Chương 4: Mỵ Châu
Đêm hôm ấy khi đã trở về nhà, Lê Vy gặp ác mộng. Trong cơn ác mộng cô cảm thấy có một đôi mắt đen nhánh luôn nhìn chằm chằm vào cô, đôi tay trắng bệch lạnh lẽo luôn bám chặt cô. Cô không thể thở được, cô rất sợ hãi, quanh người cô rất lạnh, lạnh đến mức cô muốn khóc thét lên. Nhưng sao cô không khóc được, trái tim nơi lồng ngực đau buốt đến chịu không nổi.
Qua đi cơn đau đớn, cô nhìn thấy một cô gái nằm đó, máu từ trong ngực tràn ra, những chiếc lông vũ trắng ngần bị gió thổi mà bay lất phất quanh người cô. Người con gái nằm đó, đôi mắt vô thần đầy sự ngạc nhiên và đau đớn. Cô cảm thấy được nỗi đau của cô gái ấy, cảm thấy được sự không cam tâm, cô nhận ra mình đang đau lòng và cũng thấu hiểu cảm giác của cô ấy. Điều này thật lạ lùng, cô không quen biết cô ấy, làm sao lại có thể thấu hiểu cô ấy đến vậy!
Bật dậy giữa đêm đen dày đặc, nước mắt đột nhiên tuôn rời, nhìn quanh căn phòng của mình mà khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô không dám ngủ tiếp, cô sợ lại nhìn thấy những cảnh tượng kinh khủng kia, lại cảm thấy đau đớn như “đứt gan đứt ruột” kia.
Cô sợ!
Nhìn chiếc đồng hồ để bàn điểm 4 giờ sáng, không còn tâm trí để ngủ, cảm giác toàn thân nhớp nháp, chắc có lẽ cơn ác mộng khiến cô sợ hãi đến toát mồ hôi, không muốn bị cảm giác này bủa vây, cô bật đèn rồi vào nhà vệ sinh tắm lại.
Sáng hôm ấy, lớp học vẫn tiếp diễn bình thường. Tiết văn hôm ấy, cô giáo đã đưa ra đề bài thu hoạch, viết về cảm nghĩ của bản thân sau chuyến viếng thăm di tích Cổ Loa thành. Đối với cô, chuyến đi ấy ngoài những trải nghiệm đặc sắc về lịch sử Âu Lạc qua chuyện của người hướng dẫn ra, còn có những sự việc kỳ bí không biết phải gọi tên ra sao kia nữa! Nhưng cô có thể chia sẻ cho mọi người biết sao, bọn họ sẽ nghĩ cô là một kẻ điên, chắc vì đã lậm truyện Âu Lạc quá nên mới thành ra suy nghĩ lung tung. Nhưng cảm giác đêm đó nó chân thật đến mức cô tưởng rằng mình đã trải qua nó vậy. Thật lạ lùng!
Sau sự kiện đêm hôm ấy, mọi thứ đều tiếp diễn hết sức bình thường. Cô vẫn đi học đều đặn, vẫn cùng hội bạn tám những chuyện linh tinh trên đời. Thấm thoắt cũng đã hết năm học, cô cùng hội bạn thân bàn nhau muốn đi leo núi sau đó cắm trại trên núi Bà Đen ở Tây Ninh. Núi Bà Đen được xem là nóc nhà Đông Nam Bộ với chiều cao 986m. Dự định của bọn cô là cùng rủ thêm ba cậu bạn cùng chơi thân đi leo núi lúc tầm giấc chiều, men theo đường cột điện để leo lên đỉnh, sau đó dựng lều và cắm trại một đêm trên đỉnh núi, vui ca hát hò, ăn tiệc nướng sau đó là ngắm bình minh rồi leo xuống.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị tươm tất, chỉ còn chờ hôm sau là xuất phát. Lê Vy cực kỳ háo hức vì cô cũng khá thích khám phá những nơi mới lạ nhưng không dễ dàng này. Đêm hôm đó với tâm trạng hưng phấn, Lê Vy tiếng vào giấc ngủ cho đến khi nghe một tiếng gọi mà tỉnh giấc.
“Công chúa, trời đã sáng rồi, nên thức dậy thôi!”
Mơ mơ màng màng, Lê Vy cầm chăn mỏng kéo lên xoay người vào hướng bên trong bỏ lại một câu nói mơ hồ: “Mẹ! Để cho con ngủ thêm chút nữa đi!”
“Công chúa, người còn phải tham gia tế lễ thần Kim Quy nữa!”
Một... Hai... Ba, cô trừng mắt thật lớn, cô không nghe nhầm chứ, có người gọi cô là công chúa! Chẳng lẽ nghe lầm?!
Lê Vy trở mình ngồi dậy, ngây ngốc nhìn khắp căn phòng, cảm thấy không thốt nên lời.
Thật kinh hãi!
Đây là đâu?
Giường gỗ trạm khắc tinh tế, rèm treo là lụa sa mềm mỏng, trước mắt là một cô gái trẻ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc thật đặc biệt.
Đợi đã! Cô nhớ, trang phục cô gái này đang mặc từng xuất hiện ở đâu đó! Hình như là tấm ảnh về thời trang cổ đại được tổng hợp lại từ một trang mạng của một người tên là Lilsuika.
Cô chỉ là ngủ một giấc, sao đột nhiên lại nhìn thấy cảnh tượng này!
Đầu cô loạn thành một đoàn, chợt trí nhớ của thân thế này mơ hồ tiến vào.
Thế nhưng cô lại ở trong thân thể của Mỵ Châu, là công chúa Mỵ Châu con gái của Vua An Dương Vương! Oh My God!
Theo như kể lại, năm đó khi An Dương Vương cùng quần thần đi tuần thú các nơi trong nước, xa giá vua đến làng Thao Bồi, gặp Thục Nương Trần Thị Chân, vua rất yêu mến bèn cho đón về kinh đô Cổ Loa phong làm Đệ nhị Nguyên phi. Vua truyền còn cho dân xứ Thao Bồi lập hành cung ven sông cho đệ nhị Nguyên phi ở mỗi khi về thăm quê. Sau này, Nguyên phi đã sinh cho vua một người con gái nổi tiếng trong truyền thuyết và lịch sử, đó là công chúa Mỵ Châu vào ngày rằm tháng Năm (15-5) năm Tân Dậu.
An Dương Vương đặt tên cho con gái là Mỵ Châu, đặt hiệu là Trinh Nhất Nương.
Trinh Nhất Nương cũng chính là Mỵ Châu, là người con gái gắn liền với bi kịch lịch sử về "hôn nhân chính trị", thế nào cô lại trở thành Mỵ Châu?
Thật hoang đường!
-----------------
P/s: Phủi bụi, bỏ bê vài ngày đã có chương mới, tag nàng Mee Miaow theo yêu cầu nè! Có gì góp ý cho mình với.
Đêm hôm ấy khi đã trở về nhà, Lê Vy gặp ác mộng. Trong cơn ác mộng cô cảm thấy có một đôi mắt đen nhánh luôn nhìn chằm chằm vào cô, đôi tay trắng bệch lạnh lẽo luôn bám chặt cô. Cô không thể thở được, cô rất sợ hãi, quanh người cô rất lạnh, lạnh đến mức cô muốn khóc thét lên. Nhưng sao cô không khóc được, trái tim nơi lồng ngực đau buốt đến chịu không nổi.
Qua đi cơn đau đớn, cô nhìn thấy một cô gái nằm đó, máu từ trong ngực tràn ra, những chiếc lông vũ trắng ngần bị gió thổi mà bay lất phất quanh người cô. Người con gái nằm đó, đôi mắt vô thần đầy sự ngạc nhiên và đau đớn. Cô cảm thấy được nỗi đau của cô gái ấy, cảm thấy được sự không cam tâm, cô nhận ra mình đang đau lòng và cũng thấu hiểu cảm giác của cô ấy. Điều này thật lạ lùng, cô không quen biết cô ấy, làm sao lại có thể thấu hiểu cô ấy đến vậy!
Bật dậy giữa đêm đen dày đặc, nước mắt đột nhiên tuôn rời, nhìn quanh căn phòng của mình mà khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô không dám ngủ tiếp, cô sợ lại nhìn thấy những cảnh tượng kinh khủng kia, lại cảm thấy đau đớn như “đứt gan đứt ruột” kia.
Cô sợ!
Nhìn chiếc đồng hồ để bàn điểm 4 giờ sáng, không còn tâm trí để ngủ, cảm giác toàn thân nhớp nháp, chắc có lẽ cơn ác mộng khiến cô sợ hãi đến toát mồ hôi, không muốn bị cảm giác này bủa vây, cô bật đèn rồi vào nhà vệ sinh tắm lại.
Sáng hôm ấy, lớp học vẫn tiếp diễn bình thường. Tiết văn hôm ấy, cô giáo đã đưa ra đề bài thu hoạch, viết về cảm nghĩ của bản thân sau chuyến viếng thăm di tích Cổ Loa thành. Đối với cô, chuyến đi ấy ngoài những trải nghiệm đặc sắc về lịch sử Âu Lạc qua chuyện của người hướng dẫn ra, còn có những sự việc kỳ bí không biết phải gọi tên ra sao kia nữa! Nhưng cô có thể chia sẻ cho mọi người biết sao, bọn họ sẽ nghĩ cô là một kẻ điên, chắc vì đã lậm truyện Âu Lạc quá nên mới thành ra suy nghĩ lung tung. Nhưng cảm giác đêm đó nó chân thật đến mức cô tưởng rằng mình đã trải qua nó vậy. Thật lạ lùng!
Sau sự kiện đêm hôm ấy, mọi thứ đều tiếp diễn hết sức bình thường. Cô vẫn đi học đều đặn, vẫn cùng hội bạn tám những chuyện linh tinh trên đời. Thấm thoắt cũng đã hết năm học, cô cùng hội bạn thân bàn nhau muốn đi leo núi sau đó cắm trại trên núi Bà Đen ở Tây Ninh. Núi Bà Đen được xem là nóc nhà Đông Nam Bộ với chiều cao 986m. Dự định của bọn cô là cùng rủ thêm ba cậu bạn cùng chơi thân đi leo núi lúc tầm giấc chiều, men theo đường cột điện để leo lên đỉnh, sau đó dựng lều và cắm trại một đêm trên đỉnh núi, vui ca hát hò, ăn tiệc nướng sau đó là ngắm bình minh rồi leo xuống.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị tươm tất, chỉ còn chờ hôm sau là xuất phát. Lê Vy cực kỳ háo hức vì cô cũng khá thích khám phá những nơi mới lạ nhưng không dễ dàng này. Đêm hôm đó với tâm trạng hưng phấn, Lê Vy tiếng vào giấc ngủ cho đến khi nghe một tiếng gọi mà tỉnh giấc.
“Công chúa, trời đã sáng rồi, nên thức dậy thôi!”
Mơ mơ màng màng, Lê Vy cầm chăn mỏng kéo lên xoay người vào hướng bên trong bỏ lại một câu nói mơ hồ: “Mẹ! Để cho con ngủ thêm chút nữa đi!”
“Công chúa, người còn phải tham gia tế lễ thần Kim Quy nữa!”
Một... Hai... Ba, cô trừng mắt thật lớn, cô không nghe nhầm chứ, có người gọi cô là công chúa! Chẳng lẽ nghe lầm?!
Lê Vy trở mình ngồi dậy, ngây ngốc nhìn khắp căn phòng, cảm thấy không thốt nên lời.
Thật kinh hãi!
Đây là đâu?
Giường gỗ trạm khắc tinh tế, rèm treo là lụa sa mềm mỏng, trước mắt là một cô gái trẻ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc thật đặc biệt.
Đợi đã! Cô nhớ, trang phục cô gái này đang mặc từng xuất hiện ở đâu đó! Hình như là tấm ảnh về thời trang cổ đại được tổng hợp lại từ một trang mạng của một người tên là Lilsuika.
Cô chỉ là ngủ một giấc, sao đột nhiên lại nhìn thấy cảnh tượng này!
Đầu cô loạn thành một đoàn, chợt trí nhớ của thân thế này mơ hồ tiến vào.
Thế nhưng cô lại ở trong thân thể của Mỵ Châu, là công chúa Mỵ Châu con gái của Vua An Dương Vương! Oh My God!
Theo như kể lại, năm đó khi An Dương Vương cùng quần thần đi tuần thú các nơi trong nước, xa giá vua đến làng Thao Bồi, gặp Thục Nương Trần Thị Chân, vua rất yêu mến bèn cho đón về kinh đô Cổ Loa phong làm Đệ nhị Nguyên phi. Vua truyền còn cho dân xứ Thao Bồi lập hành cung ven sông cho đệ nhị Nguyên phi ở mỗi khi về thăm quê. Sau này, Nguyên phi đã sinh cho vua một người con gái nổi tiếng trong truyền thuyết và lịch sử, đó là công chúa Mỵ Châu vào ngày rằm tháng Năm (15-5) năm Tân Dậu.
An Dương Vương đặt tên cho con gái là Mỵ Châu, đặt hiệu là Trinh Nhất Nương.
Trinh Nhất Nương cũng chính là Mỵ Châu, là người con gái gắn liền với bi kịch lịch sử về "hôn nhân chính trị", thế nào cô lại trở thành Mỵ Châu?
Thật hoang đường!
-----------------
P/s: Phủi bụi, bỏ bê vài ngày đã có chương mới, tag nàng Mee Miaow theo yêu cầu nè! Có gì góp ý cho mình với.
Chỉnh sửa lần cuối: