Long Đế - Cập nhật - Mac Black

mranex

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/4/17
Bài viết
28
Gạo
0,0
Long Đế
~Mac Black~
Chương 20: Thị trường Tạ gia


- Hai... hai... hai người!
Thanh Nhi đỏ mặt, vội vàng đặt trái táo đang cầm trên tay lên giá rồi chạy thẳng một mạch. Hắn cùng Cúc thẩm nhìn theo cô ấy mà cười ngặt nghẽo, quả thật là Thanh Nhi quá ngây thơ và trong sáng, mới bị chọc ghẹo một chút đã bỏ chạy. Đặt lên kệ mấy chùm nho cuối cùng trong giỏ lớn, hắn mới cười nói với Cúc thẩm.
- Vậy là xong, ta đuổi theo nàng đây.
- Đa tạ, ngươi nhanh đuổi theo khéo tiểu nương tử chạy mất đấy, ha ha.
Cúc thẩm nở nụ cười, xách lên một số giỏ trái cây trống rỗng đi vào trong. Hắn cũng cười rồi bước theo hướng Thanh Nhi đã chạy. Lúc nãy tiểu Hắc đã gắn vào Thanh Nhi một con tiểu long phân hồn nên không cần nhìn hắn cũng biết nàng đang ở đâu. Một khi con gái đã xấu hổ, không cần phải vội, cứ để nàng một thời gian bình tĩnh lại. Vì thế hắn cứ thong dong dạo qua một vài dãy phố trong địa bàn Lưu gia.
Các dãy phố hắn đi qua hầu hết kinh doanh một số mặt hàng thường dùng như hoa quả, muối, đường, đan dược trị thương và một số món đồ linh tinh khác. Vì là nhu yếu phẩm nên có khá đông người dân chen chúc mua hàng, khung cảnh thật nhộn nhịp.
Ở Bạch Dương, muốn mua một món hàng, ngoài việc có thể thanh toán bằng vàng bạc thì còn nhiều phương thức thanh toán khác. Các phương pháp thanh toán cũng chia làm nhiều thứ tự ưu tiên khác nhau, thấp nhất là vàng bạc, rồi đến thiết khoáng, đổi vật đồng giá, đan dược... Ngày trước, hắn cao cao tại thượng, tu vi siêu phàm nên đâu có rảnh rỗi để ý mấy chuyện này, thậm chí hắn thích thứ gì thì có thể dùng thần hồn sai khiến người ta giao ra. Còn lúc này, sau khi bị Ngục Hồn Chú trói buộc, hắn còn không thể dùng thần hồn sai khiến linh khí được nữa chứ đừng nói là con người. Cũng may là hắn còn giữ được chiêu đọc hoạt động, ký ức của người khác.
Nhìn ngắm khung cảnh sinh hoạt bình thường của mọi người không khỏi khiến hắn thở dài.
- Tám mươi kiếp ta chu du cửu giới, tám mươi kiếp ta nguy hiểm từng giây, kể cũng đã lâu kể từ khi ta cảm thấy yên bình.
Rồi hắn tiếp tục rảo bước dạo vòng Bạch Dương trấn. Mục tiêu tiếp theo mà hắn cần phải quan sát là địa bàn của các gia tộc khác, đặc biệt là Tạ gia, gia tộc đứng đầu liên minh các gia tộc Bạch Dương trấn.
Tạ gia chiếm hơn hai phần thương nghiệp của Bạch Dương, tám phần kinh doanh đan dược, dược thảo. Họ chủ yếu đầu tư vào mặt hàng thảo dược và đan dược. Tuy tỷ trọng thấp hơn hẳn Lưu gia nhưng về độ quan trọng đối với cả trấn thì không hề thấp, dù là đối thủ nhưng vẫn phải công nhận một điều là Tạ gia là nhân tố lớn nhất thúc đẩy mảng đan dược của Bạch Dương trấn phát triển. Trong Tạ gia tàng trữ rất nhiều loại dược thảo, đan dược, thậm chí có tin đồn Tạ gia chủ Tạ Chiến Hùng đã chiêu mộ hai Nhất Tinh dược sư để thâu tóm toàn bộ ngành đan dược. Dù gì thì đó cũng là tinh đồn, không có bằng chứng cũng như không ai nghe đến danh tính hai dược sư kia.
Hắn che dấu tộc hiệu Lưu gia trên áo rồi nhắm thẳng dãy phố dược liệu, đan dược của Tạ gia mà đi. Hắn làm như vậy cũng là bình thường, thật sự thì không ai muốn đi dạo qua địa bàn của gia tộc khác vì dễ bị đả kích tập thể, thậm chí là bị đả thương. Nhưng thật ra vẫn có những người qua lại địa bàn của gia tộc khác, họ chủ yếu là đại diện gia tộc trao đổi, thực hiện các phi vụ làm ăn giữa các gia tộc. Lưu gia dù đối đầu với Tạ gia nhưng vẫn có nhiều khi phải đàm phán mua bán đan dược với Tạ gia. Hắn hôm nay không hề đại diện cho Lưu gia và cũng không muốn chuốc lấy phiền phức nên che dấu chính mình là tốt nhất.
Các con phố của Tạ gia cũng khá giống với của Lưu gia, cũng khá nhộn nhịp với nhiều người ra vào các cửa hàng đan dược, có người còn cầm cả một gốc thảo dược to bước vào hàng thảo dược. Quanh đó chợt vang lên một số tiếng nói được cường hóa nguyên lực.
- Hôm nay Trị Thương Đan số lượng một trăm viên, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết.
- Ngươi nói sao? Gốc Ngưng Huyết thảo này mà người đòi ba mươi lượng? Ngươi có bị điên không?
- Này này, viên Bồi Nguyên Đan này do ta đặt trước nhé, ngươi cút ra cho ta.
Đó là một vài câu mà hắn nghe được, quả thật thị trường dược thảo, đan dược của Tạ gia là một miếng mồi rất béo, sinh khí cũng rất là dồi dào. Tuy là béo là thơm như vậy nhưng khó ai mà đớp được miếng mồi này. Tạ gia chỉ thua kém một mình Lưu gia và cũng chỉ có Lưu gia mới hạ nổi Tạ gia. Ngoài mảng đan dược, thiếu niên Tạ gia cũng là những hạt giống chất lượng cao, trong Bạch Dương Ngũ Kiệt luôn chiếm cho mình một hai ghế. Vì vậy nếu phát triển thêm một chút nữa Tạ gia hoàn toàn có thể thoát li khỏi liên minh các gia tộc Bạch Dương mà trở thành một thế lực mới, tạo thành thế chân vạc cho Bạch Dương trấn, hoặc thậm chí là độc chiếm đan dược lưu hành trong trấn. Nhưng Lưu gia biết điều đó, các gia tộc khác biết điều đó nên luôn luôn tạo sức ép cho Tạ gia, không cho Tạ gia bành trướng thêm nữa.
Chợt con tiểu long phân hồn đam bám vào Thanh Nhi rung động một chút truyền về cho bản thể của hắn một chút thông tin của nàng.
- Thanh Nhi đang ở gần đây ư? Nhưng hai tên kia là ai, tiểu nha đầu ấy đâu có quen biết ai ở đây? Đến xem chút.
 

mranex

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/4/17
Bài viết
28
Gạo
0,0
Long Đế
~Mac Black~
Chương 21: Dâm dê dược sư


Hắn vội vàng bỏ qua nhiều con phố mà tiến nhanh đến vị trí của Thanh Nhi. Con tiểu long trong người cô ấy cứ như một nam châm chỉ đường cho hắn, hắn chỉ việc đi theo rung động hồn lực.
Một hồi sau, tiểu Hắc tử cảm giác Thanh Nhi đã ở rất gần, hắn mới chầm chậm bước đi, đến khi mà nhìn thấy Thanh Nhi và có thể nghe được thanh âm của nàng thì mới dừng lại. Nơi này đang có hai tên trẻ tuổi ăn mặc sặc sỡ, nhìn mặt vô cùng đê tiện, chúng đang cười đùa trêu chọc Thanh Nhi. Thấy vậy hắn mới nép vào một bên đường nghe ngóng.
- Ha ha, tiểu mỹ nhân, nàng đi đâu đây, á ha ha ha.
- Cái tên này câm miệng, làm vậy mỹ nhân sợ bây giờ.
Hai tên đứng trước mặt Thanh Nhi lớn tiếng cười đùa, khua tay múa chân. Thanh Nhi nép qua một bên định bước qua liền bị một tên chặn đường không cho qua.
- Ấy, tiểu nương tử, nàng định đi đâu, ha ha.
Thanh Nhi cố gắng né hết bên phải rồi qua bên trái, cố tìm đường thoát nhưng nàng muốn đi đâu cũng bị ngăn chặn. Hai tên này không cho nàng bước đi một bước nào. Tên mặc áo xanh định đưa tay vuốt tóc nàng, Thanh Nhi né qua một bên, lên tiếng.
- Xin hai vị công tử giữ tự trọng, xin tránh đường.
- Ây dà, giọng nói ngọt như vậy, thật là hay quá đi...
Tên áo đỏ cười lớn, giả vờ chảy nước dãi thèm thuồng. Khung cảnh này thật sự là hiếp đáp dân nữ, tội khó mà tha được, nhưng mà kì lạ một điều, dù thấy hai tên này làm bậy, người xung quanh cũng thờ ơ không thèm nói một câu.
- Tiểu nương tử à, ta nói nhỏ điều này cho nàng nghe...
Hắn ghé sát vào tai Thanh Nhi, giọng nói được thu nhỏ lại vừa đủ cho nàng nghe thấy.
- Ta là dược sư Tạ gia, nàng chỉ cần theo ta là hưởng vinh hoa phú quý.
Thanh Nhi nghe được câu nói này, đột ngột trấn tĩnh, nàng không còn vội vội vàng vàng né tránh hai tên này. Nàng biết, chỉ cần thu được tin tức này cho Lưu gia, nàng và Chấn Long sẽ được trọng thưởng như thế nào. Rồi một thanh âm êm dịu truyền xuống tâm thức của nàng.
- Đừng sợ, ta đang ở đây.
Giọng nói đó chính là giọng của hắn, nó được truyền qua con tiểu long đang bám vào thần hồn Thanh Nhi. Lúc đầu hắn định ra mặt giải vây cho Thanh Nhi, không ngờ được là biết được danh tính thực sự của hai tên dược sư Tạ gia. Trong Lưu gia hiện tại chỉ cần lấy được tin tức về hai tên này dù là rất nhỏ thôi cũng được trọng thưởng, còn bây giờ hắn và Thanh Nhi lại tận mắt gặp gỡ, mặt khác còn có cơ hội bắt sống, quả thực rất có lợi nên hắn không thèm về gấp nữa mà định chơi đùa với chúng một phen.
