Mầm xấu - Cập nhật - sparkling

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
À... trước tiên là chào bạn ling, cho phép bỏ qua chữ Spark vì trí nhớ ngắn hạn của mình sẽ đánh sai bất cứ lúc nào. Nhờ bạn Ktmb đã cực công giới thiệu cho mà mình mới mò qua đây được. Và sẵn tiện làm cái công việc vác tù và hàng tổng luôn. Mà vì được giới thiệu nên mình hơi khắt khe tí nhé. He he, bạn mình đừng giận. Màu tím là trích ra, màu xanh là mình mạo mụi chỉnh sửa để bạn tham khảo nhé. Mới đọc một chương lời chào thôi.

Cát Anh và Ngọc Quí đang đứng trước một bước ngoặt trọng đại như thế.
Chính tả nè.

Ngọc Quí mỉm cười đồng tình với chị mình trong khi Cát Anh vừa vơ lấy hai cái túi trong khi vẫn tiếp tục nói kháy:
Cái này hơi lặp từ, bạn có thể chữa từ phía sau lại thành hay từ khác.

Nhiều đứa học sinh, nhất là là bọn lớp dưới, cứ nhìn họ chằm chằm.
Hơi nhiều dấu phẩy và dư chữ là. Không phải là không hay, với lại rất phù hợp với ngôi kể của bạn, nhưng có vẻ bị xé câu. Mình tạm đưa ra phương án tham khảo.
Nhiều đứa học sinh cứ nhìn họ chằm chằm, nhất là bọn lớp dưới.


- Chỉ có hai em à? Thông thường, vào ngày đầu tiên nhập học, phụ huynh thường đi theo cùng con em của họ.
- Nếu họ có thể đi theo thì ngay từ đầu bọn em đã không cần đến đây học. Nếu như thầy chưa đọc kỹ hồ sơ, ba em đang trong tình trạng cần điều trị dài hạn. Còn mẹ em thì đang được chăm sóc tâm lí đặc biệt ở một cái viện nào đó.
- …Vậy tôi đoán là hai em sẽ ít khi về thăm nhà mỗi cuối tuần. Dù sao thì trường luôn sẵn sàng phục vụ chuyện ăn ở cuối tuần cho các em. Chỉ cần nhớ thông báo với ban quản lí kí túc xá…

Cái này mình thắc mắc, đây là người được cắt cử đi đón tiếp học sinh mới đúng không? Anh ta đứng ở đó chỉ để đón hai chị em đó hay để đón bất cứ ai? Anh ta được cử đi nhưng lại không nắm thông tin gì, lại có thái độ tò mò, làm cảm giác cái trường này hơi thiếu chuyên nghiệp khi lại dùng người như vậy. Mà người nói nhiều thường kèm nhiều chuyện, đặc điểm là anh ta hỏi tới đời tư, nhưng lại không đủ nhiều chuyện tới lý lịch hai cô gái. Hơi lạ, nếu ý đồ tác giả là cố ý dựng ra như thế rồi để hạ hồi phân giải thì cứ thế mà phát huy.


Và vẫn như mọi tuần, không khí ở đây lúc nào cũng đầy sự thù địch tao nhã.
Mình đã bật cười và nhém phun luôn ngụm nước trà đang uống. Ha ha ha. Trước giờ mình mới thấy có người tạo tính hài hước trong cách dùng từ thế này: "thù địch tao nhã". Cái này vui, nếu được bạn cứ phát huy. Mà lâu lâu hả làm như thế, đó là cái độc cái lạ của tác giả, nếu không những người khó tính lại bảo văn không nghiêm túc, hay ăn nhiều đâm chán.

Trúc Đào làm ra vẻ nghiêm trọng khi nói điều đó. Nhưng sau khi nhìn thấy cái nháy mắt của Vĩ Diệp, cô ấy ngay lập tức trở lại điệu bộ thông thường của mình. Nở một nụ cười sảng khoái, cô ấy tựa lưng vào ghế và dùng những ngón tay xinh đẹp vuốt ve những lọn tóc xoăn bồng bềnh của mình. Thật là một cô gái đáng yêu và hài hước làm sao.

Ở phía đối diện, Tú Cầu đã bỏ mắt kính của mình. Cô ấy muốn ả nhìn thấy cho rõ cái ánh mắt sắc bén này là dành cho ai. Ồ, cô ấy hiểu lời nói của ả là nhắm vào ai. Nhưng cô ấy chẳng thấy nó hài hước tẹo nào cả.


Điển hình cho cái mà mình gọi là ngôi thứ ba của hồn ma nè. Ha ha ha. Bạn vận dụng tốt dạng ngôi kể này nhỉ. Nó thể hiện cá tính của người viết lẫn nhân vật rất mạnh, nhưng mà lời khuyên cũng giống ở trên đó. Nhiều người rất không thích một giọng văn cá tính quá được thể hiện trên ngôi "của chúa", người ta cảm thấy nó thế tục. Nhưng mà theo mình lại rất phù hợp với truyện này của bạn. Chỉ là nếu tiết chế được sẽ làm nó tinh tế đến mức chẳng ai lăn tăn gì nữa. Mấy chương sau mình sẽ từ từ ngâm cho nó thấm đẫm. He he he.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

sparkling

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
525
Gạo
0,0
À... trước tiên là chào bạn ling, cho phép bỏ qua chữ Spark vì trí nhớ ngắn hạn của mình sẽ đánh sai bất cứ lúc nào. Nhờ bạn Ktmb đã cực công giới thiệu cho mà mình mới mò qua đây được. Và sẵn tiện làm cái công việc vác tù và hàng tổng luôn. Mà vì được giới thiệu nên mình hơi khắt khe tí nhé. He he, bạn mình đừng giận. Màu tím là trích ra, màu xanh là mình mạo mụi chỉnh sửa để bạn tham khảo nhé. Mới đọc một chương lời chào thôi.

Cát Anh và Ngọc Quí đang đứng trước một bước ngoặt trọng đại như thế.
Chính tả nè.

Ngọc Quí mỉm cười đồng tình với chị mình trong khi Cát Anh vừa vơ lấy hai cái túi trong khi vẫn tiếp tục nói kháy:
Cái này hơi lặp từ, bạn có thể chữa từ phía sau lại thành hay từ khác.

Nhiều đứa học sinh, nhất là là bọn lớp dưới, cứ nhìn họ chằm chằm.
Hơi nhiều dấu phẩy và dư chữ là. Không phải là không hay, với lại rất phù hợp với ngôi kể của bạn, nhưng có vẻ bị xé câu. Mình tạm đưa ra phương án tham khảo.
Nhiều đứa học sinh cứ nhìn họ chằm chằm, nhất là bọn lớp dưới.


- Chỉ có hai em à? Thông thường, vào ngày đầu tiên nhập học, phụ huynh thường đi theo cùng con em của họ.
- Nếu họ có thể đi theo thì ngay từ đầu bọn em đã không cần đến đây học. Nếu như thầy chưa đọc kỹ hồ sơ, ba em đang trong tình trạng cần điều trị dài hạn. Còn mẹ em thì đang được chăm sóc tâm lí đặc biệt ở một cái viện nào đó.
- …Vậy tôi đoán là hai em sẽ ít khi về thăm nhà mỗi cuối tuần. Dù sao thì trường luôn sẵn sàng phục vụ chuyện ăn ở cuối tuần cho các em. Chỉ cần nhớ thông báo với ban quản lí kí túc xá…

Cái này mình thắc mắc, đây là người được cắt cử đi đón tiếp học sinh mới đúng không? Anh ta đứng ở đó chỉ để đón hai chị em đó hay để đón bất cứ ai? Anh ta được cử đi nhưng lại không nắm thông tin gì, lại có thái độ tò mò, làm cảm giác cái trường này hơi thiếu chuyên nghiệp khi lại dùng người như vậy. Mà người nói nhiều thường kèm nhiều chuyện, đặc điểm là anh ta hỏi tới đời tư, nhưng lại không đủ nhiều chuyện tới lý lịch hai cô gái. Hơi lạ, nếu ý đồ tác giả là cố ý dựng ra như thế rồi để hạ hồi phân giải thì cứ thế mà phát huy.


Và vẫn như mọi tuần, không khí ở đây lúc nào cũng đầy sự thù địch tao nhã.
Mình đã bật cười và nhém phun luôn ngụm nước trà đang uống. Ha ha ha. Trước giờ mình mới thấy có người tạo tính hài hước trong cách dùng từ thế này: "thù địch tao nhã". Cái này vui, nếu được bạn cứ phát huy. Mà lâu lâu hả làm như thế, đó là cái độc cái lạ của tác giả, nếu không những người khó tính lại bảo văn không nghiêm túc, hay ăn nhiều đâm chán.

Trúc Đào làm ra vẻ nghiêm trọng khi nói điều đó. Nhưng sau khi nhìn thấy cái nháy mắt của Vĩ Diệp, cô ấy ngay lập tức trở lại điệu bộ thông thường của mình. Nở một nụ cười sảng khoái, cô ấy tựa lưng vào ghế và dùng những ngón tay xinh đẹp vuốt ve những lọn tóc xoăn bồng bềnh của mình. Thật là một cô gái đáng yêu và hài hước làm sao.

Ở phía đối diện, Tú Cầu đã bỏ mắt kính của mình. Cô ấy muốn ả nhìn thấy cho rõ cái ánh mắt sắc bén này là dành cho ai. Ồ, cô ấy hiểu lời nói của ả là nhắm vào ai. Nhưng cô ấy chẳng thấy nó hài hước tẹo nào cả.


Điển hình cho cái mà mình gọi là ngôi thứ ba của hồn ma nè. Ha ha ha. Bạn vận dụng tốt dạng ngôi kể này nhỉ. Nó thể hiện cá tính của người viết lẫn nhân vật rất mạnh, nhưng mà lời khuyên cũng giống ở trên đó. Nhiều người rất không thích một giọng văn cá tính quá được thể hiện trên ngôi "của chúa", người ta cảm thấy nó thế tục. Nhưng mà theo mình lại rất phù hợp với truyện này của bạn. Chỉ là nếu tiết chế được sẽ làm nó tinh tế đến mức chẳng ai lăn tăn gì nữa. Mấy chương sau mình sẽ từ từ ngâm cho nó thấm đẫm. He he he.

Trước nhất là cám ơn bạn rất nhiều, mình rất vui khi có người dành thời gian xem kỹ truyện của mình như vậy. Vui mừng không hết lấy đâu mà giận hihi.

Về các vấn đề bạn nói tới:
Từ “bước ngoặt”, mình không nghĩ là nó sai chính tả.
Lỗi lặp từ và lủng củng thì mình thừa nhận hihi.
Về vấn đề ông thầy đó, mình cũng chẳng biết phải nói thế nào hihi. Mình không nghĩ nhiều đến thế khi viết đoạn này. Thật ra, nó giống như là mình cố tình khơi gợi câu hỏi chỉ để nhân vật kia buột miệng trả lời và từ đó dẫn tới chuyện bí mật gia đình của họ mà thôi. Thật sự thì trong câu chuyện này, nhiều lúc người đọc sẽ thấy các nhân vật người lớn này hành xử rất kì lạ. Mà thật ra thì toàn bộ câu chuyện này rất phi lí về cách mà những người lớn ứng phó với các nhân vật học sinh, cách mà họ đối xử với nhau. Và mình cũng nói thật là: có một lí do cho những chuyện phi lí này. Nó liên quan đến cái trục bí ẩn lớn của câu chuyện, vậy nên, tạm thời bạn cứ bỏ lơ về các nhân vật người lớn này đi hihi, họ chẳng hành xử theo đúng lẽ thường đâu.
Ồ, về cách dẫn chuyện theo vô số ngôi kể của mình, thật ra nó là phong cách yêu thích của mình hihi. Và mình nghĩ đó là cách kể phù hợp nhất cho câu chuyện này. Có rất nhiều nhân vật trong câu chuyện này, và mình muốn tất cả đều có đất diễn, nên mình chọn cách dẫn này để người đọc có thể hiểu được suy nghĩ của tất cả các nhân vật. Và đôi khi, mình dẫn chuyện theo lối kể của người ngòai, và đôi khi đặc biệt hơn nữa, sẽ có một ai đó không được mô tả trong truyện nhưng lại đang quan sát và dẫn chuyện. Nói chung là mình thử nghiệm rất nhiều cách kể khác nhau trong câu chuyện này. Sẽ có những chương mà mình nghĩ sẽ làm người đọc thấy phát khùng lên vì cách dẫn hihi.
Hi vọng bạn sẽ tiếp tục theo dõi và góp ý cho mình. Bạn cũng là tác giả viết cùng thể lọai với mình, nên mình nghĩ sẽ học hỏi rất nhiều từ bạn hihi.
 

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Ồ, về cách dẫn chuyện theo vô số ngôi kể của mình, thật ra nó là phong cách yêu thích của mình hihi.
Thành thật thì đó cũng là cách để làm phong phú một tác phẩm, mình cũng hay dùng cách này trong viết truyện cho nên mình cũng hiểu ý bạn. Ha ha ha. Thể loại này thật ra khó nuốt hơn những thể loại khác, để làm người khác thích nó ngay từ đầu là một điều mà tới giờ mình còn phải học hỏi. Cũng hi vọng hai đứa mình giúp nhau viết xong truyện của mình. Mà cái của bạn sắp hết chưa, còn nhiều không.
 

sparkling

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
525
Gạo
0,0
Thành thật thì đó cũng là cách để làm phong phú một tác phẩm, mình cũng hay dùng cách này trong viết truyện cho nên mình cũng hiểu ý bạn. Ha ha ha. Thể loại này thật ra khó nuốt hơn những thể loại khác, để làm người khác thích nó ngay từ đầu là một điều mà tới giờ mình còn phải học hỏi. Cũng hi vọng hai đứa mình giúp nhau viết xong truyện của mình. Mà cái của bạn sắp hết chưa, còn nhiều không.
Mình chưa viết xong, và thật sự là sẽ còn rất lâu nữa mới xong hihi. Mình viết chậm lắm bạn ạ. Sợ khiến người đọc đợi lâu mà chán ấy.
 

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Mình chưa viết xong, và thật sự là sẽ còn rất lâu nữa mới xong hihi. Mình viết chậm lắm bạn ạ. Sợ khiến người đọc đợi lâu mà chán ấy.
Rồi cùng cảnh ngộ luôn rồi. Trên này nhiều bạn đồng cảnh ngộ quá nên cũng ấm lòng. Cố lên, sẽ xong thôi.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Nàng cũng năng xuất đâu kém ta? Nhìn số lượng bài post cũng không hề ít. Có điều, nàng chọn thể loại truyện hơi kén người đọc. Ta mới đọc văn án, thấy rằng với đề tài loại này ta chỉ có thể vào nhà nàng đọc chứ chịu không viết được. Đặt một gạch nhà nàng nhé!
 

sparkling

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
525
Gạo
0,0
Này cưng, qua nhà chị là phải theo quy phép nhà chị nhé. Nàng nào ở đây? ^^ Ở đây tôn ti trật tự nam nữ rõ ràng nhé. Ai nhỏ là xưng em nhé.
Nàng cũng năng xuất đâu kém ta? Nhìn số lượng bài post cũng không hề ít. Có điều, nàng chọn thể loại truyện hơi kén người đọc. Ta mới đọc văn án, thấy rằng với đề tài loại này ta chỉ có thể vào nhà nàng đọc chứ chịu không viết được. Đặt một gạch nhà nàng nhé!
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Này cưng, qua nhà chị là phải theo quy phép nhà chị nhé. Nàng nào ở đây? ^^ Ở đây tôn ti trật tự nam nữ rõ ràng nhé. Ai nhỏ là xưng em nhé.
Vừa xem tuổi rồi, ấy nhỏ hơn đây 3 tuổi đó.
Ôi, sao đọc truyện của "em", "chị" thấy có màu sắc manga nhở? "Chị" có kinh nghiệm hai mươi năm có lẻ đọc manga đó! :D:D:D
 

sparkling

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
525
Gạo
0,0
Vừa xem tuổi rồi, ấy nhỏ hơn đây 3 tuổi đó.
Ôi, sao đọc truyện của "em", "chị" thấy có màu sắc manga nhở? "Chị" có kinh nghiệm hai mươi năm có lẻ đọc manga đó! :D:D:D
Thế à, chị làm bé sốc quá. Thôi bé sợ rồi, không nói chuyện với chị nữa đâu.
 

sparkling

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
525
Gạo
0,0
08. Vô định.

Khi Ngọc Quí mở mắt ra, ánh mặt trời rọi vào khiến mắt cô vì bất ngờ mà ngay lập tức nhắm lại. Lần này đã rút kinh nghiệm, cô chỉ từ từ hé mắt và dần dần hé lộ ra trước mắt cô là cả bầu trời xanh ngắt đang trải rộng phía trước. Nắng, mây, gió, cát… cô ấy nằm lim dim hưởng thụ sự ấm áp của một ngày nắng nhẹ, không thèm quan tâm đến thời gian hay địa điểm. Khi cô quay đầu sang nhìn bên trái, cô có thể nhìn thấy Đan Thanh đang nằm ngủ ở ngay bên cạnh. Ngọc Quí ngồi dậy và nhìn xung quanh. Cô ấy thấy trước mặt mình là một hồ nước lớn lặng ngắt, có vẻ như là một cái hồ nhân tạo. Có nhiều người khác hoặc vẫn còn đang nằm ngủ hoặc đang đi tha thẩn dọc mép nước. Một số khác đang xem xét cái xe đã chở họ đến đây vào tối hôm qua. Cô ấy không nhớ rõ lắm những chuyện đã xảy ra vào tối qua, nên tất nhiên là cô ấy chẳng có khái niệm gì về việc ai đã lái xe, và tại sao mà chiếc xe lại dừng tại đây, một chỗ hoàn toàn vô định. Mặc dù vậy, cô ấy cũng không bận tâm lắm về những chuyện đó. Ngọc Quí ngồi thư thái ngắm nhìn mặt hồ và đoán xem nguồn gốc của nó.

- Chắc đây là một cái mỏ đá cũ.

Quế Chi nhìn vách đá dựng đứng phía bên kia hồ rồi ngước mắt xuống làn nước xanh ngắt bên dưới, tự hỏi nó có thể sâu được bao nhiêu. Cô ấy nhìn xung quanh. Chiếc xe tải đỗ lại ở cuối con đường mòn, con đường đó lại dẫn lên một con đường trải nhựa vắng vẻ. Nếu biết hướng đi, họ có thể đi theo con đường đó để quay lại xa lộ. Quế Chi lục tìm trong túi mình và phát hiện di động của cô đã hết pin. Cô ấy quay sang hỏi những người khác nhưng tình hình cũng tương tự, một số thậm chí còn không nhớ ra được là mình đã bỏ điện thoại ở đâu. Trong khi Quế Chi đang lùng sục ở chỗ những người khác, Vĩ Diệp đến chỗ chiếc xe và thấy đám Khánh Phương đang nói về việc chiếc xe đã cạn xăng. Kiến Tường đang ngồi xổm vì cơn buồn nôn nhưng vẫn cố ngước cổ lên phê phán.

- Tuyệt, bồ lái xe đến lúc cạn xăng và cho chúng ta đỗ lại ở một nơi như thế này!

- Xin lỗi, tui là người duy nhất lúc đó còn đủ tỉnh táo để lái cái xe!

- Và bồ vẫn không đủ tỉnh táo để lái vào thành phố thay vì đâm đầu vào cái nơi này?!

- … Không. Tui không nhớ… Tui đã thay tay lái với người khác đúng không? Tui không nhớ mình đã lái xuống đây.

- … Tui còn không nhớ mình đã bước xuống xe lúc nào. Vừa mở mắt ra tui đã thấy mình nằm ngoài này.

- Cũng chẳng có gì lạ, với số bia và cỏ mà bồ đã dùng, bồ còn biết xuống xe đã là khá lắm rồi.

Vĩ Diệp bỏ mặc hai đứa đó và tiến lại xem xét chiếc xe. Chúng nó nói đúng, chiếc xe đã cạn xăng. Vĩ Diệp nhìn cái xe và dấu bánh xe của nó để lại trên nền đất, cậu ta thầm khen ngợi tài nghệ lái xe của Khánh Phương. Cái xe không có lấy một vết xước nào, vết bánh xe cũng rất trơn tru, không có vẻ là cô ta đã gặp khó khăn gì trong việc lái cái xe từ trên đường xuống và đỗ ở đây. Nhưng bản thân cậu cũng không nhớ gì về việc mình đã xuống xe thế nào. Đông Giang ở phía sau Vĩ Diệp, chờ đợi lúc Khánh Phương và Vĩ Diệp không chú ý, cậu ta đến bắt chuyện với Vĩ Diệp. Ban đầu là những chuyện về chiếc xe, nhưng Vĩ Diệp biết cậu ta đang muốn nói về chuyện khác.

- Nếu muốn cám ơn, tui sẽ nhận. Sau đó, cậu có thể đi chỗ khác và đừng ở đây làm phiền tui nữa.

- Anh thừa nhận là mình đã gây ra vụ nổ đó?!

- Phải. Tui đã cho cậu và bạn của cậu một đặc ân đấy. Tui đã dọn dẹp sạch sẽ bãi hành quyết giúp cậu ta.

- Tại sao? Nếu là bởi vì những gì tui đã nói với anh lúc trong bệnh viện…

- Tui không phải kẻ hay động lòng trắc ẩn. Tui không có tí cảm thông gì cho cậu hay bạn bè cậu. Chỉ là sẵn dịp tui đang muốn tống khứ quả bom đó đi thôi.

- Được rồi. Tui có một câu nữa muốn hỏi. Cậu ta đã… làm gì hai người đó?

- … Một. Bạn cậu chỉ ra tay với tên con trai thôi. Cậu ta không có cơ hội với đứa con gái… Tui nghĩ là cậu ta đã đánh hắn ta đến chết. Nhưng đừng sợ, nếu như so sánh sức vóc, tui nghĩ bạn cậu đã tiêm thuốc mê hay gì đó cho hắn trước. Tui nghĩ hắn đã không cảm thấy đau đớn gì trước khi chết đâu.

Vĩ Diệp nhìn vẻ mặt khó chịu của Đông Giang.

- Sẵn tiện cậu có quan tâm muốn biết tui đã làm gì với con bé đó không?

- Tui không muốn nghe. Tui đi đây.

Kiến Tường nghi ngờ nhìn cuộc đối thoại của Đông Giang và Vĩ Diệp. Không nghe thấy không có nghĩa là cậu không đoán được họ đang trao đổi về chuyện gì. Khi Đông Giang khó chịu bỏ đi, cậu ta cũng đứng dậy đi theo. Kiến Tường không biết phải bắt đầu bằng gì nhưng may mắn là Đông Giang đã cất tiếng trước.

- Bồ nói là bồ không làm gì cả!

- Phải. Tui không gây ra vụ nổ đó!

- Đừng chơi chữ nữa! Bồ đã đánh cậu ta chết! Chết!

- Vậy thì sao? Hắn ta đã định giết bồ trước. Bồ định chờ xem lần tới mình còn đủ may mắn để thoát chết không à?!

- Nhưng… phải có cách nào khác.

- Không. Với tui thì chỉ có một cách thế thôi.

Đông Giang chán nản nhìn Kiến Tường bỏ đi cùng Khánh Phương. Cậu ta đi bộ dọc mép hồ và nhìn thấy Gia Linh đang lo lắng kiểm tra điện thoại của mình, tất nhiên là nó cũng đã hết pin. Khi cô ấy nhìn thấy cậu đang đến gần, Gia Linh không biết mình có nên hỏi mượn của cậu ta hay không. Đông Giang tự hiểu ý nên đã rút cái của mình ra và cho cô ấy xem. Đáng buồn là nó cũng hết pin nốt.

- Bồ cần gọi gấp cho ai à?

- Một người bạn. Bồ không cần phải quan tâm.

- Bích Hân đúng không? Tui không thấy cô ấy tối qua. Tui cũng thấy hơi lo...

- Ôi làm ơn đi!

Gia Linh bật cười và ném cho cậu ta ánh mắt khinh nhờn. Cô ấy ngước nhìn vết bầm trên mặt cậu ta và cảm thấy có một chút ấn tượng được gợi lên. Một ấn tượng không tốt. Gia Linh bỗng cảm thấy không thoải mái chút nào khi ở gần cậu ta. Cô lạnh lùng tránh xa khỏi cậu ta để tránh chuốc thêm phiền toái với tên Don Juan này. Gia Linh đến chỗ Vĩnh Lộc đang ngồi nghỉ. Trông chị ta vẫn còn khá mệt mỏi. Gia Linh từ tốn ngồi đợi, khi Vĩnh Lộc đã biểu lộ ra mặt rằng chị ta không cảm thấy phiền cho một cuộc trò chuyện thì Gia Linh mới mở miệng.

