Lời hứa của gió - Cập nhật - Mặc Du

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Tên truyện: Lời hứa của gió
Tên tác giả: Mặc Du
Thể loại: Tình cảm, tâm lý
Tình trạng truyện: Đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn
Giới thiệu truyện:
Trong cuộc sống này, chúng ta luôn có những lúc phải chờ đợi ai đó hay một điều gì đó.

Đơn lẻ một mình không phải là cô đơn mà là đang chờ đợi.

Chờ đợi để được gặp nhau, chờ đợi để được yêu nhau và chờ đợi để được ở bên nhau.

Trên đời này có bao nhiêu chuyện tình đẹp nhưng mấy ai có thể bên nhau trọn đời.

Không cầu đời đời kiếp được ở bên nhau, chỉ cầu bên nhau trong một kiếp ngắn ngủi, tựa như cơn gió thoảng qua sa mạc.

Mục lục:
Lời dẫn.
%%-Chương 1. %%-Chương 2. %%-Chương 3. %%-Chương 4.
%%-Chương 5. %%-Chương 6. %%-Chương 7. %%-Chương 8.
%%-Chương 9. %%-Chương 10. %%-Chương 11. %%-Chương 12.
%%-Chương 13. %%-Chương 14. %%-Chương 15. %%-Chương 16.
%%-Chương 17. %%-Chương 18. %%-Chương 19. %%-Chương 20.
%%-Chương 21. %%-Chương 22. %%-Chương 23. %%-Chương 24.
%%- Ngoại truyện 1
%%-Chương 25. %%-Chương 26. %%-Chương 27. %%- Chương 28.
%%-Chương 29. %%-Chương 30. %%-Chương 31. %%-Chương 32.
%%-Chương 33. %%-Chương 34. %%-Chương 35. %%-Chương 36.
%%-Chương 37. %%-Chương 38. %%-Chương 39. %%-Chương 40.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Triêu Nhan

Gà BT
Tham gia
7/7/14
Bài viết
1.267
Gạo
100,0
Tên truyện: Lời hứa của gió
Tên tác giả: Mặc Du
Tình trạng truyện: Đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn
Giới thiệu truyện:
Bất kì ai cũng luôn nuôi một hay nhiều giấc mộng, cô sinh viên năm hai Lập Hân cũng không ngoại lệ.
Lúc nhỏ, cô mong được mãi ở bên cậu bé tên Phong, cô mong rằng bản thân lớn lên nhanh để được cậu bé cưới mình. Khi trưởng thành, cô luôn có một mong ước là gặp lại cậu bé lúc nhỏ.
Rồi đến một ngày, cô gặp một chàng trai tên Iris cho cô cảm giác vừa thân thuộc, vừa xa lạ. Điều kỳ lạ, Iris lại là chủ nhân của ngôi nhà trước kia của gia đình cô.
Cô tìm mọi cách để được sống trong ngôi nhà kia, qua những ngày sống chung cô càng cảm thấy bản thân mình bị cuốn hút bởi Iris.
Hôm sinh nhật hai mươi tuổi, Lập Hân phát hiện cậu bé Phong đã mất trong tai nạn máy bay mười bốn năm trước.
Giấc mơ cô xây dựng trong mười bốn năm chỉ trong chốc lát bị sụp đổ.
Nhưng trong một lần tình cờ cô phát hiện Iris là cậu bé cô vẫn luôn tìm kiếm.
Vì sợ hãi tình cảm Iris dành cho cô bé lúc nhỏ chỉ là trách nhiệm chứ không phải tình yêu, cô không dám đứng trước mặt anh thừa nhận mình là cô bé anh luôn tìm kiếm, cô tìm mọi cách để anh nói lời yêu mình nhưng khi tưởng rằng sắp thành công thì cô phát hiện cô bị mắc căn bệnh hiếm gặp là u tuyến yên.
Vì vậy, cô quyết định buông bỏ tình cảm của mình.
Liệu tình yêu của họ xuất phát điểm chỉ là trách nhiệm của Iris?
Liệu rằng quyết định buông tay của Lập Hân là một lựa chọn đúng đắn?
Và giữa hai người ai là người thực sự lún sâu vào tình cảm của đối phương là ai? Lập Hân? Iris?
Câu chuyện không bị chi phối quá nhiều của quyền lực, nó chỉ là một tình yêu bình thường giữa hai con người? Một chút vị đắng của nghịch cảnh, một chút vị chua khi nghĩ rằng đối phương thích người khác, vị ngọt khi chìm đắm trong những ký ức lãng mạn. Và liệu rằng tình yêu có tạo nên kỳ tích?

Thuộc thể loại gì a bạn? ~.~
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
LỜI DẪN:

Thời gian liệu có vĩnh hằng?

Tình yêu liệu có đổi thay?

Như vết chân in hằn trên cát hay dấu vết còn sót lại trên vỏ não?

Đời người có đủ dài để chờ đợi một ai đó?

Lời hứa tựa gió sẽ tồn tại trong bao lâu?

Một năm, mười năm, cả đời hay chỉ tồn tại trong giây lát?

Liệu có còn ai nhớ lời hứa non nớt năm ấy?

>> Chương 1
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Triêu Nhan

Gà BT
Tham gia
7/7/14
Bài viết
1.267
Gạo
100,0
LỜI DẪN:

Con người ta luôn là loài động vật rất mâu thuẫn.

Em cũng không ngoại lệ, khi chưa hiểu được anh yêu em thì tìm mọi cách để có được trái tim anh, nhưng khi biết được thật ra anh đã trao cho em trái tim từ rất lâu trước kia thì em lại sợ hãi.

Những tưởng rằng người yêu đối phương nhiều hơn luôn là em, không ngờ rằng người trao ra từ đầu đến cuối luôn là anh.

Xin lỗi anh, vì em đã không tin tưởng tình cảm đó là thật lòng, xin lỗi vì bản thân luôn tự ti trước tình cảm của anh.

Cảm ơn anh, vì đã trao cho em tình cảm thuần khiết đến vậy.

Cầu mong rằng anh sẽ luôn hạnh phúc, người em luôn yêu!
Cập nhật vào #1 ấy bạn :D.
 

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 1
Trên chiếc xích đu là hai đứa bé, cô bé khoảng năm tuổi đang nằm trên đùi của cậu bé khoảng chín tuổi, ánh mắt khép hờ miệng nhỏ nhắn là một nụ cười hồn nhiên, tay cậu bé đang vuốt nhẹ mái tóc của cô bé kia, trên môi cậu bé là nụ cười cưng chiều, những tia nắng chiếu lên khung cảnh kia làm bất cứ ai nhìn thấy sẽ không khỏi nghĩ rằng đây là một bức tranh tuyệt đẹp.

“Phong! Anh sẽ mãi bên cạnh Jun phải không?” Cô bé đột nhiên mở mắt nhìn vào đôi mắt lam của cậu bé.

“Tại sao Bé ngốc lại hỏi anh như vậy?” Cậu bé vẫn duy trì động tác.

“Em không biết, anh phải bên cạnh em mãi, em sẽ không cho anh đi đâu cả! Hu hu…” Cô bé đột nhiên ngồi dậy ôm chặt cậu bé như sợ cậu bé kia sẽ biến mất.

“Bé ngốc ngoan nào, không khóc, chẳng phải anh vẫn đang bên cạnh em sao?” Cậu bé nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô bé.

“Em biết chú đáng sợ kia, chú ấy là bố của anh. Chú ấy đến đây là để mang anh đi đến một nơi rất xa, sẽ không cho Jun gặp anh nữa.” Cô bé vừa nấc vừa nói, tay vẫn ôm chặt cậu bé.

Cậu bé đẩy cô bé ra, cúi đầu và lấy tay lau nước mắt cho cô bé.

“Chú đáng sợ ấy đúng là bố anh, chú ấy đến đây là để đưa anh đi.”

Cô bé nghe vậy càng khóc to hơn.

“Anh phải về nhà, cũng giống như Bé ngốc dù đi chơi ở đâu cũng phải về nhà vậy.”

“Nhà Jun cũng là nhà của Phong mà! Anh ở lại được không? Anh không đi được không?” Cô bé nâng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn vào mắt cậu bé mong chờ cậu bé sẽ nói đồng ý.

“Bé ngốc! Em hãy xem như anh chỉ đi chơi đâu đó, anh đi chơi rồi sẽ quay về bên cạnh em, anh hứa anh chỉ đi chơi nhanh thôi, được không?”

“Anh nói thật không, sẽ chỉ giống như chúng ta đi chơi sao?”

“Thật, chỉ giống chúng ta đi chơi thôi.” Cậu bé đưa tay xoa đầu cô bé.

“Vậy ngoắc tay, ai không giữ lời là heo con.” Cô bé đưa tay ra, miệng nở nụ cười thật tươi.

“Ngoắc tay, ai không giữ lời là heo con.” Cậu bé cũng nở nụ cười và đưa tay ra ngoắc tay.

Nụ cười của cô bé vang vọng khiến khung cảnh xung quanh càng thêm rực rỡ.

………………

“Dậy thôi! Dậy thôi!” Một tiếng hét vang lên, một cô gái nhỏ nhắn đang cố gắng lấy chiếc chăn đang được quấn chặt bởi một cô gái khác trên giường. Cuộc chiến tranh giành chiếc chăn lại diễn ra, chiếc chăn này đã thoát khỏi rất nhiều cuộc chiến trước, không biết liệu rằng nó có thoát khỏi số mệnh bị hy sinh vào ngày hôm nay không.

“Trương Lập Hân, cậu không dậy thì tớ sẽ mặc kệ cậu đấy.” Vẫn như thường ngày cô gái có mái tóc xoăn nhẹ lại là người đầu tiên buông chiếc chăn ra, chiếc chăn lại một lần nữa may mắn thoát khỏi số mệnh bị giằng co.

“Trương Lập Hân, cậu cứ thử không dậy xem, ngày mai tớ về nhà xem còn ai nấu cơm cho cậu.” Cô vừa nói xong vừa quay người trên môi nở một nụ cười gian manh. Ai cô không biết chứ người bạn trên giường cô biết rất rõ đồ ăn do chính cô nấu là điểm yếu cực lớn của Lập Hân. Vì vậy, mỗi lần mang bữa cơm hàng ngày ra dọa là đảm bảo thành công 100
clip_image002.png
.

“Một! Hai! Ba!” Cô vừa bước một bước vừa đếm, vừa đếm đến ba thì cô gái trên giường đã bật dậy.

“Hiểu Đồng, tớ sai rồi, tớ dậy ngay đây.” Cô gái trên giường lấy tay xoa đôi mắt vẫn chưa thích ứng được ánh sáng từ bên ngoài.

Đã đạt được mục đích, Hiểu Đồng xoay người lại đi đến bên cạnh giường.

“Hiểu Đồng, cậu thật xấu xa, tại sao mỗi lần cậu đều chỉ dùng chiêu này chứ, thật nhàm chán, thật không có tình người.” Lập Hân chu miệng phản đối, cô bước xuống giường tiến vào nhà tắm.

Hiểu Đồng vừa gấp chăn vừa lẩm bẩm câu của mọi ngày:

“Hầy! Số tôi thật khổ mà, để được ở chung với tên vô lương tâm như cậu tớ phải chiến đấu với bố mẹ cả mùa hè. Vậy mà, cậu không áy náy sự hy sinh to lớn của tớ, còn bảo tớ xấu xa.” Hiểu Đồng vừa nói vừa lườm người đang thoải mái đánh răng trong nhà tắm.

“Tớ ghi nhận sự hy sinh lớn lao của cậu, không cần cậu ngày nào cũng nhắc đâu, sự hi sinh đó tớ đã khắc sâu trong dạ dày rồi này.” Lập Hân với chiếc khăn lau mặt vừa thong thả đi ra ngoài.

“Người ta bảo khắc sâu vào tim chứ ai như cậu chứ, đúng là đồ tham ăn.” Hiểu Đồng lườm Lập Hân rồi bước ra ngoài.

“Cậu không nghe câu ‘tình yêu đi qua dạ dày’ à! Cho thấy thức ăn rất quan trọng đấy! He he…” Lập Hân vừa nở nụ cười đắc ý vừa bước theo sau Hiểu Đồng.

“Hôm nay, chúng ta ăn sáng món gì thế?” Lập Hân kéo ghế ngồi xuống mong chờ bữa sáng của Hiểu Đồng.

“Cháo trứng ngon và bổ dưỡng tới đây.” Hiểu Đồng từ trên bếp bưng xuống nồi cháo.

“Hiểu Đồng, tớ yêu cậu nhất!” Lập Hân nhìn theo nồi cháo của Hiểu Đồng khẽ nuốt nước bọt, vui cười hớn hở.

“Đồ xấu xa ai lúc nãy vừa nói tớ không có tình người.” Hiểu Đồng lấy bát trên bàn múc cháo vừa trừng mắt người vô lương tâm thấy đồ ăn là sáng mắt.

“Cậu chắc chắn là nghe nhầm rồi, làm gì có tên khốn nào dám nói Hiểu Đồng xinh đẹp, đáng yêu vừa tốt bụng của chúng ta không có tình người chứ! He he…” Lập Hân vừa đưa tay đón bát cháo vừa nở nụ cười nịnh nọt.

Sự việc này vẫn diễn ra hàng ngày trong căn phòng này.

Hiểu Đồng và Lập Hân quen biết nhau là một điều kỳ diệu của cuộc sống. Gia đình Hiểu Đồng thường xuyên đến quyên góp tại cô nhi viện Lập Hân sống. Trong một lần va nhau dẫn đến cuộc cãi vã của hai cô bé, nhưng không ngờ sau đó hai cô bé lại chơi thân với nhau.

Chẳng ai nghĩ rằng hai con người này sẽ trở thành bạn thân, cũng giống như mọi sự việc xảy ra trong cuộc sống luôn có sự an bài một cách kỳ diệu và bất ngờ.
Lời dẫn << >> Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mặc Du

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/14
Bài viết
168
Gạo
0,0
Chương 2
Trên hành lang trường học đang có một cô gái ra sức chạy, vừa chạy vừa không ngừng lau mồ hôi trên trán, không ai khác chính là Lập Hân, vì hôm qua phải quay về cô nhi viện nên buổi sáng không có báo thức Hiểu Đồng, dẫn đến hậu quả là dậy muộn.

Dậy muộn cũng không phải vấn đề to lớn, vì cô đã là sinh viên, là sinh viên không giống học sinh đó chính là đi học muộn cũng không là vấn đề to lớn như lúc học phổ thông.

Nhưng vấn đề to lớn ở đây chính là tiết học sáng hôm nay chính là của giáo sư Trần Thế Huy, người giáo sư đáng kính mà sinh viên nào cũng biết, giáo sư là người luôn lên lớp đúng giờ và nghiêm khắc, điều quan trọng nhất ở đây là vắng tiết và đi trễ hay nói theo cách khác là vào lớp sau giáo sư sẽ bị trừ một điểm.

Ôi một điểm, một điểm đối với những người mù toán như cô rất quan trọng, nên bất cứ giá nào cô cũng không thể mất một điểm này.

Phòng học thân yêu đang ở trước mắt, có bạn đang đứng ngoài hành lang chứng tỏ thầy vẫn chưa đến.

Cô rất muốn vỗ tay hoan hô, nhưng vì chạy quá lâu dẫn đến cả người rất mệt.

“Hộc… Hộc…” Lập Hân đứng trước cửa lớp ra sức thở.

Cô cố gắng bình ổn hơi thở của mình sau đó bước vào lớp.

Nhưng vừa bước vào lớp, cô đã cảm giác có gì đó không ổn, mọi người trong lớp đang nhìn cô với ánh mắt rất kỳ quái.

“Không lẽ hôm nay mình xinh đẹp hơn bình thường?” Lập Hân lẩm bẩm, nhưng tại sao cô dường như ngửi thấy mùi thuốc súng nhỉ? Thật đáng sợ.

Hiểu Đồng nhìn thấy Lập Hân đang đứng ngơ ngẩn trước lớp, nên vội bước ra cửa kéo Lập Hân vào.

Đang không biết làm thế nào thì Lập Hân thấy bàn tay mình bị nắm kéo đi về phía bàn cuối lớp, nhìn lại thì hóa ra là Hiểu Đồng.

“Cậu làm gì đi nhanh như tranh đi đầu thai vậy?” Lập Hân vừa thở vừa khó hiểu nhìn Hiểu Đồng thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hiểu Đồng.

“Cậu nhìn lên bảng!” Câu mệnh lệnh của Hiểu Đồng khiến Lập Hân khó hiểu nhưng cô vẫn nhìn lên bảng. Cô thầm nghĩ quái lạ, trên bảng có gì thú vị sao?

Vừa nhìn lên bảng, Lập Hân như hóa đá trước dòng chữ trên bảng: Thiên Minh, em yêu anh! Mong anh cho em cơ hội ở bên cạnh em. Lập Hân.

“Gì cơ? Lập Hân nào vậy? Tớ hả?” Bị shock bởi dòng chữ trên bảng, Lập Hân hỏi theo bản năng.

Làm ơn đi! Ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thiên Minh là bạn học của Lập Hân, cậu ấy có vẻ ngoài khá đẹp trai, bất kì cô gái nào lần đầu tiên gặp cũng sẽ bị hấp dẫn, cô cũng không ngoại lệ.

Hôm đầu tiên nhập học nhìn thấy dáng vẻ ngoài của Thiên Minh cô cũng bị thu hút. Nhưng việc đó cũng giống như việc khi cô ăn rất nhiều bánh ngọt, sau đó lại chọn được một chiếc bánh có vẻ ngoài đẹp mắt còn vị thì khác biệt những chiếc bánh trước đây, cô sẽ rất vui vẻ.

“Trong lớp này còn có người khác tên Lập Hân ngoài cô sao? Đồ không biết xấu hổ!” Bỗng một giọng nói đanh đá vang lên, Lập Hân nhìn sang thì phát hiện thì ra là Giang Nhi đang nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.

Lập Hân không biết tại sao, mỗi lần trong lớp có việc gì, thì chắc chắn Giang Nhi sẽ luôn phản đối mọi ý kiến của cô. Sự việc này đã diễn ra từ năm nhất, bây giờ cả hai đã là sinh viên năm hai rồi tình hình vẫn không thể cải thiện.

Lập Hân đưa mắt nhìn sang Thiên Minh thì nhìn thấy cậu ta đang nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, có chút gì đó mong chờ hành động tiếp theo của cô.

Hầy, xem như cô hôm nay xui xẻo vậy, cô cũng không muốn làm to chuyện, còn Thiên Minh cô sẽ tìm cơ hội giải thích cho cậu ấy vậy. Cô định bước lên bảng xóa dòng chữ kia thì bị một bàn tay nắm kéo lại, nhìn lại hóa ra là Hiểu Đồng.

“Cậu không làm, tại sao phải xóa.” Hiểu Đồng nhìn cô nói từng từ một.

Cô thật muốn ôm Hiểu Đồng hét to rằng tớ yêu cậu, cô biết rằng bất kì chuyện gì xảy ra Hiểu Đồng vẫn sẽ tin cô mà.

Sau câu nói của Hiểu Đồng thì lớp trở nên xáo động, hàng loạt câu chỉ trích:

“Có gan viết lên bảng mà không dám nhận.”

“Chỉ có cô mới có thể nghĩ ra cách dụ dỗ Thiên Minh ấu trĩ như vậy thôi!”

“Đồ không biết xấu hổ!”

Tại sao cô không sớm nhận ra lớp cô có tiềm chất trở thành phiên họp chợ nhỉ?

“Đúng là đồ không có liêm sỉ, nhìn lại mình xem là trẻ mồ côi mà dám mơ tưởng đến hoàng tử của trường.” Giang Nhi bước đến gần Lập Hân và nở một nụ cười châm biếm nhìn cô.

“Giang Nhi, cô lặp lại câu vừa rồi một lần nữa xem.” Hiểu Đồng bước đến trước chắn giữa Lập Hân và Giang Nhi, ánh mắt cô nảy lửa nhìn Giang Nhi.

“Cô nghĩ tôi sợ cô chắc, một đứa mồ côi như nó làm gì có tư cách thích Thiên Minh.” Giang Nhi nhìn về phía Lập Hân.

“Giang Nhi, nếu hôm nay tôi không dạy dỗ cô thì tôi không phải Lam Hiểu Đồng.” Hiểu Đồng nâng tay lên tát Giang Nhi thì một cánh tay giữ tay cô lại.

“Hiểu Đồng!” Lập Hân giữ tay Hiểu Đồng lại, mặc dù cô rất tức giận. Lúc nhỏ, cô luôn được yêu thương, nhưng khi mất bố mẹ những đứa trẻ như cô sẽ bị những đứa trẻ có gia đình đầy đủ sỉ nhục, luôn bị bọn chúng lấy ra làm trò cười.

Lúc đầu, cô sẽ phản kháng, nhưng khi càng phản kháng càng bị bắt nạt, vì vậy cô học cách nhẫn nhịn. Nếu không bị chọc đến giới hạn cuối cùng, cô sẽ xem như chẳng may bị chó cắn phải.

“Cậu buông tớ ra.” Hiểu Đồng vung tay Lập Hân ra, nhưng càng vung thì càng bị Lập Hân giữ chặt.

“Định đánh tôi sao, không tự lượng sức mình, cô được lợi gì từ đứa con hoang này mà lúc nào cũng bảo vệ nó.” Giang Nhi nhìn thấy Hiểu Đồng định đánh mình thì sợ hãi lui ra sau vài bước. Trong lớp ai cũng biết Hiểu Đồng học Taekwondo nên cô ta cũng vài phần sợ hãi, nhìn thấy Lập Hân giữ Hiểu Đồng lại thì cô ta càng mạnh miệng hơn.

Bỗng dưng một âm thanh vang lên khiến ai cũng bất ngờ, thì ra là âm thanh được tạo ra do Lập Hân tát Giang Nhi, trên mặt cô ta đã in năm dấu tay.

Đối với Lập Hân mà nói bố mẹ là cấm kỵ trong lòng cô, cô bị bắt nạt cũng không sao, nhưng Giang Nhi dám nói cô là con hoang tức là đang sỉ nhục bố mẹ cô. Không những thế, Giang Nhi còn dám sỉ nhục Hiểu Đồng nên cô không thể nhẫn nhịn được nữa.

“Cô…” Giang Nhi bất ngờ vì cái tát của Lập Hân, khi biết sự việc đang xảy ra, cô vung tay lên thì bị tay Lập Hân giữ lại tiếp đó là một cái tát khác vào bên má khác của cô ta.

“Cái tát đầu tiên là vì cô dám sỉ nhục Hiểu Đồng, đối với tôi cậu ấy rất quan trọng, con người như cô luôn dùng tiền để mua tình cảm của người khác thì hiểu gì về tình bạn của chúng tôi, cô có tư cách gì bình phẩm tình bạn ấy. Cái tát thứ hai, trên đời này không ai có thể sỉ nhục tình yêu của bố mẹ tôi, tình yêu ấy khiến cho ai cũng ngưỡng mộ đến ghen tị, cô có tư cách gì chứ, bằng việc mẹ cô đi tranh giành đàn ông của người khác sao? Có thể tôi không may mắn là được ở bên cạnh bố mẹ đến lúc trưởng thành, nhưng tôi cũng rất hạnh phúc vì đã hưởng thụ tình cảm hoàn hảo nhất.”

“Cô…” Không ngờ bị Lập Hân biết được tình cảnh của gia đình mình, Giang Nhi sợ hãi nhìn mọi người trong lớp nhìn mình với ánh mắt khinh thường, cô vội chạy ra khỏi lớp.

Sau khi nói xong, Lập Hân bước lên bảng xóa bảng. Sau đó, bước xuống kéo tay Hiểu Đồng nãy giờ vẫn còn đứng hình về bàn của mình.

Vừa ngồi vào bàn, giáo sư Trần đáng kính cũng bước vào lớp.

“Xin lỗi cả lớp, hôm nay tôi có việc bận nên lên lớp muộn, bù lại hôm nay tôi sẽ không điểm danh.” Nếu câu nói này được nói ra lúc bình thường, thì chắc chắn cả lớp sẽ vỗ tay hoan hô và mở tiệc ăn mừng vì hiện tượng cực hiếm, nhưng vì bàng hoàng vì sự kiện lúc nãy nên chẳng ai nghe vừa rồi giáo sư đã nói gì.

Giáo sư Trần vẫn tỏ ra như không có việc gì xảy ra, cũng không tỏ ra khó hiểu vì sự im lặng bất thường của lớp. Thực ra, giáo sư Trần đã đứng trước cửa lớp hơn mười phút, ông cũng khá bất ngờ trước phản ứng bình tĩnh của cô sinh viên tên Lập Hân kia.

Chương 1 << >> Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Tên truyện: Lời hứa của gió
Tên tác giả: Mặc Du
Tình trạng truyện: Đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn
Giới thiệu truyện:
Bất kì ai cũng luôn nuôi một hay nhiều giấc mộng, cô sinh viên năm hai Lập Hân cũng không ngoại lệ.
Lúc nhỏ, cô mong được mãi ở bên cậu bé tên Phong, cô mong rằng bản thân lớn lên nhanh để được cậu bé cưới mình. Khi trưởng thành, cô luôn có một mong ước là gặp lại cậu bé lúc nhỏ.
Rồi đến một ngày, cô gặp một chàng trai tên Iris cho cô cảm giác vừa thân thuộc, vừa xa lạ. Điều kỳ lạ, Iris lại là chủ nhân của ngôi nhà trước kia của gia đình cô.
Cô tìm mọi cách để được sống trong ngôi nhà kia, qua những ngày sống chung cô càng cảm thấy bản thân mình bị cuốn hút bởi Iris.
Hôm sinh nhật hai mươi tuổi, Lập Hân phát hiện cậu bé Phong đã mất trong tai nạn máy bay mười bốn năm trước.
Giấc mơ cô xây dựng trong mười bốn năm chỉ trong chốc lát bị sụp đổ.
Nhưng trong một lần tình cờ cô phát hiện Iris là cậu bé cô vẫn luôn tìm kiếm.
Vì sợ hãi tình cảm Iris dành cho cô bé lúc nhỏ chỉ là trách nhiệm chứ không phải tình yêu, cô không dám đứng trước mặt anh thừa nhận mình là cô bé anh luôn tìm kiếm, cô tìm mọi cách để anh nói lời yêu mình nhưng khi tưởng rằng sắp thành công thì cô phát hiện cô bị mắc căn bệnh hiếm gặp là u tuyến yên.
Vì vậy, cô quyết định buông bỏ tình cảm của mình.
Liệu tình yêu của họ xuất phát điểm chỉ là trách nhiệm của Iris?
Liệu rằng quyết định buông tay của Lập Hân là một lựa chọn đúng đắn?
Và giữa hai người ai là người thực sự lún sâu vào tình cảm của đối phương là ai? Lập Hân? Iris?
Câu chuyện không bị chi phối quá nhiều của quyền lực, nó chỉ là một tình yêu bình thường giữa hai con người? Một chút vị đắng của nghịch cảnh, một chút vị chua khi nghĩ rằng đối phương thích người khác, vị ngọt khi chìm đắm trong những ký ức lãng mạn. Và liệu rằng tình yêu có tạo nên kỳ tích?
Mục lục:
Lời dẫn.
Chương 1.
Chương 2.
Chương 3.
Bạn ơi, mình nghĩ bạn nên sửa lại phần giới thiệu này. Trong giới thiệu, người đọc có thể hình dung gần như toàn bộ kết cấu câu chuyện. Đừng chị đưa ra tò mò, phỏng đoán về cái kết mà làm người đọc tò mò về cả câu truyện ý. Giới thiệu của bạn hay nhưng nó gần như là tóm tắt lại cả câu chuyện mất rồi.
Thuộc thể loại gì a bạn? ~.~
Ý em ý là bạn cho thêm thể loại vào bài viết đầu topic đó. Bạn thêm vào nhé.

P/s: Mình đọc hai chương của bạn thì thấy không có lỗi morat, chắc bạn kiểm tra và viết rất tốt. ^^ *ngưỡng mộ ing~*. Chúc bạn "thành công hóa cáo"!!
 

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Chương 1
Trên chiếc xích đu là hai đứa bé, cô bé khoảng năm tuổi đang nằm trên đùi của cậu bé khoảng chín tuổi, ánh mắt khép hờ miệng nhỏ nhắn là một nụ cười hồn nhiên, tay cậu bé đang vuốt nhẹ mái tóc của cô bé kia, trên môi cậu bé là nụ cười cưng chiều, những tia nắng chiếu lên khung cảnh kia làm bất cứ ai nhìn thấy sẽ không khỏi nghĩ rằng đây là một bức tranh tuyệt đẹp.
“Phong! Anh sẽ mãi bên cạnh Jun phải không?” Cô bé đột nhiên mở mắt nhìn vào đôi mắt lam của cậu bé.
“Tại sao Jun lại hỏi anh như vậy?” Cậu bé vẫn duy trì động tác.
“Em không biết, anh phải bên cạnh em mãi, em sẽ không cho anh đi đâu cả! Hu hu…” Cô bé đột nhiên ngồi dậy ôm chặt cậu bé như sợ cậu bé kia sẽ biến mất.
“Jun ngoan nào, không khóc, chẳng phải anh vẫn đang bên cạnh em sao?” Cậu bé nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô bé.
“Em biết chú đáng sợ kia, chú ấy là bố của anh. Chú ấy đến đây là để mang anh đi đến một nơi rất xa, sẽ không cho Jun gặp anh nữa.” Cô bé vừa nấc vừa nói, tay vẫn ôm chặt cậu bé.
Cậu bé đẩy cô bé ra, cúi đầu và lấy tay lau nước mắt cho cô bé.
“Chú đáng sợ ấy đúng là bố anh, chú ấy đến đây là để đưa anh đi.”
Cô bé nghe vậy càng khóc to hơn.
“Anh phải về nhà, cũng giống như Jun dù đi chơi ở đâu cũng phải về nhà vậy.”
“Nhà Jun cũng là nhà của Phong mà! Anh ở lại được không? Anh không đi được không?” Cô bé nâng đôi mắt đó hoe lên nhìn vào mắt cậu bé mong chờ cậu bé sẽ nói đồng ý.
“Bé ngốc! Em hãy xem như anh chỉ đi chơi đâu đó, anh đi chơi rồi sẽ quay về bên cạnh em, anh hứa anh chỉ đi chơi nhanh thôi, được không?”
“Anh nói thật không, sẽ chỉ giống như chúng ta đi chơi sao?”
“Thật, chỉ giống chúng ta đi chơi thôi.” Cậu bé đưa tay xoa đầu cô bé.
“Vậy ngoắc tay, ai không giữ lời là con heo.” Cô bé đưa tay ra, miệng nở nụ cười thật tươi.
“Ngoắc tay, ai không giữ lời là con heo.” Cậu bé cũng nở nụ cười và đưa tay ra ngoắc tay.
Nụ cười của cô bé vang vọng khiến khung cảnh xung quanh càng thêm ấm áp.
………………

