Hoàn thành Lồng đèn - Hoàn thành - Ô ăn quan

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Lồng đèn
Tác giả: Ô ăn quan
Tình trạng: đã viết xong
Giới hạn độ tuổi: không có

11150619_367463206788159_4022485668017392269_n.jpg

Giới thiệu truyện:
Tiểu Quý và Tiểu An từ bé đã theo mẹ đi thu mua ve chai. Vì nhà nghèo nên mỗi bận Trung Thu đều không có lồng đèn chơi.
Một hôm, mẹ của hai anh em lượm được một chiếc lồng đèn cũ. Nhưng Tiểu An không nghe lời mẹ dặn và đã làm cháy lồng đèn.
Tiểu Quý thương em, cậu giúp em giấu mẹ và hứa sẽ tìm cách để em có lồng đèn chơi.
Liệu cuối cùng, cậu bé có thực hiện được lời hứa của mình?

Vài lời của Ô ăn quan:
1. Ban đầu mình lấy tên là Lantern, nhưng nghĩ kĩ lại chọn Lồng đèn, vậy cho gần gũi.
2. Truyện mình viết về mấy đứa trẻ xóm người Hoa, sống ở Việt Nam, nên mới có cách đặt tên như thế.
3. Mình đã cố gắng rút gọn lại, nhưng vẫn hơn 10.000 từ, nên đăng ở đây.

Mục lục
I II III IV V (end)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
I

Tiểu An đứng yên nhìn lên tấm bảng cũ kĩ treo ngay đầu ngõ, bên cạnh là chiếc lồng đèn đỏ đã ố màu, tua rua của nó cũng đã bung ra lòng thòng, không còn nguyên vẹn nữa. Nhưng trong mắt của Tiểu An, nó vẫn rất to và rất đẹp.

Hôm nay đi ngang qua, cô bé cũng dành ít phút để ngắm lồng đèn.

- Tiểu An, đừng đứng đó làm trò ngốc nữa, mau đi thôi, sắp tối rồi!

Đó là tiếng của Tiểu Quý, anh trai của Tiểu An, cậu bé đang lẽo đẽo theo sau mẹ giữ chồng phế liệu cao ngất trên xe thì không nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu An nữa. Tiểu Quý biết ngay là Tiểu An lại đang nghệt mặt ra mà nhìn lồng đèn như mọi khi, bèn ngoái lại bắc loa tay gọi lớn.

Tiểu An nghe Tiểu Quý gọi, nhanh nhảu đáp:

- Dạ!

Nhưng miệng thì phản xạ lanh lẹ thế còn chân thì tuyệt nhiên không nhúc nhích, bởi trong lòng cô bé không hề muốn rời xa lồng đèn.

Đến khi mặt trời vui vẻ xuống núi, ba mẹ con cũng về đến nhà.

Đó là ngôi nhà gỗ cũ kĩ hệt như cái bảng hiệu ngoài ngõ, và Tiểu An cũng yêu ngôi nhà này tương tự như tình cảm của cô bé với lồng đèn vậy.

Một ngày nọ, mẹ Tiểu An nhặt được một chiếc lồng đèn trông hãy còn mới, chỉ bị rách một vài chỗ, nếu dán lại thì hãy còn xài tốt. Cũng sắp Trung Thu rồi, mang về cho hai anh em tụi nó chơi, nghĩ thế mẹ Tiểu An bèn bỏ lồng đèn vào riêng một bịch, treo trước ghi đông xe.

Về tới nhà, chị liền lấy cơm nguội dán lại những chỗ rách. Tiểu An hoàn toàn rơi vào trạng thái vui sướng tột độ, cô bé đắm đuối nhìn chiếc lồng đèn ngày một đẹp hơn dưới bàn tay của mẹ.

Vì chỉ có một chiếc lồng đèn nên hai anh em phải chơi chung. Nhưng sợ Tiểu An nghịch ngợm sẽ làm cháy lồng đèn nên mẹ dặn:

- Chiếc lồng đèn này là để đêm Trung Thu, anh hai sẽ dẫn con đi rước đèn với các bạn khác trong xóm. Từ giờ đến lúc đó, con không được đốt nến chơi trước nghe không? Nếu chẳng may cháy lồng đèn thì sẽ không còn lồng đèn mà chơi nữa. Rồi chẳng may cháy nhà, sẽ không còn nhà để ở, rất nguy hiểm, con hiểu không?

Tiểu An ngoan ngoãn đáp:

- Dạ, con hiểu rồi thưa mẹ!

Tiểu An đáp vậy thôi chứ những điều mẹ nói, cô bé cũng không hiểu hết, chỉ biết rằng tạm thời không được tự ý chơi lồng đèn.

Vài hôm sau, khi mẹ và anh hai cùng lúc không có nhà, Tiểu An bê ghế đẩu kê sát vách rồi nhón chân nhấc lồng đèn xuống. Cô bé ôm lấy lồng đèn cười khúc khích:

- Ôi, đẹp quá!

Tiểu An đưa ngón tay út rờ lên các hoạ tiết trên lồng đèn. Nào là chị Hằng Nga trên cung trăng, nào là thỏ ngọc lông trắng tinh, mũi hồng hồng, mắt long lanh đáng yêu vô cùng... Tiểu An đong đưa hai chân, xoay xoay lồng đèn, cô bé dán mắt vào những đám mây trắng đang cuồn cuộn thoắt ẩn thoắt hiện dưới chân chị Hằng. Bỗng Tiểu An đặt lồng đèn xuống giường rồi chạy ra sau bếp lục lọi. Ra là cô bé tìm nến, sau cũng tìm được một cây nến nhỏ đã cháy phân nửa. Tiểu An nhét nến vào lò xo rồi dùng diêm đốt. Năm trước chỉ được nhìn mấy đứa khác đốt rồi chơi ké, bây giờ được tự tay đốt, trong lòng Tiểu An cảm thấy rất khác biệt.

Lồng đèn có nến trở nên thật kì diệu. Nến làm sáng bừng khuôn mặt xinh đẹp của chị Hằng Nga, làm chú thỏ càng giống thật, cảnh sắc cũng sống động hơn.

Bỗng, gió từ đâu bất chợt ùa tới, lồng đèn chao đảo, lưỡi lửa lúng liếng liếm nhẹ lên khuôn mặt chị Hằng khiến khuôn mặt trắng bóc biến thành xám xịt.

Tiểu An đưa vội đưa tay giữ lồng đèn, nhưng vừa chạm vào cô bé phải rụt ngay lại vì nóng.

Tiểu An đưa tay lên miệng xuýt xoa thổi. Đúng lúc đó lửa bén vào giấy thêm lần nữa, khuôn mặt chị Hằng Nga bị nuốt trọn, lập tức biến thành tro đen sì rụng xuống đất. Lửa cháy ngùn ngụt khiến Tiểu An hoảng sợ, quăng lồng đèn xuống đất, chạy ra góc nhà đứng.

Chẳng mấy chốc lửa thiêu trụi toàn bộ khung cảnh xinh đẹp, để lại đống tro tàn trên nền đất lạnh và vài làn khói trắng nhẹ nhàng bay lên rồi tan biến.

Chiếc lồng đèn cháy sạch, chỉ còn mỗi cái tay cầm. Tiểu An hết hoảng sợ thì lại thấy tiếc rẻ, cô bé oà khóc.

Tiểu Quý phụ mẹ chất đồ xuống nhà cô Tâm, chủ vựa ve chai gần nhà, rồi tung tăng nhảy chân sáo về. Ban nãy được bác kia cho một cái bánh cam, cậu để dành làm quà cho Tiểu An ở nhà.

- Tiểu An, Tiểu An, anh có...

Tiểu Quý khựng lại, ở góc nhà, Tiểu An ngồi bó gối, mặt ướt nhẹp, mắt sưng húp. Vừa thấy cậu thì cô bé liền nức nở.

- Anh hai...

Tiểu Quý quăng bịch bánh cam lên ghế, chạy lại ôm lấy Tiểu An, đỡ cô bé dậy.

- Em đau ở đâu à? Hay ai bắt nạt em à? Nói anh hai nghe!

Tiểu An nấc lên từng hồi, nói nhưng không ra hơi. Tiểu Quý khịt mũi, hình như có mùi khen khét. Cậu đảo mắt quanh nhà, chỗ treo lồng đèn trống trơn, còn nền nhà đột nhiên xuất hiện một đống tro.

Có lẽ cậu đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi.

- Tiểu An, em nghịch lồng đèn à?

Tiểu An gật gật, khóc càng lớn hơn. Tiểu Quý chẹp miệng, nghiêm mặt nhìn Tiểu An:

- Tiểu An, em hư thật, may mà không cháy nhà.

Tiểu An nghe anh mắng, cô bé lấy hai tay che mặt, ngồi thụp xuống, tự trách:

- Đúng rồi, là em không ngoan, em không nghe lời mẹ, em tự ý chơi lồng đèn, còn làm cháy mất... hu hu... Em xin lỗi...

Tiểu Quý tuy tiếc rẻ vì cậu cũng chưa được chơi lồng đèn bao giờ, nhưng thấy Tiểu An khóc như thế, cậu không đành lòng mắng cô bé nữa.

- Thôi nín đi. Phụ anh dọn dẹp chỗ này, mẹ sắp về rồi.

Tiểu An nghe nói mẹ sắp về liền nín bặt. Cô bé phụ Tiểu Quý bốc tro mang ra vườn, đào đất lên chôn xuống. Xong xuôi, cô bé lại quệt nước mắt:

- Anh hai, vậy là Trung Thu này không có đèn chơi, rồi lát nữa mẹ về, mẹ sẽ đánh đòn em đúng không?

Tiểu Quý vắt khăn mặt, lau mặt cho Tiểu An, nói:

- Em nín đi. Anh sẽ nghĩ cách, nhất định em sẽ có lồng đèn chơi Trung Thu. Còn mẹ bận như thế, không để ý lồng đèn còn hay mất đâu, em đừng lo. Có gì anh hai sẽ nhận là anh hai làm hư lồng đèn, em sẽ không bị mẹ đánh đòn đâu, nín đi nhé!

Tiểu An ngước hai mắt ầng ậc nước nhìn Tiểu Quý:

- Thật hả anh hai? Anh hai sẽ kiếm lồng đèn khác cho em hả?

Tiểu Quý gật đầu, nói chắc nịch:

- Ừ, nhất định thế.

Tiểu An nhoẻn cười. Tiểu Quý búng nhẹ lên mũi cô bé, cười:

- Chỉ lo lồng đèn thôi, còn anh hai bị đánh đòn hay không không quan tâm đúng không?

Tiểu An lắc đầu, thỏ thẻ:

- Không đâu, anh hai mà bị đánh đòn, em sẽ đỡ cho anh hai.

Tiểu Quý xoa đầu cô bé:

- Thôi đi vào trong đi, muỗi đốt chết giờ!

Đêm hôm đó, đợi mẹ dỗ Tiểu An ngủ rồi cũng ngủ luôn, Tiểu Quý liền bò dậy, nhẹ nhàng ra ngoài hiên, nằm lên võng. Đây chính là lúc cậu nghĩ cách kiếm lồng đèn. Tay trái vắt lên trán, chân phải gác lên chân trái, mũi chân trái khẽ nhún. Người Tiểu Quý đung đưa theo nhịp võng, duy chỉ có đôi mắt là đứng im.

Tiếng mấy con tẳng tuột kêu lên liên hồi, khiến Tiểu Quý càng rối bời. Thi thoảng cậu lại đưa tay vỗ muỗi đôm đốp.

Mấy bận theo mẹ đi thu mua ve chai, Tiểu Quý có đi qua phố lồng đèn, ở đó nhà nhà bán lồng đèn, họ bày lấn ra cả vỉa hè, la liệt các loại lồng đèn. Nhưng trưa nắng thì chẳng ai ngồi ngoài trông cả, chỉ có khách hỏi mua thì họ mới ló mặt ra thôi. Mắt Tiểu Quý sáng lên, một ý nghĩ xấu chợt loé lên trong đầu cậu bé, hay là mình trộm một cái nhỉ, nếu chạy thật lẹ thì cũng không ai phát hiện được.

Ếch ộp, ếch ộp... Mấy con ếch ương đã đuổi được đám tẳng tuộc đi chỗ khác, sung sướng kêu lên một tràng dài.

Tiểu Quý bật dậy, tự đánh vào trán bôm bốp, cho chừa cái tội nghĩ điều bậy nè, mẹ bảo là nam nhi thì phải dựa vào sức lực của bản thân, sau này còn là trụ cột gia đình nữa.

Trụ cột gia đình là gì? Tiểu Quý ban đầu cũng không hiểu, sau đó mẹ giải thích rất đơn giản rằng: Cái nhà muốn đứng vững thì phải có cột chống, vì vậy cái cột rất quan trọng đúng không? Người con trai trong gia đình cũng quan trọng như vậy, ví như Tiểu Quý sau này lớn rồi, mẹ thì già yếu, Tiểu Quý sẽ là chỗ dựa cho mẹ và Tiểu An. Nghe thế, Tiểu Quý hiểu nôm na là sau này lớn thì cậu sẽ làm những việc mà bây giờ mẹ đang làm.

Tiểu Quý lại gãi gãi sau lưng. Những con muỗi ngửi được mùi máu thơm rủ nhau kéo đến thi nhau chích, không cho Tiểu Quý thời gian để nghĩ ngợi nữa. Cuối cùng cậu bé đành vừa gãi vừa chạy vào nhà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
II

Hôm nay Tiểu Quý không phải theo mẹ đi mua ve chai, vì mẹ đi khá xa, Tiểu Quý không đi bộ theo được, mà chở Tiểu Quý thì không còn chỗ chở đồ nữa. Nên cứ hễ đi xa là mẹ lại đạp đi một mình.

Tiểu Quý luộc khoai xong vớt ra rổ bưng lên trên nhà, đặt lên ghế tre, bảo Tiểu An đang tựa cằm vào cửa sổ:

- Tiểu An, đợi khoai nguội mới được ăn nha!

-...

Tiểu Quý thở dài:

- Tiểu An, em đừng làm trò ngốc nữa, nghe anh nói gì không?

Thấy Tiểu Quý thở dài, Tiểu An cũng bắt chước thở dài. Nhưng cô bé lại thực hiện với dáng vẻ hài hước, khiến Tiểu Quý không tài nào bực mình được.

- Đúng là ngốc hết biết! À nè, em chơi loanh quanh ở nhà thôi nghen, anh đi có chút việc, sẽ về trước khi mẹ về. Và không được nói mẹ đâu biết chưa?

Tiểu An đã đứng cạnh rổ khoai từ lúc nào. Những lời Tiểu Quý nói tựa như gió thoảng, không cách nào chui tọt vào tai cô bé được. Bởi Tiểu An đang bận liếm môi, mắt thì dán chặt vào rổ khoai đang bốc khói, mũi hít hít, chỉ thiếu cái là chưa nhỏ dãi ra mà thôi.

Tiểu Quý bèn nhón lấy một củ nhỏ, ra sức thổi. Một lúc, xem chừng đã nguội bớt, cậu lột vỏ xong đưa Tiểu An.

- Nè, em ăn đi, ăn từ từ không nghẹn.

Tiểu An vui vẻ đón lấy củ khoai thơm phức trên tay Tiểu Quý, vừa ăn vừa há miệng hít hà.

- Nóng quá hả? Đưa đây anh hai thổi tiếp.

Tiểu An xua tay, nuốt xong nói:

- Anh hai bóc không nóng, em ăn sao nóng được.

Tiểu An cười mà mặt đỏ lựng.

Tiểu Quý giựt lấy củ khoai, vừa thổi vừa mắng:

- Con bé ngốc này, tay anh da dày hơn lưỡi em chứ.

- Lưỡi có da hả anh?

-...


Sáng nay khi nghe mẹ nói đi qua xưởng gỗ để xin ít mạt cưa thì Tiểu Quý chợt nhớ đến xưởng lồng đèn nằm trên đường về nhà, mẹ hay vào đó xin tre thừa về nhóm bếp. Tiểu Quý cũng chỉ là theo tay mẹ nhìn qua cánh đồng lau, chứ Tiểu Quý chưa vào đó bao giờ cả. Thành ra chẳng biết đi đường nào vào.

Tiểu Quý đứng trước cánh đồng lau trắng muốt, cứ mỗi đợt gió thổi qua là hàng loạt bông lau lại ngả rạp xuống, rung rung. Lúc thì ngả sang trái, lúc ngả sang phải, lúc dồn về trước, lúc ngửa ra sau, lả lướt như múa, dập dềnh như sóng. Đẹp một cách giản dị và yên bình.

Nếu chỉ ngắm nhìn thì đúng là đẹp thật, nhưng mà chạy qua thì...

Tiểu Quý cắn chặt răng, cắm đầu cắm cổ chạy băng băng, xuyên qua cánh đồng lau cây nào cây nấy đều cao quá đầu cậu, mặc cho lá cây lau cứa vào da, vừa rát vừa xót.

Tiểu Quý lóng ngóng đi qua đi lại bên ngoài xưởng, chốc chốc lại thò đầu dòm vào bên trong.

Bên trong là một sân rộng la liệt lồng đèn được phơi nắng cho khô. Lồng đèn ở đây được làm bằng vải, không phải loại làm bằng giấy kính rồi vẽ màu nổi lên. Tiểu Quý đẩy cổng, rụt rè đi vào.

Băng qua khoảng sân rộng lại đến nơi ngâm tre. Tre ở đây là loại tre già được tuyển kĩ lưỡng, rồi ngâm trong bể muối chừng mươi ngày để chống mối mọt, sau đó mới được vớt ra đem đi phơi khô. Vải dùng bọc lồng đèn thường là vải xoa hoặc lụa tơ tằm có độ dai để khi căng qua các góc không bị rách, và có độ mỏng vừa đủ để ánh nến lọt qua.

Qua khỏi các bể muối là chỗ treo vải. Những tấm vải đã được cắt thành khổ lớn treo dưới nắng, óng ánh đủ sắc màu.

- Chà, đẹp quá! Tiểu Quý reo lên nho nhỏ.

- Đẹp thật không hả cậu bé?

Tiểu Quý giật mình quay ngoắt lại, trước mặt là người đàn ông cao lớn, cậu có chút sợ, lắp bắp không nên lời.

Người đàn ông cao lớn ấy chính là Hoàng sư phụ, một nghệ nhân nổi tiếng trong ngành.

- Cậu bé, đừng sợ, cháu tên gì thế?

- Cháu tên Tiểu Quý ạ!

- Ồ, Tiểu Quý à, tên hay đấy.

Bác Hoàng xoa đầu Tiểu Quý, cười khà khà, đoạn nói với vào gian trong:

- Ai có con cái tên là Tiểu Quý không, cậu bé đứng chờ nãy giờ rồi này!

Hả? Đâu phải, Tiểu Quý vội xua tay, đính chính:

- Bác ơi, cháu không phải là con của ai ở đây đâu ạ!

Bác Hoàng gãi mũi:

- Ồ, thế cháu tìm ai?

Đột nhiên Tiểu Quý lại im bặt. Chuyện là cậu muốn xin việc, nhưng không hiểu sao lại không dám nói. Cậu chỉ yên lặng nhìn bác Hoàng thăm dò.

- Ái chà, cháu có chuyện gì cứ nói ra đi, đừng sợ!

Tiểu Quý hít thật sâu, phải rồi, có gì đâu mà sợ, mẹ bảo nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Bây giờ, tuy đầu cậu chưa đụng được đến trời, nhưng chân chẳng phải đã đạp được đất rồi sao?

Tiểu Quý dõng dạc thưa:

- Cháu đến đây để xin việc làm ạ!

Nói xong, Tiểu Quý hồi hộp đến quên thở, cậu còn không dám nhìn bác Hoàng.

Trước giờ chưa có ai đến đây xin việc cả, bởi vì nghề không truyền ra ngoài. Nguyên xưởng này, người làm cũng đều là người trong gia đình, hoặc trong họ cả. Huống hồ, bây giờ người xin việc lại là một cậu nhóc.

- Tiểu Quý, cháu sao thế?

Mặt Tiểu Quý đỏ lựng. Bác Hoàng vỗ vỗ mấy cái vào lưng thì cậu mới thở mạnh ra.

- Ôi cái thằng nhóc này, cháu làm bác sợ hết hồn.

Tiểu Quý ngượng, chỉ biết gãi đầu. Đúng lúc đó một người nữa xách lồng đèn kéo quân nhỏ từ trong bước ra, thấy Tiểu Quý liền hỏi:

- Con cái nhà ai đây sư phụ?

- À, cậu bé này... đến xin việc...

- Xin việc?

Người thanh niên trẻ ôm bụng cười nắc nẻ.

Tiểu Quý cảm thấy không có gì đáng cười cả, bèn thắc mắc:

- Tại sao anh lại cười?

Gã thanh niên cố nín cười để trả lời Tiểu Quý:

- Vì em đó, cậu nhóc, ha ha, xin việc, em thì làm được bao nhiêu?

Tiểu Quý nhíu mày:

- Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tuỳ theo sức của mình. Em sẽ cố gắng!

Người thanh niên nghe Tiểu Quý nói thì khục khục thêm mấy cái rồi im lặng, có chút ngượng.

- Nhưng sư phụ không nhận người ngoài, tóm lại là không nhận em được đâu cậu bé.

- Thật ạ? Nhưng em thực sự rất cần việc làm.

Lúc này bác Hoàng xen vào:

- Tiểu Quý, cháu nói bác nghe, tại sao cháu muốn làm ở đây?

Tiểu Quý thành thật trả lời:

- Dạ, cháu muốn kiếm tiền ạ.

Bác Hoàng và gã thanh niên hai mắt giao nhau, đều có ý cười. Bác Hoàng lại hỏi tiếp:

- Cháu còn nhỏ như thế, cháu muốn có tiền để làm gì?

- Dạ, cháu cần tiền để mua lồng đèn cho em cháu ạ.

- Ồ!

Bác Hoàng và gã thanh niên lại nhìn nhau.

- Cháu chỉ cần làm đúng số tiền mua lồng đèn thôi ạ, cháu không làm phiền mọi người nhiều đâu ạ. - Tiểu Quý nói thêm.

Gã thanh niên khịt khịt mũi, cười nói:

- Sự phụ à, xem ra sư phụ không nhận cũng không được rồi?

Bác Hoàng trầm ngâm một lúc, rồi lấy lồng đèn trên tay gã thanh niên, đưa cho Tiểu Quý:

- Tiểu Quý, bác cho cháu, cháu cầm lấy đi, cháu không cần phải làm việc ở đây đâu.

Tiểu Quý nhìn lồng đèn kéo quân, rồi nói với bác Hoàng:

- Dạ, thưa bác, cháu không thể lấy lồng đèn của bác ạ. Trừ khi bác cho cháu làm việc để đổi lấy lồng đèn ạ.

- Chà, cậu bé này cũng phản ứng lanh lẹ quá chứ sư phụ. Sư phụ chắc không từ chối được rồi. - Gã thanh niên vui vẻ nháy mắt với Tiểu Quý.

Tiểu Quý thấy Tiểu Ất nháy mắt với mình thì trong lòng có chút khấp khởi mừng, nhưng bác Hoàng vẫn chưa nói gì, nên cậu lại nhìn bác, ánh mắt đầy mong đợi.

Cậu bé có một tấm lòng thật đáng quý, mình không thể bỏ qua một tấm lòng như vậy được. Nghĩ thế, bác Hoàng liền gật đầu, cười:

- Được, bác sẽ nhận cháu.

Tiểu Quý hai mắt bừng sáng:

- Thật ạ, bác nhận cháu thật ạ? Thích quá, cháu cảm ơn bác!

Gã thanh niên nhăn mặt, chọc Tiểu Quý:

- Ơ, thế còn anh thì sao...?

Tiểu Quý nhanh nhảu:

- Em cảm ơn anh ạ!

- Ha ha...

Bác Hoàng xoa đầu Tiểu Quý:

- Bây giờ cháu theo Tiểu Ất, cậu ấy sẽ xếp việc cho cháu!

Tiểu Ất chính là gã thanh niên nãy giờ cứ thích chọc Tiểu Quý. Tiểu Quý nhìn Tiểu Ất, nói:

- Dạ, anh Tiểu Ất, em tuy nhỏ nhưng khoẻ lắm, em muốn làm việc như mọi người ấy.

Tiểu Ất liếc mắt với bác Hoàng. Bác Hoàng liền gật đầu. Họ nhận Tiểu Quý là vì mến cậu bé, chắc chắn sẽ không để cậu làm gì nặng nhọc. Nhưng cậu bé lại là một đứa trẻ có tự trọng cao. Đúng là khó xử.

- Tiểu Quý, em phụ anh phơi tre nha.

Tiểu Quý hăng hái đáp:

- Dạ, em sẽ làm tốt ạ!

Tiểu Ất dẫn Tiểu Quý ra sân bên hông xưởng, đó là một bãi đất khá rộng, được lát xi măng trơn láng, đã bắc sẵn các giàn để gác tre lên.

- Tiểu Quý, em ngồi chỗ mát đằng kia, cứ khoảng nửa tiếng lại ra xoay mặt dưới của tre lên, để nó mau khô. Cái nào khô rồi thì dùng phấn này đánh dấu. Được nhiều rồi thì gọi anh. Em hiểu những gì anh nói không?

Tiểu Quý cầm lấy viên phấn trong tay Tiểu Quý, gật đầu quả quyết:

- Em hiểu mà!

Tiểu Quý quả thật rất chăm chỉ và có trách nhiệm, cứ chốc chốc cậu lại chạy ra kiểm tra từng cây tre, xong lại chạy vào. Trời nắng nóng, mồ hôi túa ra như tắm, nhưng Tiểu Quý quen rồi, ngày nào đi theo mẹ chả thế.

Đến trưa, Tiểu Quý còn được ăn cơm với thịt kho xá xíu ngon ơi là ngon.

Sau khi ăn trưa xong, Tiểu Ất dẫn Tiểu Quý đi thăm xưởng lồng đèn. Xưởng rộng cực kỳ, đồ gì cũng nhiều và to, rất thích mắt.

Đi qua kho chứa lồng đèn kéo quân, Tiếu Ất lấy một cái mẫu, giảng giải:

- Đây là lồng đèn kéo quân, loại truyền thống đốt nến và có gắn cánh quay, để khi nến cháy thì lồng đèn sẽ quay được. Công đoạn làm cánh là khó nhất, vì căn không khéo thì lồng đèn không quay được.

- Ồ, làm lồng đèn khó thật anh nhỉ?

Tiểu Ất cười:

- Cũng không hẳn như thế... À, Hoàng sư phụ với các sư phụ khác vừa làm xong lồng đèn kéo quân loại to, to thế này này... - Tiểu Ất dang tay ví von. - Còn cao thì gấp mấy lần em đó. Đi xem thử không?

Tiểu Quý dĩ nhiên là muốn xem thử, cậu hào hứng đi theo Tiểu Ất.

Tiểu Ất dẫn Tiểu Quý vòng ra sau xưởng. Phía sau xưởng chính là sân trước của dãy nhà tập thể. Giữa sân là lồng đèn kéo quân cao lừng lững, độ ba mét. Phần trên cùng thân đèn là các hình ảnh tượng trưng cho truyện cổ tích dân gian như Cây đa chú Cuội, Thánh Gióng, Mai An Tiêm, Âu Cơ... Phần thân đèn khắc hoạ khung cảnh đêm Trung Thu yên bình, các em thiếu nhi vui vẻ rước lồng đèn dọc theo đường làng, dẫn đầu là đoàn múa lân, đánh trống và ông Địa bụng bự với khuôn mặt cười quen thuộc. Phần dưới thân đèn bọc lụa đỏ, nổi lên những bông sen vàng được vẽ cách điệu.

Tiểu Quý ngửa hẳn đầu ra sau để nhìn những hình ảnh trên cao, miệng không ngớt xuýt xoa:

- Đẹp quá, đẹp quá anh Tiểu Ất ơi!

Tiểu Ất gật gù đồng tình, sau đó vỗ vai Tiểu Quý nói:

- Tiểu Quý, nhà em gần đây không? Tối nào em chạy qua đây, anh đốt cho xem, còn đẹp ác chiến luôn á.

- Thật ạ? Woaaaa... Để em xin mẹ thử ạ!

Tiểu Ất xoa đầu Tiểu Quý, hai anh em vui vẻ trở lại xưởng. Tiểu Quý vừa đi vừa nói:

- Anh Tiểu Ất, sau này em muốn tự tay làm lồng đèn kéo quân.

- Tại sao?

- Em thích lắm, em rất thích lồng đèn. - Lúc này cậu nhớ đến Tiểu An, cái gì Tiểu An thích, cậu cũng sẽ thích.

- Ồ, vậy em nhất định phải đến đây học nhé!

Tiểu Quý vui vẻ:

- Em đến đây học được hả anh? Bác Hoàng sẽ nhận em ạ?

- Chắc rồi!

Tiểu Ất cười gian, cho dù không, anh cũng sẽ có cách thôi.

Tiểu Quý thấy Tiểu Ất nói chắc nịch như thế, trong lòng vui sướng lắm, vừa đi vừa hát líu lo.

Tiểu Quý tiếp tục công việc phơi tre với tâm trạng vô cùng phấn khởi.

Đến khoảng năm giờ chiều, trời bắt đầu tắt nắng, mọi người mang tre vào cất, Tiểu Quý tay nhỏ, mỗi lần chỉ ôm được ba khúc, vậy mà đi vẫn chậm do khúc tre dài cứ bập bênh.

Xong xuôi, Tiểu Quý tạm biệt mọi người rồi cùng Tiểu Ất đi gặp bác Hoàng. Lúc này bác Hoàng đang căng vải bọc lồng đèn quả bòn bót. Xung quanh lồng đèn chất thành đống, đủ hình dáng, nào là hình quả bí ngô, quả trứng, bánh ú, quả trám... Được bọc các loại vải xanh đỏ tím hồng... Trông rất bắt mắt.

- À, Tiểu Quý xong việc rồi hả. Lại đây, lại đây bác bảo.

Tiểu Quý nhón chân, né các vật dụng bày tùm lum trên sàn, tiến tới chỗ bác Hoàng.

Bác Hoàng chỉ vào mấy chiếc lồng đèn kéo quân bên cạnh, nói:

- Cháu xem thích chiếc nào thì lấy chiếc đó, rồi Tiểu Ất sẽ chỉ cháu cách chơi.

Tiểu Quý nhìn lồng đèn kéo quân không chiếc nào giống chiếc nào, lưỡng lự một chút rồi cậu chọn cái có hình chị Hằng trên cung trăng. Bởi Tiểu An rất là thích chị Hằng Nga.

- Dạ, cháu lấy chiếc này nha bác!

Bác Hoàng gật đầu, cười:

- Ừ, cháu cầm lấy mấy cây nến này luôn này. Rồi quay qua bảo Tiểu Ất. - Cậu lấy xe chở Tiểu Quý về nhà nhé!

Tiểu Quý cảm ơn bác Hoàng, nhưng từ chối việc để Tiểu Ất đưa về.

- Cháu cảm ơn bác đã cho cháu làm việc, cho cháu ăn cơm, cho cháu nến... - Tiểu Quý sụt sịt, nam nhi không khóc, thế nên cậu mau chóng nhoẻn cười.

Bác Hoàng thấy sống mũi cay cay, tuy gặp Tiểu Quý không lâu, nhưng đúng là một cậu bé đáng yêu, khiến mọi người quý mến.

Tiểu Ất thấy không khí trùng xuống, liền quay qua chọc Tiểu Quý:

- Ây da, chỉ cảm ơn sự phụ thôi à, còn anh thì sao?

- Cảm ơn anh Tiểu Ất!

Sau cùng cũng phải nói lời tạm biệt, Tiểu Quý ôm bác Hoàng, rồi ôm Tiểu Ất. Hai người chỉ cho cậu lối đi khác không phải băng qua đồng cỏ lau. Khi Tiểu Quý đi rồi, cả hai vẫn còn đứng nhìn theo mãi.

Hồi lâu Tiểu Ất hỏi bác Hoàng:

- Sư phụ, giả dụ cậu bé quay lại, mà muốn học nghề, sự phụ có phá lệ không?

Bác Hoàng trầm ngâm, vỗ vỗ vai Tiểu Ất:

- Chỉ cần cậu bé ấy quay lại...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
III

Tiểu Quý về gần đến nhà thì nghe thấy tiếng khóc. Lấy làm lạ, cậu dừng lại nghe ngóng. Tiếng khóc đều đều phát ra từ bên kia bụi nhót. Tiểu Quý nghĩ thế nào bèn vòng lại, đi về phía tiếng khóc.

- Ô, Tiểu Hoa, sao em lại ngồi đây khóc thế?

Tiểu Hoa ngẩng lên, thấy Tiểu Quý, cô bé lại càng khóc:

- Anh Tiểu Quý...

Tiểu Quý lại ngồi cạnh Tiểu Hoa, dỗ cô bé, cậu cảm tưởng như Tiểu An đang khóc trước mặt mình vậy:

- Em có chuyện gì thế, nói anh nghe xem anh có giúp được không?

Tiểu Hoa là con chủ vựa ve chai, mẹ Tiểu Quý cùng với mấy người mua ve chai khác hay tập trung tại đây để đổi ve chai. Có thể nói nhà Tiểu Hoa là khá nhất trong xóm. Nhưng bố mẹ cô bé lại rất chi keo kiệt và nghiêm khắc.

- Anh Tiểu Quý, em sợ bị mẹ đánh nên ngồi đây khóc...

- Sao lại sợ mẹ đánh? Em làm sai gì à?

- Không, không phải, em không làm gì sai cả. Em chỉ làm hư lồng đèn thôi!

Tiểu Hoa thút thít khóc, bộ dạng cô bé khiến cậu nhớ đến Tiểu An khi con bé làm cháy lồng đèn, nó cũng khóc sưng đỏ cả mắt thế này.

- Em nín đi, lồng đèn đâu, đưa anh xem xem có sửa được không?

- Không sửa được nữa đâu, híc...

Tiểu Hoa quệt nước mắt, kể lại cho Tiểu Quý nghe chuyện của mình. Ra là Tiểu Hoa được mẹ mua cho một chiếc lồng đèn để chơi Trung Thu. Như mọi khi, Tiểu Hoa lại mang ra bãi đá, khoe với tụi Tiểu Sơn, Tiểu Phú... Rồi bị tụi nó giựt lấy chơi, Tiểu Hoa giành lại không được. Tụi nó chuyền nhau qua lại khiến cái lồng đèn méo mó, rách gãy hết cả. Bây giờ Tiểu Hoa sợ mẹ đánh đòn, nên không dám về nhà.

Nghe xong, Tiểu Quý kéo vạt áo của Tiểu Hoa, lau nước mắt chảy tèm lem trên mặt nó, dỗ:

- Nín đi, rồi mẹ em sẽ mua cái khác cho em thôi, đừng sợ, hay là anh dẫn em về nha?

- Không đâu anh Tiểu Quý, mẹ sẽ đánh đòn em đó, đau lắm, sợ lắm, mẹ đánh em suốt thôi.

Tiểu Quý không biết nói gì. Lúc sau cậu nhìn lồng đèn kéo quân trên tay mình, rồi lại nhìn Tiểu Hoa. Không được, không được đâu, Tiểu Quý lắc đầu, Còn Tiểu An thì sao?

Sau một hồi tự đấu tranh, Tiểu Quý cuối cùng cũng hạ quyết tâm, Tiểu An còn có mình, mình sẽ kiếm cái khác cho con bé, rồi cậu đưa lồng đèn cho Tiểu Hoa:

- Tiểu Hoa, em cầm lấy lồng đèn này rồi mau về đi kẻo mẹ lại lo. Em bảo với mẹ là thấy lồng đèn của anh đẹp hơn nên đổi lấy.

Tiểu Hoa lúc này mới chú ý đến thứ Tiểu Quý đang cầm trên tay, cô bé chớp chớp mắt:

- Anh cho em thật hả? Rồi anh có cái khác chơi không?

Tiểu Quý cười:

- Cho em đó, mau cầm rồi về nhà đi, ở đây muỗi đốt chết.

Tiểu Hoa cảm ơn Tiểu Quý rối rít, rồi vui vẻ xách lồng đèn về nhà.

Tiểu Quý còn lại một mình, cậu nhắm chặt hai mắt, Tiểu An, anh xin lỗi, em còn có anh hai, nhưng Tiểu Hoa không có.


Tiểu Quý chán nản vừa đi vừa đá đá mấy cục sỏi trên đường lăn lông lốc. Thấy bóng dáng anh từ xa, Tiểu An mừng rỡ:

- A, anh hai về rồi, anh hai về rồi!

Tiểu Quý giật mình, nhìn Tiểu An rồi liếc xung quanh. Chưa thấy xe đạp của mẹ, may quá.

Tiểu An đu lấy cánh tay của Tiểu Quý, lắc lắc:

- Anh Tiểu Quý, anh Tiểu Quý ới ời...

- Ơi, anh đây, em nói đi.

Tiểu An cười híp mắt khoe:

- Anh hai, hôm nay em đã dọn hết rác trong nhà lẫn ngoài sân đấy. Em cũng nấu cơm, đun nước luôn rồi đấy, thấy em giỏi không?

Tiểu Quý kéo vạt áo, lau mấy vết đen dính trên mũi Tiểu An, cười nói:

- Ừ, Tiểu An giỏi quá, nhưng mặt bẩn hết rồi nè.

- Hi hi, thế Tiểu An giỏi thế, anh hai khi nào mới mua lồng đèn cho Tiểu An vậy?

-...

Tiếu Quý gãi gãi đầu, rồi lại khịt khịt mũi, không biết trả lời thế nào.

Tiểu An thấy anh hai cúi mặt, rồi còn im im thì lại cười tươi, giả vờ như chưa nói gì:

- Hi hi, mình vô trong đi anh hai, ở ngoài này nhiều muỗi lắm á!

Tiểu Quý ngượng ngùng gật đầu, dắt Tiểu An vào trong. Cho đến lúc mẹ về, cô bé tuyệt nhiên không nhắc gì đến lồng đèn cả. Như thế Tiểu Quý lại càng cảm thấy có lỗi với cô bé hơn.

Tối đấy Tiểu Quý lại vắt tay lên trán, mắt mở thao láo mà suy nghĩ. Nhưng cái đầu bé tẹo của cậu có nghĩ đến mấy cũng không ra làm sao kiếm được lồng đèn nữa. Tiểu Quý vỗ nhẹ lên trán, nhớ đến lồng đèn kéo quân lại thấy tiếc tiếc. Giá mà Tiểu An cũng được chơi thử một lần thì cậu không tiếc đến thế.


Tiểu An đang ngủ thì nghe mẹ quát tháo ầm ĩ, xen lẫn là âm thanh vun vút trong gió. Nghe quen quá, cái âm thanh này... Tiểu An bật dậy, đó là tiếng chổi vung lên không trung rồi quật xuống. Nhưng quật xuống đâu? Ôi, anh Tiểu Quý đang bị mẹ đánh.

Tiểu An vội lao ra, vì vội quá mà vấp ngã sõng soài. Bình thường cô bé sẽ bù lu bù loa để Tiểu Quý đến thổi rồi xoa xoa chỗ đau cho mình, tuy nhiên bây giờ Tiểu An không ăn vạ nữa mà bò dậy ngay.

Lúc này mẹ lại vung chổi xể lên cao, quát:

- Tiểu Quý, mẹ dặn thế nào?

Vút...

- Con có biết sai chưa?

Vút...

- Mẹ đánh cho con chừa, xem lần sau còn dám ra đó chơi nữa không?

Ngay khi cán chổi lao xuống thì Tiểu An đã ập đến, ôm lấy Tiểu Quý, lãnh thay Tiểu Quý nhát chổi đầy tức giận của mẹ.

Vừa đau, vừa thương anh, cô bé khóc rống lên:

- A, đau quá, đau quá, hu hu. Mẹ, mẹ đừng đánh anh hai nữa... Đừng đánh nữa, Tiểu An mới là đáng đánh, mẹ đánh Tiểu An đi.. Đừng đánh anh hai... Hu hu...

Tiểu An như thể khóc bù cho cả lần ngã vừa nãy, cứ thế nước mắt nước mũi đua nhau chảy ra, trông rất tội nghiệp.

- Em ngốc, mở mắt ra đi. Mẹ không đánh nữa rồi, em nín đi, khóc nhiều lát nhức đầu đó.

Tiểu An hé mắt, liếc xem mẹ đâu. Đến khi thấy mẹ lúi húi chằng đồ lên xe, cô bé mới buông Tiểu Quý ra, vừa lau mũi vừa thì thầm:

- Anh hai sao bị đánh thế?

Tiểu Quý cũng thì thào:

- Anh chạy qua đồng cỏ lau, bị cứa đầy người, nên mẹ phát hiện.

Tiểu An cúi mặt, sau đó cô bé lí nhí:

- Hay là nói mẹ biết luôn nha anh. Như thế anh không cần kiếm lồng đèn cho em nữa, cũng không bị mẹ đánh nữa.

Tiểu Quý nghe vậy đột nhiên thấy tự ái, cậu trừng mắt:

- Không được! Anh hai đã hứa thì sẽ làm được.

Rồi cậu dịu giọng:

- Hơn nữa, nếu nói mẹ, em sẽ bị đánh đó, đau lắm đó.

Tiểu An nghe đến chữ "bị đánh" thì nhụt chí liền, cô bé rụt cổ, lè lưỡi, đưa tay xoa xoa mông.

...

Hôm nay mẹ dẫn cả hai anh em cùng đi mua ve chai. May sao thời tiết mát mẻ, nắng không quá gắt.

Đến trưa, mấy người cùng vựa tụ lại dưới gốc cây bàng, nghỉ ngơi và ăn cơm. Mẹ Tiểu Quý từ tinh mơ đã dậy thổi xôi gấc, bọc lá chuối cẩn thận. Bây giờ chia cho mỗi anh em một bọc.

Một bác lớn tuổi hơn mẹ Tiểu Quý, mở đầu câu chuyện:

- Ban nãy có mua mấy kí giấy báo ở nhà văn hoá phường ấy. Nghe người ta bảo là có mấy cuộc thi gì đó cho thiếu nhi vui chơi, thưởng bánh, thường lồng đèn gì đó hay lắm.

Mẹ Tiểu Quý cắn miếng xôi, vừa nhai vừa đáp:

- Ối dào, tưởng thưởng tiền hay gì, mấy thứ đó có đổi được gạo, được thịt đâu mà ham!

Một cô trẻ hơn mẹ Tiểu Quý cũng tham gia câu chuyện:

- Chị này, cứ mở miệng là tiền. Tiền chứ có phải lá mít đâu mà sẵn thế. Nếu có tiền thật, thì người ta cũng gài người nhà vào, chứ đến lượt dân đen ấy.

- Ôi, mấy chị cứ thích bàn chuyện thiên hạ. Dễ mà thi được đấy, cũng phải có năng khiếu mới thi được. Chứ tưởng dễ lắm đấy mà chê.

Tiểu Quý nãy giờ dỏng tai nghe, cảm thấy cơ hội đến rồi. Không cần biết là thi gì, cứ thử đến xem rồi tính tiếp. Cậu bé vui vẻ ngoạm một miếng to, nhồm nhoàm nhai.

...

Mấy bữa nay mẹ Tiểu Quý toàn đi gần, thành ra đều dẫn cả hai anh em đi cùng. Cứ một ngày trôi qua là Tiểu Quý lại thêm thấp thỏm. Đã thế Tiểu An lại suốt ngày nhìn cậu với đôi mắt long lanh, càng khiến Tiểu Quý rối bời.

Sáng hôm Trung Thu, khi cậu cảm thấy lời hứa của mình đi tong rồi thì mẹ bảo:

- Đêm qua mưa to, đến tận gần sáng, đường lầy lội lắm, thôi hai anh em ở nhà, mẹ đi một mình.

Tiểu Quý mặt mày rạng rỡ hẳn. Mẹ thấy thế, liền dặn:

- Loanh quanh ở nhà thôi, còn dẫn em ra đồng lau chơi nữa, là ốm đòn nghe không?

Tiểu Quý ngoan ngoãn đáp:

- Dạ, con nhớ rồi ạ! Mẹ mang thêm áo mưa đi, lỡ có mưa nữa thì không bị ướt.

- Ừ, thôi vào trong đi, mới mưa xong còn hơi đất, độc đấy, khéo lại cảm bây giờ.

Tiểu Quý đợi mẹ đi một lúc lâu, mới quay qua dặn Tiểu An:

- Tiểu An, anh hai đi đây chút, sẽ về nhanh thôi, em ở nhà ngoan nhé!

- Dạ, hi hi.

Tiểu Quý vừa đi khỏi thì bọn Tiểu Sơn, Tiểu Phú chạy qua kiếm Tiểu An:

- An ơi, ra đây tụi anh cho cái này này.

Tiểu An cầm củ khoai, lon ton chạy ra:

- Cái gì vậy anh?
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
IV

Nhà văn hoá phường treo đèn ông sao dọc từ cổng chính toả ra năm phía trông rất đẹp mắt.

Tiểu Quý nhìn quanh quất, chưa biết phải làm sao để được thi thì thấy một chị áo xanh đi từ đâu tới.

- Chị ơi, cho em hỏi cái này với.

Chị áo xanh là bí thư Đoàn phường, nghe Tiểu Quý gọi, chị lại phía cậu bé, mỉm cười:

- Em muốn hỏi gì vậy nhóc?

Tiểu Quý ngập ngừng:

- À, là thi, em muốn thi đó chị...

- Thi? Em muốn thi cái gì mới được?

- Dạ, em nghe nói phường có tổ chức các cuộc thi đó chị, em... em...

Chị áo xanh à một tiếng, cười nói:

- Em muốn tham gia các cuộc thi của phường dành cho thiếu nhi đúng không?

- Dạ, đúng rồi ạ! - Tiểu Quý gật đầu lia lịa.

Chị áo xanh lại nói:

- Có nhiều cuộc thi lắm, có thi đọc thơ, thi hát...

Tiểu Quý nhanh nhảu:

- Chị ơi em muốn thi hát, em hát hay lắm ạ!

Chị bí thư xoa đầu Tiểu Quý:

- Thật à? Nhưng tiếc là ngày hôm qua đã kết thúc hết cả rồi. Tối nay sẽ trao giải ở chỗ sân khấu đằng kia kìa.

Tiểu Quý nhìn theo tay chị bí thư, đó là một cái bục dài và cao, có treo màn vải đỏ gắn rất nhiều chữ. Tiểu Quý thấy lòng buồn rười rượi.

- Không còn cuộc thi nào hả chị?

- À, còn một cái, đó là thi chạy...

Tiểu Quý mừng quá nhảy cẫng lên:

- Chị ơi, em muốn tham gia, cho em thi cái này với ạ!

Chị bí thư dẫn Tiểu Quý đi đăng kí thi. Xong xuôi cậu được phát một cái áo thun trắng khá rộng, có in số sau lưng và một cái nón lưỡi trai cũng màu trắng.

- Bây giờ em đi theo anh kia đến địa điểm tập trung nhé!

- Dạ!

Anh thanh niên dẫn Tiểu Quý đến chỗ tập trung. Ở đây có khoảng mấy chục người thi, còn lại là người nhà và người dân đến xem và cổ vũ. Tiểu Quý quan sát mọi người khởi động, rồi cũng bắt chước làm theo, khua khoắng tay chân loạn xạ lên cả.

Một ông chú trong ban tổ chức tay cầm cuốn sổ đi đi lại lại xem xét rồi ghi ghi chép chép.

Khi đến chỗ Tiểu Quý đứng, ông chú nhìn xuống chân cậu rồi ngạc nhiên hỏi:

- Cậu bé, cháu không đi giày à?

Tiểu Quý cũng cúi xuống nhìn đôi chân đen nhẻm nổi bật sau đôi dép tổ ong vàng khè đã rách và mòn vẹt.

- Ây da, cháu không mang giày làm sao chạy được?

Tiểu Quý bỏ dép ra luồn vào tay, để chân trần trên đất, rồi trả lời đầy quyết tâm:

- Cháu chạy được!

Ông chú trong BTC ái ngại nhìn Tiểu Quý, chậc lưỡi bỏ đi.

- Chú ơi, khoan đã ạ, cho cháu hỏi...

Ông chú quay lại:

- Chuyện gì?

- Phần thưởng cuộc thi là gì thế ạ?

Ông chú gãi gãi má, suy nghĩ, sau đó nói:

- Nếu không có gì thay đổi, thì về nhất là cúp vàng, nhì cúp bạc, ba cúp đồng, khuyến khích thì mỗi người được một phần quà trung thu.

Tiểu Quý lại hỏi:

- Quà trung thu là gì ạ?

- Bánh với lồng đèn.

Tiểu Quý chỉ cần nghe thấy hai chữ “lồng đèn” là mắt lại sáng lên.

- Dạ cháu cảm ơn chú.

Ông chú BTC nhìn Tiểu Quý một lúc, định nói gì xong lại thôi.

Như vậy, chỉ cần chạy sau ba người là được, Tiểu Quý nghĩ thế liền thấy phấn khích, bất giác cười toe một mình.

Đúng chín giờ, từng tốp vào vạch xuất phát. Có tất cả bảy tốp. Tiểu Quý nằm trong tốp cuối.

Tiếng còi lệnh vừa dứt, Tiểu Quý mắm môi mắm lợi chạy. Trong đầu chỉ duy nhất ý nghĩ phải về nhất để còn thi tiếp vòng cuối. Nhưng đường nhựa nóng ran, còn Tiểu Quý thì chạy chân trần, vì thế mà cậu đột ngột bị giảm tốc độ. Từng người một lần lượt vượt qua cậu.

Không được, Tiểu An phải làm sao? Tiểu Quý nắm chặt tay, cậu phải chạy thôi, chạy vì Tiểu An, vì lời hứa của cậu...

Người dân thấy Tiểu Quý tăng tốc thì reo hò cổ vũ. Cậu chạy nhanh đến chóng mặt, quên cả cảm giác đau nhói ở chân. Những người đang dẫn trước thấy Tiểu Quý sắp vượt mình thì cũng cắn răng tăng tốc.

Cuối cùng, Tiểu Quý cũng cán đích đầu tiên. Vài người lao tới ôm lấy cậu tung lên mừng chiến thắng. Tiểu Quý vừa thấy vui, vừa thấy tự hào, cười híp cả mắt.

Đến vòng cuối, cậu tự nhắc bản thân nhất định phải về thứ tư.

- Hạng tư thẳng tiến! - Tiểu Quý hô lớn để động viên bản thân. Những người còn lại đều quay qua nhìn cậu một cách khó hiểu.

Lúc này đã là buổi trưa, nắng nóng khiến mồ hôi cậu túa ra ướt đẫm cả áo trắng bên ngoài. Mặt cũng nhễ nhại mồ hôi. Nhưng điều khiến Tiểu Quý lo lắng chính là chân cậu đã chảy máu. Bây giờ rát và xót vô cùng. Chỉ bước đi thôi mà cậu đã ứa nước mắt rồi.

Vòng cuối chỉ phải chạy một trăm mét. Mọi người nhanh chóng đứng vào vạch xuất phát.

Tiếng còi vang lên. Mọi người lao về phía trước vun vút. Riêng Tiểu Quý tập tễnh chạy. Đám đông không ngừng hò hét. Tiểu Quý nghiến chặt răng, mỗi bước chân nện xuống là cả một nỗ lực. Cậu hét lớn rồi co chân chạy. Trong đầu chỉ vang lên ba chữ: Đau, đau và đau!

Tiểu Quý lấy đau làm động lực mà lao đi như tên bắn, nhanh chóng bỏ qua người thứ bảy, thứ sáu, thứ năm... Đến khi đụng dải ruy băng đỏ cậu mới ngã phịch xuống đất mà thở.

Mọi người cười nói rôm rả. Một chú trong BTC lại đỡ cậu dậy, cười lớn:

- Chúc mừng cháu, cháu được hạng nhất rồi.

Tiểu Quý ngơ ngác, hạng nhất?

Đến khi BTC trao cúp, Tiểu Quý vẫn không tin được sự thật này. Cậu vẫn hỏi lại:

- Cháu được hạng nhất thật ạ?

Mấy người xung quanh cười ồ, một người nói:

- Đúng rồi cậu nhóc, cậu được hạng nhất đấy, chạy nhanh thế cơ mà!

Tiểu Quý oà khóc.

- Ây da, tội quá, giờ mới tin mình được hạng nhất hả?

- Nín đi cháu, đúng là cháu được hạng nhất mà!

Ai cũng tưởng Tiểu Quý vui quá nên khóc. Nhưng thực ra đâu phải vậy, Tiểu Quý lắc đầu nguẩy nguậy:

- Cháu không muốn hạng nhất, cháu không muốn. Oà...

- Ô, thế cháu muốn hạng mấy?

Tiểu Quý vẫn khóc nức nở:

- Cháu... muốn... hạng tư, cháu muốn được giải khuyến khích... oà...

Mấy người trong BTC nhìn nhau, sau đó một người lên tiếng:

- Ai mà không muốn hạng nhất? Tại sao cháu lại muốn hạng tư?

- Cháu không thích cúp vàng, cháu muốn lồng đèn cơ. Cháu chỉ cần lồng đèn thôi.

Một chú trong BTC cười, xoa đầu Tiểu Quý:

- Ôi, tưởng gì, cháu thích lồng đèn nào thì cứ lấy. Ai tham gia cũng được lấy lồng đèn cả.

Tiểu Quý nghe vậy lập tức nín khóc.

- Thật hả chú?

- Ừ, cháu nhìn ra kia xem.

Tiểu Quý nhìn theo tay của ông chú. Ở trước cửa văn phòng Đoàn, một chị rất xinh đang tươi cười phát lồng đèn cho mấy đứa nhóc ban nãy cùng thi với cậu.

- Cháu lại đằng đó xếp hàng lấy lồng đèn đi! - Ông chú vỗ nhẹ lên vai Tiểu Quý, giục.

Tiểu Quý liền vén áo lau nước mắt, tâm trạng vui vẻ hẳn lên:

- Dạ, cháu cảm ơn chú ạ!
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
V

Tiểu Quý tập tễnh ôm cúp và lồng đèn đi về. Đi được một quãng thì trời đổ mưa. Mưa to ơi là to, hột nào hột nấy to như hạt na thi nhau cắm đầu xuống đất. Bỗng Tiểu Quý thấy lo cho Tiểu An, không biết con bé có ở nhà không, hay lại chạy ra tắm mưa cùng lũ trẻ trong xóm. Mẹ mà biết là ốm đòn.

Tiểu Quý mắt ríu lại, hơi nước bốc lên lành lạnh càng khiến cậu buồn ngủ tợn. Cũng may là mưa ngớt dần, rồi tạnh hẳn. Mấy tia sáng lại lấp ló sau đám mây.

Tiểu Quý vui vẻ chạy tung tăng, miệng huýt sáo líu lo, "Tiểu An, anh hai giữ lời hứa, mang lồng đèn về cho em nè!". Nghĩ đến cảnh Tiểu An ríu rít thế nào khi thấy lồng đèn, Tiểu Quý khúc khích cười.

- Á!

Oạch!

Một chiếc ô tô đen bóng loáng từ đâu phóng sát lề đường, băng nhanh qua vũng nước mưa, hất cả vào người Tiểu Quý. Vì nước bắn thẳng vào mặt nên Tiểu Quý loạng choạng rồi ngã lăn ra vỉa hè, ho sặc sụa. Chiếc cúp vàng tuột khỏi tay, lăn lông lốc. Nhưng cái tiếng rắc rắc liên hồi mới khiến cậu hoảng hồn hơn cả.

Tiểu Quý toàn thân bị nước bùn vấy bẩn, tóc tai mặt mũi lem luốc, thẫn thờ nhìn chiếc lồng đèn bươm bướm rúm ró trước mặt, giấy kính cũng theo đó mà rách bung ra, bay lởn vởn.

Sao lại thành thế này? Tiểu Quý rớm nước mắt, ngoái đầu tìm chiếc xe ban nãy.

Ngó nghiêng một lúc, cậu phát hiện ra có một chiếc ô tô đen đang đỗ trước một quán ăn. Từ trong xe, một gia đình ăn mặc sang trọng bước ra. Cô con gái nhỏ của họ mặc váy, đội vương miện như công chúa, tay cầm lồng đèn thỏ trắng vung vẩy.

Tiểu Quý mím môi, trong mắt chỉ còn sự tức giận. Nhất định phải bắt họ đền lồng đèn cho cậu.


Tiểu Quý chần chừ trước cửa hàng một lúc rồi mới thu hết can đảm xông vào. Thế nhưng ở đâu lòi ra một anh bảo vệ. Anh ta túm lấy Tiểu Quý, lẳng ra đất, quát:

- Đi chỗ khác mà xin xỏ, biết đây là đâu không mà mày dám bén mảng tớ hả?

Tiểu Quý tức giận, cãi lại:

- Em không phải ăn xin! Mấy người kia làm hư lồng đèn của em, em phải bắt họ đền cho em. - Nói rồi cậu lại xông vào trong.

Một lần nữa, bảo vệ tóm lấy Tiểu Quý, xô cậu bé ngã lăn ra đất, luôn miệng chửi:

- Thằng nhãi này, lúc anh đây còn mát tính thì cút ngay, không anh đây nện cho mày nhừ xương, nhé!

Tiểu Quý lồm cồm bò dậy, bàn chân đau, đầu gối đau, chỗ nào cũng đau, đã thế lại còn lạnh run. Tiểu Quý ấm ức nhìn gã bảo vệ, rồi lại nhìn qua lớp cửa kính trong suốt. Gia đình kia đã chọn được chỗ ngồi và đang gọi món.

- Còn không mau cút? - Gã bảo vệ quát lên.

Tiểu Quý trừng mắt lại, cậu biết cậu không đánh lại gã thanh niên này. Nếu không đi mau, sẽ chỉ thiệt thân.

- Oắt con, mày trừng mắt với ai? Tao móc mắt mày ra bây giờ!

Tiểu Quý đã bước được vài bước, bỗng dừng lại. Hai tay nắm chặt, không thể thế được. Phải đòi bằng được lồng đèn.

Tiểu Quý quay ngoắt lại, nhanh chóng lách qua bảo vệ, chạy xộc vào trong.

Ầm!

Tiểu Quý tông thẳng vào cửa, ngã bật lại phía sau, mông nện thẳng xuống đất đau điếng.

Cửa kính trong suốt khiến cậu tưởng là trống không, cứ thế mà lao đầu vào. Gã bảo vệ xắn tay áo, túm lấy cậu định thụi cho vài phát thì quản lý trong quán thò đầu ra:

- Tiểu Bình, cậu không lo trông xe, ồn ào cái gì thế?

Tiểu Quý nhân lúc bảo vệ bối rối vì bị hỏi, liền lao tới cắn mạnh vào tay hắn ta một cái cho bõ tức rồi cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng.

Anh ta bị cắn đau, theo phản xạ liền ôm lấy tay suýt xoa, đến lúc toan đuổi theo thì Tiểu Quý đá chạy khá xa rồi, thêm nữa hắn cũng vừa mới bị nhắc nhở nên chỉ biết nuốt cục tức mà nhìn theo Tiểu Quý.

Bảo vệ vừa xoa xoa chỗ bị cắn, vừa quay lại xếp xe của khách cho ngay ngắn, chừa lối đi vào quán.

Boong... Boong...

Cái quái gì thế nhỉ? Gã bảo vệ đang hì hụi xếp mấy chiếc SH riêng một hàng thì nghe thấy tiếng boong boong vang lên. Hắn ta ngoái lại nhìn.

Tiểu Quý đã quay lại, trên tay còn cầm theo cục gì đó mà nện liên hồi vào cửa xe ô tô.

- Thôi chết! - Gã bảo vệ vội dựng chân chống xe, rồi lao ra, hét lớn:

- Thằng điên kia, ông giết mày...

Nhưng Tiểu Quý đâu phải dạng vừa, cậu vọt qua bên kia đường rồi chạy biến, vừa chạy vừa mỉm cười nhìn cúp vàng trên tay.


Tiểu Quý đi một lát đã đến cánh đồng lau. Mưa khiến bông lau ướt sũng, rủ xuống buồn bã... Tiểu Quý ngắt lấy một bông, vẩy cho sạch nước rồi cầm theo. Thi thoảng lại khua khoắng cho đỡ buồn.

Về đến nhà, cậu nấp sau cây mít, ngó xem Tiểu An có nhà không. Y như cậu đoán, cô bé lại kê cằm lên cửa sổ, mơ màng nhìn lên trời.

Tiểu Quý lại ve vẩy bông lau. Bây giờ về không biết nói sao với Tiểu An, hôm nay là Trung Thu rồi còn đâu.

Đột nhiên mắt cậu sáng lên, đúng rồi, qua nhà Tiểu Hoa đòi lồng đèn. Tiểu Quý nghĩ là làm, chạy một lèo qua nhà Tiểu Hoa.

Sau đó, cậu lại nghĩ đã cho rồi mà còn đòi lại, như vậy hình như không đúng? Nam nhi chả ai như thế cả! Nhưng rồi cậu nhanh chóng bác bỏ. Kệ, đòi lại thì đã sao, miễn Tiểu An vui là được.

- Tiểu Quý, cháu tìm Tiểu Hoa à? Nó ra bãi đá chơi rồi!

Mẹ Tiểu Hoa thấy Tiểu Quý tần ngần dòm vào trong nhà thì nói vọng ra. Cô còn bận cân lại đống sắt vụn mới thâu ban nãy.

- Dạ, vậy cháu về đây ạ!

Tiểu Quý buồn rầu nhìn lồng đèn kéo quân đặt ngay ngắn trên tủ búp phê ngoài phòng khách. Sau cùng đành lủi thủi đi về. Cậu không muốn đòi lại lồng đèn nữa. Nghĩ xem, nếu Tiểu Hoa không còn lồng đèn, sẽ như thế nào? So với Tiểu An, chắc chắn sẽ thảm hơn.


- A, anh hai về rồi!

Tiểu Quý không cười nổi, cúi gằm mặt, bấm bấm ngón chân cái xuống đất.

Tiểu An nhìn anh hai một lượt, cảm thấy rất lo lắng:

- Anh hai, sao người anh hai ướt vậy? Bộ anh hai mắc mưa hả? Sao anh hai không trú?

Tiểu Quý gãi đầu, ngập ngừng đáp:

- Anh...

Đột nhiên Tiểu An la toáng lên:

- Anh hai, anh hai bị ngã ở đâu vậy? Anh hai, ngón chân anh hai làm sao thế kia?

Tiểu Quý nhìn xuống chân, thôi chết, đôi dép đâu mất rồi? Không lẽ trong lúc chạy bị rớt? Không được, cậu phải đi ngược lại kiếm. Nhưng mẹ lại sắp về. Làm sao đây?

Tiểu Quý lúc này hốt hoảng không kém Tiểu An, cậu vò đầu bứt tai ra sức suy nghĩ.

Còn cô bé thì cúi xuống dòm sát chân Tiểu Quý xem xét, sau khi xác định đúng là máu, cô bé oà khóc:

- Anh hai, sao chân anh hai chảy máu thế? Anh hai đau lắm không? Có phải vì kiếm lồng đèn cho em không?

Nghe Tiểu An khóc, Tiểu Quý mới nhớ đến vụ lồng đèn. Lồng đèn mất, dép cũng mất. Tiểu Quý cắn móng tay, suy nghĩ tiếp, mau suy nghĩ... Cậu tự giục bản thân.

- Anh hai, Tiểu An không thích lồng đèn nữa. Sau này đi qua cũng không thèm nhìn nữa. Tiểu An cũng không cần rước lồng đèn nữa....hu hu...

Tiểu Quý lúc này mới chú ý đến Tiểu An đang nước mắt nước mũi tèm nhem cả ra. Phải rồi, cùng lắm là bị đánh thôi mà. Cậu ôm Tiểu An vào lòng, dỗ dành:

- Tiểu An nín đi, không phải lỗi của em, là anh hai không tốt thôi.

- Hu hu, tại em nên anh hai mới bị mẹ đánh...

- Không phải, là anh hai hư, không liên quan Tiểu An.

Rồi cậu buông Tiểu An, dẫn cô bé ra lu nước rửa mặt.

- Thế hôm nay Tiểu An có dọn hết rác không?

- Dạ có!

Tiểu Quý cười:

- Thế Tiểu An nấu cơm chưa nè?

- Dạ rồi ạ!

- Ngoan quá, mặt sạch rồi nè. Anh hai dẫn em đi tắm nha! Rồi đợi mẹ về thì ăn cơm nè!


Tối đấy sau khi ăn cơm xong. Tiểu Quý nói với mẹ cậu đã làm hư lồng đèn rồi chờ mẹ phạt. Nhưng trái lại, mẹ Tiểu Quý ôm hai đứa con bé bỏng của mình vào lòng, cười nói:

- Mẹ biết chứ, mẹ để xem khi nào thì các con sẽ nói với mẹ. Mẹ cũng biết là con nhận thay cho em. Nhưng như vậy không tốt, thương em có nhiều cách. Bao che cho em không phải cách đúng đắn, vì như vậy em sẽ ỷ lại cũng như sẽ không nhớ lỗi mình gây ra để sau này tránh.

Bà xoa đầu Tiểu An và Tiểu Quý:

- Mẹ không phải lỗi nào các con gây ra cũng sẽ đánh đòn. Mẹ đánh cũng không phải vì ghét bỏ, mà để cho hai đứa không tái phạm nữa. Hiểu không?

Hai anh em đồng thanh đáp:

- Dạ hiểu ạ!

- Nếu đã làm hư lồng đèn, thì sẽ không có lồng đèn chơi nữa. Hiểu chưa?

- Dạ! – Hai anh em đáp mà trong lòng buồn thiu.

- Nhưng hai con đã tự nhận lỗi, như vậy rất là ngoan. Nên vẫn được nhận quà của mẹ.

Bà lôi ra trong bịch hai cái bánh nướng, chia cho mỗi anh em một cái:

- Trung Thu, phải ăn bánh nướng chứ, đúng không nào?

Tiểu Quý với Tiểu An thấy bánh thì mừng rơn, hai anh em lao vào thơm lên má mẹ tới tấp.

- Con cảm ơn mẹ!

Ba mẹ con đang cười nói thì có tiếng bên ngoài vọng vào:

- Cho hỏi, đây phải nhà chị Hiền không ạ? Có hai bé là Tiểu Quý với Tiểu An?

Mẹ Tiểu Quý vội mang đèn ra ngoài, không biết ai mà lại đến tìm chị. Trước giờ, nhà có khi nào có khách tới đâu.

- Dạ, đúng rồi ạ, hai bác đây là...?

- Chúng tôi làm bên phường đây. Một trong hai người lạ mặt lên tiếng.

- À, dạ vâng, thế hai bác tìm tôi có việc gì ạ?

Một người lớn tuổi hơn trả lời:

- Chúng tôi đến để phát quà Trung Thu cho hai cháu, gồm có hai bánh dẻo và hai lồng đèn. Chị gọi các cháu lại đây nhận quà cho các cháu nó vui.

Mẹ Tiểu An mừng rỡ, gọi hai anh em ra nhận quà.

- Nhờ cháu Tiểu Quý đây tham gia phong trào thiếu nhi, điền thông tin mới biết là phường còn có nhà chị. Sao chị ở mà không ra phường đăng kí gì cả, nhà chị thế này là diện xoá đói giảm nghèo rồi. Bữa nào chị lên phường tôi đưa cho cái đơn làm. Để còn được trợ cấp, với miễn giảm học phí. Chị cũng phải cho cháu đi học đi chứ, quá tuổi rồi còn gì.

Mẹ Tiểu Quý chấm nước mắt, thành thật nói:

- Dạ, tôi đâu biết mấy việc bác vừa nói. Ba mẹ con dắt díu vào đây, lạ nước lạ cái...

- Thôi chị đừng tủi thân. Chị xem ngày nào rảnh thì lên phường, càng sớm càng tốt nhé!

- Dạ vâng ạ, cảm ơn hai bác!

- Không có gì đâu chị, chúc chị và hai cháu Trung Thu vui vẻ nhé!

Mẹ Tiểu Quý vẫy hai anh em đang mải mê chơi lồng đèn lại. Tiểu An và Tiểu Quý đều khoanh tay, lễ phép nói:

- Chúng cháu cảm ơn hai bác ạ, chúc hai bác trung thu vui vẻ ạ!

Hai cán bộ phường đi rồi, Tiểu Quý mới thưa với mẹ:

- Mẹ ơi, mẹ cho con dẫn Tiểu An qua xưởng lồng đèn sau cánh đồng lau...

Mẹ Tiểu Quý không cần cậu nói hết câu, đã gật đầu:

- Ừ con dẫn em đi đi. Cách đây mấy bữa mẹ có gặp Tiểu Ất. Cậu ta kể chuyện về một cậu bé tên Tiểu Quý, mẹ biết ngay là con.

Tiểu Quý há hốc miệng:

- Mẹ thật là kì diệu, chuyện gì mẹ cũng biết...

Mẹ cười:

- Dĩ nhiên rồi. Thế nên là từ giờ trở đi, hai anh em không được phép nói dối mẹ, nhớ chưa?

- Dạ, chúng con nhớ rồi ạ!

Tiểu Quý vui vẻ dẫn Tiểu An đi, được mấy bước, cậu quay lại:

- Mẹ ơi, con mang bánh sang đó biếu bác Hoàng nha mẹ?

- Ừ, con mang đi! Mà thôi, trời tối vậy, thôi để mẹ chở hai đứa cho nhanh.

- Hoan hô, thế là cả nhà cùng đi chơi!

Hai anh em nắm tay nhau nhảy tưng tưng trong sân. Chị nhìn hai con vui như hội thì lòng cũng vui theo, đi lại chằng cái ghế gỗ lên sau xe cho hai anh em cùng ngồi, sau đó treo thêm cái đèn dầu phía trước.

Xe lăn bánh trên đường nhỏ, ánh trăng vui vẻ theo sau ba mẹ con...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chim Cụt

đang cố gắng dài ra
Gà về hưu
Tham gia
4/12/13
Bài viết
14.361
Gạo
1.000,0
Cái ảnh ở #1 Chim không xem được nhé. Chắc bạn dùng link ảnh không để chế độ công khai rồi.

1. Ban đầu mình lấy tên là Lantern, nhưng nghĩ kĩ lại chọn Lồng đèn, vậy cho gần gũi.
2. Truyện mình viết về mấy đứa trẻ xóm người Hoa, sống ở Việt Nam, nên mới có cách đặt tên như thế.
3. Mình đã cố gắng rút gọn lại, nhưng vẫn hơn 10.000 từ, nên đăng ở đây.
Chim thích bạn dùng tên truyện tiếng Việt, cũng thích việc bạn giải thích vì sao dùng tên nhân vật như vậy. Ý thứ ba, vậy đây là bản rút gọn á?

Đọc chương 1 lúc cấp quyền thấy hay hay nên Chim định theo đọc cho xong. ;)
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Cái ảnh ở #1 Chim không xem được nhé. Chắc bạn dùng link ảnh không để chế độ công khai rồi.


Chim thích bạn dùng tên truyện tiếng Việt, cũng thích việc bạn giải thích vì sao dùng tên nhân vật như vậy. Ý thứ ba, vậy đây là bản rút gọn á?

Đọc chương 1 lúc cấp quyền thấy hay hay nên Chim định theo đọc cho xong. ;)

Hi! Cảm ơn bạn Chim Cụt.
01. Đúng là mình lấy url từ mail, lát mình mở laptop sẽ post lên facebook lấy link. Hình mấy bé cầm lồng đèn xinh xinh, thấy giống bé An quá nên lấy minh hoạ.
02. Đúng rùi á. Lẽ ra là ba phần, nhưng do nội dung đứng độc lập được nên mình tách ra. Hai phần còn lại chưa triển khai hi hi. Do phần một có chứa nhiều ý mà chỉ khi đọc xong cả ba phần thì mới hiểu ra, nên khi đăng riêng, mình đã lược bớt. Sau này khi xong hai phần kia, mình sẽ thêm vào.
03. Cảm ơn bạn Chim Cụt, mình rất vui khi có người chịu đọc hết nội dung truyện mình viết.
Mình muốn nói thêm ý nhỏ nữa. Lí do mình viết truyện này là vì bây giờ, tụi nhỏ chơi lồng đèn điện không à, một cái lồng đèn có khi xài cả mấy mùa Trung Thu. Cá nhân mình, mình vẫn thích lồng đèn bằng giấy kính, vẽ màu lên. Cho đến giờ mình vẫn nhớ được mùi thơm thơm của nó. Dù nó dễ cháy và không bền, nhưng nó đã trở thành ký ức của mình.
 
Bên trên