Chương 10: Nhật ký
Sam cuộn tròn người trong chăn, trong lòng ôm cuốn nhật ký, giờ đây nó như một bảo bối giúp nàng có thể ngủ ngon vậy. Ngày nào cũng thế, sáng mở mắt ra là nàng ngó cuốn sổ một cái, giờ giải lao cũng ngó một cái, sau khi làm hết mọi việc trong ngày thì lại lôi ra nghiền ngẫm, nàng đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Phần đầu cuốn nhật kí, là câu chuyện quá khứ của Khoa, nàng cũng đã được nghe chàng kể lại. Những đau đớn, dằn vặt về lỗi lầm không có chủ ý đã đeo đuổi chàng suốt những tháng ngày sau đó. Nàng cảm nhận được sự cô đơn, sự trốn chạy, tránh giao tiếp với bất kì ai, dù là ma-cà-rồng hay là con người. Nghĩ đến đó thôi, trong lòng nàng không khỏi dấy lên sự thương cảm. Sống bất tử có gì vui, khi người ta cô đơn và dằn vặt. Bỗng nhiên nàng hiểu cảm giác của chàng, khi không muốn đem nàng vào thế giới ấy. Nhưng biết đâu nếu có nàng trong thế giới ấy, cuộc sống của chàng sẽ khác, chẳng phải những đôi ma-cà-rồng và con người đều làm như vậy hay sao? Nàng xem phim, đọc sách, thấy họ đều chọn con đường như vậy, cùng nhau bất tử với tình yêu vĩnh cửu.
Phần sau cuốn nhật kí, là những tháng ngày chàng gặp nàng. Chàng trở về Việt Nam sau năm mươi năm trốn chạy, thành phố đã thay đổi, khung cảnh đã đổi thay, nhưng nỗi đau khi xưa vẫn chẳng thể phai mờ, chàng nghĩ chàng lại phải tiếp tục chạy trốn, nhưng chàng lại gặp nàng. “Nàng không có gì đặc biệt, tại sao người chàng chọn chính là nàng?” Câu hỏi đó ngày trước nàng đã tự hỏi mình như vậy ấy!
“Cô gái nhỏ giải cứu những chú mèo con tội nghiệp! Tôi tình cờ gặp cô ấy, tính ra tay nghĩa hiệp, nhưng cô gái đã nhanh tay hơn tôi một bước rồi!”
Ấy là lần đầu chàng nhìn thấy nàng đấy!
“Tôi nằm ngủ bên hiên căn nhà bỏ hoang, trời mưa lúc nào không hay, nước mưa tạt nhẹ, không ướt nhưng cũng lạnh lạnh, mà tôi thì chả sợ lạnh, bỗng thấy có ai phủ tấm vải bông lên người tôi ủ ấm, trước mặt còn để bát sữa ấm. Tôi có phải mèo hành khất đâu. Ngước mắt lên thì bóng cô gái nhỏ đã đi khuất, chỉ còn tung tăng hai bím tóc, cô gái che ô trắng đi trong mưa.”
Nàng nhớ lại lần đó, thấy con mèo nhếch nhác nằm dưới mưa, không ngờ lại là chàng. Khóe mắt nàng nhúc nhích, mắt sáng lên ánh cười.
“Mưa nhẹ, tôi ngồi trên mái nhà nhìn xuống dưới con đường nhỏ, có cô gái che ô trắng quen mắt đi ngang qua, đằng sau một gã đàn ông lén lút bám theo, tôi không biết gã ta có ý đồ gì xấu với cô gái kia không, nhưng cũng ra tay ngăn chặn gã trước. Chỉ giống như một con mèo hoang lên cơn điên dại xông ra gầm gừ rồi cào cấu cho gã mấy nhát. Gã gầm gừ, như kiểu không thèm chấp với loại mèo, nhưng mà cũng bị phân tâm mà mất dấu cô gái nhỏ.”
Vậy mà nàng không biết đã từng được chàng bảo vệ đấy! Nghĩ vậy nàng lại cười khúc khích.
“Quá tam ba bận, ắt hẳn có duyên, từ hôm đó tôi dõi theo cô gái ấy. Hòa vào trong cả những giấc mơ của nàng, không biết nàng có chú ý đến tôi không? Biết nàng đăng kí thi vào trường đại học X, tôi cũng thi, để rồi ngày khai giảng chính thức được gặp nàng”
“Nàng không biết rằng, những cuộc gặp vô tình của nàng đều là do tôi chủ ý. Đây là lần đầu tiên tôi chính thức theo đuổi một cô gái, không biết có chiếm được tình cảm của nàng không? Tôi nghĩ là có! Nhưng không biết được bao nhiêu phần trăm! Nhưng có lẽ tôi đã đổ nàng trước khi nàng đổ tôi mất rồi!”
“Tôi không biết vì sao tôi lại thay đổi quyết định cuộc đời mình. Tôi chỉ biết là lúc này tôi muốn Yêu, chỉ biết là muốn Yêu thôi”
“….”
“Từ ngày yêu em, anh đã dần thay đổi. Trước thì chỉ nghe nhạc US-UK, đọc truyện cổ điển, giờ thì nghe thêm nhạc trẻ Việt Nam, đọc truyện teen, … Bất cứ thứ gì liên quan đến em, sở thích của em, anh đều thích.”
“Em cũng vậy.” – Sam khẽ thì thầm – “Từ ngày yêu anh, em cũng thay đổi. Thích nghe nhạc Anh Mỹ, nghiên cứu thêm nhiều sách…”
“…”
“Lần đầu tiên trong đời, tôi ghen tị với cuộc sống con người! Bất tử làm gì chứ? Tôi ao ước có một gia đình nhỏ. Tôi và cô ấy, với những đứa con. Tôi sẽ nói với con thế này:
Con Yêu Của Ba!
- Công chúa nhỏ của ba, ba muốn con phải nấu ăn thật ngon (như ba này) và phải biết hát nữa nhé! Ba mong con gái thật xinh đẹp, ngoan ngoãn, được nhìu nhìu người yêu mến, nhỉ, yêu con lắm!
- Hoàng tử bé bỏng của ba! Đầu tiên, ba muốn con học thật giỏi nhé (nhất là ngoại ngữ, phải cỡ... ba trở lên). Hơn hết, con phải yêu thương và luôn chăm sóc mẹ, vì mẹ sẽ là điểm tựa cuộc đời vững chắc nhất cho ba con mình. Khoan nào, con cũng phải đá bóng thật siêu nhé!
Nếu một ngày đẹp trời, ba cho các con xem những dòng này thì sao nhỉ, ha ha.”
Đọc đến đây, Sam lại khóc.
“…”
“Hiệp xuất hiện, tôi sợ cô gái của tôi bị tổn thương, có lẽ tôi đã sai lầm khi lôi cô ấy vào cuộc đời mình!”
“…”
“Tôi phải lựa chọn! Tôi bắt buộc phải lựa chọn! Mặc dù kết quả có thể không như mong muốn! Nhưng tôi vẫn muốn thử!”
“…”
“Từ mai, anh sẽ biến mất, trả lại bình yên cho em, hoặc để lại cho em một khoảng trống. Nhưng anh mong thời gian, bạn bè, gia đình, niềm vui cuộc sống sẽ sớm lấp đầy khoảng trống đó. Cảm ơn em những ngày qua đã giúp anh rất nhiều, đã cho anh nghị lực, tin tưởng một ngày mình sẽ quay lại. Anh mong rằng, ngày anh gặp em, em vẫn sẽ nhớ anh là ai. Dù có cách biệt địa lý, hoàn cảnh, cuộc sống, nhưng anh mãi sẽ nhớ những kỉ niệm về em. Chỉ cần thấy em luôn vui vẻ, hạnh phúc là anh mãn nguyện. Yêu em lắm, một nữa tâm hồn anh!”
Một lần nữa gấp cuốn nhật ký lại, một lần nữa chen lẫn cảm xúc buồn và vui, nước mắt với nụ cười. Một lần nữa lại sống trong ký ức, hư hư thực thực. Nàng cứ thế gặm nhấm chút ký ức còn sót lại, để làm động lực sống qua ngày.
Ban ngày là cô gái mạnh mẽ, vùi đầu vào học tập và công việc. Nàng vừa học, vừa kiếm việc làm thêm để mình trở nên thật bận rộn.
Ban đêm nàng lại trở về với chiếc bóng của mình, ngồi ôm nhật ký, thủ thỉ cho chính mình nghe, lúc khóc lúc cười.
Trước mắt ba mẹ, trước mắt Quân, trước mắt bạn bè và mọi người, Sam luôn tỏ ra mình vui vẻ, hồn nhiên như trước đây, vì nàng biết, nếu chỉ cần mình lộ ra yếu điểm, mọi người sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng và thương cảm. Nàng không cần thương cảm, nàng tin mình đủ nghị lực và mạnh mẽ để chờ đợi chàng trở về, dù chàng không trực tiếp hứa như vậy, nhưng nàng vẫn tin như vậy.
Chắc hẳn bạn bè, người thân sẽ nói nàng ngốc ngếch, tại sao lại ôm quá khứ, không chịu nhìn về tương lai? Biết làm sao được khi con tim nàng trót yêu? Cho dù là chỉ còn một phần trăm hy vọng thì nàng vẫn sẽ không từ bỏ. Tương lai ra sao nàng chưa nghĩ đến, nhưng chỉ cần biết ngày hôm nay trái tìm nàng vẫn còn đập, vẫn còn nhung nhớ, vẫn còn yêu thương thì nàng vẫn còn hy vọng.