- Em vẫn không gọi được cho Bích Hân. Điện thoại của em hết pin.

- Của chị cũng thế.

Thật kì lạ. Gia Linh không giấu được sự lo lắng, cô ấy tiếp tục hỏi.

- Chiều hôm qua chị có gặp nó không? Em không gọi được cho nó kể từ khi ra khỏi đồn cảnh sát. Em nghĩ nó phải về trường sau đó.

- Chị không rõ.

Vĩnh Lộc hờ hững trả lời. Dù sao thì Bích Hân cũng không có liên hệ thân thiết gì với cô. Cô chẳng có lí do gì phải tỏ ra sốt sắng lo cho cô ta. Gia Linh cảm thấy hơi hụt hẫng vì sự lạnh nhạt của chị ta. Cô ấy ngó nhìn về phía Thục Oanh. Cô ấy cảm thấy ác cảm đang trào dâng bên trong mình. Vĩnh Lộc đột nhiên dứng dậy và chủ động tiến đến chỗ Thục Oanh trước sự bất ngờ của Gia Linh. Thục Oanh hơi chột dạ khi thấy đối phương nhưng hẳn nhiên bản chất của cô ta luôn giúp cho bộ mặt của mình trông lúc nào cũng thân ái tự tin. Cô ta cười nhạt rào đón Vĩnh Lộc bằng mấy câu nói chào hỏi vu vơ nhưng Vĩnh Lộc nhanh chóng gạt phắt chúng đi.

- Tui biết bồ và Tuấn Anh đang có một giao kèo gì đó. Anh ta nắm thóp bồ. Tui không muốn biết chuyện bí mật của bồ, tui chỉ muốn biết anh ta muốn bồ làm chuyện gì cho anh ta.

- Chị đang nói chuyện gì vậy? Bích Hân chỉ đơm đặt với chị mấy câu chuyện láo toét để mong chị gây khó dễ với tôi thôi.

Bích Hân từng nói về chuyện Tuấn Anh đang gian lận các bài kiểm tra với sự giúp đỡ từ Thục Oanh. Cô ta đã nhầm lẫn, người giúp anh ta gian lận là Tú Cầu. Nhưng cô ta vẫn có điểm đúng. Tuấn Anh và Thục Oanh đúng là đã có một giao kèo, một giao kèo khác.

- Nhìn thứ này và nói với tui rằng bồ không biết gì cả.

Vĩnh Lộc đưa cho Thục Oanh xem tấm ảnh cô đã nhận được vào chiều qua. Trong tấm ảnh là Thục Oanh và Tuấn Anh đang đứng đối diện với nhau.

- Chỉ có thế này thôi?!

- Vấn đề khiến cho bức ảnh này nghiêm trọng không phải là nội dung, mà là kẻ đã gửi nó đến cho tôi.

Vĩnh Lộc cho cô ta xem mặt sau tấm ảnh. Một lời nhắn theo phong cách quen thuộc.

QUÁ NHIỀU BÍ MẬT SẼ GIẾT CHẾT MỘT MỐI QUAN HỆ.

Thục Oanh lờ mờ nhận ra tác giả của bút tích này.

- Là hắn?! Kẻ nổi loạn khét tiếng đang khiến cô ta lo lắng?

- Phải. Và bồ cũng nên lo lắng. Hắn biết mọi thứ.

- Cô ta vẫn tiếp tục dồn ép tôi về phe cô ta? Tôi đã bảo tôi sẽ...

- Không! Chuyện này không liên quan đến Quế Chi. Bồ không muốn cô ta biết bồ đã lẻn vào phòng Vĩ Diệp để lục lọi đâu đúng không?

- Cái gì?!

- Bích Hân đã nói cho tôi biết cô biết lối để lẻn vào các phòng trong kí túc xá. Quế Chi chỉ cần biết điều đó là sẽ tập trung mọi nghi vấn vào cô.

- Nhưng...! Thật điên rồ! Tôi biết cách vào, không có nghĩa là tôi...

- Tôi có một bức ảnh khác và nó nói lên điều ngược lại! Hắn biết mọi thứ và hắn đang nhắm vào cô!

Thục Oanh đang suy nghĩ. Vĩnh Lộc cầu mong cho sự bất ngờ sẽ làm lí trí cô ta tin vào lời nói dối của mình. Chỉ là suy đoán và hù dọa, Vĩnh Lộc không chắc chắn và tất nhiên là không có chứng cớ việc Thục Oanh là người đột nhập vào phòng của Vĩ Diệp.

- Tôi không cần biết các bí mật của cô. Chỉ nói ra anh ta muốn cô làm gì và tôi sẽ không đem bức ảnh đó đến chỗ Quế Chi. Tôi sẽ không là con cờ của hắn trong việc vạch mặt cô đâu. Tôi chỉ muốn biết...

Xui xẻo cho cô là Tuấn Anh đã nhận ra cuộc đối thoại căng thẳng giữa hai người và anh ta đến chen ngang nó. Thục Oanh nhân cơ hội lủi đi mất trong khi Vĩnh Lộc không kiềm được sự tức giận. Cô ấy nhìn vào mặt anh ta mà không biết có nên thẳng thắn hạch hỏi hay không. Cô ấy đã nhiều lần muốn làm ngơ, nhưng cũng bấy đó lần việc im lặng chỉ khiến cô cảm thấy mối quan hệ của mình đang trở thành một cái vỏ bọc xơ xác. Cô ấy muốn sự chân thành và tin tưởng, nhưng đồng thời cô cũng sợ. Cô sợ bản thân mình sẽ rời bỏ nếu như biết được sự thật. Cô ấy sắp bị xé toạc ra bởi sự mâu thuẫn này. Tuấn Anh mơ hồ nhận ra được các dấu hiệu và nhất thời không biết phải làm sao để xoa dịu cô ấy. Anh ta chỉ biết đi sau lưng cô trong suốt chuyến đi dọc theo bờ hồ của họ.

Quế Chi nhìn bọn họ mà không khỏi châm chích trong đầu, dù sao thì bản thân cô ta cũng đang che dấu việc mình xử lí Bích Hân, cô ta có tư cách gì mà giận dỗi anh ta chứ? Ai cũng có bí mật của họ. Tôn trọng bí mật của nhau là cách mà con người ta sống cùng nhau. Quế Chi cười khẩy câu chuyện tình bi thảm chán òm của bọn họ và tiếp tục phóng tầm mắt ra xa hơn. Làm thế quái nào mà trong hai tá người ở đây, chẳng ai có lấy một cái di động có thể xài được cơ chứ? Quế Chi nhìn thấy một mái nhà ở tít đằng xa và cô quyết định đến đó với hi vọng tìm được một cái điện thoại. Khi Quế Chi đang bắt đầu nói với mọi người về ý định của mình, Liên Hương ngay lập tức muốn tháp tùng theo cô ta. Cùng lúc đó, Dạ Lan cũng nảy ra một ý tưởng khác. Cô ta cởi quần áo ngoài ra và nhảy thẳng xuống hồ. Vài người trên bờ há hốc vì sự mạo hiểm điên rồ của cô ta trong khi vài người khác lại thấy đáng tán thưởng. Tùng Lâm cũng bắt chước theo cô ta và nhảy xuống hồ. Chuyện anh ta cứ theo đuôi cô ta khiến Vĩ Diệp thấy khó chịu, nhưng rồi cậu ta nhớ ra mình chẳng còn vai trò gì để mà phán xét anh ta. Để tránh ở đây nhìn mấy thứ không vừa mắt, cậu ta đồng ý cùng Quế Chi đi bộ đến chỗ căn nhà đó. Trúc Đào mặc dù vẫn thấy bụng mình còn nôn nao nhưng tất nhiên không thể không đòi đi theo. Cuối cùng là Minh Hải, anh ta thấy mình nên đi cùng, không rõ lí do. Trong khi năm người kia bắt đầu lên đường, số còn lại ngồi nghỉ ngơi, đi tản bộ quanh hồ hoặc nhảy thẳng xuống đó mà tận hưởng làn nước mát. Cứ như một chuyến dã ngoại.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên