, dậy nói chuyện
- Có việc gì quan trọng ah? Giọng Nhân Phú vẫn còn ngái ngủ
- Anh có biết anh gây bao rắc rối cho tôi không? Sao anh cứ ăn vạ tôi thế chứ?
Không trả lời, Nhân Phú kéo Nhu nằm xuống giường, còn kéo chăn đắp ngang người cô, cái trò quái gì thế này Nhu gắt:
- Anh muốn gì chứ?
- Thì nói chuyện với em còn gì?
- Nói chuyện? Sao phải nằm xuống giường?
- Trời lạnh thế này, chui vào chăn ấm, nói chuyện càng dễ chịu chứ sao?
- Anh thật là, không còn gì để nói
- Nhân Phú choàng tay qua vai Nhu, để cô gối đầu vào cánh tay mình, khi cô điều chỉnh được tư thế thoải mái nhất, anh mới bắt đầu nói chuyện:
- Chút nữa anh sẽ nói chuyện với bố mẹ em
- Chuyện gì?
- Anh sẽ xin phép bố mẹ em cho anh yêu em, hình như ở Việt Nam có thủ tục xin tìm hiểu này, ở Đài Loan thì không, nhưng anh nhập gia tùy tục mà.
- Anh xin phép bố mẹ tôi? Để được yêu tôi? Hắc, tôi đâu có nói yêu anh?
- Anh yêu em là được, em cứ từ từ mà thích anh.
- Này, anh có bị bệnh không? Có ai yêu đương như anh không? Anh không hỏi tôi trước, đã có ý định nói chuyện với bố mẹ tôi rồi, anh có tôn trọng tình cảm của tôi không hả?
- Thì chẳng phải anh đang báo cáo em đây còn gì?
- Anh cứ thử nói linh tinh xem, sẽ biết tay tôi
- Tình hình thế này, em nghĩ không nói gì bố mẹ em sẽ bỏ qua sao?
- Uh, mẹ tôi cũng thắc mắc suốt, nhưng tôi thấy chẳng có gì để nói cả, chúng ta vốn cũng không có gì mà…
Nhân Phú chồm người qua, đè chặt Nhu xuống giường, đôi môi nóng bỏng áp xuống đôi môi căng mọng của cô:
- Như thế này được coi là có gì chưa? Nhân Phú nghiến răng nói
Nhu cố gắng chống hai tay lên ngực anh, đẩy anh ra khỏi thân thể mình, nhưng sức 1 cô gái làm sao địch nổi sức 1 chàng trai đang lên cơn điên, thật như trứng chọi đá. Một lúc sau, Nhu dần dần bị cuốn vào nụ hôn của anh, miệng hơi hé mở liền bị lưỡi Nhân Phú đưa vào, cuốn chặt lấy, dây dưa không dứt, cơ thể cô nóng bừng lên, mềm mại trôi theo cơn bão mà Nhân Phú đẩy tới, đến lúc không tự chủ được, tay cô vòng qua eo anh ôm chặt lấy, như 1 cái lá, giữa biển cả mênh mông, bám chặt lấy cái phao là anh vậy. Đến lúc gần như cô hết hơi, không thể thở nổi, mặt đỏ ửng lên, chút nữa là ngất đi thì tiếng gõ cửa và giọng mẹ ngoài cửa đã cứu cô thoát khỏi thảm cảnh:
- Hai đứa ra ngoài ăn sáng đi
Nhân Phú rời khỏi môi cô, điều chỉnh lại hơi thở, trả lời rất rõ ràng:
- Bọn con ra ngay đây ạ. Làm bà Hà ở ngoài nghe mà giật mình còn Nhu thì ú ớ không thốt nổi 1 lời.
Anh còn ghé sát vào tai Nhu thổi nhẹ:
- Xem ra cơ thể em còn thành thật hơn cái miệng em rất nhiều đấy
Làm Nhu càng bối rối, xấu hổ, không ngờ mình có thể đáp lại anh cuồng nhiệt như vậy.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 12
Xung quanh bàn ăn sáng có 4 người, hai người lớn mặt mày tò mò, gương mặt Nhu bối rối, không biết làm thế nào, chỉ có gương mặt Nhân Phú có vẻ bình tĩnh, nhìn anh như thể ra chiến trường vậy. dưới ngầm bàn, Nhân Phú tóm lấy tay Nhu, nắm chặt, tay anh đầy mồ hôi, run run , Nhu đang lo lắng cũng muốn bật cười,hóa ra cũng chỉ là giả bộ bên ngoài, trong lòng anh cũng đang đánh lô tô. Hít 1 hơi sâu, Nhân Phú mở đầu:
- Trước hết cháu xin lỗi vì khả năng tiếng việt của cháu không được tốt lắm ạ.
- Được, cậu cứ trình bày
- Cháu xin phép hai bác được yêu Nhu ạ. Nhân Phú vào thẳng vấn đề
- Cậu yêu Nhu nhà tôi?
- Vâng ạ
- Yêu như thế nào?
- Dạ? Nhân Phú quay sang hỏi Nhu, bố mẹ em hỏi thế có ý nghĩa là gì?
- Là anh yêu em như thế nào ý mà, nhiều hay ít, có ý định như thế nào về tương lai
- Sao? Vừa mới thế đã có kế hoạch gì về tương lai ? ý là cưới em ah?
- Không hẳn là thế, ý là anh có yêu em nghiêm túc hay không ý mà.
- Trời, hỏi khó anh vậy, anh nói tiếng việt lại không tốt, biết trả lời ra sao bây giờ?
- E hèm, 2 đứa nói chuyện gì vậy, trả lời câu hỏi của mẹ Nhu đi chứ?
- Dạ? vâng, cháu không muốn hứa hẹn tương lai khi chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng cháu rất nghiêm túc khi yêu Nhu, mong 2 bác ủng hộ bọn cháu.
- Tôi nói đơn giản như thế này nhé, tôi không phản đối 2 đứa tìm hiểu nhau, nhưng tôi cũng không muốn con gái tôi bị tổn thương, cậu là người nước ngoài, có những khó khăn mà có thể bây giờ hai đứa chưa lường được, vì vậy cần phải kiên định, có vấn đề gì phải bàn bạc thống nhất để cùng nhau vượt qua, có hiểu không?
- Cháu hiểu ạ.
- Được, nói thế thôi, cố gắng học thêm tiếng Việt đi, bây giờ cả nhà ăn sáng,trưa bố mẹ sang nhà anh Nam, hai đứa tự lo nhé.
- Vâng, cháu biết ạ.
Nhân Phú thở phào nhẹ nhõm, anh đã vượt qua được cửa đầu tiên, vấn đề bây giờ là làm sao để xây đắp tình cảm của 2 đứa. Muốn tình cảm được bền vững thì cả 2 cùng phải cố gắng để tìm hiểu thông cảm lẫn nhau, có lẽ anh cũng nên nhường nhịn Nhu 1 chút, không trêu chọc cô nhiều như vậy nữa, nhưng anh đặc biệt thích lúc cô gân cổ cãi nhau với anh, như con gà chọi máu chiến vậy, cô người yêu bé nhỏ của anh, luôn khiến anh cảm thấy vô cùng thú vị, đáng yêu.
Chuyện đó cứ từ từ nói vậy, anh phải đi ngủ đã, chịu không nổi nữa rồi .Thế là sau khi xác định được mối quan hệ yêu đương, buổi hẹn hò đầu tiên của họ diễn ra như sau: 1 người ngủ trên giường say sưa, 1 người chăm chú lên mạng chơi trò chơi trực tuyến, đến trưa 2 người mỗi người 1 bát mỳ tôm trứng. Buổi tối, 2 người xin phép ra ngoài, chính thức làm buổi hẹn hò đầu tiên. Trên đường, Nhân Phú luôn nắm chặt tay Nhu, nó cho cô cảm giác yên tâm, ấm áp. Nhân Phú thấy vô cùng hạnh phúc, tự hào, cô ấy ở đây, bên cạnh anh, là của anh, anh cần phải trân trọng, bảo vệ hạnh phúc đang hiện hữu này.
Thế là, cứ hẹn lại lên, cứ 2-3 tuần Nhân Phú lại ra Hà Nội gặp Nhu, trên điện thoại hai người luôn tranh cãi, gây gổ với nhau, nhưng khi gặp được nhau, họ lại vô cùng trân trọng những giờ phút được bên nhau, bởi nó không dễ dàng, nó vô cùng ngắn ngủi đáng trân trọng. Được ở bên nhau đã khó, gần gũi như những đôi yêu đương khác lại càng khó hơn, Nhu cũng rất đồng cảm với những nhớ thương như sóng biển cuốn trôi tất cả khi 2 người ở bên nhau, bởi vậy, không dưới 1 lần, cô gần như quên mất giới hạn khi bị đôi môi nóng bỏng của anh nghiến ngấu lấy, cô chỉ giật mình khi bàn tay của anh luồn xuống dưới áo, sờ nắn nơi mềm mại của cô, di chuyển như đốt lên những ngọn lửa, dẫn dắt cô vào nơi trầm mê:
- Không được, em không muốn…
- Sao vậy? anh yêu em mà
- Em chỉ… với chồng mình, đó là nguyên tắc của em
- Em thật sự chưa… bao giờ?
- Uh, chưa…
Nhân Phú cười khổ, cô là cô gái sống ở thế kỷ 21, 25 tuổi, chưa bao giờ có quan hệ thật sự với đàn ông, sao bây giờ còn có kỳ quan như vậy chứ nhỉ? Bên nước anh, chỉ cần 2 người yêu nhau thực sự thì quan hệ tình dục là điều đương nhiên, chuyện đó không làm anh phải suy nghĩ nhiều, tình yêu và tình dục như 2 người bạn đồng hành khi trai gái hẹn hò vậy, hiển nhiên là như vậy. Vậy mà, Nhu của anh, đã từng yêu đương, nhưng chưa bao giờ có quan hệ, cô quá bảo thủ? Hay quan niệm tình yêu của họ có sự khác biệt? Điều này, ngược lại, làm anh thêm trân trọng cô hơn, cô ấy có nguyên tắc của mình, yêu cô, anh nên tôn trọng cô, để cô có quyền quyết định, nếu cô không muốn, dù vô cùng bức bối, khó chịu vì không thể giải tỏa, Nhân Phú cũng đành chạy vọt vào toilet, tự giải quyết. Nhu không phải không hiểu, Thắng ngày trước cũng đã từng đòi hỏi, cô đã không cho, đó có phải là lý do mà cô không thể giữ được anh ở bên mình? Lần này cô cũng từ chối Nhân Phú, liệu lịch sử có lặp lại? cô hiểu, với thanh niên của 1 nước tiên tiến, cởi mở như Đài Loan, có thể Nhân Phú coi sự bảo thủ của cô là sự ấu trĩ, nhưng cô không thể ngạt bỏ nguyên tắc của mình, đó là thành lũy mà cô dựng lên, thành lũy tự hào của chính bản thân mình.
Bởi vậy, về sau, họ cứ quấn lấy nhau khi gặp mặt cho thỏa nỗi nhớ, nhưng cô chỉ để cho Nhân Phú sờ soạng, vuốt ve chứ nhất định không cho anh đi đến bước cuối cùng, dù chính cô cũng bị lửa dục đốt đến phát điên lên, có lúc, nắm nay tay anh cắn đến tứa máu để kiềm chế, thật sự khổ sở vô cùng,hai người cứ như đang đày đọa nhau vậy.
- Này, Nhu?
- Dạ?
đang ở trong vòng tay của Nhân Phú, Nhu ngóc đầu lên, vừa trải qua 1 trận kích tình đến phát hỏa mặt cô vẫn đang đỏ bừng như quả cà chua chín vậy.
- Em đưa hộ chiếu cho anh
- Để làm gì vậy?
- Đầu tháng sau anh sẽ được nghỉ phép, về Đài Loan, anh muốn đưa em qua đó chơi
- Không phải gặp gia đình anh đấy chứ?
- Em sợ?
- Cũng như anh thôi, tay chân chẳng run bắn khi xin phép bố mẹ em còn gì?
- Không sao, anh đã làm công tác tư tưởng cho chị gái rồi, mình chỉ qua nhà ăn tối với bố mẹ anh 1 bữa thôi, còn lại, là thời gian anh đưa em đi khắp nơi, khám phá mọi thứ
- Em vẫn hơi lo, không biết bố mẹ anh thích mẫu con gái như thế nào nhỉ?
- Họ thích người anh thích, anh thích em, suy ra, họ cũng thích em.
- Làm gì có tính bắc cầu như vậy chứ?
- Em cứ là em là được, bởi anh yêu em là Nhu
Một trận mưa hôn lại đổ xuống, nồng nàn, say đắm, Nhu cũng không muốn suy nghĩ nhiều, cảm tình nên đến 1 cách tự nhiên, cứ cố gắng sống như người khác muốn thì thật mệt mỏi, nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, Nhu cũng đã rất mất công tìm quà tặng cho người nhà Nhân Phú, như 1 cách bày tỏ lòng thành vậy, hi vọng mọi việc sẽ tốt đẹp.
Chuyến bay từ Hà Nội sang sân bay Đào Viên mất hơn 2h đồng hồ, xuống sân bay đã là gần 3 h chiều giờ đài loan, Nhu có chút mệt mỏi, nhưng phần lớn là cảm giác hồi hộp và hơi lo lắng. Nhân Phú lần đầu nhìn thấy biểu cảm đó của Nhu, vô cùng thú vị, trước đây, khi ở bên nhau, họ chủ yếu là trêu đùa, tếu táo, chọc nhau phát tức, tuy những giây phút đó vô cùng ngọt ngào, đáng nhớ nhưng không thể so sánh với giây phút “ quyết định này”. Nhân Phú 1 tay đẩy xe, 1 tay khoác lên vai Nhu, cô nhỏ bé, như lọt thỏm trong vòng tay anh vậy, lúc đó, tự nhiên không cần anh nói gì, cô cũng cảm thấy yên tâm, vững tin hơn hẳn.
- Không sao đâu em, có anh đây mà
- Sao anh biết em đang hồi hộp?
- Nhìn mặt em kìa, chỉ thiếu mỗi việc dán 3 chữ “ tôi lo lắng” nên thôi
Nhu bật cười, nhẹ nhõm hẳn, đúng vậy, cô có vấn đề gì chứ? Họ yêu nhau, Nhân Phú sẽ là chỗ dựa cho cô, bố mẹ anh, phải biết là con trai họ khó khăn thế nào mới theo đuổi được cô ấy chứ? Cô đang ở thế thượng phong, không sao cả, tinh thần AQ cao lên vùn vụt, gương mặt nhỏ của cô vênh lên, tiến thẳng vào trận chiến.
Nhân Phú bất giác quay đầu lại, ghé sát vào tai Nhu nói rất khẽ “ Nhu, anh rất yêu em”.
Nhu nở nụ cười ngọt ngào, tình yêu thật sự là 1 đóa hoa rực rỡ, không cần ánh nắng mặt trời, vẫn bừng sáng cả 1 góc sân bay, có vấn đề gì, họ sẽ cùng nhau vượt qua. Nhu tin tưởng như vậy.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 13
Nhà Nhân Phú ở là căn hộ trung cư tại trung tâm Đài Bắc, căn hộ khá rộng với 3 phòng ngủ, 2 wc và 1 căn bếp. Nhu nhất định không chịu ở nhà anh nên Nhân Phú đành nhượng bộ, đưa cô về nhà rồi lại đưa đi khách sạn nghỉ. Tiếp xúc đầu tiên với gia đình Nhân Phú, Nhu chợt thấy lo lắng, biết rằng các bà mẹ chồng luôn soi bạn gái của con trai nhưng mẹ anh đặc biệt quan sát cô rất kỹ, thỉnh thoảng vẫn nở nụ cười niềm nở nhưng nhận xét chung là vô cùng nghiêm túc quan sát và đang đưa cô vào tầm ngắm.
- Cháu có thể nói được tiếng trung?
- Dạ, vâng ạ
- Có nghe hiểu được tiếng Đài không?
- Cháu không hiểu ạ
Bà lập tức quay sang nói chuyện với Nhân Phú bằng tiếng đài, chỉ thấy anh mỉm cười, nắm tay cô càng chặt. Nhu định rụt tay lại, không muốn 2 người thể hiện sự thân mật trước mặt người lớn, Nhân Phú hiểu ý cô, ghé sát tai nói,
- không sao đâu, em phải thể hiện cho mẹ thấy, 2 chúng ta rất yêu nhau và gắn bó, em không thấy chị gái anh còn đang ngồi trên đùi anh rể anh ah?
- Dù sao cũng là lần đầu tiên em đến nhà, nên giữ ý 1 chút chứ?
Không chút ngại ngần, Nhân Phú quay sang hôn chụt cái vào má Nhu, làm gương mặt cô đỏ ửng, cũng không dám phản ứng quá, chỉ khẽ véo thật đau vào lòng bàn tay anh,cô đang lo lắng thế này, anh còn đùa được nữa.
Mẹ Nhân Phú thấy biểu hiện của con trai, lập tức nhận ra dụng ý của con trai bà, muốn cho bà biết tình cảm của 2 đứa đang rất nồng thắm đây mà. Được thôi, cứ từ từ, bà còn có nhiều thời gian quan sát mà.
Bữa tối diễn ra khá vui vẻ, chủ yếu là do Nhân Phú và chị gái trêu trọc nhau, Nhu phát hiện ra, hóa ra cái tính thích trọc người khác của anh là do hay cùng chị gái chiến đấu, mọi người cũng giữ ý tứ, dùng tiếng phổ thông để nói chuyện, giúp Nhu có thể nghe hiểu được mọi người nói chuyện gì, cô cảm thấy mình không lạc lõng trong gia đình anh, nhưng cảm giác đang bị quan sát làm cô không thật sự thấy thoải mái.
Chị gái anh bắt đầu khai mào:
- Nhân Phú, giới thiệu bạn gái đi chứ?
- Cô ấy không phải bạn gái em….
Đang ăn, Nhu ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn Nhân Phú, lại đang tính giở trò gì nữa đây?
- Nhu là người em muốn cưới làm vợ.
ui trời, định giết người không dao đây mà, câu nói của Nhân Phú làm Nhu bị đẩy từ thái cực này sang thái cực khác từ tức giận chuyển sang kinh ngạc tột độ, làm sao lại có thể nói điều ấy ra vậy chứ? Sao anh cứ hay làm cái việc tiền trảm hậu tấu thế chứ? Làm cô biết bao lần đến thót tim rồi.
- Hai đứa dự tính thế nào? Mẹ Nhân Phú cất tiếng hỏi. Cậu con trai của bà, luôn thề sống thề chết chỉ lấy vợ khi qua tuổi 35 để hưởng thụ hết niềm vui tuổi trẻ, bây giờ, mới 28 tuổi, đã dẫn 1 cô gái, lại là 1 cô gái Việt Nam đến nhà, giới thiệu là vợ chưa cưới nữa.
- Con định qua năm sau sẽ cưới ạ
- Còn cháu, cháu nghĩ sao? Mũi giáo lại chuyển về phía Nhu.
- Dạ, bọn cháu cũng đang cân nhắc thời gian ạ, Nhu trả lời nước đôi.
Yêu đã không được tỏ tình, hỏi cưới cũng không cần hỏi qua ý kiến cô, quả thực cần dạy anh 1 bài học, nhưng đó là chuyện 2 người đóng cửa bảo nhau, trước mặt các vị phụ huynh, vẫn luôn là đồng quan điểm sẽ tốt hơn.
Dưới ngầm bàn, những ngón tay Nhân Phú đan chặt vào tay Nhu, vô cùng ấm áp, thỉnh thoảng, ngón tay cái của anh còn xoa nhè nhẹ vào lòng bàn tay cô, tạo 1 cảm giác vô cùng thoải mái. Rất may, bố mẹ Nhân Phú cũng không hỏi gì nhiều nữa, chỉ chốt 1 câu:
- 2 đứa cân nhắc cho kỹ, vẫn còn trẻ, không có gì phải vội vàng cả
- Vâng, bọn con sẽ cân nhắc kỹ. Nhân Phú trả lời bố mẹ, rồi tiếp tục gắp đồ ăn cho Nhu, nghe tiếng thở ra nhẹ nhàng của cô, anh bất giác cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bố mẹ anh có vẻ cũng không có phản ứng gì quá, chị gái đã làm công tác tư tưởng rất tốt, hơn nữa Nhu là người dễ gần, mọi người gặp cô ấy đều cảm thấy như vậy, chỉ là khi còn lại hai đứa, cô sẽ cho anh biết, cô là con thỏ biết cắn người.
- Sau bữa ăn, bố mẹ Nhân Phú cũng có giữ cô lại, nhưng Nhu cho biết đã đặt phòng khách sạn trước rồi nên 2 người cũng không miễn cưỡng, dù sao, cũng để những người trẻ có không gian riêng.
Đưa Nhu lên phòng, nói thế nào Nhân Phú cũng không về, đủ loại lý do, lúc thì không yên tâm để cô 1 mình ở khách sạn, lúc thì phòng này là phòng twin, có 2 giường anh ở lại cũng không sao, lúc thì bảo dù sao anh cũng đã nói cô là vợ chưa cưới, nếu 2 người không ở cùng nhau mới là chuyện lạ, hoặc là anh bị bất lực, hoặc cô có vấn đề về sinh lý:
- Lý do lý trấu, anh mới có vấn đề ý
- Đúng là anh có vấn đề, có thanh niên nào, ở tuổi anh lại nhịn dục gần 1 năm khi bên cạnh có bạn gái không chứ?
- Anh cứ làm như, không làm chuyện ấy, đàn ông sẽ chết luôn vậy
- Tuy không chết luôn, nhưng cũng rất ngắc ngoải, em phải biết là việc nhịn ham muốn, với đàn ông như 1 khổ hình.
- Nói linh tinh, em đi tắm, mặc kệ anh
Người yêu anh khi nhắc đến chuyện quan hệ, rất hay xấu hổ như vậy, Nhân Phú mỉm cười, bài học vỡ lòng này, anh là người dẫn dắt, tất nhiên phải chuẩn bị cho tốt rồi.
Khi Nhu tắm xong, cô mặc 1 cái váy ngủ khá kín đáo, chỉ hở bắp chân và cánh tay trắng nõn, không phải lần đầu tiên nhìn thấy da thịt cô, nhưng Nhân Phú cũng bất giác cảm thấy rạo rực, đêm nay lại là 1 đêm mất ngủ đây, chính mình làm khổ mình, thôi thì cắn răng chịu đựng vậy.
Nhu chui tọt vào chiếc giường của mình, lấy chăn che lên tận cổ, có con sói đói bên cạnh, cô không thể không đề phòng được.
Thấy Nhân Phú lôi ra từ túi 1 bộ quần áo mặc ở nhà, áo phông cộc tay và quần thể thao, cô nhận ra anh đã có âm mưu từ trước, chuẩn bị kỹ càng như vậy, chẳng phải là đã có ý định ở trong phòng khách sạn cùng cô sao? May mà có 2 cái giường, cứ giường ai người ý ngủ cho an toàn.
Rất nghiêm túc, khi tắm xong, Nhân Phú cũng tự chui lên giường mình, lôi máy tính xách tay ra, đánh chữ lạch cạch, Nhu thở phào nhẹ nhõm, yên tâm không xảy ra sự cố gì, chỉ có Nhân Phú là cười thầm trong bụng, thỏ ơi, em chạy không thoát đâu, chỉ là anh không muốn ép em, cả 2 phải thoải mái thì mới viên mãn được, anh sẽ dạy em từ từ, rồi em sẽ thích ứng được thôi.
Cả 2 đều chúi mũi vào máy tính của mình, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện phiếm, bất chợt Nhân Phú vùng khỏi chăn, chui tọt vào chăn của Nhu
- anh có cái này cho em xem, hàng độc đấy
hóa ra là file ảnh chụp lén cô ở mọi góc cạnh, có những cái mặt mày méo xệch khi vừa cãi nhau, có cái cười toe toét mút kem ven bờ hồ, thảo nào, anh vừa xem ảnh vừa cười thành tiếng, ảnh xấu của mình lưu lại để làm trò cười đây mà, không kịp nghĩ nhiều, Nhu chồm người lên, gần như ngồi vắt ngang qua người Nhân Phú, cướp lấy máy tính của anh:
- Đưa em, em sẽ cancel hết, ảnh xấu mù
- Không đưa, anh thấy rất thú vị mà
- Thú vị cái đầu anh ý, giằng đi giằng lại, những cọ xát da thịt khiến Nhu gần như giật nảy mình, trời, cô rơi vào bẫy rồi, tự nhiên ngồi trên người anh, lại còn ngồi không yên, xê nhích lung tung, thân dưới anh đã có phản ứng, súng đã lên cò rồi, ai đền đạn đây?
Không để cho Nhu có thời gian suy nghĩ lung tung nữa, bất giác Nhân Phú lật người, đè cô xuống giường, máy tính rơi lịch bịch xuống thảm nhưng cả 2 chẳng ai còn tâm trí mà để ý nữa, họ bắt đầu 1 trận chiến khác, ngọt ngào, say đắm, điên cuồng hơn.
Môi Nhân Phú phủ xuống môi Nhung rồi theo trượt xuống cổ lên tai, đi đến đâu chuyền lửa nóng đến đó, tay anh cũng không ngừng sờ nắn nơi mềm mại của cô, cái eo thon mịn màng, đôi đùi non mềm mại, mát lạnh, người anh như 1 lò lửa, còn cô là hồ suối mát hòa tan nó.
- Cho anh, Nhu nhé?
Đầu óc Nhu gần như u mê, không thể thốt lên lời nữa, cô chỉ biết rằng, cô cũng muốn anh, còn anh như đang phát điên đến nơi, làm sao lại phải cố gắng kiềm chế khi cả 2 đều mong muốn được gần gũi nhau, hòa vào làm 1? Nhịn không chỉ làm đàn ông khó chịu, đối với con gái, cũng là 1 thử thách gian nan. Tình dục là sự thăng hoa của tình yêu, chẳng phải thế sao? Hôm nay anh cũng đã nói trước mặt gia đình, cô là vợ sắp cưới, không ai có thể nói trước ngày mai sẽ như thế nào, nhưng cô cảm giác được rất rõ sự khao khát của anh đối với cô, tình yêu nồng nàn mà anh dành cho cô, như vậy, đã là đủ.
Nhu không đáp, chỉ luồn tay vào áo của Nhân Phú, khẽ vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của anh, thỉnh thoảng còn trêu đùa, kéo nhẹ 2 hạt đậu nhỏ xíu trên đó càng làm cho Nhân Phú dường như không chịu nổi kích thích, anh chỉ muốn lao thẳng vào cô, nhưng anh biết, đây là lần đầu tiên của cô, anh cần phải nhẹ nhàng, để giảm sự đau đớn của cô, đó là trách nhiệm và cũng là niềm tự hào của anh, niềm tự hào vô cùng ngọt ngào.
Nhẹ nhàng kéo cái váy tuột ra khỏi thân thể Nhu, bên trong cô mặc 1 bộ đồ lót màu da có ren, trông vừa nhẹ nhàng vừa quyến rũ, hơi thở của Nhân Phú càng nóng rát, anh như con sói khát tìm được dòng suối mát lành, muốn gục mặt uống cho đến khi hòa tan vào dòng suối đó. Nhu khẽ rùng mình khi trên người chỉ còn mỗi vật che chắn phía dưới, có lẽ cũng không chuẩn bị tâm lý tốt, nên cô như co người lại, Nhân Phú tinh tế thấy được phản ứng của cô, anh khẽ trườn người lên, hôn trên môi cô, thì thầm:
- Không sao, em cứ thả lỏng người ra, anh sẽ rất nhẹ nhàng, anh yêu em, bảo bối
Như nhận được sự động viên, Nhu dần dần thả lỏng, tay cô ôm chặt lấy lưng Nhân Phú, đùi khẽ mở, để anh nhanh chóng trườn vào giữa hai chân cô, từ từ thăm dò, âu yếm nó.
Khi Nhân Phú thật sự đi vào bên trong người cô thì một trận đau đớn đột ngột kéo đến, suýt chút nữa cô thét lên thành tiếng, bám càng chặt vào người anh, móng tay hằn sâu vào tấm lưng đẫm mồ hôi của anh:
- Anh đi ra, đi ra lập tức, em đau…
- Một chút thôi, 1 chút nữa là sẽ ổn, em đau thì cắn vào người anh nhé
Nói thế nhưng Nhân Phú cũng dừng lại động tác, để Nhu lấy lại tinh thần, từ từ thả lỏng, khi người cô đã mềm đi, anh mới tiếp tục đi vào, lần này tốc độ vô cùng nhanh và dứt khoát, Nhu không kịp thốt lên tiếng nào vì môi đã bị anh bịt chặt, chỉ thấy như đau xé người làm đôi. Ai bảo tình dục là cực khoái chứ?
Đau hoa mắt chóng mặt thế này, có gì là sung sướng? cứ thế, mặc người mướt mải mồ hôi, cô chìm vào giấc ngủ.
- Dậy đi tắm đã Nhu, người em đầy mồ hôi rồi này
- Em đau lắm, cho em nghỉ 1 chút đã
- Anh đã xả nước vào bồn rồi, anh bế em đi tắm đã nhé, tắm xong vào ngủ tiếp, ngoan.
Mặc kệ Nhân Phú làm gì, Nhu cũng không để ý, sau khi được anh rửa ráy sạch sẽ, thay quần áo, bế lên giường, còn cẩn thận đổi sang chiếc giường sạch chưa đổ máu, cô từ từ chìm vào giấc ngủ, thân dưới vẫn còn đau nhưng người cảm giác rất thoải mái, quan hệ thật sự không sung sướng như cô nghĩ, nhưng nó cũng không tệ lắm, cứ thế nụ cười nở trên môi cô, nhẹ nhàng, ngát hương như đóa quỳnh mới nở.
- Bà xã, ngủ ngon, Nhân Phú khẽ hôn lên trán Nhu, ôm cô vào lòng rồi cũng thanh thản ngủ, trở thành người đàn ông đầu tiên của cô, cái trách nhiệm nặng nề mà ngọt ngào này, thật sự là 1 kỷ niệm đáng nhớ.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 14
Cả tuần sau đó của Nhu tại Đài Loan diễn ra khá suôn sẻ thoải mái, cô được Nhân Phú đưa đi chơi tất cả các địa điểm nổi tiếng ở đây. Đài Loan là 1 quốc đảo với diện tích nhỏ, phương tiện giao thông vô cùng thuận tiện, ngồi tàu cao tốc, chưa đầy 3 tiếng đồng hồ bạn đã có thể đi Đài Bắc đến Cao Hùng, cũng là từ đầu bên này của đất nước đến đầu bên kia. Cô thì cực kỳ thoải mái vì được khám phá một đất nước mới mẻ, nhưng với 1 người nào đó đi bên cạnh thì ấm ức như thể cá treo miệng mèo mà không thể ăn được. Nguyên nhân cực kỳ đơn giản, cấm vận. Sau hôm bị sói ăn thịt, Nhu cảnh giác cao độ, cứ khi nào Nhân Phú mon men lại gần giường là cô đạp xuống ngay lập tức, “ ai lên khôn cũng dại đôi lần”, bị 1 lần thôi, lần sau không tự rút được kinh nghiệm thì có phải phí công bố mẹ nuôi ăn học và thầy cô dạy dỗ không chứ?. Thế là dùng mọi phương thức nịnh nọt, dụ dỗ không được, mang trong lòng nỗi ấm ức to đùng, Nhân Phú vẫn phải tháp tùng Nhu đi khắp nơi. Anh hạ quyết tâm phải nhanh chóng biến Nhu thành người của mình, chứ cứ để tình hình như thế này, còn hơn cả thời kỳ “ nhịn dục” trước kia.
Buổi tối trước khi trở về Việt Nam, Nhân Phú có hẹn bạn bè đi ăn tối, cũng chính là muốn giới thiệu bà xã tương lai cho đám bạn độc thân nó thèm thuồng, thật không ngờ, anh lại là người có ý định kết hôn sớm nhất trong đám bạn đại học lông bông ngày xưa, điều này cũng bởi, chính Nhu đã muốn anh có ý định được ổn định cuộc sống gia đình, bên cô cuộc sống trôi qua luôn ấm áp, ngọt ngào.