Nàng mỉm cười, kéo lại chiếc chăn, vùi đầu vào gối, chìm vào giấc ngủ!
Phần đầu cuốn nhật kí, là câu chuyện quá khứ của Khoa, nàng cũng đã được nghe chàng kể lại. Những đau đớn, dằn vặt về lỗi lầm không có chủ ý đã đeo đuổi chàng suốt những tháng ngày sau đó. Nàng cảm nhận được sự cô đơn, sự trốn chạy, tránh giao tiếp với bất kì ai, dù là ma-cà-rồng hay là con người. Nghĩ đến đó thôi, trong lòng nàng không khỏi dấy lên sự thương cảm. Sống bất tử có gì vui, khi người ta cô đơn và dằn vặt. Bỗng nhiên nàng hiểu cảm giác của chàng, khi không muốn đem nàng vào thế giới ấy. Nhưng biết đâu nếu có nàng trong thế giới ấy, cuộc sống của chàng sẽ khác, chẳng phải những đôi ma-cà-rồng và con người đều làm như vậy hay sao? Nàng xem phim, đọc sách, thấy họ đều chọn con đường như vậy, cùng nhau bất tử với tình yêu vĩnh cửu.
Phần sau cuốn nhật kí, là những tháng ngày chàng gặp nàng. Chàng trở về Việt Nam sau năm mươi năm trốn chạy, thành phố đã thay đổi, khung cảnh đã đổi thay, nhưng nỗi đau khi xưa vẫn chẳng thể phai mờ, chàng nghĩ chàng lại phải tiếp tục chạy trốn, nhưng chàng lại gặp nàng. “Nàng không có gì đặc biệt, tại sao người chàng chọn chính là nàng?” Câu hỏi đó ngày trước nàng đã tự hỏi mình như vậy ấy!
“Cô gái nhỏ giải cứu những chú mèo con tội nghiệp! Tôi tình cờ gặp cô ấy, tính ra tay nghĩa hiệp, nhưng cô gái đã nhanh tay hơn tôi một bước rồi!”
Ấy là lần đầu chàng nhìn thấy nàng đấy!
“Tôi nằm ngủ bên hiên căn nhà bỏ hoang, trời mưa lúc nào không hay, nước mưa tạt nhẹ, không ướt nhưng cũng lạnh lạnh, mà tôi thì chả sợ lạnh, bỗng thấy có ai phủ tấm vải bông lên người tôi ủ ấm, trước mặt còn để bát sữa ấm. Tôi có phải mèo hành khất đâu. Ngước mắt lên thì bóng cô gái nhỏ đã đi khuất, chỉ còn tung tăng hai bím tóc, cô gái che ô trắng đi trong mưa.”
Nàng nhớ lại lần đó, thấy con mèo nhếch nhác nằm dưới mưa, không ngờ lại là chàng. Khóe mắt nàng nhúc nhích, mắt sáng lên ánh cười.
“Mưa nhẹ, tôi ngồi trên mái nhà nhìn xuống dưới con đường nhỏ, có cô gái che ô trắng quen mắt đi ngang qua, đằng sau một gã đàn ông lén lút bám theo, tôi không biết gã ta có ý đồ gì xấu với cô gái kia không, nhưng cũng ra tay ngăn chặn gã trước. Chỉ giống như một con mèo hoang lên cơn điên dại xông ra gầm gừ rồi cào cấu cho gã mấy nhát. Gã gầm gừ, như kiểu không thèm chấp với loại mèo, nhưng mà cũng bị phân tâm mà mất dấu cô gái nhỏ.”
Vậy mà nàng không biết đã từng được chàng bảo vệ đấy! Nghĩ vậy nàng lại cười khúc khích.
“Quá tam ba bận, ắt hẳn có duyên, từ hôm đó tôi dõi theo cô gái ấy. Hòa vào trong cả những giấc mơ của nàng, không biết nàng có chú ý đến tôi không? Biết nàng đăng kí thi vào trường đại học X, tôi cũng thi, để rồi ngày khai giảng chính thức được gặp nàng”
“Nàng không biết rằng, những cuộc gặp vô tình của nàng đều là do tôi chủ ý. Đây là lần đầu tiên tôi chính thức theo đuổi một cô gái, không biết có chiếm được tình cảm của nàng không? Tôi nghĩ là có! Nhưng không biết được bao nhiêu phần trăm! Nhưng có lẽ tôi đã đổ nàng trước khi nàng đổ tôi mất rồi!”
“Tôi không biết vì sao tôi lại thay đổi quyết định cuộc đời mình. Tôi chỉ biết là lúc này tôi muốn Yêu, chỉ biết là muốn Yêu thôi”
“….”
