- Yến, em đi đến tiệm kia mua một bộ đồ nam cho tôi mặc.
Yến mở to mắt đứng nhìn cô nương nhà mình, sợ cô hai lại tiếp tục nghịch ngợm lỡ mà có chuyện gì thì bà sẽ mắng nữa cho xem. Thấy Yến cứ đứng nhìn không nghe lời Chu An nhíu mày, bày ra bộ dạng giận dữ.
- Đến lời của tôi nói em còn không nghe à?
Thấy cô hai cơ hồ nổi giận, Yến vẫn là nghe lời đi mua một bộ quần áo nam cho cô hai, lựa một bộ vừa người, màu xanh đậm như đồ đa số thanh niên ở đây mặc. Trước tiệm đông người, Chu An bảo khiêng kiệu qua ngõ nhỏ sau đó ở trong kiệu thay vào bộ đồ nam mới mua, mùi đồ mới làm cô gây cả mũi, chất vải cũng thô hơn không mềm nhẹ như bộ đồ ban sáng. Tháo cây trâm vàng xuống, vấn tóc dài lên và đội khăn đóng, thoạt nhìn cũng ra dáng một thiếu niên, Chu An không khỏi thở phào, thân thể này chưa dậy thì hết nên ngực vẫn đang phát triển, không bị lộ.
Đi ra khỏi kiệu, dặn gia đinh trong ngõ nhỏ chờ, xem xong sẽ quay lại. Yến biết là không thể nào ngăn cản cô hai nhà cô, nên đành lẽo đẽo theo sau, sợ lại lạc mất cô.
Quay lại nơi tiệm vải có người chết kia, chỉ có thể đứng trong đám đông nhìn vào bên trong, quá đông người nên không thể nào nhìn rõ được trong nhà thế nào. Một lúc sau thì thấy có người khiên cán vải ra, bên trên là một thi thể đã được phủ vải trắng, do người khiêng lúc đi vội nên một cánh tay của thi thể lộ ra. Chu An kịp thấy cánh tay trắng trẻo, thoạt nhìn là phụ nữ, trên khớp tay có lốm đốm đỏ, chưa kịp nhìn kỹ đã bị quan binh kéo vải che lại. Khi tốp quan binh đi khỏi tiệm thì dòng người hiếu kỳ cũng tản ra, trong tiếng xì xào bàn tán đa số là tiếc thương cho người mất. Chu An nhìn theo hướng quan binh đi, cũng vội chạy theo họ mặc kệ cho Yến chạy theo sau í ơi gọi cô. Quan binh đi thẳng một đường về phủ, dẫn đầu là một chàng trai cao ráo tầm hai mươi tuổi, mặt mũi dễ nhìn nhưng thần thái nghiêm nghị. Chu An hiếu kỳ theo sau đoàn quan binh, giống như có mắt sau đầu, chàng trai kia quay lại nhìn. Anh ta chỉ thấy một thiếu niên tầm mười hai tuổi lơ đễnh đi theo sau, cũng không để ý, cứ thế đoàn người về đến phủ huyện. Sau khi đoàn người khiêng thi thể đó vào phủ trước cửa là hai lính canh dĩ nhiên là Chu An không thể theo vào được rồi, đành đứng ven đường tiếc nuối nhìn vào trong. Trần Yến chạy tới theo kịp cô nương, lôi lôi kéo kéo bảo cô nên quay về phủ, trưa rồi. Trong đầu Chu An nghĩ nghĩ, mới phát hiện án chắc là đem thi thể về tra, sau đó mới xét xử nhỉ. Trần Yến dắt cô hai về nhà tránh lại chạy lung tung, thì ra phủ của quan huyện chỉ cách Trần gia có bảy tám căn nhà, sau đó hai người đi vào Trần phủ. Yến lo sắp xếp người chuẩn bị cơm trưa cho cô hai, trong đầu nghĩ nghĩ mình đã bỏ sót cái gì rồi nhưng nghĩ mãi không nhớ ra nên vẫn là tiếp tục làm việc, khi nào nhớ ra thì làm.
Ở trong ngõ nhỏ dưới gốc cây bàng, có hai thanh nhiên, một đứng khoanh tay dựa tường, một thì ngồi xổm trong miệng ngậm một cọng cỏ non.
- Tao cá một cái bánh bao là cô hai quên tụi mình.
- Cá vậy cũng cá, cá xem chừng nào cô hai nhớ ra tụi mình còn ở đây.
- Một cái bánh bao, tới chiều.
- Một cái bánh bao, tới tối.
Dường như đã quá quen với tình cảnh này, hai gia đinh khiêng kiệu cho Chu An đứng chờ trong vô vọng nhưng vẫn phải nghe theo, lỡ cô hai quay lại thì ai khiêng về.
…
Chu An ăn trưa xong thì ra đình viện sau nhà ngồi hóng mát, cây cối ở đây trồng thật có ý tứ, hàng dừa xanh ngát rợp bóng, trời trưa gió nhẹ cũng không đến nỗi oi bức. Nằm trên ghế dựa, kế bên là Yến đang đứng quạt cho cô, có thể đây là buổi trưa thảnh thơi nhất trong mấy năm gần đây của Chu An, nhìn lên bầu trời trong xanh, vài đám mây trắng lơ lửng bay trong đầu trống rỗng. Chu An thiu thiu ngủ một giấc, lục đục đến chiều thì chuẩn bị đi tắm. Cô vừa tắm xong thì nghe mẹ Trần đi chùa về, sau đó là một màn mẹ con nói chuyện luyên thuyên trên trời dưới đất, cùng ăn cơm chiều. Ở đây người ta sẽ tranh thủ dùng cơm trước khi trời tối, trời vừa hửng tối là nhà dân đóng cửa, một số nhà nhìn như có tiền thì chong đèn dầu, có nhà thì tắt đèn sớm lên giường ngủ. Chu An ngồi bên cửa sổ ngắm trăng trên trời, trăng to và tròn sáng cả vùng trời, có thể ở hiện đại, ánh đèn điện đã làm lu mờ ánh sáng của trăng khiến cho người ta quên mất ánh trăng từng đẹp thế nào. Trong màn đêm ở đây, ánh trăng là nguồn sáng duy nhất, sáng hơn cả thảy ngọn đèn dầu kia. Chu An ngồi ngắm trăng một hồi gió hiu hiu thì cũng buồn ngủ, tự cười mình thích ứng nhanh, theo ánh trăng đoán giờ thì mới tầm tám giờ là cùng nhưng mà đã muốn lên giường ngủ. Thấy cô hầu bên cạnh mắt đã díp cả lại, nên Chu An cho Yến đi nghỉ còn mình cũng leo lên giường muốn ngủ.
Trần Yến nằm trên giường nhắm mắt thiu thiu ngủ, chợt nhớ ra gì đó mở bừng mắt, lật đật xuống giường chạy ra cửa sau vừa mở cửa thì đúng lúc gặp hai gia đinh khiêng kiệu ban trưa đang lững thững đi về. Yến nhỏ giọng xin lỗi hai người vì đã quên đi báo, còn hai gia đinh kia cười ha hả, dường như cũng đã quen cảnh này rồi chỉ là trong bụng hơi tiếc là không có ai thắng cuộc, một cái bánh bao cũng không giành được.
Sau đó Trần phủ chìm vào trong yên lặng của buổi đêm, lâu lâu có thoáng có tiếng bước chân của binh lính tuần phủ.
Tiếng gà gáy mở đầu cho một ngày mới.
Hôm nay Chu An “dậy sớm” hơn hôm qua, vì muốn biết giờ nên Chu An đã hỏi cô hầu Yến và lĩnh hội được cách tính giờ của người xưa, biết được hiện đang là giờ Thìn, cô đoán là tầm tám giờ mấy. Đoán thôi cũng biết được là người ở đây dậy rất sớm, có thể do hiệu quả hôm qua ngủ sớm mang lại mà tờ mờ sáng cô đã nghe có gia đình lục tục dậy làm việc rồi nhưng mà bản thân Chu An dậy sớm như vậy làm gì chứ, ngồi nhìn trời sáng hẳn à? Thế là ngủ tiếp đến tám giờ mới dậy, vẫn là chu trình thức giấc giống hôm qua, không có gì khác lạ. Hôm nay ăn sáng với mẹ Trần, lại được nghe bà giảng dạy nào là con gái đã lớn không được tinh nghịch chạy nhảy nữa, không được tùy tiện chạy ra sau núi nguy hiểm, nghe đầy cái lỗ tai cho đến lúc có một gia đinh vào nói nhỏ bên tai bà gì đó mới ngưng, sau đó mẹ Trần rời đi. Chu An quay về phòng ngồi ngẩn người tiếp, thật sự thì giờ đây thấy hơi chán rồi, sinh hoạt ở đây không có trò tiêu khiển, không có điện thoại lên mạng không có ti vi xem. Chợt nhớ ra vụ án chết người hôm qua, Chu An nhớ tới cánh tay rơi ra khỏi vải trắng kia, những đốm đỏ ở khuỷu tay trông rất quen, ngồi nhớ lại lúc trước tra án đã đọc kết quả giám định của pháp y, nhớ một hồi cũng nhớ ra. Lần đó phát hiện một thi thể người đàn ông chết trong nhà, sau khi đọc kết quả khám nghiệm của pháp y thì ra người đàn ông kia uống say ngủ dưới sàn nhà vào mùa đông nên bị cóng mà chết. Lúc phát hiện đã là hai ngày sau, những thi ban đỏ đỏ ở khuỷu và khớp chân rõ nét hơn vết ban hôm qua cô thấy, có thể thi thể này được phát hiện sớm hơn nên lúc đó Chu An chưa nhận ra được. Nghĩ đến thế cô liền thay bộ đồ nam hôm qua mua được, chạy ra ngoài, hôm nay cô hầu Yến chắc bị giao việc gì rồi nên không thấy lẽo đẽo theo cô nữa, như vậy càng được quá chứ, tự do.
