Chương 7: Đi vào hang hổ
Tai bay vạ gió vô duyên vô cớ rơi xuống đầu Phượng Phi Họa. Bây giờ nàng hối hận khi không chịu bỏ trốn cùng Bạch Mộ Phong. Cái gì nàng ghen tuông trước giết Lam Nhi sau giết Cửu công chúa. Trong mắt bọn họ, nàng là nữ nhân có võ công tiên thuật cao cường mà ty tiện à? Tức thì có tức nhưng Phi Họa rất bình tĩnh, dẫu bị bắt đến phòng thẩm vấn vẫn điềm nhiên.
Trong phòng lúc này khá nóng bức, đám người Hổ tộc đằng đằng sát khí không nói. Đội quân Long tộc cớ gì mặt mày hầm hầm, quắc thước phòng bị. Người thẩm vấn là vị cô nương tầm hai mấy tuổi, dáng dấp thô kệch như đàn ông.
"Động cơ giết Cửu công chúa đã rõ, chỉ cần tìm ra thủ pháp gây án, tới lúc đó cô hết chối."
Phi Họa cảm thấy thần thú sống quá lâu sẽ trở nên đần độn, không còn phân biệt được lẽ phải. Nàng với Minh Thần bao lâu chưa gặp nhau? Nàng lấy tư cách gì để ghen? Trên đời thật lắm kẻ lấy suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác.
"Chưa tìm được tức là ta vô tội?" Phi Họa khoanh tay, hất hàm một cái.
Vị chủ thẩm giọng rền vang như sấm: "Diện tình nghi cũng bị áp giải về tộc điều tra."
Phi Họa chớp mắt, cười khảy: "Muốn bắt ta? Các ngươi đủ thẩm quyền."
Nàng tuy xưa giờ ít ra khỏi Phượng thành, song trong trời đất này đi ngang đi dọc thế nào ai dám quản.
Chủ thẩm sắc mặt không đổi: "Ta không rõ ngươi là quận chúa ở xứ nào. Nhưng đã bước vào địa phận này, đừng mong chống nổi luật pháp Hổ tộc."
Nói thật hay, Phượng Phi Họa nàng khinh. Đám người này ỉ thực lực quân sự mạnh đã bắt đầu hống hách. Nhưng hình như họ quên mất sức mạnh trời ban cho tứ linh. Muốn gây chiến, thực như tự làm tổn hại chính mình.
"Có nhân chứng trông thấy đêm qua Họa cô nương cùng công chúa tranh cãi."
Cửa phòng bị đẩy nhẹ, một tên đàn ông cao to vạm vỡ xách một nam tử trắng như tuyết ném vào. Nam tử uất ức xoa xoa mông, chửi bới vài câu.
"Ngươi..." Khi nhìn rõ mặt hắn, nàng suýt tý mất bình tĩnh.
Đêm qua canh ba, tên Bạch Diện Phàm này không biết nổi hứng thú quái đản gì, nhất quyết kéo nàng sang vách phòng Cửu công chúa rình mò. Hắn nói muốn xem bộ dạng thất tình của nữ nhân hung dữ. Phi Họa không hứng thú xoay lưng, chợt nghe bên trong có tiếng nấc. Thầm nghĩ đối phương hẳn tổn thương ghê gớm lắm bèn nảy sinh từ tâm lén nhón gót nhìn vào trong một cái. Nào ngờ, Cửu công chúa tinh anh phát hiện, trước phi ám khí sau đạp cửa hằng hộc bước ra. Trên đôi mắt đỏ hoe trừng trừng, ngập tràn địch ý. Phi Họa vốn không thua kém nàng ta về khí thế nhưng nghĩ cần phải giữ hòa hảo hai nhà mới cười cười. Đoạn nàng quay qua định kéo Bạch Diện Phàm êm đẹp rời đi. Nào ngờ tên này không có nghĩa khí, đã chuồn từ lâu.
Nhất thời mưa ngoài trời truyền vào chút lạnh. Cửu công chúa một tay vung tới nhắm yết hầu Phi Họa, nàng né được cũng không đáp trả, chỉ liên tục phân bua.
Cửu công chúa trời sinh sức lực phi thường, đánh đâu tan nát đó, cũng may trước đó nàng ta nổi điên đuổi hết người xung quanh đi. Chứ tình cảnh hỗn chiến này chắc chắn kéo đến đám ruồi nhặng hóng chuyện. Về phần Phi Họa né mãi không ổn, bèn lựa thế hiểm chụp eo Cửu công chúa, vòng ra sau lưng khóa lấy thân nàng ta. Cửu công chúa đương nhiên chẳng dễ dàng chịu thua, vội quật ngược Phi Họa về trước. Cả người nàng như trái táo lăn xuống cầu thang. Lăn xuống cũng tốt, nàng thừa dịp lẩn mất. Dãy nhà phía đối diện có phòng Minh Thần, Cửu công chúa tức giận song ngại đuổi theo.
Câu chuyện có như vậy thôi. Thế mà sáng ra, Cửu công chúa chết với năm ngón tay xuyên thẳng qua tim, mọi chứng cứ tự nhiên chuyển hướng nàng. Nàng thực là oan Thị Kính.
"Ta không có bán đứng ngươi. Ta đem chuyện đêm qua kể với thằng cháu, định tìm biện pháp cứu ngươi, nào ngờ bị nghe lén..." Bạch Diện Phàm sắp bù lu bù loa như bà vợ ngoại tình bị ông chồng bắt gặp.
Phi Họa cười ra nước mắt, vỗ vai hắn: "Cám ơn lòng tốt của ngươi. Người ta nói thằng đần thì đừng bao giờ phát biểu, quả thực không sai mà."
Gian phòng đương căng thẳng, đột nhiên có kẻ nhịn không được phụt cười.
Vị chủ thẩm mặt lạnh cuối cùng cũng lộ biểu cảm vui mừng: "Còn chối? Bây giờ cô muốn hay không cũng phải theo ta về tộc."
Phi Họa tình ngay lý gian bất lực thở dài.
Cửa phòng thẩm vấn đóng sau lưng, nàng chán nản không muốn đi tìm Bạch Mộ Phong. Còn Bạch Diện Phàm tội lỗi tày đình cứ liên tục bám theo ai oán, năn nỉ, xin lỗi... Đến nỗi Phi Họa bực quá đập hắn ngất xỉu.
Trời bắt đầu vào giữa trưa, vừa hầm lại oi bức. Đám người Hổ tộc định tối nay sẽ khởi hành, mang xác chủ nhân về an táng. Đứng ngoài hành lan nheo mắt nhìn con bạch hổ nằm im lìm, oai phong gì đều chẳng còn, nàng cảm thán ngày nào đó mình cũng sẽ như vậy. Chợt vạt áo màu bạc rơi vào tầm nhìn, nàng hơi bối rối định xoay đầu hướng khác. Minh Thần đi thăm hỏi xã giao, chia buồn cùng Hổ tộc xong, nhẹ nhàng bay lên chỗ nàng. Tuy tức thời đối diện, song đôi bên thực chẳng có gì chung để nói.
Cứ im lặng một hồi, Minh Thần nhàn nhạt lên tiếng trước: "Có muốn ta đi cùng."
Lời chàng rơi vào tai nàng như thương hại, Phi Họa chăm chọc: "Thượng tiên thân phận cao quý, ta đâu muốn là được. Chưa kể thượng tiên đi đến đâu đều kéo theo mấy cái đuôi dài, ta không hy vọng có ai thầm thương trộm nhớ tiên nhân chết, rồi tội lỗi tự dưng bắt ta gánh."
Minh Thần có chút cười khổ, nhìn nàng rời đi cũng chẳng níu kéo. Mấy vạn năm qua, chưa từng có ai khiến chàng động lòng muốn giữ. Song, cũng chưa từng xuất hiện nữ nhân tỏ tình xong liền ném vào mặt chàng bốn chữ: "Không yêu thì thôi."
Chương 8