Chương 4 > Phần 1: Ngày mưa!
Buổi trưa, những hạt mưa trắng xóa tuôn dài, trải lên khắp thành phố. Hắn đứng dưới phòng khách, ánh mắt nhìn ra ngoài trong lặng thinh. Cây hoa giấy trước cổng buồn thiu, ủ rũ những chiếc lá xuống vì lâu chưa thấy nắng, tiết trời càng thêm lạnh hơn những ngày qua. Cơn mưa đằng đẵng kéo dài chẳng hề ngớt, cũng như hắn không biết, mình đứng như này đã bao lâu.
“Alo! Thưa cậu, con nghe máy ạ!” Hắn bắt máy, cuộc gọi đến từ cậu Hào, tưởng như sẽ khá hơn vì biết được lí do cậu chưa tới.
“Con đợi cậu lúc nữa, trời mưa nên cậu phải đưa em qua bên ngoại, lát cậu sẽ qua đón con!”
“Vâng! Con biết rồi, cậu đi cẩn thận ạ!”
Hắn cúp máy trước, bước chân chậm rãi quay lại băng ghế dài, ngồi xuống đó. Mưa khiến cho mọi thứ tối sầm lại, hắn vẫn không bật đèn, trong cái màu tối đen như mực càng làm cho mọi thứ trở nên u uất.
Mình sẽ chuyển sang đi xe đạp, hôm nay nhất định phải nhớ kĩ đường về! Cậu cứ lo mình sẽ gặp chuyện gì, nhưng thế này mãi sẽ phiền cậu, mợ và các em cũng hết ưa mình ngay! Kiên định như thế, hắn tính cách để chút nữa sẽ thuyết phục cậu, nhưng vẫn chưa biết nói ra sao, hắn đưa tay lên trán, đôi mắt khó chịu nhìn về khoảng mông lung phía trước.
Nhìn chiếc đồng hồ trên tường, quả lắc đong đưa như muốn dẫn dụ người ta vào thôi miên, hắn ảo não chờ đợi, sực nhớ đến lời dặn của Mỹ Linh.
“À! Tao định nhờ mày giữ hộ chìa khóa, mai đến sớm, nhưng thấy lề mề quá nên thôi tao tự lo. Mai bàn mình trực nhật!”
Hắn còn phải đến sớm trực nhật, nhưng cứ nghĩ tới việc Mỹ Linh sẽ vô cớ hằn học thái độ với mình, hắn khẽ nhíu mày, trên đôi mắt hiện lên thắc mắc cùng chút bất mãn.
Còn vụ này nữa? “Hừ!” Hắn thở dài, chuyện chẳng đâu bỗng trở nên bận lòng. Rồi người ta lại có cớ để mắng mình cho xem!
Bíp! Sau hồi lâu, tiếng còi xe vang lên, hắn vội đứng dậy vì biết cậu đã tới. Bước chân ra cửa, chiếc xe màu đen đỗ ngoài kia, sau cây hoa giấy dang rộng những cành lá xanh, chấm tô thêm những chùm hoa màu hồng, chúng rủ xuống, buồn tênh.
Cần gạt nước trước xe đong đưa như thúc giục. Hắn mở vội cánh cửa, quên rằng bàn tay bong gân vẫn còn đang sưng tấy, gương mặt chợt nhăn lại.
“A!”
Thấy hắn đứng tần ngần không chịu bước vào, cậu Hào kéo kính ô tô xuống, mắt nhìn hắn, hỏi: “Con bị sao thế Chính? Quên gì à?”
“Dạ không ạ! Con ra ngay!” Hắn gạt qua tắp lự, vội vàng hơn một chút, tuy rằng chưa muộn, nhưng hắn cảm giác bổi hổi, bồi hồi như nóng lòng quá rồi. Ngồi vào trong xe của cậu Hào, hắn mới an tâm đôi chút.
