"Ngày qua đi, cùng bao nhiêu dấu yêu
Để con tim biết bao đợi chờ,
Gần bên anh, lòng em luôn ước ao,
Mình bên nhau, bên nhau trọn đời.
Yêu, yêu anh rất nhiều,
Nhớ, nhớ anh từng phút giây,
Con tim em giờ đã lập trình,
Chỉ yêu anh, yêu anh mà thôi.
Gọi tên anh, cùng bao nhiêu nhớ thương,
Ngàn vì sao lung linh giấc mơ tình yêu,
Mình bên nhau... Lập trình trái tim...
Niềm hạnh phúc chẳng bao giờ xa..."
(Lập trình cho tim em - Lan Hương)
Câu chuyện bắt đầu từ một buổi trưa đầy nắng, tại một cái bàn ăn nho nhỏ, trong một góc của nhà ăn công ty…Để con tim biết bao đợi chờ,
Gần bên anh, lòng em luôn ước ao,
Mình bên nhau, bên nhau trọn đời.
Yêu, yêu anh rất nhiều,
Nhớ, nhớ anh từng phút giây,
Con tim em giờ đã lập trình,
Chỉ yêu anh, yêu anh mà thôi.
Gọi tên anh, cùng bao nhiêu nhớ thương,
Ngàn vì sao lung linh giấc mơ tình yêu,
Mình bên nhau... Lập trình trái tim...
Niềm hạnh phúc chẳng bao giờ xa..."
(Lập trình cho tim em - Lan Hương)
- Anh sẽ nghiên cứu và lập trình cho một cái máy để nó có thể nhận ra những thứ mà ngay đến con người cũng không nhận ra được, ví dụ như ngày “đèn đỏ” của chị em…
Trang giật mình, ngụm cơm trong miệng suýt nữa thì phun ra ngoài, may mà cô kìm lại được, nếu không Hoàng – anh chàng vừa thốt ra cái câu gây sốc ấy – sẽ lãnh đủ cả đống cơm vào mặt:
- Anh Hoàng này… Ở đây còn có con gái đấy nhé.
Giữa một bàn ăn đầy nhóc đồng nghiệp nam, mỗi mình Trang là nữ, là bông hoa giữa một rừng lá xanh. Cũng đúng thôi, phòng kỹ thuật phần mềm, theo suy nghĩ của đa phần mọi người, thì con gái là một vật thể lạ, và dường như không bao giờ được nhìn nhận đúng với giới tính của mình. Họ nói với nhau những chuyện tế nhị ngay cả khi có mặt Trang, mà không kiêng dè gì, dù cho cô đỏ bừng mặt ngồi đấy. Trang nhìn Hoàng chăm chăm, anh chàng cũng nhìn lại cô bằng ánh mắt chăm chú không kém. Hai người cứ ngồi đấy, im lặng một hồi lâu, giữa những ánh mắt hình dấu hỏi của cả phòng. Ngoài cửa sổ, nắng in thành từng chùm, trông xa hệt như những bông hoa lấp lóa…
*
Thật ra phòng kỹ thuật có bốn nữ, nhưng ba người kia chỉ làm kiểm thử phần mềm với việc hành chính, có mỗi mình Trang làm lập trình trong một team lập trình ASP. Bốn chị em, bốn cá tính, bốn khuôn mặt khác nhau, chỉ có một điểm chung duy nhất: FA dù tuổi đã khá cứng. Lớn tuổi nhất là chị Thanh, 31 tuổi mà vẫn đơn côi lẻ bóng, sau đó đến My và Trang, cùng tuổi 25, và em út là Hằng, kém Trang một tuổi. Chẳng hiểu chị Thanh nghe ai nói là trai 89 hợp với gái 93, thế là cứ gán ghép Hoàng cho Trang, lấy lý do là hai người cùng quê, trông mặt mũi khá xứng đôi vừa lứa. Mỗi lần bốn chị em ăn chung, thế nào chị Thanh và hai đứa kia cũng tỉ tê khuyên nhủ Trang, bảo là chốt luôn Hoàng đi, khỏi tìm đâu cho mất công. Trưa hôm đó, là một buổi trưa như thế…
Ăn xong, bốn chị em ngồi buôn đủ các thứ chuyện như thường lệ. Từ chuyện thằng Tú bị vợ tìm đến tận công ty đánh ghen, chuyện cái áo màu hường của Hưng – bạn trai “tin đồn” của cô nàng My, đến chuyện vợ thằng Chính – trưởng nhóm ASP của Trang – có bầu được mấy tháng rồi, nghe đồn cặp này “ăn kem trước cổng”... Hết chuyện để nói, ba người kia lại quay về chuyện của Trang.
- Ê Trang, dạo này có thả thính ai không?
Trang giật mình, miếng khế trên tay suýt nữa rơi xuống vì câu hỏi bất ngờ của chị Thanh. Khổ ghê, ở nhà cô đã rức hết cả đầu vì mẹ, dì và mấy thằng em cứ nhìn thấy cô ở đâu là thường trực chuyện “rải cưa”, “thả thính”, nghe đến nhàm hết cả tai rồi, đến công ty cũng không yên nữa.
- Thính thính cái gì, chị cho em xin hai chữ bình yên đi. Hết mẹ em, dì em, rồi đến mấy thằng quỷ con, em cũng mệt đầu lắm rồi. Mà bà chị đầu ba rồi, mới cần chốt, chứ em đầu hai, đít vẫn chưa đến mức chơi vơi, để em thảnh thơi thêm vài năm nữa đi. Hay là bà chị chốt ông Hoàng luôn đi, em thấy được đấy, nhất gái hơn hai.
Chị Thanh cười khúc khích, tiếng cười trong veo vang vọng khắp phòng ăn, lúc này khá vắng. Nhiều lúc Trang tự hỏi, giọng cười trong vắt này là của một bà chị ngoài ba mươi ư?
- Cô kia, cứ mở mồm ra là gán chị với thằng Hoàng thế nhỉ, hay là cô muốn ăn gắp bỏ cho người? Thấy cô với nó hợp nhau đấy, chốt đi, có gì chị với cái Hằng, cái My đi đỡ lễ cho chúng mày.
Hằng và My, hai đứa nhìn chị Thanh, gật đầu lia lịa ra chiều đồng tình lắm. Trang thở dài, thế là một mình cô một chiến tuyến rồi. Trông cô có đến nỗi nào đâu, chỉ là không muốn mệt mỏi vì yêu, nên cô không yêu, chứ chẳng phải kén quá mà ế, hay là tính cách kỳ quái quá nên không có ai ngó tới. Cô thích một mình, nhưng chính vì thế, cô phải chịu áp lực từ bao nhiêu người, mà toàn những người lẽ ra phải hiểu tại sao cô lại như thế. Nhiều lúc, cô tự hỏi, rốt cuộc cuộc sống này là của mình, hay là mình đang sống thay những người xung quanh đây?
(còn tiếp)
Chỉnh sửa lần cuối: