Chương 1: Giận dữ
Bầu trời An Bình vào buổi sáng thật trong lành và tươi mới, mặt trời nhú chưa cao nên mát và dễ chịu vô cùng. Những chú chim cùng nhau líu lo hót đầy cành, đâu đó ở những khóm hoa hồng thơm ngát lại có bướm và ong ríu rít nô đùa. Mọi thứ cứ thật tự nhiên hòa quyện vào nhau tạo nên khung cảnh nên thơ đến lạ...
- Minh Lam! Cái đồ chết giẫm nhà em!
Tiếng ai đó quát tháo từ ban công tầng chín của khu ký túc xá nam Đại học Hoa Đăng làm hỏng cả bầu không khí buổi sớm thanh tịnh. Nhưng đáp lại anh chỉ là cái nháy mắt từ dưới nhìn lên, cô cười nham hiểm rồi đi mất.
- Bắt máy đi nào, cái con nhỏ trời đất không thể tha thứ này! Ta hận! Nếu hôm nay bạn ta không đi học sớm thì ta đâu phải khổ sở bị ngươi hành như thế này!
Ai đó lại vội vã chạy vào trong vớ lấy chiếc điện thoại ấn gọi cho người có tên Lam Thối, mồm không quên lẩm bẩm mắng.
- A lô! - Giọng Lam chanh chua vang lên đầy chán nản.
- Em quay lại ngay cho anh! Mở cửa phòng cho anh nào! Hừ...
- Mình quen nhau à?
- Cái gì mà quen với không quen?
- Anh gắt với ai đấy?
- Với em chứ ai?
- Ờ hờ, ra vậy! Anh tiếp tục kêu la đi. Em cúp máy đây!
Biết không thể làm căng, anh liền dịu giọng:
- Anh xin em! Anh ngàn vạn lần biết mình sai rồi. Anh sẽ không bao giờ mách lẻo chuyện của em với anh Lâm đâu! Đi mà em gái ngoan! Mở cửa cho anh đi! Hôm nay anh có bài thuyết trình quan trọng. Hu hu.
Tiếng anh khóc rống trong điện thoại làm cho đứa con gái nào đó bỗng dưng thương cảm.
- Chờ đó! Hừm...
Minh Lam thong thả đi từng bậc cầu thang bộ mà không thèm đi thang máy, cô muốn anh phải nếm mùi chờ đợi.
Khóa phòng vừa mở, anh ôm chầm lấy người ấy, làm bộ vô cùng cảm kích. Còn cô gái bị ôm lỡ đánh rơi một nhịp tim. Má hây hây đỏ, cô bực bội quát:
- Anh biến thái à, ôm ấp cái khỉ gì vậy hả? Anh có tin em kêu anh Lâm bẻ cổ anh không?
- Thế em có tin anh nói chuyện em đi bar đêm qua không? Dám nói dối là sang nhà bạn học rồi ngủ luôn ở đấy! Nhưng sự thật thì... đúng là đú đởn!
Phong chẳng hiểu vì sao lại không thể kiềm chế mắng cô lớn tiếng. Từ "đú đởn" đó khiến Minh Lam vô cùng tức giận.
- Anh thì hay ho(!?) Anh không đến bar sao biết em ở đó, anh cũng là loại đú đởn thôi, ra vẻ cái cóc khô gì? Đồ điên! - Máu nóng dồn lên đến đỉnh đầu, Lam cũng chả nể nang gì mắng Phong té tát.
- Em... - Anh bất giác đưa tay lên véo mũi Lam một cái thật mạnh.
- Á! Tên điên này! Bỏ cái tay thối của ngươi ra! Ta hận! Từ nay mà kiếm ta thì đừng có trách!
Mắt đỏ ngầu vì tức, Minh Lam hậm hực ném cái chìa khóa xuống đất làm nó chui tọt vào gầm giường rồi đi mất. Để lại ai đó mặt ngắn tũn cứ mải nhìn theo cô cùng sự áy náy.
Phong biết mỗi lần cô xưng "ta", "ngươi" thì điều đó đồng nghĩa với việc cô đang vô cùng giận dữ, anh thở dài:
- Là anh lo cho em thôi mà, đúng là ngốc không chịu được!
...
Cả ngày hôm nay ngoài lúc thuyết trình ra thì không có một giây phút nào Phong nở nụ cười. Anh đang nghĩ đến đứa con gái ngốc nghếch nào đó liệu có vì giận dỗi lại đi hành dạ dày bằng cách ăn đồ chua không. Lần nào giận ai Lam cũng ăn đồ chua chấm muối ớt mà không chịu ăn lót dạ. Cô cứ nhai xồn xột như kiểu đang nhai chính kẻ làm cô tức vậy. Có lần ăn nhiều quá bị loét dạ dày cấp phải đưa đi bệnh viện, tưởng lần sau cô sẽ sợ mà không làm vậy nữa, ai ngờ đâu lại đóng đấy... Không hiểu sao cô lại có cái sở thích quái dị đó. Lo lắng đứng ngồi không yên, anh liền gọi điện cho anh trai Lam hỏi thăm:
- Anh ơi, Minh Lam có nhà không ạ?
- Không em ạ, nó qua nhà bạn từ hôm qua mà, chắc tối mới về. Có việc gì thế?
- À, em có quyển truyện hay, muốn tặng cho em ấy mà gọi điện không được. - Phong lấp liếm.
- Cái con bé này! Để lát anh gọi nó xem có được không rồi anh bảo nó qua chỗ em nhé.
- Vâng anh. - Phong cười hề hề rồi cúp máy.
Anh lo lắng đi đi lại lại ở hành lang lớp, rồi anh quyết định xin nghỉ hai tiết cuối để đến trường cô.
Đi hết các quán quà vặt gần cổng trường cao đẳng cô học đến các khu chợ có bán hoa quả gần đó cũng không thấy cô. Anh còn chạy xe lòng vòng các nơi cách trường tầm mấy trăm mét, hầu như chỗ nào anh cũng ghé vào. Rồi không hiểu sao khi quay lại cổng trường Cao đẳng Thiên Hòa tìm lần nữa, thấy cô đang toét miệng cười với đám bạn, anh liền vội vàng quành xe đi ngay. Có gì đó như yên tâm, lại có gì đó như giận dữ... anh không biết mình bị sao nữa.
Về đến ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng cũng đã về, họ rủ anh đi ăn trưa mà anh chẳng có lòng dạ nào. Mặc cho đám bạn vui vẻ kéo nhau đi, anh nằm phịch xuống giường nghĩ ngợi.
Anh không hiểu sao cái con bé ngốc đó cứ lởn vởn trong đầu mình mãi. Anh không hiểu. Nếu anh nghĩ ra cô học buổi sáng thì đã lên thẳng lớp rồi, đỡ mất công điên cuồng tìm cô ngoài đường. Để đến khi thấy cô đang cười ngoác miệng ra lại hậm hực, vì anh thì lo lắng bất an tới mức phải xin nghỉ học, còn cô vẫn hớn hở vui đùa được.
Anh thấy bản thân mình thật kỳ lạ...
Chương 2