[Mỵ Châu - Trọng Thủy] - Tuồng xưa tích cũ - Đang cập nhật - Mèo béo ú

Mèo béo ú

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
48
Gạo
0,0
Chương 6: Lần gặp đầu tiên

Cũng đã được mười ngày kể từ khi Lê Vy đến đây, hôm nay nắng đẹp, sau khi đã thỉnh an đức vua, cô trở về phòng thay đổi xiêm y liền cùng Như Ý luôn hầu cận bên mình ra bên ngoài thăm thú.

Lần đầu tiên ngắm nhìn quê hương cổ đại xưa, những lũy tre xanh mơn mởn bao quanh tòa thành. Người dân xưa với những người thanh niên đóng khố, trên thân có người thì để trần có người khoác một chiếc áo thổ cẩm tuy không tinh tế như loại cô khoác trên người, nhưng cũng rất đẹp đẽ. Tay chân những người này có chút bùn đất dính lên, hình như họ mới đi làm ruộng sớm về. Phải nói, Âu Lạc thời bấy giờ thừa hưởng nền văn minh từ thời Hùng Vương thứ mười tám, nền nông nghiệp lúa nước khá phát triển.

Vô tình bước chân hướng về phía biển lớn, nhìn sóng biển nhẹ nhàng dập dìu lên xuống, tiếng hải âu vang vọng, từng làn gió mát thổi qua mang theo chút mằn mặn của biển lớn. Khung cảnh lãng mạn vậy, nếu như xuất hiện người con trai ưu tú ở đây, thì thật nên thơ đi.

Nhắc đến người đàn ông, trong đầu lóe lên một cái tên, Trọng Thủy.

Trong sách không nhắc đến rõ ràng về cuộc liên hôn này, chỉ đại khái vua Triệu Đà đưa sứ sang cầu hôn Mỵ Châu, sau đó hai người kết hôn, Trọng Thủy về ở rể tại đất nước Âu Lạc trong ba năm, sau đó Vua Thục Phán mất nước. Nhưng vấn đề ở đây, Vua Thục Phán có thể không cần gả Mỵ Châu vẫn được, bởi lẽ nỏ thần trong tay có thể xuất thân ra trận mà không sợ thua, vậy cớ vì đâu mà Vua Thục lại chịu gả Mỵ Châu đi, lại không nghe theo lời khuyên của tướng Cao Lỗ?

Tuy vậy, hiện tại cô đang là Mỵ Châu, cô có thể thay đổi điều gì sao? Nếu như cô không chấp nhận cuộc liên hôn này, với tình yêu thương của Thục Phán giành cho Mỵ Châu thì làm sao nỡ ép uổng đứa con gái mà mình thương nhất. Nhưng nếu cô không liên hôn, liệu Âu Lạc có mất nước không? Vậy ở hiện đại, mọi chuyện có thay đổi không? Liệu, Lê Vy cô có được sinh ra trên đời?

Cô không được phép thay đổi lịch sử, vì nếu như lịch sử thay đổi, hiện thực cũng sẽ thay đổi. Nhưng bảo cô phải như thế nào đây?

Suy nghĩ miên man, chợt Lê Vy thấy ở gần đó có một mỏm đá cao sát biển. Lê Vy bước từng bước về phía mỏm đá, từ mỏm đá nhìn thẳng ra biển cô thấy được mặt trời đỏ rực lửa lập lòe ánh trên mặt biển. Thật đẹp, đẹp đến mức không có lời nào để diễn tả.

Lê Vy chọn một vị trí thích hợp, cô ngồi lên một mỏm đá, trong đầu ngẩn ngơ cô bèn quan sát xung quanh. Từ trên mỏm đá cao của cô có thể nhìn thấy được ở phía dưới gần mỏm đá cao có một cái khe được bọc bởi các mỏm đá hai bên, có một chàng trai trầm tĩnh nhìn ra ngoài ánh hoàng hôn.

Người con trai đó khoảng tầm mười chín hai mươi, ngoại sam màu trắng thanh nhã, có khí chất thanh cao đẹp đẽ đến kinh ngạc. Đôi mắt đen láy sâu hun hút như chứa thật nhiều điều khiến người nhìn như bị lún sâu vào, dưới hàng mày kiếm làm cho Lê Vy không khỏi có chút ngẩn ngơ. Nhưng điều làm Lê Vy chú ý hơn hẳn chính là trang phục của chàng trai ấy, kiểu trang phục gần gũi đến mức cô không thể nào không nhận ra, đó chính là trang phục cổ xưa mà trên phim điện ảnh Trung Quốc vẫn thường xuất hiện. Trong đầu Lê Vy chợt lóe lên, chàng trai này phải chăng là Trọng Thủy. Nhưng tại sao anh ta lại xuất hiện tại nơi này, anh ta đang làm gì ở đây, phải chăng anh ta đang do thám tình hình Âu Lạc.

Người thanh niên trẻ vô tình ngước lên, đụng phải ánh mắt của Lê Vy, một cô gái gương mặt trang nhã dịu hiền, đôi mắt thu thủy, mày ngài làn da trắng nõn, khoác trên người bộ váy chui màu đen có viền thổ cẩm bắt mắt càng tôn thêm làn da sáng chói của cô, một cảm giác tươi mát lại có chút nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống đang được tỏa ra. Thế nhưng cũng chỉ nhìn lướt qua, sau đó người thanh niên trẻ lại đảo mắt hướng ra biển lớn nhìn ngắm.

Nhận ra bản thân mình thất thố, dù sao cô cũng là một cô công chúa không nên nhìn người khác chằm chằm như vậy. Nhưng cô không thể ngăn cản ánh mắt lâu lâu liếc nhìn vụng trộm về hướng bên chàng trai ấy. Trọng Thủy đây sao, một chàng trai bắt mắt đến làm cho người khác thổn thức mà ngượng ngùng khi nhìn thấy, một người xảo quyệt đầy toan tính đối với quê nhà cô đây sao, cô cần phải để ý về anh ta một chút.

Sau khi xác định nên làm thế nào, Lê Vy liền chuyển mắt nhìn ra biển lớn không còn quan sát chàng trai nọ nữa, tuy vậy cô vẫn có chút thở dài thất vọng. Như Ý ở cạnh bên cũng quan sát thấy công chúa hình như đang phiền não, lại nhìn về hướng ban nãy công chúa nhìn liền thấy một chàng trai thanh nhã đầy sức sống, tuy vậy hình như không phải là con dân Âu Lạc, trang phục thật khác lạ. Trong lòng Như Ý nghĩ một chút, chẳng lẽ công chúa vừa gặp đã yêu chàng trai lạ mặt này nhưng vì ngại lễ giáo khó được như ý nguyện mà thở dài, vẫn là nên về bẩm báo lại với vua Thục Phán thôi, chuyện này đúng là rất quan trọng.
------------
P/s: Có ai đoán chàng thanh niên ấy là ai hơm? :P:P:P
Nàng Mee Miaow , bạn phongdu93 , Ai_Sherry , Ki No cho mình nhận xét với nhé! :tho26::tho26::tho26:
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0
Ồ đã có chương mới rồi. Vẫn hơi bị ngắn nhé! Đợi tối về rảnh tôi sẽ đọc nhé nàng. :3
 

Mạc Chẩm

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
195
Gạo
0,0
Người con trai đó khoảng tầm mười chín hai mươi, ngoại sam màu trắng thanh nhã, có khí chất tiêu sái đẹp đẽ đến kinh ngạc

Từ này hay dùng trong ngôn tình trung quốc quá, sửa chút đi. ;))

Bất quá, cũng chỉ nhìn lướt qua, sau đó người thanh niên trẻ lại đảo mắt hướng ra biển lớn nhìn ngắm.

Từ này cũng vậy nàng ôi.

Người thanh niên trẻ vô tình ngước lên, đụng phải ánh mắt của Lê Vy, một cô gái gương mặt trang nhã dịu hiền, đôi mắt thu thủy, mày ngài làn da trắng nõn, khoác trên người bộ váy chui màu đen có viền thổ cẩm bắt mắt càng tôn thêm làn da sáng chói của cô, một cảm giác tươi mát lại có chút nhẹ nhàng toát ra từ người cô gái trẻ ấy.

Dài quá, đọc muốn đứt hơi. Nàng thêm dấu chấm vào đi nha. Với cả có chỗ bị lặp từ, ta đã bôi đen rùi đó.