“Dậy thôi! Dậy thôi!” Một tiếng hét vang lên, một cô gái nhỏ nhắn đang cố gắng lấy chiếc chăn đang được quấn chặt bởi một cô gái khác trên giường. Cuộc chiến tranh giành chiếc chăn lại diễn ra, chiếc chăn này đã thoát khỏi rất nhiều cuộc chiến trước, không biết liệu rằng nó có thoát khỏi số mệnh bị hi sinh vào ngày hôm nay không.
“Trương Lập Hân, cậu không dậy thì tớ sẽ mặc kệ cậu đấy.” Vẫn như thường ngày cô gái có mái tóc xoăn nhẹ lại là người đầu tiên buông chiếc chăn ra, chiếc chăn lại một lần nữa may mắn thoát khỏi số mệnh bị xé rách.
“Trương Lập Hân, cậu cứ thử không dậy xem, ngày mai tớ về nhà xem còn ai nấu cơm cho cậu.” Cô vừa nói xong vừa quay người trên môi nở một nụ cười gian manh. Ai cô không biết chứ người bạn trên giường cô biết rất rõ đồ ăn do chính cô nấu là điểm yếu cực lớn của Lập Hân. Vì vậy, mỗi lần mang bữa cơm hàng ngày ra dọa là đảm bảo thành công 100
clip_image002.png
.
“Một! Hai! Ba!” Cô vừa bước một bước vừa đếm, vừa đếm đến ba thì cô gái trên giường đã bật dậy.
“Hiểu Đồng, tớ sai rồi, tớ dậy ngay đây.” Cô gái trên giường lấy tay xoa đôi mắt vẫn chưa thích ứng được ánh sáng từ bên ngoài.
Đã đạt được mục đích, Hiểu Đồng xoay người lại đi đến bên cạnh giường.
“Hiểu Đồng, cậu thật xấu xa, tại sao mỗi lần cậu đều chỉ dùng chiêu này chứ, thật nhàm chán, thật không có tình người.” Lập Hân chu miệng phản đối, cô bước xuống giường tiến vào nhà tắm.
Hiểu Đồng vừa gấp chăn vừa lẩm bẩm câu của mọi ngày:
“Hầy! Số tôi thật khổ mà, để được ở chung với tên vô lương tâm như cậu tớ phải chiến đấu với bố mẹ cả mùa hè. Vậy mà, cậu không áy náy sự hi sinh to lớn của tớ, còn bảo tớ xấu xa.” Hiểu Đồng vừa nói vừa lườm người đang thoải mái đánh răng trong nhà tắm.
“Tớ ghi nhận sự hy sinh lớn lao của cậu, không cần cậu ngày nào nhắc đâu, sự hi sinh đó tớ đã khắc sâu trong dạ dày rồi này.” Lập Hân với chiếc khăn lau mặt vừa thong thả đi ra ngoài.
“Người ta bảo khắc sâu vào tim chứ ai như cậu chứ, đúng là đồ tham ăn.” Hiểu Đồng lườm Lập Hân rồi bước ra ngoài.
“Cậu không nghe câu ‘tình yêu đi qua dạ dày’ à! Cho thấy thức ăn rất quang trọng đấy! He he…” Lập Hân vừa nở nụ cười đắc ý vừa bước theo sau Hiểu Đồng.
“Hôm nay, chúng ta ăn sáng món gì thế?” Lập Hân kéo ghế ngồi xuống mong chờ bữa sáng của Hiểu Đồng.
“Cháo trứng ngoan và bổ dưỡng tới đây.” Hiểu Đồng từ trên bếp bưng xuống nồi cháo.
“Hiểu Đồng, tớ yêu cậu nhất!” Lập Hân nhìn theo nồi cháo của Hiểu Đồng khẽ nuốt nước bọt, vui cười hớn hở.
“Đồ xấu xa ai lúc nãy vừa nói tớ không có tình người.” Hiểu Đồng lấy bát trên bàn múc cháo vừa trừng mắt người vô lương tâm thấy đồ ăn là sáng mắt.
“Cậu chắc chắn là nghe nhầm rồi, làm gì có tên khốn nào dám nói Hiểu Đồng xinh đẹp, đáng yêu vừa tốt bụng của chúng ta không có tình người chứ! He he…” Lập Hân vừa đưa tay đón bát cháo vừa nở nụ cười nịnh nọt.
Sự việc này vẫn diễn ra hàng ngày trong căn phòng này.
Hiểu Đồng và Lập Hân quen biết nhau là một điều kỳ diệu của cuộc sống. Gia đình Hiểu Đồng thường xuyên đến quyên góp tại cô nhi viện Lập Hân sống. Trong một lần va nhau dẫn đến cuộc cãi vã của hai cô bé, nhưng không ngờ sau đó hai cô bé lại chơi thân với nhau.
Chẳng ai nghĩ rằng hai con người này sẽ trở thành bạn thân, cũng giống như mọi sự việc cuộc sống luôn có sự an bài một cách kỳ diệu và bất ngờ.
Thoát khỏi số mệnh bị [S]hi[/S] sinh. Sự hi sinh đó => Hy sinh.
Cho thấy thức ăn rất [S]quang[/S] trọng đấy => Quan trọng
Cháo trứng ngoan và bổ dưỡng tới đây => Hình như là ngon nhỉ?
 
Bên trên