Nhu không phải là tín đồ của quán xá, nhất là các quán bar với âm nhạc ồn ào, nhức óc, nhưng dù sao cũng là bạn Nhân Phú nên cô miễn cưỡng đi cùng anh, cũng muốn mình tỏ ra thân thiện, dễ gần với bạn bè anh. Nhu mặc 1 chiếc váy hoa của forever 21 trông rất nhẹ nhàng, bên ngoài khoác chiếc áo len đan sợi nhỏ, trông cô nữ tính, khác hẳn về trẻ trung với quần jean áo phông ngày thường, trang điểm nhẹ nhàng, nước hoa prada candy ngọt ngào, đến Nhân Phú khi nhìn thấy cô cũng ngạc nhiên, thật sự con người Nhu luôn mang đến cho anh sự mới mẻ, thú vị và sức hút rất riêng. Hôn trộm lên má cô 1 cái, Nhân Phú mỉm cười rạng rỡ, cô gái bé nhỏ của anh, bạn bè sẽ phải ghen tị cho mà xem.
Quán bar có những phòng vip riêng, Nhân Phú đã đặt 1 phòng như vậy, khi 2 người bước vào phòng, cả chục ánh mắt đều dồn về phía Nhu, Nhân Phú nắm chặt lấy tay cô, mỉm cười chào mọi người rồi rất tự nhiên kéo cô ngồi sát bên mình. Anh có đôi chút bất ngờ khi nhìn thấy Mỹ Linh ngồi trong đám bạn đại học, có lẽ ai đó trong số bạn bè anh đã báo cho cô về buổi tụ tập này, họ chia tay đã gần 1 năm, anh về Đài bắc cũng không thông báo với cô, nhưng dù sao cũng đã từng yêu nhau, bây giờ vẫn có thể coi là bạn bè cũ.
- Để mình giới thiệu 1 chút, đây là Nhu, bạn gái mình, cô ấy có thể nói tiếng trung nhưng không biết tiếng Đài, mọi người nói chuyện bằng tiếng trung nhé.
- Cô dâu Việt Nam? 1 cậu bạn Nhân Phú cất tiếng hỏi, Nhu cảm nhận rõ trong đó có 1 chút châm chọc, có lẽ hình ảnh cô dâu Việt Nam sang đây xuất khẩu lao động, cố sống cố chết lấy 1 ông chồng già để có thể được ở lại đây đã để lại ấn tượng rất không tốt cho những người Đài Loan, đặc biệt là những người trẻ tuổi.
- Cô ấy là người Việt Nam và là bà xã tương lai của mình, Nhân Phú trả lời điềm đạm và rất rõ ràng. Chính anh ở 1 thời điểm nào đó, cũng đã cho rằng, phụ nữ Việt Nam đều là những người ham vật chất, sẵn sàng đánh đổi để có thể có được cuộc sống tốt hơn ở đất nước anh, nhưng khi gặp Nhu, khó khăn lắm mới được cô mở cửa trái tim cho anh bước vào, anh biết, anh đã có cái nhìn phiến diện về phụ nữ Việt Nam, Nhu của anh, là 1 người hết sức tự trọng, tự cường.
Có lẽ cũng không muốn làm mất đi không khí vui vẻ của buổi tối, bạn Nhân Phú không quay lại chủ đề này nữa, họ bắt đầu hỏi cô về Việt Nam, về những địa điểm có thể đi du lịch, về những sở thích của người việt trẻ, về những món ăn kinh khủng dã man như “ trứng vịt lộn, thịt chó, nước mắm“.
Nhu trả lời từng vấn đề, có lúc còn đưa ra những câu đùa hóm hỉnh như trứng vịt lộn là con vịt bao tử, hay thịt chó mắm tôm là quốc hồn quốc túy của người Việt Nam, làm cho mấy cậu bạn Nhân Phú cười nghiêng ngả, rõ ràng, cô là người nói chuyện rất có duyên, có khiếu hài hước ngầm. Nhân Phú tranh thủ lúc mọi người còn đang cười quay sang bảo Nhu, mai sang Việt Nam anh sẽ thử ăn trứng vịt lộn, làm Nhu phì cười. Nếu anh biết tháng nào cô cũng cùng bạn bè đi ăn thịt chó, thịt vịt để giải đen, chắc anh ngất ra đây mất. Thật ra ẩm thực mỗi nước mỗi khác, như cô cả tuần này đều ăn các loại rau xào với xì dầu, bây giờ có cảm giác ám ảnh bởi mùi xì dầu nồng nồng rồi, không biết có thể thích nghi được trong bao lâu nữa.
Một lúc sau, Mỹ Linh đứng dậy bước ra ngoài, Nhân Phú ghé tai Nhu nói nhỏ,
- anh ra ngoài 1 chút, em ở đây 1 mình được chứ?
- Vâng, em không sao
Từ khi bước vào phòng, cô đã nhận ra ánh mắt Mỹ Linh có chút khác so với mọi người, không chỉ mang ý tò mò mà chủ yếu là dò xét, khi cô nói đùa với mọi người, cô ấy cũng không cười, chỉ lặng lẽ ngồi uống rượu, Nhân Phú cũng đã kể qua về cô ấy nên bằng sự nhạy cảm của người con gái, Nhu nhận ra, đó là người yêu cũ của Nhân Phú. Cũng như đoạn tình cảm với Thắng, đến giờ, dù đã có người mới, cô cũng không thể nào quên được, nó vẫn ở đâu đó nơi góc nhỏ trái tim cô, chỉ là nó không còn làm cô cảm thấy đau đớn nữa. có lẽ, đã thành sẹo.
Bạn bè Nhân Phú đều rất tò mò về người Việt trẻ, bởi người Việt Nam ở đây họ tiếp xúc nhiều nhất đều là người giúp việc hay hộ lý trong bệnh viện, những người ở độ tuổi trung niên không thể ngờ rằng, dù rất khác nhau về môi trường sống nhưng tư tưởng của những người trẻ như Nhu đều rất thoáng và hiện đại và độc lập. Nhu không thuộc tip người nồng nhiệt nhưng ở cô có sự hài hòa, dễ gần làm người ta thoải mái khi tiếp xúc.
Bên ngoài quán bar, không khí thành phố Đài bắc về đêm vẫn vô cùng nhộn nhịp, Nhân Phú và Mỹ Linh ngồi trên 1 bồn hoa nhỏ nơi góc phố.
- Dạo này em ổn không?
- Em ổn, công việc bên Việt Nam của anh thế nào?
- Cũng ổn, anh đã quen rồi, hơi vất vả 1 chút thôi
- Thế thì tốt, anh định kết hôn?
- Uh. Sang năm
- Chúc mừng anh, đó là 1 cô gái thú vị
- Uh, cô ấy rất đặc biệt
- Vâng.
Hai người cùng im lặng, gặp nhau trong hoàn cảnh này, cũng chẳng biết nên nói điều gì cho phải, họ đã xa nhau, đi 2 con đường riêng, có lẽ, cũng là duyên phận. –
- anh vào trước đi, không cô ấy mong
- uh, em cũng mau vào, bên ngoài có gió lạnh đấy.
- vâng, em ngồi thêm chút nữa.
Khi bóng Nhân Phú khuất sau cánh cửa quán bar, Mỹ Linh vẫn ngồi im bên luống hoa nhỏ, người thanh niên đó, đã từng là của cô, tuy không nói là yêu đương sống đi chết lại, nhưng cũng đã có những kỷ niệm đẹp bên nhau, bây giờ, người đó cũng đã có người khác, lại sắp có ý định kết hôn, bảo cô không buồn là giả dối, nhưng, cũng nên có chút lòng tự kiêu của con gái, chúc phúc cho người ta, bao nhiêu đàn ông còn đang theo đuổi cô, việc gì phải vì 1 chàng trai bình thường như Nhân Phú mà đau buồn chứ. Nói thế nhưng nước mắt đã vòng quanh khóe mắt, Mỹ Linh đưa tay gạt nhẹ, ngẩng đầu mỉm cười, không sao, đời còn rất đẹp.
Hai người nắm tay nhau đi trên phố, Nhân Phú thỉnh thoảng quay sang, gương mặt Nhu dưới ánh đèn vàng trên phố, đặc biệt nhẹ nhàng, ôn nhu.
- Sao em không hỏi anh?
- Gì ạ?
- Về Mỹ Linh ý…
- Anh có muốn nói không?
- Anh và cô ấy đã là quá khứ
- Em chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai thôi
- Uh.
Trong chuyện tình cảm, nhiều khi không cần phải hiểu hết mọi chuyện, nhiều khi chỉ là niềm tin nơi đối phương, đó cũng là cách để khiến mình hạnh phúc và người kia cảm thấy yên tâm. Nhu chọn cách không hỏi han cặn kẽ, bởi cô cũng đã từng yêu người khác trước khi đến với Nhân Phú, đã từng rất đau đớn khi bị phản bội, nhưng bây giờ cô đã nhẹ lòng hơn rất nhiều. Hạnh phúc là khi tự biết những giới hạn, tự cân bằng được cảm xúc của bản thân mình. Quá khứ không thể biến mất như tờ giấy trắng nhưng tương lai mới là điều hai người đang hướng đến, vẽ lên bức tranh hạnh phúc mà họ muốn.
Có thể bạn muốn 1 cuộc sống đầy ắp những biến động, cuộc tình của bạn luôn lên xuống như hình parabol nhưng khi bạn đã tìm được 1 bến đỗ bình yên, bạn mới thật sự cảm nhận được, con người ta, rốt cuộc muốn cái gì ở cuộc đời này, chẳng phải là 1 sự bình yên hay sao?
Cả Nhân Phú và Nhu đều còn trẻ, họ đều có những hoài bão và ước mơ của mình nhưng khi đã gặp được một nửa mà mình cần, họ biết trân trọng và nắm chặt lấy hạnh phúc đó.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 15
Qua tết ba mẹ Nhân Phú có qua Việt Nam thăm gia đình Nhu, cũng là lần đầu tiên họ đến Hà Nội nên cô được dịp đưa cả nhà đi chơi vòng quanh thủ đô. Hà Nội thật ra vô cùng chật hẹp, đi 1 đến 2 ngày đã chẳng còn chỗ chơi nữa rồi, cũng định đưa ba mẹ chồng xuống Hạ Long, niềm tự hào của Việt Nam, nhưng ngặt nỗi, phép năm của cô và Nhân Phú đã gần hết, hơn nữa còn phải để dành cho đám cưới nên kế hoạch tạm hoãn. Mẹ chồng tương lai trong cả quá trình đều không có ý kiến gì, nhưng Nhu biết, mình vẫn chưa qua được kỳ kiểm duyệt. Dù sao, cưới nhau xong, cả 2 đều ở Việt Nam làm việc và sinh sống, nên cô cũng không lo lắng gì nhiều. Tất nhiên, đó chỉ là kế hoạch của riêng cô mà thôi.
Sau khi ba mẹ trở lại Đài Bắc, Nhân Phú xin nghỉ thêm 1 ngày để 2 người có nhiều thời gian bên nhau hơn, cũng là để bàn bạc kế hoạch trong tương lai.
- Bố mẹ anh không có ý kiến gì về đám cưới, nhưng bà có 1 điều kiện.
- Là gì vậy?
- Cưới xong em phải sang bên kia vài tháng để bà dạy em những món ăn Đài Loan
- Em sang bên đó, còn anh?
- Anh vẫn ở Hà Tĩnh làm việc, nhưng chỉ vài tháng thôi, mẹ bảo, cũng chỉ dạy em vài món truyền thống và để em quen dần với cuộc sống bên đó thôi mà.
- Chẳng phải 2 đứa đã thống nhất là sẽ sinh sống và làm việc tại Việt Nam sao?
- Anh cũng đã có ý định đó, nhưng mẹ bảo, con dâu mẹ, nhất định phải biết nấu ăn, để còn lo cho gia đình, bà sợ mất đi những truyền thống của gia đình
- Thế khi nào nghỉ phép, 2 đứa mình về bên đó, em sẽ chăm chỉ học nấu ăn, không phải như vậy là được hay sao?
- Em biết các bà mẹ mà, lúc nào chẳng muốn giữ truyền thống, anh thì ăn gì chẳng được, nhưng mẹ vẫn nhất quyết như vậy, thì anh biết làm sao? Vì tương lai của 2 đứa, em cố gắng chiều mẹ lần này nhé, bà xã ngoan…
- Nhưng có 1 mình em bên đó, anh lại ở đây, em biết làm sao?
- Gia đình anh cũng là gia đình em mà, em xem, còn chị gái anh nữa, anh nghĩ mẹ muốn thử thách tình cảm của em đối với anh đấy.
- Thử thách gì kỳ quặc thế, anh đã ăn món ăn Việt Nam em nấu rồi, cũng ăn được đúng không?
- Rất ngon, nhưng ở Đài Bắc, kiếm đồ để nấu không dễ như ở đây, nên món chủ yếu vẫn là món Đài, anh thì anh chỉ thích mỗi 1 món thôi
- Món gì, có khó nấu không?
- Đơn giản, nguyên liệu có sẵn…
- Món gì vậy?
- Nguyên liệu Việt Nam, khẩu vị Đài Loan
- Hả?
- Món “em” anh chỉ muốn ăn em thôi.
- Đồ háo sắc… nói linh tinh
Hai người lại rơi vào trận quấn quýt răng môi không rời, cuộc sống, tình yêu ngọt ngào như mật làm Nhu tạm quên đi trận tập huấn sắp tới của mẹ chồng. Dù sao cô cũng là cô gái độc lập, không thể vì một chút thử thách của mẹ chồng mà chùn bước được, thời đại mới, mẹ chồng cô cũng là người hiện đại, làm sao có cảnh mẹ chồng ăn thịt nàng dâu được chứ?
Đó là thử thách bếp núc của mẹ chồng đối với nàng dâu, còn với Nhân Phú, những tập tục cưới xin cũng làm anh mệt chết, ngoài việc đón dâu 2 lần do năm nay là năm tuổi của Nhu, 1 lần mời cơm khách ở Hà Nội, 1 lần trong Hà Tĩnh, 1 lần bên Đài Bắc, khi đám bạn anh vỗ vai chúc mừng anh chỉ biết lắc đầu, cưới vợ mệt thế này nên nhất định chỉ cưới 1 lần thôi. Nhu còn khổ sở hơn, ở Việt Nam mặc áo cưới tây, ở Đài Loan mặc áo dài Việt Nam và áo cưới truyền thống, bùng nhùng cả đám vải, vóc người cô nhỏ bé, đi thêm đôi xăngđan cao gót, chạy khắp cái hội trường rộng lớn, chân mỏi nhừ, may có Nhân Phú đứng bên cạnh, thỉnh thoảng để cô dựa vào, không thì quả thực, bổ nhào lúc nào cũng không biết. Khách sạn có tặng mỗi đôi tân lang, tân nương 1 đêm miễn phí tại phòng suit, nhưng mệt quá, check in xong, bởi bỏ đống váy áo bùng nhùng, tẩy trang, tắm rửa qua loa, cả 2 lăn ra ngủ, không kịp xem phòng tân hôn được sắp đặt như thế nào, cũng chẳng để ý xem tân hôn phải làm gì, với họ, như vừa trải qua trận chiến tốn quá nhiều công sức.
Nhưng Nhân Phú vẫn nhớ ra 1 điều, hôm nay họ chính thức trở thành chồng vợ, danh chính ngôn thuận được nằm cạnh nhau, niềm hạnh phúc ngọt ngào đó, thật sự không thể diễn tả bằng lời được, nhưng nhìn Nhu quá mỏi mệt, mình cũng gần như kiệt sức, nên anh chỉ đơn giản ôm Nhu vào lòng, nhẹ nhàng tựa đầu lên trán cô, hít lấy hương thơm nhẹ từ mái tóc mềm mại và chìm vào giấc ngủ yên lành.
Giấc ngủ đủ quả là phương thức hữu hiệu để hồi phục cả tinh thần và thể chất, sáng sớm khi ai đó còn đang lơ mơ ngủ, đã nghe Nhân Phú, bây giờ đã chính thức là chồng cô ghé sát vào tai, thì thầm:
- Vợ ơi, anh muốn ăn sáng..
- Mấy giờ rồi? phải đi đánh răng rửa mặt đã chứ?
Vợ anh sao lại có thể thật thà đến vậy chứ, kể từ lần đầu tiên được gần gũi cô, đến bây giờ, đã trải qua mấy tháng trời, Nhu nhất định không cho anh lại gần, anh nhịn thế là đủ rồi chứ? Tối qua thấy cô mệt, đã để cô ngủ dưỡng sức, bây giờ thì không có lý do nào để anh nhịn ăn nữa rồi.
- Bữa sáng đã sẵn sàng…
Nhu không kịp phản ứng, thì đã bị đôi môi nóng bỏng của Nhân Phú áp xuống, đôi tay hư của anh không ngừng sờ soạng kích thích cô, chết rồi, để sói đói quá lâu, bây giờ phải trả giá đây. Nhu nhủ thầm, sự sợ hãi của lần đầu đau đớn làm cô co rúm người lại, Nhân Phú kìm lại tốc độ, nhẹ nhàng âu yếm cô:
- Vợ ơi, không đau đâu, em thả lỏng ra nào, có anh ở đây rồi, đừng sợ
- Anh làm nhẹ thôi nhé, em sợ đau lắm
- Uh, yêu em…
Cứ thế, Nhu bị cuốn vào những triền miên mà Nhân Phú đem đến, ngọt ngào, đê mê, ngây ngất, quả thực lần này không còn đau nữa, chỉ là có chút co thắt khi anh tiến vào mà thôi, nhưng điều này càng kích thích Nhân Phú nhiều hơn, anh” ăn sáng” mãi mà không biết chán.
Tuần trăng mật ngọt ngào của họ bắt đầu bằng 1 bữa sáng như vậy đấy. Sau này còn nhiều bữa sáng và bữa khuya nữa mà 2 người cùng thực hiện, sự hòa hợp càng ngày càng tăng. Bây giờ Nhu mới hiểu được vì sao người ta gọi là vợ chồng son, ngọt ngào vô cùng. Chỉ là sau khi cưới, vẫn là 2 người 2 nơi, Nhân Phú ở Hà Tĩnh, Nhu vẫn như thời con gái, tá túc nơi nhà mẹ đẻ, chuẩn bị tinh thần và thể lực để sang Đài Loan tiếp chỉ của mẹ chồng. Thấy thái độ lo lắng của vợ, Nhân Phú yêu chiều hôn vợ, an ủi:
- Em yên tâm, không sao đâu, chỉ tạo điều kiện cho mẹ và em gần gũi nhau thôi
- Em chưa bao giờ nghĩ mình lại lấy 1 ông chồng Đài Loan truyền thống nên không chuẩn bị nền tảng, bây giờ thì tiêu rồi, học như vỡ lòng, chết thôi
- Điều đấy cho thấy sức hút của anh quá lớn, để em vượt qua được kế hoạch thời con gái của mình, đồng ý làm bà xã của anh, nhưng bà xã rất thông minh, nhất định vượt qua thử thách này
- Sao có người lại tự tin như anh nhỉ? Toàn tự khen thôi
- Em không công nhận ông xã mình đẹp trai, tài giỏi sao?
- Có, ông xã em number 1, ok?
- Phải thưởng cho bà xã ngoan mới được, hay sang tuần em sang Đài Bắc, anh sẽ xin nghỉ việc vài ngày về với em nhỉ?
- Thôi, đợt này anh nghỉ nhiều, để em tự túc đi, em không sao.
- Uh, vậy cứ thế nhé, cố gắng lên bà xã.
Nhu chưa thấy ai gọi tiếng bà xã lại ngọt ngào như Nhân Phú, nhưng điều đó cũng làm cô yên tâm hơn rất nhiều, cô yêu thương con trai bà, bà nhất định cũng yêu anh, 2 người phụ nữ, cùng yêu thương 1 người đàn ông, nhất định sẽ tìm được tiếng nói chung. Hành trình làm dâu xứ người của cô, bắt đầu bằng việc cô tự tìm lý do để yêu thương mẹ chồng.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 16
Nhu cố tình chọn chuyến bay buổi chiều để đến Đài Bắc, cô muốn được ngủ 1 đêm để ngày hôm sau có sức chiến đấu, không hiểu sao, tâm lý phòng thủ của cô lại lớn đến mức đó. Dù quả thực cô luôn nghĩ mẹ Nhân Phú cũng như mẹ mình, cứ yêu quí bà là được. Nếu ở Việt Nam, có phát sinh vấn đề gì, chạy về nhà mẹ là được, ở đây, chồng không có ở bên, mẹ đẻ lại ở xa. Cô phải tự lực cánh sinh, không phải mang tâm lý đề phòng, nhưng nói gì thì nói, với Nhu đây thực sự là 1 thử thách.
Xuống máy bay, cô đã báo trước là không cần người đi đón, Nhu bắt taxi về thẳng nhà chồng, ba mẹ chồng đã có tuổi, hơn nữa cô nhận thấy việc đi taxi từ sân bay về nhà là 1 việc vô cùng đơn giản, nguyên nhân chủ yếu là vì cô muốn ba mẹ chồng nhận thấy cô là 1 người độc lập, có hay không có Nhân Phú ở bên cạnh, cô cũng có thể làm tốt được công việc của mình.
Khi cô gõ cửa nhà, người mở cửa mẹ chồng cô, tay bà vẫn còn đang cầm cái remote điều khiển tivi, nhìn bà không ai nghĩ đã bước qua tuổi 60, có vẻ trẻ hơn tuổi rất nhiều lần.
- Con chào mẹ
- Nhu, con đã về đến, đã bảo Nhân Phú báo chuyến bay để bố ra đón con, nhưng nó không chịu, bảo con đi cho quen, con vất vả rồi.
- Con không sao ạ, bố mẹ dạo này có khỏe không? ( tự nhiên gọi người lạ là bố mẹ, Nhu ở nhà đã phải uốn lưỡi mấy lần trước khi nói nên nhờ trời, cũng khá suôn sẻ)
- Bố mẹ khỏe, con vào nhà nghỉ đi, mẹ đã chuẩn bị sẵn phòng của Nhân Phú rồi, vì không biết con thích trang trí phòng như thế nào, nên cứ để vậy đã, từ ngày mai, có nhiều thời gian, mẹ con mình cùng sửa soạn nhé?
- Vâng ạ, con có mua chút quà từ Việt Nam sang, phải lấy ra đã, không thì hỏng mất ạ.
Nhu mừng húm vì khởi đầu khá thuận lợi, không khó để tìm chủ đề nói chuyện với mẹ chồng như cô vẫn nghĩ. Nhưng khi cô vào nhà, sự ngạc nhiên đến với cô còn nhiều hơn:
Bố chồng đang hì hục trong bếp nấu nướng, trên sofa ngoài phòng khách, có mấy cuốn tạp chí đang đọc dở, trên bàn vỏ hoa quả vương vãi, rõ ràng là mẹ chồng cô đang ngồi xem ti vi.
- Con chào ba ạ,
- Tiểu Nhu, con về đến rồi đấy ah? Mệt không con? Đi rửa ráy chân tay rồi ăn cơm, ba nấu sắp xong rồi
- Vâng ạ, ba cần giúp 1 tay không ạ?
- Không sao, ba làm xong rồi mà, con đi thay quần áo đi.
- Dạ.
Chui vào trong phòng, Nhu lập tức gọi điện cho Nhân Phú:
- Ông xã, em về đến nhà rồi?
- Nhà? Nhà nào?
- Nhà anh ở Đài Bắc chứ đâu nữa?
- Không phải nhà anh, mà là nhà chúng ta, vợ ơi, em có mệt không?
- Hơi mệt tý xíu, sao anh không nói với em, ở nhà ba là người nấu ăn?
- Ah, mẹ bảo không cần nói trước, để em qua tự mình tìm hiểu thói quen trong gia đình anh.
- Anh vào hùa với mẹ để làm khó em?
- Đâu có, anh không dám mà, chỉ là cho em sự ngạc nhiên thôi. Người dạy em nấu nướng đương nhiên là ba, mẹ sẽ chỉ đạo vòng ngoài. Sau khi ba nghỉ hưu, cái bếp nhà anh được ưu tiên cho ba sử dụng, em sẽ dần quen thôi.
- Chứng tỏ em sang đây học nấu món ăn truyền thống chỉ là 1 cái cớ, anh định chỉnh em đấy ah?
- Không, mẹ thật sự muốn ba dạy em nấu vài món Đài,bởi muốn sau này em sẽ nấu cho anh ăn, nhưng chủ yếu là ba mẹ muốn có cơ hội gần gũi em hơn…
- Thôi, không buôn điện thoại với anh nữa, tốn tiền, để tối nay chat wc em sẽ cho anh biết tay, dám lừa em.
- Bà xã, xin nhẹ tay 1 chút
Nhu phì cười, dù bụng đang 1 cục tức vì bị lỡm, cô vẫn mang 1 khuôn mặt vô cùng vui vẻ bước ra khỏi phòng, phụ ba chồng dọn cơm và bày biện đồ ăn.
Bữa tối diễn ra nhẹ nhàng, chủ yếu là mẹ chồng cô nói chuyện, bố chồng thì thỉnh thoảng thêm vài câu, nhưng do thói quen sử dụng tiếng Đài, thỉnh thoảng thấy mặt Nhu ngơ ngẩn vì không hiểu ba mẹ chồng cô lại vội vàng dùng tiếng phổ thông để giao tiếp:
Sau khi rửa ráy bát đũa xong xuôi, cả nhà ngồi trên ghế soffa để nói chuyện, lúc này Nhu biết là chủ đề chính mới bắt đầu.
- Ba mẹ biết bắt con nghỉ việc cả tháng qua bên này là làm khó con nhiều lắm, nhưng con biết đấy, 2 đứa con sinh trưởng trong 2 môi trường hoàn toàn khác nhau, bố mẹ muốn con sang đây, để biết được Nhân Phú đã lớn lên trong 1 gia đình như thế nào, gia đình muốn bền vững phải bắt đầu từ sự thấu hiểu.
- Vâng, con cảm ơn bố mẹ đã nghĩ thay bọn con điều này
- Nhân Phú tuy rằng đã gần 30 nhưng còn chưa chín chắn, lúc nó sang Việt Nam bố mẹ đã rất lo, đùng cái nó dắt con về, bảo là muốn đám cưới, bố mẹ lại càng không yên tâm, mẹ còn nghĩ là con đã có bầu cơ
- Dạ
- 2 đứa còn rất trẻ, còn nhiều thời gian để tìm hiểu lẫn nhau, con qua đây, chỉ là để tìm hiểu nền tảng của Nhân Phú thôi, mẹ cũng nghe nói, 2 con muốn sống và làm việc ở Việt Nam?
- Vâng ạ, trước mắt công việc của Nhân Phú là ở Việt Nam, nên bọn con dự tính ở đó, con vẫn làm việc ở Hà Nội ạ.
- Khoảng cách cũng là 1 vấn đề, bọn con lại mới cưới, cần nhiều thời gian để tìm hiểu nhau hơn
- Vâng, đi lại cũng thuận tiện nhiều rồi ạ
- Uh, nhưng lâu dài, mẹ vẫn nghĩ Nhân Phú về Đài Bắc làm việc sẽ có cơ hội phát triển sự nghiệp hơn
- Bọn con sẽ trao đổi với nhau về vấn đề này
- Thôi, con đi nghỉ đi, có vấn đề gì thì nhớ hỏi ba mẹ, từ ngày mai con sẽ là đồ đệ của ba, mẹ bận đi hướng đạo sinh rồi.
Thế là từ hôm đó, Nhu cắp cặp theo học bố chống nấu nướng, mẹ chồng cô tham gia rất nhiều hoạt động xã hội, từ hướng đạo sinh đến hội nhân đạo, hội thiện nguyện, thời gian bà ở nhà rất ít nhưng tối nào cũng về nhà để ăn những món cô nấu, rồi bắt đầu bình phẩm, nhận xét, Nhu trả bài rất nhiệt tình, chỉ là mùi xì dầu trong các món ăn làm cô suýt nữa thì ngộ độc, cô là người Việt Nam chính gốc, nước mắm đã ăn vào máu thịt rồi, bây giờ hàng ngày phải hít thở trong bầu không khí đầy ắp xì dầu này, quả thực chẳng khác gì tra tấn.
Ngày ngày cũng học gói bánh trẻo, làm bánh bao, làm mỳ bò, làm thịt kho măng, vì sự nhiệt tình của bố chồng Nhu cũng cố gắng, nhưng quả thật là còn mệt hơn đi làm việc.
- Con không thích nấu ăn phải không?
- Dạ, cũng không phải ạ, tại con quen ra ngoài làm việc rồi, bây giờ ở trong nhà nhiều, thấy hơi gò bó ạ.
- Uh, thế thì con phải đi ra ngoài nhiều vào, để bố bảo chị gái Nhân Phú đến đưa con đi.
- Không cần đâu ạ, con ở đây cũng không quen ai, ra ngoài cũng chỉ là để mua sắm thôi, mà con thì không có nhu cầu mua sắm
- Vậy con xem ti vi vậy
- Họ nói nhanh quá, con nghe không hiểu ạ. Bố dạy con tiếng Đài nhé
- Uh, nhưng tiếng Đài chủ yếu là học qua giao tiếp, con phải ở đây lâu lâu thì mới học được
- Ba mẹ bây giờ chỉ có 2 người, có tự do thoải mái đấy, nhưng mà cũng thấy buồn, mẹ con có niềm vui của bà ấy, ba không có ý định ngăn cản, tuổi trẻ bà ấy vì ba, vì chị em Nhân Phú vất vả rồi, lúc này có điều kiện thì nên để bà ấy làm điều bà ấy thích
- Nói chuyện với ông già hay kể chuyện như ba, chắc con thấy nhàm chán lắm nhỉ?
- Dạ, không ạ, quan điểm của ba tiến bộ hơn bên Việt Nam chúng con, bên đó, phụ nữ thiệt thòi rất nhiều, không nhận được sự thông cảm, chia sẻ
- Khi Nhân phú nói đưa bạn gái là người Việt Nam về mẹ nó đã phản đối, chắc con chưa nghe nó nói chuyện này?
- Vâng ạ
- Mẹ Nhân Phú sợ nó bị con gái Việt Nam lợi dụng để kiếm cái visa sang Đài Loan nên nhất định phản đối
- Hình ảnh cô dâu Việt Nam xấu thế cơ hả bố?
- Cũng không hẳn, nhưng đại đa số là người giúp việc Việt Nam không có trình độ, sang bên này làm việc rồi cặp kè để kiếm chác, phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, bỏ trốn ra ngoài làm lao động tự do, đã xảy ra rất nhiều vụ việc tai tiếng
- Thật ra họ đều không hiểu biết, muốn đổi đời nhanh bằng cách theo họ là dễ dàng nhất
- Thế nên, ấn tượng của mẹ với người phụ nữ Việt Nam không tốt, bà ấy bảo Nhân Phú bị bỏ bùa, cũng buồn cười, thời đại nào rồi mà vẫn còn chuyện bùa chú chứ?
Nhu bật cười, bây giờ cô mới biết, chuyện của cô với Nhân Phú không đơn giản như cô nghĩ, anh cũng đã phải trải qua nhiều ngăn cản, chỉ là không nói cho cô biết, sợ cô buồn mà thôi.
- Con biết Nhân Phú bảo gì không?
- Dạ?
- Nó bảo con khác những người phụ nữ Việt Nam mà mẹ từng gặp và con là người nó yêu và muốn cưới làm vợ
Hai mẹ con đã tranh cãi rất lâu, cuối cùng bà ấy đã phải nhượng bộ với 1 điều kiện, khi nào cưới xong, con nhất định phải sang đây để bà ấy dạy, mà con xem, bà ấy có dạy gì con đâu,đi tối ngày ah. Thật ra con cũng nên thông cảm cho bà ấy, với các bà mẹ, con trai mình luôn là siêu nhân, phải lấy người hoàn mỹ trong mắt bà ấy mới được.
- Nhân Phú cũng luôn nói anh ấy hoàn hảo mà
- Tính nó hơi trẻ con nhưng không để bụng, không phải ba khen con trai ba, nhưng nó rất yêu thương con, nó rất hay gọi điện thoại cho ba hỏi han tình hình của con,hỏi con có quen không, có buồn không, có khó khăn gì không, rồi lại nhắc ba quan tâm đến con… tình cảm của các con như vậy, ba rất yên tâm.
- Vâng, con cám ơn ba.
Nhu thấy khóe mắt cay cay, cảm ơn trời phật đã phù hộ cho cô gặp được người chồng yêu thương mình, cho mình một gia đình chồng tốt, yêu mến cô, cho dù phải làm dâu xứ người, phải xa gia đình, không có chồng bên cạnh thì cô vẫn thấy hạnh phúc.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 17
Thế là Nhu cũng ở bên Đài bắc được hơn 1 tháng, món ăn cô học được cũng không nhiều bởi có học thì ba chồng cũng tranh việc làm hết, nhưng quả thực tình cảm với ba mẹ chồng đã gần gũi hơn rất nhiều. Chỉ là cô rất nhớ nhà, nhớ món ăn đậm hương vị Việt Nam, nhớ phở bò, nhớ bún chả, nhớ cháo gà, nhớ nước mắm. Khi buổi tối hai vợ chồng nói chuyện qua WC, nghe Nhu than vãn 1 hồi về việc nhớ nhung ăn uống, Nhân Phú bật cười:
- Có 1 thứ em nhớ nhất mà không liệt kê ra
- Hả?
- Em không nhớ chồng em ah?
- Cũng bình thường
- Cái gì? anh sắp phát điên lên vì nhớ em, em lại bảo bình thường ah?
- Mới có hơn 1 tháng thôi mà, mới đi được 1/3 chặng đường
- Em thật sự có ý định ở lại bên đó 3 tháng?
- Chẳng phải anh đã hứa với mẹ như vậy còn gì?
- Nhưng mà em phải chiến đấu để chiến thắng sớm chứ?
- Nhưng em thích ở Đài bắc
- Cái gì? Em bỏ chồng ở Việt Nam để hưởng sung sướng 1 mình nơi đất khách quê người ah?
- Em là người phụ nữ Việt Nam điển hình trong mắt anh mà
- Tiểu Nhu, bà xã, em giỏi lắm, anh sẽ nói chuyện với ba mẹ, để ba mẹ gửi trả lại em về Việt Nam, xa chồng, cao tay hơn hẳn rồi
- Haha, cũng là nhờ chồng em siêu nhân nên em phải học chứ? Em đã xin phép ba mẹ rồi, sang tuần về Hà Nội, công việc cuối năm đang nhiều, không thể nghỉ lâu được.
- Sao không báo anh sớm, để anh phải lo phát điên lên, tưởng em thích sống xa chồng mình chứ? Em bay chuyến nào? Để anh ra đón?
- Anh đang ở Hà Tĩnh mà
- Sếp biết anh sắp phát điên rồi, không cho giải tỏa sẽ làm việc bung bét hết.
- Anh thật giỏi đe dọa người khác
- Tại em ép anh mà
Hai vợ chồng lời qua tiếng lại chí chóe nhưng từ trong câu chuyện linh tinh của họ, sự ngọt ngào của tình yêu vẫn chất chứa nỗi nhớ nhung đầy ăm ắp. Nhu không nói cho Nhân Phú biết, bao đêm cô đã ôm gối khóc thầm, chưa kịp bén hơi chồng thì mỗi người 1 nơi, chỉ có thể nhìn thấy nhau qua wc hay nghe tiếng qua điện thoại, nhiều khi, bao câu nói không bằng 1 cái xiết chặt, bao an ủi không bằng nụ hôn ngọt ngào, nhưng cô biết làm sao bây giờ? Nói cho anh nghe để anh thêm lo lắng? Đó không phải là cách của cô, cô cũng muốn anh yên tâm về mình, hạnh phúc là 2 người cùng phải cố gắng.
Ai rơi vào hoàn cảnh như Nhu mới thấu hiểu cảnh 1 trốn 4 nơi, chồng vợ mỗi người 1 nơi, nội ngoại mỗi người 1 ngả, nhưng cô không than phân trách phận, chính cô đã chọn cuộc sống này, chọn người sẽ ở bên cô suốt cuộc đời này, cho nên cô sẽ vui vẻ đón nhận nó,cả những nụ cười và những giọt nước mắt.
Qua kỳ tập huấn hay chính xác hơn là bồi dưỡng tình cảm, Nhu về Hà Nội, biết chồng sẽ ra đón nhưng cô cũng không thể không hồi hộp tìm kiếm bóng dáng anh khi ra khỏi cửa kiểm soát. Nhân Phú đứng đó, vẫn áo sơ mi trắng và quần âu thẳng nếp vô cùng chỉn chu, nhìn thấy vợ, nụ cười rạng rỡ trên môi, người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn là không hề sai, nhìn thấy vợ, niềm vui tràn lên cả ánh mắt, nụ cười, Nhu cũng mỉm cười đáp lại, ngọt ngào nhìn chồng mình, cao lớn, thư sinh, đẹp trai ngời ngời khiến bao người ngước nhìn, khiến cho cô không thể không kiêu hãnh.
- Vợ ơi, mệt không?
- Cứ nghĩ được ăn cơm Việt Nam là hết cả mệt luôn
- Này, em không thể nghĩ gì khác việc ăn uống ah?
- Em tuổi heo mà
- Anh về sẽ ăn em luôn, cho em bớt kêu đói ( tất nhiên câu này anh nói bằng tiếng trung, tránh cho anh tài xế taxi nghe thấy vợ chồng anh bàn chuyện cơ mật)
- Thế anh thèm ăn cơm Việt hay cơm Đài đây?
- Em nghĩ anh còn tâm trạng để ăn cơm ah?
- Có thực mới vực được đạo, em đã nói với mẹ rồi, em muốn ăn nem có thật nhiều nấm nên anh tối nay nghỉ khỏe
- Được, cho em ăn cơm nhiều vào, tối có sức mà chịu đựng, em đừng tưởng anh không thể xử lý được em nhé
- Anh quên là anh ở nhà em, ngủ trên giường em ah?
- Thế thì em không biết tình hình trận địa rồi, không biết bây giờ ai là chủ chiến trường đâu nhé, ba mẹ vợ rất thương con rể ngoan.
- Anh dám lợi dụng thời gian em sang bên kia để tranh thủ bố mẹ em?
- Không phải tranh thủ, mà là thay em quan tâm
- Đó là bố mẹ em
- Nhưng là bố mẹ vợ anh
Anh tài xế thấy 2 vợ chồng nói chuyện như chim hót thì phì cười, chắc chắn là vợ chồng son rồi, trêu chọc nhau nhưng vẫn đầy ắp hương vị yêu đương.
- Bố mẹ bên đó thế nào em?
- Bố mẹ khỏe, mẹ đi ra ngoài làm thiện nguyện suốt, chỉ có bố ở nhà thôi, bố dạy em nấu ăn đấy nhé.
- Uh, bố có nói chuyện với anh
- Anh biết nấu ăn không?
- Không, nếu biết, anh chẳng nhờ bố dạy em làm gì
- Thế anh lấy em về để nấu cơm ah?
- 1 phần nhỏ thôi, phần lớn là vì anh muốn ở bên em cả đời, bà xã
- Thế nghe còn được, miệng ngọt như mía, không biết có thể tin được bao phần
- Không cần em tin ngay bây giờ, anh sẽ dùng cả đời mình để chứng minh
Nghe chồng mình nói vậy, có bao nhiêu phụ nữ không cảm động trong lòng chứ?Chẳng ai có thể nói trước được tương lai, hơn nữa tình cảm là thứ có thể thay đổi theo năm tháng, nhưng, cũng chính bởi vậy, cô cần trân trọng hiện tại, cần biết đón nhận hạnh phúc đến với mình.
- Em nghĩ sau khi thu xếp xong công việc, mình nên về bên kia với ba mẹ anh.
- Em quyết định?
- Em chưa bao giờ có ý định lấy chồng xa xứ, em thích môi trường sống quen thuộc của mình, nhưng ở bên ba mẹ anh hơn 1 tháng, em nghĩ, ba mẹ nào cũng muốn ở gần con cái lúc có tuổi, mình cũng nên nghĩ cho ba mẹ anh.
- Còn ba mẹ em bên này?
- Có anh trai, chị dâu, mà khi nào sắp xếp được thời gian, mình sẽ về mà.
- Em có muốn vào Hà Tĩnh với anh nữa không?
- Không, em sẽ làm việc ở Hà Nội, cứ nhảy việc lung tung cũng không phải biện pháp, anh hoàn thành công việc của Dự án rồi 2 vợ chồng mình tính tiếp.
- Vợ…?
- Em đã tính toán chu toàn rồi ah?
- Cũng chỉ là có ý định như vậy, vợ chồng mình cần bàn bạc kế hoạch.
- Uh, để anh cân nhắc, vợ chồng cứ sống xa nhau cũng không phải là cách hay, em không quản chồng em cho tốt, chắc chắn bị cô khác cuỗm mất đấy.
- Uh, anh không cẩn thận, Hà Nội đất chật người đông, vợ anh đi lạc lúc đó cấm có khóc
- Anh sẽ nhờ bố mẹ vợ coi dùm
- Này, anh có vẻ hoàn toàn tin tưởng mình đã có chân trong là bố mẹ em nhỉ?
- Tất nhiên rồi, nhập gia tùy tục, anh ở đây không quen ai, không có bố mẹ vợ làm hậu phương,thì không xoay sở được.
- Em bái phục anh rồi, chồng em là thiên tài
- Quá khen…
Cứ vậy, hai vợ chồng trẻ về đến nhà bố mẹ vợ, mọi người đều đang tụ tập đông đủ ở phòng khách, chờ cô về, bữa cơm gia đình ấm cúng làm đứa con lưu lạc như cô cảm động muốn chết, có điều, đủ các loại nem từ nem rán, hải sản, nem cuốn đều không có nấm, đúng ý con rể quý.
Nhân Phú thỉnh thoảng dưới ngầm bàn lại sờ mó làm Nhu nhột muốn chết nhưng cắn răng chịu đựng, chồng mình, có lẽ cũng chẳng lấy làm vui mừng vì không phải ăn nấm, mà là bị bỏ đói 1 tháng, sắp chịu không nổi rồi.
thế là phòng ngủ của Nhu thời còn con gái trở thành phòng của 2 vợ chồng, chỉ có điều, chiếc giường bé nhỏ của cô được thay bằng chiếc giường đôi to đùng, Nhân Phú chỉ lăn vài cái đã chiếm hết cái giường, lại còn bảo Nhu, anh làm đệm thịt cho em là được, em ngủ trên người anh, nhưng có tên nào, để vợ được ngủ yên đâu, không thể không động tay chân, Nhu mới thấm thía cái cảnh, bị chồng yêu quá, thèm quá cũng hãi.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 18
- Chồng ơi, chết rồi
- Làm sao mà chết?
- Em dính rồi?
- Dính cái gì?
- Em có bầu, chẳng phải trình độ tiếng Việt của anh càng ngày càng giỏi, sao nghe không hiểu?
- Hic, chưa ai nói từ dính đó cho anh nghe cả
- Thế bây giờ hiểu được rồi, anh bảo em phải làm sao?
- Đợi anh ra giải quyết!
- Giải quyết?
- Uh,
- ý anh là sao?
- Là đợi anh ra bàn bạc xem tiếp theo sẽ có kế hoạch như thế nào.
- Em cứ tưởng…anh có biết từ giải quyết trong tiếng Việt có nghĩa là gì không? Là bỏ thai…
- Không được, con trai anh, làm sao mà bỏ được
- Sao anh biết là con trai?
- Anh dũng mãnh thế, làm sao con gái được, bọn bạn anh sẽ thèm chết cho xem.
Nhu phì cười, dù sắp làm bố trẻ con nhưng Nhân Phú vẫn là 1 anh chàng to xác, vẫn rất teen, hơn nữa, ngôn ngữ khác biệt, dù cô học tiếng trung, anh cũng cố học tiếng Việt nhưng nhiều khi, nghe người kia nói chuyện vẫn không khỏi giật mình không biết mình nghe có đúng không nữa. Điều đó làm cuộc sống có những bất ngờ thú vị nhưng đồng thời cũng phát sinh những tình huống dở khóc dở cười.
Cuối tuần, mới sáng sớm thứ 7 đã thấy ông chồng trẻ của mình lù lù đứng trước cửa phòng, Nhu không khỏi giật mình,
- Sao anh bảo bay chuyến tối nay?
- Máy bay hoãn mấy tiếng, anh sốt ruột nên nhảy xe đêm ra đây. Mẹ con em sao rồi?
- Mới được mấy tuần tuổi, em còn chưa cảm giác có sự thay đổi gì
- Em có thèm ăn gì không?
- Không, em chỉ thèm ăn anh thôi
- Toàn học trò hư, con nghe thấy đấy.
Nói thế nhưng Nhân Phú vẫn sán lại gần âu yếm vợ, dù sao, đã xa nhau mấy tuần nhìn vợ là thèm, không thể kiềm chế được, nhưng đến cao trào, anh đột nhiên dừng lại, làm Nhu cụt hứng, chỉ biết cắn cho 1 cái in hằn dấu răng trên cánh tay chồng nhưng vẫn phì cười khi nghe anh giải thích:
- Anh không biết vợ chồng gần gũi có ảnh hưởng đến con không, để anh lên mạng check đã
- Em đã nghiên cứu rồi, không sao, anh làm nhẹ thôi là được
- Thật không sao?
- Uh. Em cũng đã hỏi bạn bè có kinh nghiệm…
Thế là 2 vợ chồng lại chìm đắm trong ân ái, Nhu hiểu ra, kể cả trong chuyện vợ chồng cũng nên trao đổi thẳng thắn và chân thành, để cả 2 có thể tìm được tiếng nói chung,hạnh phúc, trước tiên, nên bắt đầu bằng sự thấu hiểu, đặc biệt là từ 2 con người đến từ hai đất nước khác nhau, có 2 môi trường sống khác nhau, ngôn ngữ khác nhau… thì để hòa hợp, nhất định phải cởi mở.
Khi nghe 2 vợ chồng thông báo là sắp có em bé, bố mẹ cô rất mừng, mẹ cô hào hứng đi chợ mua cá chép để nấu cháo cho con gái, bố cô sẵn sàng ra đường hút thuốc để không làm ảnh hưởng đến cháu ngoại sắp chào đời, nhìn thấy bố mẹ vui mừng như vậy, Nhu không khỏi bùi ngùi, cô nhận được sự yêu thương như vậy, có được một gia đình ấm áp như vậy, thì nhất định cô phải hạnh phúc, hạnh phúc vì cô, vì bố mẹ và cả vì cục cưng sắp chào đời nữa.
Bố mẹ chồng khi nghe sắp có cháu nội thì mừng đến mức khóc cười lẫn lộn, Nhân Phú chưa bao giờ nghe thấy giọng mẹ mình xúc động đến như vậy,
- Ôi, tiểu Nhu sắp có em bé thật ah? Có cục cưng thật?
- Mẹ, mẹ đừng có nói mê nữa
- Con phải đưa tiểu Nhu sang Đài Bắc ngay, ở bên này sẽ chăm sóc y tế tốt hơn, có mẹ, có ba chăm cho tiểu Nhu
- Cô ấy còn phải đi làm mẹ ạ
- Đợi sinh cháu cho mẹ xong thì đi làm cũng được mà
- Mẹ nuôi con dâu mẹ và cháu mẹ nhé?
- Không thành vấn đề
Nhân Phú quay sang ôm vợ
- Bà xã, mẹ bảo em sang Đài Bắc để ba mẹ chăm sóc, mẹ sẽ nuôi cả 2 mẹ con
- Anh không nuôi được 2 mẹ con em ah?
- Tất nhiên là được, nhưng bà nội đã có nhã ý, anh cũng không tiện từ chối. Vừa nói Nhân Phú vừa xoa xoa cái mũi đỏ của vợ mình, nhìn cái bụng càng ngày càng tròn xoe của vợ, Nhân Phú không khỏi cảm thấy hồi hộp, chờ đợi, lo lắng.
- Em đã nghĩ rồi, mấy tháng cuối em sẽ xin nghỉ, em thích ở đây vì có bà ngoại, nhưng bên đó điều kiện y tế chắc sẽ tốt hơn Việt Nam, anh nghĩ sao?
- Tất nhiên điều kiện y tế bên kia tốt hơn nhưng bên này có mẹ em, anh nghe nói các cô gái khi sinh con đều gọi mẹ, anh nghĩ có 1 biện pháp là gần ngày sinh sẽ đưa mẹ em sang bên kia luôn
- Không phải gọi mẹ đâu, em thấy bạn em bảo sinh con đau lắm, nên toàn mang chồng ra mắng chửi
- Chửi chồng ah?sao lại vậy?
- Tại chồng làm cho vợ có bầu, có bầu thì phải sinh, sinh thì đau đớn nên tội lớn nhất là ở chồng.
- Thế thì anh phải trốn mới được…
- Anh dám trốn em xem?
Ngày Nhu sinh quả thực làm Nhân Phú sợ hết hồn, cô đau bụng từ 5h sáng, đến 9h vào bệnh viện thì em bé đã đòi chào đời, cả nhà tưởng mọi việc sẽ suôn sẻ nên thở phào nhẹ nhõm nhưng khi vật vã đến 2h chiều mà vẫn chưa sinh được thì ngoài cửa, mặt mũi ông chồng trẻ đã xanh như tàu lá chuối. Nhu trong phòng sinh đã dùng mọi thứ ngôn ngữ từ tiếng trung đến tiếng Việt đến tiếng gì gì chính cô nghe cũng không hiểu để kể tội chồng, các bác sỹ trong phòng sinh nghe cô kêu gào mà cũng khiếp vía, họ phải bảo cô, kêu ít thôi, dành sức mà rặn, nhưng kêu cũng là 1 biện pháp giảm đau, cô lầm bầm với ông bác sỹ đỡ đẻ:
- Ông có giỏi thì có bầu và sinh con như tôi xem… đau thấy ông bà ông vải
- Cô nói sao?
- Đau quá bác sỹ ơi, cứu tôi với…
- Cố gắng 1 chút, 1 chút nữa thôi…
- Tôi đã cố hết sức rồi, không thể cố được nữa, tôi sắp chết rồi
- Không sao, cố gắng lên, gia đình đang ở bên ngoài chờ đón 2 mẹ con cô kìa
- Ông mà không kéo nó ra khỏi người tôi thì tôi không chịu được nữa đâu
Cứ thế, bệnh nhân với bác sỹ lời qua tiếng lại suốt mấy tiếng đồng hồ, đến khi bé cưng chui ra được khỏi bụng mẹ, ông bác sỹ đã khát khô cả cổ, lắc đầu bảo ông bố trẻ:
- Chúc mừng cậu, nhưng tôi nói thật, chưa thấy sản phụ nào nói nhiều như vợ cậu, nếu cái sức để cô ấy nói được dồn cho sinh em bé thì đã sớm xong rồi…
Nhân Phú chỉ biết nhăn nhó cười, nhưng dù sao cũng đã mẹ tròn con vuông, bác sỹ có nói gì thì kệ ông ý vậy.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy con, ông bố trẻ thậm trí còn không dám bế sợ làm con ngã làm cho cả phòng bệnh cười ồ, khi chỉ còn 2 vợ chồng, Nhân Phú mới khẽ hỏi vợ:
- Sao con mình bé tý, nhăn nheo giống y con khỉ thế vợ nhỉ?
- Con mới sinh mà, khi con lớn, sẽ bụ bẫm đáng yêu và đẹp trai như bố ý
- Giống anh là cái chắc… trở thành hotboy
Sờ sờ đôi má mịn màng của em bé, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng, bé bỏng của con Nhân Phú mỉm cười, anh không ngờ mình cưới vợ sớm, có con sớm đến thế, có thể ngày tháng trước mắt sẽ còn nhiều khó khăn, vợ chồng vẫn phải sống xa nhau, đi đi về về sẽ rất mệt mỏi, nhưng chắc chắn anh không hối hận về quyết định lập gia đình sớm này, anh có 1 người vợ hiền và đang có 1 đứa con trai đáng yêu. Cũng phải cảm ơn số phận, để cho anh gặp Nhu, yêu cô, cưới cô và có 1 gia đình trọn vẹn như thế.
Sau 1 giấc ngủ dài lấy sức, Nhu cảm động rớt nước mắt khi thấy chồng mình đang ngồi nựng nịu con, dù còn rất ngượng ngịu, vụng về khi lần đầu được làm cha, nhưng tình yêu thương, niềm hạnh phúc rạng rỡ trên cả nét mặt. Từ hôm nay, cô chính thức bước vào cảnh làm dâu xứ người, nhưng cô có ba mẹ chồng rất tốt, có người chồng thương yêu cô, còn có cục cưng bé nhỏ này nữa, dù phải sống trong 1 môi trường xa lạ, xa gia đình, xa chồng…thì tất cả đều đáng giá để có những giấy phút xum vầy như thế này.
Nhân Phú đặt con xuống giường khi em bé đã ngủ yên, anh nhìn vợ âu yếm:
- Vợ ah, anh yêu em…
- Em cũng yêu anh và yêu cục cưng nữa…
Hạnh phúc là những tia nắng mặt trời ấm áp vàng rực chiếu qua khe cửa vào đến căn phòng, bừng sáng trên gương mặt ông bố, bà mẹ trẻ…Tôi vẫn nghĩ, hạnh phúc là thứ không có hình thù, chỉ có thể cảm nhận được bằng trái tim, nhưng khi nhìn thấy cảnh gia đình nhỏ của họ, tôi biết, hạnh phúc là thứ có thể nhìn được, cảm nhận được, chia sẻ được bởi nó đang lan ra cả căn phòng ấm áp này.
 
Bên trên