“Từ ngày yêu em, anh đã dần thay đổi. Trước thì chỉ nghe nhạc US-UK, đọc truyện cổ điển, giờ thì nghe thêm nhạc trẻ Việt Nam, đọc truyện teen, … Bất cứ thứ gì liên quan đến em, sở thích của em, anh đều thích.”
“Em cũng vậy.” – Sam khẽ thì thầm – “Từ ngày yêu anh, em cũng thay đổi. Thích nghe nhạc Anh Mỹ, nghiên cứu thêm nhiều sách…”
“…”
“Lần đầu tiên trong đời, tôi ghen tị với cuộc sống con người! Bất tử làm gì chứ? Tôi ao ước có một gia đình nhỏ. Tôi và cô ấy, với những đứa con. Tôi sẽ nói với con thế này:
Con Yêu Của Ba!
- Công chúa nhỏ của ba, ba muốn con phải nấu ăn thật ngon (như ba này) và phải biết hát nữa nhé! Ba mong con gái thật xinh đẹp, ngoan ngoãn, được nhìu nhìu người yêu mến, nhỉ, yêu con lắm!
- Hoàng tử bé bỏng của ba! Đầu tiên, ba muốn con học thật giỏi nhé (nhất là ngoại ngữ, phải cỡ... ba trở lên). Hơn hết, con phải yêu thương và luôn chăm sóc mẹ, vì mẹ sẽ là điểm tựa cuộc đời vững chắc nhất cho ba con mình. Khoan nào, con cũng phải đá bóng thật siêu nhé!
Nếu một ngày đẹp trời, ba cho các con xem những dòng này thì sao nhỉ, ha ha.”
Đọc đến đây, Sam lại khóc.
“…”
“Hiệp xuất hiện, tôi sợ cô gái của tôi bị tổn thương, có lẽ tôi đã sai lầm khi lôi cô ấy vào cuộc đời mình!”
“…”
“Tôi phải lựa chọn! Tôi bắt buộc phải lựa chọn! Mặc dù kết quả có thể không như mong muốn! Nhưng tôi vẫn muốn thử!”
“…”
“Từ mai, anh sẽ biến mất, trả lại bình yên cho em, hoặc để lại cho em một khoảng trống. Nhưng anh mong thời gian, bạn bè, gia đình, niềm vui cuộc sống sẽ sớm lấp đầy khoảng trống đó. Cảm ơn em những ngày qua đã giúp anh rất nhiều, đã cho anh nghị lực, tin tưởng một ngày mình sẽ quay lại. Anh mong rằng, ngày anh gặp em, em vẫn sẽ nhớ anh là ai. Dù có cách biệt địa lý, hoàn cảnh, cuộc sống, nhưng anh mãi sẽ nhớ những kỉ niệm về em. Chỉ cần thấy em luôn vui vẻ, hạnh phúc là anh mãn nguyện. Yêu em lắm, một nữa tâm hồn anh!”
Một lần nữa gấp cuốn nhật ký lại, một lần nữa chen lẫn cảm xúc buồn và vui, nước mắt với nụ cười. Một lần nữa lại sống trong ký ức, hư hư thực thực. Nàng cứ thế gặm nhấm chút ký ức còn sót lại, để làm động lực sống qua ngày.
Ban ngày là cô gái mạnh mẽ, vùi đầu vào học tập và công việc. Nàng vừa học, vừa kiếm việc làm thêm để mình trở nên thật bận rộn.
Ban đêm nàng lại trở về với chiếc bóng của mình, ngồi ôm nhật ký, thủ thỉ cho chính mình nghe, lúc khóc lúc cười.
Trước mắt ba mẹ, trước mắt Quân, trước mắt bạn bè và mọi người, Sam luôn tỏ ra mình vui vẻ, hồn nhiên như trước đây, vì nàng biết, nếu chỉ cần mình lộ ra yếu điểm, mọi người sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng và thương cảm. Nàng không cần thương cảm, nàng tin mình đủ nghị lực và mạnh mẽ để chờ đợi chàng trở về, dù chàng không trực tiếp hứa như vậy, nhưng nàng vẫn tin như vậy.
Chắc hẳn bạn bè, người thân sẽ nói nàng ngốc ngếch, tại sao lại ôm quá khứ, không chịu nhìn về tương lai? Biết làm sao được khi con tim nàng trót yêu? Cho dù là chỉ còn một phần trăm hy vọng thì nàng vẫn sẽ không từ bỏ. Tương lai ra sao nàng chưa nghĩ đến, nhưng chỉ cần biết ngày hôm nay trái tìm nàng vẫn còn đập, vẫn còn nhung nhớ, vẫn còn yêu thương thì nàng vẫn còn hy vọng.
Nàng mỉm cười, kéo lại chiếc chăn, vùi đầu vào gối, chìm vào giấc ngủ!