Trời đã tắt hẳn những giọt nắng cuối cùng, Khoa đứng dậy, lẳng cái túi xách lên vai. Minh thấy vậy cũng có ý muốn về, Hải gợi ý:
- Hải biết một quán cà phê đẹp lắm, tụi mình đi qua đó uống nước nhé?
Minh đưa mắt nhìn Khoa ra chiều hỏi ý. Khoa làu bàu:
- Nói nguyên buổi chiều rồi chưa mỏi miệng hả? Tao mệt rồi, để khi khác đi.
Hải méo mặt nhìn Khoa, có trời mới biết được tại sao thằng này lại giở chứng vào lúc này. Từ chiều tới giờ Khoa đã đóng vai phụ câm nín rất tốt, đúng như những gì Hải dặn dò Khoa trước khi đến đây, “Tất cả những gì mày cần là khơi mào cho tao và Minh nói chuyện, sau đó mày chỉ việc ăn và im lặng thôi, tất cả việc còn lại cứ để tao lo!”
Còn một cảnh cuối mà nam phụ lại vùng lên, phá hết cái kết hoàn hảo của ngày hôm nay, đúng là thảm họa mà. Tranh thủ lúc Minh đi ra lấy xe, Hải giận dữ rít lên với Khoa:
- Đáng lẽ mày phải đồng ý đi để tao còn có cơ hội nói chuyện thêm với Minh chứ!
“Đáng lẽ tao không nên để mày có cơ hội tiếp cận Minh từ đầu thì đúng hơn!” Khoa cay đắng nghĩ thầm, ngay từ lúc cùng Hải bước vào là anh đã cảm thấy bồn chồn không yên rồi. Nỗi hối hận cứ phình lên theo từng phút từng giây. Khoa điên tiết:
- Còn phải xem thái độ của Minh nữa, tao không muốn Minh khó chịu. Cứ vậy đi, nếu Minh có cảm tình với mày thì mọi chuyện sẽ tự động xuôi chèo mát mái thôi.
Bỏ lại Hải với gương mặt quạu quọ đứng đó, Khoa đi lại phía Minh và nói thì thầm với cô:
- Quán chè gần nhà mày nha.
Minh đang loay hoay đội nón bảo hiểm, nghe vậy ngạc nhiên ngước lên tính hỏi lại. Nhưng kịp nín lại khi nhìn thấy gương mặt hầm hầm của Khoa, cô quay lại vẫy tay chào tạm biệt Hải rồi chạy đi. Sau đó Khoa cũng leo lên xe rồi chạy theo. Hải chỏng chơ đứng đó nhìn theo hai người, đôi mắt nheo lại.
Vừa trờ tới quán chè, Khoa lao vô vị trí ngay sát lề đường quen thuộc, ngồi phịch xuống một cách bực tức. Minh thả mình xuống ghế đối diện, sau khi ngắm nghía đã đời gương mặt đang bạnh ra của Khoa, cô lên tiếng hỏi:
- Ai ăn mất của nhà mày hả?
Khoa quắc mắt nhìn Minh, cô vẫn tiếp tục đặt câu hỏi như không thấy:
- Hay mày bị táo bón nên bức bối trong người?
- Tính kiếm chuyện cãi nhau hả? – Khoa tức tối hầm hè.
- Vậy chứ nếu không phải thì làm gì mà mặt mày cứ như đang thể hiện trạng thái của cả hai giả thuyết nêu trên từ lúc đi ăn tới giờ vậy? – Minh hỏi.
Nghe tới đây Khoa lại im lặng. Mà nếu không im lặng thì biết trả lời sao, chẳng lẽ lại nói, “Tao ghét cái thái độ hí hửng của mày với thằng Hải khi nói chuyện với nhau!” Như vậy thì khác nào mang đá đập vào chân mình? Chính anh đồng ý dẫn Hải đi ăn cơ mà.
Thấy Khoa không có vẻ gì là muốn bàn tán về chủ đề mặt mũi nên Minh cũng không thèm nói nữa. Cô nêu thắc mắc:
- Sao hồi này Hải rủ đi cà phê thì kêu nhăn nhó kêu mệt mà lại đòi đi ăn chè vậy?
- Rồi sao? Mày thích đi với bạn Hải lắm đúng không? – Khoa hùng hổ nói, nhấn mạnh chữ bạn Hải.
- Ớ… - Minh yếu ớt lắp bắp trước thái độ hung tợn của Khoa.
- Ớ á cái gì! Tâm đầu ý hợp thế cơ mà, nói liến thoắng không ngừng, gật gù rồi cười cợt như thể quen biết nhau từ lâu lắm rồi. - Khoa tiếp tục tru tréo.
- Ô, mày biết luôn! Nói chuyện với Hải thì phải tâm đầu ý hợp rồi, người ta ngồi đó lắng nghe tao nói, chứ không có nhảy xổ vào họng của tao rồi hú hét ầm ĩ như cái kiểu của mày. – Minh hồi tỉnh lại từ bất ngờ, ngay lập tức tuôn một tràng phản pháo lại.
Minh nói xong thì gườm gườm nhìn vào gương mặt đỏ au của Khoa, đợi anh tung ra những câu chì chiết sâu cay như mọi khi. Nhưng thay vào đó, sắc đỏ trên mặt của Khoa rút xuống một cách nhanh chóng sau khi nghe Minh nói câu đó, để lại một màu trắng bệch bạc. Minh bị ánh nhìn trừng trừng của Khoa soi chiếu làm cô cảm thấy sợ sệt, và không biết có phải do cô hoa mắt hay không, nhưng thấp thoáng đâu đó sự tổn thương trộn lẫn mất mát hiển hiện trong đó. Ngay khi Minh định lên tiếng để cứu vãn tình hình thì giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn của Khoa khẽ vang lên:
- Mày thấy nói chuyện với Hải thú vị hơn tao hả?
“Tất nhiên là không rồi!” Câu trả lời ngay nằm sẵn trong đầu của Minh, nhưng cô kìm lại được. Minh vẫn còn giận Khoa lắm vì vụ hò hét của anh, nên thay vào đó cô hếch mặt lên, cố tình trả lời lập lờ:
- Chuyện rõ ràng hiển nhiên vậy mà hỏi tới hỏi lui làm gì!
Một cơn đau nhói xuất hiện từ một vị trí nào đó ở lồng ngực phía bên trái rồi nhanh chóng lan tỏa ra toàn thân. Khoa cảm giác như nỗi đau đó đang rút cạn sức lực của anh với tốc độ chóng mặt. Không muốn phải nhìn thấy nguyên nhân của nỗi đau đó ở trước mặt mình thêm một giây phút nào nữa, Khoa đứng vụt dậy, cố sức nặn ra một nụ cười gượng gạo nói với Minh:
- Tao phải về rồi, mẹ nhờ tao tối chở đi công chuyện. Mày… ăn cho hết đi, đừng bỏ mứa, xong rồi thì về nhé.
- Mày giận tao hả? – Minh dè dặt hỏi.
- Mày làm như tao là mày hay sao mà hở tí là giận chứ! Mày nói cũng… đúng mà, tao sao mà ăn nói lịch lãm như thằng Hải được, ai mà chẳng thích nói chuyện với nó hơn. Thôi, về đây. Sáng mai tao qua rước đi cà phê với Châu và Quyên. – Khoa vui vẻ nói lớn, có hơi hăng hái quá so với bình thường.
Và một loạt các động tác xảy ra liên tục trước cặp mắt mơ hồ của Minh: Khoa cầm túi xách, đi ra tính tiền, leo lên xe và chạy vụt đi mất. Đến khi hình bóng của Khoa biến mất ở khúc quanh, Minh mới tiêu hóa hết những gì Khoa vừa nói xong. Minh vô thức lia mắt lại vị trí đối diện lúc này đã trống trơn, cô đưa hai tay lên chống cằm, ngón út mân mê vành môi dưới – dấu hiệu cho thấy cô đang suy nghĩ lung lắm. ”Hay là nó… ghen.” Minh đỏ mặt ngay khi chữ ghen từ xó xỉnh nào đó hiện ra trong đầu mình, cô hấp tấp bẻ lái suy nghĩ, “Mày biết thừa là cái thằng nông cạn đó làm gì có được cái cảm xúc sâu sắc như vậy chứ! Mà… ghen cái nỗi gì, bạn bè chứ có phải…” Nghĩ tới đây thì một nụ cười ngượng ngùng đã nở ra trên đôi môi xinh xắn của cô. Vui vẻ ngồi xử hết chén chè – món này có vẻ ngon ngọt hơn mọi lần – rồi đứng lên đi về. “Người gì đâu ngộ nghĩnh, tự dẫn người ta tới, tự cáu kỉnh, tự buồn rồi thành ra tự ti. Hết sức vớ vẩn mà, không có não hay sao mà đem mình ra so sánh với Hải chứ. Người gì mà… ngốc thật chứ!” Minh cứ đứng cạnh chiếc xe, suy nghĩ miên man rồi ngoác miệng ra cười. Đột nhiên nghe được tiếng cười khúc khích của một người ngồi gần đó khi thấy dáng vẻ ngu ngốc của mình, Minh đỏ mặt leo lên xe chạy mất.
Nếu như Minh không quá vội vã chạy đi, hoặc giả cô bỏ quên món đồ gì đó và quay lại, có lẽ cô đã có thể bắt gặp một bóng dáng cao lớn vừa bước ra khỏi một mái hiên ngôi nhà gần đó, người đã quay xe lại giữa chừng trên đường về nhà để lén lút đứng đó nhìn cô và rồi thu hết những biểu cảm tươi cười của cô vào mắt. Bóng dáng đó thẫn thờ dõi theo hình dáng của cô nhạt nhòa dần giữa dòng xe cộ đan xen.
Đôi khi những việc quan trọng lại chỉ cần một hành động đơn giản là có thể giải quyết được tất cả. Như một cái quay đầu chẳng hạn.
Buổi sáng, trời hơi âm u vì đã bắt đầu vào mùa mưa, trong quán cà phê ở trung tâm thành phố, tiếng nhạc du dương dìu dặt phát ra từ các chiếc loa đặt ở những hốc tường trên cao tràn vào từng ngóc ngách trong tiệm, hòa quyện vào đó là mùi thơm đặc trưng tỏa ra từ những mẻ cà phê đang được xay liên tục ở quầy pha chế, màu vàng nhạt dìu dịu từ những bóng đèn giăng mắc khắp nơi trên trần nhà làm thành một tổng thể ấm áp tuyệt vời, nhất là trong một buổi sáng cuối tuần, thời gian mà ai ai cũng không mong muốn gì hơn là được nhấm nháp một tách cà phê đậm đặc và chuyện trò hoặc chỉ đơn giản là ngồi đó thả mình vào tiếng nhạc.
Ở một góc trong quán, có một nhóm đang ngồi quây quần nhau. Một chàng trai và ba cô gái, chàng trai có vẻ mặt hơi mệt mỏi và ánh mắt mông lung như thể chỉ có thân xác của anh ta là ở đây, còn ý nghĩ đã chạy đi chơi ở đâu đó xa lắm rồi. Cô gái ngồi bên trái anh chàng thỉnh thoảng liếc nhìn anh ta một cách kín đáo và mỉm cười vu vơ. Cô gái ngồi bên phải với gương mặt cực kì xinh đẹp, đang vẩn vơ mân mê mái tóc dài được chăm chút kĩ lưỡng của mình, khóe miệng hơi nhếch lên như đang suy tính chuyện gì đó. Cô gái cuối cùng thì ngồi đối diện với anh chàng, liên tục ném những ánh mắt dữ dội lên người anh chàng đó, cuối cùng cô nàng cũng không kìm được mà lên tiếng:
- Khoa có vẻ buồn bã khi đi với tụi này quá nhỉ? Nếu không thích thì có thể từ chối không đi mà, việc gì phải đến đây rồi trưng bộ mặt đó ra.
- Quyên đừng hiểu lầm, hôm nay Khoa hơi mệt trong người thôi chứ đi với toàn người đẹp thì có gì đâu mà buồn bã chứ! – Khoa trả lời cho qua chuyện.
Quyên vẫn hỏi tiếp như là không nghe thấy lời giải thích của Khoa:
- Hay là Khoa bực mình vị bị bọn này phá bĩnh một ngày cuối tuần ngọt ngào bên cô người yêu bé nhỏ này.
Vừa nói Quyên vừa hất đầu về phía bên tay trái của Khoa. Nghe vậy Châu đột nhiên lên tiếng trước khi Khoa kịp nói gì:
- Tao thấy mày hình như là ế lâu quá rồi nên thành ra vô duyên rồi đúng không?
Khoa và Minh đều phá ra cười, Quyên thì phùng mang trợn má với Châu:
- Tao thấy giữa sự ế và vô duyên không có liên quan gì tới nhau cả!
- Tại tao thấy mày dạo này vô duyên quá nên tao nghĩ chắc cũng có liên quan tí đỉnh. Khoa ngồi im không nói mày cũng ý kiến. Mà có nói gì thì mày cũng bắt bẻ. Thôi tha cho Khoa đi được không? – Minh hấp háy mắt nhìn Quyên.
Nghe thấy Châu tốt bụng lên tiếng giải vây cho mình, Khoa quay sang tính bày tỏ sự biết ơn thì đúng lúc đó Châu cũng quay mặt về phía anh. Mùi hương của Châu như có như không phảng phất, Khoa không tự chủ được nhích lại gần Châu hơn. Hương thơm này là thứ duy nhất giữ anh còn ngồi tại đây, bởi vì anh đang giận giữ, đau buồn từ hôm qua đến giờ. Và nguyên nhân của mớ cảm xúc hỗn độn đó thì đang ngồi bên trái anh và cứ trưng ra bộ mặt toe toét hớn hở - chắc do tình yêu mới chớm mang lại. Khoa chỉ ước sao mình không đi đến buổi hẹn hôm nay. Nhưng nếu như không đi thì anh thật sự sẽ bứt rứt đến chết vì cơn nghiện của mình. Anh ngượng nghịu cười với Châu và nhận được cái nháy mắt tinh nghịch của cô nàng.
Nụ cười mỉm nãy giờ trên mặt của Minh như có ai dùng chổi quét sạch đi ngay lập tức khi nhìn thấy cử chỉ đó của Khoa và Châu.
- Chà… hay là tao với mày cũng cười trìu mến với nhau một cái cho bằng bạn bằng bè. – Quyên ngây thơ gợi ý với Minh.
Hướng ánh nhìn về phía Quyên lúc này đang cười cười nhìn mình với vẻ tội nghiệp, Minh ngạc nhiên quá! Bình thường thì thằng bạn của cô đã nhảy dựng lên trả đũa với lời bóng gió khiêu khích này rồi. Nhưng hiện tại nó lại ngồi như một khúc gỗ được đẽo thành hình người mà thợ mộc quên khắc cái miệng lên trên sản phẩm của mình. Còn Châu thì sau cử chỉ nháy mắt đáng ngờ đó cũng không làm gì khác hơn là ngẹo đâu ngắm nhìn cả cô lẫn Khoa một cách thích thú.
Cảm giác túi thân ùa đến, “Ừ thì nếu như hai người đó mà có phải lòng nhau như cô đã từng tiên đoán, thì Khoa cũng phải nên nói với cô một tiếng chứ đừng chối đây đẩy rồi bây giờ lại làm cô mất mặt như vậy. Rồi còn thái độ đùng đùng lên như đỉa phải vôi hôm qua, làm cô cứ ngỡ... Vậy mà hôm nay thì Khoa lại làm ra vẻ không thể dứt mắt khỏi Châu, rồi còn khoảng cách giữa ba chiếc ghế nữa, Khoa ngồi cách xa cô như thể cô mang bệnh lây nhiễm gì đó nặng lắm, thiếu điều bỏ luôn chiếc ghế đó mà đặt Châu ngồi vào lòng của Khoa đi cho rồi.” Minh xụ mặt xuống, chẳng buồn nhìn tới ai nữa.
Một khoảng lặng khó chịu xuất hiện, chẳng ai buồn phát biểu gì thêm.
- Tao muốn về, tao thấy hơi mệt. – Minh dùng giọng nói không dò ra được cảm xúc lên tiếng.
Quyên nhếch mép:
- Giờ tới mày mệt hả? Tâm đầu ý hợp quá.
- Mày nói chuyện nghe chói tai quá, ý mày là sao? – Minh nhăn mặt.
- Ý của tao như nào thì tao đã trình bày cho mày nghe ở buổi đi coi phim rồi, giờ thì tao cần mày xác nhận với tao thôi. – Quyên gằn giọng xuống.
- Châu sực nhớ ra là buổi trưa có cái hẹn, mà cả Khoa và Minh đều có vẻ mệt nên thôi tụi mình giải tán nhé, tuần sau gặp lại. – Châu đột ngột xen vào.
Quyên phóng ánh mắt nhìn Châu với vẻ mặt không thể tin nổi. Sự thật sắp sửa phơi bày rồi, chỉ còn một tí xíu nữa thôi, rõ ràng Châu đã hứa với Quyên trước buổi hẹn này, tại sao...?
Đưa cho Quyên một cái nhìn hàm ý là cô hãy câm miệng lại đi, Châu đứng lên. Quyên bất đắc dĩ phải đứng lên theo và cô cất bước đi với Châu sau khi đã ném một ánh nhìn tràn đầy sự căm phẫn lên cả hai người vẫn đang ngồi đó.
Khi Châu và Quyên khuất sau cánh cửa tiệm, “khúc gỗ hình người” đột nhiên đằng hắng như có ai vừa trả lại cái miệng vào đúng vị trí:
- Ừm… sẽ kết thúc nhanh vụ đóng kịch này…
“Nó đã bắt đầu bày tỏ mong muốn nhanh chóng được đến bên Châu rồi.” Minh nghĩ.
- … để cho Quyên không hạnh họe…
“Chứ không phải để cho Châu không hiểu lầm sao?” Minh khinh bỉ trong lòng.
- … mày nữa. – Khoa kết thúc câu nói.
- Tốt, vậy thì tốt quá! – Minh reo lên vui vẻ, dù rằng tông giọng ở một quãng khá cao so với bình thường.
“Nó có vẻ không còn chờ nổi cái ngày được hú hí với thằng Hải kìa! Mà thôi, việc quái gì mình phải bận tâm nữa, đằng nào mình cũng sắp đi khỏi nơi này rồi, ai muốn yêu ai đó thì cứ tự nhiên.” Khoa cay đắng nghĩ thầm.