Lúc Minh đến quán vẫn còn hơi sớm, những chiếc bàn kê sát lề đường không có ai ngồi vì nắng xuyên qua tán cây và trổ lốm đốm những hạt màu vàng nhạt lên chúng. Nhưng sâu hơn ở dưới những hàng hiên gần đó thì đã kín bàn, hầu hết đều là học sinh cấp ba vừa tan học bèn tranh thủ thời gian ra ăn trước khi phải về nhà. Quán chả lụi của bà Năm nằm trong con hẻm lớn cạnh trường là một huyền thoại, tương truyền nếu học trường Hoàng Diệu mà chưa bao giờ ăn thử món chả lụi vàng ruộm kết hợp với rau xà lách, rau thơm, xoài xanh và nước chấm ngọt ngọt chua chua của bà thì nắm chắc là kỉ niệm thời học cấp ba của bạn đã bị mẻ mất một miếng thú vị.
Đều từng là thần dân của trường, dĩ nhiên Minh và Khoa đều đã ăn và đến giờ vẫn rất thích món ăn này. Trong khoảng thời gian còn đi học ở đây, có những lúc lên tới đỉnh điểm là ngày nào cả hai cũng cùng đám bạn ghé vào đây. Sau này mặc dù đã rời trường, nhưng cứ hàng tháng cả hai sẽ đến đây công phá một hoặc hai lần. Trông thấy Minh dựng xe xong đứng xớ rớ ở đó, bà Năm tươi cười nói:
- Mới tới hả con? Thằng Khoa hôm nay không đi với con sao?
Minh nhìn thấy một tốp lố nhố đứng lên sau khi đã ăn xong, cô vội vàng ngồi xuống để giữ chỗ và vui vẻ trả lời:
- Dạ má Năm, hôm nay thằng đó có công việc nên tới trễ.
- Hai cái đứa này hay nhỉ! Lớn tướng rồi mà vẫn mày tao chi tớ thế hả? Mai mốt cưới nhau về rồi xưng hô làm sao?
Từ trước đến nay bà Năm đều nghĩ cô và Khoa là một cặp, dù cả hai đã ra sức nói cho bà hiểu rằng họ chỉ là bạn bè nhưng dường như lời nói của cả hai không làm bà tin lấy một chữ. Đến giờ thì Minh cũng lười giải thích, cô chỉ cười xòa cho qua chuyện. Sau đó bà Năm vừa làm vừa trò chuyện hỏi han cô, ngay lúc cô cầm lấy đồ ăn đi lại bàn thì Khoa chạy tới cùng với… Hải – cạ cứng của Khoa.
Dưới cái nhìn mơ hồ của cô, Khoa đằng hắng rồi lầm bầm:
- Mới đi chơi bóng rổ về, Hải cũng đang đói bụng nên… rủ đi ăn chung luôn.
Ngay lúc cả hai anh chàng trờ tới đã nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ của các em nữ sinh vì dáng người cao ráo săn chắc, và kèm theo cả sự đố kị hiển thị rành rành trên gương mặt của các nam sinh chưa trổ mã hết. Hải từ lúc tới đến giờ đều chỉ chú ý vào Minh chứ chưa hề nói gì cả.
Minh nghe Khoa nói vậy bèn cười và gật đầu chào Hải. Cô cũng chỉ biết Hải qua lời kể của Khoa và những lần Hải xung phong lên hát trong những tiết mục văn nghệ của lớp chứ chưa nói chuyện nhiều bao giờ. Minh và Hải không quen biết nhau nên không biết nói gì, còn Khoa thay vì liến thoắng như mọi khi cũng im lìm cắm cúi ăn. Cảm thấy bầu không khí khá sượng sùng, Hải nóng nảy đạp vào chân của Khoa ra hiệu, môi bặm lại căm tức. Khoa nghiến răng lại để ngăn mình buông ra tiếng chửi rủa, thay vào đó anh nói với Minh:
- Hôm bữa mày nói laptop bị virus phải không? Thằng Hải nó giỏi về vi tính lắm đó, mày thử hỏi nó xem.
Hải nghe vậy bèn hài lòng bỏ chân ra khỏi giày của Khoa, ra vẻ quan tâm hỏi:
- Laptop bị làm sao hả Minh?
- Minh cũng không biết nữa, cứ mở lên được một lúc là nó lại liên tục nhảy ra các trang web tiếng nước ngoài, tắt hoài mà không hết.
- Vậy trước đó Minh có lỡ bấm vào trang web nào lạ không? – Hải am hiểu hỏi.
Minh nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi reo lên:
- Đúng rồi, trước đó một ngày Minh có bấm vào một trang báo nước ngoài để đọc tin tức, nhưng không hiểu sao toàn nhảy lên mấy cái quảng cáo vớ vẩn nên tắt đi. Từ lúc đó là bị vậy luôn.
- Vậy là nhiễm virus rồi đó, ngày mai Minh mang máy lên lớp, Hải quét virus nửa tiếng là xong liền. Mấy cái này Hải hay sửa giùm Khoa lắm tại vì Khoa cũng hay vào mấy trang web nước ngoài, nhưng mỗi tội không phải để coi tin tức thôi. – Hải nhăn nhở nói.
Ngượng ngùng trước tiếng cười khúc khích từ phía Minh, Khoa lừ mắt nhìn Hải, ra hiệu đừng có đem anh ra làm trò cười. Hải bơ đi như không thấy, vẫn tiếp tục xoáy vào Khoa:
- Khoa khó lắm, chỉ thích hàng ngoại thôi, hàng nội là chê ỏng chê eo lên.
Lúc này thì Minh bật cười thành tiếng. Biết được mình bắt đúng thời điểm rồi, Hải bèn vui vẻ đá chủ đề Khoa qua một bên. Hải bắt đầu dặn dò và hướng dẫn một số kĩ năng cơ bản khi lướt web nước ngoài cho Minh, cô nghe rất chăm chú và liên tục trầm trồ vì sự thông thái của Hải.
Trong lúc cả hai say sưa nói chuyện, kẻ lúc này đang bị lờ đi là Khoa vẫn cắm cúi ăn, không hề hé miệng tham gia vào câu chuyện. Đây là lần đầu tiên Khoa dẫn bạn theo khi đi với Minh cho nên cô mới ngạc nhiên đến vậy. Chính Khoa mặc dù là người chủ động, nhưng nếu bây giờ ai mà cúi xuống nhìn vẻ mặt của Khoa bấy giờ, có lẽ đều phải sợ hãi chạy mất. Nhìn những lá xà lách xanh tươi bị Khoa cầm mạnh đến mức xuất hiện những vệt sẫm màu trên chúng là đủ biết tâm trạng của anh xấu như nào.
Từ lúc được tin báo mình chuẩn bị phải đi nước ngoài định cư cộng thêm cuộc nói chuyện điện thoại sau đó với Minh, đồ thị cảm xúc của Khoa đã lên xuống cực kì thất thường. Vậy mà ngay ngày hôm sau, Hải lại tiếp tục vẽ lên trên đó một đường không xác định nữa. Buổi chiều hôm đó, sau khi chơi bóng tới mệt nhoài, cả hai đang ngồi thở hồng hộc thì đột nhiên Hải lên tiếng hỏi vu vơ:
- Dạo này tao thấy mày hay đi chơi chung với nhóm của Châu nhỉ.
Khoa vẫn im lặng giương mắt nhìn Hải, xem thử thằng này đang tính toán chuyện gì mà đề cập đến chủ đề này. Không thấy Khoa ừ hử gì, Hải giả bộ buột miệng:
- Nhóm đó toàn người đẹp…
- Ý của mày là sao? – Hải vừa ve vẩy tay quạt quạt cho đỡ nóng vừa thắc mắc hỏi.
Hải đảo tròn mắt rồi phun ra ra một tràng:
- Là chúc mừng mày chứ sao, tao đúng là có mắt như mù, không thấy được vẻ quyến rũ tiềm ẩn của mày. Lúc đó thấy mày ngắm nghía Châu như vậy, tao cứ tưởng mày là đũa mốc mà chòi mâm son, đâu ngờ mày lại thành công tiếp cận được gần đến thế. Mày có biết là mày đang trở thành hiện tượng của tụi con trai trong trường không? Xuất xắc!
Trời đang nóng như vậy mà Khoa lại tưởng như có một cơn gió từ Bắc Cực đi lạc tới thổi qua làm mình đóng băng tại chỗ. Chỉ nội việc nghĩ tới cuộc nói chuyện duy nhất hôm bữa với Châu thôi là đủ để Khoa co vòi rồi. Nhưng biết làm sao bây giờ, nếu như chối thì thế nào nó cũng sẽ hỏi tới hỏi tới nữa, nên Khoa đành cười ruồi cho qua chuyện.
Nhận thấy Khoa không có vẻ gì là muốn chối, Hải khấp khởi mừng trong lòng. Bước mào đầu thăm dò đã thành công mỹ mãn, bây giờ tới phần quan trọng, Hải đắn đo giây lát rồi ngại ngùng hỏi:
- Vậy tao… ờ thì… tao theo đuổi… Minh chắc không có vấn đề gì, đúng không?
- Mày mới nói cái gì, nói lại nghe coi? – Khoa sửng sốt nhìn Hải.
- Thì… đó, nghe rồi còn hỏi tới hỏi lui cái con khỉ gì. Tao muốn làm bạn trai của Minh đó. – Nói ra được rồi làm Hải can đảm hơn hẳn.
Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Khoa dành cho mình có vẻ làm Hải lúng túng. “Ủa? nhưng mà tại sao mình lại khép nép như gặp mẹ vợ thế này, rõ ràng nó đâu phải bồ của Minh, nó đang đong đưa với Châu cơ mà!” Ý nghĩ đó là Hải phấn chấn lên hẳn, anh tiếp tục rủ rỉ:
- Thật ra tao đã để ý Minh từ lâu rồi, người gì đâu mà cười hiền queo, dịu dàng hết mực vậy đó. Nhưng tao thấy mày với Minh thân như vậy, giống như là người yêu của nhau cho nên tao cũng thôi. Anh em sao giẫm lên chân nhau được đúng không?
- Quí hóa quá! – Khoa nghiến răng.
Mặc dù thấy giọng điệu Khoa có vẻ không ổn lắm, nhưng Hải vẫn lờ đi và tiếp tục:
- Nên tao chỉ yêu thầm vậy thôi, đau khổ lắm mày ạ!
- Mày đau khổ yêu thầm hồi nào tao không biết, chứ tao thấy cứ mỗi lần chào đón tân sinh viên năm nhất là mày đều hăng hái leo lên hàng đầu ngồi để ngắm gái đó. – Khoa “tốt bụng” nhắc lại.
- Cái đó… là phản xạ vô điều kiện, hoàn toàn tự nhiên của một thằng con trai hoàn toàn bình thường. Nhưng chuyện tao yêu thầm là có thật… Không, mày đừng có ngắt lời tao nữa thằng kia! Rồi mày ve vãn Châu, mày không biết được tao vui mừng thế nào đâu vì hóa ra chúng mày đâu có bồ bịch gì với nhau đâu. Hôm nay đã xác định được rồi thì tao sẽ tổng toàn lực tấn công Minh. – Hải kết thúc màn diễn thuyết bằng hành động đưa nắm tay lên trời với vẻ mặt ngập tràn thỏa mãn.
Khóe miệng của Khoa giật giật liên tục, đã lâu lắm rồi mới lại có một thằng dám đứng trước mặt anh mà bày tỏ mong ước dụ dỗ cô bạn của anh. Khoa theo quán tính chuẩn bị sẵn lời lẽ để dập tắt đi cái ý định ngông cuồng đó của Hải thì đột nhiên một giọng của mẹ anh vang lên trong đầu, “Sáu tháng nữa là cả nhà sẽ đi Mỹ,” và sau đó là giọng nói của chính anh, “Qua đó rồi làm sao bảo vệ được nó chứ, rồi nó sẽ bị một thằng mất dạy xa lạ nào đó lừa lọc.”
Nghĩ tới đây, Khoa không kìm được mà quẳng cho Hải một cái nhìn soi mói đánh giá. Ngoại hình mặc dù xấu và lùn hơn anh một tí nhưng cũng không đến nỗi nào. Chơi bóng rổ chỉ thua mỗi mình anh, học hành cũng tanh tưởi chỉ kém anh một tẹo, lại còn có tài lẻ hát hò này nọ. Khoa đột nhiên nói:
- Mày biết gì về Minh mà đòi làm bạn trai của nó? Mày có biết nó có nhiều tính xấu lắm không?
- Minh làm sao mà có tính xấu được. – Hải nói chắc nịch.
- Được rồi, tao liệt kê cho mà nghe. Bề ngoài nhìn nó yếu ớt vậy chứ mà quen thân rồi là nó nhai sống mày đó. – Khoa bắt đầu chiến dịch bôi bác Minh.
- Ngoài lạnh trong nóng, thú vị!. – Hải hớn hở nói.
- Việc nhà vụng về rớt chén bể dĩa là thường xuyên. – Khoa tiếp lời.
- Mai mốt cưới về chén bể thì tao dọn, bể hết rồi thì tao đi mua đồ mới. – Hải tưng tưng nói.
Khoa nghe tới đây thì nghẹn lời. Thấy thằng bạn mình tuy nghe được “lời hay ý đẹp” về Minh nhưng vẫn không mảy may suy suyển, Khoa tức tối và đang bới ra những sự tích của Minh để nói thì Hải cười nói:
- Thôi được rồi đấy, tao thấy mày bôi nhọ Minh vừa vừa phải phải thôi. Mày có nói gì đi chăng nữa thì cũng thế thôi. Nhưng mà lạ nha, sao mày cứ chăm chăm nói ra những điểm xấu của Minh vậy? Mày không muốn tao quen Minh à?
- Vớ vẩn! Mày hay Minh ai muốn quen ai thì quen, tao là gì mà cấm với cản. Chẳng qua tao chỉ muốn mày biết trước là Minh không phải hoàn hảo như mày nghĩ đâu, đừng có tự phỉnh phờ bản thân mình rồi khi quen lại không ra gì. – Khoa hằn học nói.
Hải nghe vậy thì im lặng. Cầm lấy trái banh màu cam đang nằm lăn lóc gần đó, Hải đứng dậy làm một loạt các động tác điệu nghệ rổi thảy trái banh thành một đường cong ngoạn mục vào thẳng rổ. Ngắm nhìn trái banh nảy tưng tưng dưới nhất sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hải nhìn xuống Khoa và nói:
- Lần đầu tiên tao để ý tới Minh chính là lúc Minh đi cạnh mày trong sân trường. Nhìn dáng vẻ vui tươi sinh động, đôi mắt lấp lánh đó tao đột nhiên nghĩ nếu như có thể, tao thật sự muốn thay thế mày đứng cạnh Minh. Tao nghĩ yêu một người thì không cần lí do, chỉ là khoảnh khắc mày nhìn thấy người ấy và bùm… mày yêu thôi.
Khoa vẫn nhìn vào một khoảng không bất định nào đó phía xa, chưa lên tiếng phản hồi lại những gì Hải đang bộc bạch. Hải đưa tay về phía Khoa:
- Cho nên cậu bạn thân của Minh, đừng sợ tao vỡ mộng hay gì gì đó nữa. Giúp tao tiếp cận Minh được không?
Nhìn Hải chìa bàn tay ra, Khoa chần chờ rồi cũng nắm lại để đứng dậy. Khoa bóp chặt lấy tay thằng bạn rồi nghiêm túc nói:
- Tao cũng hi vọng mày làm cũng hay như lời mày nói. Nếu không, dù tao có ở tận chân trời góc bể cũng sẽ mò về để xử mày đó.