Có mấy nhận xét nữa nhưng mà các bạn trước đã có lời rồi nên ta không nhắc lại nữa. :3

Mà trong truyện bảo là Trọng Thủy, nhưng phía dưới tác giả lại ps hỏi. =)) Rứa không phải Trọng Thủy rồi hihi. Chắc Lê Vy cũng nhầm. :v
 

Mèo béo ú

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
48
Gạo
0,0
Từ này hay dùng trong ngôn tình trung quốc quá, sửa chút đi. ;))



Từ này cũng vậy nàng ôi.



Dài quá, đọc muốn đứt hơi. Nàng thêm dấu chấm vào đi nha. Với cả có chỗ bị lặp từ, ta đã bôi đen rùi đó.

Có mấy nhận xét nữa nhưng mà các bạn trước đã có lời rồi nên ta không nhắc lại nữa. :3

Mà trong truyện bảo là Trọng Thủy, nhưng phía dưới tác giả lại ps hỏi. =)) Rứa không phải Trọng Thủy rồi hihi. Chắc Lê Vy cũng nhầm. :v
Thanks nàng đã nhận xét nè. :x:x
Còn về chuyện ps thì... :D:D:D
2onion2.gif2onion2.gif
 

Mèo béo ú

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
48
Gạo
0,0
Chương 7: Nỗi lòng của An Dương Vương

Sau khi từ mỏm đá trở về, cô không dám tự tiện tìm người để theo dõi Trọng Thủy, dù sao bất kỳ hành động gì của cô cũng sẽ làm cho Vua Thục và các Lạc tướng Lạc hầu nghi hoặc. Thêm vào đó cô cũng muốn xem bước tiếp theo mà Trọng Thủy định tiến hành là gì.

Đêm đó, cô ngủ không được yên ổn. Trong giấc ngủ, bên tai cô luôn nghe thấy âm thanh đó, như đau đớn, lại thật tâm, như van nài lại mang chút oan uất.

“Tin ta! Ta không gạt nàng!”

“Nàng hãy tin ta!”

Những âm thanh quấy nhiễu trong giấc ngủ làm cô nhớ tới âm vọng nới giếng Ngọc, tiếng vọng làm cô sợ hãi, làm cô gặp ác mộng, rồi để khi cô không còn nghĩ sẽ bị lại thì cô đã trở thành Mỵ Châu, thế nhưng tiếng nói ấy bây giờ lại đang quấy nhiễu cô.

Đêm đen đặc, trong đầu cô luôn hiện lên một đôi mắt, đôi mắt đen như muốn cắn nuốt cô. Đôi mắt với ánh nhìn hờ hững, sau đó lại có chút điên cuồng cùng yêu thương.

Mở mắt nhìn trần nhà, không gian xa lạ nhắc nhở cô vẫn đang là Mỵ Châu, cô nhận ra bản thân vẫn chưa thể nào thích nghi được mình đã ở trong thân xác Mỵ Châu. Cô nhớ nhà, nhớ ba mỗi sáng trước khi đi làm có thói quen chuyển kênh xem thời sự lúc sáu giờ, nhớ mẹ sẽ lại dậy thật sớm chuẩn bị đi chợ mua đồ ăn sáng cho cả gia đình, nhớ anh trai vào giờ đó vẫn còn ngâm mình chờ báo thức, nhớ chú cún của cô sẽ lại chạy đến bên giường, vươn chân cào vào tay để đánh thức cô dậy, nhớ đám bạn suốt ngày kiếm chuyện để tán dóc với cô.

Nước mắt lại chảy ra, lặng lẽ có tiếng nức nở nhỏ trong căn phòng tĩnh mịch, đêm nay cô lại không ngủ được.

Sáng hôm sau, đôi mắt qua một đêm không ngủ vì khóc mà có chút sưng tấy và đỏ, Mỵ Châu dưới cái nhìn lo lắng của Vua cha mà nhẹ giọng nói:

“Do hôm qua đi dạo ngoài thành, Mỵ Châu có chút say nắng nên người hơi khó chịu không ngủ được. Phụ vương không cần lo cho Mỵ Châu.”

Nghe lời giải thích cặn kẽ, An Dương Vương có chút tin tưởng, tuy nhiên vẫn còn hơi lo lắng cho con gái.