- Tiểu nha đầu, ngươi giả vờ ưng thuận hai tên, sau đó dắt chúng vào một hẻm nhỏ không có người, ta sẽ ra tay, còn nếu gặp nguy hiểm thì có ta đây, cứ yên tâm.
Dù không biết tại sao nghe được thanh âm của hắn nhưng chỉ cần nghe được là nàng thấy an tâm hơn rồi. Nàng hiểu ý đồ của hắn, nên thay vì ngượng ngùng gấp gáp, Thanh Nhi chợt đổi giọng.
- Quả thực là đại gia, tiểu nữ có mắt như mù. Chúng ta...
Thanh Nhi biến đổi một cách chóng mặt, tay trái nàng đưa lên vuốt vuốt lọn tóc bên trái, tay phải che miệng cười cười, quả thực là nét đẹp động lòng người. Bình thường ở Lưu gia, nàng ít khi chăm chút cho bản thân, nàng chỉ mặt vài bộ quần áo cũ kỹ của gia tộc (do hai người không có tiền), mặt mũi cũng để tự nhiên không son phấn gì, nhưng thật ra Thanh Nhi khá đẹp. Bởi vì nét đẹp tự nhiên, hữu xạ tự nhiên hương này của Thanh Nhi mà hai tên dược sư trẻ người non dạ này sắp trúng chiêu rồi.
- Chúng ta, chúng ta làm sao hả tiểu mỹ nhân.
Tên áo đỏ mặt mày dãn ra cười nói, hắn đang rất khoái chí khi Thanh Nhi không phản kháng nữa mà còn sắp ra một đề nghị gì đó. Hắn đã từng qua lại với nhiều nữ tử nhưng hắn chưa thấy loại nữ tử nào không dùng son phấn, quần là áo lụa mà vẫn đẹp rạng ngời như Thanh Nhi, cho nên hắn phải chiếm được bằng mọi giá.
- ... Chúng ta, đi đâu đó ít người đi, ở đây đông lắm... Và muội là Thanh Nhi.
Tên áo xanh cười dâm dê, mắt hắn nhắm tịt cả lại, hắn nói với tên áo đỏ.
- Huynh thấy chưa, nghe đến hai anh em ta là bọn con gái cúi đầu ngay, há há há.
Rồi hắn nắm tay Thanh Nhi dẫn nàng đi, tên áo đỏ cũng bước theo.
- Nào nào, Thanh Nhi yêu dấu của ta, chúng ta tìm hẻm nào vắng người nhé, há há há...
Trong lòng nàng lúc này thật sự ghê tởm loại người này, nếu bây giờ cho nàng chín chín tám mốt cái xô để nàng ói thì nàng cũng lấp đầy hết. Nhưng vì gia tộc, vì hắn, và vì cả tương lai của nàng nên không thể phá hư kế hoạch được. Nếu để Chấn Long bắt được hai tên này, hai người sẽ khấm khá hơn rất là nhiều, có thể mua quần áo mới, một ít đồ trang sức nhẹ và nhiều thứ khác. Nghĩ về viễn cảnh không còn phải mặc cảm với lũ bạn hầu hạ thiếu gia khác, nàng chợt nở một nụ cười mỉm đầy tâm đắc. Vốn nụ cười đó là ngoài ý muốn, nhưng nó lại làm hai tên dược sư dâm dê kia thêm mê mẩn nàng.
Nhìn thấy ba người rời khỏi, Chấn Long hắn cũng rời bước bám theo nhưng vẫn giữ khoảng cách để không bị nghi ngờ. Kế hoạch của hắn sắp thành công rồi.
 

mranex

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/4/17
Bài viết
28
Gạo
0,0
Long Đế
~Mac Black~
Chương 22: "Đan dược"


Nhân lúc ba người Thanh Nhi đi tìm con hẻm nhỏ để nói chuyện, tiểu Hắc tử thò tay xuống đất bốc lên một nắm tay đất. Hắn vo đất lại thành hai viên nho nhỏ, mỗi viên hắn nhẹ nhàng khắc lên một chữ “Lưu” nho nhỏ. Thấy hai viên đất đã rất giống đan dược, hắn mới thổi nhẹ một luồng hồn lực bao bọc lấy cả hai. Luồng hồn lực bảo vệ này có thể bảo vệ chúng khỏi bị vỡ ra, chỉ trừ khi chúng bị người có Đế Hồn Hoàng Kim phá vỡ mà thôi. Xong xuôi, hắn cất vào trong tay áo rồi vội vàng đuổi theo Thanh Nhi.
Thanh Nhi cùng hai tên dâm dê dược sư đi vào một con hẻm nhỏ vắng người qua lại, lúc này tên áo xanh mới cười lớn.
- Đại ca, nể huynh sinh ra trước ta và giây, ta cho huynh hưởng trước, ha ha ha.
- Đa tạ nhị đệ, ha ha ha.
Thanh Nhi giả vờ e sợ.
- Hai vị đại gia, hai người không phải chỉ là muốn nói chuyện sao?
Tên áo đỏ mới cười dâm, bước lên một bước.
- Tiểu Thanh Nhi của ta, đúng là chúng ta có nói chuyện, nhưng mà phải làm vài chuyện trước khi nói, phải không tiểu đệ, ha ha ha.
- Đúng đúng đúng, ha ha ha.
Hắn càng tiến tới, Thanh Nhi càng lộ ra vẻ mặt lo sợ, nàng lắp bắp.
- Đại gia... huynh... huynh muốn làm... cái gì... chứ?
Nhìn thấy sự e thẹn trên khuôn mặt thục nữ, hai tên cẩu lang dược sư càng sung sướng, càng lấn tới. Khuôn mặt này của Thanh Nhi là do ba phần thực bảy phần diễn nên mới tạo ra độ chân thật thế này, nàng hơi lo sợ một chút khi không thấy Chấn Long hắn liên lạc nữa. Tên áo đỏ lúc này ép nàng vào tường, cầm hai tay nàng giơ lên, miệng nở nụ cười đầy dâm tà.
- Nào, mỹ nhân, để ta làm nàng vui, á há há há...
Hắn vừa định cắn vào cổ Thanh Nhi thì một bóng người xuất hiện trước con hẻm nhỏ. Vừa thấy bóng người, cả hai tên chợt cảm nhận bị người ta chích một cái vào cổ rồi lăn ra bất tỉnh. Thấy hai tên lang cẩu kia đã nằm im, Thanh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
- Thiếu gia ngốc, ngươi lâu quá.
- Ha ha, ta bận một chút, nhìn mặt ngươi kìa, ha ha.
Mặt mũi Thanh Nhi lúc này đỏ hết cả lên, lúc nãy bị tên áo đỏ ép vào tường nên nàng hơi lo sợ. Dĩ nhiên, nàng hiểu chúng sắp làm gì nàng thì nàng mới sợ, nàng đã nghe kể chuyện này từ các chị em ở Lưu gia. Hắn mà không tới kịp thì một nữ nhân chân yếu tay mềm như nàng thì sao có thể chống trả nổi hai tên dâm tiện này.
Chợt, hắn bỏ mặc hai tên kia nằm đó mà đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn nhìn chăm chú, từng bước từng bước tiến sát lại gần nàng. Hắn không nói gì cả, sắc mặt vô cùng kỳ lạ, hắn ép Thanh Nhi vào tường, cầm chặt hai tay nàng giơ lên cao, hắn thực hiện động tác giống tên áo đỏ vừa làm.
“Cốc”.
Âm thanh của một cái cốc đầu vang lên gọn gàng. Đầu tiểu Chấn Long sưng lên một cái cục ngay tại vị trí tay Thanh Nhi vừa chạm vào.
- Đau ta, hu hu hu.
Hắn ôm đầu la lối. Đạp hắn một cái nữa, Thanh Nhi hừ một tiếng.
- Làm cái trò gì đó?
Tiểu Hắc xoa xoa cục u, uất ức nhìn nàng.
- Ta chỉ đùa thôi mà, có dám làm gì đâu...
Rồi hắn mặc kệ nàng, ngồi xuống kế bên hai tên gian dâm đang nằm bất tỉnh nhân sự. Phân hồn của hắn tiến vào thức hải hai tên đó đọc một số ký ức. Hai tên này tên thật là Chi Ất và Chi Giáp, được Tạ gia nhận làm khách khanh, để che dấu bọn chúng là Tạ gia cho chúng một cái danh là hai vị công tử Tạ Ất và Tạ Giáp. Ý vào Tạ gia, chúng ăn chơi đàn đúm, hại đời không biết là bao nhiêu con gái nhà lành. Nếu hôm nay không phải là Thanh Nhi có hắn đi theo, không biết chừng đã là nạn nhân của chúng. Ngoài chuyện thân phận, hắn còn rút được một số thông tin hữu ích từ phía Tạ gia.
Thu về hai phân hồn chứa đầy thông tin, hắn lúc này mới móc ra hai viên đất từ trong tay áo nhét vào miệng hai tên này rồi thúc dục chút nguyên lực cho chúng nuốt hết. Hai viên đất đan dược kích thích bằng nguyên lực của hắn liền chạy một mạch đến đan điền rồi bay lơ lửng trong đó. Chút hồn lực trong hai viên đất báo về chủ hồn việc chúng đã đến đan điền, lúc này hắn mới phun vào đó một ít hồn lực nữa để đảm bảo khi tỉnh lại chúng không thấy gì khác lạ. Hắn còn nhanh tay lột sạch quần áo hai tên này rồi xé đi, Thanh Nhi trông thấy liền quay đi, không thèm liếc mắt nhìn hắn. Mặt khác, hắn gom hết tiền tài đan dược trên người hai tên này mà cầm đi. Xong xuôi tất cả, hắn đứng lên cười nói.
- Kế hoạch thành công một nửa rồi, giỏi lắm Thanh Nhi.
Thanh Nhi được thể, hếch mũi lên, nở một nụ cười xinh đẹp, mặt nàng lúc này đã hết đỏ, đã bình thường trở lại.
- Thanh Nhi đã ra tay thì phải thế. Nhưng ngươi cho chúng uống cái gì đó?
Hắn khoát tay, cười cười.
- Không cần biết, ngươi cứ chờ kịch hay đi.
Tiểu Hắc tử nằm lấy tay Thanh Nhi, kéo nàng ra khỏi con hẻm đang có hai tên biến thái trần truồng đang nằm đó. Hắn nói.
- Đi kiếm chút thức ăn rồi về nào, ta đói rồi.
 

