Lặng lẽ bảo vệ em - Cập nhật - Quỳnh Dao

daonguyen90

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/16
Bài viết
29
Gạo
0,0
Tên truyện: Lặng lẽ bảo vệ em
Tác giả: Quỳnh Dao
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Không cố định
Thể loại: Hài hước, lãng mạn.
Giới hạn độ tuổi: Không có
Giới thiệu nội dung:
Một anh chàng cao ráo đẹp trai là bạn thân của một cô nàng hiền lành dễ dụ, một cơn nghiện kì quặc của anh chàng là bí mật của cả hai.
Vào một ngày đẹp trời vì cơn nghiện đó mà cả hai phải đóng kịch thành đôi tình nhân bất đắc dĩ. Dưới những tình huống hài hước và tréo ngheo liên tục xảy ra, không hiểu rồi tình bạn của cả hai sẽ đi đến đâu...
Mục lục:
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
 
Chỉnh sửa lần cuối:

daonguyen90

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/16
Bài viết
29
Gạo
0,0
CHƯƠNG MỘT

Dưới sân trường lác đác vài nhóm sinh viên sau khi giải quyết xong bữa trưa thì ngồi tụm lại nhiều chuyện trên ghế đá dưới bóng râm của tán cây. Làn gió thi thoảng thoáng qua mang theo hơi nóng khô nồng táp vào mặt các bạn sinh viên, nhưng dường như cũng không làm cho các bạn ấy giảm đi tí nhiệt tình nào. Lấp ló ở trên tầng hai, một nam sinh viên đang nhìn chăm chú vào một nhóm ngồi ở phía gần bãi giữ xe đến mức xuất thuần, đôi mắt nheo lại như đang suy nghĩ việc gì lung lắm, đột nhiên có một giọng nói vang lên phá bĩnh dòng suy tưởng của nam sinh viên này:

- Nhìn gì vậy?

Thấy Khoa như không nghe thấy câu hỏi của mình, Hải nhìn theo hướng tầm mắt của Khoa. Sau đó Hải cười khẩy:

- Tỉnh mộng lại đi.

Khoa vẫn im lìm lờ đi, Hải tiếp túc bồi thêm:

- Đã rất nhiều người hi sinh rồi. Để tao nêu ra vài ví dụ điển hình cho mày dễ hình dung nhé.

Xòe bàn tay ra vẻ đếm, Hải lim dim mắt hồi tưởng:

- Thằng Cường bên Khoa Tài chính, năm nhất học theo phim thần tượng Đài Loan, cầm một trăm lẻ một bông hồng đứng giữa sân trường tỏ tình, kết quả là bó hoa và thùng rác một đời một kiếp bên nhau. Thằng Lâm khoa mình còn dữ dội hơn, canh đúng trời mưa gió bão bùng, nam thần áo sơ mi trắng dáng vẻ u buồn cầm sô cô la đứng đợi dưới mưa, chắc tính đóng nam chính phim Hàn Quốc, cuối cùng vừa bị sốt cao vừa bị cạch mặt. Còn thằng…

Khoa nghiến răng:

- Mày có nín họng lại không hả?

- Tao chỉ muốn nhắc nhở mày thôi, những vụ tao vừa nêu là nổi tiếng, còn không kể hằng hà sa số những vụ âm thầm lẻ tẻ đó. – Hải bổ sung.

- Mày nói với tao mấy cái đó làm gì, có những đứa như mày nên những thằng đó suốt đời được lưu danh sử sách vì xấu hổ đó. – Khoa cấm cẳng nói.

Hải nhìn Khoa như đứa thiểu năng:

- Nói với mày để mày bỏ ý định đó đi chứ làm chi?

- Đi chỗ khác chơi đi, mày thì biết gì mà nói. – Khoa xua đuổi.

- Thôi vậy chúc mày may mắn mặc dù tao biết là không có cái may mắn nào cho mày đâu. Hải kết luận rồi đủng đỉnh bỏ đi.

Khoa vẫn ngây người nhìn phía đối diện, lúc này “độc nữ” đang ngồi ở giữa đám bạn, đôi mắt hơi nheo lại khi lắng nghe bạn mình nói chuyện, tay mân mê một lọn tóc, hàm răng hơi cắn nhẹ lên môi. “Độc nữ” tên Châu, sinh viên năm ba khoa Ngoại ngữ. Cô còn rất thân thiện và dễ gần. Nói chung, cô gần như hoàn hảo từ tính cách tới ngoại hình. Tuy nhiên, có một điều rất lạ là tính cách ôn hòa của cô sẽ biến đổi trước những anh chàng hâm mộ cô, có một thái độ gần như là sự ghét bỏ của cô dành cho những người đó. Sau một loạt các tặng vật tình yêu đều nằm trong sọt rác, mật độ bày tỏ tình yêu thưa thớt hẳn.

“Một lũ điên.”

Đó là suy nghĩ của Khoa lúc ấy khi thấy tụi con trai liên tiếp bị Châu làm cho bẽ mặt.

Cho đến một ngày nắng đẹp trời, Khoa lủi vào một hàng ghế gần cửa vì lí do đến muộn. Bỗng nhiên một mùi hương thơm dìu dịu thoảng qua, trống ngực Khoa đập liên hồi, ruột gan nhộn nhạo. Đảo mắt tìm kiếm, đập vào mắt Khoa là một dáng người thon thả đang lười biếng ngả người trên bàn, nghiêng đầu qua một bên nói chuyện. Ngay lúc đó cô nhỏm người ngồi dậy, mùi hương theo hành động đó lại dấy lên một lần nữa. “Trúng độc rồi!” Khoa âm thầm than thở trong lúc cơ thể lại một lần nữa tê tái vì mùi hương đó. Cơ mặt Khoa vặn vẹo vì gồng mình kiềm chế lại những suy nghĩ biến thái trong đầu trước mùi thơm đang tỏa ra từ người Châu. Bất thình lình cô quay đầu lại, thấy gương mặt méo mó của Khoa, cô nhướng mày hỏi:

- Khoa bị làm sao vậy?

“Bị đầu độc!” Khoa nghĩ thầm trong bụng nhưng ngoài mặt thì mỉm cười thư sinh nói:

- Có bị gì đâu. Khoa bình thường mà.

Thấy Châu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, Khoa vội vàng lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì không Châu?

Sực nhớ ra chuyện cần hỏi, Châu hỏi:

- À, Khoa cho Châu mượn quyển vở chép bài môn Toán cao cấp. Minh nói là Khoa đang giữ của Minh.

Khoa nhíu mày suy nghĩ, như sực nhớ ra, anh lục lọi trong cặp rồi lấy ra một quyển vở, đưa cho Châu:

- Đây nè, mượn lâu quá rồi nên Khoa quên bẵng đi mất.

- Vậy là Khoa mượn cho có thôi phải không? Quên luôn cơ mà. – Châu mỉa mai cười nói rồi quay lưng lên.

Biết Châu chọc mình, Khoa cố gắng nghĩ ra một câu nói đùa lại nhưng đầu óc anh lúc này như bị đông cứng lại. Chưa kể lúc Châu quay người lên, hương thơm trên người cô lại phủ đầy đầu mũi Khoa một lần nữa làm anh tê liệt.

Từ nhỏ Khoa đã có một sở thích quái đản với các loại mùi hương. Có thể mọi người sẽ cảm thấy khó chịu khi ngửi thấy mùi khói khét lẹt, cay mũi, nhưng với Khoa thì đó là một mùi thật dễ chịu. Hay là mùi xà bông giặt đồ, Khoa thường lén lút đứng sau ngách cửa nhìn trộm mẹ giặt đồ để tranh thủ hít lấy hít để mùi hương gây gây mũi đó. Tuy nhiên Khoa lại không thể chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc, mỗi khi hít phải Khoa đều cảm thấy choáng váng, xây xẩm mặt mũi. Biết mình có sở thích không giống ai, Khoa luôn tìm cách bưng bít, anh không muốn ai biết đến sở thích kì quái này. Duy chỉ có Minh – người bạn thân từ nhỏ là biết điều này. Minh phát hiện ra trong một lần Khoa đến nhà cô ôn bài, cô bắt gặp Khoa lúc này chỉ là một cậu bé học lớp sáu, đang lén lút đứng nhìn mẹ cô giặt đồ. Khoa do quá hoảng hốt, đã khóc lóc khai thật với Minh trước sự đe dọa của cô bạn thân là sẽ méc bố mẹ mình về tội rình trộm.

Do đó có thể thấy được sự mẫn cảm của Khoa về các hương thơm. Hôm nay lúc ngửi thấy hương thơm của Châu, Khoa biết mình lần này chết chắc rồi. Y như một cú thụi toàn lực vào bụng, Khoa đã đổ gục ngay lần đụng độ đầu tiên với nó. Lao ra khỏi cửa ngay khi buổi học kết thúc, cố gắng hít đầy bầu không khí trong lành bên ngoài để làm tâm trạng dịu lại. Đâu đó gần chỗ Khoa đứng đang có vài ba cô bé đang nhìn anh đầy vẻ hâm mộ. Dáng người cao ráo săn chắc do chơi bóng rổ, đặc biệc chiếc mũi thẳng tắp đáng ngạc nhiên, Khoa dĩ nhiên là một trong những nam sinh viên có nhiều người ái mộ trong trường. Nhưng ai mà biết được đằng sau dáng đứng mang đầy vẻ đăm chiêu đó, Khoa đang đau khổ cố gắng xua tan cái mùi hương đầy ám ảnh đó ra khỏi chiếc mũi đẹp đẽ của anh. “Không biết tại sao mẹ lại sinh ra mình với cái mũi còn thính hơn con Lu ở nhà nữa!” Khoa cay đắng nghĩ thầm.

Kể từ ngày nắng đẹp trời đó, “hương Châu” đã được thêm vào danh sách những mùi hương yêu thích của Khoa một cách bất đắc dĩ. Khoa lại giống như một đứa trẻ, lén lút rình rập Châu khắp nơi, nhưng vì giờ đã trở thành một người lớn, cho nên có thể đường đường chính chính đi tới trước mặt Châu sau khi xác định được cô đang ở đâu. Những lúc như vậy, dây giày, cặp sách và ngay cả điện thoại nếu như lúc đó Khoa thiếu đạo cụ luôn luôn bị tuột hoặc rớt xuống. Khoa sau đó sẽ cúi xuống lượm với một tốc độ chậm rãi khoan thai, trái ngược với chiếc mũi đang điên cuồng hít lấy mùi thơm như có như không thoảng ra từ phía Châu. Tuy biết mình làm vậy là không ổn, rất giống một đứa biến thái bệnh hoạn, nhưng Khoa không biết phải làm sao để khắc phục tình trạng lúc này.

Đột nhiên có một người vỗ vai, tưởng Hải quay lại để tiếp tục cà khịa mình, Khoa cau có phun ra một tràng:

- Mày có biến đi chỗ khác không hả? Tao may mắn hay xui xẻo thì mày bị mất sổ gạo hay sao mà cứ làm phiền tao mãi vậy!

- Mày nói ai đó thằng kia? – Một giọng nói con gái vang lên.

Khoa giật mình quay người lại, thấy cô bạn thân của mình đang đứng nheo mắt nhìn mình với vẻ không vui, Khoa đổi sắc mặt như lật bàn tay, nịnh nọt cười nói:

- Minh à, thế mà bạn cứ tưởng thằng Hải cho nên mới sẵng giọng như vậy. Minh tìm Khoa có chuyện gì sao?

- Đừng có mà dùng cái giọng giả tạo đó nói chuyện với tao. – Minh vẫn cau có đáp lời.

- Hôm nay ai làm gì mà mày khó chịu thế con kia? – Thấy Minh vẫn giữ vẻ mặt hầm hầm, Khoa khó hiểu hỏi.

Minh im lặng nhìn khoa chăm chú. Ngay lúc Khoa sắp sửa nổi cáu trước ánh nhìn soi mói của Minh thì cô lên tiếng:

- Mày khai thật cho tao, mày thích Châu hả?

Nghe đến đó, Khoa chột dạ. Nhưng vẫn cố tình ngơ ngác hỏi lại:

- Ơ? Châu nào? Mỹ hay Latinh?

Minh điên tiết nhéo vào bắp tay thằng bạn thân, rít lên:

- Thôi cái điệu bộ ngây ngô đó đi! Tao còn lạ gì mày nữa chứ, một tháng gần đây hầu như ngày nào mày cũng “vô tình” xuất hiện trước mặt con Châu. Rồi còn cái điệu bộ rớt đồ, tuột dây giày hèn hạ của mày nữa chứ. Lồ lộ ra như vậy con Châu nó còn thấy, huống chi tao.

- Lộ lắm hả mày? – Khoa lo lắng buột miệng hỏi.

- Vậy là mày thừa nhận rồi chứ gì? – Minh trợn mắt tăng thêm lực tay.

Khoa giãy ra vì đau, lấm lét nhìn nhỏ bạn đang phùng mang trợn má, đột nhiên Khoa ỉu xìu:

- Chứ tao biết phải làm sao nữa? Tao đâu có quen thân gì với Châu, chẳng lẽ xồng xộc chạy tới rồi nói “Chào Châu, Châu rất thơm, Khoa thích mùi thơm đó. Hãy cho Khoa ngửi hằng ngày nhé. Trân trọng cám ơn Châu!”

- Cái gì? Hóa ra là mày mê mùi hương từ nó! Sao mày lại thích mùi trên người nó chứ. Mấy cái mùi lạ lùng kia chưa đủ biến thái sao? – Minh hoảng sợ thì thầm.

- Làm sao tao biết được vô trường này lại gặp “độc nữ” chứ, mũi tao nó muốn thích thì thích thôi, tao có kiểm soát nổi đâu. – Khoa đau khổ rũ người xuống.

- Vậy giờ mày tính sao đây? Tính của Châu cả trường này đều biết, nó đang nghi ngờ mày có ý định với nó. Bây giờ thấy mày lảng vảng là nó tránh xa rồi, tao thấy vậy mới ra truy hỏi mày đây. – Minh đáp.

Khoa nghe vậy càng xuống tinh thần hơn. Thấy tâm trạng bạn mình không tốt nên Minh cũng không biết phải an ủi làm sao. Chuyện Khoa mẫn cảm với các loại mùi hương cô đã biết từ đâu, vấn đề này thường là chỉ sau một thời gian ngửi liên tục, Khoa sẽ dần dần cắt cơn nghiện.

“Nhưng con Châu làm gì cho nó có cơ hội mà ngửi liên tục chứ.” Minh thầm thở dài trong bụng.

Khoa bỗng nhiên như bừng tỉnh, đôi mắt sáng rực nhìn nhỏ bạn thân thiết của mình như nhìn thấy cục kim cương đang tỏa sáng, Khoa ghé sát vào người Minh, dùng điệu bộ vẫy đuôi thân thiết nói:

- Minh à, Khoa biết một cách có thể tiếp cận Châu rồi. Miễn sao là Minh chịu giúp Khoa một xíu thôi.
>>Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Haha rất thích mở đầu này. Mình cũng thuộc dạng mũi thính nhạy cảm mùi nên đọc truyện cảm thấy quen quen. Có điều may mà không bị nghiện như Khoa.

Đặt gạch hóng tiếp. Nếu có chương mới tag mình vào với nhé.

Mình nghĩ sau câu nghĩ thầm dưới đây nên có dấu câu.

“Bị đầu độc” Khoa nghĩ thầm trong bụng nhưng ngoài mặt thì mỉm cười thư sinh nói:
 

daonguyen90

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/16
Bài viết
29
Gạo
0,0
Haha rất thích mở đầu này. Mình cũng thuộc dạng mũi thính nhạy cảm mùi nên đọc truyện cảm thấy quen quen. Có điều may mà không bị nghiện như Khoa.

Đặt gạch hóng tiếp. Nếu có chương mới tag mình vào với nhé.

Mình nghĩ sau câu nghĩ thầm dưới đây nên có dấu câu.
Mình sẽ tag bạn vào khi có chương mới liền :tho1:.
Mình sẽ thêm dấu câu vào, đúng là để không thì nó hơi cụt, cám ơn bạn đã soi ra nhé :tho3:.
 

daonguyen90

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/16
Bài viết
29
Gạo
0,0
Quyên dùng khủy tay huých vào người Châu:

- “Anh chàng hậu đậu” lại tới nữa kìa.

Nhìn thấy bóng dáng của Khoa thấp thoáng đằng xa, Châu thở dài:

- Không biết hôm nay lại rơi vãi cái gì ra nữa.

- Tao thấy Khoa cũng có tâm với mày lắm đó, iPhone mà muốn rớt là rớt thôi. – Quyên mỉa mai nói.

- Chắc từ giờ tao phải né thôi, rớt đồ hoài vậy tội nghiệp người ta. – Châu chép miệng.

Ngó thấy Minh vẫn ngồi im lìm, Quyên thắc mắc:

- Sao hôm nay ít nói vậy? Mà mày có điều tra được tại sao ông bạn thân của mày lại trở nên hậu đậu vậy không?

Minh vẫn chăm chú nhìn về hướng Khoa. Lúc này Khoa đang hùng dũng đi đến trước mặt ba cô. Sau khi trìu mến đặt một ly trà sữa vào tay Minh, Khoa nhẹ nhàng nói:

- Đi thôi em, trễ giờ rồi.

Nhìn vẻ mặt cứng đờ như tượng của Minh, Khoa càng cười rạng rỡ hơn, thân thiết nắm tay cô, thủ thỉ nói:

- Anh xin lỗi vì đến trễ, tí nữa anh bù cho nhé.

Tay Minh đột nhiên siết chặt lại, cắm sâu vào lòng bàn tay Khoa. Thấy Khoa mím môi lại vì đau, trong lòng Minh mới cảm thấy dễ chịu hơn một ít. Cô cũng mỉm cười dịu dàng:

- Mày… anh phải đền cho em đấy nhé.

Nụ cười của Khoa có hơi héo lại, “trót phóng lao thì phải theo lao thôi.” Khoa tự nhủ thầm.

Cố nén lại cảm giác muốn nhào đến cấu xé Khoa, quay qua hai nhỏ bạn đang há hốc mồm, Minh nói nhỏ:

- Tao đi trước, mai gặp hén.

Cả hai gật đầu một cách máy móc, sau khi nhìn bóng dáng của Khoa và Minh khuất hẳn, Quyên cường điệu đưa tay xoa bóp quai hàm của mình:

- Nãy giờ tao không thể ngậm miệng lại được mày ạ.

- Hai đứa nó yêu nhau từ bao giờ vậy mày? – Châu thắc mắc.

- Ngày mai hỏi con Minh là biết liền chứ gì! – Quyên hào hứng nói.

Trưa hôm sau tại căn tin của trường, Minh chán nản nhìn hai nhỏ bạn đang ngồi trước mặt, trong lòng âm thầm rủa xả Khoa. Nghĩ lại ngày hôm đó, cô hối hận vô cùng vì trong phút chốc lơ là đã bị Khoa lừa, phải diễn cái vở kịch lố lăng này.

- Mày có bị điên không hả? – Minh gào vào mặt Khoa.

- Hãy vì tình bạn từ nhỏ của chúng ta, Khoa lúc nào cũng nhường nhịn Minh, cứu Khoa lần này thôi. – Khoa khổ sở nói.

- Nhưng mà sao tao với mày có thể đóng giả bồ bịch được. Ai cũng biết hai đứa mình là bạn thân, đánh nhau như chó với mèo. Giờ nói là người yêu của nhau, có con Lu nhà mày nó tin chứ ai mà tin. – Minh khinh bỉ trả lời.

- Thì từ giờ làm cho giống vào, thiếu gì chuyện bạn thân sau một thời gian nhận ra chúng ta đã phải lòng nhau tự lúc nào không hay. Sau khi tao quen với mùi hương đó rồi thì hạ màn. Sẽ không lâu đâu mà. – Khoa thuyết phục.

- Không là không. Tao không muốn nói dối. – Minh kiên quyết nói.

- Mày hãy coi như làm phước cho tao đi được không? Tao khổ quá mà, tao nào muốn điều này xảy ra chứ. Ai chả biết “độc nữ” khó gần, vậy mà vừa hay mày lại chơi chung nhóm đó, coi như ông trời đã giúp tao một tay rồi. Ngoài mày ra tao biết kiếm ai nữa, với lại mày trước giờ chưa bao giờ có bồ, nên giờ quen tao là hợp lí rồi, đúng không?. – Khoa ăn vạ.

Quyên lên tiếng cắt ngang dòng suy tưởng của Minh:

- Kể tụi tao nghe coi, sao im re vậy?

Minh sắp xếp lại những gì Khoa dặn trong đầu rồi trả lời:

- Thì từ lúc mà Khoa cứ cố tình xuất hiện trước mắt tụi mình đó, tao cũng tưởng Khoa muốn tiếp cận Châu nên mới hỏi dò Khoa. Ai dè Khoa lại… lại thú nhận là thích tao, hành động như vậy để khiến tao chú ý.

- Ủa, sao nghe thấy vô lý quá vậy, hai đứa mày là bạn thân của nhau, chỉ cần trực tiếp nói thích mày là được, sao phải vòng vèo như vậy làm chi? – Quyên nghi ngờ hỏi.

- Tao cũng thắc mắc giống vậy. Nhưng Khoa nói là do thân quá, bây giờ nói thích thì kì cục quá. Khoa cố tình lượn lờ như vậy để tao chú ý rồi tỏ tình với tao. – Minh máy móc trả lời.

- Nghe có vẻ… vô lý quá hén? – Châu chép miệng.

“Tao còn thấy vô lý huống chi mày,” bụng nghĩ vậy nhưng Minh vẫn lấp liếm:

- Ừ, nhiều khi Khoa ngớ ngẩn vậy đó.

- Nhưng mày cũng thích Khoa hả Minh? Có bao giờ nghe mày nhắc đến nó đâu? – Quyên đưa ra nghi vấn của mình.

Nén lại ý định đứng lên bỏ về, Minh gồng mình trả lời:

- Thì khi nghe Khoa nói vậy, tao cũng thấy… có cảm giác nên cho Khoa một cơ hội.

Châu lên tiếng ngăn ý định tiếp tục tra hỏi của Quyên lại:

- Nếu mày thật sự có cảm giác với Khoa thì tốt rồi, cho mình một cơ hội để tìm hiểu. Nhiều khi thân quá rồi không phân biệt được cảm giác, tiến thêm một bước có khi lại hay.

Thấy Quyên vẫn còn muốn hỏi, Minh vội vàng nói:

- Ừ, tao cũng nghĩ giống mày đó. Nhưng hiện tại chỉ có tụi mày biết thôi, cũng mới nên tụi tao ngại, chưa nói ai nghe hết. Thôi bây giờ tao phải đi rồi.

Rồi làm như bộ sực nhớ ra điều gì đó, Minh cắn môi nói:

- À, ngày mai tụi mày rảnh không? Khoa muốn mời hai đứa mày đi coi phim.

- Chưa gì đã muốn ra mắt đồng bào anh em rồi hén. Ok, đi thì đi thôi, tụi tao rảnh lắm. – Quyên đồng ý ngay tức thì.

Sau khi Minh rời đi, Châu nhăn nhó:

- Sao mày biết tao rảnh mà đồng ý đi hả?

- Mày không rảnh cũng phải rảnh! Đi để còn xác minh lại chuyện này nữa chứ, tao ngửi thấy mùi âm mưu ở đây. – Quyên đáp.

- Thật ra tao cũng thấy không ổn. Nhưng biết đâu đó là sự thật, lỡ như Khoa và Minh có tình cảm với nhau thì tao với mày thành ra bao đồng quá. – Châu ngập ngừng.

- Vậy thì càng phải đi, đúng thì không sao. Nhưng nếu hai đứa nó thông đồng lừa tao với mày thì không xong với tao đâu. – Quyên kiên quyết.

- Lừa tao với mày để làm gì không biết! – Châu nói nhỏ.

Quyên nói như chém đinh chặt sắt:

- Để thằng Khoa có cơ hội tiếp cận mày chứ làm gì. Nếu vì lí do đó mà con Minh đóng kịch với tao và mày thì không có bạn bè gì ở đây hết.

- Mày làm gì mà cứ ầm ầm lên vậy? Tất cả chỉ là nghi ngờ thôi mà. – Châu khó hiểu khi thấy thái độ của Quyên.

Chính Quyên cũng không hiểu tại sao mình lại kích động như vậy. Cứ nghĩ đến cử chỉ thân thiết mà Khoa và Minh dành cho nhau là cô lại khó chịu.

“Hai đứa mày đợi đấy, mai tao sẽ đích thân vạch trần bộ mặt giả dối của chúng mày.” Quyên nhủ thầm.

Tâm trạng u ám của Minh trở nên cực kì tồi tệ khi thấy Khoa đang hí hửng đứng trước cửa nhà mình. Cô lao đến đánh túi bụi vào người Khoa.

- Mày làm gì vậy? Sao đánh tao? – Khoa khó nhọc giữ tay cô bạn mình lại.

- Mày đi chết đi, tại cái kế hoạch thiên tài của mày mà giờ Quyên và Minh nghi ngờ tao rồi. Mai đi coi phim thế nào tụi nó cũng phát hiện ra thôi. – Minh tức tối hét lên.

- Làm sao mà phát hiện ra được. Mày chỉ cần phối hợp với tao…

Không đợi Khoa nói hết câu, Minh bèn cắt ngang:

- Mãy nghĩ tao có khả năng diễn cảnh tình cảm với mày sao Khoa? Lúc nãy chỉ nói có một câu thích mày thôi mà tao đã lợm giọng rồi. Ngày mai tụi nó chắc chắn sẽ biết là giả tạo, rồi thế nào cũng cạch mặt tao. Mà tất cả là nhờ cái ý tưởng rồ dại của mày đó thằng kia.

Nhìn thái độ của Minh, Khoa im lặng rồi buồn buồn nói:

- Ừ thôi tao hiểu rồi. Mày không cần phải làm vậy vì tao nữa. Tại tao ích kỉ, chỉ nghĩ tới vấn đề của bản thân thôi. Mày nói lại với tụi nó là mai tao có việc bận đột xuất không đi được. Rồi tiếp theo đó thì mày biết phải giải thích làm sao cho tụi nó hiểu rồi đó. Tao về nha.

Thấy thằng bạn thân lủi thủi chạy xe về, Minh cảm thấy mình đã hơi nặng lời. “Hay là mình cứ nhắm mắt giúp đỡ nó lần này, chứ cứ để nó lén lút như vậy, người ta phát hiện ra lại tưởng nó bị biến thái. Chỉ cần cố tưởng tượng thì sẽ trót lọt thôi…” suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu Minh. Mặc dù rõ ràng là sở thích đó là biến thái, nhưng Minh vẫn tìm cách bênh vực cho thằng bạn quí hóa của mình. Cuối cùng không chịu nổi, cô gọi điện thoại cho Khoa:

- Mai cứ theo kế hoạch ở rạp chiếu phim đi. Tao sẽ cố gắng làm tròn vai, nhưng mày cũng đừng hi vọng quá.

- Tao không muốn làm mày khó xử… - Giọng Khoa trong điện thoại nghe thật buồn bã.

- Thôi im đi, bạn bè bao nhiêu năm rồi… - Minh nguýt dài và cúp máy.

“Chắc là nó mừng lắm!” Minh vui vẻ thầm nghĩ sau khi nói chuyện với Khoa.

Nghe tín hiệu bị ngắt, Khoa thản nhiên bỏ điện thoại xuống giường, tiếp tục ủi chiếc áo sơ mi cho buổi đi chơi ngày mai. Vừa làm Khoa vừa lẩm bẩm một cách đắc ý “bạn bè lâu năm nên tao biết mày sẽ không chịu nổi thương hại độc chiêu của tao mà…”
>>Chương 3

chuyencuangan vào coi cho mình ý kiến nhé bạn :">
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Haha chương này dễ thương quá, diễn biến rất thú vị. Có khi tình giả thành thật ấy nhỉ.

Một số lỗi nhỏ:
1. "iPhone" chứ không phải "IPhone".
Iphone mà muốn rớt là rớt thôi
2. "siết" chứ không phải "xiết".
Tay Minh đột nhiên xiết chặt lại
3. Thiếu khoảng trống sau dấu ba chấm.
Mày…anh phải đền cho em đấy nhé.
Ai dè Khoa lại…lại thú nhận là thích tao,
Nghe có vẻ…vô lý quá hén?
tao cũng thấy…có cảm giác nên cho Khoa một cơ hội
4. Cần phải có dấu chấm sau câu nghĩ thầm.
“Tao còn thấy vô lý huống chi mày”
 

daonguyen90

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/16
Bài viết
29
Gạo
0,0
Haha chương này dễ thương quá, diễn biến rất thú vị. Có khi tình giả thành thật ấy nhỉ.

Một số lỗi nhỏ:
1. "iPhone" chứ không phải "IPhone".

2. "siết" chứ không phải "xiết".

3. Thiếu khoảng trống sau dấu ba chấm.




4. Cần phải có dấu chấm sau câu nghĩ thầm.
Thanks bạn nhé, mình đã sửa lại rồi .
 

daonguyen90

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/16
Bài viết
29
Gạo
0,0
Tuy là một giờ trưa nhưng rạp chiếu phim vẫn đông người. Chủ yếu là sinh viên tranh thủ không có tiết buổi chiều để đi coi phim. Giữa những hàng người ngay ngắn xếp hàng đợi mua vé, Khoa nổi trội hơn hẳn nhờ chiều cao ấn tượng. Không hiểu sao nhìn Khoa bảnh bao đứng xếp hàng mua vé càng làm Quyên thêm ác cảm. Từ việc Khoa cởi mũ bảo hiểm cho Minh, xách giỏ giùm, hai người khoác tay nhau đều rất tình cảm. Nhưng nhìn Minh cười, Quyên cứ có cảm giác nụ cười đó rạng rỡ một cách thái quá. Càng nhìn càng thấy giả tạo. Nhìn qua Châu lúc này đang nói chuyện với Minh, cô dỏng tai lên nghe.

- Từ giờ là tìm hiểu nhau thật rồi đó phải không? – Châu hỏi.

- Ừ, cho nhau một cơ hội. Chuyển từ bạn bè lâu năm lên thành người yêu cũng hơi… - Minh ngại ngùng đáp.

Quyên chen vào:

- Theo tao thấy thì bạn bè lâu năm lên thành người yêu chỉ có cạch mặt nhau luôn chứ ít có ai…

Châu lườm Quyên:

- Còn đỡ hơn mày, quen cho lắm vào đến giờ ế vẫn hoàn ế.

Quyên quắc mắc nhìn Châu, thấy vậy Mình bèn lên tiếng:

- Không sao, tao biết chuyện này cũng hơi bất ngờ với hai đứa mày. Đến tao mà còn tưởng nó thích Châu, ai mà dè…

- Người yêu mà mày kêu là nó hả? – Quyên đang giữ vai trò vạch lá tìm sâu rất tốt.

Ngay lúc này thì Khoa quay trở lại sau khi mua vé xong, điềm nhiên đứng vào giữa Minh và Châu, sau đó dùng tư thái nhẹ nhàng hơi quay đầu sang phía mùi hương bên cạnh, cánh mũi liên tục phập phồng trong khi miệng thì bình thản nói:

- Mười lăm phút nữa phim chiếu nhé mọi người.

Ngay lúc Khoa đang tận hưởng thì giọng Quyên vang lên:

- Mũi của Khoa bị làm sao vậy?

- Hả? – Khoa giật mình ngơ ngác.

- Mũi Khoa bị làm sao mà cứ giựt giựt liên tục vậy? – Quyên nói rõ hơn.

- À… à thì mấy ngày gần đây thời tiết hơi chuyển mùa, nên nó hơi sụt sịt… - Đầu óc Khoa xoay chuyển liên tục để lấp liếm.

Nhác thấy vẻ mặt không lấy gì là tin tưởng cho lắm của Quyên, Minh vội vàng tỏ vẻ quan tâm:

- Em nói anh mấy bữa nay mua thuốc uống đi mà không chịu nghe. Tí nữa về tao… em mua cho nhé.

- Nhìn tướng tá ngon lành vậy mà cũng yếu xìu hén. – Quyên châm chích.

Châu đột nhiên lấy tay sờ lên trán Khoa, vô tình kéo theo nồng nàn hương thơm đánh úp vào khướu giác đang cực kì mẫn cảm, cả người Khoa trở nên nóng hừng hực như vừa uống vào cả trăm lon bò húc. Thu tay lại, Châu cau mày:

- Trán Khoa hâm hấp nóng, chắc chuẩn bị sốt rồi. Hay là Minh đưa Khoa về đi.

Minh nhìn thằng bạn của mình, cảm thấy chỉ muốn sút vào mặt nó một cú. “Người ta mới đưa tay qua sờ trán mà đã bấn loạn mặt mũi đỏ bừng, không hiểu nó còn có thể làm được cái gì to lớn nữa chứ.” Minh thầm thở dài.

- Không sao đâu Châu, ngó vậy thôi chứ uống thuốc vào là đỡ liền. Khoa cũng mua vé rồi mà. – Minh nói đỡ.

- Tướng tá nhìn ngon lành vậy chứ mà… ngon thật đó. – Khoa nhấp nháy mắt khôi hài, vớt vát lại thể diện.

Nghe vậy Châu bật cười khúc khích, Khoa thấy vậy bèn kín đáo nhích lại gần phía Châu trong lúc nói:

- Đúng rồi còn gì nữa, nếu không phải ngon lành thì Minh sức mấy mà chịu quen Khoa.

- Vậy thì nhích qua bên người yêu đi, làm gì mà đứng sát rạt Châu vậy? – Quyên lạnh lẽo cất giọng.

Minh đảo tròn mắt chán ngán, nhìn thằng bạn mình chỉ thiếu chút nữa là ôm chầm lấy Châu mà hít ngửi. Ban đầu cô cứ nghĩ là mình sẽ khó diễn kịch cho đạt, nhưng không ngờ Khoa mới là người làm cho vở kịch này có nguy cơ hỏng bét. Cô vội vàng ôm chầm lấy cánh tay Khoa nũng nịu:

- Anh làm gì mà đứng gần Châu vậy?

- Ồ… xin lỗi Châu nhé! Khoa chỉ tính lấy cái quảng cáo phim thôi. – Khoa nhanh trí chụp lấy tờ giấy quảng cáo phim đặt sau lưng Châu.

Sau khi hút chết vì sự bất cẩn của mình, Khoa khẽ cười khổ trước cái trừng mắt cảnh cáo của Minh. “Phải cẩn thận hơn, tất cả cũng chỉ tại cái mùi chết tiệt đó. Cứ hễ mình ngửi thấy thì lại mất hết cả lí trí.” Khoa nghĩ bụng.

Tuy Minh trừng mắt cảnh cáo Khoa nhưng rơi vào mắt của Quyên thì cả hai như đang liếc mắt đưa tình với nhau. Cô khó chịu bắt bẻ:

- Phía sau Khoa cũng có kệ để tờ quảng cáo mà.

- Tại Khoa không có mắt ở đằng sau, và Khoa lại thuận tay phải nữa. – Lúc này đã bình tĩnh lại nên Khoa lanh lẹ trả lời.

Minh khẽ liếc nhìn Quyên, cô cảm thấy hôm nay Quyên dường như cáu kỉnh hơn thường ngày. Mặc dù bình thường Quyên đã nổi tiếng hung dữ, nhưng hôm nay tính khí đó có vẻ trở nên nghiêm trọng hơn. May mà lúc đó đã đến giờ chiếu phim, Khoa “tình tứ” nắm tay Minh bước vào. Quyên mặt mày cau có nhìn theo chăm chăm. Châu hơi nhăn trán lại ra chiều suy nghĩ rồi khoác tay nhỏ bạn đi vào theo.

Đèn sáng báo hiệu bộ phim đã hết, mọi người lục tục kéo nhau ra. Tiếng cười nói bàn tán râm ran. Khoa và Châu đang say sưa nói liên tục về những tình tiết đặc sắc của bộ phim. Minh cười khẽ khi nhìn hai đứa bạn tranh nhau bày tỏ quan điểm, đột nhiên Quyên lên tiếng:

- Vậy là… hẹn hò thật đó hả?

- Tại sao mày cứ nghi ngờ điều đó mãi vậy? – Minh hỏi ngược lại.

Quyên cắn môi suy nghĩ, cô cũng không hiểu tại sao mình cứ nghi ngờ về chuyện của Minh. Một ý nghĩ thoáng qua là cô rùng mình, lắc đầu nhè nhẹ như để xua tan ý nghĩ đó đi, cô nói:

- Thì tại mày làm tụi tao bất ngờ quá, tưởng là Khoa thích Châu, hóa ra lại là mày. Nhưng mày và Khoa là bạn thân từ lâu rồi, nên tao nghĩ mày đang giúp đỡ Khoa và lừa gạt tụi tao.

“Mày cũng thông minh quá rồi đó, nói gần như đúng hết rồi!” Minh thầm tán thưởng nhưng ngoài mặt thì nhăn nhó:

- Mệt mày ghê, vậy mà cũng nghĩ ra được. Vậy bây giờ thấy sao?

- Ừ, hai đứa mày nhìn nhau tình cảm vậy là hiểu rồi. – Quyên cố gắng vui vẻ nói.

“Ừ nhìn nhau trìu mến đến trào máu họng vậy cơ mà.” Minh mỉa mai thầm nghĩ.

Những tia nắng còn sót lại trong ngày nhảy múa lung linh trên khoảng sân trước rạp chiếu phim, khí trời trở nên dịu nhẹ hơn buổi trưa rất nhiều. Khoa đề nghị đi ăn tối nhưng do Quyên có việc bận nên hẹn dịp khác. Khoa chở Minh bon bon chạy về nhà, nhìn dáng vẻ hí hửng của Khoa, cô châm chọc:

- Từ khi nào mà mày có hứng thú với mấy bộ phim tình cảm lãng mạn này vậy? Mày trước giờ chỉ thích thể loại hành động não ngắn với siêu anh hùng vớ vẩn thôi mà?

- Mày biết lí do mà, việc gì mà phải châm chọc tao chứ. Chọn phim này cũng là do mày tư vấn chứ ai, coi buồn ngủ gần chết mà phải ráng. – Khoa chép miệng.

- Vậy đạt được mục đích chưa? – Minh hỏi.

Nghe Minh hỏi, Khoa đắc ý nói:

- Tuyệt vời! Bệnh này của tao mày cũng hiểu rồi mà, chỉ cần tiếp xúc liên tục một thời gian là tao sẽ dần quen, đến lúc tao quen hẳn thì sẽ không còn bị ám ảnh mất ngủ nữa. Hôm nay tao đã tạo ấn tượng tốt với Châu rồi, mày chỉ cần giúp tao trong vòng một tháng thôi, tao chắc chắn sẽ hết.

Minh nghe vậy cũng mừng cho bạn, cô nhẹ nhàng đáp:

- Ừ, tao cũng hi vọng như vậy. “Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra,” mà trước tiên là tao thấy Quyên có vẻ nghi ngờ dữ lắm đấy.

Khoa tặc lưỡi lo âu:

- Cũng đúng mày hén, Quyên xét nét tao từng tí một, đứng xích qua một tí mà cũng phát hiện ra nữa chứ. Hay có khi nào cô nàng thích tao không?

Nhìn thằng bạn đang từ trạng thái lo âu chuyển phắt qua tự mãn một cách nhanh chóng, Minh bĩu môi dè bỉu:

- Cũng không biết tự coi lại bản thân mình sao? Quyên mà thèm nhìn tới mày chắc.

- Ê đừng khinh bạn vậy chứ! Mày không biết là có bao nhiêu em năm dưới xin chết mà tao đâu có thèm. – Khoa vênh váo.

- Tại mấy con nhỏ đó bị mù nên mới ngó tới mày đó. Quyên trước giờ toàn quen các anh đã đi làm sự nghiệp ổn định rồi mày ơi. Hơi đâu mà ngó tới mày – một thằng trên răng dưới…

- Đừng xỉ nhục nha, mày nói cứ như bạn mày cao quý lắm vậy đó. Lắm mối rồi tối cũng nằm không đó thôi.

Mặc dù rất muốn phản bác lại Khoa, nhưng sự thật tại thời điểm này đúng là vậy. Cuộc tình mới nhất của Quyên vừa kết thúc cách đây ba tháng, đây đã là người thứ ba tính từ lúc cô quen biết Quyên đầu năm nhất đến giờ. Một con số quả là ấn tượng đối với một người từ nhỏ tới giờ chưa có một mảnh tình vắt vai như Minh. Có điều không hiểu sao những mối tình đó thường kết thúc theo một cách khá là… vớ vẩn. Những lí do chia tay của Quyên luôn là: “anh ấy không có thời gian”, “anh ấy không quan tâm”, “anh ấy không có mặt mọi lúc mọi nơi”. Những đức tính không thể có được của những người đã đi làm, ấy vậy mà Quyên vẫn cứ quen và chia tay, và khoảng thời gian giữa những cuộc chuyển tiếp càng lúc càng trở nên ngắn ngủi.

Lần đầu tiên khi thấy Quyên thông báo thất tình, cô đã hốt hoảng lo lắng, vội vàng chạy tới nhà Quyên để an ủi. Tới nơi thì thấy cô bạn của mình đang nằm trên sô pha, đắp mặt nạ dưa leo ăn sữa chua nha đam, cười ngặt nghẽo xem ti vi. Đã thế cô vẫn còn ngây thơ, chạy lại quan tâm hỏi han thì được Quyên phán cho là bỏ người ta thì mắc gì buồn, có điều ở nhà một mình buồn quá nên thông báo cho cô biết để đến chơi với Quyên. Lại còn dương dương tự đắc nói là biết chắc cô sẽ tới vì tính khí như gà mái mẹ của Minh. Từ đó trở đi, hễ Quyên chia tay là sẽ thông báo cho Minh và đợi cô chạy tới dẫn đi chơi để an ủi.

“Có lẽ do bản tính gà mái mẹ đã ăn sâu vào mình rồi, cứ sợ thiên hạ buồn thôi!” Minh ủ ê nghĩ bụng.

Ngay lúc này thì tới nhà của Minh, trước khi chạy về nhà mình Khoa còn ranh mãnh bồi vào một câu:

- Thế em yêu về nhé, sáng mai anh qua rước đi học.

Khoa rồ xe chạy mất, để lại tiếng cười vang sảng khoái và cái liếc sắc lẻm của cô bạn đằng sau.
>>Chương 4
chuyencuangan bạn ơi cho ý kiến nhé:">
 
Chỉnh sửa lần cuối:

daonguyen90

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/16
Bài viết
29
Gạo
0,0
Châu bực bội bấm liên tục vào nút đề, tiếng “xạch xạch” của máy xe như trêu ngươi cô. Hôm nay là một ngày xúi quẩy, điện thoại hết pin báo hại cô đi học trễ, buổi trưa tiếp diễn với thông tin đề án môn kinh tế học của cô bị từ chối phải làm lại từ đầu. Và để làm cho nó trở thành một ngày hoàn toàn khốn khổ thì cô đang đứng ở một nơi nhà cửa thưa thớt với chiếc xe không hiểu vì lí do gì mà đề mãi không lên.

Sau khi hoàn toàn chịu thua, cô bấm điện thoại gọi cho Quyên:

- Xe tao bị hư rồi, mày gọi giùm tao thợ sửa xe gần nhà mày chạy tới đây được không?

- Châu à, thợ không chạy kịp từ Nha Trang vô Sài Gòn để sửa được đâu. Vui lòng gọi cho người khác và đừng làm phiền cuộc vui của bạn nữa. – Quyên lém lỉnh nói và cúp máy.

Sực nhớ ra là Quyên đã đi Nha Trang chơi với nhà từ hôm qua, Châu cười khổ và gọi cho Minh. Năm phút sau, bóng dáng cao lớn của Khoa xuất hiện trước sự ngạc nhiên của Châu. Nhìn vẻ mặt của cô, Khoa cười:

- Nhà Khoa ở ngay gần đây nè, Minh sợ Châu phải đợi lâu nên gọi Khoa ra cho nhanh. Xe bị làm sao vậy?

- Làm phiền Khoa quá. Không hiểu sao đang chạy nó tự dưng bị tắt máy, đề mãi không lên. – Châu mừng rỡ đáp.

Sau một hồi loay hoay đủ kiểu vẫn không làm cho chiếc xe nổ máy được, Khoa bất lực nói với Châu:

- Nó lì quá, Khoa bó tay rồi, phải mang ra tiệm thôi. Bây giờ trễ rồi, hay là dắt xe về nhà Khoa để đỡ rồi Khoa chở Châu về, sáng mai Khoa mang xe đi sửa giùm Châu.

- Bây giờ Châu cũng không biết phải làm sao nữa, cám ơn Khoa nhiều nhiều nhé. – Châu áy náy nói.

“Không có gì hết Châu à, đã hai ngày rồi Khoa cứ bứt rứt trong người. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon rồi.” Nghĩ bụng như vậy nhưng bề ngoài Khoa vẫn mỉm cười từ tốn chân thành.

Thương thay cho Châu lúc này đang nhìn Khoa đầy cảm kích, cô mà biết được suy nghĩ của Khoa lúc này có lẽ đã bỏ xe cứu lấy người rồi.

Thong thả dắt xe về nhà, trời đêm mát rượi, gió thổi hương thơm đặc trưng như có như không bay đến vấn vít quanh cánh mũi của Khoa. Anh thư thái tận hưởng và vui vẻ trò chuyện:

- Châu đi đâu mà chạy ngang qua đây vậy?

- Đi học Anh Văn đó Khoa. – Châu đáp lời.

- Ồ vậy à! Nghe Minh nói tiếng Anh của Châu tốt lắm, chẳng bù với Khoa… - Khoa chép miệng than thở.

- Vậy sao? Hai người chắc hay tâm sự với nhau lắm hen. – Châu dò hỏi.

Nghĩ tới cô bạn thân hiền lành dễ dụ của mình, Khoa bèn hào hứng kể lể:

- Đúng rồi, Minh hay nói là chanh còn không chua bằng Quyên, sư tử Hà Đông mà gặp được Quyên thì sẽ thốt lên hai tiếng sư tỷ…

Nhìn thấy Châu che miệng cười khúc khích, Khoa như được cổ vũ:

- Còn những lúc phải đối diện với những màn tỏ tình nóng bỏng, không ai có khả năng dội nguyên chậu nước đá…

Khoa khựng lại, lấm lét nhìn sang bên cạnh, thấy nụ cười của Châu đang dần đông cứng lại. Khoa muốn cho mình một cái bạt tai ngay lập tức, “Mày bị làm sao mà dạo này hay có những khoảnh khắc vô duyên bất chợt vậy hả!” Khoa chán nản nghĩ thầm.

Châu đột nhiên hỏi:

- Nghe vậy chắc Khoa ngạc nhiên lắm nhỉ? Bình thường ai mà không thích được tán tỉnh chiều chuộng.

- À thì… - Khoa lẩm bẩm trong miệng, lo lắng mình lại phát ngôn ra điều gì đáng sợ nữa.

- Để Châu kể cho Khoa nghe một câu chuyện thú vị, Châu có một nhỏ bạn rất đẹp, cả hai học chung với nhau đến năm cấp ba thì mỗi đứa một trường. Tuy nhiên cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau, có một lần nó rủ Châu đi ăn trưa. Cả hai đang say sưa tám chuyện thì người yêu của nó gọi tới.

Nghe đến đây vẻ mặt của Khoa mờ mịt, không hiểu “độc nữ” đang muốn nói gì nữa. Châu vẫn kể chuyện cười của mình bằng một giọng đều đều:

- Sau đó nó nhăn nhó thông báo là người đó sẽ tới ăn trưa chung vì gã nghi ngờ nó đang đi chơi với trai. Nó còn nói thêm là quen gã này để kiếm một mớ rồi bỏ, chứ vừa già vừa xấu ai mà yêu cho nổi. Một lúc sau thì người yêu nó tới, thân thiết nựng mặt nó. Lúc đó Châu đứng lên bỏ về liền luôn, ganh tỵ quá mà.

- Tại thấy người đó yêu chiều bạn Châu quá hả? – Khoa hỏi.

- À không. Tại vì từ nhỏ đến giờ người đó hay nựng lên mặt Châu mỗi buổi sáng khi chuẩn bị ra khỏi nhà. Nay thấy bạn mình thì ra cũng được như vậy nên Châu buồn, vì biết mình hóa ra không phải là duy nhất. Kể từ đó thì mỗi khi thấy ai đó muốn tiếp cận mình thì Châu lại không kìm được mà buông vài lời từ chối “nhẹ nhàng” thôi, không có thâm độc, lạnh lẽo như Minh nói đâu. – Châu kết thúc câu chuyện cười của mình bằng một nụ cười toe toét.

Khoa cứng người, không biết phải phản ứng như nào cho phải. Châu liếc nhìn rồi nói:

- Khoa đừng căng thẳng vậy chứ. Châu chỉ đang giải thích cho việc không thích người ta tán tỉnh mình thôi mà.

“Đúng là độc nữ mà, độc hương độc mồm độc miệng!” Khoa run rẩy nghĩ thầm.

Nhìn hiệu ứng mình gây ra, Châu hài lòng nghĩ bụng, “Còn con Minh nữa, dám đi bêu xấu tao, đợi tao xử tội mày.”

Tình huống trở nên kì quặc. Một anh chàng cao lênh khênh dắt chiếc xe đi bên cạnh một cô nàng dánh người mảnh mai. Nhưng nhìn từ phía nào cũng làm gây cho người ta cảm giác anh chàng này đang sợ sệt, như thể chỉ cần cô nàng phát ra một tiếng động nào cũng có thể dọa anh ta chạy mất.

Cả hai tới nhà Khoa, anh dắt xe Châu vô nhà và chở cô về. Trên đường đi, Châu bắt chuyện để xóa tan đi không khí ngượng ngập:

- Khoa là mối tình đầu của Minh hả? Từ lúc biết Minh đến giờ, Châu không thấy có khi nào mà Minh nhắc nhở gì tới chuyện tình cảm của bản thân cả. Chủ yếu toàn là Minh đi nghe Quyên than khóc kể lể thôi.

- Y hệt như con gà mái mẹ hén. Tối ngày chỉ lo chuyện bao đồng của thiên hạ thôi. – Khoa tặc lưỡi.

Dừng đèn đỏ đứng đợi, Châu im lặng giây lát rồi thắc mắc:

- Thường thì con trai thích con gái hiền lành dễ thương lắm mà. Sao tình trường của Minh lại ngắn ngủi ít ỏi như vậy?

- À không! Cũng có nhiều người thích Minh lắm đấy chứ. Nhưng rặt toàn một lũ không giống ai cả. Quá lùn hoặc quá cao, vô duyên, xấu… Đó, toàn vậy không ai mà quen nổi chớ. – Khoa hùng hổ trả lời.

Châu nín cười, ngây thơ hỏi tiếp:

- Mấy cái xấu lùn gì đó là Minh nhận xét luôn hả Khoa?

- Ờ… thì Minh không có nói vậy, nhưng Khoa hiểu mà, Khoa hiểu Minh lắm nên chắc chắn là Minh cũng nghĩ vậy luôn đó. – Khoa lấp liếm.

- Ồ hóa ra là Khoa! Khoa coi bộ khó tính quá nha. Nhưng mà nếu như Minh không chê bai như Khoa thì tại sao Minh vẫn ế tới giờ vậy?

- Khoa… đâu biết đâu. – Khoa ấp úng.

- Không biết thật không? Hay là Khoa có làm gì đó tác động… - Châu ỡm ờ.

Đột nhiên Khoa tăng tốc chạy vù vù, làm cho câu hỏi của Châu bị tiếng gió át đi mất. Đến nhà của Châu, chỉ kịp nói lời tạm biệt xong là Khoa chạy như có ai đuổi đằng sau. Nhìn dáng vẻ chạy tóe khói của anh chàng, Châu đứng cười nắc nẻ.

Vứt được Châu xuống, Khoa mừng muốn khóc. Cuộc trò chuyện hồi nãy giống như đang đấu súng vậy, chỉ cần hơi bất cẩn một tí là cả người sẽ rỗ như cái tổ ong. Châu không phải là người đầu tiên thắc mắc về vấn đề này. Một cô gái tính tình nhu mì, vẻ ngoài dịu dàng như vậy cớ gì mà đã hai mươi mốt tuổi rồi vẫn chưa biết hẹn hò là làm sao trong thời buổi này. Điều này đến ngay cả Minh cũng không thể lí giải được, nhưng Khoa thì có thể.

Lớp 7:

Trong nhà vệ sinh trường học:

- Khoa ơi, bạn có thể đưa lá thư này cho Minh giùm mình được không?

- Được, đưa đây!

Khoảng trống sau nhà vệ sinh, Khoa vừa xé thư vừa lầm bầm, “Mới tí tuổi đầu mà bày đặt yêu đương nhăng nhít hả mậy, tính đầu độc nhỏ bạn tao hả mậy, nằm mơ nha mậy!”

Lớp 8:

Nhà Minh:

- Ê mày, anh Dũng lớp 9A hôm qua mới xin nick yahoo của tao đó. Ảnh đẹp trai quá hén. – Minh mơ màng nói.

- Ai? Thằng Dũng đó hả, mày đừng có nói chuyện với nó nha con kia. Mày không biết đâu, nó là… giang hồ đó, tao thấy nó mấy lần bắt nạt mấy đứa lớp dưới ở cổng trường rồi đó. – Khoa sửng cồ lên

- Eo ôi, vậy thôi không nói chuyện đâu. – Minh le lưỡi nói.

Trên đường về nhà mình, Khoa thầm nghĩ “xin lỗi ông anh vì bịa chuyện nhé, nhưng ông anh nghĩ sao mà xin thằng em này không được rồi lại đi xin trực tiếp con nhỏ khờ khạo đó luôn vậy. Để im cho nó học đi, tuổi gì mà thích với yêu.”

Năm cấp hai trôi đi với những sự vụ tương tự như trên.

Lớp 11:

Trong quán trà sữa gần trường, có hai nhóm một trai một gái đang ngồi gần nhau. Cả Khoa và Minh đều có mặt nhưng mỗi người một nhóm, đột nhiên một anh chàng mặt mũi sáng láng đứng dậy, cười mỉm rồi di chuyển qua bên nhóm bạn nữ. Dưới các con mắt hâm mộ nhẹ nhàng hỏi xin số điện thoại của Minh. Ngay khi vừa bước ra khỏi quán, Khoa bèn lén lút lại gần, viện cớ điện thoại hết pin để mượn điện thoại của Minh. Sau một loạt các thao tác, Khoa thỏa mãn trả điện thoại lại cho Châu “mặt mũi nhìn là biết không phải đàng hoàng gì rồi, chưa mở miệng ra là biết ăn nói vô duyên rồi, tính dụ Minh rồi quất ngựa truy phong hả mậy.”

Đáng thương thay cho anh chàng mặt mũi sáng láng kia, dù cố sức nhắn tin hay gọi điện thoại cho Minh đều chỉ nhận được giọng nói vô cảm lạnh lẽo của tổng đài.

Năm cấp ba cũng trôi đi tương tự như thế.

Nghĩ lại một loạt các sự kiện đó, Khoa không khỏi tự khâm phục bản thân, “Mình tài giỏi quá mà, nhìn một phát là trúng được bản chất của mấy thằng đó, không có ai xứng đáng với Minh cả. Mình phải có nghĩa vụ bảo vệ cái con bé ngây thơ khờ khạo đó, không có mình là nó chết chắc rồi.”

Mải vênh váo tự đắc, Khoa đã quên mất nhờ vào sự “bảo trợ” hết mình của anh mà Minh đã trải qua quãng đời đời học sinh và gần hết quãng đời sinh viên mà không có lấy một mối tình gà bông nào cả. Khoa cũng không tự nhận ra được hình như với anh, những anh chàng tiếp cận Khoa đều là “một lũ không ra gì.”
>>Chương 5
chuyencuangan nữa nè:x
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Trời ơi, truyện bạn viết dễ thương quá đỗi. Nhân vật nào cũng hết sức đáng yêu. Đoạn đi xem phim làm mình cười chết mất. Quá là hài hước. Mình cũng thích đoạn đối thoại của Châu và Khoa trong chương 4. Bạn miêu rất hay, rất hợp lý.

Ba nhân vật nữ Quyên, Châu, Minh, mỗi người một vẻ. Tính cách được xây dựng rất rõ ràng, sắc nét qua tình huống và lời thoại.

Mình cũng rất thích nhân vật Khoa. Anh chàng này có cái gì đó rất chân chất, đáng yêu. Đọc đến cuối chương 4, mình có linh cảm là anh này thích bạn thân mình mà không biết rồi.

Nói thực mình không đọc nhiều, nhưng ngày xưa rất mê truyện Kính Vạn Hoa của Nguyễn Nhật Ánh. Mình cảm giác giọng văn của bạn có hơi giống giống thế, trong sáng, đáng yêu.

Sau đây là một số góp ý về câu từ:
1. Thiếu khoảng trống:
Thương thay cho Châu lúc này đang nhìn Khoa đầy cảm kích,cô mà biết được suy nghĩ của Khoa lúc này có lẽ đã bỏ xe cứu lấy người rồi.
2. Mình nghĩ môn học nên viết hoa: "tiếng Anh", "Anh Văn".
Ồ vậy à! Nghe Minh nói tiếng anh của Châu tốt lắm,
Đi học anh văn đó Khoa. – Châu đáp lời.
3. Lỗi đánh máy: "thì".
Một lúc sau thi người yêu nó tới, thân thiết nựng mặt nó.
4. Mình nghĩ nên có dấu câu trước các đoạn nghĩ thầm và nên viết hoa sau ngoặc kép vì cảm giác nó là câu riêng rồi.
Châu hài lòng nghĩ bụng còn con Minh nữa, dám đi bêu xấu tao, đợi tao xử tội mày.”
Khoảng trống sau nhà vệ sinh, Khoa vừa xé thư vừa lầm bầm “mới tí tuổi đầu mà bày đặt yêu đương
Khoa thầm nghĩ “xin lỗi ông anh vì bịa
Khoa thỏa mãn trả điện thoại lại cho Châu “mặt mũi nhìn
Khoa không khỏi tự khâm phục bản thân “mình tài giỏi quá mà, nhìn
5. Thiếu khoảng trống sau dấu ba chấm:
Ờ…thì Minh không có nói vậy, nhưng Khoa hiểu mà,
Khoa…đâu biết đâu. – Khoa ấp úng.
6. Lỗi đánh máy: "cổng".
tao thấy nó mấy lần bắt nạt mấy đứa lớp dưới ở cồng trường rồi đó.
7. Lỗi đánh máy: "mở miệng".
chưa mởi miệng ra là biết ăn nói vô duyên rồi,
 
Bên trên