Lối vào nhà hắn không thể quay xe, nhưng đi hướng nào cũng ra tới đường HV - con đường lớn nhất dẫn đến trường. Hắn tập trung quan sát, ban đầu còn thản nhiên, rồi như phát hiện điều gì đó, tò mò đến lạ lùng. Chạy hết con đường có rừng hồi phía xa, mùi hương trở nên quen thuộc. Tiếp đến phải qua cây cầu gần ngôi chùa nhỏ thanh tịnh giữa thành phố sầm uất tựa đài sen trong hồ giản dị mà thanh tao. Nhưng hôm nay khác, bất chợt cậu rẽ sang cây cầu khác, ngay cạnh công viên. Nó lớn hơn, được trang trí nhiều khung hoa gắn đèn LED, đẹp và lộng lẫy.
Cậu Hào quay sang nhìn hắn, trông hắn có chút khác thường, nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra, nhẹ nhàng trấn an:
“Không sợ muộn đâu! Cậu dẫn đi đường này nhanh hơn mà!”
“Không phải ạ! Con đâu có sợ muộn? Do cậu dẫn đi nhiều đường quá làm con khó nhớ!” Hắn rãi bày thêm. “Sắp tới, con muốn đi xe đạp cậu ạ!”
“Thế à?” Cậu hỏi, ngón tay gõ nhịp nhịp trên vô lăng như đang cân nhắc. Hắn đưa ánh mắt mong đợi nhìn cậu. Nhưng hết thảy lại làm hắn thất vọng vì cái lắc đầu kia, cậu đưa ra lí do từ chối vô cùng hợp lí. “Con chưa quen đường thì không tự đi một mình được đâu!”
“Con sẽ quen nhanh thôi! Và lại, con đi xe đạp sẽ tiện hơn! Cậu thấy rồi đấy...” Hắn định nói thêm nhưng lại thôi, chỉ nhường đó chắc cậu cũng hiểu.
“Thôi được!” Cậu gật đầu như thỏa hiệp, nhìn vào gương mặt trông rầu rĩ nhưng nét bướng bỉnh vô cùng kiên định của hắn. “Cậu sẽ suy nghĩ thêm!”
Chuyện đi xe riêng bị gác qua, cậu Hào nhắc đến học tập, hắn chỉ gượng trả lời cho có. Đôi mắt đen nâu nhìn sang bên, những hạt mưa bám trên tấm kính làm tầm nhìn của hắn mờ đi, mọi thứ phía trước như cõi ảo mộng, những bóng nhà cao tầng mờ nhạt nối tiếp nhau, thi thoảng có mấy bạn chạy xe đạp, tay cầm ô, đội nền mưa trên dọc đường, chiếc xe hai cậu cháu bỏ lại họ phía sau mỗi lúc một xa.
Chừng mười phút trôi đi. Chiếc xe đỗ trước cổng, hắn bước ra vội vã không giống mọi khi. Bước chân chạy nhanh vào trong nhưng vẫn cố đưa mắt tìm hai cô bạn cờ đỏ, chắc rằng họ sẽ hậm hực nếu gặp hắn mà không bắt được lỗi nào. Hắn đang đeo chiếc bảng tên ghi dòng chữ Triệu Chính, lại còn in đậm mới kiêu hãnh làm sao. Nhưng hắn nhìn mãi mà chẳng thấy ai ở đó. Chắc là trời mưa, họ không còn xuất hiện nữa. Nhìn chiếc đồng hồ, hắn lại vội thêm.
Hắn bước trên bậc thang mệt nhọc, kéo dài lên tầng IV cao chót vót, những bước chân của mọi người mang theo nước mưa cùng đất cát bám lại. Gió qua những song ngang bên ngoài cầu thang thốc vào, lạnh buốt theo đó khiến người ta chỉ muốn đi thật nhanh. Hắn bị những đứa sốt sắng hơn chen lấn đường đi, bực chẳng đã, thôi thì hắn cũng nhường cho qua.
Chợt từ trên, có người đi ngược chiều với hắn, họ dàn hàng bước hiên ngang, nhiều người khác bị họ cố tình hích vai trúng, đã thế còn buông lời mắng mỏ thậm tệ: “Mày không có mắt à? Thích chết không?” Một người đội chiếc mũ adidas sừng sổ nói, mắt nhìn cảm tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta.
“Tôi… tôi xin lỗi! Mong các bạn bỏ qua!”
Một người đeo khuyên tai nổi bật, gương mặt khôi ngô cùng mái tóc vuốt ngược undercut rất bảnh bao, lúc bấy giờ chỉ mở nước “từ bi” bằng một câu mệnh lệnh: “Biến nhanh!”
Trông người nam kia khúm núm vội lách mình bước đi thật hèn nhát. Chỉ cần một lần nhu nhược, sẽ chẳng bao giờ những người đó ngóc đầu lên nổi trong cái xã hội nhiều góc khuất này. Bước chân của hắn vẫn đều, đám người kia đi xuống từ trên cao đằng đằng khí thế. Người đội chiếc mũ lưỡi chai thấy hắn thì quát mắng: “Mày không biết tránh đường hả?!”
“Thế mày cũng không biết tránh đường à?” Hắn đáp lại bằng giọng hờ hững nhưng lạnh băng.
“Định…” Cậu ta dữ tợn nhìn hắn, miệng buông lời mắng chửi. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị ngăn lại. “Thôi!”
Người đeo khuyên tai giữ lại cánh tay đang muốn dùng bạo lực của người đội mũ lưỡi trai, mắt chớp nhoáng nhìn hắn và dừng lại ở cái bảng tên. Lần này giọng nói khác hơn so với cậu nam khúm núm đi trước: “Cậu là học sinh của A1. Sao tôi chưa thấy bao giờ?”
“Tôi mới đến!” Hắn thờ ơ đáp.
“À, thằng này chưa biết trời đất nên ngông nghênh với tụi mình đây!” Có tiếng xen vào của người khác trong nhóm cất lên như tính cho hắn biết thế nào là lễ độ.
“Tao bảo thôi mà!” Người đeo khuyên tai sẵng giọng nói lớn hơn. Thấy tụi “đàn em” ngậm miệng lại im thin thít, cậu ta mới quay sang hắn nói. “Tôi là Vĩnh Khôi! Láng giềng với A1, rất vui khi biết cậu.”
Tên Vĩnh Khôi mở miệng cười đầy nguy hiểm sau nét khôi ngô, giả tạo yên bình, bàn tay đặt lên vai hắn. Hắn khẽ nhếch môi cười, tay đặt lên vai cậu ta rồi bước tiếp. Bước chân hắn xen qua nhóm người ấy, bỏ lại sau những ánh mắt lạ lùng, bản thân hắn cảm nhận được rằng sẽ còn gặp người “láng giềng giả tạo” ấy không chỉ lần hai. Chưa biết là dữ hay lành, nhưng việc hắn học ở 11A1 có vấn đề gì đó khiến cậu ta thay đổi hẳn thái độ. Hắn thắc mắc nhưng chỉ thoáng qua. Bởi vừa lên đến tầng IV đã thấy Mỹ Linh đang bước ra, tay cầm chổi quét rác ngoài hành lang.
Nhìn Mỹ Linh, hắn có chú bối rối vì mình đến trễ, cố mở lời trước: “Tôi cất cặp xong sẽ ra giúp bạn ngay!”
“Thôi tao làm xong rồi! Mày cứ ở trong lớp đi...” Mỹ Linh nhìn hắn một lúc rồi nói. Trông không ra là đang tức giận. Hoặc, việc này căn bản làm Mỹ Linh không bận tâm. Chỉ là thuận tay thì làm giùm phần hắn.
Hắn không nói gì, bước chân vào cửa. Minh Tuệ đã đến từ trước, ngồi ở bàn của mình bộ dáng ung dung. Trông thấy hắn nhưng cậu ta vẫn thản nhiên chẳng hề cay cú. Cũng không có hành động xấc xược nào khiến hắn ngứa mắt. Minh Tuệ lại dõi về phía sau, để ý Mỹ Linh.
Hắn nhìn về phía bàn Tiểu Linh, em không hề ở đó. Có thể do sức khỏe không tốt nên đã nghỉ, bởi em hay đi cùng Mỹ Linh, nhưng giờ bạn ấy chỉ có một mình. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác mất mát lạ thường, bước đi cũng nhanh hơn.
Liếc thấy Mỹ Linh vẫn chăm chỉ quét dọn ở hành lang, hắn áy náy toan đi giặt khăn lau bảng.
Mỹ Linh vẫn khom người tập trung vào phần việc của mình, cơn gió ngoài hành lang thổi tới, mái tóc hơi rối nhẹ nhàng rủ xuống chạm bờ môi, bạn ấy đưa một tay lên vuốt qua tai.
Cảm giác có người đang đứng bên cạnh, Mỹ Linh ngước mặt lên, đôi mắt tròn to nhìn hắn: “Mày đứng ở đó làm gì?”
“Tôi muốn đi giặt khăn lau bảng! Nhưng không biết ở đâu.”
“Giờ mày đi thẳng, đến cuối dãy, rẽ sang bên phải có bể nước. Ok?”
Hắn khẽ gật đầu như đã hiểu, không nói gì thêm. Bước thẳng về phía cuối dãy.
Hành lang kéo dài hun hút, những hạt mưa bị gió thổi vào. Giọt mưa vương vãi trên sàn, cả trên những chiếc lá xanh mơn mởn của chậu cây.
Đến cuối dãy, nhìn sang phải có một hàng vòi nước, nhiều người khác cũng đang giặt khăn, đứng kín mít, chẳng có chỗ nào cho hắn. Nhủ lòng kiên nhẫn một chút, hắn đứng bên cạnh một bạn nữ, chờ người ta xong thì chen vào lượt tiếp theo.
“Mình xong rồi! Bạn cứ đứng đó mãi thế à?!” Bạn gái ấy để ý hắn nãy giờ đứng đợi, đôi mắt một mí hồn nhiên, câu hỏi mang theo ý tứ thân thiện. Đằng sau còn rất nhiều người, chẳng ai có thời gian chần chừ giống hắn.
“Cảm ơn bạn!” Hắn gật gật đầu, tỉnh táo lại tay cầm khăn lau bước đến.
“Bạn ổn chứ?” Cô bạn chỉ vào bàn tay hắn, chúng sưng tấy lên, trời thêm lạnh, vết bầm chuyển sang màu tím tái. “Tay của bạn như thế có giặt khăn được không?”
Hắn khẽ ngẩn ra, bỗng nhiên có chút cảm tình với cô gái xa lạ này. Một cô gái thân thiện, tinh tế và biết quan tâm với người khác.
“Cảm ơn bạn vì đã hỏi thăm! Tôi bị thương chút thôi.” Hắn gật đầu khách sáo, dù sao cũng không thể nói chuyện quá nhiều với một người xa lạ.
“Vậy bạn để mình giặt giùm cho nhanh!” Người ta mở lời giúp đỡ, làm hắn tròn mắt ngạc nhiên. Thấy ánh nhìn của hắn là lạ, bạn gái nói thêm để chữa thẹn. “Giặt nhanh bạn còn phải vào lớp!”
“À, cảm ơn bạn lần nữa…” Hắn đưa chiếc khăn lau cho cô bạn tốt tính, lòng bỗng mang ơn.
Đến khi nhận chiếc khăn đã được giặt sạch, hắn cũng hơi ngượng cầm lấy, đầu gật xuống. Bạn gái kia giống như đi guốc trong bụng, cất lời trước khi hắn mở miệng: “Mình biết rồi! Không cần cảm ơn nhiều như thế đâu!”
Nhìn cô bạn có ý rời đi. Hắn chợt nhớ ra điều gì, cất tiếng gọi:
“Đợi đã!” Thấy cô bạn kia cuối cùng cũng quay lại, gương mặt đầy nét vô tư. Hắn khẽ hỏi: “Bạn tên gì vậy?”