Chu An không đi cửa trước mà ra ngõ sau, sau đó nhớ đường mà lần đến nha môn, trước cửa vẫn là hai binh lính canh cửa, ngõ này nhất định không vào được. Chu An nghĩ nghĩ, đi vòng một vòng quanh phủ nha, một mặt tường nha môn giáp với căn nhà, nên chỉ còn 2 mặt là trống, cô liền kiếm một nơi vắng sau đó nhảy một cái muốn trèo lên tường nhìn vào bên trong. Không được, thân thể này còn chưa phát triển hết, không nhảy lên tường được, một lúc cố bám níu vẫn không chạm được đến đầu tường. Cô đảo mắt tìm kiếm một lúc thì thấy góc tường đằng xa có hai viên gạch bể, liền lấy lại kê lần này thì có thể với tới rồi. Hai tay cô bám trên tường, ló đầu nhìn vào sân, trong phủ nha có nhiều gian nhà xây, còn có chuồng ngựa, có một người đang đứng cho ngựa ăn nên cô không dám trèo hẳn lên, chỉ hé mắt nhìn quanh. Không có tiếng bàn tán, cũng có ai trao đổi người nào người nấy nghiêm nghị ai làm việc đó, một chút tin tức cô cũng không hóng được. Đang lúc tính về thì thấy thanh niên hôm qua bước ra khỏi gian nhà chính, tay cầm đao bước ra ngoài.
- Thường thị vệ lại ra đường à?
Người đang cho ngựa ăn thấy thanh niên kia đi ra khỏi nhà chính thì cất tiếng chào, thanh niên kia cũng gật đầu chào hỏi rồi ra hỏi huyện nha. Lúc gần ra khỏi cửa, hắn lại quay đầu lại phía Chu An nấp, may mà trực giác cô nhạy bén biết hắn sẽ liếc về phía này lên lật đật buông tay thả người khỏi tường, ở đây mà bị bắt gặp rình mò quan phủ chắc không bị phạt đánh đâu nhỉ. Chu An nghĩ, đã là thị vệ chắc là đi tra án nên bắt đầu lẽo đẽo theo sau, ban đầu sợ tên thị vệ kia phát hiện nên Chu An đi chậm cách thật xa nhìn theo, nhưng dần hắn đi nhanh quá nên cô hai bước đi ba bước chạy theo mới kịp. Đến ngả rẽ thì lại chẳng thấy hắn đâu, ngó nghiêng nhìn quanh chợt bên tai nghe tiếng gió.
- Đi theo làm gì?
Thị vệ kia - Lý Thường đã phát hiện ra có người đi theo từ lâu, hắn còn biết người này lúc nãy còn rình mò bên tường phủ huyện nhưng nhìn người này ốm yếu, mặt mũi cũng nhìn không giống mấy tên xấu nên mới không lôi về phủ. Nhưng mà cứ đi theo hắn như vậy thì đâm ra cũng bực bội. Chu An bị bắt tại trận lén lút theo người ta cũng xấu hổ, dù gì đó giờ tra án ít khi bị phát hiện, chỉ tại tên này lợi hại. Cô hắng giọng một chút cho giọng trầm trầm rồi trả lời.