“Vốn định để Cao Lỗ tướng quân đưa con đến nới tập bắn nỏ để luyện tập, phòng lỡ giặc đến không thể bảo toàn còn có thể phòng thân. Nhưng mắt con như vậy, hay ta gọi ngự y kê cho con đơn thuốc, sau đó về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Mỵ Châu đa tạ phụ vương. Hôm sau Mỵ Châu có thể theo Cao Lỗ tướng quân để học bắn nỏ không phụ vương?”

“Được, ngày mai ta sẽ sai Cao Lỗ tướng quân đưa con tới doanh trướng.”

“Tạ ơn phụ vương. Vậy Mỵ Châu xin phép cáo lui.”

“Lui đi!”

Rời khỏi phòng nghị sự, Lê Vy cũng cảm thấy người có chút mệt, liền sai Như Ý đến phòng bếp, mang một chén trà sen an thần đến phòng của cô. Sau khi dùng trà, cô liền sai Như Ý ra ngoài, không cần làm phiền cô, sau đó an an ổn ổn mà nghỉ ngơi bù cho tối hôm qua.

Bên trong phòng nghị sự sau khi Mỵ Châu rời đi, Cao Lỗ tướng quần liền tiếp kiến hoàng thượng. Biết được nỗi lo lắng cho công chúa, Cao Lỗ tướng quân cũng tán thành việc để công chúa tập qua bắn nỏ, phòng trường hợp cấp bách có thể phòng thân mà sống sót.

Bàn một chút tình hình biên cương, An Dương Vương bèn hỏi thăm tình hình về công chúa Phượng Minh – Con thứ của An Dương Vương, chị của công chúa Mỵ Châu, đã được gả cho Cao Tứ em trai của Cao Lỗ tướng quân – biết được con gái khỏe mạnh nơi xa cũng cảm thấy có chút an lòng.

Tuy ngoài Mỵ Châu, Vua Thục Phán còn có những người con khác nữa, nhưng Mỵ Châu được Vua Thục Phán yêu thương nhất bởi vì người vợ, người mẹ của nàng Thục nương Trần Thị Chân. Người con gái mà Vua Thục Phán yêu thương nhất, người con gái xinh đẹp mĩ miều, thông minh sắc sảo, lại hiền hậu đoan chính. Thực đáng tiếc, trong lúc sinh Mỵ Châu, bà vì khó sinh mà qua đời, từ đó Vua Thục Phán xem Mỵ Châu như bảo bối mà nâng ở trong lòng, cất vào trong tim.

Tuy An Dương Vương có nỏ thần làm vũ khí chống giặc lợi hại, nhưng ông biết rõ Triệu Đà vẫn luôn dòm ngó đất nước Âu Lạc, lỡ như một ngày nỏ thần không còn hiệu nghiệm, ông có thể bảo vệ đứa con gái yêu của ông sao?!

Chẳng thà để con gái chịu chút cực khổ, ngày đêm luyện tập bắn nỏ, để sau này còn có thể bảo vệ chính bản thân. Chỉ cần Mỵ Châu có thể sống vui vẻ hạnh phúc chỉ cần con dân Âu Lạc có thể yên ổn an nhàn, ông có thể trả giá dù bất cứ thế nào!

Thêm vào đó, chuyện hôm qua Như Ý kể lại làm Vua Thục có chút đăm chiêu, người thanh niên lạ mặt không phải là người dân Âu Lạc lại xuất hiện trên lãnh thổ của ông, chẳng lẽ là nội gián muốn thăm dò quân sự của ông. Ông cần nên suy tính kỹ rồi để Cao Lỗ tướng quân chú ý hơn về tình hình xung quanh.

-------------
Đôi lời của tác giả:
Dạo này lu bu, não lại teo như chưa từng được teo, chương vẫn ngắn đến đáng thương...2onion16.gif
Ai đó hãy cứu vớt tác giả với. 2onion35
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Mình xin phép soi một chút nhé. Chap trước của bạn có mô tả rất kỹ cảnh biển nhưng mình thấy "có gì đó sai sai". Thời điểm truyện của bạn diễn ra là sau khi ADV đã thắng Triệu Đà, tức là đã dời đô về Loa Thành, là Đông Anh hiện nay, từ đó chạy ra biển gần nhất ở Hải Phòng cũng hơn 100km, không thể từ trong cung bước một bước là tới như thế.
Ngoài ra theo thiển ý của mình thì bắn nỏ không phải phương pháp tự vệ tốt bởi kỹ năng bắn nỏ gần như vô dụng khi đánh giáp lá cà, còn khi bị truy đuổi thì phải tầm vận động viên bắn cung quốc gia may ra mới có thể vừa chạy trốn vừa bắn hạ cả tốp người phía sau.
Đôi lời lảm nhảm mong bạn đừng giận :D.
 

Mèo béo ú

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
48
Gạo
0,0
Mình xin phép soi một chút nhé. Chap trước của bạn có mô tả rất kỹ cảnh biển nhưng mình thấy "có gì đó sai sai". Thời điểm truyện của bạn diễn ra là sau khi ADV đã thắng Triệu Đà, tức là đã dời đô về Loa Thành, là Đông Anh hiện nay, từ đó chạy ra biển gần nhất ở Hải Phòng cũng hơn 100km, không thể từ trong cung bước một bước là tới như thế.
Ngoài ra theo thiển ý của mình thì bắn nỏ không phải phương pháp tự vệ tốt bởi kỹ năng bắn nỏ gần như vô dụng khi đánh giáp lá cà, còn khi bị truy đuổi thì phải tầm vận động viên bắn cung quốc gia may ra mới có thể vừa chạy trốn vừa bắn hạ cả tốp người phía sau.
Đôi lời lảm nhảm mong bạn đừng giận :D.
Cảm ơn nàng đã nhận xét. :)
Đại khái cái khoản biển cả ấy theo mình tìm hiểu thì thời ADV Cổ Loa thành trên đất Phong Khê, mà nghề chính của dân lúc bấy giờ là đánh cá, làm ruộng và thủ công nghiệp, thêm vào đó là việc di chuyển chính là đường thủy và đường bộ nên mình mới đề cập đến chuyện đi ra biển gần Cổ Loa. Cũng có thể xem là tình tiết hư cấu so với thực tế.
Còn về bắn nỏ, đúng là nếu giáp lá cà với địch được phòng hộ khiên sắt thì chịu rồi, nhưng ở thời đó, có di chuyển bằng ngựa, nếu như trên đường tháo chạy vẫn có khả năng phòng thân cao nhờ việc bắn trúng ngựa hoặc tướng cưỡi ngựa. Thêm vào đó nếu nỏ của mình không có tác dụng thì AVD làm cách nào để thắng được bên Triệu mà làm cho bên đó phải để Trọng Thủy sang thăm dò bí mật nỏ nhỉ?! >:D<
 

Mèo béo ú

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/1/15
Bài viết
48
Gạo
0,0
Chương 8: Nỏ liên châu là cơ mật

Lê Vy lúc còn ở hiện đại đã từng suy nghĩ không biết Mỵ Châu công chúa là người con gái như thế nào? Yếu đuối nhu nhược luôn nhốt mình trong “lồng giam” hay là một người con gái mạnh mẽ yêu ghét rõ ràng, luôn có thể làm những điều mình muốn?

Giả như, Mỵ Châu có mạnh mẽ đến đâu, thông minh tài giỏi đến đâu, song ở chế độ cổ xưa người đời vẫn luôn “trọng nam khinh nữ” thế này, thì liệu cô có thể sống tự do tự tại được hay không?

Mỵ Châu như là một “ẩn số” mà sử sách không mấy ghi chép rõ ràng, Lê Vy thầm nghĩ, cô hiện tại là Mỵ Châu công chúa, cô vẫn không biết bản thân mình nên thế nào! Dù cho cô là người hiện đại, có những lối suy nghĩ tân tiến bình đẳng, nhưng khi nắm trong tay vận mệnh lịch sử, chính cô cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Hiện tại cô không thể đoán biết được ý định của vua An Dương Vương, cũng không biết còn bao lâu vua Triệu cho sứ giả sang “hòa hôn”, cũng không rõ cô sẽ không đoán được cô đi theo lối mòn lịch sử bằng cách nào? Cô chỉ biết đi từng bước mà suy tính từng bước.

Ngày hôm sau, Mỵ Châu một thân váy ngắn chui có phần cạp và thắt lưng nhẹ nhàng thanh thoát, tay được quấn da dê để tránh bị thương khi cầm cung nỏ hay dây cương cưỡi ngựa, tóc cô được búi cao được quấn khăn trên đầu đến gặp tướng quân Cao Lỗ.

Nhắc đến tướng quân Cao Lỗ, Lê Vy thật sự không biết phải tiếp xúc như thế nào, nhìn tướng quân có vẻ kiệm lời, quanh thân lúc nào cũng tỏa ra khí chất lạnh nhạt thờ ơ. Thật khiến cô đau đầu.

“Cao Lỗ tướng quân. Mỵ Châu ngu muội dám hỏi tướng quân bằng cách nào mà nỏ thần của ta có thể bắn ra liên tiếp các mũi tên được bọc đồng vậy?”

Cao Lỗ tướng quân có phần hơi giật mình nhìn về phía công chúa, ông cảm thấy gần đây công chúa không giống trước kia, tuy vậy Cao Lỗ tướng quân vẫn đáp lời một cách cung kính:

“Hồi công chúa. Nỏ thần được làm từ đồng, cấu tạo với nhiều chi tiết lắp vào nhau.”

Dừng một chút, Cao Lỗ tướng quân lại nói tiếp:

“Tuy nhiên, điểm đặc biệt của nó thần chính là lẫy nỏ. Lẫy nỏ có cấu tạo gồm bốn bộ phận đúc rời được liên kết lại bằng hai chốt hình trụ, như: hộp lẫy rỗng hình chữ nhật, một đầu vát, miệng hộp có rãnh để đặt tên và khấc để giữ dây cung; lẫy cong để tiện bóp cò; hai bộ phận còn lại là hai thanh đồng dùng để đưa dây cung vào khấc hãm. Được cấu tạo với nhiều chi tiết lắp vào nhau nên chiếc nỏ còn được gọi là “liên cơ” (liên có nghĩa là liên hoàn, cơ là cơ quan, bộ phận hay là máy). Làm sao để khi căng dây nỏ lên, cài nó lại và cứ để thế. Khi bắn thì dùng ngón tay kéo lùi nút lẫy để dây bật, đẩy tung những cánh tên lao như gió cuốn. Lẫy nỏ có một chốt giữ liên hoàn, mà khi ta bấm vào nó sẽ làm cho nhiều mũi tên được bắn ra.”

“Mỵ Châu thực có điểm mơ hồ. Không biết chốt liên hoàn ấy làm sao tướng quân có thể nghĩ ra?” Lê Vy thật sự không hiểu, dù rằng chiếc nỏ liên châu đang ở trước mắt, cô vẫn không thể nào hiểu được cấu trúc cơ bản và nguyên lý của nó.

Nghe tới đây, Cao Lỗ tướng quân nhíu mày có điều đăm chiêu sau đó từ tốn trả lời:

“Thứ cho hạ quan không thể trả lời. Đây là bí mật của gia tộc, cho dù có chết cũng chỉ mang theo mà chôn cùng.”

Nghe thấy lời nói hùng hồn của Cao Lỗ tướng quân, Lê Vy có phần sững sốt, không nghĩ đến vấn đề này là cơ mật mà ngay cả cô là công chúa Mỵ Châu cũng không được biết, chỉ có con cháu gia tộc họ Cao mới biết được cơ mật này. Vậy sử sách ấy làm sao Trọng Thủy có thể biết được cơ mật này mà mách lại với Triệu Đà, chẳng lẽ có ẩn khuất gì trong đây?

Ví như Trọng Thủy không biết được cơ mật, hắn chỉ tiện tay làm lại một cái nỏ thần có bề ngoài tương tự, rồi sau đó đổi nó với nỏ thật, vậy cớ sao những người trông coi lại có thể không hay biết. Vả lại, theo như những gì sử sách ghi chép lại, phải chăng, chỉ duy nhất chiếc nỏ của vua An Dương Vương mang theo bên người lúc dẫn theo Mỵ Châu bỏ trốn là chiếc nỏ giả? Điều này có chút gượng ép, nhưng nó có thể lí giải được vấn đề phi lí bên trên. Trọng Thủy không biết được cơ mật về nỏ thần, hắn đã dụ dỗ Mỵ Châu và đánh tráo một chiếc nỏ giả có cấu tạo bên ngoài khá tương tự với nỏ thần, vậy nên lúc An Dương Vương bị Trọng Thủy dẫn binh đuổi tới không thể chống cự mà bỏ mình.

Nghĩ như vậy, Lê Vy cảm thấy hợp lí hơn.

Lê Vy cùng Cao Lỗ đứng từ trên ngự xạ đài nhìn xuống bãi tập bên dưới, các tướng sĩ hào khí đầy trời hăng hái luyện tập, từng mũi tên nhắm vào hồng tâm mà bắn. Còn một bên dường như các tướng lĩnh được chia ra mà giàn cảnh tập trận.

Ngự xạ đài là nơi binh sĩ Âu Lạc luyện tập võ nghệ, nhất là kĩ thuật bắn cung, nỏ. Tương truyền An Dương Vương cũng rất hay lui tới ngự xạ đài. Bên ngoài ngự xạ đài bố trí như một doanh trại, cổng vào có rào gỗ cao.

Nhìn sự hào hùng cùng khả năng của binh lính, Lê Vy không khỏi cảm thấy tự hào vì bản thân là một trong số những người con, người cháu của họ.

Cảm thấy bản thân cũng nên bắt đầu tập cung nỏ cũng như cưỡi ngựa để sau này khi có chuyện xảy ra, vẫn có thể ứng biến. Vả lại dù sao công chúa của một nước cùng tập luyện với binh lính thì sẽ tăng thêm nhuệ khí cũng như khích lệ tinh thần chiến sĩ.

Tướng quân Cao Lỗ hiểu rõ nỗi lo lắng của Vua Thục, lại thấy công chúa Mỵ Châu cũng đã chuẩn bị tinh thần tập tuyện, ông liền gọi một tướng sĩ tới để giúp công chúa tập bắn cung trước. Sau đó sẽ sắp xếp một chút để luyện tập cưỡi ngựa cho công chúa.
-----------------
Đôi lời bán than: Dạo này bận đến tối mắt, không có thời gian để viết tiếp truyện, mị tự thấy không thể theo kịp tiến độ nên đã chỉnh sửa chủ đề thành truyện mới chứ không đem đi thi phóng tác nữa. :-s:-s:-s
Còn có, cảm hứng viết tiếp bị tắc lại vì một số nguyên do. Thật cảm thấy bế tắc! :((:((:((:((
Mau mau cứu vớt mị. :tho7::tho7::tho7::tho7:
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Nàng ơi, đánh cá thì có thể đánh ở sông kia mà. Phong Khê chính là đất Đông Anh bây giờ. Đã đành là truyện hư cấu nhưng là hư cấu nhân vật thôi chứ hư cấu về mặt địa lý thì không nên, trừ phi nơi được nhắc tới vu vơ không rõ địa điểm (giờ bảo ngồi ở Lăng Bác cafe, ngắm biển thì nghe rất ngang đúng không?). 2000 năm có nhiều biến đổi về mặt lịch sử thôi chứ địa lý thì ít lắm.
Còn vụ bắn nỏ thì ý mình là mình cảm thấy nó không phù hợp với tự vệ cá nhân (đánh mặt đối mặt) chứ trong chiến tranh thì những vũ khí sát thương tầm xa (cung nỏ, súng, bom, mìn) luôn là tối ưu rồi. Nhưng cái này là ý riêng của mình thôi, chắc nàng có lý giải riêng.

Cảm ơn nàng đã nhận xét. :)
Đại khái cái khoản biển cả ấy theo mình tìm hiểu thì thời ADV Cổ Loa thành trên đất Phong Khê, mà nghề chính của dân lúc bấy giờ là đánh cá, làm ruộng và thủ công nghiệp, thêm vào đó là việc di chuyển chính là đường thủy và đường bộ nên mình mới đề cập đến chuyện đi ra biển gần Cổ Loa. Cũng có thể xem là tình tiết hư cấu so với thực tế.
Còn về bắn nỏ, đúng là nếu giáp lá cà với địch được phòng hộ khiên sắt thì chịu rồi, nhưng ở thời đó, có di chuyển bằng ngựa, nếu như trên đường tháo chạy vẫn có khả năng phòng thân cao nhờ việc bắn trúng ngựa hoặc tướng cưỡi ngựa. Thêm vào đó nếu nỏ của mình không có tác dụng thì AVD làm cách nào để thắng được bên Triệu mà làm cho bên đó phải để Trọng Thủy sang thăm dò bí mật nỏ nhỉ?! >:D<
 

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Mèo béo ú Quy định của cuộc thi là không chỉnh sửa những bài đăng có nội dung tác phẩm, mình thấy các bài đăng từ chương 4 trở đi của bạn đều có qua chỉnh sửa.
 
Bên trên