mranex

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/4/17
Bài viết
28
Gạo
0,0
Long Đế
~Mac Black~
Chương 23: Tinh chế


Giờ đã quá ngọ, hai người Chấn Long Thanh Nhi vội vội vàng vàng ôm đống tiền vừa cướp của hai tên dược sư dâm dê và vài cái bánh bao nhân đậu mà hắn thèm. Hắn không chờ được đến lúc về phòng mà há miệng ngoạm một miếng bánh to tướng. Miếng bánh xốp mềm cùng đậu xanh bùi bùi trộn lẫn trong miệng hắn, chúng kích thích vị giác hắn đến cực độ, khiến hắn không khỏi vô thức nở ra một nụ cười mãn nguyện.
- Ngon quá đi à, Thanh Nhi, ăn một miếng không, măm...
- Không thèm.
Nàng quay mặt tiếp tục bước đi, không thèm để ý đến hắn, có lẽ nàng còn giận chuyện hắn ép nàng vào tường. Hắn mở lời.
- Lúc đó ta chỉ đùa thôi mà.
- Không quan tâm, mà ngươi định làm gì với mấy thứ lấy được, nộp cho gia tộc sao.
Hắn cắn tiếp một miếng bánh bao, cười nói.
- Thanh Nhi đại ngốc, ha ha, có điê ta mới nộp, mấy món này ta đang cần.
Thanh Nhi lại cốc đầu hắn một cái, giận dỗi không thèm nói chuyện với hắn suốt từ lúc về đến Lưu gia cho đến tối. Nàng cứ im im không nói không cười gì với hắn. Hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, từ xưa đến nay có khi nào hắn phải chiều chuộng ai đâu mà hiểu. Người Lưu gia cũng lần đầu tiên thấy sự tình này, Thanh Nhi hoạt bát vui vẻ, luôn luôn chơi cùng Chấn Long mà giờ đây cả hai như vô hình trước mặt kẻ khác. Ăn thì vẫn ăn chung, ở thì vẫn ở chung nhưng chỉ nói chuyện là không.
- Con gái thật khó hiểu.
Rồi hắn mặc kệ Thanh Nhi mà đi tắm rửa vệ sinh cơ thể, còn khá nhiều chuyện cần hắn để tâm. Đầu tiên là kinh mạch sơ cứng của cơ thể cần phải được cải thiện bằng dược liệu, thứ hai là hỗ trợ Lưu gia để đạt được danh vọng. Kinh mạch hắn tuy rằng mới được Long Hồn Hồi Sinh Thuật hỗ trợ một chút nhưng đó là dùng tiềm lực sống có hạn, không thể sử dụng liên tục, việc sử dụng dược liệu mới là cách duy nhất. Hiện tại trong tay hắn đang có một ít đan dược cấp thấp của hai tên dược sư kia, tuy rằng cấp thấp nhưng qua bàn tay của hắn thì hoàn toàn có thể trở thành siêu phẩm đan dược.
Tắm rửa sạch sẽ xong, hắn chui thẳng vào phòng, Thanh Nhi có thấy nhưng cũng không nói gì. Vào phòng, hắn mở bình ngọc đựng đan dược rồi đổ xuống bàn tay, tổng cộng có hai mươi viên đan dược. Trong tay hắn lúc này có năm viên Trị Thương Đan, mười viên Bồi Nguyên Đan và năm viên Dưỡng Thể Đan. Nhìn thấy nắm đan dược, hắn cười mãn nguyện.
- Ha ha, đúng thứ mà ta đang cần, hay lắm.
Những đan dược này là nhu yếu phẩm của một võ giả muốn tu luyện ở Phàm Cảnh. Thông thường, người Phàm Cảnh dùng chiến đấu với yêu tộc để tăng cường tu vi, đả thông kinh mạch vân vân. Nhưng đó là những ai có thiên phú bình thường trở lên, và phương pháp đó cũng không được nhanh cho lắm nên mọi người mới tìm đến đan dược để bù đắp tốc độ tu luyện, thiên phú. Còn những người như Lưu Chấn Long thì phải dựa vào đan dược để tái tạo kinh mạch đã chai cứng, để nguyên lực cùng khí huyết dễ dàng lưu thông.
Phun vào nuốt ra một chút hồn lực, hắn kiểm tra phẩm chất của từng viên đan dược. Toàn bộ đều là hạ phẩm đan dược, chỉ có hai phần tinh chất được tẩy rửa. Đan dược trong thiên hạ này là do linh thảo, dược liệu kết hợp với nhau mà thành, trong lò đan, tinh chất của các nguyên liệu bám chặt vào nhau, nhưng không phải chỉ có tinh chất mà có cả tạp chất. Đan dược được chia làm các phẩm chất dựa theo nồng độ tạp chất có trong đan dược. Những tạp chất này đều có thể tách ra và khiến đan dược tấn thăng phẩm chất, nhưng việc này đòi hỏi hồn lực phải cao.
Bình thường thì chẳng có ai hồn lực mạnh mẽ mà đi luyện chế lại mấy viên đan nhất tinh như Bồi Nguyên Đan, Dưỡng Thể Đan cả, có thể hắn là người đầu tiên trong cửu giới làm việc này. Hắn tách hai mươi viên đan dược trong tay thành hai phần, một phần tám viên để trước mặt, còn phần kia cho vào bình ngọc.
Tiểu Hắc ngồi đả tọa trên giường, hai tay kết ấn rồi chạm nhẹ vào mi tâm để khai mở phân hồn. Tám con tiểu long lại lần lượt chui ra từ mi tâm của hắn rồi nhẹ nhàng bám vào từng viên đan dược trước mặt hắn. Lúc chúng tiến vào, hắn lại ra lệnh cho từng cái phân hồn tách thành những hạt nhỏ li ti tìm từng chút tạp chất còn dư lại trong đan dược mà tách ra.
Những hạt phân hồn nhỏ bé len lỏi giữa cấu trúc của viên đan, chúng bỏ qua những hạt màu trắng mang dược lực tinh thuần mà bám chặt vào từng hạt màu xám đen không hề chứa chút dược lực nào, các hạt đó chính là tạp chất trong đan dược. Mồ hôi hắn chảy ròng ròng, việc tinh chế lại này quả thực là khó, một Vương Hồn Bạch Ngân như hắn cũng quá tải khi tinh chế tám viên nhất tinh hạ phẩm đan dược.
Một hồi lâu sau, hắn cảm nhận phân hồn đã bám gần như hoàn toàn các tạp chất, hắn mới mạnh mẽ phát động rung động hồn lực, khiến các phân hồn đang ôm tạp chất bay thẳng ra khỏi tám viên đan dược mà rơi thẳng xuống đất. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy một đám mây màu xám lẫn với màu bạc rơi xuống đất, vừa chạm đất chúng phát ra mùi hôi thối khó tả. Thu lại phân hồn, hắn mỉm cười nhìn tám viên đan dược no tròn trên giường đan phát ra hào quang màu bạc, màu như vậy nghĩa là chúng đã đạt đến hàng thượng phẩm đan dược, gần chín phần chứa tinh chất dược lực. Hắn chí tẩy đan đến thượng phẩm bởi vì nếu cho đan dược đến siêu phẩm, tức mười phần tinh chất hoàn mĩ sẽ dẫn đến dị tượng trên trời, hắn bây giờ không thể chống đỡ nổi nên thượng phẩm là quá đủ.
Dọn dẹp đống tạp chất tanh hôi trên sàn, hắn lại tiếp tục luyện hóa mười hai viên còn lại rồi đi ngủ để hồi phục thần hồn một chút, việc tinh chế này thực sự khiến hắn mệt mỏi.
- À, còn phải làm lành với Thanh Nhi.
 

mranex

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/4/17
Bài viết
28
Gạo
0,0
Long Đế
~Mac Black~
Chương 24: Ta không tin


Mai gia là một thành viên trong liên minh các gia tộc của Bạch Dương trấn. Xét một cách tổng thể, thực lực Mai gia chỉ kém Tạ gia và Lưu gia. Hai gia tộc kia một là thâu tóm thiết khoáng, một là thâu tóm đan dược, vì không có khả năng tranh giành nên Mai gia đầu tư vào võ học và võ đường. Người Mai gia chủ yếu tu luyện võ học, nghiên cứu các huyền ảo thâm sâu trong đó, một là vì nâng cao uy lực bản thân, gia tộc, hai là để dạy cho các võ đường khắp Bạch Dương trấn. Ở Bạch Dương, có khoảng năm võ đường của Mai gia, chủ yếu đào tạo các võ sinh không có gia tộc và một số ít con em của các gia tộc trong liên minh, đặc biệt cấm tiệt người họ Lưu.
Những thứ Mai gia dạy ở võ đường chủ yếu là những công pháp họ nghiên cứu ra, những công pháp mang tính đại trà ai ai cũng có thể học, và họ gọi những thứ đó là phổ thông công pháp. Nhưng trong nội tộc Mai gia, họ không dùng những phổ thông công pháp, chủ yếu họ dùng các công pháp huyền ảo riêng của gia tộc, tỷ như Minh Kiếm Pháp là công pháp do phụ thân của Mai Kiếm Minh nghiên cứu dành riêng cho hắn sử dụng. Môn Minh Kiếm Pháp chỉ có Mai Kiếm Minh tu luyện được và phát huy hết tác dụng.
Bình thường không ai muốn khiêu chiến với người có cả một công pháp dành riêng cho người đó, vì một khi họ cùng công pháp hợp nhất làm một thì không dễ bị đánh bại. Ở trong gia tộc, nhiều người khá ganh tỵ với Mai Kiếm Minh, hắn chỉ là con của vợ lẽ gia chủ mà được cả một công pháp riêng biệt cho nên có khá nhiều người khiêu chiến, nhưng số người chiến thắng cũng không được bao nhiêu vì khi thi triển Minh Kiếm Pháp, cả người và kiếm cứ như hợp lại làm một. Và cũng nhờ chiến thắng nhiều người, hắn mới sống trong ảo vọng và sự tự tin.
Hôm nay thì thảm rồi, thi triển một chiêu mà cả hắn và phụ thân tâm đắc lại bị người khác một chiêu đánh bại, mà chiêu người ta lại là một võ công cấp thấp của Lưu gia, thật sự quá mất mặt gia tộc.
Mai Kiếm Minh hắn đang được mấy người Mai gia khiêng vào trong thư phòng Mai gia chủ, Mai Kiếm Quân.
- Kiếm Minh, con ta sao thế này, mau mau đỡ nó xuống.
Lão hoảng hốt khi nhìn thấy hắn trẹo người sang bên trái, còn hông phải của hắn thì phình to ra, đang dần chuyển sang màu tím. Hết nhìn trên rồi lại nhìn dưới, lão luống cuống bắt mạch cho hắn.
- Kinh mạch hỗn loạn, nguyên lực người khác phá hoại lục phủ ngũ tạng.
Vốn là một cao thủ Bạch Dương trấn, chỉ cần bắt mạch một chút lão nhìn ra ngay. Lão quay sang nhìn mấy tên Mai gia đang đứng kia.
- Bao lâu rồi? Hả?
- Bẩm lão gia chủ, khoảng một giờ trước ạ.
- Ừm, không sao, còn được.
Nói rồi lão ngồi xuống đả tọa, điều động nguyên lực trong cơ thể. Nguyên lực hùng hồn của một Phàm Cảnh thất trọng đỉnh cuộn xoáy trong kinh mạch, sẵn sàng làm việc. Mai Kiếm Quân bắt ấn, xuất một chưởng vào vị trí bị thương của Kiếm Minh, từ chưởng của lão, nguyên lực như một con rắn chui vào vết thương bắt đầu lưu chuyển theo kinh mạch của Kiếm Minh, lão cũng từ từ bẻ phần thân trên của hắn lại cho ngay ngắn. Một lúc sau, nguyên lực của lão tản ra hết, vết thương trên người Kiếm Minh đã lành lặn hoàn toàn, hắn cũng bắt đầu tỉnh lại.
- Phụ... thân...
- Con ta, ai, ai đã đánh con ra thế này? Nói cho ta biết.
- Là... Lưu... Lưu...
- Người họ Lưu sao?
Hắn lại tiếp tục bất tỉnh, thật hắn tỉnh lại là do phần dư nguyên lực của lão Kiếm Quân, bây giờ nó đã tản đi hết nên hắn cũng không gượng dậy được nữa. Lão cũng biết điều đó, lúc này lão đặt hắn ngồi ngay ngắn trên ghế rồi quay sang lũ đi theo, mắt hiện lên một chút lửa. Đây là hậu quả của Mai Gia Kiếm Quân Tâm Pháp.
- Nói, là tên nào của Lưu gia?
- Dạ... dạ... là...
Thấy hai tròng mắt xuất hiện một chút lửa của lão, mấy tên đàn em của Mai Kiếm Minh có chút sợ hãi, trả lời lắp bắp.
- ... là Lưu Chấn Long ạ...
Hắn dùng hết sự can đảm của mình để nói ra hết cái tên đó, quả thực đối mặt với gia chủ đang nóng giận bừng bừng cũng như nhắc đến cái tên quái thai đó thực khiến hắn sợ chết.
- Lưu Chấn Long là đứa nào?
Kiếm Quân lão đang mong chờ một hạt giống, một đối tượng được bồi dưỡng của Lưu gia, nhờ vụ việc này mà cấm hắn tham gia Bạch Dương tỷ võ hội sắp tới. Nhưng không ngờ cái tên lão nghe không hề gợi ra cái gì cả, lão cực kỳ ngạc nhiên khi nghe đến Lưu Chấn Long.
- Dạ... là một... phế vật... của Lưu gia...
Lão cho hắn một đạp, không hề có nguyên lực, chủ yếu là để cảnh cáo hắn.
- Kiếm Minh của ta mà bị một phế vật đánh bại vậy sao, hả?
Tên vừa nói Lưu Chấn Long là phế vật bay thẳng ra khỏi thư phòng của lão, thấy vậy, mấy tên còn lại vội vàng quỳ xuống mà vừa khóc vừa lạy.
- Thưa... thưa lão gia... Lưu Chấn Long... hắn mới Phàm Cảnh nhị trọng... trước giờ toàn được Lưu gia gọi là... phế vật... hắn chủ tu Tàng Ảnh Quyết... và Long Quyền đã hiện ra long chiến ý...
Lão ngạc nhiên vô cùng, lùi lại mấy bước rồi rớt xuống ghế cái bịch, rồi ngẩn mặt lên trời mà nói.
- Nhị trọng, vượt cấp chiến thắng, chủ tu hai công pháp, một cái đã xuất chiến ý... Ta không tin!
 
Bên trên