“Mình là Chi …” Cùng lúc có tiếng gió và sự ồn ào khiến hắn nghe không rõ, nhưng rất nhanh người ta đã đi rồi, tiếng cười khúc khích nhỏ dần theo đôi bàn chân nhanh nhẹn.
Nan hay An? Chắc là Chi An. Hắn tặc lưỡi chấm dứt suy nghĩ, vội trở về lớp trước khi tiết sinh hoạt bắt đầu.
Trên đường có nhóm người của Vĩnh Khôi, nhưng cậu ta đã đi đâu mất, cả hội ấy rẽ vào 11A2, nhiều người quá khiến họ không thấy hắn. Tới trước cửa 11A1, đầu dãy lại trống trải. Bước vào trong, đến Mỹ Linh cũng biến mất, nhiều người đã yên vị tại chỗ ngồi. Bảng chưa lau, hắn đổi tay cầm khăn sang trái, bước đến xóa nhanh. Ai nấy đều làm việc của mình, ngoài tiếng lớp trưởng Mai Thương mắng cậu nam ngồi sau Minh Tuệ ra thì chẳng còn âm thanh nào đặc biệt gây chú ý. Khi bước xuống, Minh Tuệ ngồi tìm bài tập để chữa lên bảng, một chân cậu ta gác ngang sang chắn lối, song thấy hắn đến thì rút lại như chẳng buồn kiếm chuyện.
Bước về chỗ, hắn nhìn vào ngăn bàn Tiểu Linh vẫn không có những quyển sách em hay cầm theo tay, chắc rằng em đã nghỉ học. Mỹ Linh hiển nhiên sẽ trực cờ đỏ một mình, nhưng có vẻ bạn ấy đi sớm hơn. Nếu như hôm qua Tiểu Linh kể chuyện về Bác, hai người đi cùng nhau cũng sẽ ngơi lại năm bảy phút. Còn hắn chỉ mới giặt khăn lau bảng, trở về đã không thấy bạn ấy đâu.
Minh Tuệ lên chữa bài tập, cái uy quyền ngày hôm qua giấu đi, ai hỏi bài nào, cậu ta sẽ chép lại đề và chữa tường tận, tất nhiên sẽ không phải giả tạo vì cô Hoài Thanh không lên quản lớp, lại càng không có Mỹ Linh. Dẫu cậu ta suy nghĩ như nào, dù có sai lầm nhưng bởi hành động tốt, ai nấy đều ghi nhận là tốt. Có cả tiếng khen ngợi, hắn nghe mà tự hào thay.
Hắn ngạc nhiên. Sao cậu không xấc xược như hôm qua? Tự nhiên thay đổi làm mình thấy lạ quá, cứ như cũ cho ghét hẳn đi. Ôi! Chả ai nghĩ nực cười như mình. Nghĩ bụng thế, hắn tự nhắc mình đừng quá quan tâm.
Không bị làm phiền, hắn ngồi nhàm chán, mắt nhìn ra cửa sổ. Mưa rơi cho phòng học thêm lạnh lẽo, Mỹ Linh ngoài kia hẳn còn thấm hơn. Chỉ ngang qua hành lang, đôi má hắn đã cảm thấy tê tái, mưa cùng cơn gió hắt vào, không thể nào dễ chịu được. Ngoài kia, bức tranh về bầu trời cao rộng đã mờ đi, sau màn mưa trắng xóa rơi hoài không ngớt, sau tấm kính không còn trong suốt, sau đôi mắt bâng quơ nhìn và nghĩ ngợi. Mưa như bản nhạc không lời ru con người ta những phút trầm lặng, khi cất cao những âm thanh rì rào, khi lặng thinh sâu lắng, khi xuất hiện từ đâu đó những giọt nước, chợt biến tan trong phút chốc vô thường...
> Chương 4 >
Phần 2.